← Quay lại trang sách

Chương 17 LỜI NGUYỀN KHỔNG TƯỚC

Tương truyền, vua Asoka năm xưa thảm sắt vô tội vạ, không biết bao nhiêu vạn người đã phải bỏ mạng cho tham vọng mở rộng lãnh thổ của nhà vua. Oán khí, máu thịt, xác chết, oan hồn... bị hổ phách trong núi hút lấy, hóa thành hổ phách khổng tước quỷ đầy âm khí. Mỗi đêm trăng tròn, hổ phách quỷ sẽ hút lấy khí dương, đến đêm không trăng sẽ nhả khí ẩm thế ra. Hổ phách quỷ trông rất giống kim cương xanh, nhưng ai sở hữu nó, hoặc là đột tử, hoặc là gặp tai hoạ bất ngờ, hoặc là mắc bệnh tâm thần, không ai thoát được.

❀ 1 ❀

Tôi vẫn tới cuộc offline, gọi cả Nguyệt Bính đi cùng. Nó chẳng muốn đi, nhưng tôi cứ lôi đi cho bằng được. Chúng tôi tự khoác cho mình một mục tiêu cao đẹp, đó là đến đấy phô bày vẻ đẹp trai, thu hút ánh nhìn của những cô gái trẻ, đừng để các cô ấy bám theo lũ trọc phú mà hỏng đời. Thế là hai thằng vênh vang đến điểm hẹn.

Vừa ngồi xuống bàn, đã phát hiện ra sự việc không đơn giản như chúng tôi tưởng tượng.

“Bí Ngô, anh đeo đồng hồ gì vậy?” Một cô nàng hỏi phủ đầu.

“IWC.” Tôi thản nhiên đáp.

Mặt cô nàng lộ rõ vẻ coi thường: “Ồ, chưa nghe thấy bao giờ. Anh xem admin của chúng ta đeo đồng hồ Rolex oách chưa?” Tôi cứng họng.

“Nguyệt Bính, thời đại nào rồi mà còn dùng cái thể loại điện thoại bấm phím thế nhi? Tôi vừa đổi sang con Iphone 6 giống hệt của admin, thải lại con Iphone 5 cho anh nhé?” Một cô nàng khác cố tình lên giọng.

Nguyệt Bính lẳng lặng bỏ con Vertu vào trong túi.

Tôi nhìn sợi dây chuyền vàng to như sợi xích sáng lóe trên cái cổ béo rụt vào vai của tay admin đã gần năm chục mà thấy ngứa mắt không thể tả, thầm nghĩ: “Già đầu thế này mà còn đi dụ dỗ mấy đứa con gái đáng tuổi con ông, ông không thấy nhục à?”

Nhìn đám con gái xúm xít quanh gã admin khả ố, uốn éo đủ kiểu lấy lòng, Nguyệt Bính nhếch mép khinh thường, rồi đưa mắt ra hiệu cho tôi. Chúng tôi chia nhau cầm cốc đi một vòng, mỗi người chúc ba ly, rượu trắng 58 độ cứ một ly một hớp. Toàn bộ đám đàn ông không đỡ nổi hai thằng bợm rượu chúng tôi, chối kiểu gì cũng bị chúng tôi ấn vào tận miệng.

“Trận hôm nay tính cả cho tôi!” Nguyệt Bính thản nhiên tuyên bố. Đám con gái ồ lên hoan hô rào rào.

“Hiệp hai, karaoke, tôi bao!” Tôi nâng cao ly rượu, hùng dũng không kém. Tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm dậy.

Vui chơi đến hơn ba giờ sáng, Nguyệt Bính thuê hẳn một chiếc xe lớn chở mọi người cùng về. Ngồi trên xe, không thể từ chối được những lời nài nỉ của bọn con gái, chúng tôi đành phải trao đổi số điện thoại, wechat với họ. Sau khi đưa từng cô về tận nhà, chúng tôi kiếm một quán ăn khuya làm hai tô mì bự, sau đó mới quay về ký túc xá, lén lút trèo tường chui vào, ngủ như chết.

Tỉnh dậy đã là hơn hai giờ chiều. Nguyệt Bính đang bấm điện thoại nhoay nhoáy: “Mấy em hôm qua hẹn chúng ta đi ăn tối đấy.”

Tôi với lấy điện thoại, thấy mình cũng nhận được mấy tin nhắn các cô hẹn tối nay đi chơi tiếp. Tôi đang nghĩ xem nên từ chối thế nào, điện thoại của Nguyệt Bính bỗng đổ chuông.

“Tao đi lấy chuyển phát nhanh.” Nguyệt Bính xỏ đôi tông, khoác tạm chiếc áo rồi chạy xuống dưới nhà.

Tôi tin rằng sau trận tối qua, admin sẽ chẳng bao giờ gọi chúng tôi offline nữa. Cũng chẳng sao, giúp người cũng chỉ giúp được một lần chứ chẳng thể giúp được cả đời, mấy cô kia phải tự thân vận động thôi.

Nguyệt Bính đi vào phòng, tay cầm một lá thư, ném lên bàn, ngồi thừ trên giường không nói năng gì. Tôi đang định hỏi thì nó chỉ vào lá thư, ý bảo tôi tự đọc.

Tôi nhìn tên người gửi, bỗng toát mồ hôi lạnh - Okawa Yuji!

Chính là cái ông già Nhật Bản to béo đã bỏ chúng tôi ngay trên chuyến tàu tới Nhật Bản để sang Ấn Độ. Nguyệt Bính đi Ấn Độ cũng là để tìm lão. Có quá nhiều câu hỏi về Tsukino, về thầy âm dương và về chúng tôi cần lão giải thích. Nhưng Nguyệt Bính đã tìm khắp Ấn Độ mà chẳng thấy tăm tích lão đâu. Nào ngờ lão lại chủ động gửi thư cho chúng tôi.

Tôi vội vàng xé thư. Lá thư không dài, nét chữ ngay ngắn cứng cáp, nhưng nội dung lại khiến tôi bủn rủn.

Nguyệt Vô Hoa, Nam Hiếu Lâu:

Chào các anh!

Tôi biết, nhận được thư tôi, các anh sẽ rất nghi ngờ, đặc biệt là hai cái tên của hai người. Nhưng đây mới là tên thật của hai người.

Tôi không kịp giải thích, vì thực sự quá phức tạp, nếu có cơ hội, tôi sẽ trực tiếp giải thích. Đương nhiên, nếu như tôi còn cơ hội sống sót.

Tôi biết Nguyệt Vô Hoa đã từ Nhật Bản tới Ấn Độ tìm tôi, tôi tránh mặt không gặp là vì phải tìm hiểu một sự việc quan trọng hơn nữa. Mặt khác, tôi không biết liệu các anh có đủ sức tiếp nhận sự thật hay không. Tôi luôn chú ý đến những sự việc mà Nguyệt Vô Hoa đã trải qua ở Ấn Độ. Sự trưởng thành của các anh khiến tôi cũng được an ủi, xem ra quyết định của chúng ta vào hai mươi năm trước là đúng đắn. Xin hãy thứ lỗi cho tôi vì đã cố tình giấu giếm việc quen biết các anh.

Lá thư này, tôi nhờ một người bạn đáng tin cậy gửi cho hai anh. Với điều kiện là sau khi tôi tới đó một tuần vẫn không có tin tức gì, lá thư sẽ được gửi đi.

Thời gian cấp bách, tôi không kịp viết nhiều hơn. Tôi dự định sau khi giải quyết xong chuyện này, sẽ kể lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra hai mươi năm trước cho các anh nghe. Hi vọng là tôi có thể làm được.

Hi vọng là các anh không cần nhận bức thư này.

p/s: Tsukino và Kuroba hiện đã tới Ấn Độ. Chỉ một mình tôi chắc không đủ sức giải quyết việc này. Xin thứ lỗi vì đã không thông báo cho các anh, vì tôi không muốn hai anh phải tiếp tục mạo hiểm vì những sai lầm mà chúng ta đã phạm phải từ hai mươi năm về trước.

Nếu nhận được thư này, mong các anh hãy đến pháo đài Bhangarh một chuyến.

Đương nhiên, quyền lựa chọn ở trong tay các anh.

Dù các anh lựa chọn thế nào, tôi vẫn sẽ hiểu.

Okawa Yuji.

❀ 2 ❀

Tôi và Nguyệt Bính thằng nào ngồi thừ trên giường thằng nấy, chẳng nói năng gì. Sự xuất hiện của bức thư quá đột ngột. Rốt cuộc hai mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì? Sai lầm đó là gì? Tại sao ông ta lại gọi chúng tôi là Nam Hiểu Lâu, Nguyệt Vô Hoa? Tại sao phải đến pháo đài cổ Bhangarh? Trong thư ông ta nhắc đến “chúng ta”, đó là ai?

Trong lúc tôi vẫn đang quay cuồng suy nghĩ, thì Nguyệt Bính mặt lạnh tanh đứng dậy thu dọn hành lý. Tôi nhìn nó một chốc, rồi cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thực ra, sau khi nghe Nguyệt Bính kể lại những trải nghiệm ma quái ở Ấn Độ, tôi đã nhiều lần thề rằng đời này sẽ không bao giờ đặt chân đến Ấn Độ nửa bước, nào ngờ mới có mấy ngày, tôi đã phải phá vỡ lời thề. Cái lão Okawa Yuji thật đáng ghét, đang yên đang lành đùng cái giở trò gửi thư, lại còn cái gì mà quyền lựa chọn ở trong tay các anh. Chúng tôi còn được lựa chọn nữa sao?

Ra khỏi ký túc xá, tôi quay đầu lưu luyến nhìn lại, cảm thấy tiếc những ngày yên ả. Nguyệt Bính nói không sai, chúng tôi đã bước chân vào thế giới này, thì phải chấp nhận từ biệt cuộc sống của người bình thường.

Đến Ấn Độ, đó là chuyến hành trình bắt buộc của chúng tôi.

Suốt dọc đường đi, tôi và Nguyệt Bính cố gắng tránh bàn đến chuyện này, bởi có bàn cũng chỉ thêm hoang mang mà thôi. Tôi gọi không biết bao nhiêu cuộc cho Tsukino, nhưng điện thoại lúc nào cũng tắt máy, càng khiến tôi nhấp nhổm không yên, chỉ muốn có cánh cửa thần kỳ để đến ngay cái pháo đài Bhangarh chết tiệt ấy.

Pháo đài cổ Bhangarh cách New Delhi ba trăm cây số. Vừa ra khỏi sân bay, Nguyệt Bính lập tức chặn ngay một chiếc taxi, xòe ra một nắm tiền. Gã tài xế há hốc miệng một hồi mới định thần lại được, rồi cứ như thể sợ chúng tôi đổi ý, gã lập tức mở cửa cho chúng tôi lên rồi nhấn ga chạy luôn.

Suốt dọc đường, chúng tôi im lặng xem tài liệu. Nguyệt Bính quay sang hất hàm hỏi: “Bí Ngô, sợ không?”

“Sợ!” Tôi trả lời chắc nịch.

“Thực ra mày không cần tới, mình tao tới là đủ rồi.” Nguyệt Bính nói nhẹ tênh.

“Tao đến có phải vì mày đâu. Mày quên là Tsukino đã tới đây rồi à?” Tôi đáp trả.

“Bí Ngô, kiểu gì thì mày cũng phải nhớ lời tao, có gì nguy hiểm, chạy trước cái đã.” Nguyệt Bính nghiêm túc căn dặn. Rồi nó tựa vào ghế nhắm mắt lại. “Còn khoảng hai tiếng nữa, tranh thủ ngủ đi một lát giữ sức.”

Tôi nhắm mắt, nhưng đầu óc cứ loạn cả lên không sao ngủ được. Không biết bao lâu sau, tiếng phanh rít điếc tai vang lên, gã tài xế bật ra một câu tiếng Anh tệ hại: Đến rồi!

Trời đã tối sập, may sao còn có trăng. Dưới ánh trăng, chúng tôi trông thấy toàn bộ diện mạo của pháo đài cổ Bhangarh.

Toà pháo đài chạy men theo sườn núi, bên phải là những căn nhà đá hình tròn, bên trái lại là những căn nhà vuông vắn, san sát từng lớp cho đến lưng chừng núi. Những căn nhà đá đều có cửa sổ hình vòm, gió núi lùa qua, rít lên u u từng hồi, nghe mà sởn gai ốc.

Đột nhiên, tôi lò mò nghe thấy một thứ âm thanh kỳ lạ. Những tiếng u u kia có vẻ như không phải là tiếng gió thổi, mà nhịp nhàng cứ như tấu nhạc, lặp đi lặp lại như một điệp khúc sơ sài. Không biết tại sao, tôi cảm thấy thú âm nhạc này rất đỗi thân quen, như thể đã từng nghe được ở đâu đó, bèn dỏng tai lên cố nghe cho rõ. Nghe một lúc, tôi bỗng thấy toàn thân lạnh toát, đầu óc trống rỗng, trong lòng tự dưng cứ trào lên một nỗi bi thương khó tả, cứ thế vô thúc đi về phía pháo đài.

“Bí Ngô!” Nguyệt Bính gọi giật, hét toáng lên bên tai tôi. “Bình tĩnh lại nào! Đây là nhạc tang!”

Tôi choàng tỉnh, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Một đám mây đen chợt bay đến, che khuất mặt trăng, cảnh tượng trước mắt bỗng tối sầm, khúc nhạc rền rĩ lại ngân lên. Một cơn gió núi thổi thốc tới, xua tan mây đen. Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy một đám người tay cầm nhạc cụ xuất hiện trên nóc căn nhà đá ở tầng thứ hai phía bên phải khu pháo đài. Họ xếp thành hàng, đi vòng tròn trên đỉnh nóc nhà, người gõ thanh la, người thổi sáo, còn có một lão béo sắc mặt vô cảm, cầm một loại nhạc cụ tôi không biết tên, trông giống như cái mõ, cũng đang gõ đều đều theo khúc nhạc rền rĩ.

Tôi bỗng toàn thân lạnh toát. Lão béo ấy chính là Okawa Yuji.

Lão ngẩng lên, lặng lẽ liếc nhìn tôi, khoé miệng nhếch lên, khuôn mặt tái nhợt. Đội nhạc lại đi vòng mấy vòng quanh ngôi nhà đá rồi tiến vào cánh cửa vòm. Tiếng bước chân tuy khẽ nhưng rất vang trong pháo đài trống trải. Từng ô cửa sổ đá bỗng lần lượt sáng lên xanh lét, mỗi ô cửa từ từ nhô lên một cái bóng trắng toát, vẫy tay về phía chúng tôi.

“Nguyệt Bính, đám người kia là thế nào?” Tôi lập bập hỏi.

“Ngoài hai chúng ta ra thì còn có ma nào nữa?” Nguyệt Bính ngơ ngác nhìn tôi.

Vẻ mặt Nguyệt Bính không hề có vẻ đùa cợt. Tôi nhận ra, chỉ có mình tôi trông thấy cảnh tượng khủng khiếp vừa rồi.

“Mày nhìn thấy gì đấy?” Nguyệt Bính đưa cho tôi một mẩu lá ngải. “Ngậm vào mau lên!”

Tôi lắc đầu. Tiếng nhạc thảm thiết đã biến mất, pháo đài lại trở về hình dạng ban đầu. Tôi hít vào một hơi thật sâu, quan sát kỹ lưỡng toà pháo đài, cuối cùng đã hiểu ra quái lạ ở đâu.

“Nguyệt Bính, toà pháo đài này là một ngôi mộ âm được xây dựng để giam nhốt oan hồn. Và tao đã trông thấy Okawa Yuji. Tao nghĩ ông ta đã chết rồi.”

Nguyệt Bính nhìn tôi với ánh mắt rất lạ lùng: “Bí Ngô, theo tao thì chúng ta không nên hấp tấp đột nhập. Hay là chúng ta cứ quay về thị trấn gần đây nghỉ ngơi, ngày mai lại đến.”

“Mày không tin tao à?” Tôi cáu, nhưng phát giác ra Nguyệt Bính cứ nhìn chằm chằm vào một bộ phận trên mặt tôi, thì tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Tôi móc ngay điện thoại, mở phần chụp hình, chuyển đến camera trước, tôi đã nhìn rõ điều nghi hoặc.

Hai con ngươi đỏ rực như máu, đang chập chờn lay động như hai ngọn lửa.

Đôi mắt đã được giải cổ trùng của tôi lại biến thành màu đỏ như cũ.

“Nguyệt Bính, toà pháo đài này cất giấu bí mật liên quan đến chúng ta, hơn nữa ngay khoảnh khắc này, mắt tao lại biến thành màu đỏ. Nếu chúng ta không vào ngay, sẽ bỏ lỡ mất cơ hội đấy.”

“Thôi thì tao chiều mày!” Nguyệt Bính thở hắt ra. “Nếu đã là phần mộ âm, thì phải vào từ chỗ nào?”

Tôi ngẫm nghĩ một lát, chỉ vào cánh cửa tò vò ở phía Đông: “Tất nhiên là phải vào từ phương vị cấn, tượng trưng cho cửa sinh chú còn gì nữa!”

❀ 3 ❀

Chúng tôi leo lên bậc đá đến góc Đông Bắc trên tầng hai của pháo đài, giơ đèn pin lên soi vào qua cửa sổ đá. Chùm sáng đèn pin chìm nghỉm trong bóng tối hun hút không cùng. Trong không khí nồng nặc thứ mùi hôi thối đã khô, những viên gạch vuông to lớn phủ dày bụi đất.

Nguyệt Bính tranh lên trước, chui tọt qua cửa sổ đá, ném một que huỳnh quang vào trong. Quầng sáng yếu ớt xanh lét chiếu ra xa chừng ba bốn mét.

Tôi cũng nhảy theo vào, nhờ ánh sáng của điện thoại và que huỳnh quang, tôi đã nhìn rõ kết cấu bên trong của pháo đài. Hai chúng tôi đưa mắt nhìn nhau: đây là một căn phòng đá kín mít không hề có cửa ra vào.

Đang băn khoăn, đột nhiên dưới nền nhà vang lên những tiếng cọt kẹt như xích khoá sập vào nhau, mặt đất rung chuyển, những phiến đá lần lượt nhảy lên rào rào như những quân bài domino, cuối cùng “uỳnh” một tiếng chát chúa, mấy phiến đá giữa căn phòng sụt xuống, lộ ra một cái hố to hun hút. Một sợi xích dài gỉ sét loang lổ ròng từ miệng hố đến tận đáy hố. Nguyệt Bính lại ném xuống một que huỳnh quang, nó nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn sót lại một đốm sáng tí xíu yếu ớt tít tận dưới đáy, trông vô cùng ma quái. Hơi lạnh u tịch từ dưới hố phả lên ngùn ngụt, kèm theo thú mùi tanh tưởi như máu, còn mơ hồ như có tiếng rên rỉ đau đớn và tuyệt vọng như của người hấp hối.

Chúng tôi vội vàng ngậm lá ngải, cắn đèn pin trong miệng, bám vào sợi xích leo xuống.

Xuống càng sâu lại càng lạnh, ánh sáng đèn pin chỉ soi được khoảng một mét xung quanh. Chúng tôi chìm trong bóng tối đặc quánh, không nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch không ngừng nghỉ.

Không biết đã leo bao lâu, tôi mới nghe thấy tiếng chân Nguyệt Bính chạm tới đất. Tôi cũng thấy vững dạ hơn, leo nhanh thoăn thoắt. Cuối cùng cũng xuống tới đáy hố.

“Các anh tới rồi à?” Trong bóng tối bỗng vang lên một giọng nói quen quen.

Nguyệt Bính vội vàng ném ra một que huỳnh quang. Trong ánh sáng xanh lét, chúng tôi nhìn thấy sâu tít trong đáy hang có một cỗ quan tài. Trên vách hang lấm tấm rêu xanh và những dấu vết kỳ quặc đan xen chằng chéo. nước thấm ri rỉ qua tảng đá, nhễu xuống tí tách.

Một người đàn ông trung niên béo ục ịch đang quỳ trước quan tài: “Tôi biết, đọc được lá thư, hai anh chắc chắn sẽ đến!”

Ông ta chậm chạp đứng dậy, quay người lại nở một nụ cười thảm đạm.

Okawa Yuji!

Làm sao có thể là ông ta được? Tôi bỗng có cảm giác mình bị lừa, tiến lại gần định hỏi cho ra nhẽ, bỗng một giọt nước rơi trúng chóp mũi. Tôi giơ tay quệt, thấy dinh dính, vội soi đèn nhìn kỹ, giật mình hét toáng lên. Không phải nước, mà là máu.

“Trên vách đá toàn là máu đấy!” Nguyệt Bính nhướng mày. “Okawa Yuji, ngay từ đầu tôi đã đoán là ông rồi.”

“Giờ biết cũng không muộn.” Okawa Yuji tựa vào quan tài, vặn vẹo những ngón tay chuối mắn. “sớm muộn gì các anh cũng sẽ đến.”

Tôi chau mày, không hiểu Okawa Yuji nói vậy có nghĩa gì. Tôi nhận ra những dấu vết tích kỳ quặc trên tường rêu là những dấu vết đục đẽo trên tường đá, máu tươi đang chảy xuôi theo đó rớt xuống, tụ lại phía sau quan tài. Ngẩng đầu nhìn lên, thì lại chẳng thấy gì cả.

Máu rơi mỗi lúc một mau, giống như cơn mưa máu đang trút xuống. Cả người Okawa Yuji đã ướt đẫm những máu, đứng trước quan tài, trông vô cùng quái đản.

“Thời gian gấp quá, nếu không thì tôi cũng muốn nói hết sự thật cho các anh nghe trước khi các anh chết.” Okawa Yuji cười cợt. “Các anh hay nói chết cũng phải chết cho rõ ràng phải không? Nhưng cứ cho là biết được chân tướng, thì cũng có ích gì đâu nào? Rồi các anh cũng như họ, bỏ xác ở đây, treo lơ lửng trong bể máu trên kia, dùng dòng máu của mình nuôi dưỡng kẻ nằm trong quan tài, chờ được tái sinh.”

“Cũng chưa hẳn.” Nguyệt Bính nở một nụ cười quỷ quyệt. “Rất có thể ông là một ông thầy âm dương tài giỏi, nhưng lại là một con người ngốc nghếch. Ông cứ nhắc đi nhắc lại là tình hình cấp bách, nguy hiểm, nhưng chữ viết lại rất ngay ngắn vuông vức. Tôi đã nghi ông, thì đương nhiên là phải chuẩn bị sẵn sàng. Hồi ở Nhật Bản, Tsukino từng nói cho chúng tôi biết, tất cả các thầy âm dương đều có “gót chân Asin”, nhưng ông lại không có. Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu ông là kẻ thù của tôi thì phải làm sao?”

“Hiển nhiên là anh sẽ chẳng có cách gì.” Okawa Yuji xoè tay hứng những giọt mưa máu tí tách. “Chết đến nơi mà vẫn còn lý sự.”

“Đúng thế! Chết đến nơi vẫn cứ phải lý sự.” Tôi biết Nguyệt Bính đã có chuẩn bị thì yên tâm hơn hẳn. “Cái thằng chết toi kia, từ đầu mày đã nghi rồi sao không chịu bảo tao?”

“Bảo mày thì kiểu gì cũng lộ, mày là cái dạng ruột để ngoài da mà.” Nguyệt Bính tưng tửng.

“Đủ rồi đấy!” Okawa Yuji lạnh lùng quát lên, hai tay thu về trước ngực, tôi lập tức cảm nhận được có hai luồng khí xoay tròn xung quanh hai cánh tay lão. Đúng lúc lão sải bước, chuẩn bị lao về phía chúng tôi, bỗng “hự” một tiếng, ngã khuỵu xuống đất, sắc mặt đen bầm, hai mắt tôi ra, miệng sùi bọt trắng.

“Trên cái que huỳnh quang vừa nãy có bôi phấn hoa và nhựa cà độc dược lùn, vốn dĩ hiệu quả chẳng nhanh đến thế đâu, nhưng thầy âm dương chuyên dựa vào khí tự nhiên xung quanh để thi triển bí thuật, nên đã đẩy nhanh tốc độ và hiệu quả của độc dược, khiến độc dược nhanh chóng thấm vào cơ thể, hoà vào trong máu. Giờ thì toàn thân ông đã tê liệt rồi phải không?” Nguyệt Bính đột nhiên sắt mặt lại. “Tôi không biết tại sao ông lại phải làm như vậy. Nhưng ông giết người nhiều quá, kiểu gì cũng phải đền tội!”

Okawa Yuji nằm xoài dưới đất, cố gắng giãy giụa, trông như một con sâu béo núc, nhưng không sao gượng dậy nổi. Lão gắng gượng ngoảnh đầu nhìn cỗ quan tài, ánh nhìn bỗng trở nên dịu dàng, miệng lẩm bẩm gì đó không nghe rõ.

Nguyệt Bính cúi xuống, ghé sát vào tai lão, nói khẽ: “Cà độc dược lùn chỉ khiến ông tê liệt chứ không làm chết người. Giờ thì, hãy nói cho tôi biết toàn bộ bí mật!”

“Có lẽ quyết định của hai mươi năm về trước là một sai lầm.” Okawa Yuji gượng cười chua chát. “Nam Hiểu Lâu, Nguyệt Vô Hoa, các anh sẽ không bao giờ biết được chân tướng sự việc, vì tôi đã là người cuối cùng.”

Nguyệt Bính biến ngay sắc mặt, vội vàng kéo cánh tay Okawa Yuji đang bị đè chặt dưới thân người lão ra. Bàn tay lão nắm khư khư một con dao găm đẫm máu. Một vũng máu từ từ loang ra bên dưới cơ thể Okawa Yuji.

❀ 4 ❀

Máu tươi vẫn tiếp tục nhỏ xuống tong tỏng, bắn toé trên cỗ quan tài đồng đen cổ xưa, tạo thành những hoa văn rùng rợn. Tôi ngẩng đầu nhìn lên cửa hang. Theo như lời Okawa Yuji thì đây có lẽ là một nghi lễ tế máu, trên cửa hang có một cái bể đựng đầy thi thể, nhỏ máu xuống cỗ quan tài, để nuôi dưỡng cho người bên trong được hồi sinh. Vậy đó là ai? Tsukino và Kuroba đâu rồi? Lẽ nào cũng đã nằm trong bể máu?

Đột nhiên, tôi nhớ đến cô Jessica người Anh mà Nguyệt Bính đã gặp ở ga tàu. Câu chuyện mà cô ta kể giống y hệt với những gì đang xảy ra trước mắt chúng tôi. Vậy các tình tiết có liên quan gì đến nhau?

“Để tao lên trên thử xem.” Nguyệt Bính sờ vào vách đá ướt đẫm, rồi bám vào các kẽ đá leo lên trên.

Tôi ngửa cổ nhìn theo, cho đến khi Nguyệt Bính hoà vào bóng tối, chỉ còn lại một đốm sáng đèn pin mờ mịt. Năm sáu phút sau, tôi chợt nghe thấy Nguyệt Bính kêu lên: “Bí Ngô, mày leo lên được không?”

Tôi lưỡng lự. Bám vách đá trèo lên thì chẳng mấy khó khăn, nhưng bóng tối đầy đe dọa trên kia khiến tôi sợ hãi.

“Thằng hâm, mày lên đây mau lên!” Nguyệt Bính thấy tôi không nói năng gì thì giục ầm lên. “Không có gì đáng sợ đâu!”

Nghe vậy, tôi mới tay chân thoăn thoắt bám vách đá trèo lên, chỉ hai ba phút đã tới được miệng hang. Nguyệt Bính đang ngồi bệt trên nền nhà, cây đèn pin cắm nghiêng vào trong kẽ đá. Thấy tôi lên đến nơi, nó chẳng nói chẳng rằng, đưa tay chỉ về phía một cái bể đá hình thoi cách đó ba bốn mét. Vừa nhìn về phía đó, cảnh tượng quá ư rùng rợn khiến tôi suýt chút nữa ngã nhào.

Cái bể rộng chừng hai chục mét vuông, vẫn còn lưng lửng thứ chất lỏng lầy nhầy như máu, lớp trên cùng đã quánh lại như keo, thi thoảng lại có bong bóng sủi lên, vỡ lục bục. Thế nhưng khiến tôi kinh hãi không phải là cái bể máu, mà là vách đá nửa trong suốt phía sau. Vách đá xanh lét một màu ma quái, có một quầng sáng leo lét dập dềnh trên bề mặt. Nhìn xuyên qua lớp đá, tôi trông thấy hơn chục thi thể vặn vẹo đến biến dạng bên trong, mỗi người một tư thế, những bàn tay chới với, những cẳng chân chòi đạp, những con mắt trợn trừng, những cái miệng há hốc, những nét mặt kinh hoàng và tuyệt vọng. Xung quanh những thi thể xoắn vặn là vô số vết gợn chồng chéo, chứng tỏ trước khi chết, họ đã phải quằn quại giãy giụa trong đau đớn.

Tôi phải quay ngoắt đi chỗ khác vì cảnh tượng đó đã vượt quá sức chịu đựng của tôi. Vách đá trông hệt như một tảng thạch trái cây khổng lồ đóng cúng những thi thể biến dạng bên trong. Nhưng dù sao, vẫn còn một niềm an ủi khiến linh hồn tôi chưa đến nỗi suy sụp hoàn toàn, vì có vẻ như Tsukino và Kuroba không ở trong đó.

Nguyệt Bính nhặt một hòn đá, ném thẳng về phía đó. Thật lạ lùng! Hòn đá găm chặt vào vách đá, rồi từ từ chui vào bên trong, cứ như bị vách đá nuốt chửng.

“Đây chính là một thứ vô cùng ma quái từng xuất hiện trong truyền thuyết Ấn Độ - hổ phách khổng tước quỷ. Không ngờ nó lại có thật.” Nguyệt Bính chau mày, cẩn thận lấy từ trong túi ra một cái ống tre nút chặt. “Lùi lại phía sau!”

Tôi vừa nhìn đã biết trong ống tre đựng thứ gì: “Nguyệt... Nguyệt Bính, sao mày lại cắt đứt cả đường lui của chúng ta thế?”

“Mày có biết hổ phách khổng tước quỷ đáng sợ thế nào không?” Nguyệt Bính hít vào một hơi thật sâu. “Tao có đọc được một truyền thuyết của Ấn Độ, nói rằng xưa kia vua Asoka chinh chiến triền miên, sát hại vô số người, thi thể chất đống trên núi. Oán khí, máu thịt, xác thân hòa vào mạch núi, bị hổ phách trong núi hút lấy, hóa thành hổ phách khổng tước quỷ chứa đầy âm khí. Cứ vào đêm trăng tròn, hổ phách khổng tước quỷ sẽ hút lấy khí dương, còn vào đêm không trăng, nó sẽ nhả ra khí âm thế. Hổ phách khổng tước quỷ cứ thế lớn dần, uy lực ngày càng ghê gớm. Người sống sẽ biến thành thây ma, người chết sẽ biến thành xác sống, kẻ mang tà niệm ngày một đông đảo, sẽ làm đảo lộn thế giới này! Mày có còn nhớ lời nguyền khủng khiếp từ viên kim cương xanh Ngôi Sao Hi Vọng của Ấn Độ hơn ba trăm năm trước không? Tất cả những người có nó và người thân của họ không một ai thoát nạn, hoặc là chết tai nạn, hoặc là bị tâm thần. Đó cũng chính là thời điểm xây dựng pháo đài Bhangarh đấy!”

Tôi nghe mà lạnh gáy: “Chẳng lẽ những chuyện mày đã từng gặp phải ở Ấn Độ...”

“Rất có thể!” Nguyệt Bính ngắt lời tôi. “Thật không ngờ pháo đài Bhangarh được xây dựng để nuôi dưỡng hổ phách khổng tước quỷ! Lão già Okawa Yuji đến Ấn Độ chắc cũng vì chuyện này!”

“Nguyệt Bính, nhưng cái thứ đựng trong ống tre có uy lực quá mạnh, chúng ta không chạy kịp đâu. Hay là cứ quay về rồi tính tiếp, đâu nhất thiết phải phá huỷ toàn bộ khối hổ phách này ngay bây giờ?” Tôi nơm nớp hỏi.

Nguyệt Bính trợn mắt nhìn tôi: “Bí Ngô, mày sợ thì cứ chạy trước đi, kệ tao!”

Câu nói của nó như một nhát búa đập thẳng vào lòng kiêu hãnh của tôi.Tôi trấn tĩnh lại, đứng bên cạnh nó, hất hàm: “Ném đi! Xem thằng nào chạy nhanh hơn.”

“Đừng có kéo chân tao đấy.” Nguyệt Bính cười rồi vung tay ném cái ống tre đi. Tôi trông thấy cái ống tre vạch thành một đường vòng cung trong không khí, rơi xuống khối hổ phách, bị nó nuốt vào trong và ép vỡ tung. Một quầng ánh sáng chói lóa bùng lên bên trong khối hổ phách, kèm theo tiếng nổ chói tai. Bề mặt khối hổ phách nứt toác, khí xám bay ra ngùn ngụt kèm theo tiếng gào rống thê thảm.

“Chạy!” Nguyệt Bính xô tôi về phía trước, còn nó chạy theo sau tôi.

Đang há hốc miệng sững sờ, tôi không kịp phản ứng, loạng choạng ngã nhào xuống cái hang đá chứa quan tài đồng. Đang quờ quạng định bám vào khe đá, bỗng thấy cơ thể lạnh ngắt như bị dội nước đá, cứng đờ không tài nào nhúc nhích được.

Thậm chí tôi không còn đủ sức để chửi rủa Nguyệt Bính nữa. Hai tai ù đặc, tôi chỉ biết thả lỏng cơ thể, để giảm bớt độ tổn thương do va đập đến mức thấp nhất.

Đột nhiên, một sợi dây thừng quấn chặt quanh thắt lưng tôi, giật ngược tôi lên khỏi cú rơi tự do chóng mặt. Tôi cảm tưởng như sợi dây thừng đã cắt người tôi làm hai đoạn, cơ thể tôi khựng lại giữa không trung.

“Thằng khùng, mày đừng có ngây thơ thế, hai thằng mình không thể cùng chạy thoát được đâu.” Nguyệt Bính như một cái đinh đóng chắc trong khe đá, hai chân tì vững chãi xuống mặt đất, đầu thừng buộc quanh thắt lưng, hai tay giữ chặt sợi dây thừng, từ từ thả tôi xuống.

“Đi tìm Tsukino và Kuroba giúp tao!” Tiếng hét của Nguyệt Bính vang lên rõ mồn một trong tiếng đá rơi ầm ầm. Tôi nằm bẹp dưới đáy hang, đất cát trút xuống rào rào như mưa, nhưng tôi vẫn cố mở căng mắt ra nhìn. Trên đầu tôi là bóng tối mù mịt, không còn thấy Nguyệt Bính đâu nữa.

Cuối cùng, đến lượt hang đá sụp đổ. Từng tảng đá hộc to tướng giáng xuống uỳnh uỳnh. Tôi gào lên xé họng: “Nguyệt Bính!”

Giọng tôi chìm hút trong tiếng sụp đổ long trời.

Có thứ gì đó đong đưa chạm vào người tôi. Là sợi xích! Tôi nghiến răng nắm lấy sợi xích, gắng gượng bò lên trong cơn mưa cát sỏi đá vụn, nhanh chóng lên được miệng hang. Cảnh tượng xung quanh tôi đã biến đổi hoàn toàn, ngổn ngang đá hộc, chỉ còn một ô cửa sổ sụp một nửa còn lờ mờ sáng. Tôi ráng sức chạy về phía đó, lao mình ra khỏi cửa, xông ra khỏi pháo đài Bhangarh, đến bên bìa rừng rậm rạp thì ngã khuỵu xuống, thở hồng hộc.

Hai tai tôi đã ù đặc, không còn nghe thấy gì nữa. Tôi nhìn về pháo đài cổ Bhangarh đã đổ sụp một góc, gào lên đến lạc giọng: “Nguyệt Bính!”

❀ 5 ❀

Tôi ẩn mình trong rừng sâu như một dã nhân hơn nửa tháng trời, nhìn đám công nhân xây dựng, nhân viên công vụ nườm nượp ra ra vào vào pháo đài, thi thoảng lại thấy mấy chiếc xe tải chăng bạt bít bùng chạy ra, không biết liệu họ có phát hiện ra bí mật của toà pháo đài hay không? Tôi nghĩ là không, vì thú chất lỏng trong ống tre đủ mạnh để huỷ diệt toàn bộ khối hổ phách và chôn vùi cỗ quan tài cổ. Nhưng tôi lại hi vọng họ phát hiện ra, vì Nguyệt Bính vẫn còn trong đó. Thời gian chậm chạp trôi đi từng ngày. Lúc xuống khe suối vốc nước uống, tôi thấy đầu tóc râu ria mình bòm sòm như ngợm, đến tôi cũng không còn nhận ra nổi tôi nữa. Nhưng con mắt tôi đã trở lại bình thường, không còn bị đỏ.

Tôi không muốn chấp nhận một sự thật - Nguyệt Bính, người bạn thân nhất của tôi, không bao giờ còn có thể ra khỏi pháo đài cổ được nữa, vì một khối hổ phách chẳng liên quan gì đến nó.

Lại đợi thêm hơn nửa tháng nữa. Đêm nào nằm ngủ trên cây, tôi cũng giật mình tỉnh giấc đến mấy lần. Giấc mơ nào của tôi cũng có Nguyệt Bính.

Cuối cùng, chẳng còn cỗ xe nào chạy ra, cũng chẳng còn thấy ai ra vào nữa. Toà pháo đài lại lặng ngắt như tờ. Tôi đã nhiều lần lẻn vào thăm dò, nhưng không thấy một vết tích nào của Nguyệt Bính cả. Cũng không nghe thấy tin tức gì về kết quả tìm kiếm bên trong, cứ như Nguyệt Bính đã bốc hơi khỏi thế gian này.

Điện thoại đã hết pin từ lâu. Tôi quyết định về nước. Tôi ôm một tia hi vọng, không chừng Nguyệt Bính đã tai qua nạn khỏi, cũng đang sốt sắng tìm tôi và biết đâu đã nằm khểnh trong ký túc xá đợi tôi về. Đến sân bay, đứng trước đám ăn mày nằm ngồi la liệt, tôi moi toàn bộ số rupi còn sót lại, đổ cả xuống đất, mặc cho họ tranh giành, tôi bước thẳng vào trong sân bay.

Cầm thẻ lên máy bay trên tay, tôi quay đầu nhìn lại lần cuối cùng. Sân bay Delhi hào nhoáng, sang trọng, nghìn nghịt những người, vô số khuôn mặt đi lướt qua tôi với những biểu cảm khác nhau, buồn bã, chia ly, hào hứng, đợi chờ, điềm nhiên, vô cảm...

Chỉ không có khuôn mặt mà tôi mong nhìn thấy.

Tôi thở dài, cắm đầu đi thẳng về phía cửa kiểm tra an ninh. Đây là lần đầu tiên tôi tới Ấn Độ, và chắc chắn cũng là lần cuối cùng!

❀ 6 ❀

Giờ cất cánh muộn hơn năm phút so với lịch bay, vì có một hành khách đến muộn. Rất nhiều hành khách tỏ vẻ khó chịu ra mặt, nhưng khi trông thấy hành khách cuối cùng lên máy bay là một ông lão đầu tóc bạc phơ thì cũng không trách móc gì.

Khoang máy bay có một thứ mùi gây gây rất lạ, rất giống mùi chân thối trộn lẫn với mùi sữa chua. Trang thiết bị của máy bay rất tốt, nhưng công tác bảo dưỡng quá kém, rất nhiều vỏ bọc ghế ngồi đã rách toang, máy nghe nhạc cá nhân liên tục trục trặc. Đang xem phim, màn hình trước mắt tôi bỗng đen ngòm. Nhìn xung quanh, thấy chỗ nào cũng như vậy cả.

Đúng lúc này, máy bay bỗng rung lắc dữ dội. Cốc Coca trước mắt tôi tràn ra ngoài, ướt cả ngực áo tôi.

Máy bay rung lắc mỗi lúc một mạnh. Ánh đèn trong khoang mò dần. Hành khách bắt đầu nhốn nháo.

Cô tiếp viên hàng không xuất hiện, mỉm một nụ cười chuyên nghiệp trấn an: “Kính thưa quý khách, máy bay đang đi vào khu vực thời tiết xấu, xin quý khách hãy bình tĩnh, thắt chặt dây an toàn, không rời khỏi vị trí của mình. Xin quý khách chú ý, tạm thời không sử dụng phòng vệ sinh. Nếu có hành khách trong phòng vệ sinh, xin hãy bám chặt tay vịn...”

Thế nhưng lúc này, máy bay đã chuyển từ rung lắc sang chòng chành chao đảo, thậm chí tôi có cảm giác mình đã bị bốc lên khỏi chỗ ngồi. Một vài hành khách bắt đầu hét toáng lên!

Trong lúc hoảng hốt, tôi chợt thấy màn hình trước mặt đang nhảy múa, khiến khuôn mặt của cô diễn viên chính lúc thì bị kéo dài lúc thì bị ép dẹt, trông vô cùng đáng sợ. tôi nhớ ra lúc nãy, kênh truyền hình đang chiếu một bộ phim kinh dị, tôi còn cảm thấy khó chịu, không hiểu tại sao lại chiếu phim kinh dị trên máy bay? Đúng lúc này, tôi bỗng nhìn thấy loáng thoáng phía sau khuôn mặt méo mó của cô diễn viên có một bóng trắng nhàn nhạt bay ra, từ từ tiến lại gần, cuối cùng thay thế hẳn khuôn mặt của cô diễn viên, dán chặt lên màn hình, trong khoang mắt trống rỗng chiếu ra những tia tối tăm lạnh lẽo, nhìn thẳng vào tôi.

Tôi giật thót người: gửi hồn!

Có một loại linh hồn tà ác, khi còn sống bị người ta sát hại dã man, oán hận quá nặng nề không thể tiêu tan, nên linh hồn không chịu siêu sinh, cứ trôi nổi dật dò trong cõi thế gian. Nếu có người đem câu chuyện cuộc đời của linh hồn ấy viết thành tiểu thuyết hay quay thành phim ảnh, sẽ trở thành nơi gửi gắm của linh hồn. Oán niệm mạnh mẽ sẽ khiến cho linh hồn đó sinh tồn trong phim ảnh và tiểu thuyết. Đây chính là lý do tại sao khi chúng ta xem những bộ phim ma hoặc tiểu thuyết kinh dị quá nhập tâm, luôn cảm thấy ớn lạnh và kinh hãi. Đây chính là sự cảm ứng giữa âm khí trong cơ thể với linh hồn gửi gắm trong tác phẩm. Điều đó còn tạo thành ám ảnh, khiến bạn dễ hoảng hốt, gặp ảo giác hay ác mộng.

Nếu quá nhập tâm, Những linh hồn mang oán niệm quá nặng nề thậm chí còn có thể đánh bại ý chí của bạn, chiếm cứ hoàn toàn thân thể bạn.

Từ khi bộ phim Thảm sát bằng cưa ở Texas được công chiếu cho đến nay, ở Mỹ đã xảy ra rất nhiều vụ thảm án hung thủ dùng cưa máy để cưa rời chân tay nạn nhân, tình tiết giống y hệt trong phim. Bởi vậy, sau đó người ta đã ngừng chiếu bộ phim này. Các nhà tâm lý học giải thích rằng do bộ phim gây ấn tượng quá mạnh về cảm quan, khiến những người vốn dĩ có vấn đề tâm thần nảy sinh ý muốn bắt chước theo.

Nếu những linh hồn mang nặng oán khí gặp phải người có ý chí mạnh mẽ, sẽ khiến cho cả người và oán linh cùng tồn tại trên một cơ thể, khiến người bị nó “ký sinh” lúc thì bình thường lúc lại điên khùng, cuối cùng kiểu gì cũng sẽ bị tâm thần. Có rất nhiều diễn viên từng nhận đóng những bộ phim kinh dị, dã man quá độ đã bị ám ảnh lâu dài, thậm chí tâm thần, tự sát.

Nhưng trực giác mách bảo tôi, linh hồn này không phải nấp trong phim, mà là có người dẫn nó lên máy bay.

Lúc này, máy bay dần dần ổn định trở lại, có vẻ như đã bay qua khu vực thời tiết xấu. sắc mặt các hành khách từ từ giãn ra. tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, tựa vào vách khoang hít vào một hơi thật sâu. Nhưng bỗng dưng, tôi thấy sau lưng đau nhói như bị châm chích, giống như có người đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Từ trong vách khoang vọng ra những tiếng i i dày đặc, cứ như có cả bầy ong bị nhốt trong đó đang vùng vẫy muốn chui ra. Từng sợi khói xám từ từ toả ra từ trong vách khoang, dật dờ bay lên, trông vô cùng ma quái, tôi định thần nhìn kỹ, phát hiện ra mỗi một sợi khói gồm vô số con sâu bám sin sít với nhau tạo thành. Ngoài tôi ra, tất cả các hành khách khác có vẻ như đều không nghe thấy tiếng gào rú ghê rợn của linh hồn ký gửi đang vọng ra từ trong bộ phim.

Những sợi khói xám bắt đầu động đậy.

❀ 7 ❀

Khói xám xoắn xuýt vào nhau, bám vào vách khoang. Toàn bộ vách khoang máy bay như mọc thêm một lớp da nhăn nheo, liên tục nhúc nhích, trông như thể toàn bộ chúng tôi đang ở bên trong một khúc ruột khổng lồ đầy khuẩn que. Thế nhưng ngoài tôi ra, toàn bộ hành khách vẫn cứ thản nhiên như không hề hay biết.

Những con sâu bắt đầu rời khỏi vách khoang, rơi lả tả xuống người hành khách, bò lổm ngổm khắp nơi. Tôi nhìn mà ghê rợn, ruột gan nhộn nhạo như muốn tống tháo toàn bộ ra ngoài.

Tôi nhớ Nguyệt Bính từng nói với tôi, những thứ không nhìn thấy thì không đáng sợ, mà đáng sợ nhất là những thứ tôi có thể nhìn thấy còn người khác không nhìn thấy.

Tôi khẽ đưa tay bắt lấy một con sâu trên đầu một hành khách ngồi hàng ghế trước. “Bụp” một tiếng khẽ, con sâu vỡ ra, một làn khói đen nhàn nhạt bốc lên qua kẽ ngón tay tôi, bay vào trong người vị khách đó.

Vị khách rùng mình, nghi hoặc quay lại nhìn tôi...

Tôi bỗng thấy toàn thân ớn lạnh. Đây là giống âm trùng sinh sôi trong thi thể chôn tại nơi phong thuỷ hiểm ác. Những thuật sĩ thành thạo thuật vọng khí chuyên đi tìm những ngôi mộ hung hiểm kiểu này, đào lấy một bộ phận nào đó của thi thể để thu thập âm trùng, sau đó tìm cách đưa bộ phận thi thể đó vào trong nhà kẻ thù. Âm trùng không còn nguồn thức ăn là khí tử thi, đói khát quá sẽ xơi luôn hồn phách của gia chủ, đoạt lấy sinh mệnh của kẻ thù.

Giờ đây, thấy âm trùng bò trườn dày đặc trên cơ thể các hành khách, tôi vô cùng kinh hãi. Với tốc độ này, máy bay còn chưa đến nơi, linh hồn của tất cả mọi người sẽ bị chúng ăn sạch sẽ, và họ sẽ biến thành một bầy zombie. Hơn nữa, tuy không nhìn thấy tình hình trong buồng lái, nhưng chắc cơ trưởng và tổ lái cũng khó thoát nạn, vậy thì hậu quả chắc chắn sẽ là máy bay rơi, không một ai phát hiện ra điều bất thường, chỉ cho là một vụ tai nạn máy bay nghiêm trọng.

Trong lòng tôi bỗng tràn đầy tuyệt vọng. Lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất hàng chục nghìn mét, trong chiếc máy bay phủ kín âm trùng, đây chính là tình cảnh tuyệt vọng thật sự!

“Ồ, sao lạnh thế nhỉ?” Một hành khách bỗng kêu lên.

“Phải đấy, lạnh chết lên được!”

“Này, cô tiếp viên, máy bay bị làm sao thế? Định để chúng tôi chết cóng cả đấy à?”

❀ 8 ❀

Sự thực là nhiệt độ trong khoang máy bay không hề giảm, mà là vì âm khí ở đây quá mạnh, đã lấn át, nuốt chửng hồn phách trong cơ thể, khiến dương khí dần dần tiêu tan, âm khí từ từ thịnh lên, tự dưng sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh buốt từ trong ra ngoài.

Các cô tiếp viên hàng không tất bật lấy chăn phát cho hành khách. Một cô tiếp viên nói qua loa phát thanh: “Kính thưa quý khách, hiện tại nhiệt độ trong khoang máy bay vẫn bình thường, có lẽ do máy bay bị rung lắc gây ảnh hưởng đến tâm lý, khiến quý khách cảm thấy lạnh, chúng tôi sẽ nhanh chóng phát chăn cho quý khách!

Nhưng số lượng chăn không đủ cho tất cả các hành khách, kính mong quý khách lượng thứ.”

Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, đè nén nỗi ghê rợn và kinh hãi trong lòng, vắt óc suy nghĩ xem tôi phải làm thế nào. Nếu có Nguyệt Bính ở đây, nó sẽ phản ứng ra sao? Trước tiên, phải tìm đúng nguyên nhân, là thứ gì đã mang âm trùng lên máy bay. Nhưng nhìn lên dãy khoang hành lý đóng im ỉm trên đỉnh đầu, tôi liền bỏ cuộc. Điều này rõ ràng là bất khả thi.

“Bí Ngô, mày dũng cảm cho ra dáng một thằng đàn ông được không?”

Là giọng Nguyệt Bính!

Trong một khoảnh khắc, tôi vui sướng không sao kể xiết, vội đứng bật dậy nhìn khắp xung quanh tìm kiếm, nhưng chẳng thấy khuôn mặt quen thuộc ấy đâu. Không lẽ lại là ảo giác?

“Bịch!” Một lon nước lạnh ngắt đập vào sau lưng tôi.

“Ngồi xuống ngay! Định cướp chăn à?” Một giọng nói hung hăng vang lên sau lưng tôi.

Tôi nhìn về phía đó. Là một gã to cao lừng lững như hộ pháp. Cơn giận âm ỉ dâng lên trong lòng tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng kìm nén, rồi cất giọng bình tĩnh nói với tất cả mọi người: “Mọi người cảm thấy lạnh, không phải là do nhiệt độ giảm xuống, mà là do hồn phách của mọi người đang bị tiêu tán đấy! Tôi biết, nói như vậy rất khó tin, nhưng đây là sự thật. Mọi người hãy bình tĩnh để tôi nghĩ cách!”

Tất cả các ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Họ nhìn tôi như thể nhìn một gã điên.

❀ 9 ❀

Giọng nói thô lỗ lại vọng lên sau lưng tôi: “Thằng điên, nghĩ cách cái chết tiệt! Tôi chỉ cần chăn thôi!”

Gã hộ pháp kia đang sừng sộ nhìn tôi, trông như sắp ẩu đả đến nơi. Nhưng tôi đã nhìn thấy gã mặt mũi nhợt nhạt, đồng tử bắt đầu giãn ra, thần thái đờ dại, đều là dấu hiệu cho thấy dương khí đã sắp cạn.

“Uỵch!” Đang hùng hổ, gã bỗng nghiêng người sang một bên rồi ngã nhào xuống đất.

Tôi cũng đã nhận ra máy bay đang nghiêng dần, đầu máy bay từ từ chúc xuống phía dưới. Tôi vô cùng kinh hãi, vội đưa ngón trỏ vào miệng cắn. Nhát cắn đầu tiên còn sợ nên không sướt da. Tôi nghiến răng cắn thật mạnh cái nữa. Nghe “sột” một tiếng, máu túa ra mặn chát trên đầu lưỡi.

Tôi phải dùng thuật “tìm âm” để tìm kiếm thứ đó.

Tôi nhỏ hai giọt máu tươi vào trong mắt, nhắm mắt lại, con ngươi liên tục xoay tròn để máu tươi thấm nhuần hai mắt.

Mắt, là căn bản của linh giác. Khi vạn vật mở mắt, linh giác cũng thức tỉnh theo. Không chỉ loài người, một số loài động vật cũng có linh giác rất mạnh, nhìn thấy những thứ âm tà mà con người không nhìn thấy, như mèo hay trâu. Thuật tìm âm là dùng máu để kích phát năng lực tâm linh của mắt, giúp mắt trông thấy nhiều thứ hơn.

Tôi mở mắt ra lần nữa, trước mắt tôi đỏ loè một mảng, giống như tôi đang nhìn mọi vật qua lớp kính màu máu. Thứ mà tôi muốn tìm kiếm, đó là một vệt khí màu đen.

Tôi kiên nhẫn quét mắt tìm kiếm từng hàng ghế một, cảm giác như có tiếng nước chảy róc rách ở đan điền. Đây là dấu hiệu hồn phách sắp sửa tản mát. Tôi cắn răng đập mạnh vào đan điền, cố nâng cao dương khí trong khí hải. Cơ thể tôi cũng đang lạnh dần, mắt tôi cũng bắt đầu mờ đi. Tôi quýnh quáng, lẽ nào thời gian không còn đủ cho tôi nữa?

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một tia khí đen lơ lửng ngay trước mắt. Cúi đầu nhìn xuống, tôi bàng hoàng phát hiện khói đen đang bốc ra từ trong kẽ móng tay tôi.

“Tao đã nói mày là thằng xui xẻo nhất quả đất, đi đến đâu là rầy chuyện đến đấy!”

Lại là giọng của Nguyệt Bính.

Lần này tuyệt đối không phải là ảo giác, tôi sung sướng đến phát điên: “Nguyệt Bính, mày có là ma cũng mau hiện hình đi, giúp tao với, sắp không kịp nữa rồi!”

Tôi nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói. Lại chính là ông lão tóc bạc phơ ngồi ở cuối máy bay, giờ đang đứng ngay sau lưng tôi, trợn trừng cặp mắt dính máu, tay gãi gãi mũi theo thói quen.

“Mày...” nước mắt tôi trào ra.

“Đừng chần chừ nữa, tao cũng vừa phát hiện ra, làn khí tỏa ra từ trên người mày đấy.” Nguyệt Bính lột tấm mặt nạ già nua ra khỏi gương mặt thân quen, lôi phắt tôi chạy ra phía đuôi máy bay. “Có nhiều chuyện để nói lắm nhưng cấp bách lắm rồi. Hôm ấy tao cũng cố chạy, nhưng thấy chẳng còn đường nào đành nhảy xuống hang, mở cái quan tài đồng đen ra, chui đại vào nằm tránh gạch đá. Cứ tưởng trong quan tài có cái gì đại loại như xác chết nghìn năm, nào ngờ rỗng tuếch chẳng có gì. Tao gần chết ngạt thì thấy người ta đào bói ầm ầm, rồi thấy quan tài bị khiêng đi, chả biết mang đến đâu nghiên cứu. Tao lựa đêm hôm mở nắp quan tài trốn luôn, nào ngờ bị camera ghi hình lại, họ truy tìm tao khắp nơi. Tao cải trang trốn chui trốn nhủi, mãi mới làm được cái hộ chiếu giả để chạy về nước, nào ngờ lại gặp mày ở đây. Mày không về nước ngay còn lang thang ở Ấn Độ làm gì nữa?”

“Tìm mày chứ làm gì?” Tôi vừa chạy theo vừa đáp.

“Tìm thì phải tìm cho ra tìm, chứ tìm mà không thấy cũng như không. Thôi mọi chuyện để sau. Đáng lẽ tao phải nghĩ ra sớm hơn nguyên nhân là tại mày mới phải. Không ngờ lời nguyền hổ phách khổng tước quỷ lại ghê gớm đến vậy! Nhưng cái cục nam châm ma quỷ như mày thì làm gì có chuyện không hút phải lời nguyền!”

Tôi vội vã chạy theo Nguyệt Bính đến cuối khoang máy, trèo theo cầu thang xuống khoang hành lý. Nguyệt Bính mở cửa buồng máy lấy ra hai thứ trông như cái ba lô: “Dù!”

“Gì cơ?” Tôi còn chưa kịp phản ứng, Nguyệt Bính đã khoác ngay một cái lên lưng tôi, rồi đeo cái còn lại lên lưng mình.

“Mày nhớ lấy, lát nữa tao mở cửa khoang máy, mày hãy nhảy xuống, một lúc sau mới được kéo sợi dây này, dù sẽ bung ra!” Thấy tôi vẫn chưa hoàn hồn, Nguyệt Bính vỗ mạnh vào vai tôi. “Nhớ đừng có kéo dây dù sớm quá, nếu không sẽ bị động cơ máy bay cuốn vào trong đấy.”

Tôi hét toáng lên: “Mày đùa đấy phải không? Phía dưới là Ấn Độ Dương đấy! Định làm mồi cho cá mập à?”

“Bí Ngô, trên máy bay còn bao nhiêu mạng người, mày mà ở lại sẽ chết chung cả nút.” Nguyệt Bính nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ kiên định. “Nếu nhảy, có thể chúng ta chết, họ sống, cũng có thể sống cả, kiểu gì cũng hơn chết cả.”

Tôi hít ngược một hơi, rồi nói: “Nhưng thế thì mày đâu cần phải nhảy?”

Không đợi Nguyệt Bính kịp nói, tôi đã cướp lời: “Nguyệt Bính, cuộc đời tao chưa làm được việc gì tử tế, gặp nguy hiểm đều là mày cứu tao, lúc nào tao cũng liên luỵ đến mày. Mày để tao bớt áy náy một lần được không?”

Tôi đã trông thấy cần khoá của cửa khoang hành lý, bèn lao về phía đó như tên bắn, bỏ thật lực. Cánh cửa rít lên ầm ầm rồi hé ra một khe. Luồng khí cực mạnh ào vào, hành lý lớn nhỏ thi nhau lăn lông lốc ra ngoài. Chênh lệch áp suất tạo ra lực hút khủng khiếp cuốn tôi. Ánh sáng chói chang khiến tôi loá mắt. Tôi vội vàng đeo kính nhảy dù, gào lên với Nguyệt Bính trong tiếng gió rít ù ù: “Mày phải tìm bằng được Tsukino cho tao! Kuroba không tìm được cũng chẳng sao!”

Hai chân tôi hẫng một cái, cả người bị giật phăng khỏi khoang máy bay!

Không khí loãng và chênh lệch áp suất dữ dội khiến tôi choáng sốc, không còn biết gì nữa. Chốc sau, khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang rơi tự do giữa không trung. Một cảm giác tự do chưa từng có, không ràng níu, không vướng víu. Nếu như không phải kết thúc bằng một cú hạ cánh chết người, thì đây hẳn là một trải nghiệm cực kỳ thú vị.

Mớ hành lý cũng đang ào ào trút xuống quanh tôi. Tôi nhìn lên trên, máy bay đã bỏ xa rồi. Tai nạn này là do tôi gây ra, vậy thì tôi buộc phải chịu trách nhiệm.

Chính vào lúc ấy, tôi nhìn thấy một bóng đen không giống như hành lý cũng lao vùn vụt xuống phía trên tôi. Một chốc sau, bỗng nghe “bụp” một tiếng, một chiếc dù khổng lồ bật tung giữa trời.

“Nguyệt Bính, thằng điên, mày nghe lời tao một lần thì chết à?” Tôi gào lên, giọng tôi tan biến trong tiếng gió ù ù. Không khí lạnh cứa vào mặt tôi đau buốt như dao cạo. Lúc này tôi mới nhớ tôi vẫn chưa bung dù.

Tôi giật sợi dây “Bụp” một tiếng, dù bung, cơ thể đang rơi tự do đột nhiên bị giật ngược khiến xương cốt tôi như rời thành từng mẩu, lục phủ ngũ tạng dồn hết lên cổ họng, tưởng vọt ra khỏi miệng đến nơi. Nhìn lên, Nguyệt Bính đang điêu luyện điều khiển phương hướng để tiếp cận tôi, vẫy tay rối rít.

Nhìn xuống, Ấn Độ Dương xanh ngăn ngắt đã ở ngay dưới chân, tôi bỗng phá lên cười như thằng ngộ: “Nguyệt Bính, mày muốn theo tao vào bụng cá mập, tao cũng ngại từ chối lắm!”