Chương 5 Vũ khúc ma âm
Ma âm hay mị âm là một pháp môn kì diệu. Người thực hiện phép thuật sẽ lặp đi lặp lại một tổ hợp gồm vài âm tiết, khiến cho người nghe ý thức mơ hồ, không kiểm soát nổi bản thân, suy nghĩ sẽ thuận theo ý của người làm phép, không thể tự chủ được. Một số nhà soạn nhạc khi viết nhạc, đã ngẫu nhiên dùng nốt nhạc để tổ hợp thành ma âm, khiến người nghe đắm say mê thích. Khi nghe nhạc, nếu thích bản nhạc nào đó, chúng ta thường mở đi mở lại, thực ra, đó chính là bị ma âm quyến rũ.
Những điệu múa đầu tiên của loài người đều do pháp sư của bộ tộc sử dụng trong các nghi thức tế lễ, cầu nguyện, trừ tà. Khi pháp sư ca hát, nhảy múa, các thành viên bộ tộc cũng ca hát, nhảy múa theo. Rất nhiều bộ tộc thiểu số cho đến nay vẫn còn giữ được nghi lễ này. Nghe nói, thông qua ca vũ, có thể loại bỏ tạp niệm trong lòng, kết nối với thần linh.
❀ 1 ❀Tuy bị thương chút đỉnh, nhưng vẫn chưa đến nỗi mất mặt, mặc dù đang ở Hàn Quốc. Vì không muốn để Kuroba bắt thóp rồi chế giễu, tôi và Nguyệt Bính bèn hẹn họ đi ăn đêm. Trên đường đi, sắc mặt của Yu Taek Hye thay đổi liên tục, không biết cô ta đang nghĩ gì. Tôi không hỏi nhiều, bởi đôi khi im lặng cũng không phải chuyện xấu.
Cuộc sống về đêm ở Seoul rất nhộn nhịp. Đã sắp nửa đêm mà trên đường vẫn có không ít người qua lại, hầu hết đều là du khách.
“Chỗ bán đồ ăn đêm ngon nhất Seoul nằm ở khu Đại học, ở đó không có du khách, rất ít người ngoại quốc, đồ ăn toàn món Hàn truyền thống, có nhiều ngôi sao cũng thích ghé đấy ăn.” Nguyệt Bính giới thiệu bâng quơ.
Tôi ngạc nhiên: “Nguyệt Bính, sao mày lại rành Hàn Quốc vậy?”
Nguyệt Bính gãi mũi: “Ồ, ngày nào xong việc, bọn tao cũng tới đấy ăn.”
Tôi bỗng thấy đắng lòng: “Tao ở ngay sát vách, ngày nào cũng phải dậy từ tờ mờ sáng làm việc đầu tắt mặt tối, mà tới bữa không có miếng thịt để ăn. Còn ba người thì ăn uống ngập răng, các người còn có lương tâm không?”
“Ăn bằng miệng chứ đâu phải bằng lương tâm.” Nguyệt Bính liếc nhìn Yu Taek Hye, cười nửa miệng, “đúng không?”
Yu Taek Hye đang cúi đầu đi theo chúng tôi, thấy Nguyệt Bính hỏi thình lình, cô ta như choàng tỉnh, lắp bắp: “Anh Bí... Bí Ngô, thực ra...”
Tôi nghĩ bụng, có lẽ nào đồ ăn của tôi đã bị Yu Taek Hye hạ cổ độc? Thế thì tôi tàn đời mất! Nghĩ đến cảnh hồi ở Thái Lan phải nuốt trùng bọ để phá giải cổ thuật, tôi còn rợn tóc gáy. Tôi trợn trừng mắt nhìn Yu Taek Hye, mong rằng cô ta đừng nói những điều tôi đang nghĩ.
“Nhà hàng đó do tôi đứng sau điều khiển. Ngày ngày, tôi lấy tóc của người chết ngâm nước tương để ướp thịt muối, đó là một loại vu cổ của Saman. Tôi cần lựa chọn những thực khách phạm ngũ tội làm trợ thủ, cho nên mới chỉ cho anh ăn cơm trắng với kim chi.” Yu Taek Hye cắn môi liếc tôi một cái rồi vội cúi đầu, “lúc ở quán trọ, tôi đã cố tình gọi hai người đến ở phòng kế bên, rồi nối ti vi với thiết bị thu phát chuẩn bị sẵn để phát tín giả, chính là tin anh và Nguyệt Bính tử nạn trên tàu.”
“Còn chuyện gì cô chưa gạt tôi nữa không?” Tôi thấy mình chẳng khác gì thằng đần. Thì ra tất cả mọi chuyện đều là vở kịch do Yu Taek Hye sắp đặt! Dù sao tôi cũng là vai chính, thì chí ít cũng phải cho tôi xem kịch bản chứ
Thảm hại hơn nữa là, tôi đã từng lén ăn vụng mấy miếng thịt ướp.
“Kem... kem đánh răng ngon tuyệt.” Yu Taek Hye chớp chớp mắt, “đó là thứ ngon nhất mà tôi tìm được khi tự đi kiếm thức ăn.”
Nghe cô ta nói như vậy, cơn giận dữ trong lòng tôi lại xẹp xuống. Một cô gái lớn lên trong môi trường biến thái như vậy, chưa băm vằm tôi ra cho vào nồi nấu chín đã là tốt số cho tôi lắm rồi.
“Cô làm tin giả là để Bí Ngô đi tìm tôi ư?” Nguyệt Bính sầm mặt, đôi mắt nhỏ dài nheo tít lại, “nhưng không ngờ chúng tôi lại tự tìm đến?”
Tôi giả bộ đi chậm vài bước để chặn giữa hai người. Yu Taek Hye hoàn toàn không nhận ra Nguyệt Bính đang nổi cơn thịnh nộ, thản nhiên nói: “Tôi không biết.”
“Cô không biết thì ai biết đây?” Nguyệt Bính rút bật lửa ra nghịch, “cô vốn không đáng để tôi tin.”
“Nếu anh là tôi thì anh có thể tin các anh như tôi lúc này không?” Yu Taek Hye vặc lại, “tôi hối lỗi, không có nghĩa là phải tôn trọng những kẻ không tin tôi!”
Ánh mắt của hai người cứ như xuyên thủng qua người tôi, tôi hết nhìn người này rồi lại người kia, muốn dàn hoà: “So Hye, cô nói vậy là có ý gì?”
“Chẳng có ý gì cả!” Yu Taek Hye bực dọc đáp cộc lốc rồi bỏ đi thẳng.
“Nguyệt Bính, mày điên rồi à?” Tôi cũng bực mình, giật phăng chiếc bật lửa trên tay nó, “đàn ông đàn ang, cứ đi so đo với mấy mẹ đàn bà ấy làm gì? Động một tí là cãi vã, mất hết cả tư cách.”
Nếu mày không cản, tao đã ra tay lâu rồi.” Nguyệt Bính vặc lại tôi, “tao đang điên đây! Cô ta dàn xếp tất cả những chuyện tày trời này rồi cuối cùng lại nói là không biết! Thế mà mày còn định hoà giải! Mày có bị làm sao không thế? Đáng đời mày suốt đời bị lừa!”
“Thằng chó, mày nói thêm câu nữa xem!” Tôi phì hơi thuốc qua mũi, cáu kỉnh giơ nắm đấm lên doạ dẫm.
“Bí Ngô, anh nói ai là mấy mẹ đàn bà?” Yu Taek Hye đúng khựng lại, xoay người, vung tay, một vật gì đó lao vụt về phía tôi.
Tôi giật nảy mình, vội ngồi thụp xuống, vật kia rít gió bay vèo qua đầu.
“Phập!” Tôi ngoái nhìn, một mũi dao găm cắm lút vào cột đèn sau lưng, chuôi dao vẫn còn rung rung.
“Đừng có gây sự với con gái.” Nguyệt Bính lập tức nguôi giận, chạy lăng xăng đến bên Yu Taek Hye. Hai người lại đi tiếp như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tôi ngây ra một lát, chợt nghĩ nếu trong tay có một chai hạc đỉnh hồng, kiểu gì chốc nữa cũng phải đổ vào đồ ăn của họ. Nhưng tiếc là tôi không có.
“Mà này Bí Ngô, mày bị cúm à?” Nguyệt Bính chẳng buồn ngoái đầu lại hỏi, “lúc nãy tao thấy mày chỉ có một lỗ mũi nhả khói.”
❀ 2 ❀Hục hặc nhau một hồi, rồi cũng đến được khu Đại học. Vừa nhìn, tôi đã hoa cả mắt: trên phố toàn là trai xinh gái đẹp, những cô gái ngồi nghịch điện thoại trong quán vỉa hè, cô nào cũng quần da bó sát, chân dài eo thon, mông cong ngực nở, nhìn dáng dấp của họ, cứ như chỉ cần mang máy quay tới là có thể diễn luôn phim Hàn ngay được!
Tâm hồn tôi đang bay bổng tít trên mây, chợt nghe Nguyệt Bính đằng hắng khẽ một tiếng, lúc này, tôi mới nhìn thấy Tsukino và Kuroba mang trên mình vài vết thương nhẹ, đang ngồi ngay ngắn trên ghế, chắc là việc giải quyết con rối bệnh trong đường hầm tàu điện ngầm không hề dễ dàng. Nhìn thấy Yu Taek Hye, hai người đều ngơ ngác, Kuroba bất đắc dĩ rút ra một xấp tiền won, dúi vào tay Tsukino.
Ba chúng tôi lần lượt ngồi xuống, từ trái sang phải là tôi, Nguyệt Bính, Yu Taek Hye, Tsukino rồi đến Kuroba. Tôi vốn định ngồi cạnh Tsukino, ai ngờ Yu Taek Hye lại tranh vào ngồi trước. Để tránh hiểu lầm, tôi đành ngồi ở ngoài cùng, chốc chốc lại đưa mắt nhìn trộm Tsukino. Cô ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào!
“Chủ quán!” Nguyệt Bính búng ngón tay đánh tách. Một bà cô ở tuổi trung niên mặc bộ vest đen đứng phía sau quầy hàng tươi cười đon đả bưng ra ào ào hết đĩa này đến đĩa khác, bánh gạo cay tteokbokki, dồi lợn, bánh nhân đậu xanh, chân giò hầm nước sốt, kim chi, cơm trắng.
Món tteokbokki bán chạy nhất trong mùa đông ở Hàn Quốc, dẻo dẻo giòn giòn, rất thơm ngon. Mấy món kia trông cũng rất bắt mắt, nóng sốt, thơm phức, vừa nhìn đã muốn ăn. Bụng tôi réo lên ùng ục, chỉ muốn cầm đũa gắp ngay, nhưng bốn người kia vẫn ngồi nghiêm chỉnh, không biết đang nghĩ gì, nên đành phải dằn lòng ngồi yên.
“Yu Taek Hye, không cần giới thiệu, biết nhau cả rồi.” Nguyệt Bính phá tan bầu không khí căng thẳng.
"Ừm."
“Hừm.”
“Chuyện rất phức tạp, vừa ăn vừa nói đi.” Nguyệt Bính cầm đũa lên, nhưng lừng khừng chưa chịu gắp.
"Ok!”
Yu Taek Hye không cầm đũa.
Tôi đang định hạ đũa, chợt phát hiện ra có gì không ổn. Ngoài Yu Taek Hye thì ba người kia, ngay cả Kuroba, cũng đều lén nuốt nước miếng, nhưng chỉ cầm nguyên đũa mà không ai chịu gắp.
Chẳng lẽ họ đang tu luyện pháp môn gì, bất động trước món ngon để rèn ý chí? Vậy thì cứ kệ họ đi. Dù sao nửa tháng nay họ đã ăn uống đã đời rồi, giờ tôi cứ no bụng đã rồi tính sau.
Tôi cầm đũa, gắp một miếng bánh gạo cho vào miệng. Sốt ớt cay nồng, nấm hương thơm nức, bánh dẻo quẹo, mới đã làm sao, vừa nhai đã ấm cả người.
“Được rồi, ăn thôi. So Hye, cô cũng ăn đi.” Nguyệt Bính ân cần cầm đũa dúi vào tay Yu Taek Hye.
Thế là năm người chúng tôi bắt đầu gắp rào rào, mặt ai cũng hồng rực lên. Khi làm phép, thầy âm dương cần phải rút sức mạnh tự nhiên từ cơ thể, nên tiêu hao rất nhiều sức lực, cần phải ăn nhiều để bổ sung. Kuroba chẳng buồn khách khí, tay cầm luôn khúc chân giò hầm gặm nhiệt tình. Nguyệt Bính tấn công đĩa dồi quyết liệt. Yu Taek Hye buộc túm mái tóc lại sau lưng để ăn cho tiện, cô ta còn gọi thêm ít rượu sake vị chua chua ngọt không quá mạnh. Năm người chúng tôi vừa ăn vừa uống hăm hở nhiệt tình, khiến thực khách mấy bàn bên cũng phải tò mò liếc mắt nhìn.
Bầu không khí cũng trở nên ấm áp hơn nhiều. Tuy Tsukino và Kuroba không hỏi chuyện của Yu Taek Hye, nhưng điều này lại khiến tôi cảm thấy họ có vẻ như rất hiểu nhau.
Ăn đến lượt thứ hai, chắc dạ rồi, Nguyệt Bính mới thở hắt ra mãn nguyện, chậm rãi cầm chén rượu lên uống: “Bí Ngô, tao muốn nói với mày một chuyện.”
Tôi đang tấn công món cá xiên nướng vừa bưng lên, nghe Nguyệt Bình nói vậy liền nhồi luôn miếng cá vào đầy miệng “Nói đi!”
“Quy định ở đây là, ai hạ đũa trước, người đó trả tiền.” Nguyệt Bính cười nhăn nhở.
Tôi thở hắt ra, thế mà cũng bảo là có chuyện, làm tôi căng thẳng muốn chết, May mà đã kịp làm thuê nửa tháng, ăn tiêu tiết kiệm cũng gom góp được chút ít, một bữa ăn thì hết bao nhiêu?
“Chuyện nhỏ, bữa này tao mời!” Tôi vung tay hào sảng.
“Xiên cá này một trăm đô la Mỹ đấy." Nguyệt Bính nhấp một ngụm rượu.
Tôi suýt nữa thì cắn đứt lưỡi: “Cái gì?”
Nguyện Bính chỉ vào mấy cái đĩa trống trơn trên bàn, thản nhiên báo giá. Càng nghe, tôi càng mồ hôi như tắm: “Này, đây là ăn khuya hay ăn vàng thế? Mày đừng thấy tao ít học mà lừa tao. Chẳng có cái quán vỉa hè nào mà lại có giá cắt cổ thế này cả!”
Tsukino và Kuroba vờ như không nghe thấy, Kuroba vẫn nhoay nhoáy gặm chân giò. Tôi chỉ muốn phi ngay que xiên cá vào họng hắn.
“Này Bí Ngô, thịt và cá ở Hàn Quốc đắt lắm đấy.” Yu Taek Hye vẫn nhai càng cua ngon lành, “để thu hút khách hàng, dụ nhiều người phạm ngũ tội tìm tới, tôi đã cố tình hạ giá của nhà hàng chỗ anh làm thuê.”
“Tôi đào đầu ra từng ấy tiền!" Tôi cảm thấy những thứ vừa nuốt vào không phải là thức ăn, mà là đầy một bụng đô la Mỹ, “tôi cũng chẳng hề biết đến quy ước này, không tính!”
"Bọn tao cũng đâu có tiền, có phải đến đây để đi du lịch đâu.” Tay và miệng của Nguyệt Bính vẫn không ngừng hoạt động, “nửa tháng nay tao đã thanh toán ba lần rồi, Kuro năm lần, còn Tsukino bảy lần.”
“Các người lấy tiền đâu ra?” Tôi hỏi.
"Ai cũng phải tự tìm cách xoay xở thôi. Tao lấy trộm của người giàu, còn hai người kia, tao không biết.” Nguyệt Bính lấy khăn lau miệng rồi chuyển sang món canh gà.
“Anh Nam, tôi tin anh là người biết giữ lời.” Tsukino liếc nhìn tôi.
Thế là bốn người họ vừa ăn vừa chuyện trò vui vẻ, còn tôi một mình lên đường đi “xoay tiền”.
❀ 3 ❀Tôi nghĩ, giá tiền của bữa cơm này không phải là con số ít, ăn trộm tiền của sinh viên thì bất nhẫn quá, nhưng nửa đêm nửa hôm, biết tìm đâu ra mấy kẻ giàu có bất nghĩa đây? Nghĩ lại, nếu tôi không thanh toán, bốn người kia cũng không thể đi được, ăn xong cứ ngồi trơ đó, kiểu gì cũng đến lúc bà chủ nhắc nhở, ai còn chút bạc lẻ cũng phải dốc ra trả thôi. Sau đó, tôi quay về nói là không kiếm được tiền, họ cũng không thể mang tôi ra gán nợ được.
Đôi khi có chút tinh thần AQ cũng không phải là xấu. Tôi đứng dựa tường, ngắm những người đẹp qua lại trên phố, định nấn ná hơn một tiếng rồi quay về. Ngước lên nhìn trăng, đoán chắc cũng phải hơn một giờ sáng rồi, nhưng đường phố vẫn chưa hề vắng vẻ. Tôi đi lang thang qua vài con phố, nhẩm tính chắc thời gian cũng đủ rồi, liền huýt sáo quay về quán ăn.
Rẽ vào góc phố, thấy quán ăn còn đông khách hơn cả lúc nãy, sinh viên quây kín chỗ chúng tôi vừa ngồi ăn, ồn ào như chợ vỡ. Phía xa xa còn có vài nhóm đang kéo nhau chạy tới, mặt mày hớn hở, nhập vào đám đông, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tôi nghĩ bụng, lẽ nào do họ không có tiền thanh toán nên bị bà chủ làm ầm ĩ lên rồi? Tôi vội ba chân bốn cẳng chạy tới, kiễng chân nhòm vào trong. May sao tôi cao hơn mét tám, không đến nỗi lọt thỏm giữa đám đông.
Đám Nguyệt Bính không còn đó nữa, thay vào đó là năm sáu thanh niên rất bảnh trai đỏm dáng đang ngồi ăn, nhưng nhìn điệu bộ không giống như đến để ăn mà là đến để diễn. Tay soái ca ngồi ở giữa chốc chốc lại vẫy tay với đám sinh viên, khoé môi nhếch một nụ cười, khuôn mặt anh chàng, đúng là nuột nà không một tì vết!
Đám sinh viên reo hò như sấm dậy, có ba bốn nữ sinh kích động tới mức nhảy lên tưng tưng, hai mắt đờ đẫn như trúng tà. Chặn giữa đám đông và mấy người kia là vài gã đàn ông to cao tháo vát, ngăn không cho họ tiến lại quá gần.
Càng nhìn mấy thanh niên kia, tôi càng thấy quen, nghĩ kỹ lại, suýt chút nữa tôi cũng nhảy cẫng lên mà hú hét! Ngay tại quán ăn vỉa hè ở khu Đại học tại Seoul, tôi lại có cơ hội gặp gỡ nhóm nhạc danh tiếng EXO đã làm mưa làm gió khắp châu Á suốt hai năm qua! Nhóm nhạc này rất nổi tiếng ở Trung Quốc, lượng fan phải lên tới hàng triệu, mỗi lần đến Trung Quốc biểu diễn, họ đều được chào đón nhiệt liệt từ sân bay, pa nô, áp phích quảng cáo khổ lớn giăng khắp phố phường. Tại hiện trường biểu diễn, lần nào cũng có không ít fan lăn ra chết ngất.
Tuy tôi không phải là fan của nhóm nhạc này, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy các siêu sao, thử hỏi ai lại không kích động?
“Người đông thế này, đến kiến cũng không lách qua nổi, đừng có mơ chen vào xin chữ ký.” Nguyệt Bính cứ như thình lình mọc ra bên cạnh tôi.
Tôi vẫn cố tìm kẽ hở để lách vào: “Này, lát nữa nếu tao chen vào được, mày nhớ chụp ảnh rồi post lên mạng cho tao nhé, không chừng tao lại nổi như cồn cũng nên.”
“Ha ha ha ha, thế mà cũng dám coi là soái ca!” Kuroba đứng từ xa nhìn lại, sắc mặt khinh khỉnh.
“Tsukino và So Hye đâu rồi?” Tôi cố mãi cũng không thể lách vào trong được, mà còn bị xô ra ngoài, đành bỏ ý định xin chữ ký và chụp ảnh lưu niệm, “thế đã thanh toán chưa?”
“Số mày hên đấy, mày vừa đi được một lúc thì họ kéo tới, bao cả quán luôn.” Nguyệt Bính quẳng điện thoại cho tôi, “xem đi.”
Tôi cầm điện thoại, suýt nữa thì nuốt luôn cả lưỡi vào trong bụng: “Các người... các người đã kịp chụp ảnh chung rồi?”
“Thế nên mới nói số mày hên.” Nguyệt Bính nhướng mày, “có nhìn thấy gì không?”
Tôi nghĩ bụng, chẳng lẽ năm nay mình phạm Thái tuế nên làm gì cũng xui xẻo? Lại nhớ lúc ở dưới cống đã ăn miếng thịt Thái tuế, hay là chính thế nên mới xui rủi đến vậy? Chuyến này về, phải kiếm đồng xu bày trận Mai Hoa cải vận để xua khí rủi đi mới được.
“Còn cái quái gì để xem nữa đâu!” Tôi cầm điện thoại lên nhìn, “tay Kuroba chắc chắn là không thích chụp ảnh, nhưng Nguyệt Bính, tao cũng không ngờ mày lại thích chụp ảnh với ngôi sao đấy.”
Nguyệt Bính lôi tôi ra khỏi đám đông: “Ai bảo mày xem cái đó, nhìn kỹ đi.”
Nghe nó nghiêm túc như vậy, tôi liền căng mắt nhìn thật kỹ, và đã phát hiện ra điều bất ổn.
Do chụp vào ban đêm, không đủ ánh sáng nên phải dùng đèn flash, khi đèn chiếu vào mắt sẽ gây ra hiện tượng mắt đỏ. Đó vốn là chuyện rất bình thường. Nhưng trong bức ảnh, mắt Nguyệt Bính, Tsukino và Yu Taek Hye đều đỏ loè, trong khi đó, mắt của các thành viên nhóm nhạc vẫn bình thường.
Nguyệt Bính chỉ lên trời: “Ánh sáng đủ màu hội tụ lại sẽ thành ánh sáng trắng, phẩm màu đủ màu trộn lẫn với nhau sẽ thành màu đen. Bí Ngô, chẳng lẽ mày đã quên rồi sao?”
“Họ cũng giống như tao ư?” Tôi buông tay, chiếc điện thoại rơi xuống.
Nguyệt Bính vội bắt lấy điện thoại: “Về rồi tính tiếp. Họ là nghệ sĩ của công ty JK đấy.”
❀ 4 ❀Về đến phòng trọ của đám Nguyệt Bính, Tsukino và Yu Taek Hye đã về từ lâu. Hai người mặt đỏ bừng, chẳng nói chẳng rằng, có vẻ như thân mật lắm. Tôi thầm thán phục, tình bạn giữa những người phụ nữ quả là sâu sắc khó dò, không thể hiểu được.
Năm người ngồi xuống, lần lượt kể lại những chuyện đã trải qua. Tsukino và Kuroba nhận được thư của Okawa Yuji đúng lúc chúng tôi sang Ấn Độ, họ đổi số điện thoại, bắt đầu bí mật điều tra công ty truyền thông và giải trí JK, tính ra đã ở lại Hàn Quốc hơn một năm rồi.
Còn tôi và Nguyệt Bính, rốt cuộc là một hay hai người ở trên đảo, chuyện này vẫn chưa có lời giải đáp, nhưng theo lời kể của cả hai, thì chắc chắn chúng tôi ở trên cùng một hòn đảo, thậm chí được cùng một con tàu Hàn Quốc đến cứu, và tất cả những chuyện xảy ra trên tàu cũng hoàn toàn giống nhau. Thuyền trưởng người cáo từng nói, công ty truyền thông và giải trí JK là công ty gia tộc, rất tin tưởng vào truyền thuyết cáo chín đuôi, sự xuất hiện của hai chúng tôi ứng với lời tiên đoán phá lời nguyền. Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như thuyền trưởng người cáo còn rất nhiều chuyện chưa nói thật. Tiếc rằng con tàu đã gặp nạn, bây giờ có muốn tìm để hỏi, cũng không được nữa.
Hai năm trước, trong lúc Yu Taek Hye tìm kiếm người phạm ngũ tội trên tàu điện ngầm, cô ta có gặp một người rất kỳ cục. Rõ ràng cô ta nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó, nhưng lại không biết bộ dạng hắn thế nào. Yu Taek Hye sợ chúng tôi không tin, nhưng chúng tôi đều hiểu. Thế giới rộng lớn, sở hữu dị năng, không phải chỉ có năm người chúng tôi. Nhưng người đàn ông kia lại biết rõ thân thế của chúng tôi và kể hết cho Yu Taek Hye nghe. Từ hôm đó, Yu Taek Hye sinh lòng oán hận, trở về gây dựng thế lực của mình dưới lòng đất. Hắn nói với Yu Taek Hye, khi nào cơ hội chín muồi, hắn sẽ lại xuất hiện. Tôi và Nguyệt Bính trong lúc đi máy bay trực thăng trở về Hàn Quốc đều đã bị đánh thuốc mê. Tsukino và Yu Taek Hye xuất hiện cách nhau chưa đầy nửa tiếng, họ đã lần lượt cứu chúng tôi, giống y như có người sắp đặt từ trước vậy.
Lời kể của Yu Taek Hye khiến chúng tôi phải chú ý. Giọng của cô nghe rất truyền cảm, giống như có thứ ma lực hút hồn khiến người ta không thể tự chủ. Tôi và Nguyệt Bính nhìn nhau, cùng nghĩ đến một kẻ đã chết ở Nhật Bản - Jack.
Còn bí mật mà Yu Taek Hye nhiều lần nhắc đến, lại rất kỳ quặc. Kẻ kia nói rằng, khi chúng tôi đau đớn tột cùng, bí mật tự nhiên sẽ xuất hiện. Cho nên Yu Taek Hye mới đâm cho Nguyệt Bính liền mấy nhát đao, định hành hạ nó cho đến khi bí mật hiện hình.
Phân tích manh mối một hồi lâu, chúng tôi vẫn không thể đưa ra kết luận. Bốn kẻ đã lựa chọn sáu người chúng tôi năm xưa, Okawa Yuji và Duang đã được xác định, còn người đàn ông cao gầy và người phụ nữ đã nhận nuôi Jack là ai? Tại sao Minamino Hiroshi lại xuất hiện Hàn Quốc? Còn về Jack, tôi cứ ngỡ là đã thấu hiểu hắn rồi, nhưng giờ mới nhận ra, hắn còn có rất nhiều bí mật mà chúng tôi chưa biết đến.
Ban nhạc nổi tiếng vừa tình cờ gặp gỡ cũng có con ngươi màu đỏ, chắc chắn đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Xem ra, manh mối duy nhất chính là Công ty truyền thông và giải trí JK.
Xuất hiện thêm nhiều manh mối mới liên quan đến thân thế của chúng tôi, nên tâm trạng của mọi người đều không được tốt, ai cũng lầm lì ngồi thừ ra.
“Chữ cái đầu tiên và cuối cùng trong tên của Jack chẳng phải là JK sao?” Tôi chợt phát hiện ra một điều, liền đắc ý reo ầm lên.
“Hừm! Chúng tôi điều tra hơn một năm trời ở Hàn Quốc, chả nhẽ một vấn đề cỏn con đấy mà cũng không nghĩ ra được?” Kuroba đáp tỉnh queo.
“Nhưng các người cũng có điều tra được gì đâu.” Tôi trả đòn Kuroba, nhưng lại vừa nói ra, lại chỉ muốn tự cắn lưỡi mình: nói thế chẳng phải tôi cũng mỉa mai cả Tsukino hay sao?
Kuroba cười nhăn nhở, có vẻ đắc ý lắm. Tsukino đỏ mặt: “Thành thật xin lỗi, hơn một năm nay đúng là chưa điều tra ra được vấn đề gì về Công ty JK. Công ty này thành lập được hai mươi năm rồi, người sáng lập là Kim Ryeong Ae, được xưng là “mẹ đẻ của giới giải trí Hàn Quốc”, rất có kinh nghiệm trong việc thành lập các nhóm nhạc nam, nữ nổi tiếng. Nhưng bà ta rất ít xuất đầu lộ diện. Hai mươi năm trước, Jack vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
Tôi và Nguyệt Bính cùng đưa mắt nhìn nhau. Liệu có phải Kim Ryeong Ae chính là người phụ nữ năm xưa đã nhận nuôi Jack?
“Nếu muốn điều tra chân tướng, chỉ còn cách đột nhập vào Công ty truyền thông và giải trí JK thôi." Nguyệt Bính quẳng tờ báo lên bàn, bước ra ngoài ban công châm thuốc hút, rồi ngoảnh đầu lại gọi, “Bí Ngô, làm một điều không?”
Trời vừa tang tảng sáng, một đêm không biết đã trôi qua tự lúc nào. Nhà cửa san sát im lìm trong ánh trời nhợt nhạt, lác đác vài nhà còn sáng đèn, ánh đèn yếu ớt như mắt những con thú khổng lồ ngái ngủ.
Tôi cầm điếu thuốc rít một hơi dài, rồi ngoái đầu lại nhìn vào trong nhà. Tsukino cúi đầu, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt thanh tú, đang cắm cúi đọc báo với Yu Taek Hye. Kuroba ngồi tựa mình trên ghế, ngửa mặt nhìn trần nhà.
Nguyệt Bính nhìn vệt màu hồng rực ở chân trời: “Sắp sáng rồi.”
“Phải đột nhập vào công ty JK tìm bằng được Kim Ryeong Ae, để đưa mọi thứ ra ánh sáng!” Tôi hằn học nói.
“Tao có cách này hay hơn.” Nguyệt Bính chợt cười, khoé miệng nhếch lên, tóc mái che khuất nửa cặp mắt hẹp dài.
“Nguyệt Bính, mày không làm minh tinh, đúng là uổng phí cái bộ mặt này.” Tôi buột miệng.
Nguyệt Bính gãi mũi: “Ồ, được, vậy thì tao sẽ đi làm minh tinh.”
“Cái gì?”
“Vừa rồi trên báo đăng tin Công ty truyền thông và giải trí JK tuyển người mới. Chúng ta đi thử xem sao.”
“Cái gì?!”
“Nếu Kim Ryeong Ae có vấn đề, kiểu gì chúng ta cũng sẽ gặp trục trặc trong quá trình thi tuyển. Nếu Kim Ryeong Ae không có vấn đề, chúng ta sẽ có cơ hội chui vào công ty đó để điều tra mọi chuyện. Tao cũng rất muốn biết tại sao năm người trong ban nhạc kia đều mang mắt đỏ.”
“Nếu không trúng tuyển thì sao?” Tôi nghĩ Nguyệt Bính ấm đầu rồi nên mới nghĩ ra phương án hão huyền này.
“Ngoài anh ra, bốn người chúng tôi đều rất chắc ăn.” Giọng của Kuroba vang lên ngay sau lưng.
Tồi xoay người, vung tay một cái, phi thẳng điếu thuốc hút dở vào mặt gã Kuroba đang đứng ở cửa ban công.
“Ồ, Nam Hiểu Lâu cũng đẹp trai đấy chứ.” Yu Taek Hye nói một câu nghe thật ấm lòng.
Kuroba khẽ phẩy tay, điếu thuốc bị kẹp lại giữa hai ngón tay hắn. Hắn khinh khỉnh búng đi: “Thế ư? Làm người đừng có nói dối!”
“Kuroba, anh hơi quá đáng rồi đấy!” Tsukino chau mày, “thầy âm dương phải biết tôn trọng người tốt.”
“Tôi chỉ lo năng lực của anh ta yếu kém, ngộ nhỡ trúng tuyển, nếu gặp nguy hiểm, chúng ta hơi đâu mà giúp?” Kuroba quăng ra một câu thẳng thừng rồi quay trở vào phòng, lại nằm dài xuống ghế, gối đầu lên cánh tay, “cho nên, anh Bí ạ, hay là anh đừng đi nữa, cứ ở bên ngoài làm liên lạc cho chúng tôi đi.”
Nghe những lời này, tôi lại thấy trong lòng ấm áp. Lời của Kuroba tuy khó nghe, nhưng dẫu sao cũng cho thấy hắn lo lắng cho sự an nguy của tôi.
Nguyệt Bính thoạt tiên có vẻ sừng sộ, nhưng lúc này cũng gật đầu như bổ củi: “Nghe Kuroba nói vậy tao mới nhớ. Đúng là chúng ta phải có người ở ngoài để liên lạc.”
Tsukino và Yu Taek Hye cũng gật đầu tán thành.
Nhưng tôi càng nghĩ càng thấy không ổn: “Tôi nhất định phải tham gia với mọi người. Dựa vào đâu mà mọi người cứ coi tôi là kẻ vô dụng vậy? Tôi nói trước, dù tôi có gặp nguy hiểm cũng không cần ai giúp, tự tôi lo được.”
Nếu có thể dự đoán được tương lai, chắc chắn tôi đã không đưa ra quyết định này!
❀ 5 ❀Có bột mới gột nên hồ. Để chuẩn bị kỹ càng, chúng tôi đã bỏ ra mấy ngày trời để tìm hiểu về quy trình tuyển chọn của Công ty truyền thông và giải trí JK.
Là công ty đào tạo ngôi sao nổi tiếng nhất Hàn Quốc, những người mới có tiềm năng chính là nguồn năng lượng để duy trì sinh mệnh của công ty. Bởi vậy, thứ bảy hàng tuần, tổng công ty đều tiến hành xét tuyển nội bộ, cứ cách một thời gian lại tổ chức đợt tuyển chọn công khai quy mô lớn.
Rất nhiều thanh niên châu Á ôm giấc mộng ngôi sao đã gửi hồ sơ đến công ty JK, nếu được tuyển chọn, công ty sẽ lo khoản chi phí đi lại, cắt cử người tiếp đón. Quy mô tuyển chọn lần này rất rộng, độ tuổi cũng được nâng cao đến hai mươi, mục đích là để dập tắt những tác động xấu do sự cố chìm tàu gây ra, phân tán sự chú ý của dư luận.
Tất cả chúng tôi đều chuẩn bị hồ sơ, Tsukino đề nghị thu âm một bài hát hoặc ghi hình một điệu nhảy rồi gửi kèm với tài liệu, để tạo ấn tượng với ban xét tuyển.
Vừa nghe nói vậy, Kuroba đứng phắt dậy bỏ luôn ra ngoài, tôi và Nguyệt Bính ôm bụng cười ngặt nghẽo rồi đứa trước đứa sau chạy tót ra ban công. Chỉ có Yu Taek Hye tỏ ra hào hứng, nhưng là pháp sư Saman, cô ta chỉ biết nhảy choi choi mấy điệu phù phép chứ làm gì biết nhảy múa sexy. Để vào được công ty giải trí mà bắt chúng tôi phải tập hát tập nhảy từ trước, thế thì tôi chịu. Tsukino cằn nhằn chúng tôi không nghiêm túc, tuy bực bội, nhưng cuối cùng chỉ gửi đi mỗi thông tin cá nhân.
Khó khăn lắm mới được sống một tuần sóng yên biển lặng, vô lo vô nghĩ, ngày ngày nằm nhà đánh bài tán gẫu. Nguyệt Bính dạy cho chúng tôi mấy kiểu chơi bài mới, năm người ngày nào cũng la hét om sòm, vô cùng vui vẻ.
Càng không ngờ nữa, đó là thế lực mà Yu Taek Hye âm thầm gây dựng trong hai năm nay lại lớn mạnh đến vậy. Ngày nào cũng có người mang ba bữa chính cộng thêm bữa khuya đến cho chúng tôi, không sai một phút. Tsukino cũng trở nên thân thiết với Yu Taek Hye, hai người họ chiếm ngay chiếc giường rộng nhất, còn ba chúng tôi nằm chen chúc như cá hộp trên cái sofa giường bé tẹo. Có hôm tôi lỡ uống hơi quá chén, tỉnh dậy thấy đang nằm trong bồn tắm. Cũng may không mở vòi nước, chứ nếu chết đuối thế này thì đúng là chết không hết nhục.
Nhiều lúc đêm khuya thanh vắng, tôi chợt nghĩ, nếu thời gian dừng lại, cho chúng tôi được sống mãi những ngày vừa rồi, có phải tuyệt vời không? Tất cả đều vui vẻ, không phải lo lắng, không phải xông pha, cớ sao cứ phải liều mình trong nguy hiểm?
Thế nhưng, ngày đó cuối cùng cũng tới. Buổi sáng hôm ấy, đang vui vẻ ăn sáng cùng nhau, chúng tôi nhận được một bức thư chuyển phát nhanh, trên phong bì rất đẹp in hai chữ “JK”.
Tsukino mở thư, đọc từ đầu đến cuối, rồi sắc mặt tràn đầy kinh ngạc, kêu lên với giọng không thể tin nổi: “Anh Nam, anh trúng tuyển rồi!”
Nguyệt Bính cầm lấy thư đọc, rồi chuyền cho Kuroba,
Tôi ngất ngây sung sướng: “Công ty hàng đầu Hàn Quốc có khác, đúng là con mắt tinh đời! Tôi mà không trúng tuyển thì còn ai trúng vào đây chứ? Kuroba, anh thấy sao?”
Yu Taek Hye giật phắt lá thư trên tay Kuroba, Kuroba nghiêm mặt không thèm nhìn tôi: “Phải sắp xếp lại kế hoạch thôi nhỉ?”
“Đồng ý.” Nguyệt Bính và Tsukino đồng thanh.
Tôi nghĩ bụng, gã khốn Kuroba kia, anh đây trúng tuyển rồi, đừng có ghen tị rồi giở trò chơi xấu đấy nhé.
“Bí Ngô, chỉ mình anh trúng tuyển thôi.” Yu Taek Hye từ từ đặt lá thư xuống bàn.
Tôi sững sờ!
❀ 6 ❀Công ty truyền thông và giải trí JK nằm trên đường Gangnam ở Seoul, Tsukino và Kuroba đã tìm hiểu rõ bố cục xung quanh, lại thêm Nguyệt Bính điều tra suốt nửa tháng nay, đã khẳng định công ty này không hề bày bố cách cục phong thuỷ gì, chỉ là một toà nhà hẹp dài cao khoảng mười tầng trông rất đỗi bình thường, phía trước ốp đá trắng, phía sau là tường kính xanh trong suốt, trông chẳng có gì nổi bật, Ai mà ngờ được rằng từ toà nhà này, lại khai sinh ra vô số ban nhạc làm mưa làm gió khắp châu Á.
Tôi lưng đeo ba lô, ngửa cổ nhìn toà nhà, thấy quả đúng như lời Nguyệt Bính nói, không có bất kỳ cách cục phong thuỷ gì, cũng không thấy có khí hay thế gì bất ổn. Nguyệt Bính vỗ vai tôi: “Vào trong đó, mọi việc đều phải cẩn thận, bọn tao luôn sẵn sàng tiếp ứng cho mày.”
Tôi rút bao thuốc ra, ném cho Nguyệt Bính. Trong thư có quy định rõ, thực tập sinh tuyệt đối không được hút thuốc, uống rượu: “Tao cứ thấy lo lo.”
Nguyệt Bính bắt lấy bao thuốc, rút một điếu đưa lên mũi ngửi: “Bây giờ bỏ cuộc vẫn còn kịp đấy. Mày không cần thiết phải giả bộ có chí khí trước Tsukino đâu. Yu Taek Hye cũng lo cho mày lắm.”
“Tao không phải lo chuyện đấy!” Lòng dạ tôi đang rối như tơ vò, “Nguyệt Bính, ngộ nhỡ công ty này chỉ đơn thuần là sùng bái cáo chín đuôi chứ không có vấn đề gì khuất tất, mà tao lại đầy tiềm năng, ngày sau tao nổi bồng bềnh, trở thành siêu sao lừng lẫy khắp châu Á, đến lúc đó, mày muốn gặp tao phải liên hệ qua người quản lý, mày chớ có hậm hực mà bôi xấu tao trên mạng đấy.”
Nguyệt Bính phì một tiếng, đấm cho tôi một quả: “Bí Ngô, trong đầu mày chứa toàn xúp bí ngô thôi à? Cẩn thận đấy, hẹn ngày gặp lại!”
Tôi nhìn theo bóng Nguyệt Bính đi xa dần, Yu Taek Hye, Tsukino, Kuroba đứng ở ngã tư vẫy tay với tôi. Tôi xốc lại ba lô, bước vào trong cổng, tiện tay tắt điện thoại, ném vào thùng rác. Vừa nãy, Nguyệt Bính không hề nhận ra rằng, qua ánh sáng phản chiếu trên bức tường kính màu xanh, tôi phát hiện ra con mắt của mình bỗng biến thành màu đỏ.
Nguyệt Bính, bao nhiêu năm nay mày đã nhiều lần liều cả tính mạng để bảo vệ cho tao. Lần này, cứ để một mình tao đối mặt đi!
“Gặp senpai mà không biết cúi chào à?” Một tiếng quát thình lình vang lên bên cạnh, tôi đang hùng dũng cất bước, nhiệt huyết dâng trào, nghe vậy thì giật bắn mình.
Mấy thực tập sinh chừng mười bảy mười tám tuổi đứng dàn hàng trước mặt tôi, nhìn vẻ mặt rất ngông ngáo. Tôi lại dứt khoát bước tiếp, thầm nghĩ bọn ranh con này, còn kém tôi hai ba tuổi mà dám lên mặt đàn anh. Nhưng ngay sau đó, tôi giật thót. Tôi hiểu tiếng họ nói. Họ vừa nói tiếng Hoa!
“Nhìn mặt biết ngay là người Hoa.” Một thực tập sinh tóc nhuộm vàng châm chọc, “trông đần thối thế kia, rồi cũng bị loại sớm thôi.”
Cơn giận lập tức bốc lên ngùn ngụt trong lòng tôi. Vào được công ty Hàn Quốc là quên luôn mình cũng là người Hoa sao? Đang định đáp trả vài câu, thì một người đàn ông trung tuổi mặc bộ Âu phục phẳng phiu, trên tay cầm xấp giấy A4 nghiêm nghị tiến lại.
Mấy thực tập sinh kia lập tức tươi cười, cúi chào rất lễ phép. Người đàn ông kia vẫn mặt mũi lạnh te, vừa lật xấp giấy vừa đi thẳng đến trước mặt tôi: “Họ tên?”
Tờ giấy kia chính là hồ sơ đăng ký của tôi, ngay cạnh tấm ảnh to đùng là họ tên đầy đủ, thế mà còn lên giọng hỏi tên như không biết vậy.
“Nam Hiểu Lâu.” Tôi đáp cộc lốc.
“Ừm, đi theo tôi.” Nói xong, ông ta quay người bước đi luôn. Lũ chíp hôi kia nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ pha lẫn ghen tị, thái độ cũng bớt ngông nghênh hơn nhiều.
“Đều là người Hoa cả, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau nhé, cần gì cứ tìm chúng tôi.” Gã tóc vàng trở mặt như trở bàn tay, khiến tôi không kịp thích ứng.
Tôi chỉ “ờ” một tiếng, rồi theo người đàn ông trung niên vào một căn phòng tựa như giảng đường đại học, ở đó đã có rất nhiều nam nữ sinh ngồi ngay ngắn, nhìn ai cũng ra dáng, đầy tố chất ngôi sao. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt hằn học, họ cũng không trò chuyện giao tiếp gì với nhau, bầu không khí trong phòng lạnh lẽo không chút tình người.
“Còn bốn người nữa, xin các anh chị chờ cho một lát.” Người đàn ông trung niên tuy dùng từ lịch sự, nhưng thái độ lại giống như đang nói với không khí vậy, không thèm đoái hoài đến chúng tôi.
Tôi tìm chỗ để ngồi, không ai bắt chuyện với ai, bầu không khí ngột ngạt vô cùng. Cứ như vậy hơn nửa tiếng đồng hồ, người đàn ông trung niên lại dẫn vào hai nam hai nữ rồi đưa tay chỉ trỏ, ra hiệu cho họ tìm chỗ ngồi.
Bốn người ngồi xuống. Người đàn ông trung niên đập bàn rất mạnh, tất cả mọi người đều ngồi thẳng dậy, đổ dồn ánh mắt lại. Ông ta bèn lên tiếng: “Trước tiên, tôi xin tuyên bố rõ ràng, trong các anh các chị ngồi đây, số người có thể trụ được đến khi ký hợp đồng không quá một phần ba đâu! Các anh chị đừng có nghĩ mình tài giỏi. Có thể lọt vào vòng sơ tuyển của JK, bất kỳ ai cũng đều xuất sắc cả! Muốn làm nghệ sĩ, phải nỗ lực không ngừng. Nếu không đủ kiên nhẫn, không đủ tự tin, thì xin các anh chị hãy bỏ cuộc ngay tại đây cho! Mọi người có đủ tự tin không?”
“Có!” Cả phòng đồng thanh đáp lại, trông mặt ai cũng tràn đầy tin tưởng: “Dù chỉ giữ lại một người, thì người đó cũng chính là tôi.”
Người đàn ông trung niên vung tay, biểu cảm hết sức khoa trương: “Về các thực tập sinh Trung Quốc, công ty sẽ căn cứ vào tình hình của từng người để lên chương trình học ngôn ngữ. Công ty quy định mỗi ngày được ngủ năm tiếng, nhưng trên thực tế, không được ngủ nhiều đến thế, chỉ khoảng ba tiếng mà thôi. Việc ra ngoài phải tuân theo quy định nghiêm ngặt, thực tập sinh bình thường không được phép rời khỏi công ty. Không phải tự dưng mà trở thành nghệ sĩ được đâu, các anh chị cần phải vượt qua được khoá huấn luyện nghiêm ngặt này, mới đủ tư cách. Ngay ngày mai, khoá huấn luyện sẽ bắt đầu, với các chương trình như chạy đường dài, nhảy dây, vừa làm động tác ngồi lên nằm xuống vừa hát. Bữa ăn và đồ uống cũng được kiểm soát nghiêm ngặt tuỳ vào tình hình thể chất của từng người, đảm bảo tiêu chuẩn dinh dưỡng. Cuối cùng, tôi đặc biệt nhấn mạnh, tất cả đều phải tôn trọng giáo viên và các bậc đàn anh đàn chị, đây là nguyên tắc bất khả xâm phạm. Bây giờ, ai muốn rút lui thì đây chính là cơ hội cuối cùng. Sau khi đã đặt bút ký vào hợp đồng, ai muốn bỏ ngang, sẽ bị phạt một khoản tiền bồi thường rất lớn!”
Suýt nữa thì cánh tay tôi đã bật giơ lên.
Người đàn ông trung niên gật đầu hài lòng: “Ký hợp đồng thôi!”
Tôi đặt bút ký tên vào bản hợp đồng, bỗng thấy trong lòng hoang mang. Tôi tự trấn an mình: “Nam Hiểu Lâu, đã ký vào hợp đồng bán thân rồi, hãy ráng làm cho tốt! Nếu ở đây đúng là không có vấn đề gì thật, cũng phải cố gắng rèn luyện, không được để bị loại!”
Ba ngày tiếp theo, tôi đã hoàn toàn từ bỏ ý định điều tra Công ty truyền thông và giải trí JK, mấy lần định nhảy qua cửa sổ đào tẩu. Nhớ lại hồi mới vào đại học tham gia khoá huấn luyện quân sự, ngày đầu tiên học tư thế đứng nghiêm, đã có hơn mười người gục ngã. Lúc đó bắp chân của tôi cứng đờ, đầu gối chỉ chực khuỵu xuống, tôi đã không ngừng nghiến răng tự khích lệ mình: “Không được ngã! Không được ngã! Ngã là tiêu luôn.” Gồng mình cho đến giờ ăn trưa, cơm canh đạm bạc trong căng tin bốc lên thứ mùi rất khủng khiếp, ăn được vài miếng đã có mấy người nôn tại trận.
Bây giờ so sánh, cuộc sống hồi đó chẳng khác nào thiên đường. Giờ thì, ngày nào cũng phải chạy bộ, tập thể dục, nhảy dây, học tiếng Hàn, bữa ăn thì mười hạt gạo, dăm ba cọng kim chi cũng gọi là cơm! Đói đến hoa mắt vẫn phải đến phòng vũ đạo luyện tập độ dẻo dai, tuy nói tôi đã theo Nguyệt Bính học võ được vài tháng, gọi là có chút nền tảng hơn người bình thường, nhưng cũng không đỡ nổi tay giáo viên vũ đạo biến thái cứ thích bắt chúng tôi xoạc thẳng. Gân cốt của tôi đâu còn mềm dẻo như thanh niên mười bảy mười tám, nghiến răng nghiến lợi xoạc được đến 150 độ đã hết chịu nổi rồi, cảm tưởng dây chằng háng kêu lên kèn kẹt muốn đứt phật tức thì. Hận nhất là tay giáo viên biến thái nhân lúc tôi không đề phòng ấn mạnh hai vai tôi xuống. Kết quả, tôi đã biết thế nào là nỗi đau xé của cực hình “ngũ mã phanh thây”, hai chân tê bại mất một ngày một đêm, giống như không còn là bộ phận trên người.
Ở cùng phòng với tôi là một cậu người Hàn Quốc, lầm lì hằn học, mặt như đâm lê, cứ như chỉ chực rình lúc tôi ngủ rồi thọc cho tôi một dao vậy. Ngày nào tôi cũng chờ cậu ta ngủ rồi ngồi thừ trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến thế giới muôn màu bên ngoài mà tê tái cõi lòng. Kuroba nói rất đúng, đích thị là chúng tôi phải lên kế hoạch lại!
❀ 7 ❀Kết thúc một ngày huấn luyện quần quật, tôi lê tấm thân rời rã về phòng, đổ mình xuống là ngủ ngay. Đang ngủ mê mệt, bỗng choàng tỉnh vì tiếng còi rú ầm ĩ bên ngoài.
Tôi ngồi bật dậy trên giường, nghe tiếng loa phóng thanh gào lên ông ổng: “Tất cả tập hợp, cùng xem màn vũ đạo mới nhất của các senpai! Mọi người sẽ được vinh hạnh làm những khán giả đầu tiên!”
Cậu bạn chung phòng lại không thấy đâu, chắc là đang tập thêm trong phòng huấn luyện. Tôi nghĩ bụng, thằng nhóc này mà không trở thành ngôi sao thì đúng là không còn lý trời. Tôi mặc quần áo rồi uể oải đến phòng diễn tập. Trong phòng đã ngồi chật kín thực tập sinh và huấn luyện viên, tay giáo viên vũ đạo biến thái chết tiệt cũng có mặt, trông rất hào hứng.
Vừa tìm được chỗ ngồi trong góc, đèn trong phòng bỗng vụt tắt, một chùm đèn tụ quang chiếu xuống một người phụ nữ trung niên đang bước ra giữa sân khấu. Cả khán phòng lập tức im bặt.
“Kim Ryeong Ae!” Hai cô gái tóc ngắn ngồi ở hàng ghế trước thì thào.
Mấy ngày qua, tôi đã ủ mưu làm quen với mấy người bạn có vẻ thực thà để kín đáo thăm dò về Kim Ryeong Ae cùng tình hình nội bộ của công ty. Nào ngờ khoá thực tập sinh lần này toàn là những kẻ điên khùng, ngoài tập ra chỉ biết ăn với ngủ, chẳng ai thèm quan tâm đến ai, khiến tôi chẳng thu hoạch được gì. Tôi đành phải thay đổi kế hoạch, cứ chuyên tâm luyện tập để tránh nghi ngờ, rồi chờ cơ hội hành động.
Không ngờ, hôm nay lại thình lình được gặp mặt Kim Ryeong Ae.
Tôi vô cùng phấn khích, bèn tập trung tinh thần nhìn chăm chú.
Kim Ryeong Ae mặc bộ vest, trông rất chuyên nghiệp, toát lên một trường khí rất khó tả. Mỗi người đều mang quanh mình một trường khí khác nhau, đó cũng chính là ấn tượng đầu tiên để lại cho người khác. Kim Ryeong Ae cho người khác ấn tượng rất đặc biệt, phong thái của bà rất kín đáo chứ không phô trương, giống như một vòng xoáy lớn xoay chuyển không ngừng, hút lấy tất cả mọi thứ xung quanh. Tôi lờ mờ nhìn thấy vô số luồng khí từ cơ thể của thực tập sinh bị hút lên sân khấu, khiến trường khí của Kim Ryeong Ae càng trở nên mạnh mẽ. Một số thực tập sinh có trường khí yếu thậm chí còn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào bà ta.
Tôi cảm thấy hơi choáng váng, bèn cắn khẽ vào đầu lưỡi, cảm giác đau khiến tôi tập trung hơn.
Tôi quan sát thật kỹ nhân vật bí ẩn nhất trong giới giải trí Hàn Quốc. Nước da ngăm ngăm bánh mật của Kim Ryeong Ae hoàn toàn khác với nước da trắng mịn của người Hàn Quốc. Bà ta cao chừng một mét sáu mươi tư, vầng trán khá rộng, sống mũi hơi tẹt, mũi rất nhỏ, khoé miệng hơi nhếch lên, nhìn tướng mặt, thuộc kiểu người ngoài khiêm trong ngạo.
Chi tiết gây ấn tượng sâu sắc nhất đối với tôi là đôi khuyên tai màu vàng hình giọt nước, có khắc những hoa văn lạ lùng, nhìn màu sắc, đoán chắc là đã rất lâu năm.
Tôi thấy thất vọng tràn trề. Kim Ryeong Ae chẳng có gì đặc biệt, lẽ nào chúng tôi đã chọn nhầm mục tiêu? Nhưng nhìn kỹ, lại thấy bà ta càng nhìn càng thu hút, nhưng không thể nói rõ thu hút ở điểm nào.
“Các thực tập sinh mới lần này, thực sự rất cố gắng!” Kim Ryeong Ae đưa mắt nhìn khắp hội trường, ánh mắt bà ta dừng lại vài giây ở tôi, không biết vô tình hay cố ý.
Nhìn vào mắt bà ta, tôi mới choàng tỉnh!
Mắt của Kim Ryeong Ae không to nhưng rất tròn, khoé mắt hơi xếch, trên mí mắt có một vệt màu đỏ lờ mờ, đó chính là tướng mắt tứ bạch.
Mắt là nơi ẩn tàng thần hồn của con người, cũng thể hiện khí và vận, Mắt tứ bạch, hay còn gọi là mắt tụ tinh, tức là nhãn cầu nằm giữa, tròng trắng bao quanh tứ bề, con ngươi không hề chạm vào mí trên và mí dưới. Tướng mắt này có thể hút khí trợ vận, đem lại vinh hoa phú quý cả đời, mọi sự hanh thông, thế nhưng rất ít người có tướng mắt đó.
“Phải thật cố gắng, mới có cơ hội trở thành ngôi sao.” Kim Ryeong Ae vẫn tiếp tục phát biểu, hi vọng buổi biểu diễn của các đàn anh đàn chị hôm nay sẽ tiếp thêm năng lượng cho các bạn.”
Kim Ryeong Ae quay vào, đèn tụ quang vụt tắt, nhạc dạo vang lên, vô cùng sôi động. Năm ngọn đèn rọi lần lượt bừng sáng, trong mỗi quầng sáng xuất hiện một người đứng bất động với những tư thế khác nhau.
Đám thực tập sinh vỗ tay rào rào, xuýt xoa ầm ĩ. Năm người này chính là nhóm nhạc nam mà tôi đã tình cờ gặp trong quán ăn đêm.
Ánh đèn laser đủ màu loa loá, các anh chàng soái ca bắt đầu nhảy múa rất bốc, bóng người lay động không ngừng dưới ánh đèn chớp loá, trông vô cùng ảo diệu. Anh chàng đứng giữa cất tiếng hát trước tiên, nhạc dạo sôi động kết hợp hài hoà với giai điệu rộn ràng bốc lửa của bài hát, quả là một bữa tiệc nghe nhìn tuyệt hảo. Các thực tập sinh như mê như say, cơ thể lắc lư nhún nhảy theo điệu nhạc, miệng cũng mấp máy hát theo.
Tôi vốn dĩ không mấy hào hứng với thể loại vũ đạo này, nhưng lần này, chẳng hiểu tại sao, lại thấy lôi cuốn lạ lùng, trong điệu nhảy và bài hát dường như có một sức hút kỳ lạ mê hoặc. Bài hát và vũ đạo biểu diễn đến nửa chừng, sau đoạn điệp khúc đầu tiên, năm người lại bất động trong những tư thế khác nhau, đèn laser vụt tắt, đổi sang đèn rọi sáng trắng.
Anh chàng ngoài cùng bên phải vô thức liếc mắt xuống sân khấu, anh chàng bên cạnh môi mấp máy như nói gì đó, anh chàng ngoài cùng vội quay đầu lại, về đúng tư thế. Tôi nhìn thấy rất rõ mắt của anh chàng ngoài cùng bên phải loé lên một tia sáng màu đỏ, để lại một vệt dư ảnh đỏ rực trong ánh đèn sáng trắng.
Tôi như choàng tỉnh, cuối cùng đã phát hiện ra huyền cơ! Vị trí đứng của bốn người kia lần lượt ứng với bốn phương vị Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ, còn vị trí của người còn lại rất kỳ cục, chẳng tiến lên trước cũng không lùi về sau, chân không khép cũng không dạng, trông cứ như tìm đại một chỗ đứng cho xong. Đám thực tập sinh vẫn tiếp tục lắc lư, tiếp tục lẩm nhẩm hát theo. Nhìn sang cậu thực tập sinh bên cạnh, thấy cậu ta đang đờ đẫn nhìn trân trân lên sân khấu. Tôi khẽ huých cậu ta một cái, nhưng không thấy có phản ứng gì, cứ như bị hút mất hồn. Điệp khúc lại vang lên, cả nhóm lập tức uốn éo cơ thể hết sức phô trương, cứ như con cung quăng, lặp đi lặp lại một giai điệu giống nhau.
Bầu không khí bỗng trở nên cuồng nhiệt khác thường. Tất cả thực tập sinh rần rần đứng dậy, la hét như điên theo nhóm nhạc. Chỉ còn một mình tôi ngồi nguyên tại chỗ, ngơ ngác giữa đám đông si dại. Giờ thì tôi đã bừng hiểu, đây không phải là một màn biểu diễn, mà là một nghi thức, dùng vũ đạo và lời hát để điều khiển người khác!
Cả nhóm lại thình lình bất động. Đám thực tập sinh giống như bị thi triển phép định thân, đồng loạt đứng im như tượng gỗ. Tôi cũng bất động theo, nín thở, đầu óc hoạt động hết công suất để tìm cách đối phó.
“Thức ăn lần này có vừa ý không, các con của ta?” Kim Ryeong Ae vỗ tay, từ trong cánh gà bước ra, “chỉ tiếc là đợt tuyển người lần này lại không tìm được lấy một hậu duệ mang huyết thống của các chín đuôi.”
Cả nhóm bất ngờ quỳ rạp xuống sân khấu, bò về phía Kim Ryeong Ae, dụi đầu vào chân bà ta âu yếm, giống như đàn chó chào đón chủ nhân vậy.
“Các con là những đứa con đáng yêu nhất, tuyệt vời nhất của ta.” Kim Ryeong Ae xoa đầu một anh chàng, sắc mặt hiền từ như mẹ nhìn con, “khi nào lớn lên, các con có sẵn sàng dâng hiến sinh mệnh cho mẹ không?”
“Chít chít!” Tất cả các thành viên nhóm nhạc đều bật ra tiếng kêu quái lạ. Họ chen nhau vươn cổ lên, thè lưỡi liếm vào tay Kim Ryeong Ae.
Kim Ryeong Ae túm lấy mái tóc của một anh chàng, giật mạnh. Mớ tóc lớn bị giật tung, kéo theo cả da đầu, tấm mặt nạ trùm trên đầu bị xé toạc, lộ ra một mảng đầu cáo lông lá.
Con cáo màu đỏ rực kêu lên “chít chít”, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp, nó rụt cổ, né về phía sau. Kim Ryeong Ae túm lấy cái cổ bông xù, xách con cáo lên.
Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện kỳ quái, lần nào ít nhiều cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc này lại thấy bình tĩnh vô cùng, thậm chí còn không có lấy một chút cảm xúc. Tôi nhìn trừng trừng vào con quái vật mình người đầu cáo đang bị Kim Ryeong Ae xách lên, bà ta hôn nhẹ vào cái mõm nhọn hoắt, rồi hai tay siết chặt lấy cổ con cáo.
Con cáo hình người giãy giụa quằn quại trên cao, bốn con cáo chưa bị xé bỏ tấm da người hoảng sợ, kêu lên thất thanh rồi dạt vào một góc sân khấu. Những khuôn mặt điển trai méo xệch, trên làn da trắng mịn bắt đầu xuất hiện những vết rạn chằng chịt như mạng nhện.
“Ta đã tìm thấy các con, nuôi nấng các con, thế mà các con đâu có ngoan.” Kim Ryeong Ae đưa tay xé toạc tấm da người trùm trên mình con cáo, một con cáo lớn lăn ra ngoài, đưa mũi hất khẽ tấm da người rồi bật kêu thảm thiết.
“Ta đã chuẩn bị xong xuôi bộ da mới cho các con rồi.” Kim Ryeong Ae giận giữ đạp lên mình con cáo, “thế mà các con lại ăn thịt người trên tàu, suýt nữa thì lộ tẩy. Tên thuyền trưởng khốn kiếp đã phản bội gia tộc, vờ kể chuyện để tiết lộ chân tướng cho hai kẻ kia, khiến ta buộc phải dàn dựng vụ tai nạn chìm tàu, thật đáng tiếc cho những món ăn mà ta đã dày công lựa chọn.”
“Ồ, hoá ra là như vậy.” Chẳng hiểu sao tôi lại mỉm cười, tâm trạng không hề kích động, tựa như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến tôi.
Biết rồi thì sao? Không biết thì sao?
“Nam Hiểu Lâu, lại đây!” Kim Ryeong Ae vẫy tay gọi tôi, “ta cứ ngỡ các anh không thể sống sót đến ngày hôm nay.”
Lúc đó, tôi cảm thấy ánh mắt Kim Ryeong Ae nhìn tôi mới hiền từ làm sao, giống như người mẹ đã xa cách lâu ngày vậy.
Tôi bước từng bước lên sân khấu, trong lòng lâng lâng vui sướng.
Con cáo kia nhìn tôi lắc đầu rên rỉ, nước mắt ứa ra, chảy thành từng dòng ngoằn ngoèo đỏ rực trên khuôn mặt trắng bệch.
❀ 8 ❀Đám thực tập sinh đung đưa nhịp nhàng, đồng thanh cất tiếng hát, giai điệu kỳ quặc rót vào tai tôi, khiến trong tôi bừng lên một tinh thần trách nhiệm thiêng liêng: hoá ra đây mới là ý nghĩa cuộc sống của tôi, tôi tồn tại là để hiến dâng sinh mệnh.
Bước lên sân khấu, tôi đứng im trước mặt Kim Ryeong Ae, nhìn ngắm bà ta ở khoảng cách gần. Ánh mắt của Kim Ryeong Ae vô cùng huyền ảo, bà dịu dàng vuốt khẽ lên mặt tôi: “Đã hai mươi năm, con lớn ngần này rồi sao.”
Ngón tay bà ta lạnh toát, móng tay nhọn hoắt quẹt lên da mặt tôi đau rát. Bà ta rụt tay về, máu đọng đỏ trong kẽ móng tay, bà ta đưa móng tay vào trong miệng: “Lâu lắm rồi mới được thưởng thức mùi vị này. Để cho chúng ăn, quả là đáng tiếc.”
“Đó là số mệnh của tôi.” Tôi sờ vào vết cào trên mặt, rồi ngoảnh nhìn đám thực tập sinh bên dưới sân khấu, “tôi xuất sắc hơn họ, cho nên bà đã chọn tội?”
“Con rất ngoan, rất biết nghe lời, chứ không như nó.” Giọng của Kim Ryeong Ae quyến rũ đến mê hoặc, “hãy nằm xuống đi, hãy dâng hiến cơ thể của con cho cáo chín đuôi.”
Tôi từ từ nằm xuống sàn sân khấu cứng đơ, lạnh toát, mắt trân trân nhìn lên chùm đèn treo. Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt tôi, sáng loà, nước mắt tôi ứa ra, chảy dọc theo khoé mắt đọng đầy vành tai.
Ngón tay của Kim Ryeong Ae đong đưa như ngọn lửa, nâng lên trước ngực rồi đưa lên đỉnh đầu, miệng lầm rầm niệm chú. Tiếng tụng niệm mỗi lúc một nhanh, đám thực tập sinh đều quỳ mọp cả xuống, rì rầm niệm theo. Mấy con cáo kia giãy giụa kịch liệt, móng vuốt cào sâu xuống ván gỗ, cố gắng giật lùi về phía sau, tựa như đang kháng cự lại lời niệm chú. Kim Ryeong Ae chợt hét lên một tiếng, vung tay giật phăng áo vest, để lộ chiếc áo bó sát người màu đen vẽ đầy những ký hiệu quái đản màu đỏ rực.
“Chít chít! Chít chít!” Mấy con cáo chĩa ra những móng vuốt sắc nhọn từ bên dưới lớp da người, xé nát tấm da người đang trùm trên cơ thể, mép chảy nước dãi ròng ròng, bắt đầu thè lưỡi liếm vào mặt tôi.
Năm cái đầu cáo to tướng chụm vào trước mắt tôi, hơi thở xộc thẳng vào mũi, nhưng chẳng hiểu sao tôi không hề thấy tanh hôi, mà còn cảm thấy thơm tho kỳ lạ. Trong tai đọng đầy nước mắt, giọng của Kim Ryeong Ae trở nên lùng bùng không nghe rõ nữa. Lúc này, một con cáo không kìm chế được, há ngoác cái miệng rộng hung dữ tua tủa răng nhọn hoắt bập thẳng xuống mắt tôi.
Mắt của tôi đã cảm nhận thấy luồng khí lạnh ngắt phả ra từ răng, xộc thẳng tới con ngươi. Tôi bỗng thình lình choàng tỉnh!
Tôi vội vã ngoắt đầu sang một bên. Răng con cáo cắn phập xuống sàn gỗ, mắc chặt vào ván sàn. Thuận đà tôi tung một đấm chát chúa vào mang tai con cáo, có tiếng xương vỡ răng rắc, con cáo lập tức đổ vật xuống mềm nhũn. Tôi co đầu gối, đạp thẳng cánh vào một con cáo khác đang bò rạp trên người, hai tay hai đấm giáng thẳng vào mũi hai con cáo hai bên. Mấy con cáo đều kêu rít lên, bắn văng đi. Đúng lúc này, con cáo cuối cùng ngoác miệng cắn vào chân tôi.
Tay chân chưa kịp thu thế, trong lúc cấp bách, tôi xoạc thẳng hai chân một góc những 180 độ để tránh đòn ngoạm của con cáo. Cái đầu cáo lông lá lao xuống giữa hai chân. Lửa giận trong lòng bốc lên phừng phừng, tôi khép mạnh hai chân lại, hai đầu gối từ hai bên thúc mạnh vào mạng sườn con cáo. Tiếng xương vỡ lại vang lên răng rắc. Nói thì chậm, chứ sự thực là toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, năm con cáo đều đã nằm thẳng cẳng trên sàn.
Tôi nhúc nhắc hai vai rồi đứng dậy. Kim Ryeong Ae có vẻ kinh ngạc, miệng mấp máy, cơ thể gầy đét không ngừng uốn éo, những ký hiệu màu đỏ trên tấm áo bó đen biến hoá thành từng cụm hoa văn quái dị.
Tôi nhìn mà hoa mắt chóng mặt, nhưng