← Quay lại trang sách

Chương 4 Cổ tóc

Guro-gu là một quận rất phát triển tại thủ đô Seoul, Hàn Quốc, tại đây, có một hiệu cắt tóc nổi tiếng. Khi hiệu cắt tóc làm ăn ngày càng phát đạt, ông chủ lại bất ngờ đóng cửa, quán để không, cũng chẳng cho ai thuê, cuối cùng trở thành nơi trú ngụ của đám ăn mày. Nghe nói ban đêm, khi đám ăn mày di ngủ, thường nghe thấy có người đi lại trong nhà, sáng dậy thấy trên nền nhà toàn dấu chân phụ nữ. Ban đêm trên mái nhà thường có nước tanh chảy xuống, mơ hồ nghe thấy tiếng đàn bà khóc thút thít. Thuốc lá, hoa quả cất trong nhà thường không cánh mà bay. Từng có du khách đi ngang qua đây muốn vào trong chụp ảnh, lại nhìn thấy một phụ nữ chân trần đứng trước bức tường đổ nát, khuôn mặt bị che quá nửa, tóc đỏ dài chấm eo, mặc bộ váy ngủ màu trắng đang gục đầu khóc thút thít.

❀ 1 ❀

“Chủ nhân, dậy thôi... chủ nhân, dậy thôi...”

Tôi đang ôm gối ngủ say sưa, bỗng chuông điện thoại reo ầm ĩ. Tôi đưa tay sờ soạng, quơ lấy cái điện thoại chết tiệt, bấm loạn xạ một hồi mới tắt được chuông.

Đang định ngủ tiếp, tôi mới sực nhớ ra, tôi không còn ở ký túc xá trong trường nữa rồi, mà đã sang Hàn Quốc, nên vùng ngay dậy, lắc mạnh đầu cho tỉnh.

Mùa đông ở Hàn Quốc rất lạnh lẽo, trong phòng không có chút hơi ấm, nhiệt độ chỉ khoảng tám độ, thời tiết này mà không có máy sưởi, muốn dậy sớm quả là khó khăn.

Tôi co ro trong chăn mặc quần áo rồi hét với sang phòng bên cạnh: “Yu Taek Hye, dậy thôi!”

Không nghe đáp lại. Có trời mới biết Yu Taek Hye lại chạy đi đâu rồi.

Nửa tháng trước, chúng tôi bịt kín căn phòng bí mật, vĩnh biệt vong linh Lee Cheom A. Rồi Yu Taek Hye dẫn tôi tới nơi ở của cô ta, tôi mới biết đó là đường cống ngầm Seoul, có mấy đường hầm nối liền với đường tàu điện ngầm. Hôm đó, Yu Taek Hye tìm thấy tôi ngồi một mình toa cuối tuyến tàu điện ngầm số 9, trên mặt dán tiền vàng, ngỡ là thức ăn của Lee Cheom A nên đã vác tôi về,

Tôi không hiểu tại sao lại bị Minamino Hiroshi hạ độc trên máy bay, tại sao tôi lại xuất hiện trong tàu điện ngầm? Chẳng phải Nguyệt Bính cũng đi cùng chuyến trực thăng với tôi hay sao. Tôi càng nghĩ càng bấn loạn. Nhưng tôi có cảm giác Nguyệt Bính vẫn còn sống, và đang ở rất gần tôi.

Trước đây mỗi lần gặp chuyện như thế này, Nguyệt Bính đều phân tích kỹ lưỡng rồi mới quyết định. Giờ tôi phải tự mình đưa ra lựa chọn, tôi đắn đo rất lâu rồi mới quyết tâm tìm chỗ tá túc ở Seoul để lần tìm manh mối. Yu Taek Hye tuy bản lĩnh đầy mình, nhưng chẳng có kinh nghiệm gì về xã hội cả, vả lại, cái chết của Lee Cheom A khiến cô suy sụp, nên đương nhiên chẳng có ý kiến gì trước đề nghị của tôi.

Nhân lúc đêm khuya, hai chúng tôi lẻn ra khỏi đường tàu điện ngầm. Tôi đánh bạo cạy cửa một gian hàng nhỏ, lẻn vào lấy trộm vài bộ quần áo và ít tiền won ở quầy thu ngân. Lần đầu làm đạo chích, tôi vô cùng căng thẳng, ra khỏi cửa hàng, tôi kéo tay So Hye chạy thẳng về chỗ vắng người, vòng vèo qua vài con phố rồi tìm vào một nhà nghỉ nhỏ. Ngẩng đầu nhìn bảng giá thuê phòng, tôi hoa hết mắt mũi.

Phòng rẻ nhất cũng hai triệu!

Sững sờ một lúc, tôi mới nhớ ra, một triệu won mới chỉ khoảng sáu mươi đồng nhân dân tệ. Tôi đếm tiền trả rồi cầm chìa khoá nhận phòng, có lẽ đây là nhà nghỉ tư nhân nên họ không bắt tôi trình giấy tờ tuỳ thân. Nhân viên phục vụ ăn bận loè loẹt miệng vắt vẻo điếu thuốc, đưa tay bịt mũi, mặt đầy khó chịu nói vài câu gì đó. Yu Taek Hye cũng đáp lại vài câu, rồi anh ta xua tay cười.

Vào phòng, tôi mới thở phào, lấy ra bộ đồ nữ vừa trộm được nhét vào tay Yu Taek Hye, bảo cô ta đi tắm rửa thay đồ. Nhưng rồi sực nhớ, chắc là cô ta không biết sử dụng thiết bị vệ sinh, nên tôi vào bật bình nóng lạnh trước rồi mới gọi cô ta vào.

Thấy vòi hoa sen phun ra dòng nước ấm áp, Yu Taek Hye vô cùng kinh ngạc, đưa ngón tay chạm vào dòng nước rồi rụt ngay lại, thè lưỡi liếm: “Sao nước nóng thế? Tôi không quen dùng nước nóng, cứ để tôi dùng nước lạnh là được rồi.”

Tôi thấy xót xa trong lòng. Sáu đứa trẻ năm xưa tuy đều không cha không mẹ, nhưng năm chúng tôi vẫn may mắn được hưởng cuộc sống như người bình thường. Còn Yu Taek Hye lại phải theo Lee Cheom A sống cách tuyệt khổ hạnh dưới lòng đất suốt hai mươi năm trời, không biết trong những năm qua, đã phải chịu đựng cuộc sống ra sao. Tôi đang ngậm ngùi, thì chợt thấy Yu Taek Hye nặn kem đánh răng ra ăn.

“Đây là kem dùng để chải răng, không ăn được đâu.” Tôi vội giật lại.

Yu Taek Hye nghiêng đầu, khoé miệng vẫn còn sủi bọt kem đánh răng, ngơ ngác: “Tôi biết mà, trước đây tôi đã nhặt được, ăn ngọt lắm.”

“Thường ngày cô ăn gì?” Tôi xót xa hỏi.

“Rắn, ếch, nhện, rết, bọ cạp.” Yu Taek Hye xoè ngón tay đếm, “mùa đông có thể ăn thịt chuột, nếu tìm thấy chỗ chuột trữ thức ăn, còn có cả ngô, lạc nữa.”

Tôi gắng giữ bình tĩnh, dạy cô ta cách dùng kem đánh răng để chải răng, cách dùng sữa tắm, dầu gội đầu, sau đó ra khỏi phòng tắm, ngồi phịch xuống thẫn thờ.

Hút liền ba bốn điếu thuốc, Yu Taek Hye mới tắm xong và thay quần áo mới đi ra. Tôi vào nhà tắm tắm giặt một hồi lâu, lúc đi ra, thấy Yu Taek Hye nằm cuộn tròn trên giường, đang ngủ nhưng khoé mắt vẫn ngấn lệ.

Trong phòng không có ghế, tôi ngồi ghé vào cạnh giường, mông chạm phải thứ gì cứng cứng, chiếc ti vi treo trên tường liền bật mở, màn hình hiện ra một nhóm nhạc trẻ đang nhảy múa tưng bừng. Tôi vội lần tìm chiếc điều khiển dưới lớp chăn, giảm tiếng xuống. Quay đầu lại nhìn lại thấy Yu Taek Hye không bị giật mình, tôi mới thở phào.

Tôi cứ ngồi như tượng ở đó, xem ti vi không có tiếng, thầm tính toán tiếp theo nên làm gì. Đang lúc đầu óc rối bời như canh hẹ, ti vi bỗng chuyển sang cảnh hai người dẫn chương trình một nam một nữ mặc vest, vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm bản tin nói gì đó. Đằng sau họ xuất hiện một màn hình nhỏ, chắc là video hiện trường về nội dung đang phát. Thoạt tiên tôi không để ý lắm, nhưng vừa liếc thấy hình ảnh trên video, tôi liền nhảy dựng lên. Chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến Yu Taek Hye đang ngủ, tôi chỉnh tiếng thật lớn!

MC nói toàn tiếng Hàn, nghe chẳng hiểu gì cả, khi phát đến cảnh cuối cùng, cả hai mắt ngấn lệ, cùng khom lưng cúi chào. Màn hình nhỏ đang phát đoạn hình ảnh được phóng lớn sang chế độ toàn màn hình. Một nhóm nhân viên cứu trợ mặc đồ lặn đứng trên mạn tàu nhảy xuống biển. Sáu chiếc trực thăng bay lòng vòng trên không trung, ánh đèn rọi thẳng xuống loang loáng, thiết bị trục vớt trên tàu đang chuyển động dưới sự điều khiển của nhân viên cứu trợ, sợi xích sắt to tướng nối với cái móc rất lớn từ từ đưa xuống biển.

Màn hình lại phát liên tiếp một loạt ảnh chụp. Một nhóm sinh viên hồ hởi vẫy tay trên mạn tàu, con tàu mang logo JK rời cảng, còn có một bức hình chụp chính diện người đàn ông đội mũ thuyền trưởng!

Tôi há hốc miệng, điếu thuốc trên tay cháy đến tận đầu ngón tay bỏng rát, tôi mới choàng tỉnh. Yu Taek Hye không biết đã dậy từ lúc nào, đang ngồi lom khom cạnh tôi xem ti vi.

“Trên đó viết gì vậy?” Tôi chỉ vào dòng chữ Hàn Quốc chạy trên màn hình hỏi.

“Con tàu Time của công ty giải trí JK danh tiếng trên đường từ Nam Ấn Độ Dương về cảng, khi đi qua vùng biển phía bắc thuộc địa phận huyện Jindo, tỉnh Jeolla Nam thì bất ngờ bị nước vào ồ ạt, nhanh chóng chìm nghỉm. Theo thống kê, tai nạn đã khiến cho hai trăm chín mươi lăm người thiệt mạng, trong đó có hai hành khách người Trung Quốc, còn chín người vẫn chưa rõ tung tích. Công tác cứu trợ đã được triển khai suốt nhiều ngày, hi vọng tìm thấy người mất tích là rất mong manh, thợ lặn đã cố gắng hết sức và đã có một số người hi sinh, nếu cứ tiếp tục tìm kiếm trong vô vọng, e là sẽ thiệt hại nhiều hơn nữa. Chính phủ bày tỏ lòng thương tiếc đối với tất cả những người gặp nạn và nhân viên cứu trợ hi sinh trong khi làm nhiệm vụ. Người phát ngôn của Công ty truyền thông và giải trí JK cho biết, họ sẽ có trách nhiệm phối hợp với chính quyền điều tra nguyên nhân tai nạn, đồng thời sẽ bồi thường xứng đáng cho gia quyến của người gặp nạn.” Yu Taek Hye đọc rành rọt từng từ như trẻ con tập đánh vần.

Tiếp theo, màn hình chiếu lần lượt ảnh chụp của các nạn nhân, Kim Hyun Joo và bạn trai của cô, anh chàng soái ca và cô nàng ngực lớn, cùng rất nhiều sinh viên Hàn Quốc mà tôi đã gặp gỡ trên thuyền!

Tôi cảm thấy trong lòng đau đớn, tức ngực muốn nghẹt thở. Những sinh viên này mới vài ngày trước còn sống tươi rói hoạt bát, và cả thuyền trưởng người cáo bị biến thành con rối bệnh, vậy mà nay đã bỏ mạng dưới đáy biển khơi!

“Anh sao thế?” Yu Taek Hye hỏi.

Tôi xua tay ra hiệu không sao, rồi day mạnh huyệt thái dương cho đầu óc tỉnh táo trở lại. Những tấm ảnh phát đến cuối cùng, thì thấy trên khung nền đen có hai bóng người màu xám nhạt được đánh dấu hỏi, và lại xuất hiện một dòng chữ.

“Hai hành khách người Trung Quốc tử nạn không có dữ liệu, chỉ xuất hiện trong nhật ký hàng hải điện tử của thuyền trưởng. Họ là hai nhà thám hiểm gặp bão dạt vào đảo hoang, được cứu lên tàu, tên là Nam Hiểu Lâu và Nguyệt Vô Hoa. Ai biết thông tin về nạn nhân, xin nhanh chóng liên hệ với đội cứu trợ.” Đọc đến đây, Yu Taek Hye ngạc nhiên quay sang nhìn tôi.

Tôi xem giờ, còn hơn bốn tiếng nữa trời mới sáng. Để giết thời gian, tôi kể cho Yu Taek Hye nghe những chuyện xảy ra trên tàu, cũng mong rằng qua đó có thể khai thác thêm được điều gì ở cô ta.

Yu Taek Hye chăm chú lắng nghe. Cho đến tận khi trời sáng, tôi mới kể xong. Yu Taek Hye cắn môi: “Con người thật xấu xa, cáo chín đuôi mới là tốt bụng.”

Tôi thừa nhận cô nói đúng. Nhưng cô không nói gì thêm nữa.

Khi rời khỏi quán trọ, cặp đôi ở phòng kế bên đi trước chúng tôi. Anh chàng vóc dáng không cao, gầy đét, bước đi phập phù. Cô gái thân hình nóng bỏng, mông ngúng nguẩy, mái tóc nhuộm đỏ buông dài ngang eo. Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi nên cô ngoái đầu lại nhìn, rồi vội vàng quay hẳn lại.

Tôi thấy cô gái này trông quen quen, nhưng rồi lại gạt phắt đi, tôi có thể quen ai ở Hàn Quốc được kia chứ?

Ra khỏi cổng, tôi vừa đi vừa hỏi thăm, tìm đến khu người Hoa ở Guro-gu. Tôi tìm đến một nhà hàng có biển hiệu viết bằng tiếng Hoa, bà chủ tuy là người Trung Quốc di cư sang Hàn Quốc nhiều năm, có lẽ cho rằng tôi là người dùng visa nhập cảnh để làm việc chui nên bắt chẹt, tiền lương bị ép xuống rất thấp. Nhưng thôi, dù sao tôi cũng có thể ở lại để tính kế lâu dài.

Chỗ ở rất sơ sài, khách trọ lai lịch phức tạp, bình thường gặp nhau chẳng thèm chào hỏi, điều này rất thích hợp để che giấu thân phận. Đặc biệt hơn nữa, mới ở được hai ngày thì phòng kế bên có hai người một nam một nữ chuyển tới, ngày nào cũng cùng nhau đi sớm về khuya, có vẻ rất thân mật.

Tôi và Yu Taek Hye cùng làm thuê cho nhà hàng, ngày nào cũng bận rộn đến tận mười hai giờ đêm. Hơn nửa tháng, tôi đã thu thập được rất nhiều tư liệu, hi vọng qua đó có thể lần tìm được manh mối, nhưng đều vô vọng. Nhưng chúng tôi lại phát hiện - tất cả mọi thứ đều liên quan đến Công ty truyền thông và giải trí JK.

Tuy nói là vậy, nhưng tôi và Yu Taek Hye không thể nào hiên ngang cầm gậy gỗ đào, chuông chiêu hồn vào Công ty truyền thông và giải trí JK, thấy người giết người, thấy ma bắt ma được!

Tôi nhớ rõ lời Nguyệt Bính dặn dò, nếu đi cùng nó, tôi khỏi phải suy nghĩ kế hoạch cho mất công, vì cái đầu thông minh tuyệt đỉnh của nó đã tính toán chu toàn cả rồi. Còn nếu tôi tự ý hành động, tốt nhất phải lên kế hoạch cho thật kỹ, đừng có làm nó vạ lây.

Còn có một điều khiến tôi phải cạn lời, đó là Yu Taek Hye học theo các cô gái Hàn Quốc rất nhanh. Tối nào cô cũng lén chạy ra ngoài, vác về cả đống mỹ phẩm đủ màu đủ vẻ, mê mải học theo các chương trình dạy trang điểm trên truyền hình. Tôi không hỏi mỹ phẩm lấy từ đâu ra, chỉ chú ý lắng nghe trên đài truyền hình Seoul xem có cửa hàng, siêu thị nào bị trộm viếng thăm vào ban đêm hay không.

❀ 2 ❀

Guro-gu nằm ở phía nam sông Hán, là một trong những quận phát triển nhất ở Seoul, nhu cầu lao động cao khiến khu vực trở thành nơi tụ tập của dân lao động gốc Hoa. Các nhà hàng Trung Hoa làm ăn rất khấm khá. Nhà hàng chúng tôi làm thuê chuyên về món ăn vùng Đông Bắc, nhưng để thu hút khách hàng người Hàn Quốc, nhà hàng còn phục vụ cả các món đặc sản Hàn Quốc.

Tôi vội vàng tới nhà hàng, thấy Yu Taek Hye đã thay xong đồng phục, đang sắp bàn ăn. Thực khách đã bắt đầu xuất hiện, tôi không kịp hỏi cô ta đi đâu từ sáng, giả như không nghe thấy bà chủ phàn nàn, vội vàng thay đồng phục rồi bắt đầu công việc bưng bê.

Người Hàn Quốc không thích vừa ăn vừa nói, trong nhà hàng ngoài tiếng bát đũa lanh canh, không có tiếng động nào khác. Nhân lúc rảnh rỗi, tôi ra hiệu cho Yu Taek Hye ra ngoài một lát.

Yu Taek Hye đang nghịch tóc, ngỡ tôi trách cô ta làm biếng, liền le lưỡi trêu chọc rồi vội đi làm việc ngay. Tôi thở dài, cô nhóc này đúng là quá ngây thơ, làm việc thật thà như đếm, dù chỉ nhận được chút tiền lương chết đói, vì cô ta luôn mang ơn bà chủ đã lo cho cái ăn chỗ ở, nên làm việc rất chăm chỉ.

Sở dĩ tôi chọn làm thuê cho nhà hàng này, còn có một ý đồ riêng: Đây là nơi đông đảo người Hoa tụ tập, biết đâu tôi sẽ gặp được Nguyệt Bính. Tuy hi vọng rất mong manh, nhưng tôi luôn có linh tính rằng kiểu gì chúng tôi cũng sẽ gặp lại nhau!

Bận túi bụi đến tối thì có ba cô gái ăn mặc thời trang, mặt mũi đẹp không tì vết, tóc dài lượn sóng bồng bềnh tiến vào, trong đó có một cô tóc nhuộm màu đỏ sẫm, nhìn rất nổi bật.

Yu Taek Hye mang thực đơn tới, ba người xem một lúc rồi gọi mấy món thịt ba chỉ nướng, canh tương Doenjang jjigae, kim chi và cơm. Tôi lấy làm lạ, tại sao bữa ăn của người Hàn Quốc không bao giờ thiếu ba món canh tương, kim chi và cơm? Cứ như không ăn thì không phải là người Hàn Quốc vậy!

Tôi vào phòng nguyên liệu lấy thịt ba chỉ đã tẩm gia vị. Những miếng thịt nửa nạc nửa mỡ thấm đẫm nước sốt, chưa nướng đã thơm phức. Thịt ở đây đều phải ướp trước một ngày, vốn dĩ mọi công đoạn sơ chế đều do bà chủ đích thân thực hiện. Yu Taek Hye rất mê món này, nên đã cất công học hỏi. Không ngờ cô ướp thịt rất ngon, miếng thịt mang hương vị đặc biệt, nhất là khi nướng lên, hương thơm quyến rũ vô cùng, như mời gọi mọi cái bao tử.

Nhờ đó, bà chủ đã thay đổi hẳn thái độ với Yu Taek Hye, bữa tối nào cũng thưởng cho cô thêm bát súp gà hầm sâm. Tôi cũng thấy vui thay cho Yu Taek Hye. Đúng là có nhiều người sinh ra đã có biệt tài nấu nướng, như Nguyệt Bính chẳng hạn, chỉ là món cơm rang trứng bình thường mà vào tay nó, trở nên hấp dẫn vô cùng.

Tôi bưng khay đặt lên bàn, ba cô gái đang say sưa trò chuyện. Dù sao tôi cũng chẳng hiểu gì, nên chỉ tập trung vào chuyên môn nướng thịt. Đợi khay đá nóng, tôi lấy chổi nhỏ nhúng vào dầu ô liu quết lên khay, rồi đặt thịt lên nướng. Mỡ cháy “xèo xèo”, miếng thịt sủi mỡ lăn tăn, mùi thịt nướng toả ra thơm nhức mũi. Tôi kín đáo nuốt nước miếng, dạ dày bắt đầu sôi réo.

Cô gái tóc đỏ liếc mắt nhìn tôi, điệu bộ khinh khỉnh, quay sang nói vài câu với hai cô còn lại, ba người cùng cười phá lên.

Nướng xong suất thịt, tôi dùng kéo cắt, chia thành ba phần. Ba người gọi thêm rau diếp. Tôi trải phẳng lá rau, xếp thịt nướng vào, cho thêm ít kim chi cuộn lại. Xong việc, tôi cúi chào, lui về quầy, tháo găng tay uống nước.

Yu Taek Hye đang bưng thức ăn cho bàn bên cạnh, tôi nhìn ba cô gái kia ăn uống ngon lành, bỗng thấy trong lòng chua xót.

Một thanh niên sức dài vai rộng như tôi, mà giờ lại trở thành thằng nướng thịt chạy bàn tại Hàn Quốc! Đáng hận nhất là không biết còn phải phiêu bạt đến khi nào!

Càng suy nghĩ, tôi lại càng bực bội, chỉ muốn quẳng luôn găng tay vào cái mặt thớt của bà chủ: “Thằng này không làm nữa!”

Ăn xong thịt nướng, ba cô gái bắt đầu cầm thìa uống canh tương.

Mái tóc dài của cô gái tóc đỏ xoã xuống, có mấy sợi nhúng cả vào bát canh. “Tóc dài phiền hà thật đấy!” Tôi lẩm bẩm, định mang khăn ướt tới, thì bất chợt nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái.

Mái tóc của cô gái tóc đỏ vốn bồng bềnh óng mượt, nhưng những sợi tóc nhúng vào bát canh thì lại thẳng tưng, tựa như có một sức hút kéo sợi tóc vào bát canh. Tôi ngỡ mình hoa mắt, chớp chớp mấy cái rồi nhìn kỹ lại, mới khẳng định đó không phải là ảo giác. Những sợi tóc ấy to hơn hẳn, giống như đang hút canh từ trong bát. Tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy nước canh chuyển động gợn sóng bên trong cọng tóc.

Cô gái tóc đỏ không nhận ra, vẫn nói cười vui vẻ với hai người bạn. Tôi càng nhìn càng thấy sững sờ, không biết nên làm gì. Hai cô bạn vén tóc lên tai, mấy sợi tóc mai cũng nhúng vào bát canh.

“Tóc của họ.” Yu Taek Hye rõ ràng cũng nhận ra, nói nhỏ vào tai tôi.

“Tôi thấy rồi.” Tôi ấn tay Yu Taek Hye, ra hiệu đừng để lộ.

Hình như cô gái tóc đỏ nghe tiếng chúng tôi rì rầm, liền ngoái đầu nhìn, nhưng lại quay đi ngay, mớ tóc ở sau gáy tung lên rồi lại buông xoã xuống. Tôi suýt nữa thì hét lên: bên dưới những lọn tóc bồng bềnh, tôi thấy có hai con mắt nhắm hờ mọc ở sau gáy!

“Hi hi.” Sau gáy cô gái tóc đỏ bật lên tiếng cười khe khẽ, mái tóc rẽ sang hai bên, để lộ khuôn mặt người trắng bệch. Trên mí mắt nhắm chặt chi chít chân tóc. Đôi mắt hé ra, nhãn cầu trắng xanh đảo lia lịa một hồi rồi chiếu thẳng vào mặt tôi. Làn da đầu trên cổ hơi nứt ra như hình cái miệng, mấp máy vài câu không thành tiếng. Rồi mái tóc lại rủ xuống, che kín khuôn mặt.

Cô gái tóc đỏ vén tóc ra sau gáy, tháo dây trên cổ tay xuống buộc túm mái tóc lại, sau đó lấy trong ví ra một xấp tiền won, đặt lên mặt bàn rồi đứng dậy, cùng hai cô bạn đi ra ngoài, vừa đi vừa vấn tóc.

Trước khi đi, cô gái tóc đỏ còn liếc tôi một cái, nhếch miệng cười rất lạ.

Tôi sởn cả gai ốc, sợ hãi điếng người!

Rõ ràng cô gái tóc đỏ chính là cô gái mà tôi và Yu Taek Hye đã gặp khi trả phòng ở quán trọ.

Cái mặt người sau gáy nói vài câu không thành tiếng, nhưng nhìn vào khẩu hình, tôi đã đoán ra được câu nói. “Bí Ngô, lâu rồi không gặp!”

❀ 3 ❀

“So Hye, cô trông quán nhé, tôi ra ngoài có chút việc.” Tôi cảm thấy chuyện này rất không bình thường, vội dặn So Hye.

“Tôi sẽ đi với anh.”

“Cô đừng có đùa.” Thấy ba cô gái rẽ vào góc phố, tôi vội nói.

“Anh đi nộp mạng đấy à?” Yu Taek Hye bĩu môi, “chút bản lĩnh quèn của anh, người khác không biết, chứ chả nhẽ tôi lại không biết?”

“Tôi... cô...” Tôi nghẹn họng, không nói nên lời, “thế thì nhanh lên.”

Yu Taek Hye reo lên một tiếng, tháo phắt găng tay, chạy ra ngoài.

“Hai cô cậu đi đâu thế? Đã hết giờ đâu?” Bà chủ béo ục ịch như quả bóng bơm căng lạch bạch chạy ra, các ngấn mỡ trên mặt rung lên nung núc.

“Thằng này không làm nữa!” Tôi ném thẳng găng tay về phía bà ta, trong lòng thấy thật đã!

Rồi mặc cho bà chủ chửi rủa sau lưng, chúng tôi cắm đầu chạy thẳng ra phố.

Hơn 9 giờ tối là thời điểm náo nhiệt nhất của phố người Hoa ở Guro-gu, may mà tôi đủ cao nên vẫn nhìn thấy mái tóc đỏ vừa mất hút sau một góc phố.

“Tôi cũng thấy ngứa mắt với bà béo lâu rồi.” Yu Taek Hye vừa chạy vừa rút lục lạc ra, “nếu không phải vì lo không có cơm ăn, tôi đã không nhẫn nhịn đến giờ.”

“Còn phải nói, ngày nào cũng chỉ cơm trắng với kim chi, quán bán đầy thịt nướng mà cũng không cho lấy miếng thịt, tôi chịu đựng đủ rồi!” Tôi hậm hực đáp.

“Kim chi là tốt lắm rồi, ngon hơn thịt chuột nhiều.” Yu Taek Hye lắc lục lạc, “rẽ trái.”

“Họ rẽ phải mà.” Tôi kêu lên.

“Đừng nói nhiều, chắc chắn là bên trái.” Yu Taek Hye chỉ vào cái lục lạc, “anh xem nó lệch sang trái này.”

Tôi dừng khựng lại: “So Hye, tôi tận mắt nhìn thấy mà vẫn sai được sao?”

“Anh không tin vào vu thuật Saman à?” Yu Taek Hye không chịu lép.

“Rõ ràng là bên phải!”

“Bên trái!”

Tôi thầm nghĩ, lúc nào rồi mà vẫn còn lo tranh cãi chuyện này. Tôi định bảo cô ta, thế thì đường ai nấy đi, nhưng lại sợ cô ta xảy ra chuyện. Tuy nói Lee Cheom A đã dạy dỗ cô ta hai mươi năm trời, bản lĩnh phép thuật cao cường, nhưng bản lĩnh đâu phải là đảm bảo duy nhất. Kobe Bryant đã chơi bóng rổ mười sáu năm cho Hiệp hội bóng rổ Mỹ, đoạt năm giải quán quân, thế mà đứt dây chằng một cái phải nghỉ mất một năm đấy thôi.

Trong lúc hai đứa tôi đứng đó giằng co không ai chịu ai, mấy lưu học sinh ăn mặc diêm dúa đi qua, một cậu thanh niên cắt đầu Mohican sặc sụa mùi rượu đưa tay khoác vai Yu Taek Hye: “Sao thế cô em? Cãi nhau với thằng này làm gì? Để anh trị nó cho em nhé!”

Yu Taek Hye gập cùi chỏ thúc thẳng vào mạng sườn gã Mohican, hắn “hự” một tiếng, ngã sấp mặt xuống đất không dậy được nữa. Mấy tên còn lại thấy bạn bị ăn đòn, chửi bới ầm ĩ, quây kín lại định đánh hội đồng. Tôi còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, đã thấy mắt hoa lên một cái, Yu Taek Hye đã ung dung đứng bên ngoài vòng vây, còn mấy kẻ xui xẻo kia đều nằm thẳng cẳng dưới đất, bất tỉnh nhân sự.

“Chết rồi ư?” Tôi hốt hoảng kêu lên.

“Chưa!” Yu Taek Hye xoa tay, “nhưng không thể tỉnh lại trước khi trời sáng đâu.”

Người đi đường vẫn bình thản đi ngang qua chỗ chúng tôi như không hề có chuyện gì xảy ra. Tôi hít ngược một hơi khí lạnh, không đợi Yu Taek Hye lên tiếng, tôi đã lập cập cướp lời: “Bên trái! Cô nói rất đúng, chắc chắn là bên trái!”

Chạy đến ngã tư rồi rẽ trái, nhìn về phía trước, đúng là họ đang ở đó. Cô gái tóc đỏ từ từ ngoái đầu lại, nhìn tôi cười rồi vẫy tay.

“Hai người biết nhau à?” Yu Taek Hye hỏi.

Tôi lắc đầu rồi nhìn sang con phố bên phải, thấy ba cô gái đang vừa đi vừa nói cười vui vẻ.

“So Hye, có lẽ họ không phải là con mồi đâu, chúng ta mới là con mồi của họ đấy.” Tôi đưa mắt tìm kiếm trong đám người phía trước, quả nhiên cũng có ba cô gái như vậy đang trà trộn trong đó.

“Bí Ngô, lâu rồi không gặp.”

Giọng nói của cô gái tóc đỏ lại vang lên, sát bên tai tôi. Tôi ngó xuôi ngó ngược, không nhìn thấy ai. Có hai cô gái vừa nói chuyện vừa đi lướt qua tôi. Cô gái bên trái tóc dài lạ lùng, tôi lờ mờ nhận ra đó là tóc nối.

Một cơn gió lùa qua ngã tư khiến tôi toàn thân ớn lạnh. Gió hất tung mái tóc của rất nhiều cô gái, để lộ những khuôn mặt vẫn chưa thành hình ở sau gáy, đồng thanh lặp lại một câu: “Bí Ngô, lâu rồi không gặp.”

Tôi hơi hoang mang, lùi lại mấy bước. Lúc hoàn hồn, gió đã lặng, tất cả mọi người đều trở lại như bình thường, đi đi lại lại trên phố.

Tôi chợt thấy lạnh người: “So Hye, hồi ở Thái Lan tôi đã từng đi qua phố ma...”

Không có ai đáp lại. Tôi ngoái đầu nhìn thì không thấy Yu Taek Hye đâu nữa. Ba cô gái trên con phố bên trái, bên phải và phía trước cũng không thấy đâu!

“Yu Taek Hye!” Tôi gào lên đến rát họng.

Vẫn không có ai đáp lại!

Người đi đường sửng sốt nhìn tôi như nhìn một gã điên. Tôi đứng ngây giữa dòng người, cảm thấy chắc mình điên thật.

“Bí Ngô, mày bình tĩnh một tí được không?” Một lời than thở quen thuộc vang lên sau lưng tôi, “tao mất tích bao lâu mà có thấy mày kích động thế này bao giờ đâu?”

Tôi như bị một gậy giáng trúng đỉnh đầu, đóng đinh xuống đất, không thể nhúc nhích.

Nguyệt Bính! Tao đã bảo mà, kiểu gì mày vẫn còn sống! Tôi suýt nữa thì rớt nước mắt.

“Hình như anh Bí vẫn chưa hiểu anh lắm.” Một tiếng cười mỉa mai vang lên.

“Hứ!” Một tiếng hừ mũi khe khẽ của con gái.

Kuroba!

Tsukino!

Hai chân tôi bủn rủn, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống. Đây chắc chắn là ảo giác, chắc chắn là tôi đang nằm mơ.

“Mới đến chậm có vài bước mà mày đánh mất nguyên một con người?” Nguyệt Bính vỗ vai tôi rồi vòng ra trước mặt tôi.

Tôi cắn mạnh đầu lưỡi, suýt thì đứt cả lưỡi, đau điếng: “Nguyệt... Nguyệt Bính, đúng là mày không?”

Nguyệt Bính nhếch mép cười, mặt tỉnh bơ như không, đưa tay gãi mũi: “Soái ca như tao, ai dám giả mạo?”

Từ phía sau Nguyệt Bính, Tsukino bước ra, gật đầu có vẻ bẽn lẽn, thay cho lời chào. Kuroba một tay đút túi, đứng tựa cột điện ngửa mặt nhìn trời, vẫn cái vẻ nhâng nháo gợi đòn như xưa.

“Mọi... mọi người...” Tôi giả bộ đưa tay chỉ vào ba người họ, nhưng thực chất mắt không rời khỏi Tsukino.

Tsukino buộc gọn tóc lại, má ửng hồng, khẽ nói: “Anh Bí, lâu rồi không gặp.”

“Cô... tôi...” Tôi thực sự không biết nên vui hay nên tỏ thái độ nào khác, đầu ong ong, toàn thân nóng bừng.

Nguyệt Bính rít một hơi thuốc: “Đừng có đứng đấy mà ưỡn ẹo nữa, muốn cứu người thì phải nhanh lên.”

“Phải!” Tsukino lấy trong túi ra một tờ giấy trắng, “anh Kuroba, chúng ta rẽ phải đi.”

Kuroba nhún vai, mặt lạnh như tiền: “Đã đến lúc thầy âm dương ra tay rồi đây. Ai lại như cái tay phó thường dân kia, chả được tích sự gì.”

Nguyệt Bính nhướng mày: “Kuroba! Có cơ hội thì thử xem, đứa nào mới là vô tích sự nhé!”

“Đừng cãi vã nữa.” Tsukino đã gấp xong con hạc giấy, đặt trên lòng bàn tay, con hạc rung rung rồi bay sang bên phải, “anh Nguyệt, chúng tôi đi trước đây.”

Tôi giương mắt nhìn Kuroba và Tsukino mất hút giữa phố đông, Nguyệt Bính đập vào vai tôi một cái: “Đừng có đứng núi này trông núi nọ nữa, mau đi cứu cô bạn gái của mày đi.”

“Nguyệt Bính, tạo chắc chắn một điều.”

“Điều gì?”

“Thằng cha Kuroba kia sẽ không bao giờ là bạn của tao đâu.”

Tôi và Nguyệt Bính cùng bước đi, không ai nói câu gì. Mùa đông ở Hàn Quốc thật giá lạnh, tuyết đọng trắng đường, người đi trên phố ai cũng vội vã, rảo bước toả đi theo các ngả.

Lâu lắm rồi, hôm nay là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thực sự đã đến Hàn Quốc.

“Bí Ngô, mày không hỏi tao thời gian vừa rồi đi đâu à?”

“Dù sao thì mày vẫn còn sống, sớm muộn rồi cũng kể cho tao nghe thôi.

“Bí Ngô, lát nữa nếu gặp nguy hiểm, vẫn như lệ cũ nhé, mày chạy trước."

“Biến đi!”

Tôi thấy vững dạ hơn bao giờ hết.

❀ 4 ❀

Tôi và Nguyệt Bính đi qua hai con phố, mắt nó đảo như lạc rang, nhưng không nói năng gì. Tôi lo lắng cho Yu Taek Hye, bèn giục Nguyệt Bính nhanh chân lên, Nguyệt Bính nhếch miệng xua tay, ý bảo tôi đừng lo.

Tôi bực bội nghĩ thầm, thằng chết toi, mày tưởng đến Hàn Quốc rồi là biến thành soái ca phim thần tượng chắc? Ngoài tao ra, chẳng ai muốn xem phim này diễn đâu!

Nguyệt Bính nheo mắt quan sát người đi đường, rồi nhìn chằm chằm vào mấy cô gái đang đi tới, nhếch miệng cười rất điệu: "Chào các người đẹp, có rảnh không?”

Mấy cô gái cười khúc khích, thế mà cũng dừng lại trò chuyện với Nguyệt Bính thật, lại còn lấy điện thoại ra trao đổi cách liên lạc nữa chứ. Một cô trông cũng ưa nhìn còn kiễng chân vịn vai Nguyệt Bính, thì thầm vài câu rồi mới vẫy tay tạm biệt.

Nguyệt Bính tươi cười vẫy tay chào. Tôi đứng bên cạnh nuốt hậm hực vào lòng: “Này, thằng kia, chúng ta đang đi cứu người hay là đi tán gái thế?”

“Chả liên quan đến mày.” Nguyệt Bính đưa tay sờ vai, “tóc em ấy mượt thật đấy.”

“Mày bình thường lại xem nào!” Chuyện gì đã xảy ra với Nguyệt Bính mà mới mấy ngày không gặp, nó thành ra đổ đốn đến nông nỗi này?

“Thì tao vẫn bình thường đấy thôi.” Nguyệt Bính thôi cười, nhặt một sợi tóc bám trên vai, châm lửa đốt. Sợi tóc màu hung cháy xèo xèo, một làn khói màu vàng bốc lên, đốm lửa ở ngọn tóc loé lên màu xanh quái lạ.

Tóc cháy rất nhanh, Nguyệt Bính bóp nát tro tóc, vê vê trên đầu ngón tay rồi đưa lên mũi ngửi, còn thè lưỡi liếm rồi mới nhổ ra, sau đó lấy lá ngải cho vào miệng ngậm, tiện tay đưa cho tôi một lá.

Nguyệt Bính vỗ mạnh vào vai tôi: “Bí Ngô, tao vừa nghĩ ra một chuyện, nhưng bây giờ chưa chắc chắn lắm. Tao cũng biết mày có nhiều thắc mắc, không phải là tao không muốn nói cho mày biết, mà vì tao cũng chưa thật hiểu. Nhưng dù có xảy ra chuyện gì, mày vẫn phải tin tao mới được.”

Tôi nghiêm túc gật đầu: “Lần sau, mày chỉ cần nói là được rồi, đừng có đập nát cả vai tao như thế.”

Nguyệt Bính nhướng mày, lại lấy ra một lọ thuốc nước nhỏ vài giọt vào mắt trái, sau đó nhắm mắt lại, đảo mắt một hồi rồi mở ra, đôi mắt đỏ hoe: “Nhỏ đi!”

“Tao có bị khô mắt đâu!” Tôi lụng bụng nhưng vẫn cầm lấy lọ thuốc nhỏ mắt, cái mùi tanh tanh mặn mặn khiến tôi buồn nôn.

“Cứ nhỏ đi rồi biết.” Nguyệt Bính nhìn dòng người đi lại trên phố, sắc mặt càng lạnh lẽo.

Tôi nhỏ hai giọt thuốc vào mắt, thật lạ là nó không hề xót như tôi tưởng tượng, mà lại thấy man mát dễ chịu.

Khi mở mắt ra, Nguyệt Bính chỉ vào dòng người, ra hiệu tôi nhìn.

Tôi đưa mắt nhìn rồi buột kêu lên: “Cái gì thế này?”

Những phụ nữ đi trên phố đều để tóc dài, gió đêm thổi tới, thốc tung mái tóc, để lộ những khuôn mặt người trắng bệch sau gáy, đang trò chuyện với nhau. Họ không hề nhận ra sự có mặt của chúng tôi, cứ túm năm tụm ba mà đi, vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Mặt ai cũng trắng nhợt như tờ giấy. Ấn đường phảng phất khí đen, con ngươi vốn đen cứ nhạt dần rồi trắng bệch, cả nhãn cầu trông như bong bóng cá chết. Khi họ nói chuyện, hơi trong miệng phả ra gặp không khí lạnh, tụ thành sương trắng như hình người, từ từ tản đi, rơi xuống trước ngực rồi lại hoà tan vào cơ thể.

“Nước mắt bò có thể nhìn thấy những thứ ám muội. Những người này đã bị trúng cổ độc!” Nguyệt Bính lấy ra hai que gỗ đào, kẹp vào ngón tay, “đi thôi, tao hiểu rồi. Bí Ngô, quan sát hướng đường phố nhé.”

Tôi đã nhận ra vấn đề rất nghiêm trọng, bèn cố gắng không nhìn vào những người phụ nữ nhiễm âm khí mang khuôn mặt người sau gáy đang đi trên phố, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi đưa mắt nhìn phương hướng của từng con phố.

Ngã tư này được thiết kế tương ứng với các công trình kiến trúc, là kiểu bố cục “tứ phương thần thú”. Tôi nhẩm tính khoảng cách giữa hai con phố đông tây, Thanh Long phía đông, Chu Tước phía tây, lấy cơ số là ba, hai phía cách nhau chừng hai mươi bảy mét. Huyền Vũ phía nam, Bạch Hổ phía bắc, cơ số là hai, hai phía cách nhau chừng mười tám mét, đúng tại khoảng cách hai - ba có đặt vòi nước chống cháy, cột điện, thùng rác, khiến con phố trở thành cách cục Âm khí tụ thi.

Bày ra cách cục này, rồi lại cho vật âm ám vào người, những người đi vào trong cách cục sẽ bị âm khí xâm nhập cơ thể, dương khí tiêu hao, sau bốn mươi chín ngày sẽ biến thành xác dương.

“Cửa Sinh ở đâu?” Nguyệt Bính gãi mũi, kẽ tay kẹp que gỗ đào, trông rất giống người sói Wolverine.

“Thanh Long, phía đông.” Tôi hít một hơi khí lạnh vào đầy trong phổi.

“Còn cửa Tử ở phía tây?”

“Không, cách cục này đảo ngược âm dương, cửa Sinh chính là cửa Tử.” Tôi chỉ vào những người phụ nữ đang đi từ phía đông lại, “họ càng đi vào trong thì dương khí tan biến càng nhanh.”

“Bí Ngô, một năm không gặp, không ngờ kiến thức của mày vẫn không bị hao hụt.” Nguyệt Bính bình phẩm, “đi thôi, bám sát tao đấy.”

Tôi khựng ngay lại: “Nguyệt Bính, mày vừa nói gì? Nhắc lại xem nào!”

Nguyệt Bính ngoái đầu lại, tưng tửng nhìn tôi: “Lời hay không nhắc lại hai lần.”

“Tao không đùa với mày đâu!” Cổ họng tôi nghẹn lại như muốn tắc.

“Ờ, thì tao vừa nói, một năm không gặp, không ngờ kiến thức của mày vẫn không bị hao hụt, sao nào?” Nguyệt Bính thấy tôi mặt mũi tái mét, liền bật cười nói.

Đầu óc tôi quay cuồng, hai chân bủn rủn không chống đỡ nổi thân hình. Tôi khuỵu xuống, đầu gối đập vào mặt đường cứng đơ đau buốt. Tôi chống tay xuống đất, cố gượng dậy. Hơi lạnh thấm vào lòng bàn tay, toàn thân tôi lạnh buốt.

“Bí Ngô, gặp được mày tao vui lắm, nhưng còn chuyện gấp phải làm, tao phải kiềm chế cảm xúc, mày cũng phải vậy đấy. Hôm đó khi rơi xuống biển, tao rất muốn bơi về phía mày, nhưng sóng to quá, cứ nhấn chìm tao xuống. Lúc ngoi được lên, tao chẳng thấy tăm hơi mày đâu nữa. Tao lênh đênh rất lâu thì dạt vào một hòn đảo, sống ở đó cả năm trời. Hơn hai mươi ngày trước, tao được một con tàu Hàn Quốc đi ngang qua cứu sống rồi đưa đến Hàn Quốc. Còn tại sao tao lại gặp Tsukino và Kuroba, chuyện dài lắm, giờ tao không có thời gian để kể. Nói thật, tao cứ ngỡ mày chết rồi cơ. Tao cứ dằn vặt hối hận mãi, lẽ ra không nên rủ mày đến Ấn Độ. Cho đến nửa tháng trước, Kuroba phát hiện mày đã đến Hàn Quốc, nhưng lúc đó, bọn tao đang có việc quan trọng, nên không gặp mày ngay được. Tao biết nói như vậy mày sẽ thấy khó hiểu, nhưng mày phải tin tao.”

Tôi hai mắt đờ đẫn nhìn Nguyệt Bính, thấy khoé miệng nó hơi giật giật, có thể nhận ra nó đang cố kiềm chế cảm xúc. Tôi tin nó, nhưng tôi cũng nhận ra, vấn đề vô cùng đáng sợ.

Thứ nhất, Nguyệt Bính cũng phiêu bạt đến đảo hoang, sống một mình ở đó một năm trời. Vậy thì, Nguyệt Bính sống cùng tôi trên đảo hoang, là ai?

Thứ hai, Nguyệt Bính cũng được tàu Hàn Quốc cứu sống, liệu đó có phải là con tàu đã cứu tôi? Trong chiếc iPad mà thuyền trưởng đưa cho tôi không có Nguyệt Bính, vậy Nguyệt Bính bên cạnh tôi là ai?

Thứ ba, tại sao trong bản tin thông báo con tàu gặp tai nạn, lại có tên của hai chúng tôi?

Tôi lắc đầu thật mạnh, cố xua đi nỗi sợ hãi trong lòng: Lẽ nào Nguyệt Bính đã chết? Đầu óc tôi đã ảo tưởng ra một Nguyệt Bính khác? Tôi đã hoá điên, tất cả mọi thứ đều do tôi ảo tưởng?

Nguồn: Facebook: ebookdep

Luồng đèn xe chói mắt chiếu thẳng tới, kèm theo tiếng còi xe đinh tai. Người đi đường vội vã dạt ra, có người buông lời chửi rủa. Tiếng ồn khiến tôi choàng tỉnh, ánh đèn xe chiếu lên cửa kính của quán bên kia đường, phản chiếu hình bóng hai người, một người cao gầy, còn một người đang ngồi phệt dưới đất.

Đó là tôi và Nguyệt Bính.

“Nguyệt Bính, mày có biết tao sợ nhất điều gì không?”

Nguyệt Bính không trả lời, đưa tay gãi mũi.

“Chính là bất ngờ phát hiện ra...” tôi cười méo xệch, “tất cả những gì mình đã tin tưởng đều là ảo giác.”

Rõ ràng Nguyệt Bính không hiểu ý tôi: “Bí Ngô, hãy thứ lỗi cho tao vì đã không gặp mày ngay, rồi lại xuất hiện trong tình cảnh không có thời gian để giải thích như lúc này. Nhưng tất cả những điều này đều không phải là ảo giác, tao nói thật đấy.”

Tôi chợt nảy ra một suy nghĩ kỳ cục: Có lẽ hơn một năm qua, thực ra tôi vẫn luôn ở bên Nguyệt Bính, có điều tôi đã chết, chỉ còn lại linh hồn quanh quẩn trên trần gian. Sở dĩ Nguyệt Bính không nói cho tôi biết, là vì đang muốn tìm cách khiến tôi sống lại.

Giờ đây, tôi là một con ma!

Chuông điện thoại vang lên, Nguyệt Bính nghe máy, ậm ừ vài tiếng rồi tắt máy thật nhanh, sau đó kéo tôi dậy: “Phía Tsukino đã khống chế được rồi. Dù mày có thắc mắc gì thì giờ cũng không phải là lúc dông dài. Mau lên, phải tranh thủ thời gian!”

❀ 5 ❀

Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn, đã bị Nguyệt Bính lôi đi phăm phăm. Chạy một đoạn, Nguyệt Bính chợt dừng lại, vung tay cho tôi hai cái bạt tại: “Bí Ngô, mày làm sao mà cứ đần ra thế? Ma nhập à?”

Nó rất thẳng tay, khiến tôi nổ đom đóm mắt, má bỏng rát, tưởng gãy răng. Nhưng cũng khiến tôi choàng tỉnh lại, và nhận ra một điều: cả tôi và nó đều sống sờ sờ, làm gì có chuyện ma đánh người hay người đánh ma mà lại thấy đau được?

Nguyệt Bính chắc sợ tôi giận nên lại xoa dịu: “Năm qua mày sống ổn đấy chứ nhỉ, béo lên nhiều, tát cũng êm tay gớm.”

Tôi chẳng còn tâm trí đầu để đôi co với nó, lúc này, tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm ra Yu Taek Hye, rồi hỏi cho hai năm rõ mười mọi chuyện. Tôi ngước lên nhìn lên trời, cán sao Bắc Đẩu chỉ về phía chúng tôi đang đứng.

Nam Đẩu chủ sinh, Bắc Đẩu chủ tử. Cán sao Bắc Đẩu liên tục thay đổi hướng trên bầu trời, phương nó chỉ về là nơi âm khí nặng nhất. Vào đêm không trăng, người xưa quan sát bầu trời đêm thường thấy sao Bắc Đẩu toả ra ánh sáng, thực chất chính là hiện tượng cán sao nạp khí âm hội tụ ở phần gáo Bắc Đẩu.

Thông qua cách cục, để nơi “âm khí tụ thi” trùng với hướng cán sao Bắc Đẩu chỉ về, sẽ có tác dụng hút âm kiềm dương, khiến vật âm trong cơ thể con người phát huy tác dụng mạnh nhất.

Con phố này rất lạ lùng, các khối kiến trúc mọc san sát nhau ở hai bên đường, ánh đèn đường vàng vọt chiếu thành những quầng nhỏ, có cụm dưới nền xi măng. Người đi đường dần thưa thớt, vài gã say khướt đứng hát hò ầm ĩ trước xe bán đồ nướng. Một ông cụ chừng ngoài năm mươi đang nướng cá mực, mùi gia vị cay nồng sực nức lan toả.

Tôi nhìn cán sao Bắc Đẩu, mường tượng ra một đường thẳng rồi nhẩm tính phương vị: trái ba phải bốn, trước bảy sau tám, Đinh trên Canh dưới, Tý Sửu ở giữa.

“Nguyệt Bính, ngôi nhà kia.” Tôi chỉ vào ngôi nhà ba tầng kéo cửa cuốn im ỉm, đèn nháy sáng trưng, treo hình mấy cô gái xinh đẹp.

Nguyệt Bính lấy điện thoại, mở khoá, ngón tay lướt rất nhanh trên màn hình, xem một lát rồi khoá máy, bỏ vào túi: “Đi thôi, đó là hiệu cắt tóc.”

“Hay là cạy cửa?” Tôi liếc nhìn mấy gã say và ông cụ bán đồ nướng, “không biết có bị báo cảnh sát không.”

“Vòng ra đằng sau rồi trèo vào thôi!” Nguyệt Bính đi đến giữa đường, lại rút điện thoại ra, mở khoá hí hoáy xem một lát.

Ánh mắt của Nguyệt Bính có vẻ là lạ, tôi không nhịn được, liền hỏi: “Này, mày đang định vị, tra thông tin hay là gửi tin nhắn cho Tsukino đấy?”

“Định xem giờ, nhưng mở máy ra bị cuốn vào wechat, QQ, weibo, lại quên bẵng mất.” Nguyệt Bính mặt tỉnh rụi, cất điện thoại vào túi, rồi đưa cho tôi một túi vôi bột và hai cái đinh gỗ đào.

Tôi ngây ngô cầm lấy những thứ đã lâu lắm rồi không đụng tới.

Vòng ra đằng sau hiệu cắt tóc, nhìn theo cầu thang cứu hoả chạy dích dắc lên tận nóc nhà, Nguyệt Bính đưa tay lay mạnh cái thang mấy cái để kiểm tra độ chắc rồi bám thang trèo lên. Tôi leo theo sau, chiếc thang sắt kêu lên kẽo kẹt, nhưng thật may là không có ai nhìn thấy. Nguyệt Bính trèo lên mái nhà, lần mò bên khe cửa sổ một chốc, rút cái kẹp giấy ở măng sét tay áo ra, duỗi thẳng rồi chọc vào khe cửa. “Cách” một tiếng, Nguyệt Bính đẩy cửa chui vào.

“Vào đi, an toàn.” Nó khẽ gọi tôi.

Tôi tự nhủ, thang sắt kêu rầm rĩ như vậy mà trong nhà không có động tĩnh gì, lại chẳng an toàn? Tôi thấy hơi nghi ngờ, xem chừng hiệu cắt tóc này không có vấn đề gì, khéo tôi định vị nhầm rồi cũng nên.

Vừa nghĩ đến đó, bất chợt, đèn trong nhà sáng choang.

“Ồ? Cũng ở đây à!” Tôi nghe thấy Nguyệt Bính kinh ngạc kêu lên, ngay sau đó, đèn vụt tắt rồi không thấy động tĩnh gì nữa. Tôi chột dạ, không kịp nghĩ nhiều, vội trèo qua cửa sổ vào nhà, rồi áp lưng vào bờ tường quan sát. Trong phòng rất lạnh, chắc không có lò sưởi. Ánh đèn lúc nãy quá sáng nên tôi chưa kịp quen với bóng tối, không xác định được bố cục trong nhà.

“Nguyệt Bính?” Tôi khẽ gọi nhưng không có ai đáp lại. Trước mắt tối om, không nhìn thấy gì cả. Có lẽ bởi tự kỷ ám thị, tôi cứ cảm thấy có mấy người đang ngồi xung quanh nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi đưa tay sờ soạng, thấy xung quanh trống trơn, chẳng có gì cả, mu bàn tay chạm vào mấy sợi gì dài mảnh, giống như vướng vào mạng nhện.

Thị giác dần dần thích ứng với bóng tối, có thể lờ mờ nhìn thấy cách bài trí trong phòng. Hai dãy ghế da rộng rãi kê ở hai bên tường, trước mỗi chiếc ghế treo một tấm gương, đằng trước là một cánh cửa đóng im im. Trong phòng sặc mùi keo xịt tóc, mùi dầu gội đầu, còn có một thứ mùi khen khét rất khó tả.

Tôi đứng dậy bước vài bước ra giữa phòng, ở đây, ngoài tôi ra chẳng còn ai nữa. Nguyệt Bính đi đâu rồi? Tôi lấy gói vôi bột ra rắc tứ tung rồi kéo cổ áo bịt mũi, lui về phía cửa sổ. Vôi bột bay khắp nơi, nhưng không thấy hình người xuất hiện, rơi xuống đất cũng không có tiếng bốc cháy, chứng tỏ trong phòng không hề có vật gì ô uế. Cẩn tắc vô áy náy, tôi kẹp đinh gỗ đào vào kẽ ngón tay rồi đi về phía khoảng tường lờ mờ bóng công tắc đèn.

Đột nhiên, mũi của tôi chạm phải một sợi gì đó, dính vào da rất khó chịu. Tôi nghĩ là mạng nhện, liền đưa tay hất ra, nào ngờ sợi đó không đứt, tay tôi túm được một sợi dài dinh dính.

Tiện tay tôi kéo một cái, sợi dây rất dai, kéo mãi không đứt, dựa vào cảm giác, tôi đoán rằng đầu dây bên kia buộc vào một vật rất nặng.

“Hừ hừ...” Từ chiếc ghế bên trái vọng lại tiếng rên khe khẽ. Tôi nghiêng người ném đinh gỗ đào về phía đó. “Phập phập” hai tiếng, cây đinh cắm lút vào lưng ghế.

“Bí Ngô, lâu rồi không gặp.” Từ trên ghế có tiếng phụ nữ khe khẽ vọng ra.

Tôi toát mồ hôi lạnh, vội vã lùi lại, chẳng may và phải chiếc ghế phía sau. Chiếc ghế xoay tròn, tay vịn đập vào ngang lưng tôi, khiến tôi ngã ngồi luôn xuống ghế.

Vừa ngồi xuống, tôi bỗng cảm thấy như đang ngồi lên đùi ai đó, sau lưng cũng chạm phải hai khối tròn mềm mềm. Đang định vùng đứng dậy, bỗng có hai cánh tay từ phía sau ôm vòng lấy cổ tôi, vuốt xuống ngực. Qua lớp áo, tôi cảm nhận rõ những ngón tay lạnh ngắt đang bấm chặt vào xương đòn của tôi, cảm giác đau buốt khiến tôi không thể cựa quậy. Vừa định há miệng kêu lên, bàn tay đó lại bấm chặt lấy cổ họng tôi, rồi ghì chặt lấy người tôi.

Tôi bị ghì đến tắc thở, họng bật lên tiếng kêu ằng ặc, yết hầu như bị ấn tọt vào trong thịt, hít thở rất khó khăn. Tôi đạp mạnh hai chân xuống đất, định đẩy mình vùng ra khỏi vòng tay ấy, nhưng hai chân của người đàn bà đó liền quặp chặt lấy chân của tôi, cứ như trăn quấn.

Một hơi thở ướt rượt phả vào gáy tôi, giọng nói khàn khàn vang lên, xen lẫn với tiếng nức nở: “Anh đừng đi, tôi cô đơn lắm!”

Phổi của tôi muốn nổ tung, mặt nóng rát như bốc hoả, nhưng vẫn cảm thấy mang tai dính nhớp. Kẻ kia đang thè lưỡi liếm tôi!

Tôi rướn cổ thật dài rồi đập gáy về phía sau, nhưng không va phải mũi hay trán gì cả, mà lại đụng phải một đám lông bờm xờm. Vô số những sợi tóc nhỏ dựng lên, xoã xuống rồi quấn chằng chịt quanh mặt tôi. Những sợi tóc siết lại mỗi lúc một chặt. Mặt tôi đau rát như dao cứa.

Một bóng người cao gầy từ ngoài cửa nhảy vọt vào, bật công tắc đèn tường, cất giọng lạnh tanh: “Cuối cùng cũng tóm được hai người.”

Ánh đèn rọi thình lình khiến mắt tôi chói loá đến chảy nước mắt. Qua màn nước mắt loè nhoè, tôi cố nhìn cho rõ người phụ nữ đang đứng trước cửa.

Tuy cô ta đeo mặt nạ, nhưng tôi đã nhận ra giọng của cô ta!

Sao lại thế được!

Chính là cô ta!

❀ 6 ❀

Cô ta “hừ” một tiếng, lắc chiếc lục lạc, những sợi tóc quấn trên mặt tôi bèn thu lại, nhưng cơ thể tôi vẫn bị người sau lưng ôm chặt, không tài nào cựa quậy nổi.

Tôi thở hồng hộc, không khí ùa vào phổi lạnh ngắt, tôi nhìn trân trân vào cô ta: “So Hye, sao lại là cô?”

Yu Taek Hye mặc áo gió màu đỏ, trên áo vẽ đầy những ký hiệu lạ lùng màu đen, cô ta tháo mặt nạ quỷ xuống, nhếch mép cười mỉa rồi lại rung lục lạc: “Tại sao không phải là tôi?”

Xung quanh vang lên mấy tiếng cót két khe khẽ, tất cả các ghế xoay đều xoay về giữa căn phòng. Trên mỗi chiếc ghế đều có một người đàn bà cúi gục đầu, tóc che kín mặt, mặc đồ ngủ trắng toát. Ngồi trên chiếc ghế đối diện với tôi là Nguyệt Bính, cũng đang ngồi trong lòng một người đàn bà, bị bộ tóc của cô ta quấn chặt như xác ướp, hai mắt nhắm nghiền.

“Nguyệt Bính!” Tôi gào lên.

“Vô ích thôi.” Yu Taek Hye đưa tay gảy gảy mái tóc của người đàn bà bên cạnh, “không một ai có thể phá giải phép thuật của Saman.”

“Yu Taek Hye, cô...” Tôi đang định mắng chửi, bỗng dưng khựng lại, vì tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng ghê sợ.

Cô gái bị cô ta nghịch tóc ngẩng đầu lên, khuôn mặt chi chít những lỗ đỏ bầm to bằng hạt đỗ xanh, cánh mũi thậm chí còn bị thủng rữa lỗ chỗ.

“Tôi cần nhan sắc.” Cô gái thè cái lưỡi vàng ệch liếm vào cổ tay Yu Taek Hye, “hãy cho tôi nhan sắc.”

“Ngoan nào, chẳng bao lâu nữa cô sẽ xinh đẹp thôi.” Yu Taek Hye xoa đầu cô gái, “cô nhìn xem, tôi mang đến cho cô một bộ tóc tuyệt đẹp, làm xong rồi, cô còn xinh đẹp hơn cả trước đây kia.”

Yu Taek Hye quấn tóc của cô gái vào ngón tay rồi kéo khẽ. Một lọn tóc lập tức tróc ra, kéo theo cả mảng da đầu ướt rượt. Yu Taek Hye cầm lọn tóc lên, chắp hai tay lại rồi xoa vào nhau. Khi xoè tay ra, trên lòng bàn tay là một quả cầu tóc lẫn với da đầu.

“Ăn đi, những gì của mình, không được bỏ phí.” Yu Taek Hye chìa quả cầu tóc đến trước miệng cô gái.

Cô gái chun mũi ngửi rồi cười: “Tôi thích mùi dầu của tóc lắm.”

“Thế thì ăn đi.” Giọng Yu Taek Hye đầy mê hoặc.

Cô gái gật đầu, cầm lấy nhúm tóc rồi đưa ra sau gáy. Yu Taek Hye vén tóc cô ta lên. Đằng sau gáy cô gái nhô ra năm sáu mụn thịt to bằng quả bóng bàn, căng toác cả da đầu, trong mảng da đầu thõng thượt mọc ra một khuôn mặt khác, rất giống cái mặt nạ quỷ của Yu Taek Hye.

Cái mặt quỷ há miệng nuốt chửng quả cầu tóc. Yu Taek Hye tiếp tục rút lấy một nạm tóc khác, vo viên rồi bón cho bộ mặt quỷ. Chẳng mấy chốc, mái tóc của cô gái bị rút sạch, chỉ còn sót lại cái đầu trọc lốc với làn da nát tươm.

Tôi cảm thấy vô cùng kinh tởm, dạ dày cuộn lên nhộn nhạo, chỉ muốn nôn thốc nôn tháo ra ngoài, nên quay mặt đi không dám nhìn lâu. Khó chịu hơn nữa, đó là tôi không thể chấp nhận sự thực này.

Trong ấn tượng của tôi, Yu Taek Hye là một cô gái hiền lành, giống như Lee Cheom A đã nói, tôi không thể tưởng tượng được có một ngày, cô ta lại biến thành độc ác nhường này.

Phải chăng trên gáy của những người bị tóc che khuất, đều ẩn giấu một khuôn mặt khác?

Yu Taek Hye bón xong nắm tóc cuối cùng, bộ mặt quỷ liền thu vào trong sọ, cô gái ngửa người tựa vào thành ghế thiếp đi, miệng vẫn nở nụ cười đầy mãn nguyện.

“Cô ta rất đáng thương.” Yu Taek Hye đưa tay vuốt lên gò má thủng lỗ chỗ của cô gái, “hồi xưa cô ta đẹp lắm, nhưng đến tuổi dậy thì, lại nổi đầy mặt trứng cá. Cô ta không dám ngẩng đầu lên nhìn ai, nên lúc nào cũng để tóc dài buông xoã che khuất mặt. Càng che, bạn bè lại càng cười trêu cô ta, bạn trai cũng không thèm nhìn mặt. Bí Ngô, anh có biết không, thái độ khinh thường ấy tàn nhẫn hơn bất cứ điều gì khác.”

Khuôn mặt thê thảm của cô gái kia khiến tôi không dám nhìn lâu. Chợt nghĩ, không biết cô gái sau lưng tôi trông như thế nào, tôi càng thấy rùng mình sởn gai ốc. Nếu có một khuôn mặt tàn tạ khủng khiếp hơn nữa nhìn thẳng vào tôi từ khoảng cách gần, chắc là tôi sẽ chết ngất tại chỗ.

Tôi căng óc nghĩ kế. Nguyệt Bính hôn mê, tôi bị khống chế, không đủ sức kháng cự. Nếu sơ sảy, khéo Yu Taek Hye sẽ biến chúng tôi thành mồi cho những cô gái này. Tôi phải cố gắng kéo dài thời gian, đợi cơ thể tôi hồi phục, hoặc Nguyệt Bính tỉnh lại.

“Cô ta bỏ học, đi khắp mọi nơi tìm cách chữa mụn, nhưng đến cả thẩm mỹ viện danh giá nhất Hàn Quốc nhìn thấy cô ta cũng từ chối điều trị. Tiền mất tật mang, cô ta sa vào bước đường cùng, chỉ còn biết trông vào thân hình bốc lửa, cô ta đeo mặt nạ, làm gái ở khu đèn đỏ.”

Tôi thầm nghĩ, Yu Taek Hye đã muốn kể chuyện, vậy thì tôi hãy cứ đóng vai thính giả trung thành để kéo dài thời gian. Mà biết đâu, từ trong câu chuyện của cô ta, tôi lại thu thập thêm được nhiều manh mối.

“Cô ta ra sức kiếm tiền, bất chấp mọi giá để mong có ngày cứu vãn được nhan sắc. Cho đến một hôm, một gã say khướt tìm đến với cô ta, chính là gã bạn trai trước kia.” Yu Taek Hye hững hờ vân vê sợi tóc mắc trong kẽ móng tay, “cô ta đeo mặt nạ rất khéo, gã kia chết mê chết mệt thân hình nóng bỏng của cô ta mà không hề nhận ra, đằng sau tấm mặt nạ là nỗi uất hận đến nhường nào. Gã kia ngủ lại chỗ cô ta, trong lúc say sưa, gã lảm nhảm vài câu, gọi tên cô ta, nói rằng rất nhớ cô ta, rằng đã tìm đến một thẩm mỹ viện chuyên các vấn đề về da để tư vấn, nhưng sau đó, lại không sao tìm thấy cô ta...”

Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ chính là chỗ này? Làm đẹp bằng phép thuật Saman?

“Nghe vậy, cô ta bèn lay gã bạn trai dậy, tháo mặt nạ ra, kể rõ đầu đuôi mọi chuyện. Gã bạn trai càng thêm dằn vặt, tự trách móc mình, nói rằng chuyện đến nông nỗi này, đều là do lỗi của gã. Cô gái đáng thương mủi lòng, tin theo lời gã, đưa hết tiền của tích góp cho gã mang đến thẩm mỹ viện. Hai ngày sau, gã mang bản hợp đồng làm đẹp về, hồ hởi nói với cô ta rằng, thẩm mỹ viện đặt lịch hơn nửa tháng nữa sẽ làm phẫu thuật. Vì mặc cảm xấu xí, cô ta rất ít khi ra ngoài. Để tiết kiệm tiền, ngày nào cô ta cũng chỉ ăn mì ăn liền gã bạn trai mua về. Cho đến một hôm, đợi mãi không thấy gã về, cô đói quá đành phải đeo khẩu trang và kính đen ra ngoài mua đồ ăn. Trên đường về, cô bắt gặp gã kia đang cười nói vui vẻ với một cô gái xinh đẹp, trên tay xách rất nhiều đồ hàng hiệu.”

Kể đến đây, Yu Taek Hye hít vào một hơi thật sâu: “Bí Ngô, anh còn nhớ tôi đã nói gì không? Cáo chín đuôi rất tốt, kẻ xấu xa chính là con người.”

Tuy đang ở trong tình thế nguy hiểm, nhưng tôi vẫn gật đầu tán thành. Đúng vậy, phản bội là cố tật của rất nhiều con người, là một bản tính cực kỳ phổ biến. Trong lòng tôi dấy lên một nỗi chua chát. Nhìn lại cô gái kia, tôi thấy bộ mặt đó không còn gớm ghiếc chút nào nữa.

“Cô ta quay lại siêu thị, mua rất nhiều đồ ăn, làm một bữa tối thịnh soạn. Khi gã bạn trai về nhà, thấy vậy còn trách cô ta tiêu hoang. Hai người ăn uống vui vẻ. Cô ta vào bếp lấy gia vị, lúc trở ra, trên tay cầm một con dao nhọn, đâm thẳng vào cổ của gã. Khi tôi trông thấy cô ta ở ga tàu điện ngầm, cô ta ngồi điềm tĩnh, trong túi xách có một túi nilon đựng quả tim người còn nóng hổi.”

Câu chuyện tuy ghê rợn, nhưng tôi vẫn thấy hả dạ. Loại đàn ông này, đúng là có chết cũng đáng!

“Tất cả các cô gái ở đây đều có số phận vô cùng bi thảm. Tôi ?