Chương 7 Con nhân sâm
Con nhân sâm, tức củ nhân sâm nghìn năm tu thành hình người. Ban ngày, chúng náu mình trong đất, dùng quả đỏ lá xanh thu hút dương khí. Ban đêm, chúng đi lại trong rừng, nhờ vào ánh trăng để điều hoà dương khí. Nếu gặp người, con nhân sâm cũng sẽ biến thành hình người để hù doạ đối phương. Chúng có một điểm rất ngộ nghĩnh, đó là rất háu ăn, đặc biệt là thức ăn chín. Sau khi ăn no, chúng ngủ say sưa, đến khi trời sáng mới hoá lại thành sâm, độn thổ trốn đi.
Con nhân sâm cực kỳ hiếm có, người bình thường nếu may mắn được gặp một lần, vận khí sẽ lên vùn vụt. Rất nhiều khách sâm quanh năm lùng sục trên núi Baek Du, tìm kiếm con nhân sâm, bắt sống về hầm canh để uống, bách bệnh tiêu trừ, diên niên ích thọ. Nhưng không phải ai cũng ăn được, nếu mệnh cách không đủ cứng mà ăn vào, sẽ bị trời quở.
❀ 1 ❀“Nguyệt Bính, bao lâu nữa mới tới?” Tôi dùng bếp cồn đun tuyết, đáy nồi sủi lên một mảng bọt khí li ti, từ từ nổi lên rồi vỡ tan.
Nguyệt Bính chỉnh sửa ngọn đèn bão treo trên nóc lều: “Với tốc độ đi ba bước lùi hai bước của Nam thiếu hiệp, e rằng phải một năm nữa.”
Tôi bực bội: “Mày có tình người một tí được không? Ai mà ngờ được dưới đụn tuyết còn có hố rỗng cơ chứ, tao có muốn bị trẹo chân đâu?”
Đây là ngày đầu tiên chúng tôi tiến vào vùng núi Baek Du. Trước đó, chúng tôi đã lên mạng tìm hiểu đủ mọi kiến thức sinh tồn trên núi tuyết, đồ lề sắm sửa đầy đủ, gần như vũ trang đến tận răng. Nhằm tránh sự chú ý, chúng tôi chọn chỗ vắng người để bắt đầu hành trình lên núi. Ban đầu còn bàn tán sôi nổi, hào khí ngất trời, đến chạng vạng tối, quay đầu nhìn bốn hàng dấu chân ngập lút cả thước trong tuyết, tính toán khoảng cách, mới nhận ra mọi việc không ngon ăn như tưởng tượng!
Mới đi được khoảng 15 cây số, còn cách điểm đến 823 cây số.
Dựng xong lều, đốt lửa sưởi ấm, Nguyệt Bính tháo ủng đi tuyết, hơ chân trên đống lửa: “Tao nhớ rừng Vạn Độc quá. Chí ít ở đó còn có đường bằng mà đi.”
“Một lũ lừa đảo!” Tôi ngửa cổ đổ chai rượu vào miệng, cũng là một cách làm ấm hiệu quả, “đúng là nhích từng bước một, quỷ tha ma bắt.”
Tôi đau đến mặt mũi méo xệch, tháo giày, vùi cổ chân sưng vù vào trong chậu tuyết để chườm lạnh.
“Sưng thế mà còn uống rượu.” Nguyệt Bính lấy ra một cuộn băng gạc, ngồi thụp xuống trước mặt tôi, “duỗi chân ra để tao băng chặt lại, không thì ngày mai khỏi đi.”
Tôi bối rối rụt chân lại: “Để tao tự làm.”
“Mày ưỡn ẹo cái gì? Nhìn lại cái bụng của mày đi, còn chưa thõng xuống tận chân à?” Nguyệt Bính túm lấy cẳng chân tôi lôi ra khỏi chậu tuyết băng bó, “Bí Ngô ơi là Bí Ngô, chả hiểu kiếp trước tao nợ nần gì mày mà kiếp này lại phải bó chân cho mày thế này!”
Vốn dĩ tôi đang đầy bụng cảm kích, nhưng nghe nó nói vậy, tôi suýt thì ói máu: “Mày nói cái gì! Cái gì mà thõng xuống tận chân, tao mới chỉ dư vài cân thôi mà! Rồi cái gì mà bó chân? Tao có phải là đàn bà thời phong kiến đâu?”
Nguyệt Bính cười sằng sặc. Tôi nhìn nó cười mà không vui nổi. Bao nhiêu mối lo âu vẫn quấn riết lấy tôi: Thân thể của Tsukino và mọi người không biết đã hồi phục hay chưa? Cả ngày trời mới đi được 15 cây số, trong khi Yeon Ho ngủ say trong cổ quan tài đồng xanh còn cách hơn nghìn dặm, chẳng biết đến mùa quýt nào mới lết được tới đó. Cứ cho là cuối cùng cũng đến được vị trí đại khái, thì tìm kiếm một cỗ quan tài vùi sâu trong núi tuyết mênh mông, cũng không khác gì tìm hạt đậu tương trong sa mạc. Cho dù có tìm thấy, chúng tôi cũng biết dựa vào đâu để đánh thắng Yeon Ho? Đó là cáo chín đuôi đã tu luyện suốt mấy nghìn năm! Chẳng lẽ tôi lại phải biến thành em trai của Suchin lần nữa! Với thời tiết này, khéo chưa kịp tìm thấy Yeon Ho để tỉ thí, chúng tôi đã biến thành hai cái xác đông lạnh dưới băng giá âm mười mấy độ C.
“Cứ đi đi khắc có đường.” Nguyệt Bính nhìn thấu tâm tư trong lòng tôi, bèn nói. Nước trong nồi đã sôi, nó liền xé gói mì ăn liền bỏ vào.
Tôi vẫn lòng dạ rối bời, thẫn thờ nhìn vào nồi nước đang sôi lục bục. Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, hoá thành sương trắng, ngưng tụ trên chụp thuỷ tinh của ngọn đèn bão, đọng thành giọt nước. Ánh sáng trong lều bỗng trở nên mờ mịt, không khí ẩm ướt ấm sực, cách biệt với đất trời lạnh giá bên ngoài.
Nguyệt Bính cầm đũa khuấy mì trong nồi, cho vào hai quả trứng. Nó đang định xé túi gia vị, bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn đèn bão, rồi vứt gói gia vị cho tôi: “Tao đi tè cái đã. Trứng phải lòng đào đấy nhé, mới thơm!”
Tôi hờ hững cầm lấy gói gia vị: “Mang theo cây gậy đi. Nghe nói trời lạnh, đi tiểu sẽ lập tức đóng thành cây đá, phải đập vỡ mới thoát được.”
“Thằng rồ!” Nguyệt Bính kéo kín cổ áo, kéo khoá cửa lều, khom lưng chui ra. Gió lạnh cuốn theo bông tuyết xộc vào trong lều, khiến tôi rùng mình.
Chốc sau, cửa lều mở ra, Nguyệt Bính chui vào, tuyết đầy đầu, mặt đỏ au vì lạnh.
Tôi đưa chai rượu cho nó: “Uống một ngụm cho ấm.” Nguyệt Bính ngơ ngác nhận lấy chai rượu, tò mò đưa lên mũi ngửi, nhưng không uống, mắt nhìn chăm chăm vào nồi mì ăn liền.
“Mày lạnh quá hoá ngớ ngẩn rồi đấy à?” Tôi đưa đũa cho nó, “thế ăn đi cho ấm, nhưng đừng ăn hết đấy, bố mày chưa ăn miếng nào đâu.”
Nguyệt Bính kệ cho đôi đũa rơi xuống đất, ngồi thụp trước bếp cồn, hít lấy hít để, rồi thọc tay vào trong nồi vớt.
“Mày điên rồi à?” Tôi vừa định cản, Nguyệt Bính đã thọc hẳn bàn tay vào trong nồi, bốc lấy một nắm mì, ngửa cổ há miệng nhồi luôn vào, nuốt chửng.
Tôi hai mắt trợn trừng nhìn Nguyệt Bính. Nó tiếp tục bốc mì, bốc trứng trong nồi nước đang sôi, hối hả nhồi vào họng, rồi lại bê cả nồi lên, ừng ực dốc tuột nước mì sôi sùng sục vào cổ. Nó thè lưỡi liếm môi đầy thoả mãn, rồi nằm ệch xuống góc lều, cuộn tròn lại, vùi đầu trong cánh tay, bắt đầu ngáy o o.
Một trận cuồng phong thốc tới, cửa lều bị gió cuốn tung, tuyết bay vào mù mịt, hơi lạnh thấu xương. Hai hàm răng tôi va vào nhau lập cập, dòng máu trong người như đông cứng.
Hắn, không phải là Nguyệt Bính.
Từ bên ngoài lại có một người nữa đi vào, vừa đi vừa hít ngửi, tiến đến bên cái nồi, bưng lên, liếm sạch chút nước còn sót lại, rồi tiến đến bên “Nguyệt Bính”, mặt đầy thất vọng, cũng cuộn mình nằm xuống, vùi đầu vào cánh tay, ngủ say sưa.
Tôi kinh hoàng đến nỗi không kêu nổi.
Người thứ hai, chính là tôi!
“Bí Ngô, Bí Ngô...” Trong vạt rừng cách lều rất xa, một đốm sáng màu xanh loé lên, tôi nghe thấy có người đang gọi tên tôi.
Trên tuyết, thấy kéo dài hai vệt chổi quét.
❀ 2 ❀Hai “người” kia giống hai chúng tôi như tạc. Tôi ngồi ngây như hoá đá, thậm chí còn sờ lên mặt mình, xem tôi đây có đúng là tôi thật hay không.
Bên ngoài vẫn có người gọi tên tôi, lần này tôi nghe rất rõ, là giọng của Nguyệt Bính. Tôi nhìn vào rừng cây theo tiếng gọi, thấy ánh sáng màu xanh chớp lên hai dài một ngắn, đây là ám hiệu mà chúng tôi đã giao ước. Tôi vội quờ lấy áo khoác mặc vào rồi đi ra khỏi lều. Hai “người” kia vẫn nằm sát bên nhau ngủ say sưa, không biết là không nhìn thấy tôi, hay là không hề đề phòng tôi.
Tuyết bay mù trời, rơi xuống cái trán nóng hầm hập của tôi, khiến tôi trấn tĩnh lại chút ít. Ánh trăng rọi trên mặt tuyết, trời đất một màu trắng xoá, bên cạnh hai vết chổi, có hai hàng dấu chân kéo dài đến vạt rừng. Tôi tập tễnh bước vào trong rừng, Nguyệt Bính đang ngồi lom khom bên đống tuyết hút thuốc, nhàn nhã ngửa cổ nhìn trăng: “Trăng ở đây đẹp quá.”
“Trong lều...” tôi không biết Nguyệt Bính giả ngây hay có ý đồ gì, “mày không nhìn thấy gì sao?”
“Không nhìn thấy thì tao gọi mày ra đây làm gì?” Nguyệt Bính dúi bao thuốc vào tay tôi, “con nhân sâm đấy.”
Lúc này, tôi mới bừng tỉnh.
Núi Baek Du cây cối rậm rạp, có nhiều mạch khoáng, ánh nắng dồi dào, đất đai màu mỡ, nói theo ngũ hành, ở đây Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ đều đầy đủ. Lại thêm thế núi đông, tây, nam, bắc bốn dọc tám ngang, đại khai đại hợp, xung quanh cao, ở giữa thấp, ứng với địa thế nạp khí tụ linh. Trong núi vắng dấu chân người, có nhiều linh vật, nên cây cối súc vật tu luyện thành hình người không phải chuyện hiếm.
Con nhân sâm, tức củ nhân sâm nghìn năm đã tu thành hình người. Ban ngày, chúng náu mình trong đất, dùng quả đỏ lá xanh mọc trên mặt đất để thu hút dương khí. Ban đêm, chúng đi lại trong rừng, nhờ vào ánh trăng để điều hoà dương khí. Con nhân sâm bản tính hiền lành, không thích tranh giành đấu đá. Nếu gặp người, con nhân sâm cũng sẽ biến thành hình người để hù doạ đối phương. Chúng còn có một điểm rất ngộ nghĩnh, đó là rất háu ăn, đặc biệt là thức ăn chín. Sau khi ăn no, chúng ngủ say sưa, đến khi trời sáng mới hoá lại thành sâm, độn thổ trốn đi.
Con nhân sâm cực kỳ hiếm có, người bình thường nếu may mắn được gặp một lần, vận khí sẽ lên vùn vụt. Rất nhiều khách sâm quanh năm lùng sục trên núi Baek Du tìm kiếm con nhân sâm, bắt sống về hầm canh để uống, bách bệnh tiêu trừ, diên niên ích thọ. Nhưng không phải ai cũng ăn được nó, nếu mệnh cách không đủ cứng mà ăn vào, sẽ bị trời quở.
Hồi tôi học cấp ba, một cậu bạn có bố chuyên đốn củi vùng Đông Bắc, kể rằng ban đêm nhặt được một con gà rừng chết cóng, bèn chất cành thông, đun nước tuyệt để hầm gà. Chẳng mấy chốc, mùi gỗ thông, mùi gà chín đã toả ra thơm nức cả một khoảng rừng.
Đang chuẩn bị hưởng thụ bữa ăn trời cho, bỗng nhiên, ông nhìn thấy một người bước ra từ trong rừng cây trước mặt, giống hệt như mình.
Ông vô cùng kinh hãi, rú lên một tiếng rồi bỏ chạy tháo thân. Chạy được nửa đường mới sực nhớ ra truyền thuyết về con nhân sâm, bèn đánh bạo quay về, thì thấy “người” lúc nãy đã ăn hết nồi canh, đang ngủ say sưa. Ông ta dựa theo cách mà đám khách sâm vẫn truyền tai nhau, buộc một sợi dây đỏ lên chân trái của con nhân sâm, vạch tóc sau gáy ra, nhổ lấy một nhúm tóc đỏ, sau đó đào hố tuyết để giữ ấm, đợi đến khi trời sáng. Ánh mặt trời vừa rọi xuống vạt rừng, con nhân sâm liền biến mất. Ông bèn lùng sục kỹ lưỡng trong khoảng 30 trường vuông, cuối cùng, trong một khe đá, ông tìm thấy một cây sâm trên cành buộc dây đỏ, bị ngắt mất một quả đỏ. Ông đào lên, thấy củ sâm trắng muốt như tuyết, lớp vỏ mịn màng như da trẻ sơ sinh, còn lờ mờ sắc hồng hào như máu, mắt mũi rõ ràng, bốn chi đầy đủ, đó chính là giống huyết sâm tuyệt phẩm.
Ông ta vốn là kẻ háu ăn, thấy vậy thì không nghĩ ngợi nhiều, bỏ luôn vào nồi hầm, ăn uống kỳ hết rồi quay về lều ngủ. Nào ngờ tối đó sốt đùng đùng, hôn mê bất tỉnh. Lúc đó, điều kiện không được thuận tiện như bây giờ. Đội xe chở gỗ nửa tháng mới vào núi một lần, bác sĩ của đội lâm nghiệp tiêm cho ông ta mấy mũi penicilin, nhưng vẫn không thể hạ sốt. Người ông nóng hầm hập, da thịt đỏ dừ, các bạn công nhân bèn dùng phương pháp dân gian, khiêng ông ta ra ngoài, đào hố trong tuyết vùi xuống, nhưng chưa đầy nửa tiếng, tuyết trong hố đã tan thành nước ấm. Các bạn công nhân đành phải khiêng ông vào lều, lúc này, khắp người ông nổi đầy vết rộp to như hạt gạo, trông khủng khiếp vô cùng. Đúng lúc này, ông đầu bếp già người bản địa tuổi cao nhất đội đi hái rau dại quay về, nhìn thấy tình cảnh này, liền lấy ra mấy tẩu thuốc lá sợi, đốt tẩu thuốc bằng đồng đến cháy đỏ rồi áp vào ấn đường, da thịt cháy khét, nứt ra. Một luồng khí trắng phun ra qua vết nứt, hoá thành hình người, cúi đầu vái ông đầu bếp một cái. Ông đầu bếp mở cửa, một con gió ùa vào, thổi tan làn khí trắng.
Lúc này, ông bố của bạn tôi mới giảm sốt. Nghỉ ngơi nửa tháng, lông tóc khắp người rụng sạch, bèn bỏ việc đốn gỗ về quê. Vì trọc đầu, ấn đường lại có vết sẹo lớn, nên chỉ tìm được công việc bảo vệ ca đêm cho một khu dân cư nhỏ. Dẫu là vậy, nhưng số ông vẫn cực kỳ may mắn, sau lấy vợ trẻ đẹp, sinh được một bé trai trắng trẻo kháu khỉnh, chính là cậu bạn của tôi. Những năm 90 của thế kỷ trước rộ lên phong trào mua vé số, thi thoảng ông cũng mua vài vé, tuy chưa bao giờ trúng giải cao, nhưng giải lặt vặt thì trúng liên tục, một tháng cũng kiếm được hàng vạn đồng. Hôm họp phụ huynh, tôi có gặp ông, thấy ông sắc mặt rất hồng hào, hai mắt sáng rực có thần, giọng nói sang sảng, trông như mới ngoài ba mươi.
“Không ngờ chúng ta lại gặp được con nhân sâm cơ đấy.” Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống tựa lưng vào đống tuyết, “Nguyệt Bính, vậy thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp may, chuyến đi này không thể thất bại.”
Nguyệt Bính gãi mũi: “Lúc nãy tao cũng hết hồn. Vừa đi ra thì đụng đầu ngay hai kẻ trông giống hệt tao với mày. Suýt chút nữa thì tao đã cho bọn nó ăn đinh gỗ đào đấy.”
“Tao cũng vãi cả linh hồn, cứ tưởng tao với mày biến thành ma rồi chứ.” Tôi sờ vào cái bụng lép kẹp, “thế là đi tong mất nồi mì, trứng vừa kịp lòng đào xong.”
Nguyệt Bính vùi đầu mẩu thuốc vào trong tuyết để dụi lửa: “Trên núi toàn thông với bách, cây này nhiều dầu, đừng vứt đầu mẩu thuốc lung tung, cháy rừng thì không phải chuyện đùa đâu. Tao cũng đói meo râu rồi.”
“Mày nói xem, hai thằng mình có phải bị thần kinh rồi không?” Tôi duỗi thẳng chân, kéo căng gân cốt, “khó khăn lắm mới dựng được cái lều, nấu được nồi mì, lại để cho bọn nhân sâm đánh chén sạch rồi chiếm lều ngủ.”
“Bí Ngô, số mày toàn gặp chuyện xui xẻo, đó là sự thật.” Nguyệt Bính ngẩng đầu nhìn trăng, “không biết cơ thể của bốn người họ đã hồi phục đến đâu rồi?”
Ánh trăng hắt xuống hai thân thể im lìm của chúng tôi, in bóng trên tuyết, giống như hai pho tượng. Tôi nhìn những ngọn núi xa xăm ẩn hiện dưới màn trời đêm và bầu trời đầy sao lấp lánh, “Nguyệt Bính, tuy mày mở miệng ra là nói xấu tao, nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt nhất đời. Biết tại sao không, bởi gặp con nhân sâm, chẳng thằng nào nghĩ đến chuyện ăn chúng cả.”
“Chắc mày sợ ăn con nhân sâm sẽ bị hói chứ gì?” Nguyệt Bính ngáp dài, “đừng có ngủ đấy, ngủ bị chết cóng luôn thì không nói, lỡ trăm nghìn năm sau bị đưa đến viện bảo tàng, Tsukino lại đầu thai làm chuyên gia nghiên cứu người cổ mang giải phẫu mày, thì đúng là một chuyện tình xuyên thời gian bi tráng.”
“Mẹ mày!” Tôi nghe mà cũng phải bật cười.
Trong căn lều ấm áp, hai con nhân sâm đang ngủ say sưa; bên đống tuyết giá lạnh, tôi và Nguyệt Bính chốc chốc lại đứng dậy vặn vẹo chân tay, giậm chân tại chỗ để làm ấm. Trong núi liên tục vọng lại tiếng kêu của các loài thú nhỏ, gió đêm lùa qua lá thông, rì rào như tấu nhạc. Tuyết rơi lắc rắc, vùng núi Baek Du chìm trong hơi giá lạnh, đất trời tĩnh mịch, vạn vật giao hoà.
Có lẽ, ở một nơi thanh tĩnh nhường này, lòng người cũng trở nên thanh tĩnh theo, mới tận hưởng được thứ dư vị cuộc sống mà nhân loại cả đời theo đuổi.
Gà gật chịu đựng đến tận khi trời sáng, cổ chân bị trẹo đã hết sưng, hai con nhân sâm trong lều cũng biến đâu mất dạng. Chúng tôi bẻ mấy miếng lương khô, ngồi nhai trệu trạo, rồi thu dọn lều bạt, bận rộn cả sáng để chằng buộc nai nịt giống như hai ninja rùa, nhìn la bàn để xác định phương hướng, chuẩn bị xuất phát.
Nguyệt Bính nhìn la bàn, vẻ mặt sững sờ kinh ngạc. Tôi xán lại xem, thấy mũi kim hình thoi xoay tít bên dưới nắp kính. Nguyệt Bính đập vào cái nắp mấy cái, nghe rẹt rẹt vài tiếng, kim chỉ nam mới trở lại bình thường.
Núi Baek Du có rất nhiều mạch quặng, tạo ra từ trường, làm nhiễu kim la bàn, nên đây cũng là hiện tượng bình thường, chúng tôi đều không mấy để tâm.
Cứ đi như vậy ba ngày, hai người chúng tôi dần dần quen thuộc với môi trường núi tuyết, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn rất nhiều, mục tiêu dần được kéo gần. Chúng tôi yên tâm mỗi ngày nghỉ sớm hai tiếng, dựng lều bạt, nghỉ ngơi đầy đủ để lấy sức.
Núi Baek Du không thiếu thức ăn, gà rừng, nhím đâu đâu cũng thấy, cũng thường nhặt được nấm thông đông cứng trên gốc cây, nên chúng tôi lại được thưởng thức nhiều món ngon mà ở thành phố cả đời cũng không kiếm được.
Suốt dọc đường đi, thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, chưa bao giờ phải chạm mặt một con thú lớn, thậm chí còn tìm thấy một suối nước nóng trong thung lũng. Chúng tôi tắm một trận thật đã đời. Hơi nước nồng mùi lưu huỳnh mờ mịt xung quanh, trên bờ tuyết phủ trắng xoá, đúng là dịch vụ SPA cao cấp nhất của thiên nhiên.
Nếu không bởi còn việc phải làm, chúng tôi chỉ muốn ở trong núi cả đời, không đi đâu nữa.
Vượt qua một ngọn núi, men theo sườn dốc đi xuống, địa hình dần dần bằng phẳng, trong thung lũng núi có một rừng bạch dương rộng ngút ngàn.
“Nguyệt Bính, còn bao lâu nữa mới tới?” Tôi vốc một nắm tuyết nhỏ bỏ vào miệng ngậm cho khỏi khát.
Nguyệt Bính bỗng dang tay ngăn tôi lại: “Cẩn thận!” Tôi giật mình, suýt chút nữa thì ngã nhào: “Mày đừng có giật đùng đùng thế được không?”
Nguyệt Bính ấn vai tôi ngồi thụp xuống, chỉ vào những dấu chân lờ mờ trên tuyết: “Ở đây có người!”
Tôi thầm nghĩ, trong núi có người cũng đâu phải chuyện lạ? Người ta vẫn vào núi đào sâm, săn trộm đấy thôi, căng thẳng thế làm gì?
“Mày nhìn đi đâu thế?” Nguyệt Bính móc con dao găm Thuỵ Sĩ, bật mở, “nhìn vào rừng.”
Mấy hôm nay tôi ngại đeo kính râm vướng víu, nên đã tháo ra, kết quả là bị loá tuyết mức độ nhẹ, nhìn không được rõ lắm.
Tôi căng mắt nhìn vào trong rừng, và đã thấy những người ở đó!
❀ 4 ❀Trên cành bạch dương bám đầy tuyết trắng, lá cây đã rụng sạch, chỉ còn lơ thơ mấy phiến lá úa vàng. Trên mỗi cành cây đều buông thõng một sợi dây leo to bằng cổ tay, treo lủng lẳng trên đó là những người mặc áo rét mùa đông. Phần lớn họ đã bị đông cứng, tuyết phủ đầy người không còn nhìn rõ hình hài.
Có ba bốn người rõ ràng mới bị treo lên, mặt tím tái, mắt lồi ra khỏi tròng, hai tay bám chặt lấy vòng dây leo đang thít chặt quanh cổ. Tuyết bám vào người khi còn sống đã tan chảy thành băng, tuyết rơi sau đó vẫn chưa phủ kín cơ thể, nhìn xa giống như mấy cỗ xác bị khảm trong thuỷ tinh.
Gió núi thổi tới, đẩy những cỗ xác đung đưa qua lại. Một cái xác quá to béo làm gãy cành cây, rơi đánh “bộp” xuống tuyết. Mười mấy dải tuyết từ gốc cây lao về phía xác chết, dồn thành những đụn tuyết cao hơn một mét, tuyết vụn bắn lên mù mịt. Cái xác đóng băng bay vọt lên theo, lại bị dây leo quấn lấy cổ, treo lên cành cây. Mười mấy dải tuyết “vụt” một cái quay vào trong gốc cây.
“Cái quái gì vậy?” Tôi tính toán phương vị, thấy đây không phải là trận pháp hoặc cách cục phong thuỷ do con người sắp đặt. Rừng bạch dương kéo dài về hai phía, không thấy điểm tận cùng. Muốn tiến lên phía trước, cần phải băng qua rừng cây.
“Không biết.” Nguyệt Bính móc ra hai mảnh gỗ cây hoè già, “ngậm vào miệng, đừng hít thở bằng mũi. Nếu là rừng âm mọc ra từ chỗ có nhiều xác chết, mảnh gỗ này có thể chặn khí dương, cho chúng ta đi qua an toàn.”
“Nguyệt Bính, cách này không chắc chắn đâu. Cái xác kia làm gì có dương khí, mà rơi xuống còn bị dây leo treo lại trên cây kìa. Chúng ta mà tiến vào, coi như đi đứt.” Tôi ngậm mảnh gỗ cây hoè già vào miệng, vị vừa tanh vừa đắng, vẫn không yên tâm. Cây hoè là giống dưỡng âm cách dương, lấy đoạn giữa của thân cây, thuận theo thớ gỗ, mài thành miếng gỗ vuông mỗi chiều một tấc, cho vào ang đổ nước mắt bò ngâm bảy ngày, sau đó lấy ra vùi vào ngũ cốc thối rữa ba ngày, phơi nắng một ngày, giờ Tý bôi nước vô căn, sẽ làm ra được miếng gỗ âm để ngăn trở dương khí. Thời xưa, người gõ mõ cầm canh vì sợ gặp phải những thứ âm tà trong khi đi gõ mõ, đều chế ra gỗ âm giắt ở thắt lưng. Gõ một tiếng mõ, tiếng âm lan ra bốn phía, những thứ âm tà ngỡ là đồng loại, tự nhiên sẽ không đến quấy nhiễu.
Ngậm gỗ âm vào miệng, hít thở qua miệng, khí dương từ trong cơ thể đi ra sẽ hoá thành khí âm, có thể ngăn chặn dương khí triệt để, thuật sĩ thời xưa thường dùng cách này để xua tà trong vùng mộ địa.
Nguyệt Bính cầm dao găm cắt mấy nắm cỏ khô bọc lấy đế giày: “Đó là do họ thình lình bị siết cổ chết, dương khí chưa thoát hết ra ngoài, lại bị băng giá bịt lấp các khiếu và kinh mạch toàn thân, dương khí bị phong kín trong cơ thể, không được coi là xác âm. Nếu tao đoán không lầm, cách này sẽ hiệu quả. Bí Ngô, nếu mày sợ, tao đi trước, mày theo sau.”
Câu nói này là đáng tin cậy nhất. Tôi không nói gì thêm, cũng cắt cỏ bọc đế giày, nhằm ngăn cách luồng khí dương thoát ra từ huyệt Dũng tuyền khi đi lại.
Đang bận rộn, tôi đột nhiên nghĩ ra một điều sơ suất.
Ngẩng đầu nhìn Nguyệt Bính, nó cũng đang nhìn tôi.
“Mày cũng nhận ra rồi à?” Tôi nhìn những xác chết đóng băng treo lủng lẳng trên cây, trong lòng run rẩy.
Nguyệt Bính không trả lời, vốc lấy một số tuyết, xoa mạnh lên mặt, một lúc lâu mới nói: “Những người này không chết cùng một lúc, tại sao những người đến sau thấy họ chết treo mà vẫn cố tình đi vào rừng?”
“Trừ phi...” Tôi đang định trả lời, từ khe núi bên trái bỗng vọng lại tiếng chó sủa ầm ĩ. Một đàn chó kéo theo năm sáu cỗ xe trượt tuyết lao như bay về phía chúng tôi. Phía sau mỗi cỗ xe đều có một người đang đứng, một tay vịn xe, tay kia vung tít cây roi, hò hét điều khiển đàn chó.
Trong đó có hai cỗ xe, trên đống hành lý buộc chặt một cái túi hình người, bên trong có thứ gì đang động đậy.
Tôi và Nguyệt Bính vội vàng lùi lên lưng chừng núi, ẩn mình sau tảng đá lớn. Không lâu sau, đoàn xe trượt tuyết dừng lại trước rừng cây, mấy người mặc quần áo rét dày sụ ục ịch xuống xe, đứng trước rừng chỉ trỏ, rồi có tiếng cãi vã vọng lại.
Tôi đếm, có bảy người cả thảy.
Một lão già lùn tịt đứng ở ngoài cùng quát khẽ một tiếng, những người còn lại có vẻ rất sợ hãi, không nói gì nữa, ngoan ngoãn xúm lại quanh lão.
Lão lùn lấy ra một tẩu thuốc, châm lửa hít vài hơi thật sâu, rồi đưa tẩu thuốc chỉ vào người béo nhất trong bọn, rồi lại chỉ vào rừng cây.
Gã béo đứng đờ ra, sợ hãi nhìn vào trong rừng. Lão lùn cười lạnh lẽo. Hai người đứng bên cạnh chợt rút dao, lưỡi dao sáng loáng kề vào hai bên cổ gã béo. Gã béo nói gì đó, rồi quỳ thụp xuống, đập đầu mấy cái về phía xa, sau đó mới bước thấp bước cao tiến về phía rừng cây.
Mười mấy dải tuyết lại lao vọt ra khỏi gốc cây, vụn tuyết bay lên mờ mịt, một sợi dây leo quấn vòng quanh cổ gã béo, kéo lên treo lủng lẳng trên cành cây. Gã giãy giụa kịch liệt. Sáu kẻ còn lại đứng ở bên ngoài, đưa tay chỉ vào gã béo cười hô hố, không chút xót thương tính mạng của đồng loại.
Tuy tôi không hiểu giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy họ thản nhiên dùng tính mạng của đồng bọn để dò đường, thì trong lòng vô cùng căm phẫn, nhấp nhỉnh định xông ra. Với thân thủ của hai chúng tôi, hoàn toàn đủ sức giải quyết sáu kẻ này, nếu kịp, có lẽ còn cứu được gã béo.
Nguyệt Bính lôi tôi lại: “Ngồi im, chắc chắn là có chuyện bất thường.”
“Đó là mạng người đấy.” Tôi nôn nóng kêu lên.
“Có một số người chưa chắc đã là người.” Nguyệt Bính thì thào, “nếu kẻ bị treo cổ là kẻ khác trong bọn, thì gã béo kia cũng đứng cười thôi. Cứ kệ, nhìn đi đã.”
Tôi thừa nhận Nguyệt Bính nói có lý, nhưng cứ trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ bị treo cổ chết, rõ ràng không phải là chuyện có thể bình tĩnh được. Tôi đành quay mặt đi, không dám nhìn nữa.
“Hi hi...” Từ trong rừng bỗng vọng lên rất nhiều tiếng cười của phụ nữ. Không nén nổi tò mò, tôi lại nhìn vào trong rừng. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi bàng hoàng ngây thộn.
Trong rừng cây xuất hiện hơn mười người con gái loã thể nhưng không hề thấy lạnh, đang ngẩng đầu vây quanh gã béo, chỉ trỏ cười đùa ầm ĩ. Họ rất xinh đẹp, vóc dáng tuyệt mỹ không chút tì vết, làn da trắng ngần, toả ra lớp hơi ấm lờ mờ, mái tóc dài đen bóng như soi gương được, thấp thoáng ánh đỏ rực quyến rũ.
Tôi nhìn mà miệng khô lưỡi rát, nhưng Nguyệt Bính lại như lão tăng nhập định, vẫn dửng dưng như nhìn gỗ đá. Bên bìa rừng, ngoại trừ lão lùn, năm gã còn lại đều nhìn hau háu, mấy lần nhấp nhỉnh muốn xông vào, đều bị lão lùn quát ngăn lại.
Đám con gái nhìn gã béo một lát, có lẽ thấy chẳng có gì vui vẻ liền chạy đi vốc tuyết chơi trò ném nhau. Những thân hình mơn mởn chạy nhảy tung tăng, trông lại càng quyến rũ khêu gợi, tôi suýt chút nữa thì chảy máu mũi.
“Sắc tức là dao, hôm nay má hồng ngày mai xương trắng.” Nguyệt Bính nhướng mày, “Bí Ngô, định lực của mày kém quá. Bọn họ vừa chui từ trong tuyết ra đấy.”
Tôi lắp bắp không thành câu: “Xương trắng mà khoác lên bộ da này, đừng nói là từ trong đống tuyết chui ra, dù từ trong mồ chui ra cũng khiến khối đàn ông phát rồ.”
Tuy nói là vậy, nhưng tôi cũng bắt đầu suy nghĩ. Họ là thứ gì? Lão lùn chắc chắn đã biết. Tại sao đám con gái lại cứ như không nhìn thấy mấy gã đàn ông kia?
“Chắc tao biết được rồi đấy, không cần thứ này nữa, ngậm phát buồn nôn.” Nguyệt Bính nhổ luôn miếng gỗ hoè ra, “đã đọc truyện ‘Thiện nữ u hồn’ chưa?”
Tôi cũng nhổ mảnh gỗ âm ra: “Bản của Vương Tổ Hiền hay Lưu Diệc Phi cơ?”
“Bản gì cũng được, còn nhớ tình tiết không?” Nguyệt Bính rút ra chiếc đinh gỗ đào, cử động các ngón tay.
“Yêu cây?” Tôi thầm nghĩ, trò hay đây, lẽ nào trong rừng bạch dương này có cây cổ thụ nghìn năm, điều khiển đám con gái kia quyến rũ đàn ông, hút lấy dương khí để tu luyện? Hay là năm xưa yêu cây nghìn năm bị Yến Xích Hà đánh cho tơi bời hoa lá, không dám lưu lại Giang Nam, bỏ chạy đến tận núi Baek Du tu luyện? Thảo nào trên cây treo nhiều xác chết như vậy! Có được mấy người giống như Nguyệt Bính, trước sự mê hoặc của sắc dục, vẫn vững trơ trơ?
Đám con gái chơi ném tuyết một hồi, mới thình lình nhìn thấy sáu người đàn ông, thì đưa tay ngoắc, nở nụ cười mê hồn mời gọi, rồi bẽn lẽn chạy vào trong rừng sâu.
Một gã đàn ông trung niên mắt đỏ sọc, không nhịn nổi nữa, gầm lên một tiếng rồi chạy theo. Đám con gái dừng bước, xếp thành hàng ngang, điệu bộ đợi chờ, như xin mời chàng chọn.
Mười mấy vệt tuyết một lần nữa xuất hiện, dây leo, thắt cổ, treo lên, giãy giụa...
Đám con gái đồng thanh hát một khúc ca âm điệu lạ lùng, lả lướt khêu gợi cực độ. Bốn người còn lại cứ như không nhìn thấy hai đồng bọn bị chết treo, cuống cuồng đạp tuyết chạy ào vào rừng. Lão lùn thở dài, tẩu thuốc đỏ rực trên tay, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn đồng bọn lần lượt bị treo lên cây. Khi người cuối cùng đã chết, mới dập tẩu thuốc, kéo cái bao hình người xuống khỏi xe trượt tuyết, từ trong bao có hai người lăn ra.
Nguyệt Bính đứng bật dậy!
Hai người đó, chính là tôi và Nguyệt Bính, cũng chính là do hai con nhân sâm biến thành!
❀ 5 ❀Trên cổ chân trái mỗi con nhân sâm đều thắt sợi dây đỏ, sau gáy bị nhổ mất một nhúm tóc, nằm nhũn trên
353
tuyết. Gã lùn cười gằn, rồi cầm tẩu gí lên mặt con nhân sâm. Khói xanh bay lên nghi ngút. Con nhân sâm đau đớn bừng tỉnh, kêu thét lên. Đám con gái nhất loạt chạy ào tới, nhưng đến bìa rừng thì khựng cả lại, cứ như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai thế giới.
Lão lùn gỡ chiếc túi da đang giắt bên thắt lưng, đổ thẳng xuống đầu con nhân sâm, chốc sau, mùi rượu đã sặc sụa trong không khí. Lão bật bật lửa, ngọn lửa loé lên bập bùng: “Gọi cô ta ra đây!”
Đám con gái quỳ sụp cả xuống gào khóc, những cánh tay run rẩy vươn về phía hai con nhân sâm. Một cô lỡ thò cánh tay ra ngoài mép rừng, thình lình, trong không khí loé lên một ánh lửa, “xẹt” một tiếng, nửa cánh tay trắng nõn như ngó sen rơi phịch xuống tuyết, co quắp lại, biến thành một cái rễ cây vàng vọt.
“Tới đó mau lên!” Nguyệt Bính nhảy nhóc qua tảng đá, chạy về phía rừng cây. Tôi không dám chậm trễ, lấy hết can đảm chạy theo. Lão lùn nghe thấy tiếng bước chân, giẫm lên đầu một con nhân sâm, ngoảnh lại nhìn thấy chúng tôi, sắc mặt như muốn nói “té ra là vậy”.
Tôi phì phò chạy đến bên bìa rừng. Nguyệt Bính đứng lại nhìn lão già.
Lão kia phá lên cười: “Tao đang băn khoăn hai con nhân sâm kia tìm ở đâu ra hai người để biến thành hình người như thế, hoá ra là hai thằng ranh này. Dù sao cũng bớt được khối việc cho tao. Đào vàng? Săn trộm?”
“Đều không phải. Chúng tôi đến đây tìm kiếm một món đồ. Thả chúng ra trước đã.” Nguyệt Bính chỉ vào con nhân sâm, có lẽ nó khó chịu khi nhìn thấy một người giống hệt mình bị giẫm đạp.
“Thả ấy à? Bọn này xảo trá ghê lắm.” Dường như lão chẳng hề quan tâm đến mục đích của chúng tôi, đưa tay chỉ vào rừng cây, “nhà chúng ở đây, sểnh cái là trốn vào rùng ngay. Ban nãy chúng mày có nhìn thấy không? Cánh rừng ma quỷ này biết ăn thịt người đấy, muốn vào để bắt chúng nó ra à? Mất mạng như chơi.”
“Ông đã biết rõ, sao còn để bạn mình nộp mạng?” Nguyệt Bính nheo tít đôi mắt, giọng đầy giận dữ.
“Chúng nhìn thấy gái là quên luôn cả mạng, có phải tại tao đâu?” Lão đưa tẩu thuốc lên miệng hút, cười nhạt, “trước khi lên núi, tao đã nói rõ rồi, đến đây là để bắt Sâm Mẫu. Sống chết có số, phú quý bởi trời.”
Mặt mũi lão trông cũng khá hiền từ, nhưng lời nói nhẹ tênh, coi sáu mạng người kia chẳng khác nào cỏ rác. Tôi càng thêm phản cảm, kín đáo vòng ra sau lưng lão, chỉ đợi Nguyệt Bính ra tay.
“Kẻ bị treo chết đầu tiên, kiểu gì cũng không phải là tự nguyện chứ?” Nguyệt Bính gãi mũi, “tôi chỉ biết, bất cứ ai cũng không được tuỳ tiện lấy đi tính mạng của kẻ khác.”
“Chíp hôi cũng đòi dạy đời.” Lão gõ tẩu thuốc vào trán con nhân sâm cho văng hết tàn thuốc đi, rồi lại giắt vào thắt lưng, “tao sống hơn nửa đời người, mục đích chỉ là muốn bắt Sâm Mẫu. Con nhân sâm hai mươi lăm năm mới ra khỏi rừng một lần. Lần trước, tao trà trộn vào đội chặt gỗ làm đầu bếp, rình bắt một con nhân sâm, thế mà lại bị một gã thợ đốn gỗ bắt ăn mất. Lần này, kiểu gì cũng không thể bắt trượt...”
Giọng lão mỗi lúc một nhỏ. Tôi càng nghe càng kinh ngạc, chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp đến vậy? Tôi bất giác dỏng tai lắng nghe chăm chú.
Nguyệt Bính chợt biến sắc mặt, xô thẳng vào lưng tôi. Bên tại vang lên hai tiếng súng đanh giòn, nòng súng săn trong tay lão già bốc khói trắng.
Bầy chó giật mình, sợ hãi kéo xe trượt tuyết chạy đi mất hút. Lão già nhổ toẹt một bãi nước bọt: “Đúng là dạng súc sinh vong ân bội nghĩa!”
Nguyệt Bính nằm sấp dưới tuyết, lưng áo rách toạc lộ ra những lỗ thủng đẫm máu, máu tươi đỏ thẫm xối xả trào ra từ bả vai, nhanh chóng nhuộm đỏ vạt tuyết xung quanh.
“Mẹ kiếp!” Tồi gầm lên, nhảy nhóc về phía lão, nhưng lồng ngực đau xé như rách toạc. Tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy một vệt máu đang loang rộng, nhuốm đẫm áo ngoài. Tôi bước thêm được vài bước thì hai chân không đỡ nổi cơ thể, loạng choạng ngã ập xuống tuyết.
“Bố ơi!” Tôi nghe có tiếng gọi từ trong rừng vọng ra.
Mặt tuyết lạnh ngắt đã khiến ý thức mịt mờ của tôi hồi tỉnh chút ít. Tôi gắng gượng ngẩng đầu lên, thấy đám con gái loã thể buông thõng tay đứng dạt sang hai bên. Từ trong rừng sâu bước ra một đôi nam nữ loã thể, tóc dài buông xoã, đẹp đến bàng hoàng.
Mái tóc của cô gái trắng muốt như tuyết, buông dài chạm tuyết, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
❀ 6 ❀Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, dường như có người nâng cổ tôi dậy, cạy miệng đổ vào thứ nước gì đăng đắng. Nhưng chảy vào đến họng lại thành ngọt. Một làn hơi ấm từ đan điền lan toả lên trên, xương cốt toàn thân tê nhức giống như vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ say sưa sau khi mệt mỏi quá độ.
Tôi mở mắt. Đập vào trước mắt tôi là một người con gái loã thể tay cầm chậu gỗ sơ sài, dùng vỏ cây thấm nước xoa vào ngực tôi. Thấy tôi tỉnh lại, cô tỏ ra mừng rỡ, đôi mắt tuyệt đẹp chớp chớp, đôi môi xinh tuôn ra một tràng những câu mà tôi chẳng hiểu gì.
Cô gái biết tôi nghe không hiểu, bèn đưa tay ấn hai vai tôi xuống, ra hiệu cho tôi tiếp tục nghỉ ngơi. Bộ ngực cô gần như chạm vào mũi tôi. Tôi ngửi thấy làn hương thiếu nữ quyện lẫn với mùi hoa cỏ thơm tho, mắt không biết tránh đi đâu, đang ngượng ngùng không biết nên làm thế nào thì Nguyệt Bính lom khom từ bên ngoài chui vào, thấy vậy thì xấu hổ quay mặt đi: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy gì đâu nhé.”
Cô gái đỏ mặt, liếc tôi một cái rồi bưng chậu gỗ bối rối chạy thẳng ra ngoài. Lúc này tôi mới nhớ ra, hai chúng tôi bị phát súng của gã kia bắn trúng chỗ hiểm, tại sao giờ vẫn còn sống? Nói ra cũng thật kỳ lạ, đầu óc tôi lúc này sáng láng hơn hẳn bình thường, tôi lập tức nhận ra một vấn đề: cô gái loã thể xinh đẹp kia dường như hiểu được lời nói của Nguyệt Bính!
Tôi sờ lên ngực, nào thấy có vết thương gì? Nguyệt Bính ngồi khoanh chân bên đống lửa, tiếp thêm hai cành gỗ thông, ngọn lửa bùng lên sáng rực, lúc này, tôi mới nhìn rõ chúng tôi đang ở trong một hang đá nhỏ.
“Nguyệt Bính, đây có phải là thiên đường không?”
“Thiên đường của mày xây trong hang hử?”
“Chí ít cũng không phải là địa ngục. Địa ngục mà có người đẹp quyến rũ phục vụ tận tình thế kia, chắc không ai muốn làm người tốt nữa.”
“Thằng kia, rõ ràng mày biết chúng ta đang sống nhăn mà còn giả vờ ngây thơ! Tao cũng vừa tỉnh lại chưa lâu, ra đây với tao, có thứ này hay lắm.”
Tôi mừng quá, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần chúng tôi vẫn còn sống ổn, thì chuyện gì cũng không quan trọng nữa!
Ra khỏi hang núi, tôi nhìn khắp xung quanh, có lẽ đây là ở sâu trong rừng bạch dương, không nhìn thấy bóng dáng những cô gái loã thể đâu nữa. Nguyệt Bính đi đến trước một cái cây to bằng cả thân người, đẩy dịch hòn đá lớn tựa vào gốc cây, để lộ một cửa hàng tối om, rồi nhảy vào trong đó. Tôi không chút do dự, cũng nhảy luôn theo.
Trước mắt bỗng nhiên sáng trưng, khiến tôi giật nảy mình. Chưa nói đến chuyện chúng tôi đang bay lơ lửng trên không, mà khoảng cách đến đáy hang ít nhất phải ba đến năm mét.
Nguyệt Bính bám lấy sợi dây leo, mặt méo xệch: “Bí Ngô, sao mày hấp tấp thế?”
“Tại tao quá tin mày!” Tôi vừa nói vừa gập gối thót bụng, chân vừa chạm đất liền lăn đi lông lốc cho đến khi va phải vách đá, tiêu bớt lực va chạm. Còn Nguyệt Bính thủng thẳng leo xuống: “Thân thủ không tồi!”
Tôi vịn vào vách đá, đang định đứng dậy, nào ngờ vách đá trơn nhẫy, suýt thì trượt ngã. Vách đá toả ra ánh sáng xanh dìu dịu, giống như mặt hồ. Tôi sờ vào, thấy trơn bóng, té ra là nguyên một khối ngọc cỡ lớn!
“Hang này được đào để tìm mạch ngọc, nếu để người đời biết được, chỉ một năm sẽ bị đào sạch sẽ.” Nguyệt Bính đi vào sâu trong hang, “lát nữa nhìn thấy bất kỳ thứ gì cũng đừng quá kinh ngạc đấy.”
Tôi thấy nó thản nhiên, không giống như có gì nguy hiểm, nên cũng vững dạ, bèn thủng thẳng đi ngắm ngọc.
Vòng qua một chỗ ngoặt, tôi sờ vách ngọc, đang âm thầm cảm thán sự thần kỳ của thiên nhiên, thì bỗng nhìn thấy một đám người hoặc xa hoặc gần bị phong kín trong khối ngọc. Nhìn kỹ, đám người này đều ở trong tư thế đang đi, vân ngọc xung quanh hơi uốn lượn, giống như đang rẽ nước mà đi vậy. Khoảng cách giữa người gần nhất với vách tường ngọc là nửa mét, tôi nhìn rất rõ, người đó thấp hơn tôi chút ít, khoảng một mét tám, cái đầu trọc to tròn ung ủng, không thấy mắt mũi miệng, chỉ có một kẽ nứt chạy dọc ở vị trí sống mũi. Không có cổ, đầu nối thẳng với bờ vai rộng gần cả mét, hai cánh tay chia làm bốn đốt, buông thõng quá gối. Ngón tay dài gấp ba lần người bình thường, đầu ngón tay có cục thịt tròn. Hai chân rất ngắn, còn chưa bằng cẳng chân tôi, bàn chân lại giống như hai màng thịt, bẹt dí, bằng phẳng.
Tôi dán mặt vào vách tường ngọc quan sát, thấy từ trong kẽ nứt trên sống mũi “người” này nhô ra một thứ giống như hoa loa kèn mọc đầy gai ngược, rồi hướng về phía tôi kêu “bụp” một tiếng, phun ra dòng chất lỏng màu xanh ngọc. Tôi vội ngả đầu về phía sau tránh, mới nhớ ra còn cách một lớp ngọc dày. Chất lỏng màu xanh nhanh chóng ngưng tụ trong khối ngọc, để lại lớp lớp vân tròn như sóng nước.
“Người biến dị? Người ngoài hành tinh?” Tôi tò mò hết sức, nếu trong tay có công cụ, tôi rất muốn bổ ngọc ra xem.
“Mày nghĩ mình là Wisely* chắc?” Giọng Nguyệt Bính vang vang trong hang đá, “chúng là nhộng ngọc đấy. Lại đây mau lên, Sâm Mẫu đang đợi chúng ta.”
Tôi đang định mắt trước mắt sau tranh thủ gõ lấy một miếng ngọc mang về làm mặt đá đeo lên cổ, nghe tiếng gọi của Nguyệt Bính mới cảm thấy xấu hổ. Lần đầu tiên nhìn thấy khối ngọc tinh khôi không chút tì vết, lại nhìn thấy loài nhộng ngọc lạ lùng, thì lóa cả mắt không thấy gì khác nữa. Lúc này, tôi mới nhận ra phía trước khối ngọc trong veo thấu đáy này có một đôi nam nữ đang ngồi nghiêm trang. Diện mạo của họ tuấn tú kiều diễm lạ thường, mái tóc trắng bạc của cô gái buông dài, che phủ toàn bộ cơ thể, chính là đôi nam nữ mà tôi đã nhìn thấy trước khi hôn mê.
Cô gái kia có lẽ chính là Sâm Mẫu.
Nguyệt Bính đi trước tôi mấy bước, hai tay chắp lại, khom lưng ngồi xuống. Tôi vội vàng tiến tới, bắt chước theo nó, cũng chắp cũng vái cũng khoanh chân ngồi.
Nhìn gần, càng thấy đôi nam nữ trước mặt hoàn mỹ đến kinh ngạc. Anh chàng kia tóc dài ngang thắt lưng, mắt to mày rậm, sống mũi cao, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi môi mím chặt, chiếc cằm hơi vểnh ra phía trước, cương nghị nhưng vẫn giữ vẻ nhu hoà. Mái tóc của cô gái gần như phát sáng, cặp lông mày lá liễu mảnh dài cũng mang màu bạc, đôi con ngươi màu trắng ngà, sống mũi cao mảnh dẻ càng tôn lên đường nét kiều diễm khả ái của khuôn mặt, đôi môi phớt hồng he hé, để lộ hàm răng trắng như ngọc trai, suýt nữa khiến tôi loá mắt.
Tôi bỗng nảy ra ảo giác: hai người kia chắc chắn là thần tiên.
Anh chàng kia mỉm cười, giọng nói truyền cảm vô cùng dễ mến: “Cảm ơn các anh đã không tổn thương đến hai đứa con của chúng tôi. Đây là vợ tôi, cô ấy không có tên, các anh cứ gọi cô ấy là Sâm Mẫu.” Khi anh ta lên tiếng, Sâm Mẫu ngoảnh nhìn đăm đăm, nở nụ cười rất đỗi ngọt ngào.
Tình yêu, tức là cho dù bạn đang làm gì, vẫn luôn có một người âm thầm hướng mắt dõi theo.
“Ông già kia chính là cha tôi, tên tôi là...”
Xin thứ lỗi cho tôi đã giấu tên của chàng trai đó, bởi vì sự việc quá ư chấn động, tôi không muốn gây ra những ảnh hưởng không đáng có.
Tôi đứng bật dậy, lùi lại phía sau vài bước, tay vô thức chỉ vào anh ta, miệng há hốc không nói nên lời.
Nguyệt Bính có vẻ như đã biết được từ trước: “Tôi hứa sẽ giữ bí mật cho anh.”
Tôi cố gắng trấn tĩnh lại. Hơn hai mươi năm trước, trong nước nổi lên hai nhà thám hiểm đại tài, là hai cha con, họ đã đi tới rất nhiều vùng đất tưởng như không ai có thể đặt chân đến. Nhưng khi thực hiện chuyến thám hiểm với ngọn núi tuyết này, hai cha con họ đã mất tích một cách bí ẩn. Đội tìm kiếm cứu nạn phát hiện ra khu lều hoang phế của họ trong rừng sâu, nhưng không có dấu vết bị dã thú tấn công. Trong lều còn để lại một trang giấy: “Tôi đã trở lại”. Thông qua giám định nét bút, là của anh con trai. Chuyện này đã trở thành một câu đố chưa có lời giải, tốn không biết bao nhiêu giấy mực của giới thám hiểm.
Không ngờ hôm nay, tôi lại gặp họ ở đây!
“Ngồi đi. Lúc nãy tao cũng kinh ngạc như mày.” Nguyệt Bính thủng thẳng nói.
“Chuyện rất phức tạp, từ từ tôi sẽ kể cho các anh nghe.” Anh ta quay sang nắm lấy tay Sâm Mẫu.
Để tiện cho việc ghi chép, tôi sẽ tạm đặt cho anh ta cái tên giả là Hà Tử Minh.
❀ 7 ❀Khi Hà Tử Minh tròn bảy tuổi, bắt đầu vào tiểu học, lần đầu tiên tiếp xúc với môn mỹ thuật, cậu bé đã vô cùng hào hứng. Khi cậu bé vui mừng mang bài vẽ được thầy giáo cho điểm mười về khoe với bố, mong nhận được lời khen, bố cậu nhận lấy bức vẽ, tay bỗng run lên, bức vẽ rơi xuống sàn.
“Ai cho con vẽ những thứ này?” Ông bố nhặt bức tranh lên, tờ giấy run bần bật.
Hà Tử Minh lúng túng: “Thầy bảo chúng con nghĩ cái gì thì vẽ cái đó. Con... con...”
Ông bố trấn tĩnh lại, nặn ra một nụ cười: “Tử Minh, con vẽ rất đẹp. Nhưng nghề vẽ tranh không có tương lai. Con phải gắng học cho tốt, sau này thi đỗ đại học, tìm một công việc tử tế.”
Hà Tử Minh ngơ ngác gật đầu. Ông bố cất bức tranh đi, vào bếp nấu cơm. Ông thẫn thờ nhìn nồi nước sôi lục bục trên bếp, rồi lại lấy bức tranh ra ngắm, cơ mặt bỗng co giật không kiềm chế nổi, ánh mắt lộ vẻ hoang mang sợ hãi, ông đưa bức tranh vào ngọn lửa.
Ánh lửa bừng lên, tờ giấy chốc lát đã hoá thành tàn tro, cong vênh xoăn tít, vết bút chì còn sót lại lờ mờ hiện lên một ngọn núi lớn.
“Bố ơi, con sợ!” Khi Hà Tử Minh tỉnh dậy, trên đầu giường chồng chất những bức ký hoạ chì lộn xộn. Cậu giơ tay, trong kẽ tay đầy những vụn chì, thì hét lên kinh hãi.
Người bố nhìn những bức ký hoạ rơi khắp phòng, đều vẽ những ngọn núi lớn giống hệt nhau, thì sầm mặt xuống thở dài: “Tử Minh, đừng sợ, mặc quần áo vào, bố đợi con trong phòng làm việc.”
Hà Tử Minh mặc xong quần áo, đi sang phòng làm việc. Ông bố dịch chuyển những cuốn sách trên giá, rút ra một túi giấy bìa đã bạc màu, cầm trên tay nhìn hồi lâu rồi mới giũ sạch bụi, tháo dây buộc, đổ từ bên trong ra một đống giấy Tuyên*".
“Năm bố lên bảy, cũng giống như con.” Ông bố đưa xấp giấy Tuyên cho Tử Minh.
Hà Tử Minh lật giở từng tờ, chỉ vài nét bút lông đơn giản đã phác hoạ nên một trái núi lớn, giống hệt như trái núi mà cậu đã vẽ.
“Bố không biết là chuyện gì,” ông bố đẩy tấm bình phong che tường ra, dày đặc trên tường là những bức vẽ giống hệt nhau, “người nhà cho rằng bố chưa quên ký ức của kiếp trước, nên mời cao nhân đến thu hồn, nhưng vô ích. Khao khát vẽ núi của bố ngày càng mãnh liệt, thậm chí đến nỗi cứ hễ rảnh tay, bố lại vẽ liên tục không dừng được. Mỗi lần vẽ, bố đều cảm giác ở đó có người đang gọi.”
Hà Tử Minh đưa tay sờ lên bức tranh khắc bằng dao trên tường, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng thân thiết: “Bố ơi, bố đã đến nơi này bao giờ chưa?”
Ông bố gượng cười: “Chưa. Nhiều năm nay, bố đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng chưa có kết quả. Bí mật này bố đã giấu kín nhiều năm, không ngờ, con cũng như vậy.”
“Con cũng nghe có người gọi tên con.” Trong đôi mắt ngây thơ của Hà Tử Minh lộ ra vẻ trưởng thành rất không hợp tuổi, “bố ơi, chúng ta cùng đi tìm nhé.”
Hai mươi năm sau, trên núi Baek Du. Hai cha con ngồi quanh đống lửa trong lều, lặng lẽ nhìn bọt khí nổ lục bục trong ấm nước đang sôi.
“Bố ơi, nếu ở đây cũng không tìm được, vậy chúng ta di chuyển mục tiêu đến sa mạc phía tây nhé.” Hà Tử Minh khoanh tròn một dấu đỏ trên tấm bản đồ.
“Tử Minh, bố mệt rồi.” Ông bố uể oải khép mắt, “những nơi có thể, bố đều đã đến, giờ bố chỉ muốn về nhà uống rượu nghe kịch, nằm dài sưởi nắng thôi. Bố thường nghĩ, chúng ta tìm kiếm bao năm, có ý nghĩa gì? Dù không tìm thấy, cũng có hề gì?”
“Bố ạ, điều đau khổ lớn nhất của đời người, đó là biết một nửa chân tướng nhưng không thể nào chạm đến toàn bộ chân tướng.” Hà Tử Minh xách ấm rót trà đưa cho bố, “giống như ấm nước này, chúng ta không biết khi nào nó sẽ sôi. Nếu đợi mãi đợi mãi mà nước vẫn không sôi, quả là khó chịu vô cùng!”
“Suy nghĩ của người trẻ, bố không hiểu được.” Ông nhấp một ngụm trà, rồi nhè lá trà ra, “Thập Vạn đại sơn suýt mất mạng vì chướng khí mấy lần, ở Miêu Cương thì suýt bị cương thi xé xác, núi Côn Lôn thì gặp nhộng khổng lồ...”
“Bố, con hứa với bố, nếu nốt lần này vẫn không có kết quả, bố con mình sẽ quay về, không tìm kiếm nữa.” Hà Tử Minh nhìn bố chăm chăm, trong lòng chua xót. Mới có mấy năm mà tóc ông đã bạc trắng đầu...
Ông bố cười hài lòng: “Con cũng nên tìm một công việc tử tế, lấy vợ, sinh con. Bố muốn làm ông nội rồi.”
“Tử Minh... Hà Tử Minh...” Ngoài lều bỗng vang lên tiếng gọi.
Hai bố con nhìn nhau, rồi cùng nắm chặt súng săn, đưa nòng súng gạt cửa lều ra một khe hở, nhìn ra ngoài. Rừng cây mờ mịt trong đêm khuya, cỏ cây lay động, có vô số con mắt màu xanh đang nhấp nháy. Những con dã thú không rõ tên luồn lách trong cỏ dại, lưu lại từng vệt sáng xanh lét trong bóng tối.
Đột nhiên, từ sâu thẳm trong rừng cây loé lên những luồng sáng trắng loá mắt. Bên trong ánh sáng chói loà, có một bóng người tiến tới, mỗi lúc một gần, rồi dừng lại ở bìa rừng.
“Tử Minh, anh đến rồi đấy ư, em đợi anh lâu lắm rồi.” Ánh sáng trắng đã tắt. Một người con gái loã thể, mái tóc trắng bạc chảy dài như thác đang đứng đó mỉm cười.
Đám dã thú chui ra khỏi vạt cỏ dại, thì ra là hơn chục con cáo, rạp mình nằm xuống, kêu lên “chít chít”.
“Yêu tinh!” Ông bố biến ngay sắc mặt, giương súng nhằm thẳng vào người con gái.
“Bố, từ từ đã.” Trong mắt Hà Tử Minh, vô số ảo ảnh vùn vụt lướt qua, “chúng ta đã tìm thấy rồi, đây là quê hương của chúng ta.”
“Tử Minh!” Ông bố giận dữ quát lên, “đừng để hồ ly tinh hớp mất hồn!”
Hà Tử Minh sắc mặt mơ màng, đi ra khỏi lều, trước nòng súng của ông bố: “Bố ơi, cô ấy không phải là hồ ly, cô ấy là vợ của con, Sâm Mẫu."
“Anh đã nhớ lại rồi sao?” Sâm Mẫu nắm tay Tử Minh.
“Tử Minh, tránh ra!” Ông bố vừa giương súng ngắm, vừa gầm lên. Mắt của bầy cáo từ xanh lục chuyển sang xanh lam, ông bỗng nhận thấy mình toàn thân bất động, chỉ còn biết hai mắt trân trân nhìn con trai và Sâm Mẫu dắt tay nhau đi vào rừng sâu. Bầy cáo ngoan ngoãn bước theo sau.
❀ 8 ❀“Kiếp trước anh đã ở đây phải không?” Nguyệt Bính nghe xong, hỏi lại, “cô ấy là Sâm Mẫu, còn anh là Sâm Vương?”
“Kiếp trước của tôi là một con cáo.”
Tôi sực nhớ đến một câu chuyện, buột miệng nói: “Canh giữ sâm?”
“Anh thông minh lắm.” Hà Tử Minh gật đầu, “kiếp trước của tôi là một con cáo bảo vệ nhân sâm. Cứ một trăm năm, chủ nhân của chúng tôi sẽ đến đây ăn sâm để bổ sung dương khí. Trong lúc canh giữ rừng sâm, tôi đã yêu Sâm Mẫu. Đơn giản chỉ có vậy.”
“Tôi hiểu rồi!” Nguyệt Bính nhướng mày, nở một nụ cười rất hiếm thấy từ sau khi lên núi, “Bí Ngô, chúng ta sắp tìm được cáo chín đuôi rồi.”
Hà Tử Minh và Sâm Mẫu cùng gật đầu. Hà Tử Minh thật lòng khen ngợi: “Anh còn thông minh hơn nữa.”
Tôi có phần bực dọc: “Nguyệt Bính, úp mở gì nữa, nói rõ ra đi.”
“Cáo chín đuôi nhờ vào nhân sâm để hút dương khí tu luyện, đây chính là nơi cáo chín đuôi đến để ăn nhân sâm. Bầy cáo ở đây bảo vệ nhân sâm, không để cho loài người lấy mất. Trên những thân cây trong rừng bạch dương, mày có nhận ra không, đều có một vết sẹo trông như mắt người. Mắt cây chính là kết giới do cáo chín đuôi tạo ra, để phòng ngừa cáo và Sâm Mẫu bỏ đi.
Nguyệt Bính kể rất đại khái, tôi phải tiêu hoá mất một lúc mới hiểu rõ mối quan hệ logic trong đó.
Rừng bạch dương canh giữ bầy cáo, bầy cáo coi giữ nhân sâm, nhân sâm dành cho cáo chín đuôi ăn.
Tôi thầm nghĩ, lẽ nào anh chàng này ở mãi trong rừng buồn chán quá, lén chạy ra ngoài, bị mắt cây phát hiện rồi treo cổ lên cây? Có được người vợ xinh đẹp nhường này mà vẫn không chịu ở yên một chỗ, đúng là lòng người không biết thế nào là thoả mãn.
Không kìm được, tôi bèn buột miệng hỏi: “Vậy tại sao anh lại chết?”
“Đạo trời tuần hoàn, vạn vật đều có ước muốn riêng. Giống như các anh...” Hà Tử Minh chạm vào con nhộng ngọc bên trong tường ngọc, “sâm nhờ vào ngọc tinh do trùng ngọc phun ra để tụ thần đề khí, chuỗi thức ăn trong giới tự nhiên không có tầng cao nhất cũng không có tầng thấp nhất. Mỗi năm đều có một ngày, tôi có thể tự do ra vào rừng cây, tha sâm giống đi trồng trên núi Baek Du, để mọc thành nhân sâm, tặng cho con người và muôn loài. Có một năm, tôi bị thợ săn bắt lấy, lột da bán lấy tiền. Người thợ săn đó, chính là kiếp trước của bố tôi. Nhân quả tuần hoàn, kiếp trước ông ta giết tôi, kiếp này lại trở thành bố đẻ, đưa tôi tìm về quê hương. Đợi khi ông ấy tỉnh lại, tôi sẽ giải thích rõ ràng. Nói như vậy, đúng là rất huyền diệu. Ví dụ như người đào sâm biết được rằng, dùng sợi dây đỏ buộc vào cây sâm, nhân sâm sẽ không chạy mất, nhưng nguyên nhân thực sự là do lông của cáo có màu đỏ, nhân sâm ngỡ rằng đó là cáo chín đuôi đến ăn sâm, nên ngoan ngoãn nằm im để cho ăn.”
“Nếu chúng tôi tìm được cáo chín đuôi, kết giới liệu có bị giải trừ không? Các vị liệu có được tự do không? Không còn bị cầm chân và bị ăn nữa?” Nguyệt Bính nheo mắt cười hỏi.
“Có lẽ là vậy. Nhưng giờ đây, chúng tôi rất tự do, chúng tôi sống rất ổn. Cho dù thoát khỏi cáo chín đuôi, con người vẫn cứ tàn sát cáo và thu hái nhân sâm, vẫn ham muốn những bộ lông cáo đẹp đẽ và giá trị quý báu của nhân sâm. Sự tồn tại của sự vật này là để thoả mãn cho nhu cầu của sự vật khác, vốn chẳng phải là chuyện đáng buồn.” Sắc mặt Sâm Mẫu vẫn rất bình thản, cứ như đang nói về một chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Nhưng trong lời nói của cô, tôi nhận thấy niềm đớn đau và tuyệt vọng.
“Chúng ta đi thôi.” Nguyệt Bính đứng dậy cúi đầu, “cảm ơn hai vị đã cứu chúng tôi.”
“Hai đứa trẻ tinh nghịch, ha ha, tất nhiên cũng bởi được tôi dung túng, chạy ra khỏi rừng cây, ăn mất mì của các anh mà các anh không làm gì chúng, chúng tôi phải cảm ơn các anh mới đúng.” Hà Tử Minh và Sâm Mẫu khom lưng trước chúng tôi.
Tôi cũng vội vàng khom lưng xuống, chốc lát, bầu không khí trong hang ngọc trở nên khách khí vô cùng.
“Nếu muốn, các anh có thể ở lại đây. Tôi cũng từng là con người, nên hiểu rõ nỗi phiền não của con người. Ở đây vô lo vô nghĩ, cuộc sống vô cùng vui vẻ.” Hà Tử Minh chân thành nói.