Chương 8 Truyền thuyết người tuyết
Trên núi Baek Du thường có người tuyết thoắt ẩn thoắt hiện. Từng có một làng săn bắn vào lúc thợ săn vắng mặt đã bị người tuyết tấn công, bắt đi hai phụ nữ. Tám chín tháng sau, người ta bắt gặp hai người phụ nữ đó cơ thể loã lồ nằm mê man trước cổng làng, khắp người chi chít vết cào xé. Sau khi họ tỉnh lại, ánh mắt đờ đẫn, mặc cho người khác hỏi thế nào, cũng chỉ lặp đi lặp lại hai tiếng: “Người tuyết... người tuyết...” Bô lão trong làng nói rằng, hai phụ nữ đó bị người tuyết bắt đi để duy trì dòng giống. Dân làng tin thật, bèn nhốt họ lại, hàng ngày chỉ cho chút cơm canh cầm hơi.
Hơn một tháng sau, thợ săn trong làng đang ngủ sau, bỗng nghe chó sủa váng lên, vội vác súng chạy ra, nhưng lại nhìn thấy mười mấy con chó bị xé xác, bức tường phía sau căn nhà giam hai người phụ nữ bị phá thủng một lỗ toang hoác, không thấy hai người họ đâu nữa.
❀ 1 ❀Chia tay làng sâm cáo, chúng tôi theo tấm bản đồ mà Hà Tử Minh vẽ giúp, tiến về nơi ẩn náu của các chín đuôi. Trước khi đi, Sâm Mẫu còn tặng cho chúng tôi khoảng chục quả nhỏ đỏ chót, vị đắng chát, ăn vào tê cả lưỡi, nhưng sau đó tinh thần phấn chấn, sức lực tràn trề, đi đường chẳng cần ăn cũng không thấy đói. Đến nửa đêm, đầu óc vẫn tỉnh táo không tài nào ngủ được, tôi và Nguyệt Bính liền đánh cờ tướng ăn tiền đến tận sáng.
Cứ thế liền năm ngày, tôi đã thua sạch toàn bộ thu nhập trong kiếp sau cho Nguyệt Bính. Trong lúc mải miết đi đường, tôi vẫn không thôi dằn vặt, ván cuối cùng tối hôm qua rõ ràng tôi đã có thể chuyển bại thành thắng, nếu lúc đó không phải vì Nguyệt Bính cố tình nhắc đến cô gái loã thể trong làng sâm cáo khiến tâm trí tôi rối loạn, thì đầu đến nỗi thua trắng. Đúng là xui tận mạng!
“Đến rồi!”
Tôi đang mải suy nghĩ linh tinh thì Nguyệt Bính giở bản đồ, đối chiếu với một ngọn núi vô danh cách đó không xa, buông ra một câu. Trong lòng tôi bỗng thấy hồi hộp lạ thường. Tôi nhìn về phía đó, thấy ngọn núi cao chừng năm sáu trăm mét, dưới chân núi có rừng thông xanh ngắt bao phủ, lan đến lưng chừng núi. Trên đỉnh núi tuyết giăng trắng loá, khói sương bảng lảng, tụ thành từng cụm mây bay.
Nguyệt Bính bỏ ba lô xuống, đứng tựa gốc cây quan sát, một hồi lâu chẳng nói năng gì. Tôi đang định kiểm tra xem phong thuỷ của ngọn núi này có hợp với Ngũ hành Bát quái gì hay không, nhưng lại nghĩ: Nơi cần đến cũng đã đến rồi, nghiên cứu cái này cũng có tác dụng gì. Nếu là hiểm địa hung ác nhất hạng, chẳng có lẽ tôi lại không lên?
“Bí Ngô, tao cảm thấy có gì đó không ổn.” Nguyệt Bính lấy ra một quả đỏ, đặt trên lòng bàn tay rồi bỏ tọt vào miệng nhai.
Tôi ngồi xuống đống hành lý: “Chúng ta đã bao giờ gặp chuyện gì ổn đâu?”
“Trước khi đi, Sâm Mẫu có nói cỗ quan tài đồng xanh nằm ở chính giữa đỉnh núi,” Nguyệt Bính nhướng mày, “đỉnh núi đầy sương mù thế kia, có hai khả năng. Hoặc đó là núi lửa đang hoạt động, hoặc là trên đỉnh núi có hồ nước.”
Tôi không nghĩ đó là vấn đề: “Nguyệt Bính, mày nghĩ nhiều quá rồi đấy. Mặc kệ là núi lửa đang hoạt động hay có ao hồ, chúng ta cũng...”
Nguyệt Bính chau mày cắt ngang: “Mấy hôm nay mày thua cờ nhiều quá nên bại não rồi à? Chúng ta không phải là phượng hoàng, cũng không phải là người nhái, nếu trên đó là miệng núi lửa hay ao hồ, thì chui xuống dưới thế nào được?”
Giờ tôi mới vỡ lẽ: “Vậy phải làm sao? Không lẽ lại hạ trại ở đây đợi cáo chín đuôi đủ trăm năm xuất hiện? Tao không thể sống lâu đến thế được đâu.” Tôi nới dây giày cho thoải mái, “Nguyệt Bính, đừng nghĩ nhiều nữa, đi thôi! Tao biết mày lại định bỏ tao ở đây rồi lên núi một mình. Nói cho mày biết, mày không có cửa đâu!”
“Thằng điên, tao mà vĩ đại thế à?” Nguyệt Bính xốc lại ba lô rồi huýt sáo, “cáo chín đuôi, hãy đợi đấy, ta tới đây!”
Tôi cũng gân cổ hét lên thật lớn: “Ta tới đây!”
Giọng của chúng tôi vang vọng từng hồi dồn dập trong khe núi.
“Nguyệt Bính!” Tôi vốc một nắm tuyết, xát lên khuôn mặt nóng bừng vì quá hưng phấn, “mày đã nghĩ xong chuyện về nước sẽ làm gì chưa?”
“Ngủ chứ làm gì.” Nguyệt Bính vươn vai.
“…”
Chúng tôi băng qua cánh đồng cỏ khô trong thung lũng, từ từ tiến lại gần núi tuyết. Mặt đất bốc hơi nóng nghi ngút mang theo mùi lưu huỳnh, bãi cỏ khô màu vàng từ từ chuyển sang màu xanh, thỏ, hoẵng, gà rừng đâu đâu cũng thấy. Khe suối róc rách chảy ngang qua khe núi, bầy cá vảy lấp lánh nắng đang rỉa cỏ kiếm mồi.
Đây, chính xác là một ngọn núi lửa đang hoạt động.
Bắt cá, hái nấm, lượm trứng, đốt lửa, đun nước, chúng tôi đã có một bữa tối thịnh soạn trước khi lên núi. Có lẽ vì ai cũng nghĩ không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì nên chẳng có hứng để mà nói chuyện, ăn xong, hai thằng đều lăn ra ngủ, tĩnh tâm dưỡng sức.
❀ 2 ❀“Nguyệt Bính, cái hồ này có sâu lắm không?” Tôi nhặt hòn đá ném xuống hồ, tiếng nước bắn lên nghe nặng trịch. Nhìn xuống lòng hồ, thấy nước xanh ngăn ngắt, hơi lạnh căm căm phả vào trước mặt, sóng gợn lăn tăn khiến cho cái bóng lộn ngược của tôi méo xẹo. Tôi rùng mình ớn lạnh, bất giác lùi lại, tránh xa mặt hồ.
Nguyệt Bính ngồi bên mép hồ, thọc tay xuống nước kiểm tra độ lạnh: “Bí Ngô, mày nín thở được bao lâu?”
Tôi nhẩm tính: “Hai phút là cùng.”
Nguyệt Bính dốc sạch túi đựng nước: “Mỗi người năm cái, buộc đá vào người rồi lặn xuống hồ, chắc đủ để cầm cự chừng nửa tiếng. Nếu dùng đến cái túi thứ tư mà vẫn chưa tới đáy thì phải lập tức bỏ đá ra để ngoi lên.”
“Ngộ nhỡ có thuỷ quái thì làm thế nào?” Trong lòng tôi vô cùng thấp thỏm, cảm giác sắp sửa có chuyện chẳng lành xảy ra.
Nguyệt Bính gãi mũi, nháy mắt bí hiểm: “Thuỷ quái ư? Thế thì chỉ có thể...”
“Phụt!” Một tia máu bắn vọt ra từ mạng sườn bên trái của Nguyệt Bính như mũi tên, một cái lưỡi dài ngoẵng sần sùi thọc vào cơ thể nó, khều lấy lá gan nóng hổi. Mặt hồ cuộn sóng dữ dội, sóng ập vào mép bờ, hất Nguyệt Bính ngã nhào xuống đất.
Đụn sóng rào rào hạ xuống, để lộ một con quái vật khổng lồ đang vươn nửa cần cổ cao chừng nửa mét lên khói mặt hồ, đầu to ngang cổ, trên đầu có hai cục thịt to bằng quả bóng chuyền, hàm răng dày sít còn ngậm lá gan, trợn trừng cặp mắt to bằng trái sầu riêng nhìn tôi rồi lặn ngay xuống nước.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, khi tôi kịp hoàn hồn, nửa cơ thể của Nguyệt Bính đã lún sâu trong bùn đỏ.
“Nguyệt Bính!” Tôi gào lên, lao bổ tới, bớt đất ra, hai tay bịt chặt lấy vết thương khủng khiếp của Nguyệt Bính. Máu ồ ạt tuôn ra qua kẽ ngón tay tôi. Mặt Nguyệt Bính tái nhợt, khoé môi vẫn nhếch nụ cười, cơ thể nó cứ lạnh dần, lạnh dần.
Tôi gào thét gọi nó đến khàn giọng, vừa cố gắng cầm máu cho nó, đập thật mạnh vào tất các kinh mạch trọng yếu, nhưng tất cả đều vô ích.
Nguyệt Bính đã chết rồi!
Tôi thẫn thờ ngây dại. Tôi không thể tin rằng Nguyệt Bính lại chết thình lình đến vậy.
Chắc chắn là nó đang chuẩn bị mở mắt ra chọc ghẹo: “Bí Ngô, mày lại sướt mướt cái gì thế? Tao chỉ ngủ một giấc thôi mà!”
Màn đêm buông xuống. Cả một trời sao nhấp nháy trùm trên vùng núi Baek Du. Sương mờ bảng lảng che khuất mảnh trăng. Mặt hồ tĩnh mịch sóng gợn trong vắt. Tôi vẫn đờ đẫn ngồi cạnh Nguyệt Bính. Bàn tay tôi bất lực cào cấu vào mặt đất. Và tôi bất chợt nghĩ ra mình phải làm gì!
Tôi phải lặn xuống đáy hồ tìm cỗ quan tài đồng xanh, đặt xác của Nguyệt Bính vào trong đó rồi đi tìm cáo chín đuôi, để biến điều ước làm cho năm người họ sống lại thành hiện thực. Nếu chẳng may gặp con quái vật kia, cùng lắm là liều chết. Với tôi lúc này, sống hay chết cũng không còn nghĩa lý gì nữa hết.
Quyết định là vậy, tôi bèn dốc sạch các túi da đựng nước, đựng đầy không khí vào trong đó rồi nút chặt lại, cắt mấy sợi dây leo, buộc vài hòn đá vào người thật chắc chắn, sau đó bật đèn lặn, từ từ bước xuống hồ. Nước hồ lạnh buốt, cứa vào chân tôi như dao cắt. Tôi không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng đây là lần đầu tiên, trong lòng tôi hoàn toàn không có một chút sợ hãi.
“Oạp... Oạp...” Nước đã ngập ngang ngực, sức ép của nước khiến tôi bắt đầu hít thở khó khăn. Tôi hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống.
Nhờ sức nặng của đá nên tôi chìm xuống rất nhanh. Ánh sáng yếu ớt của đèn pin chiếu lên những sinh vật phù du li ti như hạt bụi, những vật hình sợi trôi nổi như xơ bông. Đột nhiên, tôi nhìn thấy một cái bóng màu trắng lướt qua trước luồng ánh sáng!
Tôi vội vã chiếu đèn về phía đó. Hiện ra trước luồng sáng là một bộ mặt người rữa nát, trương phình đến biến dạng, bị cá rỉa lỗ chỗ, trông vô cùng khủng khiếp.
Bộ mặt đó mở trừng hai con mắt trắng dã, như đang nhìn tôi dò xét, lỗ mũi liên tục có bọt khí sủi ra. Đôi tay trương phềnh từ bóng tối chĩa vào trong quầng sáng, giữa các ngón tay có màng thịt mỏng tang nối liền, đầu ngón tay mọc vuốt cong, và đôi tay ấy, đang rẽ nước bơi về phía tôi.
Con quái vật hình người nhanh chóng tiến lại gần, há ngoác cái miệng thịt da rữa nát, rộng đến mang tai, từ trong cổ họng đùn ra một cái bọt khí to tướng. Cơ thể tôi vẫn tiếp tục chìm xuống. Con quái vật lao xuống theo, luồng nước ép thẳng xuống người tôi. Phổi tôi đau tức vì nín thở, tôi cố kiềm chế khát khao hít thở, lôi dao găm ra, định chờ đến khi quái vật lại gần sẽ đâm thẳng vào họng nó.
Đột nhiên, chân tôi đạp phải thứ gì đó mềm mềm, cả hai chân bị ôm chặt lấy rồi tôi bị đẩy lên rất nhanh. Luồng nước đập vào lưỡi dao, mạnh đến nỗi lôi nó vuột khỏi tay tôi, rơi vào trong nước. Tôi cúi nhìn, và thấy dưới chân tôi có vô số quái vật hình người, chen lúc nhúc như đám dòi bọ, trong đó có hai con đang ôm chặt lấy hai chân tôi, vẫy những màng thịt hình rẻ quạt ở cuối chi sau, đẩy tôi nổi lên. Con quái vật ở phía trên há miệng táp vào cánh tay tôi đau điếng, tôi không chịu nổi liền bật kêu lên, chút hơi cuối cùng đang giữ trong phổi bị đẩy hết ra ngoài, ngực bỏng rát như có mồi thuốc súng đang chực nổ. Tôi bắt đầu sặc nước, màng nhĩ kêu lên ùng ục, cơ thể như muốn vỡ tung.
“Ùm!” Đúng lúc tôi sắp ngất lịm, trước mắt bỗng sáng loà, không khí trong lành ùa vào đầy trong phổi, cơ thể tôi bay vụt lên cao rồi rơi xuống bờ hồ. Tôi chống hai tay xuống đất, ho sặc sụa. Một bóng người nhô lên, trùm trên người tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn, Nguyệt Bính đang đứng dậy!
Tôi há hốc miệng, cằm rớt xuống tận ngực: “Nguyệt... Nguyệt Bính...” Nước mắt tôi ộc ra như suối.
“U u... u u...” Hơn chục con quái vật trồi lên mặt hồ, để lộ những cái đầu trọc lóc nham nhở vết thối rữa, đồng thanh phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nguyệt Bính không nghe thấy tôi nói gì, cứ thế đi lướt qua tôi, trên lưng vẫn còn vết thương toang hoác, từ từ bước xuống hồ.
Tôi vùng đứng dậy, lôi Nguyệt Bính lại. Nó lừ đừ quay người, cứng nhắc như một cỗ máy, đôi mắt bị phủ lên một lớp màng trắng, đờ dại nhìn tôi.
“Mày còn sống, hay đã chết?” Tôi cho nó hai cái bạt tai.
Da thịt nó lạnh ngắt, cứng đờ, nhưng lòng tôi còn lạnh giá hơn thế!
“Bí Ngô, đi đi. Đây là chốn về của tao. Không phải cứu tao, cũng chẳng cần thiết phải cứu họ. Không ai có thể chạy thoát được số phận.” Cặp môi trắng bệch của Nguyệt Bính không hề mấp máy, nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng nói của nó.
Trong đôi mắt trắng dã của nó vụt hiện ra tròng đen, rồi lại nhanh chóng tan biến.
“Bạn bè tao đang gọi tao kia, mãi rồi cũng về được, mệt quá.” Tóc Nguyệt Bính tróc ra từng mảng lớn, giữa các kẽ ngón tay mọc ra màng thịt, móng tay vùn vụt dài ra, cũng lại rồi biến thành bộ vuốt cong.
Tôi tuyệt vọng đến tận cùng, khuỵu xuống bên mép nước, cổ họng tắc nghẹn không thốt nên lời, hai mắt trân trân nhìn Nguyệt Bính đi theo bầy quái vật hình người, từ từ chìm xuống nước.
Một hồi lâu sau, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, phản chiếu một trời trăng sao vỡ vụn, dùng sự yên ắng rợn người để che giấu bầy quái vật hình người ghê sợ nơi đáy nước.
❀ 3 ❀Tôi ngồi bật dậy, toàn thân túa mồ hôi lạnh. Ngọn đèn bão hắt ra những tia sáng ảm đạm, mái lều ấm cúng đưa tôi trở về với hiện thực.
Tôi vừa trải qua một Cơn ác mộng quá ư khủng khiếp!
Tôi há hốc miệng thở hồng hộc, đưa tay quệt mồ hôi trên trán. Cơn ác mộng quá chân thật, lòng tôi chưa hết bàng hoàng đau đớn. Cảnh tượng trong mơ vẫn như rành rành trước mắt, tôi thậm chí còn cảm nhận được cơn đau trong phổi do nín hơi quá lâu. Giấc mộng này, chắc chắn ám thị điều gì đó. Nhìn sang, Nguyệt Bính vẫn trùm chăn ngủ say sưa. Tôi ngồi bóp trán một hồi, cuối cùng, tôi nghiến răng đưa ra quyết định!
Tôi khẽ khàng lôi hộp kim ra, rút lấy vài cây kim châm cứu, châm vào huyệt ngủ trên người Nguyệt Bính. Sau đó, tôi mặc quần áo ấm, xốc ba lô lên lưng rồi bước thẳng ra khỏi lều.
Nếu giấc mộng này là điềm báo, vậy thì tôi tuyệt đối không được để Nguyệt Bính lại gần ngọn núi. Trong vòng mười hai tiếng đồng hồ, trước khi huyết mạch của Nguyệt Bính thông suốt trở lại, tôi phải lên được đỉnh núi, tìm cỗ quan tài đồng xanh chết tiệt và con cáo chín đuôi trời đánh!
Tôi nhìn sao Bắc Đẩu để định vị, tôi uống một ngụm nước, vỗ mạnh vào ngực để tự khích lệ mình rồi sải bước lên đường.
Tôi men theo đường mòn trèo lên núi. Lòng dạ tôi rối bời với những cảnh tượng ghê sợ trong mơ, tôi buộc phải rút lá ngải ra ngậm để bình tâm trở lại. Cứ thế, tôi băng qua bãi cỏ dưới thung lũng, rồi tiến vào khu rừng thông dưới chân núi. Nhìn qua lớp lá thông um tùm, đỉnh núi dường như ở ngay trước mắt. Thế nhưng quãng đường thực tế lại rất xa xôi.
Giữa đường, tôi ngồi xuống bên gốc thông để nghỉ chân. Khi vịn cây đứng dậy định đi tiếp, ngón tay tôi chạm phải một vết rạch trên thân cây. Tôi bật đèn soi, thấy vỏ cây bị bóc mất một mảng rộng một tấc dài ba tấc, nhựa thông chảy ra vẫn chưa khô, chứng tỏ mới có người dùng dao rọc vỏ cách đây không lâu.
Ngoài tôi ra, ở đây vẫn còn người khác nữa! Đó là ai?
Tôi quan sát kỹ lưỡng cây cối trong rừng, quả nhiên, có một hàng vết lõm không rõ ràng in xuống nền đất, chạy sâu vào trong rừng. Tôi cúi lom khom, lần theo dấu vết, tại một vạt bùn ẩm, tôi nhận ra hai vết chân.
Vết chân một trước một sau, cách nhau chừng một mét, nhìn khoảng cách, tôi đoán người đó cũng cao tầm như tôi. Tôi quan sát kỹ, rất lấy làm lạ, vết chân có hình tròn bất quy tắc, không thể nhận ra đâu là mũi chân đầu là gót chân, giống như bàn chân của người khổng lồ bị chém cụt, chỉ còn lại cổ chân.
Tôi chợt nghĩ đến truyền thuyết về người tuyết trên núi Baek Du mà chúng tôi đã đọc được trong lúc tìm hiểu thông tin trước khi lên đường.
Nhiều thợ săn địa phương kể rằng, trên núi Baek Du thường xuyên có người tuyết xuất hiện, toàn thân mọc đầy lông trắng, cao gần hai mét, rất khoẻ mạnh, có thể tay không xé xác gấu, vồ bắt hổ. Từng có một làng săn bắn vào lúc thợ săn vắng mặt đã bị người tuyết tấn công, bắt đi hai phụ nữ. Tám chín tháng sau, người ta bắt gặp hai người phụ nữ đó cơ thể loã lồ nằm mê man trước cổng làng, khắp người chi chít vết cào xé. Sau khi họ tỉnh lại, ánh mắt đờ đẫn, mặc cho người khác hỏi thế nào, cũng chỉ lặp đi lặp lại hai tiếng: “Người tuyết... người tuyết..”
Bô lão trong làng nói rằng, hai phụ nữ đó bị người tuyết bắt đi để duy trì dòng giống. Dân làng tin thật, bèn nhốt họ lại, hàng ngày chỉ cho chút cơm canh cầm hơi. Hơn một tháng sau, thợ săn trong làng đang ngủ say, bỗng nghe chó sủa váng lên, ngỡ là có thú dữ vào làng, vội vác súng chạy ra, nhưng lại nhìn thấy mười mấy con chó bị xé xác, bức tường phía sau căn nhà giam hai phụ nữ bị phá thủng một lỗ toang hoác, hai người họ không thấy đâu nữa.
Trên mặt đất khắp làng đều thấy in những dấu chân hình tròn rất lớn, chạy vào sâu trong rừng. Từ đó truyền thuyết về người tuyết trên núi Baek Du được lan truyền nhanh chóng. Nhiều làng thợ săn sợ hãi, phải di cư ra ngoài.
Tôi đo kích thước của dấu chân, tự nhủ nếu đúng là người tuyết thì dễ đối phó thôi, cái giống này chỉ thích bắt phụ nữ, chắc chẳng thích động vào cái thằng như tôi. Nhưng còn vết dao trên cây? Chẳng lẽ người tuyết đã tiến hoá, biết dùng công cụ tự chế?
Tôi lại nghĩ đến một khả năng khác: có người đuổi theo người tuyết và để lại vết đánh dấu trên thân cây. Nhưng sao lại trùng hợp như thế được? Sao cũng tìm đến ngọn núi này?
Đúng là có quá nhiều chuyện quái lạ. Tôi quyết định không nghĩ nữa. Nguyệt Bính từng nói, chuyện gì phải đến sớm muộn rồi cũng đến, cứ lấn cấn mãi với nó, chỉ tổ lãng phí thời gian sức lực.
Tôi rút dao găm, đạp gãy một cành cây to bằng cổ tay, buộc con dao lên đầu cành cây, làm thành một ngọn giáo thô sơ để phòng thân. Trong tay có vũ khí, ít nhiều cũng vững dạ hơn. Đang định đi tiếp, trong vạt rừng cách đó không xa bỗng có một đàn chim hoảng sợ bay lên táo tác. Tôi thấp thoáng nhìn thấy một bóng người to sụ lông lá bờm xờm đang ngồi lom khom sau thân cây.
Tôi tắt đèn pin, cầm chắc ngọn giáo, lòng bàn tay túa mồ hôi. Tôi khom lưng bước đi thật khẽ khàng. Hình như con quái vật vẫn không phát hiện ra, vẫn ngồi tựa gốc cây, trên mình nó có một vệt sáng màu đỏ lúc tỏ lúc mờ. Trong bóng đêm, tôi nhìn không rõ, nhưng cảm thấy xung quanh con quái vật hình như toả đầy sương khói.
“Chắc nó toát mồ hôi.” Tôi giống như thợ săn đang rình mồi. Tôi nín thở, tiến lại gần hơn nữa, lờ mờ nhìn thấy nửa cái vai của con quái vật thò ra bên ngoài gốc cây. Đến khi chỉ còn cách nó năm sáu mét, tôi một tay cầm giáo, nhắm thẳng vào nó.
“Cái tội chà đạp phụ nữ này!” Tôi chửi thầm một câu rồi nhảy vọt lên, định đâm mũi giáo ra.
Con quái vật thình lình lên tiếng: “Bí Ngô, đánh lén sau lưng bạn bè, có còn lương tâm nữa không hả?”
Tôi đang dốc hết sức bình sinh để nhảy lên, nghe thấy câu này thì toàn thân giật nảy. Trời ơi! Thằng Nguyệt Bính! Tôi vội ráng sức quật ngọn giáo sắp sửa phóng đi xuống đất, người tôi cũng rơi xuống theo. Xui xẻo làm sao, lại quật trúng một hòn đá tảng. Cành cây gãy đôi, con dao găm văng ngược về phía tôi, nếu thân thủ không đủ nhanh nhẹn, chắc tôi đã lãnh trọn một dao rồi!
Tôi phun ra một miệng bùn đất: “Nguyệt Bính, mày không...”
Nguyệt Bính vũ trang như một xạ thủ núp lùm, từ trên xuống dưới quấn kín cỏ, đội mũ bện bằng cành cây, khật khưỡng từ phía sau gốc cây bước ra.
“Rõ ràng tao đã bấm huyệt ngủ cho mày rồi mà, sao lại tỉnh nhanh thế?” Nguyệt Bính gạt đám cỏ loà xoà che khuất mặt, hết sức ngỡ ngàng, “chẳng lẽ thường ngày tập điểm huyệt nhiều quá nên miễn dịch mất rồi?”
“Mày... mày... tao... tao...” Tôi tắc họng, không thốt nên lời, một lúc lâu sau mới nói tiếp được, “rõ ràng là tao đã dùng kim điểm huyệt ngủ của mày mà!”
“Ồ, đấy là người giả tao đặt trong chăn thôi.” Nguyệt Bính chiếu đèn pin ra phía sau tôi, “đêm hôm mày không yên trong lều mà ngủ, chạy ra đây làm gì?”
“Thằng chó, tao còn chưa hỏi mày đây! Mày cắm cỏ đầy người như thế để làm gì?”
Nguyệt Bính gỡ cỏ trên người xuống: “Ờ, vừa nãy tao cứ thấy chờn chợn, cảm giác có người bám theo nên bó ít cỏ vào người ngụy trang, định nấp sau gốc cây phục kích, sơ ý làm kinh động đến bầy chim.” Nguyệt Bính vươn vai một cái rồi ngồi phịch xuống tựa gốc cây, rút thuốc ra hút.
Hai chúng tôi ngồi im lìm, hút thuốc hết điếu này đến điều khác. Khi đầu lọc đã rải đầy dưới đất, Nguyệt Bính mới nói: “Mày cũng mơ thấy giấc mộng đó à?”
“Ừ!” Tôi thật thà đáp, “vậy là mày...”
Nguyệt Bính dụi điếu thuốc, kể lại giấc mơ quái lạ của mình. Chỉ có một điều khác biệt: trong giấc mộng của nó, tôi đổi thành nó, nó đổi thành tôi.
Chúng tôi nhìn nhau, cuối cùng không nhịn nổi liền phì cười.
“Nguyệt Bính, thảo nào tao cứ băn khoăn, bình thường mày cảnh giác thế, sao lần này tao cắm ba cây kim mà vẫn không có phản ứng gì?”
“Bí Ngô, còn huyệt ngủ của mày là thế nào?”
Tôi rút hộp đựng thuốc lá ra, thấy bị lõm một chỗ giữa: “Lúc ngủ nó rơi xuống, chắc vừa hay che trúng huyệt của tao. Tao cứ ngỡ là bị đập vào đâu, gãy mất mấy điếu thuốc, tiếc đứt cả ruột.”
Phía đông hửng lên một vệt trắng bạc, bình minh bắt đầu ló rạng.
Nguyệt Bính ngáp dài: “Biết thế cứ ngủ một giấc cho đã.”
Chúng tôi đều không đả động đến giấc mộng đó nữa.
❀ 4 ❀Đi qua khu rừng, sườn núi mỗi lúc càng thêm dốc đứng, cỏ cây ven đường thưa thớt dần, cuối cùng chỉ còn trơ lại những phiến đá phủ đầy tuyết trắng. Còn hơn một trăm mét cuối cùng, sườn núi gần như thẳng đứng, chỉ có thể bám đá leo lên từng chút một. May mà chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ. Chúng tôi thay giày leo núi, vứt bỏ những thứ không cần thiết, chỉ giữ lại dây đu, đai an toàn, móc kim loại, móc hãm, búa leo núi, piton móc kẽ đá, ngang lưng đeo túi đựng bột magiê cacbonat chống trượt. Trước khi leo, chúng tôi mở cả đống video lưu sẵn trong điện thoại để ôn lại kỹ thuật leo núi, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi leo lên.
Leo được khoảng mười mét, tôi bắt đầu kêu than luôn miệng. Vách núi phủ đầy băng tuyết, cứ leo lên một bước, lại phải phủi sạch tuyết để tìm khe đá, lại dùng rìu leo núi gõ hết băng đọng trong kẽ đá mới có thể ngoắc móc néo vào. Hơn nữa, nhiệt độ quá lạnh, ngón tay tê cóng cứ như củ cải, bám vào kẽ đá, đau điếng như dao cứa. Mấy lần nếu không có Nguyệt Bính kéo, thì tôi đã rơi xuống treo lơ lửng trên dây an toàn như người nhện rồi.
Khó khăn lắm mới tìm được một phiến đá rộng chừng hơn hai mét trồi ra, tôi và Nguyệt Bính ngồi thõng chân trên đó nghỉ. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, toàn bộ dãy núi Baek Du chỉ hai màu xanh trắng đan xen, nhấp nhô trùng điệp, gió núi lạnh như cắt phả vào trước ngực, khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều.
“Nguyệt Bính, nếu Yeon Ho giam mình ở đây, thì sau một trăm năm, bà ta xuống núi bằng cách nào?” Tôi nhặt một mảnh băng bỏ vào miệng ngậm, cảm thấy ngọt mát hơn nhiều so với nước khoáng ở thành phố, “chẳng lẽ bà ta lăn xuống?”
Nguyệt Bính nhìn lên đỉnh núi: “Bà ta là cáo chín đuôi chứ không phải người, nên xuống núi dễ ợt.”
Tôi cũng nhìn theo thế núi: “Yeon Ho trông thế nào nhỉ? Có đẹp như Vương Tổ Hiền không?”
“Chắc là chỉ có hơn chứ không có kém đâu.” Nguyệt Bính hà hơi vào lòng bàn tay, “phụ nữ đẹp chia làm hai loại, một là Chân Hoàn, một là Đức Phi.”
“Thế không được như Tiểu Thiện à?” Tôi vẫn mê vẻ đẹp của Tiểu Thiện nhất.
“Cũng có thể.” Nguyệt Bính ra vẻ nghĩ ngợi.
Còn hơn năm mươi mét nữa là có thể đến chỗ đặt cổ quan tài đồng đen với Yeon Ho bên trong. Thực ra, chúng tôi đều hiểu rõ rằng, chúng tôi làm thế này chỉ là châu chấu đá xe, đó là hồ ly ngàn năm tuổi, còn chúng tôi đâu phải là Bồ Tùng Linh hay Ninh Thái Thần.
Do trong lòng hiểu rõ, nên tôi và Nguyệt Bính chỉ biết trêu đùa đấu khẩu nhau. Lúc này, giữ được tâm trạng thoải mái, ít nhiều cũng có ích nếu chẳng may gặp phải nguy hiểm.
“Nguyệt Bính, tao không muốn chết.” Tôi không kìm nén nổi, bèn nói thật, “trên đường đi, tao không hề nghĩ đến chuyện này, mà chẳng hiểu sao, sắp đến hồi kết rồi lại thấy sợ. Tao thấy mất mặt quá!”
“Tao cũng có muốn chết đâu. Được sống tuyệt vời biết mấy.” Những vỉa băng phản chiếu ánh sáng lành lạnh trên khuôn mặt rất điển trai của Nguyệt Bính, “nên chúng ta hãy cố gắng đừng có chết.”
“Uỳnh... Uỳnh...”
Có tiếng động dữ dội vọng trên đỉnh núi. Ngọn núi rùng rùng rung chuyển, tảng đá chúng tôi đang ngồi kêu lên răng rắc, một vết rạn loằng ngoằng như tia chớp xuất hiện tại chỗ tiếp giáp với vách núi. Tảng đá rung lên bần bật như chực rơi. Chúng tôi vội vã bám chặt lấy dây an toàn để giữ thăng bằng. Tảng đá như vật thể sống, nhảy nhót tưng bừng theo sự rung chuyển của trái núi rồi vỡ tan, rơi ầm ầm xuống khe núi. Dưới chân tôi thoắt đã trống trơ, cơ thể treo vắt vẻo trên vách núi, cố gắng gồng lưng đu người thật mạnh mấy lần mới gác được chân vào kẽ đá. Nguyệt Bính hét lên: “Rìu leo núi, móc chặt, mau!”
Tuyết đọng rơi xuống mù mịt, âm thanh càng lúc càng khủng khiếp, tựa như hàng vạn tiếng sét đánh trên đầu. Tôi bổ rìu leo núi vào kẽ đá, ngẩng đầu lên nhìn, mắt suýt nữa nổ tung.
Từng mảng tuyết lớn ồ ạt rơi xuống như trận đại hồng thuỷ, cuốn theo vụn tuyết mù trời và những khối tuyết lăn tròn như quả bóng, đua nhau đổ xuống tối tăm mắt mũi, kèm theo những tiếng va chạm vang như sấm dậy.
Tuyết lở!
“Bám chắc vào!” Nguyệt Bính thoăn thoắt di chuyển về phía tôi trong cơn lũ tuyết.
Tôi mở miệng định nói thì tuyết vụn đã tới tấp bay vào đầy miệng lạnh cóng, khí áp dữ dội thốc vào trong mũi khiến tôi gần như ngạt thở. Tôi bám chặt lấy rìu, ngón tay gồng quá mạnh khiến da nứt toác. Tôi cúi thấp đầu, duỗi thẳng thân người để giảm diện tích chịu lực, nhưng vẫn chẳng ăn thua, hai bàn tay cầm rìu không thể nào chống chọi với những tảng tuyết đang ào ào trút xuống. Cây rìu cũng rung lên bần bật, tôi không thể bám chắc cán rìu được nữa. Một mảng tuyết lớn giáng xuống trúng người, những ngón tay tôi trượt đi theo cán rìu, rồi rơi xuống cùng khối tuyết.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, trước mắt chỉ là tuyết trắng ngợp trời. Từ trong màn tuyết chết chóc, một cánh tay quen thuộc thình lình thò ra, chụp cứng lấy cổ tay tôi. Nguyệt Bính nghiến răng, trán nổi đầy gân xanh, một tay bám lấy cán rìu, tay kia cố sống cố chết kéo giữ tôi. Một mảng tuyết khổng lồ trượt xuống, giáng trúng lưng nó. Nguyệt Bính “hự” lên một tiếng, cơ thể kéo căng như sợi dây đàn bởi lực rơi của khối tuyết và sức nặng của tôi. Tôi nghe tiếng xương cốt nó kêu lên răng rắc. Tôi gào lên: “Mày buông ra!”
Lại một khối tuyết nữa lăn xuống, va trúng gáy của Nguyệt Bình. Tôi thấy mắt Nguyệt Bính lờ đờ rồi từ từ nhắm chặt, nhưng bàn tay nó càng siết chặt lấy cổ tay tôi. Tôi lần sờ cây xẻng của Đức giắt ngang lưng, sức ép khủng khiếp của luồng tuyết lở khiến cho động tác quá đỗi đơn giản ấy cũng trở nên khó khăn vô cùng. Tôi gầm lên một tiếng, dồn hết sức tàn lôi xẻng ra, vung lên, phạt thẳng cánh xuống cổ tay mình.
Bàn tay đứt lìa, máu phun xối xả trên tuyết trắng. Người tôi rơi xuống, lưỡi xẻng theo đà chém vào vách đá, mũi xẻng vỡ tan, văng ra, cắm ngập vào má phải tôi, mảnh vỡ sắc cạnh chống vào vòm miệng khiến tôi không thể nào khép miệng lại được. Vụn tuyết lớn nhỏ tới tấp rơi vào đầy trong họng khiến tôi ngạt thở. Bên tai gió thổi vù vù, tôi thậm chí còn không cảm thấy đau. Nguyệt Bính vẫn giữ khư khư bàn tay đã đứt lìa của tôi, Cơ thể thẳng đơ như cái đinh, kiên gan cắm vào vách đá.
Tôi đang vùn vụt rời xa Nguyệt Bính, hình bóng nó từ từ chìm nghỉm trong bão tuyết. Tôi nhắm mắt lại: “Tạm biệt, bạn tôi!”
Một tiếng hú dài trong trẻo át hẳn tiếng tuyết lở, như rạch đôi bầu không! Hai cái bóng trắng vùn vụt lướt đi trong dòng tuyết lở, lao về phía tôi. Đà rơi tự do thình lình bị cản lại, lưng của tôi va đập mạnh vào một thứ gì đó, khiến tuyết trong cổ họng cũng phải bắn vọt ra ngoài. Tiếng hú lanh lảnh như xuyên thủng màng nhĩ, có hai cánh tay lực lưỡng nâng bổng tôi lên, ném ngược lên cao, rồi một tay đỡ lấy tôi, cõng lên lưng, đội cơn tuyết lở trèo lên đỉnh núi.
Lớp lông trắng muốt mềm mại ấm áp lạ thường, tôi nằm rạp trên đó, không còn chút hơi sức, đến cả suy nghĩ cũng dừng lại theo.
Tiếng tuyết lở lặng dần, tuyết rơi xuống thưa thớt hơn hẳn, cho đến khi chỉ còn rải rác vài cụm, rồi kết thúc. Vách núi lộ ra diện mạo vốn có, quá nửa bị phủ dày băng cứng, tựa như được khảm lên một bức vách thuỷ tinh. Hàng trăm cái xác chết cóng mặc đủ kiểu trang phục khác nhau, sắc mặt vẫn giữ nguyên vẻ kinh hoàng, bị đông cứng trong lớp băng. Bức tường băng trông tựa như một cỗ quan tài kính khổng lồ!
Có tiếng hú dài từ bên trái vọng lại. Một con vượn người trắng toát cao đến hơn hai mét cõng Nguyệt Bính trên lưng, tay chân thoăn thoắt bò lên vách núi nhanh như lướt. Con vật đang cõng tôi cũng cất tiếng hú theo, sau mười mấy cú nhô lên hụp xuống nữa, cuối cùng, chúng tôi cũng lên được đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một khe núi nhỏ. Hai con vượn người vác theo chúng tôi nhảy thẳng xuống khe núi.
❀ 5 ❀Con vượn người thả tôi xuống đất. Mặt đất nóng hầm hập như cái lồng hấp. Theo thói quen, tôi đưa tay chống đất đứng dậy, thì cổ tay phải đau thấu óc, mới nhớ bàn tay đã bị chính tôi chém đứt. Tôi giơ cánh tay lên, nhìn cổ tay cụt ngủn, vết chém đã đóng băng và cầm máu, xương cổ tay trồi ra ngoài trắng ởn. Tiềm thức tôi vẫn muốn cử động ngón tay, và cảm giác trống rỗng mất mát trên cổ tay lúc này thật khó lòng diễn tả.
Lưỡi xẻng đâm vào quai hàm vẫn cắm vào ngạc trên. Tôi nghiến răng rút ra, đau đến suýt ngất.
Tôi phun ra từng ngụm máu, từ từ khép miệng lại. Lúc này, Nguyệt Bính cựa quậy rồi từ từ mở mắt, thấy con vượn người đứng thù lù trước mặt thì nhảy dựng dậy.
“Nguyệt Bính, chúng đã cứu chúng ta đấy.” Tôi vội kêu lên, vết thương trên má bị kéo căng như rách toạc, đau đến choáng váng.
Hai con vượn người hú lên, hoa chân múa tay, không biết đang trao đổi với nhau điều gì, lại hú lên một hồi dài rồi phăm phăm nhảy lên đỉnh núi, leo xuống vách núi nhìn ra xa.
Nguyệt Bính ngơ ngác nhìn tôi, rồi bàng hoàng kêu lên: “Tay mày đâu rồi?”
“Trong tay mày chứ đâu.” Tôi run rẩy chĩa cánh tay cụt ngủn về phía nó.
Lúc này, Nguyệt Bính mới phát hiện ra bàn tay nó vẫn giữ chặt lấy bàn tay bị cụt của tôi, thì sấp ngửa chạy lại, cuống quýt ráp bàn tay đứt cụt vào cổ tay của tôi: “Chắc chắn sẽ nối lại được! Chắc chắn sẽ nối lại được thôi!”
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nguyệt Bính hoảng hốt đến vậy. Vết thương bị động chạm đau đến thấu tim. Tôi hít sâu một hơi khí lạnh, gắng xua đi cơn choáng váng: “Mày nghĩ tao là thạch sùng chắc! Thôi bỏ đi!”
“Sao lại bị đứt? Sao lại ở trong tay tao?” Nguyệt Bính cầm bàn tay bị đứt của tôi, tôi thấy tay nó run lên, mặt tái nhợt, “thằng điên kia, tao biết rồi, tự mày chặt phải không?”
“Thì tao đâu có biết lại có vượn người đều cứu chúng ta.” Tôi đổ phịch xuống, chứ tao có muốn làm thằng cụt tay đâu. Giờ sao đây, Nguyệt Bính? Chốn nó, thiêu nó, hay mang theo người?”
“Mày vẫn còn tâm trí để đùa à?” Nguyệt Bính giơ bàn tay của tôi lên hét lớn, đây là bàn tay đấy!”
Tôi cố toét miệng cười, vết thương trên má càng đau tợn, nhưng vẫn không đau đớn bằng vết thương lòng. Cười đấy, nhưng tôi vẫn không nhịn nổi, cuối cùng bật khóc thành tiếng, “không phải tay tao thì là cái gì?”
“Tao xin lỗi.” Nguyệt Bính cúi gục đầu, “cái giá phải trả quá lớn.”
“Đến được là tốt rồi.” Tôi khịt mũi, cố gắng chấp nhận sự thật đau thương.
Nguyệt Bính chỉ ra sau lưng tôi: “Vẫn có cách.”
Tôi liền nhổm dậy, nhìn về phía sau. Một làn gió ấm sực phả vào trước mặt, mùi lưu huỳnh nồng nặc khiến tôi suýt không mở nổi mắt, và cảnh tượng kỳ quái trước mặt khiến tôi kinh ngạc đến mức quên bẵng cả đau đớn.
Giữa đỉnh núi là một hồ nước xanh biếc, đường kính hơn năm chục mét, mép hồ cách chúng tôi chỉ tầm năm sáu mét, nhưng vẫn cảm nhận được hơi lạnh căm căm. Nước giữa hồ có màu đỏ, dung nham từ đáy hồ đang đùn lên sùng sục, dung nham nóng chảy hoà vào nước hồ lạnh buốt, tựa như băng và lửa đang vật lộn, giao chiến với nhau, ven bờ phát ra tiếng xèo xèo, khói lưu huỳnh và hơi nước bốc lên mù mịt. Dung nham không thể di chuyển mảy may, nước hồ cũng không thể nuốt hết dung nham.
Một hòn đảo nhỏ hình tròn kết bởi dung nham núi lửa rộng chừng ba bốn mét nhô cao giữa lòng hồ, chính giữa hòn đảo đặt một cỗ quan tài bằng đồng xanh!
Khác với những cỗ quan tài mà chúng tôi đã bắt gặp ở Thái Lan, Nhật Bản, Ấn Độ, Hàn Quốc, cỗ quan tài này sáng bóng như gương, không hề chạm trổ hoa văn.
“Bí Ngô, ở yên đây, tạo sẽ bơi qua đó!” Nguyệt Bính thử nhúng ngón tay xuống nước.
Cảnh tượng này, tôi đã gặp trong mơ, hình ảnh con quái vật đâm xuyên qua người Nguyệt Bính lại hiện ra mồn một.
Tôi vội hét lên: “Nguyệt Bính, quay lại mau, coi chừng đằng sau!”
Nguyệt Bính chắc cũng sực nhớ đến cơn ác mộng, vội quay phắt người, nhảy vọt lên, rồi nhìn trân trần xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Chẳng có gì cả, quái vật ở đâu ra?
“Bọn mình thần hồn nát thần tính quá đấy.” Nguyệt Bính day huyệt thái dương, ánh mắt đầy mệt mỏi.
“Nhưng hai đứa cùng mơ một giấc mơ giống hệt nhau, rất bất thường.” Tôi vừa dứt lời, mặt hồ bỗng sôi lên sùng sục, nước bắn tung toé. Thình lình, cứ như đáy hồ vừa bị đục thủng, khiến nước hồ cuộn thành một phễu xoáy lớn, càng lúc càng mở rộng, rồi xuất hiện một bóng đen khổng lồ bơi vòng vòng theo dòng xoáy. Từ dưới hồ vọng lên tiếng gầm như bò rống, mặt nước dập dềnh dữ dội, dòng xoáy biến mất, hơi nước bốc mù mịt như mưa. Từ dưới hồ ngoi lên một con quái vật với cái cổ dài hơn ba mét!
Nguyệt Bính dìu tôi chạy lùi lại đến bên vách núi. Thân mình to như chiếc xe tải của con quái vật vẫn ẩn dưới nước hồ, chỉ trồi lên một phần lưng bám đầy bùn đất, cái cổ thô kệch chằng chịt những nếp nhăn dày cộp lắc lư không ngừng, trên cái đầu tựa như đầu rắn trồi lên hai cục thịt tròn mọc đầy vảy.
“Groào...” Con quái vật ngoác miệng, gầm lên đinh tai nhức óc, cái lưỡi hẹp dài thè ra qua hàm răng dày sít. Hồi lâu sau, nó mới khép miệng, mắt nhìn chúng tôi trừng trừng.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con vật nào to lớn khủng khiếp đến thế này, đứng trước nó, trong lòng tôi khó tránh khỏi hoang mang kinh hãi.
“Ùm... ùm...” Con quái vật tiến về phía hòn đảo ở giữa hồ, mặt nước dềnh lên từng cơn sóng lớn, khiến cả khe núi rung chuyển theo.
Còn cách đảo dung nham chừng năm sáu mét, nước hồ sôi sùng sục thiêu đốt cơ thể con quái vật, khiến bộ da nó rộp lên những nốt phồng to bằng quả bóng. Con quái vật khẽ rên lên đau đớn, cơ thể lảo đảo, nhưng vẫn cố rướn cổ, há miệng ngoạm lấy cỗ quan tài đồng xanh rồi quay lại, bơi về phía bờ, từ tốn đặt cỗ quan tài lên bờ rồi lặng lẽ lặn xuống nước.
Mặt hồ dập dềnh xao động một hồi lâu, tựa như tâm trạng của tôi lúc này!
Khe núi từ từ yên ắng trở lại. Cỗ quan tài đồng xanh mà chúng tôi vất vả tìm kiếm bấy lâu, và dự liệu trước một cuộc đấu tranh nảy lửa, giờ đây bình yên nằm ngay trước mắt chúng tôi, mà chúng tôi chưa cần động chân động tay gì hết. Nhìn cỗ quan tài, chúng tôi không hề phấn khích, chỉ thấy mệt mỏi tột độ.
Không biết bao lâu sau, cỗ quan tài vẫn nằm im lìm không chút động tĩnh.
Nguyệt Bính búng một hòn đá vào cỗ quan tài, “coong” một tiếng, bên trong rỗng tuếch!
“Bí Ngô, cỗ quan tài này là một khối đúc liền, không có khe hở.” Nguyệt Bính mặt lạnh tanh, ánh mắt tràn đầy thất vọng, nó tiến lại gần, giơ chân đạp vào cỗ quan tài, “hoặc có lẽ cáo chín đuôi đã chết từ lâu rồi.”
Dù Nguyệt Bính không nói, tôi cũng đoán ra được điều này.
Chẳng lẽ tất cả lại kết thúc như vậy sao? Tôi phải trở về với cánh tay đứt cụt, khuôn mặt thủng lỗ? Và còn Tsukino?
Nguyệt Bính gầm lên giận dữ, hai tay đấm lia lịa vào cổ quan tài đến toé máu.
“Nguyệt Bính, con quái vật đưa cỗ quan tài tới đây, chắc chắn là có mục đích. Vượn người cũng không tự dưng mà cứu chúng ta!” Thấy Nguyệt Bính suy sụp, tôi chỉ có thể tìm bừa các lý do để khiến nó bình tâm trở lại.
“Mục đích ư? Mẹ kiếp, đây chính là một trò bịp kéo dài cả nghìn năm. Dụ dỗ người ta đi tìm cáo chín đuôi, tàn sát lẫn nhau để tranh giành cỗ quan tài, rồi bỏ mạng ở cái chốn thâm sơn cùng cốc này.” Nguyệt Bính mắt đỏ ngầu, gầm lên.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đó, nghĩ đến những người đã bỏ mạng vì cỗ quan tài, nghĩ đến vô số xác chết đông cứng trên vách núi, tôi cũng tuyệt vọng theo Nguyệt Bính. Có lẽ cáo chín đuôi Yeon Ho đã chết từ đời tám hoành nào rồi. Trước khi chết, bà ta đã bày ra trò bịp bợm này để kích động những người mang dị thuật tự lao đầu vào chỗ chết.
Tôi hoang mang đưa mắt nhìn khắp xung quanh, nhưng không biết mình đang nhìn cái gì. Ánh mắt tôi quét qua khe núi, đá, nước hồ, dung nham, quan tài...
Đột nhiên, tôi như sực nghĩ ra điều gì?
Khe núi này, vẫn thiếu một thứ gì đó.
❀ 6 ❀“Nguyệt Bính, mày không thấy lạ sao?” Tôi một tay vịn vách đá đứng dậy, “tao cứ thấy thiếu thiếu thứ gì.”
Nguyệt Bính nghe vậy, cũng gắng gượng trấn tĩnh lại, nheo mắt quan sát rồi lắc đầu. Nếu không có cảnh tượng nước lửa dung hoà dưới mặt hồ, không có cỗ quan tài đồng đen, không có con quái vật vừa xuất hiện, thì khe núi này cũng chẳng có gì khác biệt so với những khe núi bình thường khác. Nhưng tôi lại thấy có gì đó bất thường.
Rốt cuộc là bất thường ở chỗ nào? Tôi đưa tay gãi đầu, nhưng chẳng thấy ngón tay chạm vào tóc, mới sực nhớ ra bàn tay nhớ ra đã bị cụt.
Đôi khi liên tưởng của con người ta thật kỳ lạ. Nhìn cổ tay trụi lủi, tôi nghĩ đến cái xẻng của Đức. Và một thứ tương tự chợt hiện ra trong đầu!
Cuối cùng, tôi đã hiểu ra, trong khe núi thiếu cái gì!
Tôi vừa nghĩ đến cái cán xẻng. Cán xẻng bằng gỗ. Mà khe núi lại thiếu gỗ.
Tôi nhìn khắp một lượt xung quanh. Nguyên một khe núi rộng lớn không hề có một cái cây!
Tôi chắp nối lại mạch suy nghĩ. Đá, nước, dung nham, quan tài, gỗ.
Thổ, Thuỷ, Hoả, Kim, Mộc, ngũ hành thiếu mất một!
“Nguyệt Bính, mày trèo lên, nhìn xuống dưới mà xem.” Tôi chỉ lên trên khe núi, “xem cái hồ có hình gì?”
Nguyệt Bính leo lên vách núi, nhìn xuống hồ nước rồi thoăn thoắt trèo xuống, vẽ một hình âm dương thái cực trên mặt đất: “Dung nham và nước hồ chia mặt hồ thành cá âm và cá dương. Đứng từ chỗ này, chúng ta chỉ nhìn thấy cá âm hình thành từ nước hồ, sương mù đã che khuất phần dung nham ở nửa bên kia, đó chính là cá dương. Hòn đảo đặt cỗ quan tài nằm ở vị trí mắt cá dương. Còn con quái vật xuất hiện ở vị trí mắt cá âm.”
Nói đến đây, Nguyệt Bính mỉm cười: “Bí Ngô, mày giỏi thật đấy. Không ngờ mày lại nghĩ ra được!”
Đầu óc tôi bỗng nhiên bừng tỏ. Tuy không biết cáo chín đuôi ở đâu, nhưng khe núi này được sắp đặt theo cách cục Âm nhãn tụ khí. Thời xưa, phương sĩ thường thích nuôi thú lạ, để tăng trưởng trí tuệ cho chúng, họ sẽ tìm đến nơi có ngũ hành thiếu Mộc để bày cách cục Âm nhãn tụ khí, lợi dụng âm dương bát quái tương xung, để hai khí âm dương đều hoá thành dương khí, bổ sung cho dị thú. Sở dĩ cần phải thiếu Mộc, là bởi “Mộc lâu ắt thành âm”, một khi có Mộc xuất hiện, cách cục phong thuỷ sẽ bị phá huỷ, dị thú sẽ phải hiện hình.
Nguyệt Bính ngồi lom khom trước cỗ quan tài, chỉ vào góc vuông giao giữa Bạch Hổ và Huyền Vũ ở góc trên bên trái, nói: “Bí Ngô, mày nhìn xem, chỗ này có khoảng trống.”
Tôi ghé sát lại nhìn. Cỗ quan tài hình như bị mẻ mất một mảnh vào lúc đặt xuống, chỗ khuyết trông giống hình sao năm cánh lồng trong hoa mai. Tôi đưa ngón tay trỏ ra đo, tim bỗng thót lại: “Nguyệt Bính, đây chính là lỗ khoá để mở cỗ quan tài.”
“Kiếm miếng gỗ, mài theo hình này, tra vào!” Nguyệt Bính vừa định đứng dậy thì tôi đã ngăn nó lại.
Tôi ấn vai nó xuống, nhấn mạnh từng tiếng: “Nguyệt Bính, chìa... khoá... ở... chỗ... tao.”
“Mày nói gì?” Nguyệt Bính nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh.
“Tao không biết!” Tôi chỉ thấy đầu óc rối bời, “tay tao cử động không tiện, mày tháo giày chân trái giúp tao với.”
❀ 7 ❀Nguyệt Bính giúp tôi tháo giày leo núi ra, rồi cởi luôn chiếc tất đang bó chặt lấy chân tôi.
Quanh cổ chân tôi buộc một sợi dây đỏ xỏ qua mảnh gỗ màu chì, cả hình dáng và độ dày đều hoàn toàn khớp với mảnh khuyết trên cỗ quan tài.
“Bà cô già trong trại trẻ mồ côi kể với tao, từ khi tao còn đỏ hỏn, mảnh gỗ này đã được đặt trong tã rồi. Tao vẫn luôn đeo nó từ nhỏ tới lớn.” Tôi giật đứt sợi dây, dúi miếng gỗ vào tay Nguyệt Bính, “đừng hỏi nhiều, tao chỉ biết được đến thế thôi.”
Nguyệt Bính tung miếng gỗ trên tay: “Gỗ mun?”
“Phải. Hay còn gọi là gỗ âm trầm, loại gỗ mang âm khí nặng nhất.” Tôi phờ phạc đáp, “tra vào đi.”
“Lùi lại.” Nguyệt Bính xô tôi một cái.
Tôi lắc đầu: “Không cần, cứ tra vào đi.”
Sau khi tra mảnh gỗ vào chỗ khuyết, chúng tôi vẫn lùi lại vài bước, căng thẳng nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài.
“Chít... chít...” Trong cỗ quan tài chợt vọng ra tiếng cáo kêu yếu ớt.
Chớp mắt, bầu không khí bỗng tối sầm, trời đất tựa như bị che kín bởi một lớp vải đen, vô vàn luồng khí đen từ mặt hồ, từ bầu trời, từ vách núi, từ dung nham toả ra, hội tụ thành một khối khí đen kịt trên cỗ quan tài rồi bị hút về phía mảnh gỗ mun. Cỗ quan tài tựa như chiếc quạt thông gió, hút hết các luồng khí đen vào trong đó.
Tiếng cáo kêu mỗi lúc một chói tai, cỗ quan tài đồng đen nặng trịch giờ giống như cánh quạt, quay tít trên mặt đất, như đang hút hết không khí vào trong đó. Cỗ quan tài từ từ nâng lên cao, xoay vùn vụt, biến thành một cái bóng tròn lờ mờ xanh.
Từ trong luồng khí xoay tròn bỗng bùng lên một tiếng nổ. Cỗ quan tài ngừng xoay, kêu lên ken két rồi nứt ngang từ giữa, từ trong kẽ nứt, một vệt sáng bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím rọi thẳng ra rồi nổ tung giữa không trung. Vô số quầng sáng rực rỡ sắc màu theo nhau nở xoè như pháo hoa, sáng rỡ tựa sao trời.
Một vệt sáng trắng loá mắt rơi xuống đất, ánh sáng dịu dần, hiện ra một con cáo đỏ rực với chín cái đuôi trắng muốt như tuyết bồng bềnh lay động, hai mắt như hai đốm lửa bập bùng, đang tò mò nhìn chúng tôi.
“Không ngờ các ngươi lại có thể tìm thấy ta.” Cáo chín đuôi lên tiếng, giọng nói êm đềm thánh thót như hát, “chỉ những kẻ không bị cám dỗ vì nhan sắc, không lùi bước trước điềm dữ ác mộng, sẵn sàng xả thân vì nghĩa trong bước đường cùng, mới có thể đến được nơi Âm nhãn tụ khí này. Thực ra, trước đây, cũng có vô số người vượt qua được ba cửa ải đó để tìm tới đây, nhưng vì không biết được bí mật của cỗ quan tài, nên vẫn bỏ mạng trong tuyệt vọng, biến thành xác sống dưới đáy hồ.”
Bộ lông trơn mướt của các chín đuôi dập dờn như sóng gợn trên mặt hồ gió thổi, ánh hào quang đỏ lửa trong đôi mắt từ từ thu lại, biến thành đôi con ngươi màu đỏ.
Nguyệt Bính hỏi: “Bà là Yeon Ho?”
“Phải, ta chính là Yeon Ho, là con cáo chín đuôi mang nghiệp chướng nặng nề. Ở xứ Phù Tang, ta đã chém giết cả ngàn người mới giành được viên xá lợi cuối cùng. Vốn dĩ ta định lập tức cầu mong cho cáo chín đuôi chết thảm từ một nghìn năm trước sống lại, nhưng ta chợt nhìn thấy một thằng bé ôm xác người cha là samurai khóc lóc thảm thiết, ánh mắt nó nhìn ta, tràn đầy thù hận, khiến ta không bao giờ quên được. Ta chợt nghĩ, ta khổ sở tìm kiếm suốt bấy nhiêu năm, là vì cái gì? Bộ tộc cáo chín đuôi đúng là bị con người giết chết, nhưng ta cũng đã thảm sát hàng vạn người, rốt cuộc những gì ta làm là đúng hay sai? Oan oan tương báo đến bao giờ? Nếu ta cho bộ tộc cáo chín đuôi sống lại, thì con người trên thế gian ắt sẽ bị tộc cáo chín đuôi trả thù, tàn sát, tận diệt. Nếu là vậy, thì ta sẽ càng gây thêm nghiệp chướng nặng nề nữa. Nghiệp chướng ta gây ra đã quá nhiều rồi, đã đến lúc ta cần xoá bỏ. Trở về Go Ryeo, ta đã làm năm cỗ quan tài đồng xanh, bốn cỗ đặt ở bốn nước mà ta đã tạo sát nghiệp nặng nề, và để lại tấm bản đồ, hi vọng có người sẽ phát hiện ra bí mật của cỗ quan tài để cứu vớt những người sắp chết. Còn ta ẩn náu ở đây, ngày đêm cầu nguyện cho sinh linh vạn vật trên núi Baek Du sinh sôi bất tận. Đạo trời tuần hoàn, trăm năm xuất quan, ăn sâm bổ dương, phục hồi nguyên khí. Để đề phòng người có tà tâm, ta đã tạo ra ba tầng nghiệp chướng, chỉ có kẻ nào không quên bản tâm, tư chất hơn người, mới có thể gặp được ta.”
Cáo chín đuôi điềm tĩnh kể sơ qua mọi việc, nhưng tôi nghe mà trong lòng dậy sóng.
Mọi chuyện, quả là nằm ngoài tưởng tượng.
Từ bỏ thù hận, tha thứ cho kẻ phản bội, một mình chịu đựng đau khổ, trở lại với bản tấm lương thiện ban sơ, quả là một lựa chọn khó khăn biết mấy.
“Các ngươi đến đây, ắt không phải chỉ để nghe ta kể chuyện. Hãy nói ra nguyện vọng của mình!” Cáo chín đuôi chìa bàn tay ra, để lộ ba viên xá lợi toả ra hào quang rực rỡ.
“Hãy cho các bạn của tôi sống lại!” Nguyệt Bính cúi rạp người, và cả những người đã vì chuyện này mà bỏ mạng trong hai năm qua.”
“Đây chính là nguyện vọng của các ngươi ư?” Cáo chín đuôi nghiêng đầu nhìn tôi, “Chẳng lẽ ngươi không muốn nối lại bàn tay đứt để thoát khỏi cảnh tàn phế?”
“Quyết định của nó, cũng chính là quyết định của tôi.” Tôi cười.
“Các ngươi đã trải qua thử thách cuối cùng: quên tiểu ngã vì đại ngã!” Quanh cáo chín đuôi toả ra một vầng hào quang đỏ rực, “xá lợi như vạn vật, thường hiện giữa thế gian. Muốn cho mọi người sống lại, phải thay đổi thời gian vô hình. Khi tỉnh lại rồi, các ngươi sẽ quay về quá khứ, quên hết tất cả, tiếp tục vượt qua trải nghiệm hồng trần vạn trượng, kiếp nạn muôn vàn. Các ngươi có bằng lòng không?”
“Chỉ cần đừng lặp lại những gì đã trải qua là được.” Nguyệt Bính gãi mũi, “chúng tôi sẽ quay trở lại thời điểm nào?”
“Thời gian như nước, nước không định hình. Thuận dòng mà chảy, không có điểm dừng.”
“Nghĩa là, đến bà cũng không biết chúng tôi sẽ quay trở lại thời điểm nào phải không?” Tôi kinh hãi, “liệu có quá trớn mà trở về tận ba vạn năm về trước, biến thành người vượn không thế?”
“Phải tuỳ cơ duyên!” Cáo chín đuôi mỉm cười, sắp xếp những viên xá lợi thành một đường thẳng, rồi bắt đầu ngâm nga một khúc hát nghe rất giống với mật ngữ Saman của Yu Taek Hye.
Tôi chợt thấy cơ thể mình trở nên hư vô, nhẹ bẫng, trong veo. Vô vàn tia sáng đan xen chạy vụt qua trước mắt, ký ức như cuộn băng quay ngược, vùn vụt chạy qua trong trí não tôi.
“Nguyệt Bính! Hoá ra cả hai chúng ta đều ở trên hòn đảo đó!”
“Đúng vậy. Lão thuyền trưởng người cáo chết tiệt, dám dùng vu thuật để phong kín ký ức của tao về mày ở trên đảo.”
“Chuyện trên đảo, chúng ta còn chưa giải quyết. Khi nào mới có thể quay lại đó để xử lý triệt để nhỉ? Cái giống quái vật trên đỉnh núi rốt cuộc là gì? Nguyệt Bính, mình giao hẹn là đi cùng nhau đấy nhé!” Giọng của tôi chập chờn lúc xa lúc gần, giống như cũng đang trôi đi vùn vụt theo dòng ánh sáng.
“Được, giao hẹn nhé.” Nguyệt Bính nhướng mày, khuôn mặt nó mờ dần, mờ dần, cơ thể chỉ còn là một cái bóng xam xám.
“Chúng mình chớ quên nhau đấy, ở đâu cũng phải có nhau.” Tôi nói với một câu cuối cùng.
“Đã là bạn, suốt đời là bạn!”
Nguyệt Bính đã hoàn toàn biến mất.
Tôi muốn khóc, nhưng không tài nào khóc được.
Tôi đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của mình, cơ thể hoà vào những luồng ánh sáng đang lao đi vùn vụt!
Nguyệt Vô Hoa, thật vui vì đã biết nhau trong đời. Hẹn gặp lại nhé! Bạn tôi!