NGOẠI TRUYỆN
Người kiến trên đảo hoang
Tương truyền có một loại cổ thuật tên là cổ kiến, người luyện cổ từ lúc sinh ra đã bị rạch da dầu rồi nhét vào đó ba mươi sáu quả trứng kiến, sau đó phải sống trong cái ang nuôi đầy kiến, ăn kiến mà sống. Năm mười hai tuổi mới được ra khỏi ang kiến, từ đó đổi sang ăn thứ bột sền sệt giã từ thảo dược và nội tạng động vật sống, đến năm mười tám tuổi, kiến dưới da đầu mới trưởng thành, có thể luyện thành cổ kiến.
❀ 1 ❀Suốt cả ngày trời, chúng tôi ngồi trên tảng đá, nhìn đăm đăm ra ngoài biển khơi. Chỉ cần trên mặt biển hiện ra một chấm đen giống như tàu thuyền, chúng tôi sẽ nhảy dựng dậy, giơ hai tay vẫy rối rít, hò hét cật lực, sau đó thì nhìn thấy mấy con chim hải âu từ xa bay tới...
“Vô vọng thôi,” Nguyệt Bính cất giọng khàn khàn, môi nứt nẻ rướm máu vì thiếu nước, “phải tìm cách để sống sót đã.”
Tôi di đầu ngón tay trên tấm thẻ đồng có khắc dòng chữ Hàn Quốc: “Nguyệt Bính, không biết ai đã dúi cho tao tấm thẻ này nhỉ?”
Nguyệt Bính vục đầu xuống nước biển, rất lâu sau mới ngóc đầu lên: “Đã không còn quan trọng nữa.”
“Uỳnh... Uỳnh...” Ngọn núi nhỏ hình nấm mồ nằm chính giữa hòn đảo chợt vang lên những tiếng nổ kinh động. Một làn sương khói màu đỏ máu từ trên đỉnh núi toả ra, len lỏi trong khu rừng. Đàn chim rào rào đập cánh bay lên, nhưng rồi lại như đoạn video bị bấm nút tạm dừng, khựng lại giữa không trung rồi theo nhau rơi thẳng xuống.
Cảnh tượng kỳ dị này liên tục xuất hiện trong hai ngày, vào lúc sáu giờ, mười hai giờ và mười tám giờ, thời gian cực kỳ chuẩn xác.
“Có vẻ như hàng xóm của chúng ta không được thân thiện cho lắm.” Nguyệt Bính nhảy xuống khỏi tảng đá, đi trên bãi cát mịn, tiến về phía rừng cây, “Bí Ngô, không phải thắc mắc, cái gì đến rồi sẽ đến thôi.”
Sắc trời tối dần. Tôi ngồi bên bìa rừng canh đống lửa, lấy lá cây giã nát đắp lên những chỗ da cháy nắng. Nguyệt Bính cầm theo một cây gậy nhọn từ bờ biển tiến lại, cây gậy xuyên táo qua hai con cá, nó lẳng lặng bắc lên đống lửa nướng.
Tôi đưa viên đá cuội kết đầy muối vào miệng ngậm, cái vị mặn chát mang mùi tanh của biển khiến tôi lợm giọng.
“Tối nay phải nghỉ lấy sức, ngày mai còn vào rừng tìm nguồn nước.” Nguyệt Bính vừa trở cá vừa nói, “không trông chờ mãi vào mấy cây dừa này được đâu, không tìm được nguồn nước, chỉ có đường chết khát.”
Suốt cả buổi chiều, chúng tôi đã chặt về một đống cành cây, xếp thành tín hiệu cứu hộ quốc tế “SOS” to tướng trên bãi cát, hi vọng rằng sẽ có máy bay phát hiện ra. Tuy cũng biết hi vọng rất mong manh, nhưng không làm lại không cam tâm. Tâm trạng tuyệt vọng đầy mâu thuẫn này đáng sợ hơn nhiều so với cảm giác mệt mỏi. Tôi chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ đến chuyện ăn uống, chỉ muốn đánh một giấc quên hết sự đời..
“Có cây thì sẽ có nước.” Nguyệt Bính rút xiên cá nuớng ra, quẳng cho tôi một con, “có nước thì sẽ sống.”
“Còn làn sương đỏ kia. Nguyệt Bính, mày có nhận thấy điều gì không? Tao cứ có cảm giác trên đảo không chỉ có hai chúng ta đâu.” Cảm giác kỳ lạ này từ sau khi tỉnh dậy trên bờ biển cứ bám riết lấy tôi. Cho dù làm bất cứ việc gì, tôi cũng luôn cảm thấy có hai con mắt từ trong rừng nhìn ra chòng chọc...
“Công viên kỷ Jura? Kingkong?” Nguyệt Bính vung tay phóng vụt một cành cây về phía khu rừng, “phim kỹ năng sinh tồn chế tác thành phim khoa học viễn tưởng cũng hay đấy chứ.”
“Bụp!” Một bóng đen từ trong rừng rậm bay vụt ra, cắm phập xuống bãi cát, chính là cành cây mà Nguyệt Bính vừa ném vào! Trong rừng vọng lại tiếng cành cây va đập rào rào, một hình người lông lá xồm xoàm đứng vụt dậy trong bụi cỏ dại, gầm gừ nhìn chúng tôi, đôi mắt đỏ như lửa sáng loé hào quang, vài giây sau, nó quay lưng lại, đi vào trong rừng.
Nguyệt Bính với lấy cây xiên cá, miệng ngậm ngang con dao Thuy Sĩ, chạy thẳng vào rừng. Tôi cũng quýnh quáng chạy theo. Qua những vạt cây cối rậm rì, vẫn nhìn thấy loáng thoáng con quái vật hình người di chuyển cực kỳ mau lẹ, chỉ vài cú nhún nhảy giữa những gốc cây to hai người ôm, đã sắp mất hút tăm dạng...
Tôi nhảy qua bụi cỏ, chợt giẫm phải thứ gì mềm nhũn, hai chân lập tức bị bó chặt. Tôi cố nhấc chân lên, nào ngờ lại có một sức hút túm chặt lấy bàn chân, khiến hai chân bị lún sâu tới tận bắp chân. Tôi đang trên đà lao về phía trước, nên ngã một cú sấp mặt, hai tay chống vội xuống đất, nghe “ọp” một tiếng, cổ tay tôi ngập lún trong một thứ chất lỏng đặc quánh dính nhép.
Một luồng hơi thum thủm như khí biogas xộc vào trước mặt khiến tôi suýt ngất, tôi hốt hoảng gào lên: “Nguyệt Bính, tao sa xuống đầm lầy rồi!”
Nguyệt Bính từ đằng trước vòng lại, một chân thụt xuống đầm lầy, vội khựng lại, ngả người ra đằng sau, cố gắng rút chân ra khỏi vũng bùn.
“Đừng giãy giụa, giữ bình tĩnh, hít thở thật đều!” Nguyệt Bính tháo thắt lưng, buộc thật chặt vào đầu cây gậy rồi nằm rạp xuống đất, quẳng cho tôi. Đầu dây thắt lưng rơi xuống trước mũi tôi cách chừng nửa mét, bùn bắn tung toé lên đầy mặt.
“Tay đâu, bám chặt lấy.” Nguyệt Bính đã rướn người tới tận mép đầm lầy, lại vung dây thắt lưng quăng thêm một lần nữa.
Lần này, chỉ cách tôi chừng hai chục phân!
Tôi cố gắng kìm nén cơn sợ hãi, cố gắng rút tay lên thật nhẹ nhàng, nhưng dưới đầm lầy tựa như có bốn cái xiềng bằng sắt siết chặt lấy chân tay tôi, cố mấy cũng không thể nhúc nhích.
Tôi cảm nhận rất rõ cơ thể tôi đang từ từ lún sâu xuống đầm lầy, chóp mũi cách mặt bùn mỗi lúc một gần, bên cạnh cánh tay sủi ra bọt khí đục ngầu, nổ lục bục.
“Mẹ kiếp thằng vô dụng, với tay ra đi!” Nguyệt Bính liên tục quăng dây thắt lưng về phía tôi.
“Nguyệt Bính, mày cố quăng vào miệng tao đi, để tao cắn.” Tôi cố ngẩng cao đầu, hít một hơi thật sâu, cơ thể lại lún thêm vài centimet nữa.
“Mày vẫn còn tâm trí để đùa đấy à!”
“Giờ mà không đùa sợ chốc nữa chẳng còn cơ hội.”
Sức hút của đầm lầy mỗi lúc một mạnh, khí mêtan xộc vào đầy phổi khiến đầu óc tôi mụ mị, mối đe doạ của cái chết gần kề khiến tôi sợ hãi giãy giụa, càng khiến người tôi lún xuống nhanh hơn. Đột nhiên, tay phải tôi ấn trúng một vật gì đó hình cầu, theo bản năng, tôi túm chặt lấy, đẩy mạnh. Ngón tay tôi thụt vào mấy cái lỗ, đầu ngón tay chạm phải thứ gì mềm mềm như thịt, rất nhiều lông cứng đâm xuyên vào ngón tay đau nhói, sau đó là cảm giác tê râm ran. Bùn đã lún sâu lút ngực, chèn ép phổi tôi đau tức. Dòng bùn bắt đầu bắn vào trong mũi theo những bọt khí lục bục.
Cuộc sống của tôi, chỉ còn được đếm bằng giây.
“Tao còn sống thì mày không thể chết!”
Đó là câu nói cuối cùng mà tôi nghe thấy...
❀ 2 ❀Không biết bao lâu sau, cảm giác đau dữ dội ở thắt lưng khiến tôi bừng tỉnh, người tôi như thể bị dao chém làm đôi, nhưng rồi cơ thể đột nhiên bị lôi phắt lên cao, đối kháng lại sức hút của đầm lầy. Thình lình, sức ép tan biến, cả người tôi nhẹ bẫng, tôi nghe tiếng bùn rơi ì oạp, lỗ mũi thông thoáng hơn, lá phổi đang bị ép chặt bỗng nở căng, không khí trong lành ùa vào khiến ngực tôi đau rát.
Tôi mở đôi mắt cộm dính những bùn, thấy mặt bùn đã ở xa bên dưới, một sợi dây thắt lưng thắt chặt vào dây thắt lưng của tôi, móc khoá lồng vào một sợi dây leo to bằng cổ tay. Sợi dây leo vắt qua một cành cây lớn chìa ra mặt đầm, cả người tôi treo vắt vẻo trên đó. Nguyệt Bính hai chân tì chặt xuống đất, dây leo quấn nhiều vòng quanh người, hai tay kéo căng sợi dây trong tư thế kéo co, hổ khẩu tứa máu, sắc mặc đầy căng thẳng, miệng mấp máy như đang nói gì đó.
Tai và miệng tôi đều bị bùn lấp kín, nên chẳng nghe thấy gì, cả người rời rã không còn chút sức lực để cựa quậy. Nguyệt Bính khựng lại một lát rồi bắt đầu há miệng dô hò ầm ĩ để kéo tôi lên.
Người tôi bị giật rùng rùng theo nhịp kéo, bùn trong tai, trong miệng từ từ văng ra, lúc này, tôi mới nghe thấy Nguyệt Bính luôn miệng hỏi: “Bí Ngô, mày chết chưa?”
Dây thắt lưng siết chặt ngang lưng, thít lấy dạ dày, nhấp lên nhấp xuống, khiến ruột gan tôi nhộn nhạo, cuối cùng cũng oẹ ra được đống bùn đang bị tắc cổ họng.
Tôi tiếp tục nôn ra mật xanh mật vàng, cổ rát như lột da: “Sống!”
“Tao biết số mày không chết dễ thế mà!” Nguyệt Bính quấn sợi dây leo qua thân cây liền mấy vòng rồi thắt nút buộc chặt lại, sau đó phịch mông ngồi phệt xuống đất thở hổn hển, “mày ở tạm đó đợi tao nghỉ tí đã. Mày về phải giảm béo đi mới được, chứ lần sau rơi xuống đầm lầy chắc tao không đủ sức kéo mày đâu.”
Tôi treo vắt vẻo như mớ giẻ lau, mặt mũi méo xệch: “Cứu thì cứu cho trót đi, đừng có hành tao nữa!”
Nguyệt Bính nheo mắt nhìn tôi: “Bí Ngô, mày nhất định phải làm theo đúng những gì tao nói.”
“Mày định thừa nước đục thả câu đấy à?”
Nguyệt Bính sầm mặt: “Đừng có buông thứ trong tay phải ra.”
Lúc này, tôi mới sực nhớ, vừa nãy khi sa xuống đầm lầy, tay phải của tôi đã bấu được vào thứ gì đó. Tôi cúi nhìn, rồi giật mình đánh thót vì kinh hãi.
Bàn tay tôi đang bấu chặt lấy nửa cái đầu lâu đọng đầy bùn, ngón tay thọc sâu vào lỗ mũi, mấy con đỉa đen trũi đang bám chặt lấy các ngón tay tôi, cái bụng to ễnh phập phồng, đang say sưa hút máu.
Tôi rú lên, quên bẵng ngay lời Nguyệt Bính, quăng luôn cái đầu lâu lên bờ rồi cuống cuồng rứt lũ đỉa ra. Nào ngờ càng kéo, chúng càng bám chặt, không tài nào lôi ra nổi.
“Có mấy con đỉa thôi, sao phải cuống thế? Địa sợ mặn, chốc nhúng tay xuống nước biển là nó tự nhả ra thôi.” Nguyệt Bính nhặt một cành cây, khều cái đầu lâu, “ồ, cái gì đây nhỉ?”
❀ 3 ❀Dẫu rằng từ cõi chết trở về là chuyện đáng mừng, nhưng nhìn bàn tay đầy đỉa bám, tôi chẳng thể nào mừng nổi, huống hồ tôi lại yếu đến mức không thể đứng vững. Nguyệt Bính xe cỏ làm dây, xâu cái đầu lâu buộc lủng lẳng ngang thắt lưng, tôi cố phản đối nhưng vô ích, đành phải mặc kệ nó, cho nó cõng tôi ra bờ biển.
“Bí Ngô, giơ cao tay phải lên, đừng có để đỉa bò lên người tao.” Nguyệt Bính phì phò căn dặn.
“Nguyệt Bính, cảm ơn mày.” Đây là câu nói duy nhất tôi có thể nói lúc này.
“Mày lắm chuyện.” Giọng Nguyệt Bính cũng thều thào chẳng kém gì tôi, rõ ràng cũng sắp kiệt sức, “đều tại tao, vừa nãy tao hấp tấp quá.”
Hai thằng tôi bùn đất lấm lem, chẳng buồn cởi quần áo, cứ thế lao mình xuống biển, mặc cho sóng biển vỗ đập lên người. Gặp nước biển, mấy con đỉa dẹp lép xuống, trông như tấm da, tôi nhìn cũng thấy hả dạ. Nguyệt Bính bất chấp hôi hám, vục cái đầu lâu xuống biển rửa thật sạch, rồi khua những ngón tay qua các lỗ: “Nếu là đầu lâu người, cũng là người dị dạng.”
Bình thường, đầu người có ba cái hốc ở mắt và mũi, nhưng hai bên hốc mũi của cái đầu lâu này lại không có hốc mắt, mà lại có hai cái hốc xếp hàng dọc trên trán. Có nghĩa là người này có hai con mắt mọc trên trán.
Sương khói đỏ rực toả trên đỉnh núi, quái vật hình người xuất hiện trong rừng, cái đầu lâu có mắt mọc trên trán, những chuyện quái đản này khiến tôi chợt nảy ra một ý: “Nguyệt Bính, hay hòn đảo này chính là nơi dừng chân của người ngoài hành tinh?”
“Mày nghĩ người ngoài hành tinh cũng dễ sa lầy giống như mày ấy à?” Nguyệt Bính gõ vào cái đầu lâu.
“Lỡ đầu cái đầm là mồ chôn của người ngoài hành tinh thì sao?” Tôi nói xong, bất chợt liên tưởng đến cảnh mình vừa rơi xuống một cái mộ tập thể đầy xác thối rữa, thì gai ốc sởn lên khắp mình mẩy.
Ký hiệu “SOS” xếp bằng cành cây đã bị nước biển cuốn đi quá nửa, chúng tôi bèn gom số cành cây còn lại, gác lên đống than củi chưa tàn để đốt lửa. Ngọn lửa ấm áp hơn bao giờ hết, quần áo chẳng mấy chốc đã được sấy khô, bám một lớp muối trắng toát.
Nguyệt Bính treo cái đầu lâu trên cành cây, ngồi cạnh đống lửa, gục đầu xuống gối: “Con quái vật nhìn thấy chúng ta liền chạy đi, chứng tỏ nó sợ. Cứ yên tâm ngủ đi, chắc chắn đêm nay sẽ an toàn.”
Tôi đâu có được bộ thần kinh thép như Nguyệt Bính? Nó đã ngáy khò khò rồi mà tôi vẫn hai mắt chong chong, cứ có chút tiếng động trong rừng là lại giật lên thon thót. Trằn trọc gần tiếng đồng hồ, không biết tôi ngủ thiếp đi tự lúc nào.
Không biết ngủ được bao lâu, trên đỉnh núi lại phát ra tiếng nổ dữ dội, tôi mở choàng mắt mà đầu óc vẫn váng vất, người ngợm hơi ê ẩm nhưng đã thấy khá hơn nhiều.
Nguyệt Bính ngồi quay lưng về phía tôi, nhìn lên ngọn núi. Làn khói đỏ rực từ đỉnh núi bốc ra, tựa như yêu khí trong “Tây du kí” bao trùm khắp khu rừng. Bầy chim sợ hãi bay vụt lên, nhưng rồi lại bất động và rơi xuống.
“Mày có nhận thấy gì không?” Tôi vừa ngáp vừa hỏi. Vừa dứt lời, tôi bỗng chết sững.
Đó không phải là giọng của tôi!
“Bí Ngô, tao quay đầu lại, mày chớ có sợ đấy nhé.”
Người ngồi quay lưng lại với tôi rõ ràng là Nguyệt Bính, nhưng giọng của nó lúc này nghe lại the thé tựa như con vẹt giả giọng đàn bà.
Mà giọng của tôi cũng như vậy.
Tôi điếng người, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Nguyệt Bính quay đầu lại. Vừa nhìn thấy bộ dạng của nó, tôi đã hồn vía lên mây, hét lên thất thanh!
“Mày cũng thế, gào thét cái gì?” Nguyệt Bính hất hàm nói.
Bên dưới lông mày, không có mí mắt, không có con ngươi, chỉ có một mảng da trống trơn.
Trên trán của nó có hai con mắt mọc theo hàng dọc.
Tôi vội sờ lên trán theo phản xạ, con mắt bị chọc phải đau nhói. Tôi đưa tay sờ vào vị trí vốn dĩ là hai con mắt, nhưng chỉ có lớp da phẳng lì. Thế nhưng, tầm nhìn của tôi rõ ràng vẫn ở hai bên sống mũi.
“Đã có người tới đây.” Nguyệt Bính chớp chớp đôi mắt trên trán, hai mí mắt khép lại từ hai bên phải trái rồi lại mở ra.
Hai hàng vết chân chạy dài từ khu rừng đến cạnh cái cây treo đầu lâu rồi lại quay trở về khu rừng.
Có “người” đã lấy mất cái đầu lâu!
❀ 4 ❀Tôi mất nửa buổi sáng mới kiềm chế được cơn bàng hoàng kinh hãi sau khi hai con mắt “chạy” lên trán. Nếu không có Nguyệt Bính ở đây, chắc chắn tôi đã phát điên mất rồi.
Tưởng tượng mà xem, tầm nhìn của bạn vẫn rất bình thường, nhưng khi soi gương, lại phát hiện ra chỗ hốc mắt trống trơn, và hai con mắt nằm dọc ngay giữa trán. Cảnh tượng hãi hùng này đủ để huỷ hoại thần kinh của bất kỳ một người bình thường nào.
Có trời mới biết Nguyệt Bính đã chịu đựng cơn kích động này như thế nào. Thằng này chắc chắn không phải là người thường!
Những thứ xấu xí rùng rợn đến mấy, nhìn nhiều rồi cũng thấy quen. Đến trưa, tôi đã có thể nhìn thẳng vào Nguyệt Bính khi nói chuyện với nó. Có điều giọng của hai thằng cứ choe choé như hai con vẹt, tức cười hết sức.
Chúng tôi bắt mấy con cá đem nướng. Nguyệt Bính dùng dao găm vót cành cây thành đinh gỗ nhọn, giắt một vòng quanh thắt lưng. Tôi cắt sợi dây leo, hai đầu buộc hai hòn đá to bằng nắm đấm, quấn quanh hai cánh tay làm chuỳ lưu tinh.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chúng tôi lần theo vết chân vào khu rừng. Lần này, chúng tôi cần phải giải đáp mọi nghi vấn về hòn đảo này, nếu không, cho dù có thuyền đi ngang qua, trông chúng tôi dị hợm thế này, ai còn dám cứu? Có cứu thì chắc cũng bán chúng tôi cho gánh xiếc rong, hoặc tống đến viện nghiên cứu khoa học để phải phẫu.
Trong rừng, không khí ẩm ướt, nóng ấm, mặt đất bùn lầy nhão nhoẹt, những vết chân đọng đầy nước nên rất dễ tìm. Cho dù có vài bước mất hút trong đám cỏ, cũng nhanh chóng xuất hiện ngay gần đó. Để tránh không bị sa xuống đầm lầy lần nữa, chúng tôi đi men theo những đám rễ cây quyện lẫn bùn đất và lá rụng, tiến về phía trước, cách này cũng giúp chúng tôi tránh được lũ đỉa đói dưới bùn.
Đi được chừng một cây số, Nguyệt Bính dừng lại nhìn vết chân, nhếch mép cười: “Hắn cố tình để lại vết chân để chỉ đường cho chúng ta.”
Tôi mệt bở hơi tai, chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến chuyện này, cắm đầu lùi lũi đi tiếp. Đi vòng qua mấy thân cây rậm rạp, vết chân đã mất hút trong cỏ dại. Ba căn lều thù lù nhô lên giữa bãi cỏ bằng, những sợi thừng chăng vương đầy mạng nhện, rình rập trên đó là con nhện khổng lồ to bằng quả óc chó. Rõ ràng mấy túp lều đã bị bỏ hoang từ lâu.
“Rắc” một tiếng giòn tan, tôi nhìn xuống chân, thấy nửa khúc xương vừa bị giẫm gãy đôi, bật ngược lên trên. Tôi rùng mình, cầm “chuy lưu tinh” quét nửa vòng quanh bãi cỏ. Đám cỏ dại um tùm liền rạp cả xuống, để lộ một bộ xương người nằm vẹo vọ trên cỏ. Đống xương đã bị che khuất một nửa, tay chân co quắp như thể chết trong tư thế bị trói.
Tôi vừa định đi vào mấy căn lều tìm hiểu, đã bị Nguyệt Bính giật lại: “Mày chán sống rồi hả?” Nó cầm cành cây dài chọc vào trong bãi cỏ thăm dò, lật lên một bộ xương người, lộ ra năm sáu ụ đất hình tròn thấp lè tè. Trên bộ xương người bị lật lên lúc nhúc toàn kiến là kiến, Con nào con nấy đỏ rực, dài bằng nửa điếu thuốc lá, hàm răng vẫn kiên gan bập chặt vào khúc xương.
Nguyệt Bính rút ra một con cá khô, quẳng vào bầy kiến. Chúng lập tức bu lại nghìn nghịt, chỉ vài giây, đến mẩu xương cá cũng không còn.
Nguyệt Bính kéo cành cây lại. Một con kiến lửa đã bò lên đầu cành cây, đang ra sức gặm.
“Vừa nãy mày mà giẫm vào đó, còn chưa kịp cảm thấy đau, khi rút chân ra đã như cành cây này rồi. Loài kiến ăn thịt người nhiệt đới này biết tiết ra thứ nước bọt chứa acid để phân chia lãnh địa, không bao giờ rời tổ. Con vật nào lạc vào chỗ này, chỉ còn đường chết.
Mường tượng đến cảnh tượng rợn người đó, tôi hít vào một hơi khí lạnh: “Nguyệt công công, mắt mày chạy trên trán rồi mà vẫn tinh thế à? Nhưng những người kia mắt mũi vẫn bình thường, tại sao lại dựng lều ngay giữa tổ kiến?”
“Không phải. Mày hãy nhìn tư thế của mấy bộ xương kia mà xem, trước khi chết, họ không hề giãy giụa. Họ bị trói chặt rồi quẳng vào đây làm mồi cho kiến. Chứ nếu là vô tình đi lạc vào đây, chưa kịp dựng lều đã bị đàn kiến gặm sạch rồi.”
Nó nói rất đúng, nhưng vậy thì mấy cái lều kia từ đâu ra? Chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống?
Nguyệt Bính cầm cành cây khều một cái đầu lâu trong đám cỏ lên, vị trí hốc mắt vẫn có hai lỗ đen sì. Đám người xấu số kia đều bình thường hơn chúng tôi.
Nhìn theo hướng vết chân, thì thấy “người” kia đã tiến thẳng vào tổ kiến. Tại sao hắn lại tiến vào được?
Nguyệt Bính đi đi lại lại bên bãi cỏ: “Tao nghe nói có một loại cổ thuật tên là cổ kiến, người luyện cổ từ lúc sinh ra đã bị rạch da đầu rồi nhét vào đó ba mươi sáu quả trứng kiến, sau đó phải sống trong cái ang nuôi đầy kiến, ăn kiến mà sống. Năm mười hai tuổi mới được ra khỏi ang kiến, từ đó đổi sang ăn thứ bột sền sệt giã từ thảo dược và nội tạng động vật sống, đến năm mười tám tuổi, kiến dưới da đầu mới trưởng thành, có thể luyện thành cổ kiến.”
Đột nhiên, Nguyệt Bính khom lưng nhìn bóng cây phản chiếu xuống mặt cỏ, kẹp vài cái đinh gỗ đào trong kē tay rồi vung lên trên!
Trong không trung vọng lại tiếng vật thể nặng va đập vào cành cây. Tôi ngước nhìn, thấy hai cái xác chết khô từ trên ngọn cây rơi xuống. Một cái mắc lại vắt vẻo trên cành cây to, còn một cái bị va đập gãy mất nửa khúc chân, thõng thượt rơi xuống bãi cỏ.
Nhìn qua tán cây, tôi hít ngược một hơi khí lạnh: có đến hơn chục cái xác chết khô bị dây leo to bằng ngón tay lồng vào cổ họng, đâm xuyên qua cột sống cổ, treo lơ lửng trên cành cây, đung đưa qua lại như cây chuông gió làm bằng xác người.
Mắt của họ đều mọc dọc ở giữa trán.
“Khè... khè...”
Trong bãi cỏ vọng lại những âm thanh khàn khàn. Tấm rèm che trước cửa lều bên trái được vén lên he hé, một người ẩn mình trong lều, thò ra cánh tay lúc nhúc kiến bò, vẫy vẫy chúng tôi...
❀ 5 ❀Ba cái đinh gỗ đào xếp thành hình tam giác phóng thẳng về phía căn lều, xuyên thủng tấm rèm vải thành ba cái lỗ, có tiếng “phập phập” vọng lại, hẳn là đã cắm vào cơ thể người kiến.
Từ khi trôi dạt ra đảo, Nguyệt Bính không nhận ra tính tình của nó đã ngày càng trở nên nóng nảy, không còn điềm tĩnh như trước đây. Hòn đảo này đâu đâu cũng đầy những cảnh tượng quái dị, nhưng tôi lại không hề cảm thấy người kiến có ý xấu.
Tấm rèm từ từ vén lên, một cặp mắt đỏ rực nhấp nháy trong bóng tối, tiếng khè khè phát ra từ cổ họng nhỏ dần, một cái bóng cao lớn từ trong lều bước ra.
Tôi không chắc chắn đó có phải là người hay không, trên mình hắn bâu đầy kiến lửa, bầy kiến lúc nhúc như một lớp da sần sùi nhăn nhúm màu đỏ bao bọc khắp toàn thân. Từ trong bãi cỏ vọng ra tiếng lào xào khe khẽ, đàn kiến ùn ùn chui ra khỏi các gò đất đen trũi, dồn về phía người kiến như nước thuỷ triều, bò từ chân lên người, cơ thể hắn nhanh chóng phình lên húp híp.
Người kiến vẫn đứng yên. Đàn kiến bu lại trước ngực, chồng chất thành ba cái mấu nhọn hoắt, rồi ba cái đinh gỗ của Nguyệt Bính từ từ được đẩy ra ngoài.
Cặp mắt trên trán của Nguyệt Bính đỏ vằn như sắp rỉ máu, hai tay lần xuống thắt lưng, tiếp tục kẹp lấy vài cái đinh gỗ đào định phóng đi. Tôi liền giữ tay nó lại: “Nguyệt Bính, bình tĩnh!”
“Hầu hết mọi người sau khi đến với hòn đảo này đều bị ảnh hưởng, khiến tâm trí trở nên mê muội.” Người kiến bất ngờ lên tiếng, mà lại nói bằng thứ tiếng mẹ đẻ của chúng tôi hẳn hoi, “đặc biệt là người đã từng luyện cổ thuật, tướng mạo sẽ biến dạng, giống như hai người đây.”
“Chắc chắn là tại ông đã gieo cổ độc cho chúng tôi!” Nguyệt Bính hất tay tôi ra, liên tiếp phóng đinh gỗ vèo vèo về phía người kiến.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Từng cụm kiến lửa to bằng nắm đấm từ trên mình người kiến bật ra, chặn lấy đinh gỗ.
“Này anh bạn trẻ, hãy bình tâm tĩnh khí, chớ để vọng niệm xúi giục!” Người kiến cao giọng nói.
Nguyệt Bính như trúng đòn cảnh tỉnh, những tia máu đỏ ngầu trong mắt chợt lặn hết, nó giơ hai tay lên nhìn, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng: “Bí Ngô, tao vừa làm gì vậy?”
“Mày không nhớ sao?” Tôi thở phào, thế là Nguyệt Bính đã trở lại bình thường.
Nguyệt Bính nhìn quanh một lượt, miệng khẽ lầm nhẩm, đột nhiên như sực nhớ ra chuyện gì, mắt nhìn trân trân vào đống xác khô giữa bãi cỏ, khi ngước nhìn lên, hai mắt nó đỏ vằn như sắp tứa máu, giơ một chân giẫm vào bãi cỏ lúc nhúc đầy kiến ăn thịt người.
Tôi giật nảy mình, không kịp nghĩ ngợi, lập tức ôm lấy Nguyệt Bính, kéo giật về phía sau. Nào ngờ Nguyệt Bính khoẻ lạ thường, hích vai một cái đã hất được tôi ra. Tôi bật lùi hai bước, vấp phải rễ cây, chới với ngã ngửa ra phía sau.
Trong bãi cỏ như có tấm đệm mút đỡ lấy tôi. Tiếng xương vỡ vang lên răng rắc, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. Tôi vừa ngã trúng một cái xác! Tôi bắn lên như bị điện giật, lưng ướt đẫm, chắc là nước trong cái xác rữa nát ấy dính vào. Lúc này, Nguyệt Bính đã lội vào bãi cỏ. Tôi thấy bầy kiến đã bu tới đầu gối nó, còn nó đang lao về phía người kiến.
Tôi nào có kịp nghĩ đó là kiến ăn thịt người, liền cuống cuồng lao theo. Từ trong bãi cỏ bỗng ào ào xông lên không biết bao nhiêu đàn kiến, chúng tụ lại rất nhanh, loáng cái đã chồng chất lên nhau thành một bức tường cao hơn hai mét, chắn ngang trước mặt tôi, ập thẳng vào tôi như một làn sóng dữ. Tôi dốc hết sức bình sinh lao về phía trước, nhưng không thể nào vượt qua nỗi bức tường này, trái lại còn bị hất văng ra khỏi bãi cỏ.
Tôi cảm thấy lũ kiến đang bò lúc nhúc khắp mình mẩy, ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Tôi rùng mình một cái: “Tiêu rồi!”
Nhưng thật lạ lùng, lũ kiến không hề cắn tôi, mà lại từ từ lui quân. Tôi chống đất ngồi bật dậy, và chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.
Nguyệt Bính đang quỳ sụp trước mặt người kiến!
Người kiến giơ cao tay phải, đập thẳng xuống giữa đỉnh đầu Nguyệt Bính Nguyệt Bính “hự” lên một tiếng, máu phun đầy miệng rồi ngã vật xuống, chìm nghỉm trong bãi cỏ, không còn thấy đâu nữa.
“Nguyệt Bính!” Tôi gào lên rách họng, rồi lại lao vào!
Lần này, bầy kiến lửa không cản tôi mà tự động rẽ sang hai bên. Khi còn cách người kiến tầm hai ba mét nữa, tôi liền hai tay quăng vụt ra hai quả chuỳ lưu tinh tự chế.
Người khiến không tránh, để kệ cho hai cục đá đập thẳng vào người, quật nát nhừ một mảng kiến lửa.
“Giỏi lắm anh bạn.” Người kiến chẳng thèm nhìn tôi, quay lưng đi luôn vào lều, “đợi anh kia tỉnh lại rồi cùng vào nhé.”
Tôi lật Nguyệt Bính lại, thấy hai con mắt trên trán của nó nhắm nghiền, thoạt nhìn, cứ như trên mặt không có mắt. Trước ngực nó bê bết đầy máu. Tôi đặt tay trước mũi, thấy hơi thở vẫn đều, mạch đập bình thường, cứ như chẳng hề bị thương.
Rồi khuôn mặt của nó bắt đầu thay đổi, hai con mắt trên trán lồi ra như hai quả bóng tròn xoe,trượt theo lông mày xuống huyệt thái dương rồi lần lượt rơi vào hốc mắt. Lớp da bao bọc trên tròng mắt nứt ra một khe nhỏ, lông mi vùn vụt trồi ra, khe hở rung rinh, chớp nháy một chốc rồi từ từ hé mở.
“Mắt mày về chỗ từ lúc nào vậy?” Nguyệt Bính ngồi bật dậy, “mày nhìn tao sát thế làm gì? Chưa gặp soái ca bao giờ à?”
Tôi sờ tay lên trán, chỉ thấy có mấy cọng cỏ bám vào. Lại sờ hốc mắt, hai con mắt đã nằm ngay ngắn ở đó!
“Vào đi!” Nguyệt Bính chỉ vào căn lều, “vừa nãy ông ấy đập tao một cái, tao thấy một luồng khí nóng từ trong miệng phụt ra, đầu óc sáng láng hẳn. Tao còn nghe rõ ông ấy dặn, nằm im, không được manh động. Nhưng tao cảm nhận được con mắt trượt từ trên trán vào hốc mắt, cảm giác đó, thật khó quên, thật khó diễn tả.”
“Sao tao lại chẳng cảm nhận thấy nhỉ?” Tôi chớp mắt, chưa bao giờ cảm thấy mí trên mí dưới chạm vào nhau lại dễ chịu thế này.
“Mắt ti hí không phải là lỗi của mày.” Nguyệt Bính vén rèm bước vào trong lều, “còn nữa, lần sau đừng có mù quáng cứu tao. Mày chẳng có tài cán gì, tao mà gặp nguy hiểm thì mày cũng khó sống mà đòi cứu. Mày cứ liệu đường chạy trốn, biết đâu nhờ cái chết của tao mà mày ra công khổ luyện, tôi rèn ý chí để báo thù cho tao cũng nên.”
“Lúc ấy tao hơi sức đâu mà nghĩ được nhiều thế.” Tôi chẳng muốn đấu khẩu với nó.
Trong lều không có đèn. Ánh nắng chiếu qua rèm cửa, hắt thành từng vệt hình chữ nhật trên nền đất tối thui. Người kiến ngồi ở bên rìa quầng sáng, như một gò đất bu đầy những kiến: “Ngại quá, vì tướng mạo tôi kỳ dị khó coi nên phải mượn đàn kiến để che đi.”
Kiến bu đầy người nên tôi không nhìn thấy người kiến mở miệng, cảm giác như đang nghe đàn kiến nói chuyện, rất khó tả.
Nguyệt Bính ngồi xuống, chắp hai tay nói: “Xin lỗi, cảm ơn ông!”
“Đừng khách sáo. Nếu tối qua, anh không liều chết cứu bạn, có lẽ bây giờ đã biến thành đống xương khô trong bãi cỏ rồi.”
“Sao ông lại ở đây?”
Người kiến im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tôi sinh ra ở đây, đương nhiên phải ở đây.”
❀ 7 ❀Vào năm Vĩnh Lạc triều Minh, trên dãy núi Thập Vạn Đại Sơn ở Quảng Tây có mấy chục bộ tộc sống rải rác, mỗi bộ tộc đều có totem riêng. Totem của bộ tộc người kiến là kiến. Trải qua nhiều thế hệ, totem dần dần biến thành cổ thuật, cũng vì thế mà nảy sinh mâu thuẫn giữa các tín ngưỡng khác nhau, và thường xảy ra chiến tranh giữa các bộ tộc.
Tổ tiên của người kiến bản tính ôn hoà, ban ngày đi săn, buổi tối uống rượu, ca hát nhảy múa, người trong bộ tộc đã quen với cuộc sống dĩ hoà vi quý. Cho đến một ngày, một đạo quan quân của triều Minh xộc tới, tìm đến từng bộ tộc, bắt hết phụ nữ và trẻ nhỏ, rồi yêu cầu mỗi bộ tộc phải cử ra một người thông thạo cổ thuật theo đội tàu ra biển.
Bộ tộc nào nghe theo, sẽ cử ra một người thông thạo cổ thuật; bộ tộc nào ngoan cố, liền bị chém giết dã man. Nhiều cao thủ cổ thuật của một vài bộ tộc tại đây đã mượn cơ hội này để nhập vào đoàn quân tàn sát bộ tộc khác trả thù. Khi quan quân tiến vào lãnh địa của tộc người kiến, viên thống lĩnh biết được bộ tộc rất giỏi “cổ kiến”, liền hạ lệnh giải hết người trong tộc lên thuyền rồi đưa ra biển. Thủ lĩnh của bộ tộc thề chết không theo, đã huy động cổ kiến chống lại. Nào ngờ lại bị nhiều cao thủ cổ thuật của tộc khác hợp sức khống chế, lấy móc sắt nung đỏ xuyên qua xương bả vai, đóng đinh nhọn mài từ xương chồn vào mười kẽ móng tay để phong ấn cổ thuật.
Người trong bộ tộc đành phải lên tàu, thẳng tiến ra biển khơi mênh mông dưới sự quản thúc của đạo quân hùng hậu. Đi cùng còn có tộc trưởng đã bị mấy cao thủ cổ thuật khống chế. Mọi người không tài nào hiểu được, tại sao chỉ có bộ tộc của họ là bị bắt đi toàn bộ? Về sau, mới nghe lỏm được quan quân nói rằng, cần phải đưa họ ra biển để tìm kiếm một người, và thứ cần nhất chính là cổ kiến.
Người kiến kể đến đây, tôi và Nguyệt Bính đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã hiểu được phần nào. Trong các loại cổ thuật, cổ kiến không phải là cổ thuật mạnh nhất, nhưng lại có một khả năng đặc biệt, đó là giỏi tìm kiếm. Đạo lý rất đơn giản, ngoài trời với biển, hầu như nơi nào kiến cũng có mặt, trừ phi người muốn tìm là người cá hoặc người chim. Còn tìm ai, sau những chuyện xảy ra tại hang dơi Thái Lan, chúng tôi đã đoán được phần nào.
Đội tàu đã sáu lần ra biển, nhưng đều không thu được kết quả gì. Lần này, họ bắt bớ cả người thạo cổ thuật đi cùng, rõ ràng đã là bất đắc dĩ. Nếu vẫn không thành công, để giữ bí mật, kết cục dành cho người luyện cổ, không nói cũng biết. Mà kỳ thực, cho dù có tìm được nhân vật kia, người luyện cổ cũng khó tránh khỏi cái chết.
Tộc trưởng đương nhiên hiểu rõ điều này. Khi người trong bộ tộc đưa cơm đến, từng nhiều lần giục giã tộc trưởng hãy vùng lên kháng cự, đằng nào chẳng phải chết. Tộc trưởng bị phong ấn cổ thuật luôn lắc đầu, cam chịu ăn cơm thừa canh cặn, ý chí chiến đấu đã thui chột từ lâu.
Một hôm, đêm đến, đội tàu gặp gió bão, tan tác mỗi tàu một nơi. Tộc trưởng ngửa mặt nhìn trời, cất tiếng cười vang, da đầu chợt nứt toác, từ bên trong chui ra ba mươi sáu con kiến lửa to bằng ngón tay cái, lách vào khe tàu. Không lâu sau, tiếng gào thét thảm thiết của quan quân và người luyện cổ của các bộ tộc khác vang lên không ngớt, át cả tiếng gầm rú của sóng dữ.
Người của bộ tộc ùa vào phòng giam, tộc trưởng da đầu rách tươm như tấm giẻ, đã tắt thở từ lâu. Trên vách buồng giam còn để lại huyết thư của tộc trưởng.
Khi người kiến kể đến đây, tôi bắt đầu thấy hoài nghi. Các bộ tộc ở Thập Vạn Đại Sơn thời đó chưa có văn tự của riêng mình, nhiều nhất chỉ biết dùng hình vẽ. Nhưng nghĩ lại, người kiến chưa chắc đã lừa gạt tôi, rất có thể bộ tộc họ có phương thức truyền tin của riêng mình.
Qua huyết thư, người trong bộ tộc biết rằng, để bảo vệ sự an toàn cho bộ tộc, tộc trưởng đã cố chờ đến cái đêm định mệnh đó, thức dậy “cổ mạng”, hi sinh mạng sống để tiêu diệt kẻ thù. Người trong bộ tộc liền chớp thời cơ chèo thuyền trốn thoát, tìm đường sống mới. Vì sự an toàn của người trong bộ tộc, tộc trưởng đã truyền lại cách luyện cổ kiến. Phần cuối huyết thư, tộc trưởng căn dặn: “Dẫu vì sinh tồn, nhưng phạm sát sinh, ắt sẽ gieo hoạ cho người trong tộc. Từ nay trở đi, người trong tộc phải đối xử hài hoà với người khác, trừ phi buộc phải tự vệ.”
Chính vì vậy mà bộ tộc người kiến mới phiêu dạt đến hòn đảo này rồi định cư ở đây. Ban đầu, họ rất sợ những làn khói đỏ phun ra từ đỉnh núi, nhưng sau cũng quen dần, chỉ cần tránh xa phạm vi khói đỏ lan toả là được. Ở đây một thời gian, họ bàng hoàng phát hiện, diện mạo của mình trở nên biến dạng! Mắt của tất cả mọi người đều chạy lên trên trán, những người rành cổ thuật, trông lại càng kỳ hình dị dạng hơn, tính khí ngày một nóng nảy, rất khó kiểm soát.
Cuối cùng, do quá sợ hãi, một toán người đã chèo thuyền bỏ trốn!
Suốt mấy trăm năm trôi qua, hậu duệ của bộ tộc người kiến sống tách biệt với thế gian, không hề biết mắt của người bình thường mọc ở hốc mắt hay trên trán. Thi thoảng sinh được đứa trẻ có đôi mắt bình thường, còn bị coi là yêu quái mà vứt vào rừng làm vật tế sống cho làn khói đỏ. Cho đến một ngày, có một con tàu gặp nạn trôi dạt lên đảo, tất cả mọi người đều phát khiếp trước diện mạo “lạ lùng” của đối phương. Đến lúc này, mọi người mới biết diện mạo thật sự của người bình thường.
Lời tổ huấn “phải đối xử hài hoà với người khác” của tộc trưởng được nghiêm cẩn tuân thủ từ đời này sang đời khác, nên tộc trưởng người kiến mới kế nhiệm dặn mọi người chăm sóc chu đáo cho những người gặp nạn.
Không ngờ, bi kịch cũng vì thế mà xảy ra!
(Do từ khi phiêu dạt lên đảo, tộc trưởng người kiến không biết lịch sử đã phát triển đến đâu, nên cũng không rõ nguyên nhân cụ thể khiến cho bi kịch xảy ra, bởi vậy, tôi đã căn cứ vào lời kể của ông ta để sắp xếp lại nội dung, như dưới đây.)
Nhóm người kiến bỏ trốn năm xưa, sau khi rời đảo được ba ngày, tướng mạo tự nhiên trở lại bình thường. Để tránh bị quan quân truy bắt, họ cập bến ở Phúc Châu, từ đó toả đi sống rải rác ở các nơi. Hòn đảo nơi tộc người kiến cư trú, bờ phía nam có một ngọn núi nhỏ với rất nhiều đá quý, chỉ cần mang theo một vài viên đá ở đây, đã đủ cho những người bỏ trốn sống giàu có cả đời. Do sợ hãi mặt mũi biến dạng và cảm giác tội lỗi vì làm phản bộ tộc, họ đã giữ kín chuyện này, không dám trở lại đảo lấy châu báu nữa. Nhưng có mấy người nhiều toan tính, lo rằng đời sau gia cảnh lụn bại, cháu con sa sút, liền vẽ ra tấm bản đồ hàng hải chỉ đường đến đảo.
Chiến loạn cuối thời Minh khiến cho các gia tộc trở nên nghèo túng. Nhà Thanh lại thực thi chính sách bế quan toả cảng, phong toả toàn bộ đường biển. Hậu duệ của họ chỉ biết truyền lại tấm bản đồ từ thế hệ này sang thế hệ khác, câu chuyện cũng dần dần được thêm thắt, bóp méo: đó là một hòn đảo đầy châu báu với bầy yêu quái cư trú, chỉ cần diệt được yêu quái, sẽ giàu có đời đời.
Những người gặp nạn dạt vào đảo, lại chính là những kẻ săn tìm kho báu!
Sự việc xảy ra tiếp theo, là một cuộc tàn sát đẫm máu được thao túng bởi lòng tham lam và sự vô nhân tính. Chẳng phải những người tự xưng là văn minh vẫn làm như thế với những bộ tộc bản địa ngây thơ và hiếu khách hay sao? Những cuộc thảm sát vô nhân tính này có thiếu gì trong thời đại của các phát kiến hàng hải?
Những người đi tìm châu báu nào có biết rằng, đám quái vật mọc mắt trên trán chính là hậu duệ mang cùng dòng máu gia tộc với mình. Khi nhận ra những viên đá sặc sỡ đeo trên người bầy “quái vật” chính là ngọc báu bấy lâu khao khát, họ liền bỏ thuốc độc vào thức ăn, sau đó chém giết thẳng tay.
Duy chỉ có tộc trưởng thông thạo cổ kiến được giữ lại để chỉ chỗ cho họ đi tìm kho báu. Kết quả về sau, không khó đoán.
Nghĩ đến những cái xác khô lủng lẳng trên cây, những bộ xương người lăn lóc trong cỏ, tôi bỗng rùng mình. Cướp bóc và báo thù, không bao giờ có đúng sai!
❀ 8 ❀“Lúc tôi tỉnh dậy, toàn bộ người trong tộc đều đã bị treo trên cây, chết cả rồi.” Tộc trưởng nghẹn ngào, “họ giữ tôi lại, là để tìm những viên đá này. Tôi thực sự không thể nào hiểu nổi. Đá, quan trọng hơn mạng sống hay sao?”
Tộc trưởng lấy từ dưới gầm bàn ra một viên đá, tiện tay ném xuống trước mặt chúng tôi. Căn lều tối om lập tức rực rỡ ánh hào quang lộng lẫy!
Một miếng kim cương tự nhiên to bằng nắm đấm toả ra từng quầng sáng tím chói loá dưới ánh mặt trời, hào quang lớp lớp như thực như hư, bề mặt miếng kim cương loang loáng như có nước chảy.
Tôi chợt thở dốc, cảm thấy hai tai nóng bừng, mặt cũng nóng ran lên.
“Bí Ngô, trên hòn đảo này, kim cương chẳng đáng giá bằng một con cá đâu.” Nguyệt Bính mỉm cười, đúng dậy cúi chào tộc trưởng, “chúng tôi quay lại bờ biển đây, sẽ không quấy rầy cuộc sống của ông nữa. Hôm qua ông ra bờ biển là để nhặt xương của người trong bộ tộc về phải không?”
“Anh thông minh lắm.” Tộc trưởng vẫn ngồi yên chứ không đứng dậy, “một lý do nữa khiến tôi giúp các anh trở lại diện mạo bình thường, đó chính là các anh đã giúp tôi lấy được bộ xương của người cuối cùng trong bộ tộc. Tôi đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng, chúng tôi đã có thể đoàn tụ.”
Tôi đã trấn tĩnh lại sau khoảnh khắc bị viên kim cương hớp hồn, nuốt ực miếng nước bọt cho đỡ khô cổ, cũng đứng dậy cúi người chào tộc trưởng, ánh mắt vô tình lại bị viên kim cương hút lấy.
“Bí Ngô, đi thôi!” Nguyệt Bính hơi lên giọng, “đi bắt cá ăn, tao đói rồi đây.”
Tôi đành nhắm tịt mắt lại, dằn lòng quay đi, bước ra khỏi lều.
“Phía tây có hồ nước rất trong, uống được đấy.”
Nguyệt Bính đi một mạch không buồn ngoảnh lại: “Cảm ơn ông!”
Tôi và Nguyệt Bính băng qua bãi cỏ, lần theo đường cũ quay trở lại bờ biển. Nguyệt Bính mặt mũi lầm lì, không thèm nói một lời. Tôi thấy hơi thẹn, cố đào ra chuyện để nói: “Nguyệt Bính, cả đời tao chưa nhìn thấy cục kim cương nào to vậy, chắc bán được nhiều tiền lắm đấy. Tao chỉ nhìn để áng xem bao tiền thôi chứ không có ý đồ gì khác đâu, mày đừng nghĩ tao nọ kia.”
“Tao có nghĩ chuyện này đâu.”
Lúc này, tôi mới nhận thấy khoé mắt Nguyệt Bính ngấn lệ.
“Mày sao thế?”
“Chúng ta sẽ không còn được gặp tộc trưởng nữa.”
“Mày nói sao?” Tôi sững sờ.
“Lúc nãy mày cứ dán mắt vào viên kim cương mà không nhìn thấy cái đầu lâu mày moi dưới đầm lầy được đặt ngay ngắn bên cạnh tộc trưởng, ánh mắt ông ấy nhìn vào đó, mới âu yếm làm sao. Nếu tao đoán không nhầm, có lẽ đó chính là người mà ông ấy rất yêu thương. Tộc trưởng đã không còn thiết tha với cuộc sống từ lâu rồi.”
Tôi khựng lại, đứng như trời trồng. Câu nói của Nguyệt Bính như một hồi trống, vang lên uỳnh uỳnh bên tai tôi!
Giọng Nguyệt Bính nghẹn lại: “Đừng ngoái đầu, cũng đừng quay lại cứu. Tộc trưởng không còn thiết sống, chúng ta không thể cứu được đâu. Chúng ta chỉ có thể vờ như không biết, để giữ lại niềm tự tôn cuối cùng cho ông ấy.”
“Nguyệt Bính ơi, tao... tao thấy đau lòng quá.”
“Tao biết.”
“Thế còn đám khói đỏ?”
“Khói núi lửa, độc lắm.”
“Nếu có người phát hiện ra kho báu trên hòn đảo này, Nguyệt Bính, mày nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra?”
“Chiến tranh!” Nguyệt Bính đáp cộc lốc, “phải bảo mật.”
“Nguyệt Vô Hoa, mày có dám nói một câu nhiều hơn ba từ không?”
“Sao lại không dám!” Im lặng giây lát, Nguyệt Bính chợt có vẻ lúng túng, “lúc ngã xuống bãi cỏ, có cục gì bắn vào miệng tao, không biết là xương người hay cành cây, chui tọt luôn xuống cổ mất tiêu rồi. Đừng nói với tao nữa, tao đang buồn nôn đây.”
Nghe Nguyệt Bình nói vậy, tôi mới sực nhớ ra, lúc nãy tôi cũng ngã đè lên cái xác, lưng áo còn ướt đẫm, lập tức toàn thân nổi gai ốc, cắm đầu chạy thục mạng, chỉ muốn lập tức nhảy thẳng xuống biển.
“Lần này mày mà thụt xuống đầm lầy, tao không cứu đâu đấy!”
“Yên chí, người thông minh như tao không lặp lại sai lầm đâu.”
“Nếu phải sống trên hòn đảo này cả đời, không biết Nam thiếu hiệp còn diễn ra những trò hề gì nữa.”
“Nguyệt công công, ngậm ngay cái miệng thối của mày lại!”
Nam Ấn Độ Dương, hải đảo, rừng rậm, không khí ẩm ướt.
Tôi, chạy băng băng, trong lòng nhẹ bẫng!
Có người bạn này ở bên, địa ngục cũng là thiên đường!