← Quay lại trang sách

HỒI KẾT

“Nam Hiểu Lâu, dậy mau, hôm nay điểm số của tao cao thấp thế nào, là nhờ vào mày cả đấy.”

Nguyệt Vô Hoa lay tôi thật lực, nôn nóng như chỉ muốn lôi cổ tôi kéo phăng đến lớp.

Tôi vẫn mắt nhắm tịt, chĩa hai ngón tay về phía nó: “Châm hộ tao điếu thuốc cho tỉnh ngủ.”

“Mơ đi!” Nguyệt Vô Hoa chẳng buồn ngoái đầu, bước thẳng ra ngoài, “Tsukino có hỏi, tao sẽ nói là tối qua mày xem phim người lớn mệt quá không dậy nổi.”

“Thằng vô lương tâm kia, đứng lại cho tao!” Tôi một cú bật tôm nhảy phắt xuống giường, cuống cuồng mặc quần áo, “mày làm gì tao cũng được, nhưng không được phép làm tổn thương nữ thần của tao.”

“Tao làm tổn thương cô ấy chỗ nào?” Nguyệt Vô Hoa đúng tựa cửa, nhướng mày nhếch mép nhìn tôi.

Tôi bỗng cảm thấy cảnh tượng này sao mà quen thuộc quá: “Nguyệt Vô Hoa, mày học ở đâu cái điệu nhướng mày như thế đấy?”

“Ờ, tao không để ý.” Nguyệt Vô Hoa lại nhướng mày, gãi mũi theo thói quen, “biểu cảm phải ngầu mới mong có gấu chứ.”

“Gớm, mày cứ tưởng mày là Lục Tiểu Phụng lai Sở Lưu Hương chắc, cậy được cái mã là tưởng mình bố đời!” Tôi quăng luôn cái giày về phía đó, “thời của cold qua rồi nhé, bây giờ mẫu đàn ông warm như tao mới là hợp mốt!”

Nguyệt Bính thản nhiên cúi đầu né chiếc giày. Chẳng dè từ trong hành lang vọng lại tiếng gầm nhức óc: “Nam Hiểu Lâu, nếu cậu ngứa mắt với du học sinh Nhật Bản chúng tôi, tôi sẵn sàng nghênh chiến như một samurai thực thụ.”

Là thứ tiếng Hoa ngọng líu ngọng lô của Kuroba. Hắn tung một cuớc đá chiếc giày của tôi văng trở lại.

Tôi mang giày, mặc áo xong, vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt, tiện tay ướt đưa lên vuốt tóc: “Kuroba, giờ là thời nào rồi mà cứ mở miệng ra là samurai nọ samurai kia? Cậu nghĩ mình là Miyamoto Musashi đầu thai chắc!”

“Không cho phép cậu cười cợt thần tượng của tôi.” Mắt Kuroba như toé lửa, ánh lửa xuyên qua vạt tóc mái dài lợp cợp, cứ như muốn dùng ánh mắt để hạ sát tôi vậy.

“Kuroba, hàng xóm láng giềng phải ăn ở cho hoà thuận chứ.” Nguyệt Vô Hoa xáp vào, khoác vai Kuroba, “hai cậu mà oánh nhau là ảnh hưởng đến tình lân bang hữu nghị đấy.”

Tôi cười hề hề, chạy theo Nguyệt Vô Hoa và Kuroba cùng đến phòng thi.

Trên đường, ba thằng tôi đã thoả thuận xong xuôi các thể loại ám hiệu nhắc bài. Từ tít xa, đã nhìn thấy thằng cha Jack đang cung cúc lượn vè vè quanh Yu Taek Hye như nhặng.

“Thằng khốn!” Lửa lại bùng lên trong mắt Kuroba.

“Kuroba này, cậu thích Yu Taek Hye thì cứ nói toẹt ra đi, sao lại để cho cái thằng Canada mũi lỗ kia chen vào thế.” Tôi thụi cho Kuroba một nhát.

“Haizz, con gái Hàn Quốc chỉ thích trai Tây, So Hye chẳng thèm để mắt đến tôi.” Kuroba như vừa bị hút mất cả lít máu, vẻ hùng hổ kiêu căng thường ngày bay đầu mất sạch.

“Jack!” Nguyệt Vô Hoa gọi vống lên, “giang hồ có luật, thiếu nợ trả tiền.”

“Mấy thằng Trung Quốc các cậu cáo già nhất hạng. Tớ thề không bao giờ đánh bài với các cậu nữa!” Nhìn thấy tôi và Nguyệt Vô Hoa, Jack lắc đầu rồi chạy biến.

Ba chúng tôi rần rần đuổi theo. Yu Taek Hye ngơ ngác trợn mắt nhìn chúng tôi.

“So Hye, thằng Jack mặt dày kia nợ tiền của bọn tớ mà chây ì không chịu trả, đúng là thằng trơ tráo nhất hạng.” Tôi tiện thể đánh lén sau lưng.

Jack đưa tay chải chuốt mái tóc vàng kim óng ả, đôi mắt xanh gần như trắng trông càng thêm trắng: “Tớ có nói là không trả đâu? Tại tớ là du học sinh vừa học vừa làm nên hơi chật chội tí thôi.”

“Chật vật, không phải chật chội.” Nguyệt Vô Hoa sửa luôn.

“Thế thì có liên quan gì đến tớ?” Yu Taek Hye cất giọng Đông Bắc đặc sệt, “Nam Hiểu Lâu này, hôm nay Tsukino đau bụng, cơ hội trời ban cho cậu đấy!”

Tôi móc ngay tờ tiền dúi vào tay Yu Taek Hye: “Thưởng cho cậu này! Phải rồi, So Hye,” tôi hạ giọng thì thào, “con gái các cậu thích loại băng vệ sinh nào, để tới biết đường đi mua.”

“Cậu thô quá đấy!” Kuroba với Jack đồng thanh kêu lên, rồi lại lập tức hằn học nhìn nhau.

“Phải mua đường đỏ chứ không phải băng vệ sinh.” Nguyệt Vô Hoa tưng tửng chen ngang.

“Nam Hiểu Lâu, đáng đời, cậu đừng hòng thoát.” Yu Taek Hye đỏ mặt, nhanh tay nhét ngay tờ tiền vào túi.

“Lũ các người...” Tôi chưa nói kịp dứt lời, đã thấy Nguyệt Vô Hoa đưa mắt ra hiệu. Tôi lập tức thực hiện động tác đã soi gương diễn tập cả n lần: xoay người, ưỡn ngực, mỉm cười.

Tsukino đứng yên lặng trong ánh nắng, xinh đẹp tuyệt vời, vạt váy phấp phới.

“Tsukino, sắp đến mười lăm tháng Tám rồi, Nam Hiểu Lâu bảo hôm nay mời cả bọn ăn tối!” Nguyệt Vô Hoa hô lên ông ổng, đập đánh chát vào vai tôi, thì thào, “tao chỉ giúp được mày thế thôi.”

“Anh Nam, cảm ơn anh. Tôi sẽ tới.” Tsukino đưa tay đẩy cặp kính không gọng, lịch thiệp khom lưng xuống.

Tôi vừa định nói vài câu khách sáo, bỗng một tiếng quát vang lên nghiêm nghị: “Không vào thi đi đứng đây làm gì!”

Cả đám chúng tôi so vai rụt cổ, cun cút đi tới phòng thi. Không phải nói, nghe giọng cũng biết đó là giáo sư Duang. Tên với chả họ, đọc méo cả mồm! Tuy nói đây là trường đại học quốc tế, nhưng du học sinh và giáo viên nước ngoài có vẻ như còn nhiều hơn cả người bản xứ. Ai nhìn thấy thầy Duang cũng như chuột thấy mèo. Ngay cả giảng viên Okawa Yuji có tiếng là võ sư Judo cấp 9 cũng phải cúi chào giáo sư Duang từ xa.

“Đã đến giờ thi, tắt hết điện thoại, nghiêm túc làm bài!” Thầy Mengrai bắt đầu phát bài thi.

Thi xong, tôi tài trợ bữa tối, sáu người ăn uống thoải mái chuyện trò vui vẻ. Tôi và Nguyệt Vô Hoa còn gọi chai rượu trắng, chén tạc chén thù. Hơi rượu cay nồng, uống vào chảy cả nước mắt.

“Đây là món bánh bí ngô anh vừa gọi.” Cậu phục vụ báo tên món ăn.

“Bí Ngô, cũng giống đấy...” Nguyệt Vô Hoa vỗ tay, “từ giờ gọi mày là Bí Ngô nhé!”

“Này, thằng Nguyệt Bính kia, mày có biết cái tên ấy khó nghe lắm không, tên tao lãng mạn nghệ thuật thế cơ mà.” Tôi phản đối.

“Mày vừa gọi tao là gì vậy? Nguyệt Bính?” Nguyệt Vô Hoa gãi mũi, “nghe quen thật đấy, cứ như tao đã từng mang biệt hiệu này.”

Tôi cũng ngơ ngác, sao tôi lại buột miệng gọi nó bằng cái tên này nhỉ?

“Bí Ngô, Nguyệt Bính! Good.” Jack hào hứng reo lên, “hai hôm nữa là Trung thu rồi, không biết có bánh trung thu nhân bí ngô không nhỉ?”

Tsukino và Yu Taek Hye đều phì cười. Jack vênh mặt liếc sang Kuroba, Kuroba tội nghiệp có vắt óc cũng chẳng nghĩ ra được chuyện gì khiến Yu Taek Hye cười cả, chỉ biết ngồi ngây ra đó mà ruột gan như lửa đốt.

“Nghiêm túc đi!” Tôi xoa cái bụng căng tròn, “tối qua tớ mơ thấy một giấc mơ vô cùng rùng rợn, hết sức ly kỳ, về con cáo chín đuôi. Tất cả chúng ta đều xuất hiện trong giấc mơ ấy. Thú vị cực kỳ, tớ phải chép lại mới được.”

“Anh Nam ạ, mơ mộng là chuyện hão huyền thôi mà!” Tsukino nghiêm túc nói, “nhưng không sao, tôi vẫn ủng hộ anh.”

“Hay quá, thế thì tôi nhất định sẽ viết.” Tôi hào khí ngất trời.

Thật vui vì có những người bạn thế này!