← Quay lại trang sách

Chương 5 .

Một trong những điệp khúc của Kyōko là cô không cần phải về nhà ngay lập tức, vì mẹ chồng cô đang hạnh phúc vô bờ và vô cùng mãn nguyện kể từ sự ra đi của chồng bà. Akiko cảm thấy an tâm trước sự hiện diện của cô em chồng. Sau khi nghỉ làm một ngày vì tang lễ, Nobutoshi quay trở lại làm việc, và Satoshi đi học lại. Nhưng trước khi chị có thể đi làm lại, Akiko phải thu xếp nhà bên cho ngăn nắp.

Chị nghĩ nên bàn luận với em chồng về việc xử trí các di vật của người mẹ, cho nên chị yên lòng vì Kyōko sẽ ở lại thêm vài ngày. Kyōko, với bản chất ấm áp và rộng lượng, đã vứt bỏ các vật ít giá trị của mẹ một cách đâu ra đấy. Cô chỉ muốn giữ cho mình vài cái cài khăn mà cô đã tìm thấy trong những vật dụng của mẹ. Akiko và Kyōko tìm kiếm sổ ngân hàng của cặp vợ chồng già, nhưng hai người chỉ có thể tìm thấy một cuốn sổ tiết kiệm bưu chính ghi lại họ đã nộp và rút số tiền mà Nobutoshi và Akiko đã cho họ định kỳ để chi tiêu như thế nào. Sẽ ngạc nhiên lắm khi họ sở hữu bất cứ gì có giá trị, vì ông Shigezō đã nghỉ hưu từ sớm sau chiến tranh. Do ông Shigezō đã không hòa hợp được với bên gia đình chồng của Kyōko, ông và vợ đã bán căn nhà của mình rồi chuyển đến Tokyo. Dù lúc đó Nobutoshi và Akiko còn trẻ và tổng thu nhập của họ còn rất thấp, hai ông bà đã sống cùng và phụ thuộc kinh tế vào họ. Chính từ hai đồng lương của họ mà Nobutoshi và Akiko đã xây căn nhà nhỏ cho bố mẹ.

Vậy nên không ai trông mong ông Shigezō và vợ sở hữu đồ giá trí. Nhưng đó là một cú giáng vào lòng tự tôn của Kyōko khi chẳng có lấy một bộ kimono nào thuộc về mẹ mà cô có thể đem về làm vật kỷ niệm cho mẹ chồng.

Trong quá trình phân chia, hai người phát hiện lượng lớn thuốc của ông Shigezō. Những chiếc bao chứa đồ có vẻ như là thuốc thảo dược Trung Hoa được treo ở trần nhà bếp. Ông Shigezō đã dùng thảo dược thường xuyên, một số còn được ông uống thay trà.

- Thuốc Tàu được cho là đem lại tuổi trẻ vĩnh hằng và kéo dài tuổi thọ. Bố chắc đang uống cái loại thứ hai, Kyōko nói.

Akiko quyết định sẽ gởi nệm của mẹ chồng đến tiệm may gần đó để sửa lại. Bên dịch vụ đến mang nó đi gần như sau khi chị vừa đặt điện thoại xuống. Hầu như chẳng có đồ nội thất nào đáng kể trong căn nhà nhỏ, cho nên hai người đã bất ngờ khi khám phá ra một nơi trữ vỏ lon và chai nhựa rỗng bên dưới hiên nhà.

- Không có người thu mua đồ đồng nát ở Tokyo à chị?

- Nhưng đó không thể là lý do cho sự tồn tại của đống rác này được.

Akiko đứng hình. Có thể nói hầu hết các vật chứa rỗng này là đồ chị đã ném đi. Hai ông bà không thể nào dùng quá nhiều dầu ăn như vậy. Ai là người đã thu nhặt đống vỏ lon và chai nhựa này mỗi tuần, ông Shigezō hay vợ ông? Chẳng phải đây là việc mà một con chó làm khi nó gặm một que gỗ giữa răng và tha về bên dưới hiên nhà sao?

Trái với vẻ ngoài luộm thuộm của mình, Kyōko phân loại vật sở hữu của bố mẹ rất hiệu quả. Khi lôi đồ ra khỏi tủ, cô chia nó thành hai đống: một bên để vứt bỏ và một bên để giữ lại. Đa số áo quần và đồ cổ đều sẽ được ném đi.

- Em nghĩ mẹ phải có lý do khi giữ lại những vật này, chị có thể tận dụng chúng không? Em không biết ai sẽ muốn chúng, Kyōko nói, vì ngay cả những đợt vận động từ thiện thường niên cũng cần tiền hơn là áo quần cũ.

Kyōko quỳ xuống, bò vào trong tủ rồi chui ra, kéo theo một chiếc hộp gỗ hình vuông. Cô mở nắp và phát ra một tiếng hét the thé. Akiko đang dọn dẹp chạn tủ khác bèn chạy về phía Kyōko. Khi thấy vật nằm bên trong chiếc hộp, đầu gối chị nhũn ra. Bên trong là nhiều bộ răng giả gồm các hàng răng vàng được gắn vào miếng đệm màu thịt người, cùng với lược gãy và gương tay bể. Vài bộ răng giả bị tách đôi, những cái khác bị thiếu răng. Akiko nhớ lại ông Shigezō đã tức giận ra sao mỗi lần ông thử một cặp răng giả mới và phát hiện chúng không vừa vặn. Chẳng cần nói, chi phí để làm các bộ răng giả bởi nhiều nha sĩ khác nhau là cả một gia tài. Akiko miêu tả cho Kyōko việc ông Shigezō cuối cùng đã tự mua vật liệu và dụng cụ để tự mình làm.

- Hồi nào vậy chị?

- Khoảng mười năm trước.

- Vậy đây chắc là những bộ mà bố đã ném lúc đó.

- Chị cũng nghĩ vậy.

Họ kinh khiếp. Các bộ răng giả thậm chí còn dị dạng hơn khi được nhìn kỹ ở cự ly gần.

- Nó phải đắt đỏ lắm nhỉ.

- Vâng. Em biết đó, nha sĩ lấy phí rất cao. Chị không nhớ bố đã làm bao nhiêu bộ. Một số nha sĩ thậm chí còn không nằm trong diện được dùng bảo hiểm nữa!

Akiko không dám tả lại mức độ làm tình làm tội khi ông Shigezō đòi một bộ răng giả mới cho đến khi hoặc chị hoặc Nobutoshi đầu hàng và trả tiền cho chúng.

- Em thắc mắc không biết có phải bố đã làm bộ đang đeo không.

- Chị thực sự không biết luôn ấy.

Ông Shigezō ngồi phơi nắng bên hiên nhà, hai tay ông ôm lấy đầu gối, trong khi con gái và con dâu dọn dẹp căn nhà nhỏ. Theo sau những ngày tuyết là tiết trời đẹp, làn sương trắng dai dẳng đã bị lãng quên. Đôi mắt của ông Shigezō cố định trên những chiếc lá xanh tươi của một cây hoa trà hiển hiện đằng xa.

- Bố ơi bố, Kyōko la to.

Ông cụ phản hồi rất chậm chạp, Chỉ khi Kyōko đã bỏ cuộc trong việc thu hút sự chú ý của ông, ông bèn quay sang hỏi Akiko: “Bữa tối có chưa hả Akiko?”

- Thật là, bố! Bố vừa mới ăn thôi mà! Còn chưa đến hai giờ mà, phải không chị Akiko?

- Nhưng bố đói, Akiko.

- Bố ơi, không thể nào. Con không muốn bố bị đau bụng đâu.

- Không phải tới giờ ăn tối rồi sao?

Akiko không hề tự hào về sự bình tĩnh của bản thân, nhưng bây giờ khi có Kyōko hiện diện, nếu so sánh thì chị thấy cách chị tiếp cận với ông cụ hòa nhã hơn.

- Con sẽ đi mua đồ ăn vặt trong chốc lát. Ông chịu khó chờ nhé. Chị nói toát lên vẻ hiền từ.

- Nhanh lên, bố đói.

- Được rồi.

Sao chị có thể nói một cách nhẹ nhàng như vậy? Thật lạ khi chị có vẻ bình tĩnh hơn trong lúc giọng của Kyōko cao lên theo cơn giận.

- Chị nghĩ chúng ta tốt hơn nên đưa ông đi khám bác sĩ, Akiko nói.

- Em đồng ý. Có gì đó thật sự không ổn với bố. Chị dẫn bố đi nhé? Mà về việc này, em chưa bao giờ nghe một bác sĩ nào nói bệnh lẫn có thể chữa được, Kyōko nhận xét.

Akiko thật khó mà tin nổi Kyōko đang nói về chính người bố của mình.

Akiko rời nhà để mua sắm. Trên đường đi chị đến gặp vị bác sĩ đã đến kiểm tra cho mẹ chồng chị lúc bà qua đời, nhưng y tá nói giờ làm việc của ông là từ sáu giờ tối rồi nhanh lẹ biến mất. Akiko lớn tiếng thông báo chị sẽ trở lại lúc sáu giờ, và đột nhiên chị cảm thấy lo lắng sau khi làm như vậy. Dạo gần đây đã có quá nhiều chi phí, tất cả đều liên quan đến tang lễ của mẹ chồng chị. Vì trước đó chị chưa bao giờ trải qua một tang lễ nào cả, Akiko đã sốc khi xem các hóa đơn được gởi bởi nhà hỏa táng và dịch vụ tang lễ. Theo yêu cầu từ chị, vị sư trẻ đã ghi rõ từng khoản phí dịch vụ đã dùng; anh có nói là bất cứ khoản trả thêm nào đều hoàn toàn tự nguyện. Thậm chí chưa tính khoản đóng góp tự nguyện thì tổng số tiền đã đủ gây sửng sốt. Cho nên Akiko đã hỏi ý kiến của bà Kadotani, còn bà lại bàn với con trai mình. Gia đình Kadotani đồng ý rằng khoản tiền phải thanh toán cho nhà sư là đắt đỏ. Bà Kadotani nói thêm bà đã có mặt tại buổi tang lễ và không nghĩ Akiko nên trả quá nhiều cho một buổi tụng kinh chớp nhoáng như vậy. Tuy nhiên, bà nhắc Akiko về việc còn phải lo cho đám tang của ông Shigezō. Vì vậy bà khuyên Akiko nên cân nhắc vấn đề này cẩn thận. Cuối cùng, Akiko không còn lựa chọn nào khác mà phải trả đúng số tiền cho các dịch vụ, nhưng chị đã bỏ qua khoản đóng góp tự nguyện.

Akiko xem xét kỹ lưỡng hóa đơn chị nhận từ dịch vụ tang lễ, Kyōko bị thu hút bởi giá của chiếc quan tài. Biểu cảm trên mặt của Kyōko thể hiện hùng hồn rằng đây chính là ví dụ hoàn hảo cho mức sống cao ngất ở Tokyo. Theo lời Kyōko, một người chẳng thể đơn giản mà chết không chuẩn bị gì. Cô đùa về việc quan tài giá thì cắt cổ mà đặc biệt ở chỗ nó chỉ được dùng có một lần, nhưng Akiko là người chịu trách nhiệm thanh toán các hóa đơn nên chẳng có tâm trạng hưởng ứng nổi.

Akiko thắc mắc nếu một gia đình chỉ có một người tạo thu nhập thì sao mà vun vén nổi trong lúc lạm phát leo thang. Nhờ cả chị và chồng đều đi làm, họ đã lèo lái được cho đến bây giờ, nhưng tiền thưởng cuối năm của họ đã bị dùng sạch cho các chi phí ma chay, còn tiền thưởng giữa năm thì phải chờ lâu nữa. Akiko cảm thấy chán nản khi nghĩ về việc cắt giảm chi tiêu chị phải làm đối với ngân sách gia đình. Sống kề cận cặp vợ chồng già bao năm nay, Akiko đã biết một ngày nào đó chị sẽ phải trải qua giai đoạn tang tóc này. Tuy vậy, vẫn lạ khi chị chẳng hề có cảm xúc mãnh liệt như chị đã mường tượng sau sự ra đi của người thân trong nhà. Thay vào đó, Akiko bị chấn động khi nhận ra sự tốn kém ghê gớm của một cái tang lễ. Cuối cùng chị hiểu tại sao người ta lại đi tiền lúc ai đó chết!

Khi Akiko và ông Shigezō đến phòng khám của bác sĩ Sasayama vào lúc sáu giờ, có ba bệnh nhân khác đã ngồi chờ từ trước. Tại cửa sổ nhận thuốc, Akiko điền đơn, ghi tên của ông Shigezō, tuổi, địa chỉ và số điện thoại. Chị đưa đơn, cùng tiền cho lần khám đầu tiên cho y tá, người này chẳng nói lấy một lời đã mạnh tay đóng cửa sổ. Việc đó khiến Akiko cực kỳ khó chịu.

Khi cuối cùng tên của ông Shigezō được gọi, Akiko đi cùng ông vào trong phòng khám. Cúi đầu thấp trước bác sĩ, chị cám ơn ông vì đã đến giúp đỡ gia đình trong lúc mẹ chồng chị qua đời.

- Ồ, là nhà Tachibana đấy à! Thành thật chia buồn. Chị phải kiệt sức lắm nhỉ. Vị bác sĩ nói.

- Vâng. Bố chồng tôi dạo gần đây cư xử hơi lạ bác sĩ ạ, có lẽ vì cú sốc khi nhìn thấy vợ ông chết, Akiko đỏ mặt nói.

Nhìn vào biểu mẫu ý tá đã điền vào, bác sĩ hỏi: “Ông rất lớn tuổi rồi nhỉ? Ông có được kiểm tra định kỳ không?”

- Kiểm tra gì ạ?

- Kiểm tra thể chất cho công dân cao tuổi. Bất cứ ai trên sáu mươi lăm tuổi đều được làm miễn phí.

- Chưa ạ, theo những gì tôi biết. Mà tôi không rõ lắm do ông bà sống ở một căn nhà nhỏ tách biệt. Tôi không nghĩ bố tôi có đi khám bác sĩ gần đây ạ, Akiko nói, nhớ lại vì nuôi dưỡng mối hoài nghi sâu sắc đối với các bác sĩ nên ông Shigezō mới trở nên cuồng tín với thuốc Tàu. Tuy vậy, đây không phải là thời gian hay địa điểm để chị nhắc đến việc này. May mắn là ông Shigezō rất dễ bảo trong suốt buổi khám.

- Để tôi kiểm tra ngực của ông nhé.

Ông Shigezō bắt đầu cởi áo sơ mi. Động tác của ông quá chậm và thận trọng đến mức Akiko cảm thấy bị ép phải giúp ông.

- Thật là một cơ thể cường tráng! Bác sĩ nhận xét. Cả ông Shigezō lẫn Akiko đều không nói gì.

Akiko không biết lúc trẻ bố chồng chị thế nào, nhưng chị đã nghe qua ông là người đẹp trai và khỏe mạnh. Ông rõ ràng có vóc dáng khỏe so với tuổi của mình. Bỗng dưng Akiko nghi là xương của ông nhiều khi không bỏ vừa vào hủ đựng tro cốt. Ngay sau đó, chị tự kiểm điểm vì đã có suy nghĩ như vậy.

- Bây giờ, hít thật sâu nào. Đúng rồi, một lần nữa, bác sĩ nói. Ấn ống nghe lên ngực ông Shigezō, bác sĩ dùng giọng dỗ dành như đang khám cho trẻ con. Ông Shigezō ngoan ngoãn làm theo yêu cầu.

Vài phút sau thật chộn rộn. Sau khi đưa ra một số chỉ dẫn cho y tá, bác sĩ dẫn ông Shigezō đến căn phòng bên cạnh để chụp phim X-quang. Chiếc máy phát ra âm thanh lách cách ồn ào. Akiko, đang ngồi lo lắng về vấn đề tiền bạc từ sau khi diễn ra buổi tang lễ của mẹ chồng, gần như nhảy lên hoảng loạn. Chụp phim X-quang không thể nào rẻ được, và cả bác sĩ lẫn y tá không ai buồn hỏi ông Shigezō có được bảo hiểm chi trả không. Chị phải làm thế nào nếu việc chụp X-quang phải được trả bằng tiền mặt? Chị gần như không thể kiềm chế bản thân khỏi việc phóng qua phòng bên và cầu xin bác sĩ hay dừng việc kiểm tra lại. Chị đáng lẽ không nên dẫn ông Shigezō từ đầu mới đúng, nhất là là ông cũng chưa có bất kỳ biểu hiện đau ốm. Việc đến đây là ý tưởng của Kyōko.

Akiko điên máu khi em chồng có thể vô tâm về an sinh của bố mình như vậy. Kyōko luôn trả lời vui vẻ mỗi lần Akiko hỏi ý kiến của chị về bất cứ điều gì, nhưng cô chẳng đưa ra lời khuyên nào hữu ích cả. Akiko tin rằng đây là một cách tránh né việc chịu trách nhiệm về tài chính. Cảm thấy phát cáu đến mức độ, khi bác sĩ Sasayama đi ra từ căn phòng tối, chị bước đến và thẳng thừng hỏi: “Chụp phim X-quang hết bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Nhìn chăm chú từ phía sau cặp kính, vị bác sĩ nhận thấy vẻ mặt xám xịt của Akiko và bình tĩnh trả lời: “Hàng năm, trong thời gian một tháng sau ngày Người cao tuổi - đó là giữa ngày mười lăm tháng chín và mười lăm tháng mười - bất cứ ai trên sáu mươi lăm tuổi đều được kiểm tra sức khỏe miễn phí.”

- Ồ.

Akiko đã không biết về việc này. Chị càng thêm chán nản khi nhận ra nếu đi khám sớm hơn vài tuần thì ông Shigezō đã được kiểm tra mà không tốn một đồng nào rồi.

- Tôi cho là chị đang có nhiều khoản phải chi trong thời gian này. Vì đây là buổi khám đầu tiên của chị ở đây, tôi sẽ nghĩ cách để giảm chi phí cho chị.

- Ý bác sĩ là sao ạ?

- Chị chỉ cần trả phí khám bệnh.

Akiko cảm thấy an lòng đến mức như muốn xỉu đến nơi. Trong khi chị cúi đầu liên tục để thể hiện lòng biết ơn chân thành, vị bác sĩ đi vào lại căn phòng tối. Akiko ngồi xuống ở góc phòng khám trong khi bác sĩ đo điện tâm đồ và lấy mẫu máu của ông Shigezō. Mỗi lần xong một công đoạn kiểm tra, Akiko lại cảm thấy may mắn vì chỉ phải trả tiền công khám cho bác sĩ. Cùng lúc đó ông Shigezō, dễ bảo như một đứa trẻ, đã làm chính xác theo hướng dẫn.

Sau khi được thông báo rằng kết quả sẽ có trong vòng một tuần, Akiko một lần nữa cúi đầu thấp rồi dẫn theo ông Shigezō trở về nhà. Chị ngạc nhiên lúc phát hiện cả Kyōko và Satoshi đã tự làm mì ăn, họ đang ngồi thục cả mặt vào trong cái tô.

- Bố đói, Akiko. Cho bố ăn được không? Ông Shigezō xin xỏ.

Ngẩng mặt lên, Kyōko hỏi: “Vụ kiểm tra sức khỏe sao rồi chị?”

Akiko thuật lại chi tiết cho em chồng. Tiếp đó, vì ông Shigezō không ngừng than vãn về cơn đói, chị đi vào trong bếp và bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối. Chị cũng đang đói lả người. Chị tự hỏi Kyōko đã làm gì suốt từ sớm đến giờ. Ít ra cũng phải nấu được nồi cơm chứ. Thế mà cô ta lại chỉ tự nấu một tô mì để ăn. Cơn đau quặn bụng vì đói khiến Akiko thậm chí còn nóng mặt hơn.

- Con nghĩ là mình đang làm gì đó Satoshi? Sao còn chưa đem tô đến chậu rửa. Chị cáu kỉnh nói.

Kyōko quá chậm hiểu để biết ý tứ.

- Ồ? Kiểm tra sức khỏe miễn phí sau ngày mười lăm tháng chín? Thật may khi biết điều này. Em sẽ phải dẫn mẹ chồng đi khám vào năm sau. Không rõ vụ này chỉ có ở Tokyo hay sao ta. Mà tiện thể, chị đã tìm ra bệnh của bố chưa?

- Bác sĩ sẽ có kết quả sau một tuần nữa.

- Ông ấy chắc sẽ đưa đi phân tích mẫu máu tại bệnh viện ở trường đại học có chuyên ngành về mấy vụ đó.

- Úi chà. Cả một tuần!

Sau một lúc im lặng trầm ngâm, Kyōko nói: “Chị Akiko, em định sẽ về nhà sau ngày cúng tuần của mẹ.”

Akiko dừng tay và nhìn trống rỗng về phía em chồng.

- Thì em đâu thể ở đây mãi. Em còn phải chăm lo cho mẹ chồng và con cái ở nhà nữa. Chị cũng biết mà, em đâu còn là thành viên của gia đình Tachibana.

- Vâng, tất nhiên.

- Nhưng em sẽ ở lại cho đến ngày cúng tuần.

Kyōko đã đúng. Đã đến lúc cô trở về nhà.

Ngay lúc ấy, ông Shigezō bắt đầu khóc nấc.

- Sao thế bố?

- Bố đói quá, bố thấy yếu trong người.

Akiko bó tay với người bố chồng đang khóc tỉ tê như một em bé, hai tay ông che lấy mặt. Sau khi nhờ Satoshi đi mua bánh, chị nhìn chăm chú vào trong tủ lạnh và phát hiện phần cua còn lại.

- Ông ăn cua nhé?

Ông Shigezō ngừng khóc ngay tắp lự và vui vẻ tự ngồi vào bàn ăn. Cầm đôi đũa lên, ông bắt đầu khới lấy thịt cua.

Khi sự im lặng bao phủ lấy căn phòng, Akiko thở phào nhẹ nhõm. Chị nhờ Kyōko trông nhà để chị đi làm vào ngày mai. Kyōko vui vẻ đồng ý.