Chương 9 .
Akiko nghĩ sẽ có chút rủi ro, nhưng vì không có gì đáng giá trong căn nhà bên, chị dẫn ông Shigezō qua đó mỗi sáng sau khi đã mở cửa chớp. Chị nhen cho các cục than bén lửa trong chiếc lò than cũ mà chị đã lấy ra từ trong kho, rồi vùi chúng dưới tro. Mọi đồ vật được xếp đặt sao cho ông Shigezō có thể giữ nguyên hiện trạng căn nhà nhỏ khi bà Kadotani đến đón ông. Cùng lúc đó, chị đảm bảo khóa kỹ nhà chính như chị đã làm trước đây. Chị cũng dặn dò Satoshi gọi đến Trung tâm Người cao tuổi Umezato trên đường đi học về để dẫn ông Shigezō về nhà vào những ngày bà Kadotani không tham gia sinh hoạt. Lúc Satoshi xuất hiện tại Trung tâm, ông Shigezō sẽ gọi tên đứa cháu, đứng dậy và đi về cùng cậu. Khi họ đến nhà, Satoshi sẽ chuẩn bị hai bát mì để họ ăn chiều.
Ngày cứ thế trôi qua, Akiko dần quen với việc bị đánh thức vào giữa đêm và giúp bố chồng ra vườn để đi tiểu. Sau khi cho ông đi ngủ lại, chị đi thẳng lên lầu đến phòng ngủ chính và ngủ đến sáng. Vào những ngày đi làm, Nobutoshi thường về nhà muộn, còn vào ngày chủ nhật, anh ngủ nướng đến tận trưa để bù lại việc bị thiếu giấc. Nhìn thấy người bố lú lẫn của anh được chăm sóc chu đáo, anh cảm thấy gia đình đã lo lắng thái quá.
Vấn đề duy nhất là bà Kadotani dần dần xem căn nhà nhỏ như thuộc sở hữu của bà. Giờ đây bà đến Trung tâm chỉ hai đến ba lần một tuần. Vào những ngày còn lại, bà xuất hiện tại nhà bên vào buổi sáng và sốt sắng chăm sóc ông Shigezō cả ngày. Satoshi là người đầu tiên để ý đến sự tiến triển mới này và báo lại cho mẹ; vào ngày thứ bảy kế tiếp, Akiko đi sang nhà bên vào buổi sáng và phát hiện hai ông bà đang ngồi đối diện nhau qua chiếc lò than. Ông Shigezō ngồi đối mặt trước cửa vào với biểu hiện trống rỗng trên mặt, trong khi bà cụ đang nói liến thoắng không ngừng.
“Akiko, Akiko,” ông Shigezō la lên khi để ý thấy cô con dâu. Ông đứng dậy và đi đến bên cửa.
- Bố không biết phải làm gì với bà già này. Bà ta nói những điều kỳ lạ và bố không biết khi nào bà sẽ rời đi!
Akiko trở nên cảnh giác, nhận thấy sẽ bất ổn nếu để bà Kadotani nghe được ông phàn nàn về bà.
- Ồ, Akiko. Xin đừng lo về tụi bà. Bà nghĩ vì ông Tachibana vừa mới mất đi người vợ, ông hẳn phải cảm thấy cô đơn. Bà đang cố để làm ông vui lên, chỉ vậy thôi.
Akiko cảm thấy nhẹ nhõm, bà cụ đang rạng rỡ hạnh phúc dường như đã không nghe được những nhận xét của ông Shigezō. Akiko để ý đến hai hộp cơm trưa chị đã làm vào sáng sớm hôm đó gần bên chiếc lò than, cùng với nhiều chén không. Trong khi đi vào căn nhà nhỏ, chị thấy một ngọn lửa bập bùng cháy trong lò than. Phải chăng bà Kadotani đã tự ý lấy than và tro từ trong bếp?
- Cám ơn bà đã chăm sóc cho ông. Hai người không đi đến Trung tâm hôm nay sao?
- Không. Lịch hôm nay không có gì đặc biệt. Dù sao ông Tachibana đã nói ông thích ngồi đây và trò chuyện hơn, bà cụ nói.
Akiko không thể tin được điều này: rất khó có khả năng ông Shigezō sẽ đưa ra một đề nghị như vậy.
- Bố đói, Akiko. Bố ăn vặt được không? Satoshi đã về nhà chưa?
- Ông Tachibana đã đề nghị tụi bà đi ra ngoài ăn qua loa gì đó, nhưng bà từ chối. Bà nói với ông bí quyết để sống thọ là không bao giờ ăn cho no, bà cụ cười khúc khích nói.
Đây có phải là điều mà chồng chị ám chỉ khi anh nói bà Kadotani là một người bạo dạn? Akiko giờ đã hiểu tại sao ông Shigezō đã phàn nàn rằng bà cụ toàn nói những điều kỳ lạ.
- Cháu sẽ xin lỗi đã làm phiền hai người. Cháu đang định chuẩn bị nấu mì - bà hãy ở lại ăn trước khi đi nhé, Akiko nói.
- Ông có nghe thấy không, ông Tachibana? Ông thật may mắn khi có một người con dâu tốt bụng và chu đáo như vậy. Con dâu tôi chưa bao giờ nấu mì cho tôi cả. Tôi tự hỏi chúng ta có nên ăn một chút không. Thật may mắn với chúng ta khi hôm nay Akiko đã về nhà sớm nhỉ? Tôi ưa ăn mì và tôi dám chắc ông cũng thích món đó. Chúng ta hẳn đã được an bài để gặp nhau như thế này.
Bà Kadotani tươi cười vui vẻ nói liên tục, trong khi Akiko trở về nhà chính.
- Con đã kể mẹ gì nhỉ? Satoshi trêu chọc hỏi.
- Việc này đã diễn ra trong bao lâu rồi?
- Khoảng năm ngày ạ. Con gọi đến Trung tâm vào chiều nọ và họ nói cả hai người đều không đến hôm ấy. Nhớ lại lúc cô Kyōko đã từng phải đuổi theo ông, con đã chạy thẳng về nhà. Và rồi hai người họ đang ở nhà bên. Con cho rằng mẹ có thể gọi đó là tình yêu tháng mười hai, dù ông rõ ràng nghĩ bà ấy hay làm phiền. Khi con xuất hiện, ông phóng đến chỗ con như thể con đến để giải thoát cho ông vậy. Bà ấy thật huênh hoang! Dù sao, chuyện này cũng có mặt hài hước của nó.
- Mẹ thắc mắc liệu con dâu bà có biết về việc này không?
- Con không biết. Khi ông đi cùng con đến nhà chính, bà ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài đi về nhà.
Akiko cho rằng một người phụ nữ đi làm toàn thời gian nên luôn bắt đầu chuẩn bị bữa tối ngay khi cô ấy về đến nhà. Nếu cô ấy không xem việc nội trợ là một sự kéo dài của các nhiệm vụ văn phòng và cho phép bản thân xả hơi một chút, cô ấy sẽ cảm thấy quá mệt mỏi để nhấc nổi tay. Akiko thả số mì chị đã mua trên đường về nhà vào trong nồi nước dùng đang sôi. Chị múc ra phần của Satoshi vào trong một bát, nhưng để phần mì của hai ông bà ninh lâu hơn một chút. Nhìn không chớp mắt những sợi mì mềm ra trong nồi nước dùng đang sủi tăm, Akiko tự hỏi nên nghiêm túc đến đâu khi xem xét mối quan hệ mới mà Satoshi nghĩ là rất thú vị. Đây rõ ràng không phải chuyện đùa. Nếu chị không cẩn thận, nó thậm chí có thể gây ra điều tiếng. Nhưng chị thắc mắc sao một người phụ nữ có thể bị hấp dẫn bởi một người đàn ông bị lú lẫn như ông Shigezō.
Akiko đặt hai bát mì lên khay và bưng qua nhà bên. Khi bước vào phòng khách, chị thấy bà Kadotani đang làm ấm tay trên lò than, nhưng không có dấu vết của ông Shigezō. Ngạc nhiên, Akiko nói: “Ôi. Ông đâu rồi ạ?”
- Ông ấy ở trong toilet, bà cụ mỉm cười đáp lời. Hãy chờ một chút.
Akiko thậm chí còn bị làm cho giật mình hơn khi bà Kadotani đến bên toilet và gọi to: “Xong chưa ông Tachibana? Akiko mang mì sang cho chúng ta rồi này.”
Sau đó bà đẩy mở cửa toilet. Akiko đứng chết khiếp khi vẫn đang bưng chiếc khay. Dường như ông Shigezō đã ngồi bệt lên trên bệ xị.
- Hai chân ông lại mỏi rồi à, ông Tachibana? Món mì có rồi. Giờ ông có thể đứng dậy không? Hãy cố đứng dậy nào.
Akiko tự hỏi liệu có nên giúp họ không, nhưng chị không đủ can đảm để nhìn vào bên trong toilet. Thay vào đó, chị ngồi xuống tại chỗ và đợi cho đến khi cả hai đi ra, gần như là đang ôm lấy nhau. Bà cụ thậm chí đã giúp ông Shigezō chùi mông bằng giấy vệ sinh!
- Xin lỗi đã khiến cháu phải đợi, Akiko. Nhìn này, ông Tachibana. Akiko đã mang món mì cho chúng ta.
- Vâng.
- Nào cầm đi đũa đi ông, bà Kadotani nói, chú ý đến ông Shigezō từng li từng tí.
Hai ông bà tự mình ăn mì, hoàn toàn bỏ mặc Akiko trong khi chị không thể quyết định được nên ở lại hay trở về nhà chính. Cuối cùng, cho rằng vì là người giám hộ của ông Shigezō, chị chọn ngồi lại để tận mắt chứng kiến việc mà con trai chị đã miêu tả là tình yêu tháng mười hai, đây là trách nhiệm của chị khi làm như vậy.
- Món mì thật ngon miệng phải không ông Tachibana? Akiko đã nêm nếm chúng thật hoàn hảo, ông có nghĩ vậy không? Ông biết không, tôi là một người lão luyện về tự làm mì tại nhà đấy. Trong thời chiến, tôi thường nhào bột mì và nước để làm chúng. Tôi sẽ làm cho ông một ít vào lần tới. Tôi chắc chắn ông sẽ thấy vị của chúng hơn hẳn của Akiko.
Bà cụ đang rất hạnh phúc. Akiko không hề để bụng trong khi nghĩ bà sẽ không nghi ngờ gì mà thêm thắt chi tiết ông Shigezō đã biểu lộ mong muốn được nếm món mì nhà làm của bà khi bà kể lại sự việc này cho người khác. Tương tự Nobutoshi xem người bố là hình ảnh của chính anh sẽ trở thành một ngày nào đó, lúc chị quan sát bà Kadotani, Akiko xem bà như hình ảnh tương lai của chính chị. Tại thời điểm này, chị nhớ đến một giai thoại cổ: Ōoka, vị thống đốc của Echizen, đã từng hỏi mẹ ông vào độ tuổi nào một người phụ nữ không còn bị hấp dẫn bởi người khác giới. Chị tự hỏi một quá phụ trên bảy mươi tuổi liệu có đứng đắn khi tiếp cận một quan phu ở tuổi tám mươi tư và cư xử một cách không biết xấu hổ như thể bà đã chờ cho vợ ông ấy chết? Akiko nghĩ chị thoải mái về chuyện tình cảm, nhưng chị không thể hình dung bản thân chị sẽ trở nên giống bà cụ này, tán tỉnh một cách táo bạo và nói năng hoạt bát. Tất nhiên, bởi vì ông cụ ngồi trước mặt chị hoàn toàn khác với phiên bản mà chị đã luôn nghĩ bố chồng chị sẽ trở thành sau này, chị không có cách nào để biết chính chị sẽ ra sao trong ba mươi hay bốn mươi năm nữa. Trước sau gì ai cũng phải chết, nhưng khi còn trẻ chị chưa bao giờ ngờ tới một vận mệnh khủng khiếp như vậy đang chờ đợi phía trước. Chính tôi rồi cũng sẽ trở nên già và tàn tạ? Tôi sẽ trở thành một cụ bà như thế nào? Akiko lạnh cả người khi tưởng tượng bản thân và người chồng di chuyển chậm chạp trong khi họ giúp nhau đi vệ sinh và ăn mì được nấu quá lâu.
- Bà Kadotani! Akiko khản giọng kêu lên. Mọi người đang chờ bà ở nhà phải không ạ? Gia đình bà hẳn phải lo lắng cho bà lắm.
Bà cụ nhìn Akiko và bình thản trả lời:
- Ồ không. Chẳng có ai lo lắng cho bà cả. Chúng nghĩ bà là đồ phiền phức quá mức. Tất cả bọn chúng đều đang đợi bà chết đi. Đúng như vậy đấy. Bà đâu có chọn việc sống lâu thế này, nhưng nếu bà tự sát, việc đó sẽ gây khó khăn cho chuyện cưới xin của các cháu bà. Ông Tachibana và bà lúc nào cũng nói về chuyện này, phải không ông? Đám lão niên chúng ta phải giúp nhau và cố để không bị lệ thuộc. Điều mà mọi người luôn nói tại Trung tâm đó là làm thế nào để bản thân không trở thành gánh nặng cho con cháu. Mọi người nhắc nhở lẫn nhau rằng trừ phi chúng ta tập thể dục thật nhiều, chúng ta sẽ yếu đi, và trừ phi chúng ta sử dụng não, chúng ta sẽ trở nên lú lẫn. Mọi người đều để ý đến nhau. Bà cảm thấy vui mỗi khi trò chuyện cùng ông Tachibana về quá khứ. Tụi bà có nhiều kỷ niệm để chia sẻ lắm. Bọn trẻ khó chịu khi đám người già nói về quá khứ, còn chúng ta không thể theo kịp lúc chúng thảo luận chuyện ngày nay, cho nên mọi việc như thế này lại ổn. Cả ngày hôm nay tụi bà đã nói về Đại thảm họa động đất Tokyo năm 1923. Bà đã tận mắt thấy vụ cháy phá hủy kho áo quần ở Honjo. Bà còn thấy tòa nhà mười hai tầng cháy từ trên nóc xuống, sau đó bị gãy làm đôi ở tầng bốn. Đám cháy hoành hành trong ba ngày. Nhà của bà bị phá hủy hoàn toàn trong Đại chiến thế giới thứ hai, nhưng trận động đất là một trải nghiệm khủng khiếp hơn nhiều. Ông có nghĩ như vậy không, ông Tachibana?
- Ông đến từ quận Tōhoku, nên ông không biết chuyện gì đã xảy trong trong trận động đất ạ.
- Ô, thật sao? Chả trách ông lại hứng thú như vậy! Giờ bà hiểu tại sao ông ấy cứ xin bà kể lại trải nghiệm lúc đó. Thật đấy ông Tachibana, chuyện là như vậy đấy. Nhiều người bị cháy ra tro. Đám đàn ông giữ được mạng tìm những cây giáo rồi hợp thành những nhóm dân phòng. Ông Tachibana hẳn cũng sẽ tự mình cầm một cây giáo bằng tre nhỉ. Bên cạnh việc nhà bị cháy trụi, chúng ta còn nghe các tin đồn về những cuộc bạo loạn nổ ra và nhiều đám người đi cướp phá. Đoạn ấy là khoảng thời gian Osugi Sakae và Itō Noe bị sát hại. Lúc đó bà nhớ đã nghĩ là thế giới đang đến hồi cáo chung. Mọi người phải đứng hàng dài dưới cái nắng nóng để mua bánh lúa mì được bán với giá mười sen một cái, dù chúng chẳng có tí nhân thịt nào. Chúng ta ca thán về mức giá cắt cổ, nhưng vẫn xếp hàng chờ mua. Sau khi sống qua giai đoạn khổ cực như vậy, những người cùng thế hệ bà rất sợ hỏa hoạn và khan hiếm lương thực. Bà kinh hãi trước sự phung phí thức ăn của con dâu, nhưng nếu bà nói với nó về việc này, nó nhìn bà chòng chọc. Đó là lý do bà kể chuyện đó với ông Tachibana. Đúng vậy không ông Tachibana?
Ông Shigezō đang lim dim, quá buồn ngủ để chú tâm, nhưng bà Kadotani không hề để ý và tiếp tục nói tràng giang đại hải.
Akiko lỉnh ra khỏi căn nhà nhỏ, không chắc về việc nên hay không nên báo lại chuyện này cho gia đình Kadotani. Cuối cùng chị quyết định trở lại nhà chính trước và hỏi ý kiến của chồng khi anh về nhà.
Akiko hoàn thành việc nhà ngày thứ bảy. Khi bữa tối đã sẵn sàng, chị qua nhà bên để báo cho ông Shigezō và bà Kadotani đã đến lúc họ nói lời tạm biệt. Lúc nghe nhắc đến bữa tối, ông Shigezō chậm chạp đứng lên và đi ra vườn. Akiko mạnh tay đóng cửa chớp. Bị bỏ lại một mình, bà cụ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở về nhà.
Và mỗi thứ bảy, Akiko thực hiện việc giặt giũ đã dồn lại trong tuần và lau chùi toàn bộ căn nhà. Sau khi ông Shigezō đến sống cùng họ, chị còn phải tắm cho ông sau bữa tối. Ông vẫn còn có thể tự mặc và cởi đồ, nhưng khi Akiko cho ông vào trong bồn tắm, ông sẽ ngâm mình cả buổi. Bước ra khỏi bồn, ông sẽ ngồi lên sàn, rồi lúc Akiko đưa ông bánh xà phòng, ông sẽ chà hai tay vào nhau cho đến khi nó tan sạch. Cho nên chị phải cọ rửa toàn bộ cơ thể ông như thể ông là một đứa trẻ. Khi chị bảo nhấc hai cánh tay lên hoặc đứng dậy, ông ngoan ngoãn làm theo. Mặc dù Akiko đã tắm cho con trai khi cậu còn nhỏ mà không hề có cảm giác khó chịu, chị cảm thấy ghê tởm nhất khi phải rửa phần thân dưới của ông Shigezō. Chị chùi mông cho ông từ phía sau bằng một chiếc khăn đầy xà phòng, sau đó xối sạch bọt bằng nước nóng.
- Ông hãy tự rửa mình đi ạ, chị thoái thác và đưa cho ông một bánh xà phòng.
- Vâng, ông Shigezō trả lời, nhưng chẳng làm gì ngoài việc nhìn trống rỗng vào cục xà bông.
- Ông ơi, ông phải rửa chim đi a, Akiko mất kiên nhẫn, kích động la to.
- Vâng, vâng.
Nhưng ông Shigezō chỉ nhìn xuống hạ bộ và bất động. Akiko tiếp tục la lối với ông, cảm thấy vô cùng khốn khổ và tự hỏi con trai chị liệu đang nghĩ gì trong đầu khi cậu ngồi nghe tiếng chị vọng ra từ nhà tắm. Akiko không thể ép mình rửa giúp bộ phận sinh dục của bố chồng. Cuối cùng, chị dội nước nóng lên hạ bộ của ông, coi như xong một công việc khó chịu. Giá như chị có thể nhờ Nobutoshi tắm cho bố anh! Nhưng anh nói đó là việc không thể và kiên quyết chối từ. Ý nghĩ phải nhìn khối thịt nhăn nhúm lủng lẳng một cách yếu ớt giữa hai chân bố anh khiến anh phát bệnh.
Đúng lúc Nobutoshi về nhà đêm hôm đó, bố anh đã ngủ say còn Akiko đang là áo quần trong phòng dưới lầu. Ngoài việc gấp đồ lót ngay khi nó được lấy ra từ máy sấy, chị còn phải chịu khó là những đồ như khăn tay bằng vải cotton và áo sơ mi.
- Mình đã về.
- Ừm
Trong gia đình Tachibana, người vợ không mời chồng một cốc trà nóng khi anh từ chỗ làm về nhà. Chẳng phải là vì Akiko không tin vào cách hành xử mang tính truyền thống và tao nhã này, nhưng để có thể tận hưởng ngày chủ nhật được miêu tả trong tiểu thuyết, chị phải làm việc như một mụ điên vào các ngày thứ bảy. Cho nên Akiko tiếp tục với công việc là ủi trong lúc chị kể lại cho chồng một cách sống động về những diễn tiến mới nhất. Nobutoshi ngạc nhiên trước thông tin của chị, nhưng không bình luận gì. Anh lỉnh đi tắm, rồi trở lại ngay sau khi mặc chiếc áo choàng lên trên bộ kimono ban đêm. Ngồi xuống chỗ bàn sưởi và châm thuốc lá, anh nói:
- Anh kinh ngạc vì Satoshi quen thuộc với một khái niệm như “Tình yêu tháng mười hai”.
- Anh có nghĩ con đã chọc ghẹo bà Kadotani về việc đó?
- Bà ấy đang giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Nếu bà thậm chí đã giúp ông đi toilet, chúng ta nên trả công cho việc bà ấy làm.
- Thực ra, em chuẩn bị ba hộp cơm trưa mỗi ngày, tính cả phần cho bà Kadotani. Nhưng em giật mình với cách bà tán tỉnh ông. Nghĩ mà xem, ở tuổi của bà ấy! Thật mất mặt. Em cứ tự hỏi liệu em có trở thành giống bà ấy lúc về già không.
- Đừng lo về việc đó. Anh nghĩ thật tuyệt vời khi vẫn còn nhu cầu thể xác tới lúc chết. Nó chắc chắn tốt hơn việc trở nên đơn giản như bố.
- Và bà ấy không bao giờ ngừng nói. Hôm nay bà mãi kể cho em về trận Đại động đất Tokyo. Theo lời bà, bà ấy phải xếp hàng để mua bánh lúa mì với giá mười sen một cái.
- Ồ? Anh không biết là họ đã có bánh lúa mì vào những năm hai mươi. Anh nghĩ chúng chỉ xuất hiện sau chiến tranh. Thật thú vị!
- Anh chỉ nói như vậy vì anh không biết Nhật Bản đã như thế nào trước lúc đấy. Bánh lúa mì đã được bán khắp Nhật Bản trong những năm chiến tranh.
- Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng không phải em mới vừa nói chúng cũng được bán vào thời điểm của trận động đất à?
- Theo lời bà Kadotani ạ. Nhưng bánh mà bà kể có nhân thịt đấy.
Akiko là xong chiếc khăn tay cuối cùng và cất đi chiếc bàn là. Sau khi ngồi xuống bên bàn sưởi, chị nói:
- Em sợ lúc bằng tuổi của bà ấy, em sẽ càm ràm về sự đói khổ của những năm hậu chiến tranh mất. Em luôn nhắc về sự khan hiếm lương thực ngay sau chiến tranh mỗi khi Satoshi phàn nàn về món ăn nào đó. Con chẳng chịu nổi khi nghe em nói về những trải nghiệm thời chiến.
- Ừ, anh biết. Đám nhân viên trẻ ở chỗ làm cũng ghét lắm mỗi khi anh hồi tưởng về những năm chiến tranh.
- Ôi trời! Chẳng lẽ chúng ta đã bắt đầu cư xử như người già?
Câu hỏi của Akiko làm họ tràn ngập sợ hãi. Nobutoshi không thể trả lời, còn Akiko bị sốc bởi điều chị vừa nói. Dạo gần đây, cả hai thường nhắc lại những gì đã nói. Đây có phải một dấu hiệu họ đang bị lão hóa?
Vào giữa đêm, ông Shigezō tỉnh giấc và nói với Akiko ông phải đi tiểu. Akiko chui vào hai chiếc áo khoác. Sớm đêm hôm đó, chị đã mặc ấm cho ông Shigezō với hai bộ kimono ban đêm, nhưng ông cứ vội vội vàng vàng nên chị đã không có thời gian mặc thêm cho ông một cái áo khoác ngoài. Nhiệt độ cơ thể ông hẳn phải giảm sau khi tiểu tiện, nhưng ông không có biểu hiện nào của việc bị cảm lạnh. Mặc dù Akiko đã mặc kín mít, không khí ban đêm quá lạnh khiến chị vẫn còn run rẩy hồi lâu sau khi đã chui lại vào nệm. Người ta thường tin là chó và ngựa không bị cảm lạnh. Akiko tự hỏi điều tương tự có đúng với các cụ ông. Ông Shigezō đã từng bị yếu dạ dày, nhưng thậm chí dù có thói phàm ăn như hiện tại, ông đã không còn bị tiêu chảy nữa. Hay các dây thần kinh trong dạ dày của ông đã bị đơ?
Lòng nặng trĩu, Akiko ôm chặt gối, lên cầu thang và nhanh chóng trôi vào giấc ngủ bên cạnh chồng. Một lúc sau chị bị đánh thức đột ngột.
- Akiko, dậy đi. Bố đang la lối om sòm.
- Sao mình không thử thay em đi xuống xem nào? Ông là bố của anh cơ mà? Dù gì ngày mai cũng là chủ nhật, Akiko tức giận nói.
Akiko xoay lưng về phía chồng. Liệu chị đã làm anh tức giận hay đã khiến anh nhận ra sự thật hiển nhiên có trong những điều chị vừa nói? Chị chẳng có cách nào để biết được, nhưng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi nghe tiếng anh đi xuống lầu. Anh ấy ít ra phải giúp được một lần nào đó chứ. Thật bất công khi anh trông đợi chị làm tất cả mọi chuyện.
Giọng của ông Shigezō thậm chí còn to hơn. Cùng lúc, Nobutoshi chạy ngược lên cầu thang.
- Anh chẳng làm được gì mình ạ. Hãy dậy giúp anh với, anh nói.
- Chuyện gì nữa đây ạ?
- Bố không nhận ra anh. Ông cứ lẩm bẩm là em đã biến mất. Ông đang bò khắp nệm để cố mà tìm em.
Akiko đi xuống lầu và bật tất cả đèn lên. Nhìn thấy chị đứng đấy, ông Shigezō nói:
- Ồ, con đây rồi Akiko!
Ông Shigezō dạng hai tay hai chân ra như một con nhện trên chiếc nệm mà Akiko đã ngủ lúc ban nãy.
- Sao vậy ông?
- Có kẻ trộm ở trong nhà. Gọi cảnh sát.
- Kẻ trộm?
- Đúng. Hắn ta kìa! Ông Shigezō la lên, chỉ thẳng vào Nobutoshi. Nobutoshi cứng người.
- Bố đang nói gì vậy? Con là con trai bố!
- Akiko, giao thằng đó cho cảnh sát đi.
- Nhưng, ông ơi, anh ấy không phải kẻ trộm. Anh ấy là thành viên trong gia đình chúng ta. Ông có muốn đi ra ngoài vườn lần nữa không?
Akiko dùng mắt ra hiệu cho chồng. Nobutoshi đi lên lầu. Nhìn thấy anh biến mất, ông Shigezō nói thấp giọng:
- Akiko, kẻ trộm đã đi lên lầu. Hãy gọi cảnh sát đi.
- Được rồi ạ. Nhưng trước hết, ông có muốn đi ra ngoài lần nữa không?
- Không.
- Vậy thì hãy đi ngủ lại nào.
- Được rồi.
- Ông biết giờ vẫn còn đang ban đêm mà.
- Vâng.
Khi chị thấy ông Shigezō đã ngủ say, Akiko nhón chân đi lên lầu. Nobutoshi vẫn còn nằm thao thức.
- Thật là sốc! Anh không bao giờ nghĩ bố sẽ muốn bỏ tù a.
- Bố nói em là kẻ trộm đã lên lầu. Anh có nghĩ bố đã gặp ác mộng không?
- Anh chỉ biết ngay lúc anh xuống dưới lầu, ông đang tự lẩm bẩm em đã biến mất. Ông điên cuồng lật mọi tấm nệm lên để tìm em.
- Kinh khủng quá!
- Nhưng giây phút em xuất hiện, anh trở thành kẻ trộm trong mắt ông. Phải chăng sự ganh đua giữa cánh đàn ông sẽ kéo dài đến khi họ chết nhỉ.
Akiko cảm thấy tồi tệ vào ngày hôm sau vì bị đánh thức tận hai lần trong đêm. Gia đình chị thường ngủ dậy trễ vào sáng chủ nhật, nhưng đến giữa ngày Akiko vẫn cảm thấy chị ngủ chưa đủ giấc. Có một cơn đau nhói ở phía sau đầu chị, nhưng chị biết chị phải thức dậy để chuẩn bị một bữa ăn đàng hoàng cho gia đình. Khi chậm chạp đi xuống nhà dưới, chị phát hiện ông Shigezō đang mở mắt trừng trừng.
- Ô, Akiko.
Akiko im lặng mở cửa chớp. Thời tiết rất đẹp, cho nên chị để mở mặt hướng về phía vườn rồi đi về phía bồn rửa. Trong khi đánh răng, chị thắc mắc không biết ông Shigezō đã chải bộ răng giả chưa. Trong nhiều năm ông mang chúng, chị chưa lần nào thấy ông chùi rửa chúng. Khi chị và Nobutoshi chất vấn ông về chúng, ông đã nằng nặc rằng chúng là răng của ông. Nếu ông đã không chải bộ răng giả suốt những tháng qua, miệng của ông chắc phải hôi thối không tả nổi.
- Bố đói, Akiko. Bố ăn sáng được chưa?
Akiko cảm thấy khó mà kiềm sự bực dọc vào những lúc như thế này. Chị thô bạo gấp nệm lại và lạnh tanh nói: “Con chưa chuẩn bị bữa sáng ngay được. Hãy cố chờ. Sao ông không thay áo quần trước đi?”
Ông Shigezō dõi mắt theo Akiko. Rồi ông vươn hai cánh tay dài, che lấy mặt bằng đôi cánh tay phía trên và khóc nức nở.
- Bố đói và con không cho bố ăn sáng!
Akiko không biết làm thế nào để dỗ người bố chồng đang khóc lóc. Chị vội vã đưa ông hai lát bánh mì không và, giấu đi nỗi tức giận, hút bụi căn phòng bụi bặm. Phải trải hai tấm nệm ở nhà dưới đã thêm việc cho chị phải làm vào mỗi sáng.
Akiko chuẩn bị một bữa nửa buổi kiểu Tây với bánh quế đông lạnh nướng giòn, nhiều loại bánh mì khác nhau, sữa, món trứng bác, xúc xích và cà phê. Ngồi đối diện ở bàn với Nobutoshi và Satoshi. Chị uống cà phê hết cốc này đến cốc khác. Cả Nobutoshi và Satoshi không nói gì, dù đã nghe thấy tiếng nức nở của ông Shigezō lúc nãy. Nobutoshi trải tờ báo ra và đọc kỹ nó, trong khi Satoshi xem tivi.
Ông Shigezō chậm chạp đứng dậy và đi thẳng ra vườn.
- Hãy mở cửa nhà bên cho ông đi Satoshi, Akiko nói, biết rằng ông Shigezō muốn sử dụng toilet.
Satoshi thực hiện yêu cầu của chị mà không phản đối gì. Sau khi trở lại, cậu ăn thêm một chiếc bánh quế, miệng nhai nhồm nhoàm nói:
- Bà Kadotani đã ở bển.
- Ô? Bà đã ở chỗ nào?
- Ngồi trên hiên nhà. Khi nhìn thấy ông, bà có vẻ rất hài lòng.
- Còn ông thì sao?
- Ông biến mất trong toilet.
Nếu bà Kadotani đã ở bên đó, Akiko sẽ phải nhen lửa than trong lò ngay lập tức, vì nhà bên hẳn phải lạnh cóng. Ngay khi cả nhà ăn xong bữa sáng, chị đi sang bên căn nhà nhỏ.
Chị bất ngờ khi thấy bà cụ đã nhen lửa trong lò than và đang pha trà. Ông Shigezō đã dùng xong toilet đang ngồi phía trước lò than. Akiko để hai người trong căn nhà nhỏ và nhanh chân về nhà chính. Khi miêu tả xong cảnh mà chị vừa chứng kiến, chồng chị bình luận:
- Hai người bọn họ cứ như một cặp vợ chồng. Việc này sẽ khiến em dễ thở hơn chứ?
- Sao chứ? Em vẫn phải thức giấc vì ông vào giữa đêm. Em không thể chịu đựng nổi nếu việc đó xảy ra hàng đêm!
- Vậy em nên nhờ bà Kadotani ngủ ở đây vào ban đêm. Dù sao nhà bên dường như đã trở thành nơi ở cho cặp đôi già còn gì, Nobutoshi nói.
Chồng chị thật là một người đàn ông ích kỷ không thể chịu nổi! Chị tự hỏi liệu gia đình Kadotani có biết chuyện này không. Có thể họ đã biết nhưng chưa định làm gì cả. Họ đang nghĩ gì nhỉ? Cảm thấy nên đến thăm họ một chuyến, Akiko ra khỏi nhà với một hộp bánh chị đã mua để cám ơn người phụ nữ tại Trung tâm Umezato. Anh Kadotani không ở nhà, và đã đi câu cá vào sáng hôm đó. Vợ anh, khoảng tầm tuổi với Akiko, nhận món quà và cám ơn Akiko rối rít. Chị Kadotani có vẻ không biết người mẹ chồng đã đến gặp ông Shigezō trong căn nhà nhỏ. Không giống như Akiko, cô là một bà nội trợ trung niên điển hình dành toàn bộ thời gian ở nhà. Cô thậm chí còn không hay biết Akiko chuẩn bị bữa trưa cho ông bà trước khi rời nhà đi làm. Akiko không thể không ngạc nhiên trước sự vô tâm của người hàng xóm.
- Ôi trời. Tôi xin lỗi vì bà ấy đã gây nhiều rắc rối cho chị. Bà ấy rất phiền phức ở nhà và chúng tôi không biết phải làm gì với bà ấy cả.
- Thực ra, bà không hề gây rắc rối gì cả! Trái lại, chúng tôi rất biết ơn khi có bà ở bên, cho nên tôi muốn cám ơn chị vì mọi chuyện. Sẽ không sao khi bà ấy giúp đỡ chúng tôi nhiều như vậy chứ?
- Chị có chắc là bà không gây phiền toái gì không? Bà ấy nói quá nhiều, hẳn bà phải khiến gia đình chị bực bội nhỉ. Tôi thành thật xin lỗi.
- Không đâu ạ. Căn nhà nhỏ dường như đã trở thành nơi ở của bọn họ. Chúng ta có thể để mọi việc như vậy, nếu gia đình chị không phiền. Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm mà.
- Vâng, đúng vậy. Nếu chúng ta mặc kệ họ, cũng sẽ khỏe hơn đối với tôi. Như chị cũng đã thấy đấy, mẹ chồng tôi vẫn còn rất khỏe. Lúc ở nhà, bà cứ sai vặt tôi, và đến cuối ngày tôi hoàn toàn kiệt sức. Tôi nghe là bà nói những điều cay độc về tôi ở Trung tâm, nhưng tôi thà để bà ở đó còn hơn. Bà không bao giờ ngừng nói, và lúc nào cũng về trận Đại động đất Tokyo.
- Tôi đã nghe toàn bộ về nó hôm qua. Tôi thấy câu chuyện của bà rất lôi cuốn. Thật ấn tượng khi bà có thể nhớ hết mọi chi tiết đó.
- Có lẽ sẽ thú vị khi lâu lâu nghe nó một lần, nhưng nếu chị phải nghe một câu chuyện cũ rích ngày qua ngày như tôi phải chịu, chị cũng sẽ phát ốm vì nó. Tôi không bao giờ muốn nghe thêm về việc người bị thiêu ra tro và mua bánh lúa mì. Hôm bữa lúc bà đang xem tin tức về các nhà hoạt động sinh viên trên tivi, bà đã rất hào hứng nghĩ nó là một cuộc bạo loạn về gạo. Tôi được sinh ra vào những năm hai mươi, nhưng tôi không bao giờ muốn nghe thêm về những ngày khổ cực đó. Đã đủ tệ khi cố mà sống sót qua những năm chiến tranh rồi.
- Nhưng chị thật may mắn khi mẹ chồng chị có thể suy nghĩ quá rõ ràng như vậy. Thật tuyệt vời là bà có thể tự mình đi đến Trung tâm. Bố chồng tôi không thể tự làm một việc gì cả.
- Nhưng bà thấy ông ấy hấp dẫn.
- Ô?
- Kể từ khi vợ ông ấy qua đời, không một ngày nào mà bà không nhắc đến ông Tachibana. Bà nói ông rất đẹp trai và rằng ông xử sự như một ông hoàng. Theo lời bà, chính bố chồng chị đòi nằng nặc bà đến thăm ông. Chồng tôi nói anh ấy cảm thấy không thoải mái khi nhìn mẹ mình cử xử quá trơ trẽn như vậy.
- Ô?
- Tôi chắc đó chỉ là một cơn cảm nắng. Nhưng tôi phải đồng ý chính tôi cũng thấy cách cư xử của bà phiền phức, nhất là khi tôi nhớ ra bà bao nhiêu tuổi. Nhưng rồi tôi tự nói với mình bà chẳng là gì so với nhiều cụ bà khác ở Trung tâm, họ thậm chí còn chủ động hơn. Gần đây tôi để ý bà có vẻ lo âu khi rời nhà vào buổi sáng, và rồi trở về nhà muộn. Dù sao vẫn tốt cho tôi nhiều khi bà không ở nhà. Tôi không bao giờ ngờ bà lại đang đến nhà chị! Tôi vô cùng xin lỗi! Chúng tôi đang bàn về việc đưa bà vào nhà dưỡng lão, nhưng tôi không tưởng tượng nổi lại có một cái ở ngay lân cận.
Akiko giữ nguyên sự im lặng.
- Tôi biết tôi không nên can thiệp vào một vấn đề riêng tư như mối quan hệ của họ, nhưng ông Tachibana đã tám mưa bảy tuổi rồi nhỉ?
- Không, ông ấy tám mươi tư. Nhưng ông sẽ sớm sang tuổi tám mươi lăm.
- Vậy ông ấy hẳn đã bất lực. Hai người bọn họ chỉ đang tận hưởng việc ở bên cạnh nhau, nên không cần lo việc hàng xóm bàn tán. Sẽ ổn thôi miễn là chúng ta hiểu nhau nhỉ?
- Tôi nghĩ vậy. Như chị biết đấy, tôi làm việc toàn thời gian, cho nên tôi không thể trông chừng họ trong ngày. Tôi sẽ tiếp tục làm cơm trưa cho họ, nhưng tôi rất biết ơn nếu chị có thể thỉnh thoảng để mắt đến họ.
- Mọi việc sẽ ổn thôi. Bà sẽ còn sống một thời gian nữa. Bà đã kể cho chị họ tập thể dục tại Trung tâm để giúp họ sống lâu hơn chưa? Tôi đã quá thất vọng khi nghe thấy việc đó!
Akiko cúi chào, nhờ chị Kadotani giúp đỡ, rồi ra về. Trên đường về nhà, chị bắt đầu nghi ngờ rằng người phụ nữ đó đã biết chuyện từ lâu. Chị cũng nhớ ra bà cụ đã nói về việc mọi người ở nhà đang chờ cho bà chết đi. Chẳng lẽ chị ta không nhận ra là chính mình rồi sẽ trở nên già yếu sao?
Lao vào nhà trong cơn thịnh nộ, Akiko chuẩn bị một món ăn vặt đặc biệt vào buổi chiều cho cặp đôi già và mang nó sang nhà bên. Bà Kadotani cám ơn Akiko rối rít, nước mắt lăn dài xuống má bà.
- Con dâu ông thật là dễ mến! Ông không biết mình may mắn như thế nào đâu, ông Tachibana ạ. Con dâu tôi chưa bao giờ mời tôi một món ăn vặt như thế này cả. Tôi phải tự pha trà và vào giờ ăn, nó luôn có chuyện móc xỉa để nói với tôi. Cho nên tôi luôn rất buồn phiền khi ở nhà.
Và rồi, như thể một cái đập đã bị vỡ, bà sỉ vả cô con dâu không thương tiếc. Đến lúc này, Akiko cảm thấy hoàn toàn ghê tởm với cả hai người phụ nữ. Đau đớn nhớ lại cách mà ông Shigezō đã từng đối xử với chị, chị không thể lắng nghe người hàng xóm thêm một khắc nào nữa. Ông Shigezō đã trở nên quá trẻ con khiến Akiko như quên sạch mọi ác cảm năm xưa, nhưng bây giờ khi chị nhớ lại quá khứ cay đắng, tất cả sự oán giận của chị đã trở lại. Những nhận xét xỉa xói của ông Shigezō đã từng ác ý và khó chịu, song bây giờ ông chẳng làm gì ngoài tự nhồi cho đầy miệng, đi vệ sinh hoặc vô cảm dán mặt vào khoảng không.
Mười năm nữa tính từ bây giờ, bà cụ này có lẽ sẽ vô vọng như ông Shigezō ngày hôm nay, và không còn năng lượng để thóa mạ con dâu của bà nữa. Akiko cảm thấy vô cùng phiền phức. Cơn lạnh khắc nghiệt khiến chị run rẩy trong lúc chạy về phía nhà chính.
- Akiko biến mất rồi. Akiko! Akiko! Ông Shigezō la lên.
Akiko đi xuống lầu, bật đèn ống đang ở chế độ sáng mờ và thấy bố chồng đang lục tìm bên nệm của chị. Chị không phải một con bọ, sao có thể bị chôn vùi bên dưới chiếc vỏ bọc được? Không một chút thích thú, Akiko bắt đầu mất bình tĩnh.
- Ồ, con đây rồi, Akiko. Bố nghĩ con đã biến mất.
- Con sẽ không biến mất, cho nên hãy cố ngủ đi ông.
- Được rồi.
Nhẹ nhàng vỗ lên lưng ông, Akiko nhớ lại một sự việc đã xảy ra mười năm trước. Satoshi thức giấc giữa đêm và, nửa tỉnh nửa mê, bắt đầu mò đi tìm chị. Akiko đã cho cậu lên nệm của mình và ôm cậu cậu ngủ đến hết đêm. Giờ đây bố chồng lại là người tìm kiếm chị. Chấp nhận việc không thể tránh khỏi, Akiko quyết định sẽ bắt đầu ngủ trên cùng một chiếc nệm với ông. Chị nghĩ việc này sẽ dễ dàng đối với mình hơn là cứ lên lầu sau khi cho ông đi ngủ lại. Trong lúc rơi vào giấc ngủ, chị nhớ lại điều chị Kadotani đã nói về việc ông Shigezō bị bất lực, và chị biết chị sẽ không thể ngủ thẳng giấc đêm hôm đó.