← Quay lại trang sách

Chương 10 .

Sau khi chuyến tàu điện ngầm chạy từ chỗ làm hướng về nhà vượt qua ga Shinjuku, Akiko có thể nhúc nhích đôi chút trên đoàn tàu đông đúc, mặc dù toa chị đang đứng vẫn chật như nêm. Lúc chị leo lên bậc thang cao nhất tại ga Shinkoenji, không khí lạnh đang tràn về. Akiko đã ở lại văn phòng cho tới khi chị hoàn thành phần công việc của mình. Hoàng hôn đã trôi qua lâu và các con đường đã bị bóng đêm bao phủ. Tuyết bắt đầu rơi nhẹ. Akiko dừng lại khi nhìn thấy tuyết nhưng bị xô đẩy thô bạo bởi đám người trẻ tuổi đang tuôn ra từ các bậc thang phía sau. Chị mất thăng bằng trong khoảnh khắc, rồi tự mình đứng vững lại. Khi bắt đầu cất bước về nhà, cơn mưa tuyết khiến chị nghĩ đến việc đã hơn hai tháng trôi qua kể từ cái chết của mẹ chồng. Chị nhận ra từ giờ trở đi chị sẽ luôn được nhắc về ngày hôm ấy mỗi khi tuyết rơi.

Chị tiến gần đến ngôi nhà và thấy có ánh sáng bên trong cửa sổ. Thật thoải mái khi có ai đó khiến mình muốn trở về nhà!

- Mẹ đã về, Satoshi. Xin lỗi mẹ đã về trễ, chị gọi to trong khi bước vào trong nhà.

Một ngọn lửa đang bừng cháy trong chiếc bếp dầu, còn căn phòng thật ấm cúng và dễ chịu. Ông Shigezō ngồi bên bàn sưởi xem tivi.

- Chào ông.

- Con đã về, Akiko.

Akiko để ý thấy hai bát không trong bồn rửa ở bếp. Vậy là Satoshi đã nấu mì ăn liền. Nhưng có điều gì đó không ổn hôm nay, vì chị thường thấy ông Shigezō ở nhà bên cùng với bà Kadotani lúc chị về nhà. Akiko mở toang cửa sổ và nhìn chăm chú vào căn nhà nhỏ. Nó hoàn toàn tối đen. Lo lắng, chị đi sang đó kiểm tra. Các cửa của nhà bên được mở và phần vành của lò than bằng gốm lạnh như đá. Ngọn lửa chắc phải đã tắt từ khá lâu trước đó.

Akiko lay vai người bố chồng ngái ngủ.

- Chuyện gì đã xảy ra với bà Kadotani hả ông?

- Ý con là bà già ấy?

- Vâng. Chuyện gì đã xảy ra với bà ấy?

- Bà ta chết rồi.

- Ý ông là sao? Bà ấy đã thực sự chết à?

- Vâng.

Akiko vẫn còn trong trạng thái sốc khi Satoshi đi xuống lầu.

- Mẹ à, có vẻ như ông đã bị đá.

Akiko không biết phải tin ai.

- Ý con là sao Satoshi? Kể mẹ nghe chuyện đã xảy ra nào.

Theo lời Satoshi, cậu đã nhận một cuộc điện thoại gọi từ người chăm sóc tại Trung tâm Umezato. Khi ấy là gần giờ đóng cửa và ông Shigezō vần còn ở đó. Vì ông Shigezō không biết đường về nhà, chị ấy muốn ai đó đến và đón ông. Cho nên Satoshi đã phóng đến chỗ Trung tâm và dẫn ông Shigezō về nhà. Cậu không hề nghĩ đến việc hỏi tại sao ông cậu đã bị bỏ mặc, và Akiko sợ cậu có lẽ đã thậm chí không cám ơn người chăm sóc đàng hoàng.

- Ông vừa nói mẹ là bà Kadotani đã chết.

- Không đúng đâu. Chẳng ai khỏe thế mà chết được.

- Con không bao giờ biết được đâu. Dù sao điều đó đã xảy ra với bà.

Akiko nghĩ có khả năng bà Kadotani đã chết đột ngột như mẹ chồng chị.

Cảm thấy quá lo âu, chị đến tận nhà gia đình Kadotani.

Con dâu bà Kadotani đón chị tại cổng.

Mỉm cười đến tận mang tai, chị thấp giọng nói: “Có vẻ như bà đã thoát khỏi lưới tình rồi.” Chị cười khúc khích sau khi đưa ra thông báo như vậy.

- Đã xảy ra chuyện gì mới được chứ?

- Tôi thực sự không biết, nhưng mời chị vào. Chúng tôi đã nghe câu chuyện theo phiên bản của bà. Thêm ai đó khác lắng nghe có lẽ sẽ làm bà vui lên đấy, cô con dâu nói, rõ ràng đang rất thích thú.

Gần như trái với ý mình, Akiko nhận thấy bản thân đang bước vào ngôi nhà. Khi bà cụ bắt gặp chị, bà khí thế bắt đầu một màn độc thoại vô tận.

- Thật đấy, Akiko. Sẽ chấm hết khi một người đàn ông trở nên lú lẫn như vậy. Thật sự là như vậy. Bà đã chịu đựng điều đó đủ lâu rồi. Mọi người đem ông Tachibana ra làm trò đùa ở Trung tâm. Họ nói họ thà chết còn hơn giống như ông ấy. Ông chỉ có thể nói “Ừ hử” hoặc “Được rồi”. Ông không bao giờ cười hay nói. Cháu có để ý vẻ mặt mắc cười của ông ấy không, như thể ông đang bị thôi miên vậy? Khi ông ấy mở miệng, toàn là than vãn vì đói. Bà không thể trông nom ông ấy thêm nữa. Toàn bộ bạn của bà đã bắt đầu giễu cợt bà. Họ nói bà phải là đồ ngốc mới đi chăm sóc một tên lẩm cẩm như vậy. Bà đã thực sự rất buồn rầu. Người chồng quá cố liệu có tha thứ cho bà? Bà khá chắc bà Tachibana đã chết vì sự nhục nhã. Sao một người phụ nữ có thể chịu đựng được việc cưới một người đàn ông như vậy? Thật tốt là bà ấy đã chết. Không một người phụ nữ nào có thể làm một người vợ phục tùng cho một người đàn ông tàn phế như vậy được. Không thể nào! Sao, bà chắc hẳn sẽ chết vì ô nhục nếu chồng bà trở nên lú lẫn như vậy! Bà đáng lẽ không nên che đậy cho ông ấy!

Akiko chết lặng. Nhưng vẫn có đôi điều chị ước được nói với tư cách là con dâu của ông Shigezō. Thật kỳ lạ rằng bà hàng xóm giờ đây mới nói những điều như vậy. Đúng, chị là người đã nhờ bà Kadotani dẫn ông Shigezō đến Trung tâm cùng bà, nhưng chính bà cụ là người đã mặt dày mày dạn tán tỉnh ông. Cũng có khả năng ông Shigezō đã cảm thấy khó chịu với bà chứ? Chẳng lẽ bà đã quên cái cách bà đã tự ý đi vào căn nhà nhỏ và đã vui vẻ khi giả vờ rằng họ là mặt cặp vợ chồng sao?

- Xin lỗi vì chúng cháu đã gây ra nhiều rắc rối cho bà. Nhưng xin bà nhớ cho, bà Kadotani, một người đàn ông ở tuổi của ông ấy có khả năng trở nên lú lẫn.

- Không cần phải như vậy! Ông Tachibana tám mươi tư tuổi phải không? Tại Trung tâm cháu sẽ tìm thấy những người vẫn còn tỉnh táo ở tuổi chín mươi hai. Sự lú lẫn là một trạng thái của tâm trí. Họ đều nói ông Tachibana đã trở nên lú lẫn vì ông ấy không vận động tâm trí và cơ thể của ông. Họ cũng nói ông ấy có lẽ đã từng lười biếng. Một người đàn ông có thể làm chậm quá trình lão hóa bằng việc giữ cho tâm trí và cơ thể hoạt động. Ông Tachibana hẳn phải bắt vợ ông làm việc như một tên nô lệ trong khi ông ta không làm gì cả. Người ta từng nghĩ đàn ông suy giảm về thể chất còn phụ nữ trở nên lú lẫn. Điều đó không đúng! Phụ nữ hiếm khi trở nên lú lẫn, bởi vì họ phải sử dụng bộ não - cho dù họ đang khâu vá hay giặt giũ. Đó là tại sao tôi nói con dâu rằng có thể sẽ tiện lợi và tuyệt vời khi có một chiếc máy giặt trong nhà, nhưng trong tương lai phụ nữ sẽ trở nên lú lẫn ở độ tuổi trẻ hơn vì họ không còn phải hoạt động như phụ nữ trong quá khứ. Con dâu tôi nghĩ tôi nói như vậy vì ghen tức, nhưng tôi chỉ đang đưa ra sự thật cho nó. Con người sẽ không trở nên lú lẫn miễn là họ giữ cơ thể khỏe mạnh, về tinh thần lẫn thể chất.

Bị làm cho cứng họng bởi quan điểm của bà cụ về việc lão hóa, Akiko cảm thấy chị còn nhiều điều để học từ bà. Tại đây, ngay trước mắt chị, là một người phụ nữ đã tích lũy một lượng lớn kiến thức qua các năm. Một con người phải giữ cho cơ thể khỏe mạnh. Akiko, người đã bắt đầu có dấu hiệu của tuổi tác, phải thừa nhận đây chính là lời khuyên tốt nhất mà một người có thể đưa ra cho chị vào thời điểm này.

Nhưng vấn đề trước mắt của Akiko là phải làm gì với ông Shigezō, người mà rõ ràng đã bị lão suy đến mức này bởi hậu quả từ sự lười biếng của ông. Nếu bà Kadotani đã thực sự bỏ mặc ông, Akiko đang có một vấn đề nghiêm trọng cần giải quyết. Giờ đây ai sẽ trông nom cho người bố chồng, trong khi chị ở chỗ làm? Lòng nặng trĩu, Akiko lê bước về nhà dưới làn mưa tuyết.

Trong lúc đó, Nobutoshi đang ở tại trung tâm giải trí bên dưới ga Shimbashi, đi hết từ quán bar nhỏ này đến quán khác. Lúc còn trẻ, anh uống càng say thì hát càng to. Hiện tại, mặc dù anh vẫn đi uống cùng với đám bạn năm xưa, họ chọn những chủ đề bàn luận rất khác nhau.

Dưới ba phần trăm dân số Nhật được sinh ra ở thời kỳ Meiji, một người trong đám chỉ ra, thế nhưng công ty của Nobutoshi vẫn bị kiểm soát bởi những người thuộc về nhóm nhỏ và cá biệt này. Một thành viên khác của nhóm bạn hoàn toàn đồng ý. Anh bổ sung, công ty của họ là minh chứng rõ ràng cho sự thật dân số Nhật đang già đi. Các bạn của Nobutoshi, ai cũng đều sắp năm mươi, tin rằng những ông già này đang cản trở việc họ được đề bạt. Sự thất vọng của họ có thể hiểu được, bởi vì họ quá gần để đạt được mục tiêu của đời mình. Sau đó cuộc hội thoại chuyển hướng khi họ bắt đầu bàn tán về các lãnh đạo của công ty. Họ cũng bàn luận nhiều vấn đề nhân sự đã nảy sinh trong vòng mười năm qua.

- Các cậu có biết ông Sakakibara đã thành ra như thế nào không, ông giám đốc điều hành ấy? Một người trong số họ hỏi.

Sakakibara đã xung đột với lãnh đạo công ty khoảng ba năm trước đó và đã bị ép phải từ chức. Là một con người trẻ tuổi, anh đã làm việc xuất sắc trong công ty và đã được bố trí ở nhiều văn phòng chi nhánh nước ngoài. Với bản tính cực kỳ cạnh tranh, anh đã được cất nhắc liên tục.

- Anh ấy làm sao?

- Tớ cá cậu sẽ nghĩ là anh ấy đang sống ẩn dật, chờ đợi cơ hội tốt để trở lại hoành tráng.

- Dù sao thì lý do nào mà một người tài giỏi như vậy chịu cảnh bị chôn vùi trong bóng tối? Sao công ty có thể bỏ mặc anh ta như vậy? Giờ đây giao dịch quốc tế đang trở nên quá phức tạp, cậu có nghĩ Sakakibara dường như là người duy nhất có thể giúp công ty lên kế hoạch cho tương lai?

- Tớ cho là đám chính khách đang để mắt đến anh ta. Không phải anh ta đã trở thành người cố vấn cho ai đó à?

- Hoàn toàn không. Tớ đã đi thăm anh ấy dịp năm mới, vì anh là người mai mối tại đám cưới của tớ, và thật đáng thương khi thấy anh ấy.

- Anh ấy đã bị đột quỵ à?

- Không, anh ấy đã trở nên lú lẫn. Ảnh khổ sở chỉ để nhớ được tên tớ, và rồi anh đã nói sai. Nên tớ nói tớ là Sasaki. Anh ấy lặp lại đúng tên tớ, như thể vừa nhận ra lỗi của mình, nhưng một phút sau đã gọi tớ là Kato. Anh ấy hẳn phải đang nghĩ đến Kato của bên Bộ phận Nhân sự, dù tớ nhìn không hề giống anh ta chút nào. Và không phải chỉ mỗi việc nhớ tên làm khổ anh ấy. Ảnh cứ nói luyên thuyên về Mỹ và Trung Quốc, nhưng chẳng có chuyện gì ra hồn cả. Sau đó tớ nhận ra anh ấy đang mô tả tình hình tuốt từ những năm ba mươi.

- Tớ cóc tin đâu!

- Anh ấy chỉ mới sau mươi, nên tớ cũng khó lòng tin vào mắt mình. Anh ấy chỉ ngồi không ở nhà, chắc mẩm công ty sẽ mời anh ta trở lại. Thậm chí bà vợ tớ cũng kinh ngạc trước mức độ lú lẫn của ảnh.

- Chuyện quái gì đã xảy ra cho anh ta nhỉ?

- Anh ta uống quá nhiều chăng?

Đám đàn ông, hiện đã uống quá nhiều rượu, trở nên tỉnh táo hẳn bởi câu chuyện này. Nhớ lại Sakakibara đã như thế nào khi anh ấy còn là một vị giám đốc công ty, họ cảm thấy như thể đã bị sét đánh trúng. Một trong số họ tuyên bố dứt khoát rằng tình trạng của anh ta không thể nào là hậu quả do bia rượu, và mọi người gật đầu đồng ý. Họ tự hỏi liệu Sakakibara đã sớm trở nên lú lẫn có phải vì anh đã sống một cuộc đời nhàn rỗi tại nhà. Ngay lúc ấy, Nobutoshi và bạn anh bắt đầu bàn tán về các nhân viên khác của công ty vừa mới về hưu. Một vài người đã dùng tiền hưu trí để trở thành giám đốc của các công ty con; số khác đã xây các tòa nhà chung cư. Một người trong số này đã từng hứng thú trong mỗi một việc kiếm được tiền lương cao để có thể nuôi một đống con đã trở thành người gác đêm. Nobutoshi và bạn anh kết luận những người đàn ông được đảm bảo tài chính sẽ có xu hướng trở nên lú lẫn.

- Có thể do cơ thể chúng ta vận hành như cái máy chạy bộ chăng? Trong khi một người đàn ông được làm việc, anh hoàn toàn miệt mài chạy, nhưng một khi bắt đầu nghỉ ngơi, anh sẽ trở nên lú lẫn. Thật là một định mệnh đáng sợ!

Lúc này đây, bà chủ quán bar tức giận nói từ nơi bà đứng phía sau quầy

- Sao phải nói về những điều bất hạnh như vậy! Không có lấy một ông già bà già nào ở đây cả! Rumi, rót thêm rượu sake lạnh cho cách anh. Đó là nước từ suối nguồn tuổi trẻ. Tôi sẽ uống với các anh một ly. Tôi đây này, tràn ngập sức trẻ, và chưa hết, tôi còn trinh khá lâu rồi đấy.

- Nhân tiện nói về việc đó, tôi cũng vậy được khoảng một tháng rồi.

- Cậu đang nói cái quái gì vậy, đồ ngốc say sỉn này!

Tâm trạng đã tạm thời khá hơn, họ uống thêm một chầu nữa. Nhưng tất cả bọn họ đều cảm thấy như thể đã bị một cơn gió lạnh quét qua. Một thành viên của nhóm thông báo anh thích mạt chược hơn cả rượu sake hay đàn bà, và Nobutoshi la to lại anh đồng ý. Khi bốn người ngồi xung quanh bàn để chơi mạt chược, họ có thể gây sự với nhau, nhưng họ quá bận tâm với ván bài để mà bàn tán về người khác. Một người chơi đang thất thế có thể cảm thấy buồn rầu, nhưng không hề có chuyện cả bốn người sẽ lao vào một cuộc bàn luận u ám.

- Người Trung Quốc thật tuyệt vời khi đã sáng tạo ra mạt chược! Tớ đã học trò chơi này từ một người Trung Quốc ngoại kiều, họ tin tưởng tuyệt đối ai chơi mạt chược sẽ không bao giờ trở nên lú lẫn. Tớ còn rất trẻ khi bắt đầu chơi, nên tớ đã không nhận ra điều này lúc đó, nhưng trò này là một hoạt động tốt cho trí não.

- Tương tự đối với cờ vây và cờ shogi.

- Đúng. Ông tớ là một địa chủ và đã sống một đời sung túc, nhưng ông thích chơi cờ vây. Đến tận tuổi chín mười, ông vẫn còn tỉnh táo.

- Lại nữa, vẫn là chủ đề cũ.

Mọi người cười yếu ớt và quyết định đã đến lúc họ trở về nhà. Khi họ đi ra từ ga tàu điện ngầm, tuyết đang rơi nhiều. Họ bị sốc khi nhận ra đã trễ đến thế. Vấn đề về đám người già đã bị quên béng đi lúc họ tập trung bắt taxi. Tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động, và họ phải thuyết phục một tên tài xế taxi mặt nhăn nhó chở họ về nhà. Họ làm ngơ trước mức tiền cước cắt cổ mà anh ta ra giá, rồi ngồi vào trong xe.

Tên tài xế nói thẳng với họ, vì trời tuyết, anh sẽ không rẽ vào bất cứ con đường hẹp nào. Nobutoshi ngồi chung xe với hai người đồng nghiệp có nhà ở cùng hướng. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, anh thấy đã gần hai giờ. Một người nhận xét anh ta đã không bao giờ ngờ Sakakibara sẽ trở nên lú lẫn. Anh đã chắc mẩm vị cựu giám đốc sẽ khởi nghiệp thành công trong một lĩnh vực mới. Anh buồn rầu kết luận không ai biết trước được tương lai. Lúc này, Nobutoshi đề cập việc bố anh đã tám mươi tư. Vị hành khách thứ ba bắt đầu phàn nàn về các vấn đề của anh ta, như thể anh đã chờ mãi cơ hội này.

- Mẹ tớ ở nhà đang nằm liệt giường và bà rất yếu. Bà bị lão suy sau khi bố tớ chết và giờ bà nghĩ bà đang sống dưới thời Taishō. Bà nói những điều kỳ lạ như “Giờ ngọ đã điểm” hay “Đã đến lúc thắp đèn” và cho các con tớ những đồng 100 yên gói bằng giấy mà bà gọi là giza. Mọi việc có vẻ hay hay cho đến khi bà bị liệt. Bác sĩ nói bà bị chứng thoát vị không chữa được. Tụi tớ đặt một chiếc tivi cạnh giường bà, nhưng bà không còn có thể phân biệt giữa điều bà thấy trên tivi và thực tại nữa. Khi bà thấy một ông trên tivi, bà tưởng tượng ông ấy là một tên trộm hoặc một tên sát nhân và phát ra một tiếng thét ghê rợn! Vài tháng qua, vợ tớ ngày càng dễ cáu bẳn. Thực tế là hôn nhân của tụi tớ đang trên bờ vực và các cuộc cãi vã ngày càng dữ dội. Thỉnh thoảng tớ nghĩ có khi tụi tớ sẽ ly dị trước khi mẹ chết, bởi vì không có nhà dưỡng lão nào nhận người bị liệt giường.

- Thật à?

- Để được vào đó, người già phải khỏe mạnh về tinh thần và cơ thể, nhưng mẹ tớ thì không. Vợ tớ tin chắc cô ấy phải giữ cho lưng khỏe để không có kết cục như mẹ, cho nên cổ đi chơi bowling vào chủ nhật khi tớ ở nhà. Tớ sợ nếu không có cơ hội để giải tỏa căng thẳng, cô ấy sẽ đứt dây thần kinh mất.

Ba người đàn ông quá mải miết trò chuyện đến mức, trước khi họ kịp nhận ra, chiếc taxi đã đến điểm dừng tại góc đường của đại lộ Itsukaichi. Tài xế nói với Nobutoshi là anh ta không thể chở anh đến gần nhà hơn nữa, cho nên Nobutoshi bước ra ngoài và trả phần tiền cước của mình.

Cơn mưa tuyết vẫn còn rơi, chất dày trên mặt đất. Nobutoshi có thể thấy con đường trước mặt, nhưng tuyết bám chặt vào đế giày của anh. Bị trượt mỗi khi cất bước, anh cảm thấy cực kỳ khó khăn để đi. Cuối cùng cũng về được đến nhà, anh bấm chuông, nhưng không ai ra mở cửa cho anh vào. Anh nghĩ Akiko có lẽ đang đi ngủ và giận anh vì về quá trễ. Nobutoshi lấy chiếc chìa khóa lủng lẳng trong ví có chứa vé tháng và mở cửa.

Trong ánh đèn mờ, anh chỉ có thể nhìn thấy hai tấm nệm trống được trải ra giữa sàn. Một trong những cánh cửa chớp đối diện với khu vườn đang được mở. Chà xát tay để lấy hơi ấm, Nobutoshi đi đến bên hiên nhà và nhìn chăm chú ra ngoài vườn. Khi ánh mắt anh rơi vào người bố và người vợ đang ôm lấy nhau ngoài đó, anh đứng mọc rễ ngay tại chỗ. Tuy nhiên, một lúc sau, anh nhận ra họ không ở trong tư thế như một cặp tình nhân. Vợ anh đang nhìn đi hướng khác trong khi đỡ ông Shigezō từ phía sau. Dù mảnh dẻ, Akiko vẫn xoay xở để giữ cho bố chồng không bị ngã. Cả hai không nói một lời nào. Trong khi nghe tiếng đi tè của bố anh, Nobutoshi quan sát chỗ tuyết tan làm lộ một khoảng đất đen hình tròn cách nơi ông đang đứng cỡ ba mươi centimet. Cảnh tượng này nhắc anh nhớ đến một bài thơ của Bashō. Vì tuyết vẫn tiếp tục rơi, chiếc lỗ nhỏ giống như một cái vực sâu tăm tối.

Ngay khi ông Shigezō tiểu tiện xong, Nobutoshi xoay người và chuồn lên lầu. Làm sao anh có thể đối mặt người vợ khi chị phải làm chuyện không mấy dễ chịu này hàng đêm? Làm sao anh có thể nhìn người bố già yếu, hay một lần nữa nghe ông yêu cầu giao nộp anh cho cảnh sát? Trong khi chui vào bộ đồ ngủ, Nobutoshi nặn óc để nhớ ra những câu trong bài thơ của Bashō, nhưng không tài nào làm được. Anh nghĩ nó phải là một trong những bài thơ trong tập “Đường mòn miền Bắc”. Thế nhưng, anh lại nhớ đến hai bài thơ khác: “Ôi thảm thiết làm sao, bên dưới chiếc mũ trụ, rả rích dế mùa thu” và “Viện Nam, trong lũng sâu, thanh tĩnh quý làm sao, gió hè hương tuyết đượm”. Cũng tự nhiên khi anh nhớ về bài thứ nhất, nó được sáng tác để tưởng nhớ Sanemori, người sau khi nhuộm đen mái tóc bạc, đã dũng cảm chiến đấu và hy sinh trong trận chiến. Nhưng bài thứ hai không hề liên quan đến cảnh mà anh vừa chứng kiến. Tuyết trong bài thơ này ám chỉ tuyết phủ trên đỉnh của một ngọn núi đằng xa, và cụm từ “hương tuyết đượm” đã được dùng vì lúc đó là đầu mùa hè. Nếu anh liên kết việc tiểu tiện và tuyết mà anh vừa thấy với bài thơ, mọi cố gắng hồi trẻ để thông thạo nghệ thuật sáng tác thơ haiku đã trở nên công cốc. Khi còn trẻ, anh không hề gặp khó khăn trong việc trích dẫn các bài thơ của Bashō. Tại sao giờ đây anh không còn có thể nhớ ra các câu của đoạn thơ nổi tiếng kia?

Trước khi đi ngủ, Nobutoshi cảm thấy anh nên cám ơn Akiko vì sự cố gắng của chị. Thế mà anh lại sống sượng gọi to:

- Này mình. Anh đã về!

- Trời, anh lịch sự ghê nhỉ! Chị đáp lời từ dưới chân cầu thang.

- Anh xin lỗi em phải trải qua việc ấy hàng đêm.

- Ồ, anh đã thấy tụi em ngoài kia à?

Thay vì trả lời, Nobutoshi chôn mình bên dưới đống chăn. Và rồi khi đó các câu của bài thơ đã hiện về trong tâm trí anh: “Chấy rận có đủ cả, thêm ngựa đái xè xè, trên đầu nằm lữ khách”. Bashō đã sáng tác nó để tả lại chỗ trọ tàn tạ trên vùng núi ở Dewa trong tập “Đường mòn miền Bắc”. Khoảnh khắc anh nhớ lại đoạn thơ, Nobutoshi cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa sợ hãi. Anh đã trở nên rất đãng trí trong những năm gần đây. Anh hiện cần nhiều thời gian hơn để nhớ mọi việc. Đột nhiên nhớ ra các câu trong bài thơ như vậy có khác gì người bố cao tuổi bỗng dưng nhớ đến bà cụ đã bị giết bởi một con ngựa? Quả thực, đó chẳng phải là bằng chứng cho sự thật chính anh đã bắt đầu già đi sao?

Lời xin lỗi mà chồng chị đã la lên từ trên lầu vang vọng trong đầu Akiko và hoàn toàn xua tan sự khó chịu đã dồn nén nơi chị ngày hôm ấy. Trong hai tháng qua, chị đã nóng lòng chờ đợi để được nghe anh nói những lời đó. Vậy là Nobutoshi nhận ra những điều mà chị đã trải qua! Anh ấy hẳn đã thấy chị ở ngoài vườn cùng bố anh. Bỏ qua sự thô lỗ của lời anh nói, dù anh cảm thấy vừa ngại ngùng vừa buồn bực, chồng chị thật sự biết ơn các cố gắng của chị. Akiko nằm xuống bên cạnh ông Shigezō và vùi mặt vào trong gối. Với những lời của người chồng nhẹ nhàng vang lại trong đầu chị như một bài hát ru, chị nhanh chóng rơi vào một giấc ngủ yên bình.

Bình minh vừa ló dạng, Akiko bị đánh thức bởi một sức nặng nghẹt thở trên ngực và giật nảy mình khi thấy ông Shigezō ngồi lên tấm chăn phủ trên người chị. Ông đang rên rỉ. Akiko đẩy thật lực bố chồng qua một bên và bật đứng dậy.

- Chuyện gì vậy ông ơi?

- Ô, ô. Akiko đi rồi, biến mất rồi.

Ông Shigezō quỳ xuống, nhấc tấm chăn của Akiko lên và nhìn chằm chằm bên dưới. Cảm thấy hiếu kỳ, Akiko bước lùi lại và theo dõi bố chồng chị cầm chiếc gối lên rồi lắc mạnh. Sau đó ông cảnh giác nhìn chăm chú tấm chăn một lần nữa như thể đang tìm một con gián mà ông bắt gặp đã bò ở bên dưới.

Akiko bật các bóng đèn dài lên.

- Ông ơi! Chị la lên.

Chỉ khi đó ông Shigezō mới nhận ra Akiko đang đứng trước mặt ông. Cùng một lúc, tứ chi của ông trở nên mềm nhũn và như một con rối bị đứt dây, ông ngã phịch xuống chăn.

- Con đã luôn ở đây mà ông.

- Ồ.

- Chuyện gì vậy à?

- Ư…

- Ông có muốn đi ra ngoài không?

- Vâng.

- Lần nữa?

- Không.

- Vậy sao ông không đi ngủ lại đi ạ? Chị gay gắt yêu cầu.

Akiko lôi ông Shigezō trở lại nệm. Giờ đây đã vô cùng dễ bảo, ông cụ nằm yên. Akiko thở dài. Trong ngày chị đã cảm thấy công phẫn trước những nhận xét của bà cụ hàng xóm, nhưng hiện giờ chị cảm thấy bản thân rơi vào tuyệt vọng. Chị có thể tiếp tục sống như thế này trong bao lâu? Mọi chuyện chỉ sẽ dễ dàng cho chị nếu ông Shigezō chết đi! Chị không còn cảm thấy tội lỗi về suy nghĩ riêng của chị nữa. Cơn giận của chị bốc lên khi chị nhớ đến lời xin lỗi của người chồng. Nếu thực sự cảm thấy có lỗi với chị, anh ta sẽ giúp đỡ trong việc chăm sóc bố anh. Là trụ cột gia đình, anh trút hết mọi chuyện khó khăn lên đầu chị. Dồn nén cơn giận, Akiko nhìn chằm chằm ông cụ bất hạnh. Ông Shigezō có vẻ đã đi vào giấc ngủ và đang thở đều. Akiko thở phào nhẹ nhõm. Lưỡng lự một lát, chị quyết định để đèn sáng. Chị ấn cái gối lên tai và duỗi người trên nệm. Chị rất cần vài viên thuốc ngủ. Chị sợ phải nghĩ về tương lai của chị sẽ như thế nào nếu chị liên tục bị thức giấc hai lần mỗi đêm kể từ bây giờ.

Vừa lúc chuẩn bị thiếp đi, chị nghe ông Shigezō hét lên: “Akiko! Akiko!”

Chị ngồi dậy và nhìn xung quanh, nhưng không có bóng dáng của ông Shigezō.

- Ông ơi, ông đâu rồi? Chị gọi trong lúc đứng dậy.

- Bố đây! Bố đây!

Căn phòng được soi sáng tỏ. Đi theo tiếng của ông, Akiko cuối cùng tìm thấy ông Shigezō đang nép mình bên tủ để giày gần cửa vào.

- Chuyện gì vậy ông?

- Akiko! Gọi cảnh sát. Có trộm ở trong nhà.

- Ông chắc đang mơ đấy. Con đã khóa kỹ cửa nẻo rồi cho nên không ai có thể đột nhập vào đâu. Akiko nhận ra bố chồng có thể đã nhìn thấy Satoshi hoặc Nobutoshi đi xuống lầu để dùng toilet.

- Tên trộm đã trốn vào đâu hở ông?

Ông Shigezō chỉ phía cửa sổ nhà bếp, nhưng Akiko đảm bảo với ông răng nó đã được khóa kỹ.

Ông Shigezō run rẩy trong sợ hãi. Chị cầm tay ông và dẫn ông trở về lại phòng.

- Và tên trộm đã đi đâu ạ?

Akiko nghĩ ông Shigezō sẽ chỉ lên lầu, nhưng ông không làm như vậy. Thay vào đó, ông sợ sệt chỉ vào tủ đồ. Akiko mạnh tay mở cánh cửa và bắt ông nhìn vào bên trong. Chị cũng mở cửa toilet và nói: “Thấy không. Không có tên trộm trong này luôn. Bây giờ hãy đi ngủ nào. Mọi việc đều ổn cả.”

Dù nói năng nhẹ nhàng, Akiko xô thẳng ông Shigezō vào trong nệm. Sau khi tắt hết đèn, vì cơn mưa tuyết, chị nhìn thấy trời đã hừng sáng ở bên ngoài. Nhận ra bố chồng đang bị suy nhược nhanh chóng, chị có linh cảm chuyện tồi tệ hơn sẽ đến.

Và rồi kể từ đêm hôm đó trở đi, mỗi lần ông Shigezō thức dậy - việc mà ông làm thường xuyên, ông sẽ la hét có một tên trộm đã lẻn vào trong nhà. Akiko chẳng thể làm được gì hơn để có thể ngủ cho tròn giấc.