← Quay lại trang sách

Chương 14 .

Những chuyện xui xẻo cứ lần lượt đến kể từ cái chết của mẹ chồng Akiko. Nhưng lúc những nụ hoa bắt đầu xuất hiện trên các cành của cây thụy hương thơm ngát trong vườn nhà, Satoshi tham gia kỳ thi thử tuyển sinh đại học toàn quốc được tài trợ thường niên bởi một nhà xuất bản sách giáo dục và đạt điểm rất cao. Mùa xuân đã đến bất ngờ, thậm chí với cả tư gia Tachibana. Giờ đây khi đã ít nhiều nắm được khả năng của con trai, Nobutoshi và Akiko thở phào nhẹ nhõm. Satoshi vẫn có hơn một năm để ôn luyện cho kỳ thi thực sự, nên gia đình vui mừng vì cậu đã làm rất tốt trong kỳ thi thử. Nếu con trai có kết quả thấp, Akiko sẽ bị ám ảnh bởi cảm giác tội lỗi, vì chị vẫn bắt cậu đón ông nội từ Trung tâm trên đường đi học về. Nhưng cậu đã đạt kết quả tốt. Akiko được biết cách tốt nhất để nuôi dạy con trẻ là cho phép chúng được tự lập, và chị thực tâm tin tưởng Satoshi, dù là con một, đang cố gắng để giỏi hơn và đi theo con đường mà mình chọn vì chị đã không dành nhiều thời gian cho cậu. Thật buồn khi bà cậu không còn nữa, bà đã thay vị trí của Akiko ở nhà và đã rất cưng chiều cháu trai lúc cậu còn nhỏ. Akiko có thể hình dung bà sẽ vui mừng như thế nào với kết quả cậu đạt được. Còn về phần ông Shigezō, ông không đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra để mà tham gia sẻ chia niềm vui. Trong sự phấn khích, Akiko đã làm đủ trò ngoài trừ việc hét vào tai ông rằng Satoshi đã xuất sắc vượt qua kỳ thi và cậu sẽ vào trường đại học vào năm sau, nhưng, trước sự thất vọng của chị, ông hầu như chẳng phản ứng gì.

Kề từ giai đoạn bắt đầu uống thuốc an thần, ông Shigezō không còn thức dậy vào buổi đêm, và ông dường như hoàn toàn tỉnh táo trong ngày. Bây giờ, thay vì tỉnh giấc trong đêm để đi tiểu, cứ mỗi ba đêm, ông Shigezō sẽ tè ra tã. Một trong những việc nhà phát sinh của Akiko là xem ông đã mặc tã sạch hay chưa trước khi cho ông đi ngủ. Chị còn phải chùi rửa bộ răng giả cho ông hàng ngày, nên cũng dần quen với việc này. Hơn hết thảy, Akiko cảm thấy an tâm khi ông Shigezō ngủ ngon và không còn nói sảng như một người mất trí vào giữa đêm nữa. Lo lắng việc thuốc an thần có thể ảnh hưởng đến tim của ông, chị cho ông đi ngủ mà không uống nó vào tối thứ bảy. Dù ngủ theo thói quen, ông lại cư xử lạ lùng vào chủ nhật, biểu hiện các triệu chứng nghiêm trọng của trầm cảm nặng do lú lẫn, như là co rúm lại trong một góc phòng và cố bò bên dưới cầu thang. Thành ra Akiko cho ông thêm một liều thuốc an thần vào tối chủ nhật.

Phía trước của Trung tâm Người cao tuổi là một biệt thự có những cây hoa anh đào mọc trong vườn và Akiko vô cùng thích thú ngắm hoa mỗi lần cùng ông Shigezō đến Trung tâm. Tuy nhiên, sớm hơn dự kiến, các cánh hoa rơi như những bông tuyết trong một cơn bão tuyết, và hương thơm lan tỏa toàn bộ vùng lân cận nhờ những làn gió nhẹ đầu hè vừa lúc những chiếc lá đỏ nảy mầm và cuối cùng trở thành sắc xanh. Mặc cho được bao phủ bởi cây cối xum xuê, quận này được biết đến với lượng sương khói cao. Vẫn chối từ chấp nhận lý do thực sự phải đeo kính, Akiko đổ lỗi vấn đề về mắt của chị cho sương khói. Tuy bản chất của khói quang hóa vẫn chưa rõ là gì, theo quan điểm của Akiko, nó là một sản phẩm tai ác của khoa học hiện đại và là một biểu trưng cho đủ thứ loại bệnh tật.

Nhờ có thuốc an thần, bệnh trầm cảm nặng do lú lẫn của ông Shigezō không quá nghiêm trọng, và cũng nhờ đeo mắt kính dạng lăng kính, thị lực của Akiko đã được cải thiện. Ban đầu, chị chỉ đeo kính trong lúc đánh máy. Có nó trước mắt, chị cảm thấy giống như một nữ diễn viên múa ba lê mang giày đỏ. Một khi đã cầm lên một cuốn tiểu thuyết, chị không thể đặt nó xuống cho đến khi đọc xong. Dù ban đầu chị rất ghét dính dáng đến kính mắt, giờ đây chị ước mình đã sớm đeo chúng hơn. Suốt từ bấy đến giờ chị đã đổ lỗi việc thiếu ngủ đã gây ra những cơn đau đầu; hiện tại sau khi đeo kính một thời gian, chị không còn bị làm phiền bởi những cơn đau đầu dai dẳng và trở lại là phiên bản vui vẻ của chính mình.

Trước đây, gia đình Tachibana thường đi du lịch trong Tuần lễ vàng. Sau khi Satoshi bắt đầu ôn luyện cho kỳ thi đại học ba năm trước, các chuyến đi đã bị gián đoạn. Họ đang trông chờ chuyến đi đến Hokkaido sau khi Satoshi vượt qua kỳ thi, nhưng vì phải chăm sóc ông Shigezō, không ai trong nhà còn hứng thú để bàn luận về nó. Lấy cớ cần được nghỉ ngơi triệt để, Nobutoshi dành trọn tuần đó ở nhà. Trong tuần, anh xuống nhà cùng một cơn cảm lạnh.

- Giờ em chuẩn bị một thứ sẽ có hiệu quả bất ngờ với cơn cảm lạnh của mình.

Trong bếp, Akiko chùi rửa sạch xong tán nhuyễn vài quả ngưu bàng sống làm phát ra một mùi nồng đậm. Chị trộn bột đậu nành vào rồi đổ một ít nước sôi lên hỗn hợp, tạo thành một món giống như súp cho người chồng.

- Cái thứ gì thế này?

- Thuốc chữa cảm lạnh đấy. Giả vờ như anh đang bị bỏ bùa rồi uống nó đi.

Bột đậu nành đã giúp loại bỏ mùi nồng. Lắc đầu liên tục một lúc, Nobutoshi húp từng ngụm, và đôi khi ném một ánh nhìn nghi ngờ về phía vợ.

- Em đã tán nhuyễn vài quả ngưu bàng và cẩn thận không làm sôi bột đậu nành. Vị nó được nhỉ?

Nobutoshi ấn tượng ra mặt.

- Anh nghĩ sẽ công hiệu đấy.

- Anh có biết về quả ngưu bàng không? Em đã đọc đâu đó là lá hẹ, tỏi và quả ngưu bàng không được dùng trong các tu viện. Chúng có lẽ được coi như thuốc kích dục ấy.

- Em để ý toàn những chuyện kỳ cục! Em đọc nó từ tạp chí rẻ tiền nào à?

- Không. Đảm bảo nó hiệu quả mà.

Vì Akiko không thể nói là đã được kể về vị thuốc tại Trung tâm, chị tránh né tiết lộ sự thật. Nhìn xuống các ngón tay, chị thấy các móng tay đã đổi màu đen do quả ngưu bàng. Cái màu phát khiếp, chị thầm nghĩ. Chị cố rửa vết bẩn với xà phòng nước, rồi phung phí bôi kem dưỡng da tay, tự hỏi liệu da khô có phải một dấu hiệu khác của lão hóa. Lúc còn trẻ, tất cả chị phải làm sau khi ngâm đôi tay trong nước là lau khô chúng và các ngón tay liền mềm mại. Akiko bỗng dưng thắc mắc về tình trạng các móng tay và móng chân của bố chồng. Chị đã không cắt chúng cho ông trong sáu tháng qua.

Akiko cảm thấy nên xử lý bộ móng của ông Shigezō trong khi có mặt chồng, nên chị đi lấy chiếc bấm móng và ngồi xuống trước mặt bố chồng.

- Để con cắt móng cho ông nhé.

Vì được nghỉ ngơi suốt kỳ nghỉ dài cả tuần, Akiko có thể nói năng nhẹ nhàng với ông. Ông Shigezō đưa hai bàn tay ra. Hình ảnh lay động lòng người về một phụ nữ tốt bụng và dịu dàng cắt móng cho bố chồng hoàn toàn tan biến vào khoảnh khắc Akiko chứng kiến móng tay của ông Shigezō.

- Đến mà xem này mình.

Gần như toàn bộ móng của ông bị mẻ với nhiều đường nứt chạy dọc, tựa như cái chổi khuấy trà tí hon. Akiko ngạc nhiên thấy chúng không dài thêm. Các móng và ngón tay của ông khô cứng, còn bàn tay thì thô ráp. Akiko cố công vô ích trong việc dùng chiếc bấm để tỉa bớt các móng tay; chị nhận ra cách duy nhất để cắt chúng là ngay sau khi ông tắm xong. Chị đi lấy kem dưỡng ban đêm từ phòng tắm và thoa một ít lên đầu ngón tay của ông Shigezō. Chúng khiến chị nhớ đến chiếc thùng gỗ chị đã từng dùng trong thời chiến. Do thiết bị nhà bếp ngày nay được làm bằng nhựa, chẳng có món nào giống, dù chỉ là chút xíu, chiếc thùng gỗ cổ lỗ sỉ có các vành đai được buộc lỏng lẻo quanh nó. Chiếc thùng chị đã dùng cực kỳ bẩn và có mép bị nứt giống y xì các móng tay của bố chồng. Akiko tự hỏi có phải các dấu hiệu lão hóa sẽ xuất hiện trước tiên tại những nơi xa nhất trên cơ thể. Trong khi mát xa mạnh các đầu ngón tay của ông Shigezō bằng kem dưỡng ban đêm, chị để ý người chồng đã mất hút lên lầu, có lẽ vì không thể chịu đựng lâu hơn cảnh tượng của một ông già thảm hại. Còn ông Shigezō lại hoàn toàn lãnh đạm trước việc Akiko đang làm. Với đôi mắt khép hờ, nhìn như thể linh hồn ông đang phiêu bạt vô định giữa cõi mơ và thực tại.

Akiko mơ vào đêm hôm ấy, một việc đã lâu không xảy ra. Trong giấc mơ, chị đang tán nhuyễn quả ngưu bàng; sau đó, cùng với chồng, chị uống từng ngụm thứ thuốc chữa cảm lạnh. Một giấc mơ chẳng tốt đẹp gì! Đột nhiên chị thức giấc, một sức nặng đè xuống cơ thể chị. Ý nghĩ đầu tiên của chị là Nobutoshi đã bị kích thích bởi quả ngưu bàng, thế nhưng, trước sự khiếp đảng của chị, đó là người bố chồng.

- Akiko, Akiko, ông Shigezō vừa la lên vừa cưỡi lên người cô.

Akiko xoắn vặn cơ thể và trượt ra từ bên dưới ông.

- Sao vậy ông? Có chuyện gì? Ông đang làm cái trò gì vào giữa đêm thế này! Chị gặng hỏi, vì quá cáu tiết chị không thể không hét vào bố chồng.

- Có tên trộm trong nhà. Hắn ở ngay phòng này, Akiko. Phải bỏ chạy khỏi đây! Ông Shigezō thúc giục, run rẩy vì sợ hãi.

- Vớ vẩn. Tại sao một tên trộm phải cất công đột nhập vào một căn nhà như thế này? Ông hẳn đang mơ thôi.

- Không phải. Bố tận mắt thấy hắn và đã tạt nước trước khi hắn ta bỏ chạy.

- Nước?

Vừa nhắc đến nước, Akiko ấn ông Shigezō xuống đệm và sờ vào tã của ông. Đúng như chị nghi ngờ, nó ướt sũng.

- Nếu ông muốn đi, tại sao không đánh thức con? Tã của ông ướt nhẹp! Thế nên ông không được uống nước trước khi đi ngủ đấy, Akiko nói trong lúc thay tã cho ông.

Akiko tỉnh ngủ hẳn. Chị đã cho ông Shigezō uống một liều an thần trước lúc ngủ, nhưng nó không còn tác dụng nữa! Ông bắt đầu uống nó chỉ mới hơn hai tháng trước. Akiko nhận thức rõ về sự nguy hiểm khi tăng dần liều lượng của thuốc ngủ và chị tự hỏi điều đó có tương tự với thuốc an thần được kê đơn cho người già. Dù Akiko cố thuyết phục, ông Shigezō vẫn cứng đầu giữ nguyên câu chuyện về tên trộm. Ông thô bạo nắm lấy cánh tay của Akiko và cầu xin chị bỏ chạy cùng ông. Không còn chịu đựng nổi trò điên khùng này, chị giận dữ to tiếng với ông và ép ông về lại đệm của mình. Nhưng ông Shigezō một mực không chịu ngủ. Được một lúc, ông bắt đầu than đói, nên Akiko phải đưa ông mẩu bánh mì để giữ ông im lặng. Ông Shigezō ngồi dậy trên đệm và nhai tóp tép. Cảm thấy quá đủ với cảnh khốn khổ này, Akiko lên lầu và đánh thức chồng.

- Ông lại thức rồi mình ơi. Thuốc an thần không còn tác dụng nữa. Em phải làm gì?

- Trời ơi, để anh ngủ! Nobutoshi trở mình trên đệm. Rồi trong cơn tuyệt vọng, anh la to, giết ông ấy đi!

- Sao anh có thể nói như vậy? Tại sao chứ, nếu em làm việc đó, em sẽ bị gọi là sát thủ giết thuê.

Làm việc tại hãng luật bấy lâu nay, những từ này dễ dàng trượt ra khỏi miệng Akiko. Chị điên tiết với chồng vì vứt hết mọi trách nhiệm lên đầu chị.

- Nếu anh muốn ông chết, anh đi mà giết. Anh sẽ bị kết tội giết cha, nhưng em sẽ giữ kín chuyện này. Đối với em, em nhất định từ chối tham gia vào một tội ác như vậy. Anh tự mà làm lấy!

Mình đang nói quái quỷ gì thế này? Akiko thầm nghĩ, choáng váng với chính mình sau khi đã lấy lại được tỉnh táo.

- Xin hãy nghe em, mình ơi. Anh nghĩ việc tăng gấp đôi liều có ổn không? Hỏi bác sĩ tại phòng khám về liều lượng gây nguy hiểm nhé anh. Ông tè vào tã liên tục những ngày gần đây. Lần này nó ướt sũng. Ông than vãn bị đói, và đang gặm bánh mì. Em sợ sẽ không còn đủ cho bữa sáng ngày mai.

Giọng Akiko dần mềm mỏng. Nobutoshi nhẹ nhàng hít thở, giả vờ anh đang được ru ngủ. Chấp nhận sự bất hạnh, Akiko đi xuống lầu và thấy ông Shigezō đã ngủ.

Đêm tiếp theo Akiko bị đánh thức bởi một tiếng ồn lớn. Chị mở mắt thấy bố chồng lôi xuống hũ tro cốt đang chứa phần còn lại của vợ ông và đã mở nắp. Nhìn thấy mỗi tay ông đang nắm chặt xương của người vợ, Akiko hét lên thất thanh và hất văng đống xương ra khỏi tay ông. Chị phóng lên lầu và la lên: “Dậy mình ơi! Chuyện kinh khủng đang xảy ra! Hãy dậy đị.”

Nobutoshi bị chất giọng chát chúa của người vợ đánh thức, giật mình thấy chị đang ôm hũ tro cốt.

- Chuyện gì vậy?

Akiko run rẩy như cầy sấy khiến răng chị va vào nhau. Cảnh tượng kinh khiếp chị vừa chứng kiến cứ như một bức tranh vẽ lại chốn địa ngục. Akiko nhất quyết không chịu xuống lầu.

- Em nói anh là em không thể chịu được nữa. Đêm qua ông leo lên người em, và giờ thì thế này. Ông lại trở nên quá quắt rồi, giờ thì thuốc an thần đã không còn hiệu quả. Tại sao anh không hỏi phòng khám về việc tăng liều lượng có được không?

- Anh đã phải họp liên tục. Anh thậm chí không có thời gian đi gặp nha sĩ.

- Nếu đó là thái độ của anh, em không quan tâm nữa. Em không ở cạnh bố anh thêm một đêm nào nữa. Em thấy tội cho bà! Ông ấy thật tàn ác khi vẫn tra tấn bà sau khi bà chết!

- Ông bị cái gì ám mà lại lấy chiếc chũ xuống nhỉ?

- Nhìn như ông đang gặm xương vậy.

- Ồ? Nobutoshi mặt tái nhợt nhưng không nói gì thêm. Rồi anh kết luận vẻ bình thản: “Chúng ta phải mua đất chôn cho gia đình thôi.”

Trước sự thất vọng của Akiko, đây là tất cả những gì chồng chị nói. Nhưng chị nhận ra chị không thể để mặc chuyện như vậy. Đêm hôm trước, ông Shigezō đã đi ngủ lại sau khi thỏa mãn cơn đói. Tại thời điểm hiện tại, Akiko không thể đi xuống lầu và đối diện bố chồng, nên chị nhờ chồng đưa ông đồ ăn. Nhìn vẻ mặt cương quyết của vợ, Nobutoshi bất đắc dĩ xuống nhà dưới để xem bố anh đang làm gì. Ít phút sau, anh la to trong hoảng loạn: “Akiko. Xuống đây! Bố không còn ở đây và cửa trước đang mở.”

Akiko chạy xuống lầu. Ông Shigezō không thấy bóng dáng đâu. Chị lao ra khỏi nhà và đi sang nhà bên, nhưng các cửa chớp được đóng chặt và không có dấu hiệu ông Shigezō đã phá cửa vào trong. Phải chăng ông đã một lần nữa bỏ đi theo hướng của đại lộ Ōme? Ý nghĩ tương tự dường như cũng xuất hiện trong đầu Nobutoshi, với nguyên bộ quần áo ngủ, anh mang vào đôi xăng đan và chạy khỏi nhà.

- Satoshi! Akiko la lên. Dậy đi con ơi. Ông bỏ đi nữa rồi. Chị chạy lên lầu đánh thức con trai, rồi cởi bỏ bồ đồ ngủ.

Không còn lo về việc Satoshi có vào được đại học hay không, chị không ngần ngại đánh thức cậu giữa đêm.

- Được rồi mẹ. Con sẽ kiểm tra hướng ông đã đi lần trước. Ngay khi tìm thấy ông con sẽ gọi điện về nhà, nên là đợi con gọi nhé, Satoshi nói, tự tin cậu sẽ tìm thấy ông nội, sau đó đạp xe đi.

Ba mươi phút sau Nobutoshi thở hồng hộc trở về nhà và thuật lại anh đã tìm những khu vực lân cận nhưng không thấy ông Shigezō. Akiko nói anh rằng Satoshi đã chạy theo ông Shigezō.

- Thật sao? Nobutoshi ngạc nhiên hỏi lại.

- Em hy vọng Satoshi tìm được ông lành lặn. Đây là lần đầu tiên ông chạy đi mà không có ai đi theo.

- Ông quá già, ông không thể đi xa lắm đâu.

Nói câu gì mà vô trách nhiệm, Akiko thầm nghĩ, cơn giận tăng thêm. Ông Shigezō ở nhà lờ đờ nhưng một khi ra bên ngoài, ông có thể phóng về phía trước như một con lợn hoang. Chẳng lẽ Nobutoshi đã quên trải nghiệm hành xác của chính em gái anh và sự thuật lại của Akiko về chuyện chị và Satoshi đã chặn đầu ông Shigezō tại ngoại ô của Nerima? Những chuyện này đã vào tai này và ra tai kia rồi sao?

- Vả lại Satoshi đuổi theo ông bằng xe đạp phải không?

Nobutoshi xoay người định trở lại lầu trên, ngay lập tức Akiko la lên bằng một giọng lanh lảnh:

- Anh không tính đi ngủ lại đấy chứ?

- Tất nhiên là anh đang làm thế. Ngày mai anh rất bận.

Trước khi Akiko có thể thốt thêm một lời nào, anh đi một mạch lên lầu và ngủ lại.

Akiko đang giận sôi gan, nhưng chị vận dụng tối đa khả năng kiểm soát bản thân và giữ mình bất động. Là người vợ của một nhân viên văn phòng, chị nhắc nhở mình, chị không được cãi nhau với chồng và khiến anh mất giấc ngủ. Nhưng anh thật vô trách nhiệm và vô tâm khi có thể đi ngủ lại trong tình huống thế này! Bố nào con nấy, Akiko nghĩ bụng. Dòng màu của ông Shigezō rõ ràng đang chảy trong huyết quản của Nobutoshi. Chị có lẽ sẽ là người đầu tiên mà Nobutoshi quên khi anh già đi, và không nghi ngờ gì anh cũng sẽ bị lú lẫn. Vừa chất đầy những cơn trù dập tưởng tượng lên chồng, Akiko vừa bắt đầu cảm thấy bứt rứt. Vì thời tiết còn dịu, chị không lo lắm về việc ông Shigezō bị cảm lạnh, thậm chí ông đã bỏ chạy mà chỉ mặc đồ ngủ. Nhưng Satoshi vẫn chưa gọi về. Cậu đã tốn sức tìm nhưng lại công cốc sao? Tràn ngập âu lo, Akiko bồn chồn đi tới đi lui quanh nhà. Bẵng đi một hồi lâu Satoshi mới gọi về nhà, bên ngoài trời đang hừng sáng.

- Mẹ tìm ra ông chưa?

- Chưa con ơi. Con đang gọi từ đâu vậy?

- Gần phường Nerima.

- Ôi trời!

- Ông có thể đã đi hướng ngược lại. Mẹ không định gọi cảnh sát sao?

- Mẹ sẽ gọi. Về nhà đi con ơi. Và cẩn thận xe hơi.

- Có chiếc nào đâu ạ. Cảm giác thật tuyệt ngoài này! Không khí trong lành lắm!

- Con đang nói gì vậy? Akiko gác máy, rồi ngay lập tức nhấc lên lại và bấm 110.

Đây là lần đầu tiên trong đời chị gọi cho cảnh sát, và chị hối hận đã không thức chồng dậy.

- Bộ phận cảnh sát xin nghe, một giọng nói vang lên ở đầu dây bên kìa.

- Ưm… Bố chồng tôi đã chạy khỏi nhà, và chúng tôi không biết ông đang ở đâu. Các anh có thể giúp chúng tôi tìm ông ấy không?

- Vâng thưa chị. Chị nói chị đang tìm một ông cụ đã chạy khỏi nhà? Ông rời nhà khi nào? Ông bao nhiêu tuổi? Chị có thể miêu tả ông không? Ông ấy tên gì? Tachibana Shigezō? Hãy cho tôi địa chỉ và số điện thoại. Làm sao để nhận ra nhà của chị?

Người đàn ông trả lời điện thoại một cách hờ hững và thong thả, nhắc lại mọi điều Akiko nói. Akiko hoảng sợ tột độ. Chị nói anh ta dù mọi người trong nhà đã thử đi tìm ông Shigezō nhưng thất bại. Về việc mô tả ông, chị thú nhận mình quá bối rối để tập trung suy nghĩ. Sau đó, mặt vẫn đỏ bừng, chị lẩm bẩm ông ấy mặc đồ ngủ và mang tã. Đột nhiên chị ước rằng đã không đề cập về chiếc tã. Đặt ống nghe xuống, Akiko kiệt sức.

- Dậy mình ơi. Satoshi vừa gọi báo không thể tìm ra ông. Em đã gọi cho cảnh sát. Anh vẫn còn nằm ngủ khi họ đến thì không được, nên là dậy đi anh ơi.

Bị ép buộc phải tỉnh giấc lần thứ hai trong đêm, Nobutoshi lếch người ra khỏi đệm và đi thẳng xuống lầu.

- Nếu phải trải qua chuyện này hàng đêm, anh chết mất, anh lầm bầm trong khi bắt đầu cạo râu.

- Mình không nghĩ là nên mặc gì đó đàng hoàng sao? Cảnh sát đang trên đường đến. Mình định cám ơn người ta đã giúp đỡ trong bộ đồ ngủ à?

- Tại sao phải nhặng xị lên vậy? Anh không cần phải mặc nguyên bộ đồ vest để đón cảnh sát chứ hả?

- Sao anh lại nói vậy? Cảnh sát đang lùng sục toàn thành phố để tìm ông. Anh thật sự không nên nói như vậy.

- Ngay từ đầu ai đã để ông ra khỏi nhà hả?

- Anh đang ám chỉ em phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ việc này hả? Em ước là anh đã nhìn thấy ông gặm xương! Dù sao ông ấy không phải là bố anh à?

- Em có ngừng nói như vậy đi không? Em đang ám chỉ điều gì?

Cả hai sắp sửa lao vào cãi nhau to ngay khi xe tuần tra cảnh sát đỗ xịch trước nhà. Akiko chạy ra ngoài cổng. Ông Shigezō đang ở đó, ngực áo bị phanh ra, vật lộn với một cảnh sát.

- Cám ơn các anh đã tìm giúp ông ấy. Ôi ông! Ông đã chạy đi đâu?

- Akiko, tại sao anh ta bắt giữ bố? Bố không làm gì sai. Bố liên tục nói anh ta bố không phải kẻ trộm nhưng anh ta không tin bố. Anh ta thật vô nhân đạo, ông Shigezō rên rỉ.

Di chuyển vô cùng nhanh nhẹn, anh cảnh sát trẻ giao ông Shigezō cho Akiko. Anh giải thích cảnh sát tại trụ sở chính ở Shinjuku đã để ý ông Shigezō có biểu hiện đáng ngờ và đã chuẩn bị bắt giữ ông khi Akiko gọi. Cùng lúc đó, Nobutoshi xuất hiện sau khi đã nhanh chóng thay trang phục.

- Chúng tôi xin lỗi đã gây ra rắc rối như vậy, anh nói, đầu cúi thấp.

- Không có gì. Thật may chúng tôi đã tìm thấy ông ấy không hề hấn gì.

- Chúng tôi có nên trực tiếp đến trụ sở chính để cám ơn các sĩ quan không?

- Không, không cần đâu. Dù sao đó là công việc của chúng tôi. Tôi phải đi bây giờ. Xin hay chăm sóc ông cẩn thận, anh cảnh sát trẻ nói, lịch sự đưa tay lên chào và trở vào trong xe.

Satoshi vừa về đến nhà bằng xe đạp liền chăm chú nhìn chiếc xe tăng tốc vượt qua.

- Ông đi bộ đến tận Shinjuku.

- Đó là đường ông đã đi lúc cô Kyōko chạy theo sau. Hèn gì con không thể tìm được ông!

Akiko đánh mắt sang ông Shigezō. Ông không có gì để che phần háng sau khi đã làm mất chiếc tã lẫn miếng lót đâu đó trên đường.

- Bố đã liên tục nói tên mình với cảnh sát, nhưng anh ta chỉ tin bố là một tên trộm và bắt giữ bố. Anh ta là thứ bẩn thỉu!

- Thật tuyệt khi ông có thể nhớ tên mình!

- Là sao? Akiko, gần đây Satoshi toàn nói những điều hỗn xược!

Ông Shigezō vẫn còn rất kích động sau khi gặp rắc rối với phía cảnh sát. Dù ngạc nhiên, tranh thủ lúc ông đang nói năng rành mạch, Akiko thử cố tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra trong đầu ông. Chị hỏi ông tại sao lại bỏ nhà đi. Ông Shigezō bị lúng túng bởi các câu hỏi của chị nhưng không trả lời.

Bởi vì ông đã hầu như không ngủ, Akiko cho rằng thật độc ác nếu đưa ông Shigezō đến Trung tâm vào hôm ấy, cho nên chị quyết định ở nhà để trông nom ông.

- Akiko, bố đói. Bố liên tục nói với cảnh sát bố muốn ăn nhưng anh ta không cho bố gì cả. Anh ta thật keo kiệt! Bố đói!

Akiko bắt đầu nấu mì cho ông bởi vì không còn bánh mì trong nhà. Satoshi nói cậu cũng muốn ăn, nên Akiko chuẩn bị ba bát. Vừa lúc họ ngồi xuống để ăn, Nobutoshi xuống lầu, đã lên đồ đi làm. Akiko và Nobutoshi vẫn còn giận nhau, vì vậy Nobutoshi rời nhà mà không nói một lời còn Akiko không chúc anh một ngày tốt lành.

- Satoshi, chẳng phải mẹ đã xin con nói chuyện với bố về việc đưa ông vào nhà dưỡng lão sao? Tại sao con chưa nói? Mẹ không chịu được ông nữa rồi. Con hiểu chuyện nhà mình mà phải không?

- Nhưng con đã nói với bồ rồi.

- Khi nào?

- Lâu lắm luôn, khi trời còn lạnh ấy. Lúc đó mẹ ra ngoài, con đã đề nghị nên đưa ông vào nơi cho người già.

- Thế bố con đã nói gì?

- Thật ra bố chẳng nói gì cả.

- Vậy ra bố con nghĩ như vậy! Rõ ràng bố con thậm chí còn không muốn dự tính chuyện đó.

- Nhưng mẹ. Con cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận trước khi đưa mẹ hay bố vào một nơi như thế.

Mặc dù được nói ra với sự thương cảm, những lời của Satoshi như xuyên thủng trái tim mẹ cậu. Liệu con trai có phải đưa ra quyết định phải làm gì với chị sau này?

Akiko nhìn sang bố chồng và nhận ra chị không hề sợ cái chết. Chị có trở thành lú lẫn như ông Shigezō hoặc si tình như bà Kadotani, tuổi già vẫn trăm lần khắc nghiệt hơn cái chết. Nếu Nobutoshi chết đi, chị sẽ đi theo anh - dù rằng họ đang mặt nặng mày nhẹ với nhau ở hiện tại.

Satoshi rời nhà đến trường, Akiko gọi báo cho văn phòng chị sẽ không đi làm hôm nay. Chị thuật lại chuyện của đêm hôm trước cho vị luật sư nhận điện thoại.

- Mọi chuyện thật khó khăn cho chị!

- Tôi cảm thấy bế tắc vì chồng tôi phản đối việc đưa ông vào nhà an dưỡng.

- Chị biết đấy, có nhiều loại nhà an dưỡng, và chúng không hề giống với nhà dưỡng lão ngày trước đâu. Nhưng tôi nghĩ mình không ở vị trí để đề xuất nơi đó cho bố chồng chị.

- Tôi phải để mắt đến ông mọi lúc. Nếu thuốc an thần không còn công hiệu, tôi gần như không thể rời khỏi nhà. Chúng tôi đã phải gọi cảnh sát tối qua!

- Chị thật sự gặp vấn đề nan giải nhỉ? Chị không thể tìm ai trông ông sao? Chị có muốn tôi hỏi người bạn làm ở Bộ phúc lợi cộng đồng về việc này không?

- Anh làm ơn giúp cho, tôi vô cùng cảm kích.

Akiko cúi đầu và đặt ống nghe xuống. Chị thắc mắc sao Bộ phúc lợi cộng đồng có thể giúp được gì cho vấn đề của chị.

Sếp của chị gọi lại vào buổi chiều và thuật lại anh đã được giới thiệu cho một nhân viên trong Phòng phúc lợi xã hội của người cao tuổi, một bộ phận của Bộ phúc lợi cộng đồng. Để biết thêm thông tin, anh được khuyên rằng chị nên gặp một tư vấn viên tại văn phòng phúc lợi địa phương. Cho chị số điện thoại xong anh nói thêm, vị tư vấn viên sẽ có thể giới thiệu cho chị một bác sĩ chuyên về lão khoa.

Akiko cám ơn anh đã giúp đỡ và gác máy. Chị liền gọi cho văn phòng phúc lợi và xin được nói chuyện với tư vấn viên về phúc lợi xã hội cho người cao tuổi, trong khi đọc lại các ghi chú chị đã viết lại trước đó.

- Vâng, tôi xin nghe, một giọng phụ nữ du dương trả lời.

Akiko giải thích thiếu mạch lạc chuyện chị biết về vị tư vấn viên và đề cập đến mình là một cư dân của Umezato. Chị còn tường thuật lại cách mà gia đình chị bất ngờ phát hiện ra ông Shigezō đã trở nên lú lẫn. Thỉnh thoảng người phụ nữ phụ họa một cách lịch sự, rồi hỏi thẳng:

- Và chị mong muốn làm gì với ông?

- Vâng, như tôi đã nói, chúng tôi không biết làm gì. Tôi rất biết ơn nếu chị có thể đưa ra lời khuyên, Akiko nói, có hơi đỏ mặt.

- Vâng, tôi hiểu tình hình. Tôi sẽ đến gặp chị ngay. Làm thế nào để nhận ra nhà chị?

Người phụ nữ đang thực sự muốn giúp đỡ hay là ra vẻ? Akiko không thể đoán được, nhưng chị chắc chắn đã không trông đợi tư vấn viên đến nhà ngay lập tức. Cảm thấy cực kỳ lo lắng, chị nhanh tay dọn nhà cửa và thậm chí còn sắp xếp lại nhà bên. Vừa mặc cho ông Shigezō áo quần sạch, chị vừa tự nhủ ý tưởng đưa ông vào nhà dưỡng lão không phải của chị. Đầu tiên nó được đưa ra bởi sếp của chị và giờ nó đang được tiến hành bởi một người công chức. Akiko cảm thấy có lỗi khi đã đi quá xa mà chưa hỏi ý chồng, nhưng mọi việc chị đang làm, chị cố tự thuyết phục mình, là hỏi một chuyên gia về cách để xử lý vấn đề của việc chăm sóc một cụ ông bị lú lẫn. Bằng chứng cho việc này là chị còn chưa đề cập gì đến nhà an dưỡng. Akiko nghĩ nên nhấn mạnh việc chị làm toàn thời gian. Khả năng cao vị tư vấn viên đã có gia đình, và Akiko tin là những điều chị nói sẽ nhận được sự đồng cảm.

Chuông cửa reng. Akiko mở cửa trước và thấy một phụ nữ có vẻ cùng tuổi đang mỉm cười thật tươi.

- Chị Tachibana? Cô ấy hỏi.

Người phụ nữ bận đồ bình thường. Nếu mang theo giỏ xách, cô ấy sẽ dễ dàng bị nhầm lẫn là một bà nội trợ đang về nhà sau khi đi chợ. Không có điểm nào thể hiện cô là một phụ nữ có chồng đang làm một công việc đầy trách nhiệm bên ngoài. Akiko cùng lúc cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm và vô cùng biết ơn khi có những người như vậy là nhân viên công tác xã hội. Người phụ nữ với chức danh ấn tượng này đang tỏa ra sự ấm áp và lòng trắc ẩn tương tự như người chăm sóc trẻ tuổi tại Trung tâm.

Nồng nhiệt đáp lại lời chào thân thiện từ Akiko, người phụ nữ đi vào trong nhà, mắt của cô rơi vào ông Shigezō đang ngồi trong góc phòng.

- Chào ông buổi chiều, người phụ nữ nói rõ ràng.

Ông Shigezō tập trung đôi mắt lờ đờ mờ đục vào vị khách, nhưng giữ im lặng.

- Chúng ta có khách đấy ông. Sao ông không chào chị ấy?

- Được rồi, ông Shigezō trả lời, nhưng ông không đáp lại lời chào của người phụ nữ.

- Ông ấy là như vậy đấy, Akiko nói, không hề cố giấu đi sự thiếu cảm thông.

Người phụ nữ ngồi yên lặng trên chiếu tatami, quan sát ông Shigezō một lúc. Chị sau đó hỏi chi tiết về gia đình. Akiko và Nobutoshi đang làm việc gì? Tổng thu nhập của họ là bao nhiêu? Ông Shigezō làm gì mỗi ngày? Nghĩ rằng tốt nhất nên tuyệt đối thẳng thắn, Akiko kể lại hành vi kỳ lạ của ông Shigezō từ ngày vợ ông chết, thói phàm ăn và những nỗi sợ hãi bất chợt của ông. Để giải thích tình hình càng rõ ràng càng tốt, Akiko nhắc lại vài thông tin chị đã cung cấp qua điện thoại.

- Ông ấy bị sa sút trí tuệ phải không?

Người phụ nữ không trả lời. Thay vào đó chị nhận xét, “Ông đã rất già rồi nhỉ?” với cùng một giọng nói thiếu cảm xúc như vị bác sĩ.

- Tôi được biết tại Trung tâm Người cao tuổi có cả những người lớn tuổi hơn ông nhưng chưa bị lú lẫn. Sao ông lại trở nên thế này?

- Ông ấy không bạo lực phải không?

- Không, nhưng ông la hét ban đêm về một tên trộm lẻn vào trong nhà.

- Còn việc đi vệ sinh thì sao?

- Thỉnh thoảng ông tè dầm kể từ khi chúng tôi bắt đầu cho ông uống thuốc an thần.

- Tôi cho là ông có thể tự đi toilet trong ngày, có đúng vậy không?

- Vâng, nhưng nếu ở bên cạnh, tôi cảm thấy phải giúp ông. Và nhiều lúc ông quên đi ra khỏi toilet.

- Nếu chỉ có vậy, đối với tuổi của ông như thế là bình thường. Điều kiện sống của ông ấy thật tốt! Bên cạnh việc khỏe mạnh và không phải lo về tài chính, ông có con trai, con dâu và cháu trai sống cùng.

Akiko cảm thấy khá hoang mang. Người phụ nữ có lẽ biết những trường hợp tệ hơn của chứng lú lẫn, nhưng người nhà Tachibana - điển hình là Akiko - vô cùng khổ sở bởi tình trạng thảm hại của ông Shigezō.

- Chị có thể đúng, Akiko trả lời, nhưng như tôi đã đề cập, tôi làm việc toàn thời gian. Tôi đang bị thiếu ngủ trầm trọng, vì ông thức dậy vào giữa đêm. Ông lú lẫn quá nặng tôi không thể để ông ở nhà một mình, và tôi liên tục lo lắng có chuyện gì đó tồi tệ sẽ xảy ra với ông. Tôi chắc chắn sẽ có được chút bình yên nếu ông được đưa vào một cơ sở nào đó. Đây là chuyện tối muốn nói với chị.

- Chị đang ám chỉ nhà an dưỡng?

- Vâng, tôi muốn đưa ông vào nhà dưỡng lão, và tôi sẽ vui lòng trả chi phí. Tôi chắc ông sẽ không cảm thấy buồn ở một nơi như thế.

- Tất nhiên có những nơi như vậy, nhưng chị không nghĩ ông sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều nếu được sống ở nhà sao? Tuy nhiên để chị biết thêm thông tin, tôi sẽ để lại tờ rơi này.

Tờ rơi được phát hành bởi Cục phúc lợi cộng đồng Tokyo, có dòng chữ “Hướng dẫn về những nhà dưỡng lão” trên bìa màu vàng. Đọc lướt qua mục lục, Akiko để ý thấy có bốn loại cơ sở: cho người có thu nhập thấp, loại đặc biệt, loại chi phí thấp và loại yêu cầu thanh toán cho các dịch vụ phát sinh.

Akiko lật đến trang mô tả nhà dưỡng lão đặc biệt, tò mò muốn biết về nó. Đoạn đầu nói rõ nó dành cho người trên sáu mươi. Theo đoạn hai, nó được xây dựng cho những người già cần trợ giúp trong việc ăn uống và đi vệ sinh do mắc bệnh nghiêm trọng về thể chất và tinh thần. Tuy nhiên những ai cần uống thuốc hoặc chăm sóc ý tế sẽ không được chấp nhận. Akiko thắc mắc đây có phải nơi cho ông Shigezō, rõ ràng ông bị tổn thương thần kinh nghiêm trọng. Nhưng ông có bị từ chối vì đang dùng thuốc an thần?

Trong lúc đó, người phụ nữ đến bên ông Shigezō và đang chăm chú nói chuyện cùng ông. Ngồi như một con khỉ bó gối, ông Shigezō lâu lâu lại ngước lên nhìn cô, mặt ông không có biểu hiện gì.

Akiko tiếp tục đọc tờ rơi. Có tổng cộng hai mươi mốt nhà an dưỡng đặc biệt được cấp phép bởi Cục phúc lợi cộng đồng Tokyo. Chi phí dựa vào tổng tiền thuế đã nộp của gia đình; bất cứ ai có thu nhập trên 156.000 yên phải trả tổng chi phí của các dịch vụ được cung cấp. Có phải con số đó ám chỉ thu nhập của người già? Và tổng phải chi trả cho sự chăm sóc đặc biệt là bao nhiêu?

Phần của cơ sở chi phí thấp cho biết phí tổn theo tháng giao động từ 25.000 đến 26.000 yên. Công dân cao tuổi được chấp nhận bao gồm: a) người già neo đơn, và b) người không thể sống tại nhà vì hoàn cảnh gia đình. Chắc chắn ông Shigezō thuộc về nhóm thứ hai. Phí hàng tháng thấp đến mức Akiko có thể trả bằng lương của mình. Đây là cái giá quá rẻ nếu chị không còn bị đánh thức giữa đêm để rồi thấy ông Shigezō ngồi lên người chị.

Akiko vô cùng thất vọng khi bắt đầu đọc các điều kiện của loại thứ tư. Dành cho người trên sáu mươi tuổi và có sức khỏe tốt; có thể tự chăm sóc bản thân, tính tình hòa đồng và có một hoặc hai người bảo hộ. Ngoài việc trả xấp xỉ 20.000 yên một tháng, yêu cầu phải đặt cọc và trả một phần của số tiền thanh toán một lần. Chỉ có bảy nơi như vậy trên tổng số. Akiko ngạc nhiên rằng ba trong số chúng dành riêng cho phụ nữ. Có phải vì phụ nữ sống thọ hơn đàn ông? Akiko nghĩ thật nhảm nhí khi một người đạt các yêu cầu trên lại cần vào nhà dưỡng lão.

- Akiko, ông Shigezō la lên.

Akiko ngẩng lên và thấy ông Shigezō được người nhân viên xã hội giúp đứng dậy. Ông đưa hai tay lên và bắt đầu thực hiện bài thể dục mềm dẻo theo các hướng dẫn của người phụ nữ. Ông bỗng nhiên gọi to tên Akiko vì cảm thấy không thoải mái.

- Akiko, cô này là ai?

- Chị ấy là khách đấy ông.

- Nhưng cô ta cứ nói những chuyện kỳ lạ.

Người phụ nữ phá lên cười và đến bên chỗ Akiko đang đứng.

- Ông còn khá minh mẫn nhỉ?

- Vâng, nhưng hiếm khi. Ông thường chỉ hiểu phân nửa những điều chúng tôi nói với ông.

- Chắc chắn chị có thể chăm sóc ông tại nhà thay vì gửi vào một trung tâm. Việc của tôi là mỗi ngày đều đến nói chuyện với những người cao tuổi, và bố chồng chị thật sự là một trong số những người may mắn. Có rất nhiều người tệ hơn ông ấy.

Akiko nỗ lực đáng kể để ngăn bản thân hét rống lên chị mới là người chịu đựng nhiều nhất. Thay vì vậy, chị chỉ vào tờ rơi màu vàng và lặng lẽ hỏi: “Nhà an dưỡng đặc biệt chính xác là gì vậy?”

- Nó là một cơ sở cho người cao tuổi nằm liệt giường và những người khổ sở vì mất nhân cách.

“Nằm liệt giường” thì đã rõ, nhưng Akiko phải hỏi về định nghĩa “mất nhân cách”. Người phụ nữ liếc nhanh về phía Akiko và lẩm bẩm: “Nó chỉ những người già không thể kiểm soát bản thân, ăn chất thải của mình hoặc trét nó khắp người.”

- Có những người như vậy sao? Akiko hoảng hốt.

- Rất nhiều là đằng khác.

- Họ thực sự ăn chính phân của mình?

- Vâng. Thậm chí những bác sĩ tâm lý chuyên về người già cũng biết rất ít về hành vi trái khuấy này.

Sự lú lẫn của ông Shigezō ít nghiêm trọng hơn rất nhiều, nhưng ông đã tè dầm và đã bị bắt gặp đang nắm xương của người vợ trong tay. Tim đập mạnh, Akiko thuật lại những chi tiết này cho người nhân viên xã hội.

- Còn nữa, ông đánh thức tôi nhiều lần trong một đêm, nên tôi không thể làm việc hiệu quả tại văn phòng ngày hôm sau. Tôi biết nhiều người không đồng tình với việc phụ nữ đi làm bên ngoài, nhưng tôi nghĩ chị sẽ hiểu cho cảnh ngộ của tôi.

- Tất nhiên tôi hiểu. Nhưng thử đặt mình vào tình huống của ông. Chị không nghĩ ông sẽ hạnh phúc nhất khi ở cùng gia đình trong những năm cuối đời à? Tôi trân trọng việc chị làm việc toàn thời gian, nhưng ai đó trong gia đình phải hy sinh. Dù sao chúng ta đều sẽ già đi mà.

Akiko có thể nhận thấy cuộc hội thoại không đi đến cái kết mà chị đang mong đợi, cho nên chị dồn dập đưa ra những câu hỏi thực tế với người nhân viên xã hội.

- Trong đây nói là nhà dưỡng lão chi phí thấp cho người già không thể sống tại nhà vì hoàn cảnh gia đình. Ý này có áp dụng được với bố chồng tôi không?

- Có đấy, nếu chị một mực muốn đưa ông đi. Nhưng sự thật là tất cả những cơ sở này đều hết chỗ. Tình hình nghiêm trọng đến mức một người được gửi gắm khẩn thiết cho chúng tôi phải chờ từ sáu tháng đến một năm trước khi ông được nhận.

- Ý chị có phải là ông bắt buộc chờ cho một người khác chết đi không?

- Nói trắng thì, đúng vậy.

Dựa vào số liệu trong biểu đồ, Akiko phát hiện gần 700 người có thể được nhận trong nhà dưỡng lão loại này. Kiểu thứ tư chăm sóc cho ít hơn 200 người. Akiko thở dài. Công việc của người nhân viên xã hội với chức danh ấn tượng là phục vụ cho cộng động. Nhưng với quá ít các cơ sở như vậy, còn giải pháp nào khác cho những trường hợp khẩn thiết về chăm sóc người cao tuổi không? Nhớ lại câu kết luận của người phụ nữ về ai đó trong gia đình phải hy sinh, Akiko liền hỏi: “Chuyện gì xảy ra với một người không có người thân mà trở nên lú lẫn?”

- Chúng tôi sẽ ưu tiên người đó. Nhưng vấn đề nghiêm trọng tới nỗi họ cũng bị cho vào danh sách chờ. Cứ hai lần một tuần, một người phụ trách dành nửa ngày để chăm sóc cho người già neo đơn nằm liệt giường. Họ tỏ ra biết ơn sâu sắc với sự chăm sóc được nhận, nhưng sự chăm sóc này vẫn rất tạm bợ.

Bằng phép màu nào mà những người già neo đơn liệt giường này xoay xở để tự ăn uống và đi vệ sinh trong những ngày khác? Akiko đột nhiên nhớ lại bài báo về vụ tự sát của một cụ ông. Thậm chí những nhà an dưỡng đặc biệt có sức chứa 1.800 người già cũng hết chỗ sao? Chẳng lẽ có hơn 2.000 người già ở Tokyo đang nằm liệt giường hoặc bị mất nhân cách sao? Akiko rùng mình trước những ý nghĩ này.

- Tôi cho là chẳng còn có thể tiếp tục bàn về khả năng gửi ông vào một cơ sở nào nữa. Ông ấy có thể im lặng bây giờ, nhưng ông chạy khỏi nhà ngay khi tôi rời mắt khỏi ông. Tôi đã nói với chị qua điện thoại rồi đấy, ông đã từng bỏ chạy vào đêm hôm khuya khoắt. Cuối cùng tôi phải gọi báo cảnh sát.

- Ô, vậy ông ấy là một người chạy trốn.

- Ý chị là sao?

- Không có cơ sở nào nhận những người như vậy vì họ thiếu nhân lực trầm trọng.

- Thế tôi làm gì đây? Tôi phải dán mắt vào một ông cụ lú lẫn mà thậm chí nhà an dưỡng cũng không thèm nhận sao?

Ngay khi thốt ra những lời này, Akiko cảm thấy hổ thẹn vô ngần về cơn bột phát quá khích của chị. Thế nhưng người nhân viên xã hội hoàn toàn bình thản.

- Thực sự không có giải pháp cho vấn đề này. Nhiều gia đình tan tác vì nó. Người vợ chỉ còn cách mạnh mẽ đương đầu hết sức có thể.

Akiko cố giữ bình tĩnh, chỉ phí phạm năng lượng nếu trút giận lên người phụ nữ này. Giờ đây khi biết không nhà an dưỡng nào sẽ chấp nhận ông Shigezō, chị phải xin lời khuyên về thuốc thang và bệnh viện cho người bị lú lẫn.

- Thuốc an thần ông đang uống trong hai tháng rồi đã không còn tác dụng. Tôi tăng liều lên có được không?

- Chị phải hỏi trung tâm sức khỏe. Người ở đó sẽ giới thiệu cho chị một bác sĩ lão khoa.

- Liệu ông ấy có giúp được một người bỏ chạy như bố chồng tôi không? Bệnh này chỉ có riêng ở người già phải không chị?

- Dường như là vậy.

- Sự lú lẫn còn được coi như sa sút trí tuệ phải không? Thêm nữa, tôi được biết là gặp ảo giác và la hét có một tên trộm đột nhập vào nhà là những triệu chứng của trầm cảm nặng do lú lẫn. Bố chồng tôi có lẽ chạy khỏi nhà vì ông bị ảo giác, nên không thể xem ông đang bị bệnh?

Người nhân viên xã hội nhìn thẳng vào mắt Akiko và giữ im lặng. Sau một hồi lâu, cô từ từ mở miệng như thể đã quyết định sẽ thẳng thắn đưa ra sự thật trần trụi cho Akiko.

- Chị Tachibana, trầm cảm nặng do lú lẫn và cả sa sút trí tuệ đều là bệnh tâm thần. Vậy nên, nếu chị vẫn khăng khăng muốn gửi ông đi, nơi duy nhất sẽ nhận ông là một bệnh viện tâm thần.

Akiko gần như hét lên. Cuối cùng chị hiểu tại sao vị bác sĩ đã lảng tránh như vậy!

- Nó thực sự được xem là một bệnh tâm thần sao?

- Tôi e là vậy. Nếu chị cho ông vào một bệnh viện tâm thần, họ chỉ đưa ông thuốc an thần và hậu quả là tuổi thọ ông sẽ giảm đi. Đó là lý do tôi khuyên chị nên chăm sóc ông tại nhà. Thậm chí bệnh nhân tâm thần trẻ tuổi cũng được giữ ở nhà miễn sao họ không bạo lực. Tôi nói tất cả chuyện này vì gia đình chị dường như rất thấu hiểu. Giới trẻ ngày nay không còn hiếu thảo nữa. Xu hướng chung của lớp trẻ là làm mọi cách để ra ở riêng. Đây là vấn đề mà chúng ta đang đối mặt ở hiện tại.

Người nhân viên xã hội tiếp tục bày tỏ sự thất vọng về nền giáo dục Nhật Bản thời hậu chiến đã hoàn toàn bỏ qua việc dạy dỗ phải kính trọng người già, thế nhưng từng chút một thông tin Akiko đã lượm lặt được đang vang dội trong đầu cô. Vậy ra sự lú lẫn là một bệnh tâm thần! Bệnh sa sút trí tuệ. Ảo giác. Mất nhân cách.

Suốt khoảng thời gian này, ông Shigezō ngồi thu mình lại trong góc phong, nhìn trống rỗng về phía trước. Akiko đưa mắt sang bố chồng, trong lòng có chút e sợ. Ông ấy bị bệnh thần kinh sao? Chị quá mệt để sắp xếp lại suy nghĩ. Người nhân viên xã hội đã có mặt nhanh chóng nhưng cô không đem lại một chút hy vọng hay đưa ra lời khuyên hữu ích. Giờ đây Akiko mới hiểu rõ hệ thống phúc lợi hiện tại cho người cao tuổi ở Nhật Bản lạc hậu khủng khiếp và chính sách giải quyết đã thất bại toàn tập trong việc cân nhắc đến sự gia tăng dân số già.

Sau khi người nhân viên xã hội rời khỏi, Akiko chuẩn bị bữa trưa cho chị và ông Shigezō. Dù rất thèm được ngủ một giấc, trước tiên chị phải kiểm tra các cửa không thể mở được từ bên trong. Chị làm mọi việc để biến ngôi nhà trở thành một nơi bất khả xâm phạm, nhưng còn phải đảm bảo ông Shigezō không thể tự thoát ra ngoài.

Ông Shigezō ăn nhiệt tình như thường ngày, ồn ào chén sách mọi món được đặt ngay trước mặt. Nhìn cảnh đó, Akiko tụt hết hứng ăn. Ông ấy có thật sự là một trường hợp bị tâm thần? Theo người nhân viên xã hội, thậm chí bệnh nhân tâm thần trẻ cũng được chăm sóc tại nhà. Điều Akiko sợ hơn tất thảy là chị sẽ phải trông nom bố chồng cả ngày. Nếu việc đó xảy ra, chỉ là vấn đề thời gian trước khi chính chị trở thành một người tâm thần.

Mặt trời vẫn ở trên cao, nhưng Akiko đóng chặt cửa chớp, trải ra hai tấm đệm và cho ông Shigezō đi ngủ. Cơn đói tạm thời được thỏa mãn, ông bắt đầu gà gật khi Akiko duỗi người xuống bên cạnh ông. Mặc cho toàn bộ cơ thể mệt lả vì thiếu ngủ, một phần não bộ của chị vẫn còn rất tỉnh táo. Hai cụm từ “Mất nhân cách” và “Bệnh tâm thần” choán lấy tâm trí chị. Lịch sinh hoạt hàng ngày của chị sẽ thế nào kể từ đây? Một bức màn u ám đã phủ xuống toàn bộ ngôi nhà. Akiko cảm thấy dù cho các cửa chớp và cả mắt của chị có mở to thế nào, nơi đây cũng sẽ vẫn còn tăm tối.

Chị trôi vào giấc ngủ để rồi bị đánh thức bởi tiếng kêu của ông Shigezō. Mụ người, chị nhìn xung quanh căn phòng, tự hỏi tiếng tiếng rít khủng khiếp ấy phát ra từ đâu. Chị tập trung nhìn và thấy ông Shigezō đè người lên cửa chớp, hai tay dang rộng ra.

- Có chuyện gì vậy ông? Chị hỏi.

- Ô, Akiko.

- Ông có muốn đi ra ngoài?

- Vâng.

- Tối qua ông chẳng ngủ chút nào, sao ông không đi ngủ lại. Con sẽ chết ngay nếu không được ngủ thêm chút nữa.

- Được rồi.

Chẳng rõ mục đích trước đó là gì, ông cụ ngoan ngoãn đi ngủ lại sau khi Akiko đẩy ông xuống đệm. Lần này Akiko vẫn mở mắt. Ông ấy đang làm cái gì mà đè hai cánh tay lên cửa chớp cứ như một con ngài vậy chứ? Ông chắc hẳn bị loạn trí, Akiko nghĩ bụng, rút ra kết luận rõ ràng nhất.

Chỉ một chốc sau, ông Shigezō trượt ra khỏi đệm và bắt đầu bò quanh căn phòng, hét lên đứt đoạn. Ông vừa bò lên trên đệm của Akiko, chị hiểu ra đây là cách mà ông đã leo lên người chị vào đêm trước.

- Ông!

- Ô, Akiko. Có chuyện gì vậy?

Còn dám hỏi như vậy! Akiko không thể chịu đựng thêm sự tăng động của ông Shigezō, dù chị không nghĩ ông còn sức để làm những trò tương tự lâu hơn được. Chị tự hỏi có nên cho ông uống thuốc an thần không. Nhưng ngay khi chuẩn bị một liều cho ông, chị nhớ lại nhân viên xã hội đã nói nó sẽ làm hại đến tim ông cụ.

Theo lẽ thường, thuốc an thần chắc chắn có tác dụng phụ gây hại. Dù giúp ông Shigezō ngủ được, nó sẽ gây ra một chứng bệnh hoàn toàn khác. Các loại thuốc được tạo ra những năm gần đây công hiệu cực kỳ, có tác dụng ngay lập tức, nhưng các phản ứng phụ rất đáng sợ. Thuốc an thần đem lại giấc ngủ nhưng làm tim yếu đi. Akiko thắc mắc nếu chị cho ông thêm một liều vào giờ này thì tim của ông Shigezō sẽ ra sao. Chị liền rút tay về trong khi đang với lấy lọ thuốc. Bối rối tột độ, chị cân nhắc việc nên làm. Nên chăng cả hai đều uống thuốc an thần? Nhưng đây là thuốc kê đơn dành riêng cho người già và có thể không tác dụng với chị. Chưa kể đến, nếu ông Shigezō ngủ luôn vào buổi chiều, nhiều khả năng ông sẽ tỉnh táo vào ban đêm và khiến chị trở nên mất trí.

Từng phút trôi qua khi Akiko trầm ngâm trong tình thế khó xử. Ngay lúc đó ông Shigezō bắt đầu kêu đói, thế là chị đứng dậy để chuẩn bị đồ ăn vặt cho ông. Vừa mở cửa chớp, ông Shigezō bước xộc ra vườn và đi thẳng vào nhà bên không khác gì một con chó cưng. Akiko nhanh tay lấy vài tờ báo cũ và trải chúng ra trên sàn toilet trước khi ông đến đó. Sau đó chị quan sát ông từ bên ngoài để nhìn xem ông có dùng giấy vệ sinh đúng cách không. Một cách từ tốn, ông thực hiện tất cả các bước giống như đang tiến hành một nghi thức trang nghiêm. Cuối cùng ông cũng ra ngoài, Akiko đi vào thấy một bãi phân to tướng; chị ngạc nhiên rằng nó được tống ra bởi một ông già tám mươi lăm tuổi. Chị tự hỏi phải chăng thứ thuốc thảo dược Trung Hoa cuối cùng đã công hiệu, cho nên ông không còn bị các cơn tiêu chảy hành hạ? Thế rồi chị nhớ lại Kyōko đã liên tục nói bố chị chỉ uống loại nước lá giúp kéo dài tuổi thọ.

Sau đó, chị dẫn ông Shigezō đi cùng trong lúc rời nhà với chiếc giỏ đi chợ trên tay, cảm thấy có trách nhiệm phải để mắt đến ông mọi lúc. Do thói phàm ăn của ông Shigezō, không còn lấy một gói mì ăn liền nào ở nhà. Akiko dừng bước trước gian hàng cá ở chợ và để ý thấy cá tươi đắt gấp đôi so với loại đông lạnh. Đưa mắt sang ông Shigezō, chị thấy mặt ông biểu lộ một vẻ thích thú gần như không thể nhận thấy. Mặc dù nghĩ nó có giá cắt cổ, chị mua một lát cá ướp bột đậu nành.

- Ô kìa, chào chị Tachibana! Thật tốt khi thấy bố chồng chị vẫn khỏe mạnh. Dạo gần đây mẹ chồng tôi cần được coi sóc lắm, chị Kadotani vừa nói vừa đuổi theo Akiko, trò chuyện rôm rả như lúc bình thường.

- Chuyện gì đã xảy ra với bà ấy?

- Thì bà ấy không thể đi lại được nữa.

- Ôi trời!

Chị Kadotani cười rồi kể lại chi tiết việc mẹ chồng đã ngã từ hiên nhà và bị nứt một đốt sống thắt lưng ở cột sống. Kể từ dạo đó, phần thân dưới của cơ thể bà bị liệt hoàn toàn. Akiko bày tỏ sự cảm thương vô hạn đối với cụ bà, một người vẫn còn tráng kiện cho đến gần đây. Hẳn bà ấy phải khóc than cho số kiếp của mình lắm!

- Cũng không hẳn. Đời đã dạy bà ấy một bài học. Kể từ lần đầu tiên tôi về đây làm dâu, bà chưa bao giờ bị cảm lạnh và liên tục khoác lác rằng lần duy nhất bà phải nằm trên giường là hồi bà mới lọt lòng. Không lâu sau đám cưới, tôi đột nhiên bị viêm bể thận và phải nằm liệt giường kèm cả sốt. Bà ta đã hành hạ tôi ghê gớm lúc đó! Tôi không thể tả cho chị biết cảm giác sung sướng của mình bây giờ. Bà ấy đã luôn mồm nói sẽ không bao giờ trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai, cho nên tôi vui khôn tả xiết khi giờ bà ta đã thành người tàn tật.

- Nhưng chị phải làm mọi việc cho bà.

- Vâng, rõ ràng mà. Chị biết đấy, bà phải mang tã. Bà ấy vô cùng xấu hổ mỗi lần tôi thay nó cho bà. Bà ấy nước mắt ngắn nước mắt dài, và cứ mãi nói ước gì được chết quách cho xong. Niềm vui của bà là đi gặp gỡ hàng xóm, nên tôi cho là bà ấy cảm thấy cô quạnh ở nhà lắm. Bà nhiều lần gọi điện đến Trung tâm Người cao tuổi mỗi ngày, nhưng chẳng có ai đến thăm bà ấy cả. Bà ta cũng chẳng được các hội viên khác yêu mến lắm nhỉ.

- Bà ấy sẽ sớm khỏe lại chứ?

- Theo lời bác sĩ, bà ấy sẽ nằm liệt giường đến hết đời.

- Thật khủng khiếp!

- Bà ấy bật khóc trước mọi sự kích động dù là nhỏ nhất. Con trai và đám cháu tránh bà ta như bệnh dịch vì bà ta quá khó ở. Cái tình huống này vừa đáng thương và tiêu khiển.

- Tôi mong chuyện tương tự sẽ không xảy ra với ai trong chúng ta.

- Nghĩ gì mà u ám vậy chị Tachibana!

- Tôi cảm thấy rất buồn mỗi khi nghe về cảnh ngộ của người già, và tôi cầu nguyện là tôi sẽ không gánh chịu số phận tương tự. Tôi dám chắc không ai muốn già đi hay trở nên tàn phế cả.

- Chị thật là một người tri thức đấy chị Tachibana ạ!

- Có lẽ là vậy.

- Về phần tôi, tôi không bận tâm những chuyện đó. Tôi sẽ xuống tinh thần trầm trọng nếu làm như vậy. Tôi chỉ là một người bình thường. Tôi đau ốm và đôi khi còn ngu ngốc, và tôi không chần chừ khi gây sự với mẹ chồng. Mỗi lần thay tã cho bà, tôi phát vào mông bà một cái nhẹ và nói với bà rằng đó là cái giá bà phải trả cho việc đã dày vò tôi. Thế rồi tôi cảm thấy khá vui vẻ về mọi chuyện. Vì không biết bà sẽ còn sống với chúng tôi bao lâu nữa, tôi không thể cứ ủ ê về tuổi già của mình được.

Tính nhiều chuyện của chị Kadotani đích thị là bị nhiễm từ mẹ chồng. Sau khi đã nói sạch những điều trong đầu, cô quay phắt lại và rảo bước. Akiko đứng như trời trồng trong lúc nhìn sững chiếc hông đẫy đà của bà mẹ bốn con lắc lư hai bên. Thái độ thật là đáng nể, chị nghĩ bụng. Chị phải học nhiều từ người hàng xóm này.

Nobutoshi về nhà sớm hơn thường lệ vào tối ấy.

- Bữa tối còn gì cho anh không? Anh hỏi.

- Mùa cá thu hết rồi, nhưng em có mua một lát ướp bột đậu nành. Em đảm bảo anh sẽ thích nó.

- Thôi cám ơn. Anh ăn một ít tsukudani là được rồi.

Trong lúc chồng chị ngấu nghiến nuốt ực món chazuke, Akiko kể lại toàn bộ sự việc của buổi chiều hôm ấy. Chị kết thúc bằng việc nói anh điều mà nhân viên xã hội đã nói với chị.

- Ông là một người bỏ chạy, nên là không nhà an dưỡng nào sẽ nhận cả.

- Ồ?

- Một người phải minh mẫn và khỏe mạnh mới được nhận vào các cơ sở với mức phí trên trời.

- Anh hiểu.

- Bệnh sa sút trí tuệ thật ra là một loại bệnh tâm thần. Nếu cần thiết phải gửi ông đi, ông sẽ phải bị đưa vào một trại tâm thần.

- Thật à?

- Dù bệnh nhân tâm thần có già thế nào, nếu người đó không bạo lực, họ nghĩ bệnh nhân nên được chăm sóc tại nhà. Một người như ông có lẽ sẽ được phân loại là trí óc kém.

- Vậy sao?

Nobutoshi không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nghe thông tin vợ anh đã thu được trong ngày. Giữa lúc thuật lại sự việc, Akiko bắt đầu nghi ngờ.

- Mình đang tỏ ra rất là lạ. Mình đã biết hết những điều này?

- Ừ.

Gần đây Nobutoshi đã biết được nhiều hơn mong muốn về các gia đình phải chăm sóc người cao tuổi. Vài người đồng nghiệp lớn tuổi đã cung cấp cho anh rất nhiều thông tin về các vấn đề liên quan. Anh được biết tỷ lệ người già đã tăng đáng kể tại Nhật những năm gần đây, và rất ít biện pháp được tiến hành để hỗ trợ họ, thậm chí ở nhữ