Chương 15 .
Bác sĩ cảnh báo Nobutoshi rằng gấp bốn lần liều đã kê của thuốc an thần sẽ gây chết người. Vì vậy Akiko thận trọng hết mức khi tăng lượng thuốc cho ông Shigezō trước khi đi ngủ. Năm ngày đầu, liều lượng sau khi tăng giúp ông ngủ được, nhưng một tuần sau, ông lại khiến Akiko mệt mỏi như trước. Nếu tuổi thọ của ông Shigezō bị rút ngắn tỉ lệ với việc tăng thuốc, Akiko không thể bừa bãi cho ông uống nhiều hơn. Đêm từng đêm, chị chịu khổ sở vì tình huống oái ăm này.
Một buổi sáng, sau khi ông Shigezō đã có một đêm ngon giấc, Akiko dẫn ông đến Trung tâm Người cao tuổi. Chị hỏi tình hình ở Trung tâm như thế nào, người chăm sóc vẫn còn nhớ chị và nói:
- Các cụ bà ở đây cũng như ở các trung tâm khác đều rất tích cực. Đa số các hội viên lú lẫn là nam giới. Ở các nhà an dưỡng cũng tương tự như vậy. Tôi thật sự không biết tại sao lại thế. Vài người nói có thể vì đàn ông không làm gì ở nhà cả. Họ quá quen với việc đi làm nên họ không biết làm gì với chính mình khi về hưu. Ông Tachibana không hề là trường hợp duy nhất. Nói chung, phụ nữ có tinh thần phấn chấn còn đàn ông thì yên lặng. Trừ phi các ông chơi cờ vây hoặc cờ shogi, còn thì sẽ chỉ ngồi so vai và nhìn vô hồn vào khoảng không. Chuyện là như vậy đấy.
Akiko đã đi làm bình thường được một thời gian, vui vì người phụ nữ tại Trung tâm không phàn nàn về ông Shigezō. Nhưng rồi trong vài dịp Satoshi không thể tìm thấy ông khi cậu đến đón tại Trung tâm. Thỉnh thoảng ông Shigezō sẽ đi lung tung và bị lạc; những lúc khác, ông đã bỏ chạy. Mỗi lần chuyện này xảy ra, Satoshi phải gọi chị tại văn phòng và báo cảnh sát. Akiko khi đó sẽ chạy ngay về nhà, trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận. Dần dà, chị không thể tiếp tục đi làm như bình thường được.
- Chị sụt cân nhiều ghê chị Tachibana? Một ngày nọ cô thư ký trẻ nói.
Trong vài ngày liên tục, Akiko không hề bớt được căng thẳng vì bị thiếu ngủ và lo lắng thường xuyên. Ngay từ đầu chị đã không bị quá ký, và giờ chị đã sụt quá nhiều cân đến nổi xương vai và khủy tay lộ rõ. Mí mắt chị sưng húp còn mắt thì mỏi. Thỉnh thoảng chị uống thuốc an thần tự mua. Các đồng nghiệp rất cảm thông và không phàn nàn mặc dù chị thường không xuất hiện tại chỗ làm. Trong lúc đó, cô thư ký trẻ học các việc thường ngày ở văn phòng và trở nên thành thạo về các vấn đề từng được xem là trách nhiệm chính của Akiko. Vì thậm chí dùng được cả máy đánh chữ tiếng Nhật, cô hoàn toàn có thể thay vị trí nếu Akiko bỏ việc. Cho đến hiện tại, cô gái chỉ làm các việc vặt và mời trà đã chứng tỏ bản thân rất đáng tin cậy. Akiko cảm thấy thảm hại vô cùng. Xem xét tình trạng ông Shigezō, chị nhận ra sẽ sớm phải chăm sóc cho ông cụ có thể trạng đang suy thoái nghiêm trọng đến nỗi không thể di chuyển tự do nữa. Đến khi không thể đi làm được, các sếp có lẽ sẽ bước tiếp mà không cần chị. Chị cho rằng điều này được gọi là chọn lọc tự nhiên. Song, ông cụ lú lẫn tại ngay căn nhà này đã bằng cách nào đó thoát khỏi quá trình bị loại bỏ.
Một ngày thứ bảy, trong khi mua tích trữ thực phẩm đông lạnh ở tầng hầm của cửa hàng bách hóa, Akiko tự hỏi lịch sinh hoạt này sẽ kéo dài bao lâu. Nửa năm đã trôi qua kể từ ngày tuyết rơi ấy.
Khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, Akiko thấy trời đang mưa. Mùa mưa đã bắt đầu. Hai tay chị quá nặng trĩu với các gói đồ đến nỗi chị không thể mở được ô thậm chí nếu chị đã nghĩ sẽ đem theo nó. Quấn khăn quàng cổ quanh đầu, chị cất bước mặc kệ cơn mưa. Thật tốt khi mình đã mặc một chiếc áo khoác đa dụng hôm nay, chị nghĩ bụng, trong lúc tiến thẳng dưới cơn mưa ảm đạm. Khi tầm nhìn bị mờ đi, chị nhận ra mình vẫn đang đeo kính. Tựa các gói đồ lên bốt điện thoại, chị cởi kính. Một vật quá tiện lợi nhiều lúc lại trở nên phiền phức!
Trong lúc chờ cho máy giặt kết thúc chu trình, Akiko cất đi thực phẩm đông lạnh. Chị cho đồ lót đã được giặt sạch nhưng còn ẩm vào trong máy sấy trước khi đi đón bố chồng từ Trung tâm. Akiko không thể tặng một món quà đắt tiền cho một công chức nhà nước như người chăm sóc, nhưng chị rất muốn tỏ lòng biết ơn đối với cô vì đã rất thấu hiểu; cho nên chị cầm theo một đĩa nhạc đang bán chạy như sự biểu hiện cho lòng cảm kích. Người phụ nữ cám ơn chị và nhận xét Akiko là một cô con dâu lý tưởng. Cảm thấy hãnh diện, Akiko cúi thấp và rời Trung tâm cùng ông Shigezō.
- Hôm nay ông đã cư xử phải phép nhỉ? Akiko nói, khen ông Shigezō vì đã không bỏ chạy.
- Akiko, ông Shigezō đột ngột dừng lại và nói. Bố ghét nơi đấy. Chỉ có người già ở đó.
- Nhưng ông biết là con không thể để ông ở nhà một mình. Ông không thể kết bạn với họ sao?
- Tất cả bố thấy là các ông già, Akiko. Bố ghét ở đấy.
Ông ấy nghĩ mình là ai - một ông trẻ? Akiko khinh bỉ thầm nghĩ. Chị đã mang theo hai chiếc ô từ nhà, nhưng ông Shigezō đã làm rơi ô của ông và đang ướt sũng dưới cơn mưa. Quay nhìn lại, chị phát hiện chiếc ô bị vứt bỏ trên đường ở đằng xa; nó vẫn còn mở và đang xoay tới xoay lui trong cơn gió. Akiko nhanh chân đến nhặt nó. Sau đó, gập lại ô của mình, chị ôm chặt ông Shigezō dưới chiếc ô màu đen lâu đời và dấn tới.
- Akiko, bố rất ghét Trung tâm. Tất cả bố thấy ở đó là người già. Không có lấy một người trẻ trong nhóm, ông Shigezō nói.
Ông liên tục lặp lại cùng một lời phàn nàn. Akiko hoàn toàn sững sờ vì ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên ông ca thán về Trung tâm.
- Có một người trẻ. Và cô ấy chăm sóc ông rất tốt phải không nào?
- Đúng vậy.
Ông Shigezō bỗng dưng rảo bước. “Ông ơi ông!” Akiko la lên, vỗ vào vài ông.
Ông Shigezō xoay người lại và cẩn trọng nhìn chị.
- Ồ, không phải Akiko đấy sao. Có chuyện gì vậy?
Không có sự liền mạch trong khái niệm thời gian của ông Shigezō. Nơi tâm trí ông, thời gian ông rời khỏi Trung tâm và hiện tại thuộc về các múi giờ khác biệt. Có lẽ ông đã bắt đầu bước nhanh hơn bởi vì đột nhiên nghĩ về chuyện cấp bách nào đó; Akiko vỗ lên vai ông khiến ông hoàn toàn quên mất mình đang làm gì trong khoảnh khắc trước đấy.
Cả hai gần đến nhà vừa lúc ông Shigezō đứng sững lại. Một chiếc xe bán tải tuýt còi trong lúc lao qua họ. Kể từ lúc các đường chính đã chuyển thành đường một chiều trong những năm gần đây, lượng xe cộ gia tăng đáng kể trong các con đường nhỏ và trở thành mối nguy hiểm cho người đi bộ.
- Có chuyện gì thế ông ơi?
Akiko ngẩng lên để theo dõi ánh nhìn của ông Shigezō và thấy phía trước hàng rào ở bên kia đường là một cây cao có tán lá xum xuê. Nép mình giữa màu xanh mướt là bông hoa mộc lan trắng muốt đang bung nở.
Do cơn mưa, Akiko đã dán mắt lên con đường lầy lội trong lúc cất bước và giương cao chiếc ô, còn ông Shigezō không chịu đi bên dưới nó. Ông là người đầu tiên để ý đến bông hoa ấy. Akiko xúc động mạnh trước bông hoa thanh tú, những cánh hoa to bản ướt đẫm nước mưa và đang rực sáng nơi cao bên trên con đường nhỏ. Chị đứng trong yên lặng một hồi lâu, ánh mắt dính chặt vào bông hoa. Ông Shigezō cũng đã dừng lại, dường như bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của nó. Akiko kinh ngạc rằng ông vẫn có thể phân biệt giữa xấu và đẹp. Đây có phải lý do ông đã phàn nàn về Trung tâm? Có thể xem việc ông còn biết trân quý bông hoa mộc lan nghĩa là ông vẫn còn nhận thức rõ không?
Akiko thường cho ông Shigezō tắm một lần mỗi tuần. Chị lưỡng lự tắm cho ông vào ngày thứ bảy này vì nó là khoảng thời gian ẩm ướt nhất trong năm, nhưng nhận ra nếu chị không làm vậy, ông sẽ ở bẩn trong hai tuần. Ngay khi bữa tối kết thúc, chị bắt ông Shigezō, hiện đang gà gật, cởi bỏ đồ và ngồi vào trong bồn tắm. Trong tình trạng trần truồng, ông Shigezō rõ ràng có thể trạng tráng kiện, nó đã thay đổi rất ít kể từ lúc ông được bác sĩ kiểm tra. Tuy nhiên, ông đã sụt cân một chút và các nếp nhăn giờ đã sâu hơn. Xương hông của ông dường như lộ rõ hơn trước đây. Akiko hiện đã quen với việc tắm cho bố chồng; chị chà thật lực cơ thể ông, thoa một lớp xà phòng thật dày như thể đang tắm cho chó hay ngựa. Chị vẫn cảm thấy buồn nôn khi rửa phần dưới của cơ thể ông, dù vậy, chị cố hết sức để bắt ông tự mình làm lấy. Chị đưa ông một bánh xà phòng, nhưng ông chỉ nghịch với nó, rồi chị cầm tay ông đưa xuống dưới hạ bộ, ông bắt đầu chơi đùa với hai hòn dái. Akiko cho ông Shigezō tắm chủ yếu là để rửa mông và háng, cuối cùng chị mất kiên nhẫn và rửa luôn hạ bộ. Phần việc này là khó chịu nhất nên chị để nó sau cùng. Khi đã xong xuôi và dội đi bọt xà phòng bằng nước ấm, chị thở phào nhẹ nhõm.
Điện thoại reng.
Akiko biết Satoshi đang tham dự hội thảo và sẽ trở về nhà muộn. Có thể là Nobutoshi gọi để nói chị anh cũng sẽ về trễ?
- Ông ơi, hãy ngồi vào bồn tắm một lúc. Con đi trả lời điện thoại. Ông có thể làm được việc đó phải không? Akiko hỏi, trợ giúp ông cụ để ông không bị trượt ngã.
Sau đó chị chạy đi nghe điện thoại, những ngày thứ bảy lúc nào cũng đủ thứ chuyện!
- Chào Akiko. Mọi chuyện sao rồi? Đó là người chị dâu Mitsuko. Đã lâu rồi Akiko mới được nghe giọng của người bạn.
- Tệ tình. Tớ cảm thấy ảm đạm y chang thời tiết bên ngoài và tớ đang gắng gượng để sống tiếp đây. Có chuyện gì thế?
- Tin xấu đây. Chỗ tớ cũng ủ ê lắm.
- Ai bị bệnh à?
- Đoán trúng rồi đấy. Shizuko ấy. Tình hình nghiêm trọng lắm.
- Sao? Shizuko? Bạn tụi mình ấy hả?
- Ừm. Cô ấy sắp chết vì ung thư, còn sống chưa được một tuần đâu. Chồng cô ấy gọi tớ và nói tụi mình đến bệnh viện để thăm nó lần cuối. Sao đây?
- Đột ngột quá vậy? Chắc nó di căn nhanh quá. Ung thư gì vậy?
- Không hề đột ngột đâu. Shizuko đã phẫu thuật vào năm ngoái, nhớ không? Lúc đó cô ấy nói tớ là u lành tính thôi, nhưng thật ra cũng muộn lắm rồi. Ca mổ chỉ là hình thức. Chồng cô ấy là người duy nhất được biết là cô ấy chỉ còn sống thêm được một năm nữa.
- Ôi trời. Tại sao cô ấy lại đợi quá lâu mới chữa trị vậy?
- Nhớ Shizuko đã lì lợm không chịu mang kính không?
- Ồ phải. Cô ấy đã cứng đầu về những chuyện kỳ cục rồi. Nhưng tớ không thể tin là cô ấy sắp chết. Con cô ấy bao nhiêu tuổi? Không còn hy vọng gì nữa sao? Và cô ấy có biết mình sắp chết khôn?
Một khi biết được sự thật người bạn cũ đang chết dần, Akiko buồn vô hạn và muốn biết mọi chi tiết về hiện trạng của cô ấy. Nếu chị dự định đến bệnh viện thăm cô ấy, chị phải quyết định thời gian và địa điểm để gặp Mitsuko. Nhưng sao có thể một người phụ nữ cùng tuổi chị lại sắp chết vì ung thư?
- Cậu không biết là phụ nữ trên bốn mươi có nguy cơ bị ung thư à? Chúng ta nên đi kiểm tra thường xuyên. Yamada có nói cậu ấy đi kiểm tra một lần mỗi năm tại Trung tâm Ung thư đấy. Shizuko sẽ không chết như vậy nếu cậu ấy cẩn thận hơn.
Akiko đã nghe về nguy cơ cao mắc phải ung thư đối với phụ nữ trung niên. Dù vậy, thật sốc khi biết ai đó rất gần với chị đang sắp phải lìa đời vì căn bệnh quái ác. Vì ngày tiếp theo là chủ nhật, Akiko quyết định sẽ nhờ chồng trông nom nhà cửa trong khi chị và Mitsuko đến thăm Shizuko ở bệnh viện. Một hồi lâu sau khi dập máy, chị vẫn còn choáng váng. Chị nhớ lại trong đầu hình ảnh về bông hoa mộc lan xinh đẹp mình đã thấy trước đó, nó như nhắc chị về Shizuko lúc còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Cô ấy có một làn da trắng muốt, khá mũm mĩm và luôn toát lên một vẻ an yên. Sao một người khỏe mạnh như vậy lại có thể ngã bệnh?
Akiko thở dài đánh thượt. Cụm từ “cuộc đời vô thường” xuất hiện trong đầu chị. Tuy dạo gần đây chị đã ý thức rằng chính mình đang già đi, chị chắc mẩm những ai cùng tuổi chị vẫn còn trẻ. Dù gì, một thành viên của gia đình chị đã sống hơn bốn mươi lăm năm so với cái tuổi bốn mươi mà không mắc phải ung thư.
Chị quay trở lại phòng tắm, mở cửa, rồi chết đứng. Bố chồng chị, mặt ông ngửa lên trên, đang nằm trong bồn tắm, nước dâng lên đến trán.
- Ông ơi ông!
Akiko giẫm một chân vào trong nước và nâng ông Shigezō lên bằng hai tay. Ông nôn ra một đống nước, sau đó liên tục ho ra nước lên sàn gỗ. Akiko hoảng loạn. Cơ thể ông Shigezō to hơn và nặng hơn chị tưởng. Tứ chi dài giờ đã mềm oặt, dang ra trên sàn không một chút sinh khí; các cơ dường như bất động. Đột nhiên tin rằng bố chị đang chết, Akiko cảm thấy lạnh người đi.
- Ông ơi! Ông ơi! Chị điên cuồng la lên, dùng hết sức lực để lay ông cụ.
Ông Shigezō mở mắt, mí mắt run rẩy.
- Ông!
Ông vẫn còn sống! Akiko hô hấp nhân tạo cho ông, chị đã học được nó trong thời chiến. Chị đặt ông Shigezō nằm lên sàn, ngồi lên phần dưới của cơ thể ông, và ấn hai lòng bàn tay lên ngực ông theo nhịp. Ông Shigezō vẫn đang hớp lấy hơi. Akiko cố gắng một cách tuyệt vọng để trấn tĩnh lại đầu óc rối như tơ vò trong khi tiếp tục làm hô hấp nhân tạo. Dần dà chị lấy lại được sự tỉnh táo.
Chị đặt tai lên ngực ông Shigezō và lắng nghe nhịp tim; tiếng đập nghe như một thác nước. Chị nhanh chóng gọi cho bác sĩ và thuật lại tai nạn và thậm chí chuẩn bị để gọi xe cứu thương nếu ông bị bất tỉnh. May mắn thay, bác sĩ vừa trở lại sau chuyến thăm bệnh tại nhà. Ông và ý tá ngay lập tức xuất phát đến tư gia Tachibana. Trong khi đó, Akiko lau khô cho ông Shigezō từ đầu đến chân, mặc đồ ngủ cho ông và đặt ông nằm lên đệm của mình. Cảm nhận mạch của ông, Akiko khẩn trương thì thầm vào tai ông: “Bác sĩ sẽ đến đây ngay nhé ông. Cố lên ông. Bác sĩ sẽ sớm có mặt.”
Lúc bác sĩ đến nhà, ông đặt ống nghe lên ngực Shigezō và hỏi: “Ông đã bị đột quỵ trong bồn tắm à?”
- Tôi không biết. Đầu tiên tôi đã nghĩ ông ấy có thể đã ngủ gật, nhưng mắt của ông mở trừng trừng. Ông vẫn còn tỉnh. Chị dâu đã gọi điện để kể về một người bạn của chúng tôi đang chết vì ung thư. Tôi quá sốc bởi tin này nên tôi cứ ép chị ấy nói rõ chi tiết và đến lúc tôi trở lại phòng tắm, nước đã ngập đến trán của ông. Tôi đã sợ chết khiếp! Tôi gắng để lôi ông ra khỏi bồn, và ông bắt đầu nôn ra nước.
- Ông ấy đã gần chết đuối.
- Bác sĩ cứu ông ấy được không? Ôi, bác sĩ, hãy cứu ông ấy! Akiko rên rĩ.
Vừa mô tả lại chi tiết về tai nạn, thuật ngữ “ngộ sát” đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ của chị; chị cảm thấy tồi tệ vô cùng.
Bác sĩ làm việc nhanh chóng và hiệu quả. Ông hướng dẫn ý tá chuẩn bị thuốc tiêm, sau đó kiểm tra đồng tử của ông Shigezō và di chuyển ống nghe xung quanh ngực ông. Tiếp cho ông xong, bác sĩ vô cùng bình tĩnh nói: “Ông ấy sẽ không sao. Thật tốt vì tim ông ấy khỏe.”
- Nhưng ông ấy chưa nói một lời nào. Ông ơi! Ông ơi!
- Chị Tachibana, chị không thể mong một ông cụ vừa chết đi sống lại trò chuyện với chị ngay được.
Câu nói đùa nhẹ nhàng của bác sĩ giúp Akiko lấy lại bình tĩnh. Trong khi y tá lật vạt áo bộ đồ ngủ của ông Shigezō, bác sĩ tiêm thêm hai mũi lên cặp mông chảy xệ của ông. Tiếp theo bác sĩ kiểm tra huyết áp của ông. Bác sĩ đang lắng nghe mạch thì ông Shigezō liền mở mắt.
- Ông!
- Ông ấy sẽ ổn thôi, bác sĩ nói, trả lời thay cho bệnh nhân của ông. Tôi bất ngờ khi chị biết làm hô hấp nhân tạo.
- Tôi đã được học tại trường trong thời chiến. Tội thậm chí còn học được cách buộc garô để cầm máu vết thương, nhưng đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội dùng những kỹ năng này trong đời thực. Và tôi đã gần như hoảng loạn lúc đó! Tôi đã thật sự nghĩ ông ấy sắp chết đến nơi khi tôi thấy nước tràn ra từ miệng ông. Rồi mắt của ông hấp háy. Nên tôi đã cố để hồi sức cấp cứu cho ông.
- Chị đã làm rất xuất sắc, nhất là khi ông đã uống nhiều nước như vậy. Hiện tại không có gì phải lo nữa.
- Nhưng ông có thể tự đi lại và dùng toilet mà không cần trợ giúp, cho nên ông không thể gặp vấn đề trong lúc đứng lên từ bồn tắm được. Nước cũng không hề sâu. Sao chuyện này có thể xảy ra? Có phải do ông ấy bị bệnh sa sút trí tuệ không?
- Ồ không. Vì tuổi cao, có lẽ ông ấy chỉ bị lãng một lúc thôi. Chị hẳn phải nghe về những người trên bãi biển và tại hồ bơi bị chết đuối trong mực nước cạn đến nỗi có thể đứng được phải không? Chính chị đã nói có thể ông đã ngủ quên đấy thôi?
- Thì đó là cảm giác đầu tiên của tôi. Nhưng mắt của ông mở to. Rõ ràng là như vậy. Ông ấy đã có vẻ như đang trong cơn mê dưới nước. Nếu ông chỉ cần dùng tay hoặc chân chạm vào đáy lúc ông bắt đầu chìm xuống, ông sẽ không bị ngập hoàn toàn. Thật ra, tất cả ông ấy phải làm để giữ đầu ở trên mặt nước là đặt hai tay lên vành của bồn tắm.
Sao ông Shigezō có thể gần như bị chết đuối được? Akiko hết lần này đến lần khác tự vấn bản thân, cố xua đi cảm giác tội lỗi của mình.
- Akiko! Ông Shigezō la to sau khi cuối cùng cũng mở mắt.
- Ô, Ông. Con đây. Ông có nhận ra con không?
- Akiko, mấy người này là ai? Cô kia ăn mặc như y tá. Cô ta là ai?
- Bác sĩ và y tá đang ở đây. Con mừng là ông không sao!
- Ông ta là bác sĩ à? Bố ghét bác sĩ. Bố không quan tâm y tá, nhưng bố không hề thích bác sĩ.
- Thế thì tôi xin phép ra về, bác sĩ cười nói.
Akiko thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chị vẫn thất kinh khi nghe bố chồng nói năng thô lỗ với bác sĩ.
- Bố chồng tôi đang uống thuốc an thần trước khi ngủ vì ông ấy cứ thấy ảo giác vào ban đêm và la hét có người lẻn vào nhà.
Bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi bảo sẽ tiêm cho ông Shigezō một liều thuốc an thần. Ông Shigezō phản đối kịch liệt lúc thoáng thấy kim tiêm.
- Bố không muốn bị tiêm, Akiko. Thế nên bố ghét bác sĩ. Đuổi ông ấy đi!
Ông Shigezō lì lợm kháng cự, nhưng cử động của ông quá chậm nên bác sĩ và y tá không gặp khó khăn trong việc giữ chặt ông. Sau khi đã tiêm cho ông Shigezō, bác sĩ mỉm cười với Akiko và lặp lại với chị rằng không có gì phải lo. Tận mắt chứng kiến ông Shigezō còn mạnh mẽ thế nào, Akiko cuối cùng đã bị thuyết phục. Chị cúi đầu, rồi tiễn bác sĩ và y tá ra đến cổng. Chị đã khiếp sợ nhường nào lúc nâng cơ thể mềm oặt của ông Shigezō từ bồn tắm! Thế nhưng giờ đây, chị đã hoàn toàn kiểm soát được của xúc của mình.
Lắng nghe tiếng thở nhẹ của ông Shigezō, Akiko nhớ ra điều Mitsuko đã nói với chị qua điện thoại. Thế giới đang đi đến đâu thế này? Một người bạn cũ đang trên bờ vực của cái chết, và một ông cụ tám mươi lăm tuổi gần như chết đuối trong một mực nước tắm không hề sâu. Những kỷ niệm vui vẻ của người bạn Shizuko tràn về như thác lũ, nhưng lạ lùng thay, cảnh ông Shigezō chìm trong nước cứ tái hiện trong tâm trí chị. Tin tức về người bạn sắp chết đã khiến chị choáng váng, nhưng nhìn thấy ông Shigezō cận kề với tử thần đã ảnh hưởng đến chị thậm chí còn sâu sắc hơn. Mặc cho Mitsuko đã nhắc nhở chị rằng họ đang ở độ tuổi dễ mắc phải ung thư, Akiko chẳng hề hoảng sợ. Theo như chị nhận thấy, cái chết không đáng sợ. Bạn của chị, một người mẹ có con nhỏ, đang chết dần, nhưng Akiko vẫn chưa thể có cảm xúc rõ ràng trước chuyện này. Mặt khác, sự việc ông Shigezō suýt chết đuối đã gây sốc nặng cho chị. Điều này có phải vì chị không trực tiếp chịu trách nhiệm cho tình trạng của Shizuko? Chị sẽ phải làm gì nếu ông Shigezō thực sự chết trong bồn tắm? Thậm chí nếu cảnh sát không quy nó là “ngộ sát”, cảm giác tội lỗi và hối hận sẽ ám ảnh chị cho đến cuối đời.
Akiko nhận ra sự kiện bố chồng đến gần với ngưỡng cửa cái chết đã thay đổi hoàn toàn cách chị cảm nhận. Khi chị đi thăm bệnh, thực tế đáng sợ của việc sắp mất đi một người bạn cũ không nghi ngờ gì sẽ theo chị về nhà. Nhưng tại thời điểm hiện tại, xét về hoàn cảnh này, chị không thể cảm thấy tội lỗi về việc thiếu sự tiếc thương cho người bạn.
Ngay khi Nobutoshi và Satoshi về nhà, chị kể lại toàn bộ mọi việc đã xảy ra, hy vọng rằng điều này sẽ giúp chị bình tĩnh hơn. Chị vẫn còn trong trạng thái rất kích động. Akiko cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm rằng cả người chồng lẫn con trai đều không quở trách chị vì đã lơ là.
- Anh không thể tin nổi, ngay trong bồn tắm ở nhà, Nobutoshi nói.
Mặc cho giờ đã trễ, Nobutoshi vẫn quyết định tắm nhưng hiện tại thì cơn say do chầu nhậu buổi đêm đã đi mất. Vừa đi vào đi ra nhà tắm, anh vừa thể hiện sự hoài nghi.
- Nước thậm chí còn không cao đến hông của anh! Anh la lên. Sau đó anh xuất hiện:
- Anh đã cố thử nằm theo nhiều tư thế khác nhau, nhưng không thể nào chết đuối trong bồn tắm ấy được.
- Ông đã nằm đó trong nước, nhìn chằm chằm vào trần nhà. Ông ấy thậm chí đã không thèm động tay động chân luôn!
- Làm thế nào mà ông ấy lại nằm như vậy?
- Đầu tiên em nghĩ là ông đã ngủ gật, nhưng mắt ông mở thao láo.
- Em chắc hẳn đã kịp thấy ngay khi ông vừa chìm xuống.
- Có thể. Nhưng ông nôn ra rất nhiều nước lúc em lôi ông ra ngoài, rồi sau đó ông nhũn người ra. Em đã nghĩ ông chết mất rồi. Em đã hoảng sợ phát khiếp! Em lạnh cả sống lưng khi nghĩ về nó.
Nobutoshi và Satoshi đã đi ngủ, Akiko nằm xuống và nhắm mắt. Trong tâm trí chị, hình ảnh của Shizuko chồng chéo với cảnh ông Shigezō chìm dưới mặt nước. Lúc này chị đã bình tĩnh và chắc chắn ông Shigezō đã được cứu sống, sự thật tồi tệ chị sắp mất đi một người bạn thân bắt đầu khiến lòng chị nặng trĩu. Shizuko có sụt cân nghiêm trọng không? Akiko không thể tưởng tượng bạn của chị, đã từng rất mũm mĩm, sẽ nhìn ra làm sao khi cô nằm héo hon trên giường bệnh.
Cả chị và Mitsuko đều có nguy cơ mắc ung thư. Đó có phải một căn bệnh liên quan đến lão hóa? Không, Akiko nhớ lại, có những loại đáng sợ hành hạ cả trẻ em.
Chị gần như quên mất đã hẹn gặp Mitsuko vào ngày hôm sau để cùng đến bệnh viện. Tai nạn của ông Shigezō đã làm chị lo lắng nhiều đến mức chị sợ sẽ không thể ngủ được vào đêm đó, nhưng vì đã dùng cạn năng lượng của mình, chị sớm rơi vào giấc ngủ. Bên ngoài trời vẫn đang mưa. Akiko thậm chí đã không mơ về người bạn.
Vào giữa đêm, chị đột nhiên thức dậy. Nhìn chằm chằm sang phía ông Shigezō, chị thấy ông đang ngủ ở tư thế nằm ngửa. Có chuyện gì đó không ổn với ông; ông đang thở rất nặng nhọc. Akiko sờ vào trán và giật mình vì nó quá nóng. Chị bật khỏi đệm, lấy ra chiếc nhiệt kế và đặt nó dưới nách ông, nhớ lại nhiệt độ bình thường của ông là 35,6. Phải chăng chị đang tưởng tượng? Không, ông rõ ràng đang bị khó thở. Akiko kiểm tra nhiệt kế. Nó ở vạch 38,9.
Chị phóng lên lầu, lay tỉnh Nobutoshi và nói bố anh đang sốt cao. Sau đó lao xuống lầu và gọi cho bác sĩ. Chị bắt mạch của ông cụ. Nó đang đập loạn xạ.
- Mình nghĩ ông sẽ ổn không? Chị hỏi Nobutoshi.
- Bình tĩnh mình ơi. Ông ấy có thể chỉ bị cảm lạnh thôi.
- Bởi vì ông suýt chết đuối trong bồn tắm à? Nhưng bác sĩ đã bảo đảm với em là ông sẽ không sao mà.
Bác sĩ đến nhà với vẻ mặt nhăn nhó sau khi đội mưa. Lần này ông đi một mình; nếu ông yêu cầu y tá đi cùng trong việc thăm khám tại nhà vào giữa đêm, cô ta có lẽ sẽ bỏ việc. Akiko đột nhiên nhớ ra ông Shigezō đã nói là ghét bác sĩ. Lạ làm sao chị lại nghĩ về những chuyện kỳ khôi như vậy vào lúc như thế này!
Bác sĩ đặt ống nghe lên ngực ông Shigezō.
- Ông ấy bị viêm phổi cấp tính.
- Có phải vì chuyện đã xảy ra hồi sớm không?
- Không. Ông quá già rồi. Thời tiết xấu dạo gần đây đã khiến ông suy nhược.
- Thuốc kháng sinh thì sao? Nó có giúp được gì không? Nobutoshi lí nhí hỏi.
Cặp mắt kính bác sĩ lóe sáng lên. Ngập ngừng một lúc, ông nghiêm trọng nói: “Nếu cơn sốt không hạ, tôi sợ ông sẽ chỉ cầm cự được thêm ba ngày.”
Akiko và Nobutoshi im lặng nhìn nhau, những lời nói của bác sĩ ăn sâu trong đầu họ.
Bác sĩ tiêm cho ông Shigezō ba mũi: hai mũi vào cánh tay và một mũi lớn và cặp mông nhăn nhúm. Ông Shigezō không hề động đậy.
Nobutoshi nhận thấy cái chết của bố anh được đón nhận dễ dàng hơn nhiều so với anh đã nghĩ. Ông Shigezō quá già yếu đến nỗi ông gần như chết đuối trong bồn tắm. Không, không có chút gì ngạc nhiên là bố anh sẽ sắp chết cả. Chỉ là, Nobutoshi phiền lòng bởi chính phản ứng bình tĩnh của anh trước tin này.
Cùng lúc đó, Akiko sống động nhớ lại bông hoa mộc lan màu trắng mà chị đã thấy vào chiều hôm ấy trong cơn mưa. Trời vẫn đang mưa, và cơn mưa như thể sẽ kéo dài hết đêm. Ông Shigezō đã dừng lại để ngước nhìn chăm chú vào bông hoa mộc lan. Có lẽ ông đã bị vẻ đẹp của nó thu hút bởi vì ông vô thức cảm nhận được sự cận kề của cái chết.
Nhưng Akiko không có thời gian để chằm hăm vào những suy nghĩ như vậy. Chị đi tìm khắp nhà hai túi chườm đá chị đã không dùng trong nhiều năm: một túi làm gối cho ông Shigezō và túi còn lại đặt lên trán để giúp hạ sốt. Mặc dù đã không nhận được những hướng dẫn cụ thể từ bác sĩ, chị không thể để một người đang sốt cao chỉ dựa vào mỗi thuốc. Túi chườm đá dùng làm gối cho ông Shigezō không có gì rắc rối, nhưng túi chị đã đổ nước và đá viên để đặt lên trán ông có một lỗ thủng nhỏ như kim chích. Akiko gắng hết sức để vá lại lỗ thủng.
Nobutoshi trở về nhà với thuốc mà bác sĩ kê đơn.
- Trời mưa xối xả ngoài kia. Tệ hơn cả những mùa mưa trước đây. Anh cá sẽ có lở đất ở trên núi và toàn bộ những ngôi làng sẽ bị quét sạch.
Akiko bỗng dưng nghĩ về người em chồng.
- Mình phải thông báo cho Kyōko.
- Có lẽ phải vậy.
Mặc cho đã rất trễ, Nobutoshi bấm số của em gái và ngắn gọn giải thích tình hình. Sau đó anh dập máy.
- Em ấy không ngạc nhiên tí nào. Khi anh kể tình trạng của bố rất nghiêm trọng, em ấy hỏi khi nào bố sẽ chết. Thật kinh khủng!
Đúng là kiểu của Kyōko, Akiko nghĩ bụng, nhưng chị không dám biến cảm xúc thành lời nói.
Bác sĩ đã cho các chỉ dẫn về thuốc. Nếu ông Shigezō không thể uống chúng hai giờ một lần, họ phải ép ông. Nobutoshi và Akiko đỡ ông Shigezō ngồi dậy, dù đang nhắm mắt, ông vẫn nuốt được những viên thuốc mà họ đã hòa với nước đường. Một lúc lâu sau khi đã cho ông Shigezō đi ngủ lại, Nobutoshi nhìn vợ anh vật lộn với các túi chườm đá, một túi trên trán của bố anh và một túi đặt dưới đầu. Rồi anh đi thẳng lên lầu như thể đã quyết định sẽ phải ngủ cho bằng được.
Akiko cũng rất cần được ngủ, nhưng chị phải thật tỉnh táo. Theo lời bác sĩ, ông Shigezō chỉ còn ba ngày nữa để sống. Vì ông bị bệnh nặng, chị có trách nhiệm chăm sóc ông và, nếu cần thiết, xin nghỉ để ở nhà, trong khi chồng chị báo cho văn phòng. Akiko đã không hỏi Nobutoshi khi nào em gái anh sẽ đến, và anh cũng đã chẳng nói gì về việc đó trước khi biến mất trên lầu. Thật may đó là thứ bảy. Chắc chắn anh ấy sẽ không chơi golf vào ngày mai!
Đá viên trong túi trên trán ông Shigezō nhanh chóng tan, và nước cũng đã âm ấm. Lo lắng về lượng đá trong ngăn đá sẽ không đủ, Akiko làm thêm đá viên. Bác sĩ đã nói với họ nếu cơn sốt không thuyên giảm, ông Shigezō sẽ chết. Akiko biết nguyên nhân của cơn sốt là do thể trạng và các túi đá chườm bên ngoài không thể làm nó giảm đi, nhưng chị không thể không làm gì trong khi bố chồng đang nằm chờ chết. Chỉ thêm ba ngày chịu đựng nữa rồi chị sẽ được tự do khỏi tất cả mọi rắc rối. Cảm xúc của Akiko hỗn loạn trước những suy nghĩ chạy qua trong đầu.
- Có chuyện gì vậy mẹ?
Akiko quay sang và thấy con trai đứng ở cửa toilet.
- Ông bị sốt cao. Bố và mẹ phải gọi cho bác sĩ. Bác sĩ chẩn đoán ông bị bệnh viêm phổi cấp tính và chỉ còn sống được ba ngày nữa.
Satoshi biến mất vào trong toilet. Từ nơi chị đứng ở bếp, Akiko nghe tiếng tia nước mạnh mẽ, và khoảng thời gian chị đã từng thức dậy giữa đêm để giúp ông Shigezō đi ra vườn ùa về trong chị. Âm thanh đó thật là khác biệt!
Satoshi đi ra khỏi toilet và từ tốn bước đến nơi ông cậu đang nằm. Không nói một lời, cậu ngồi bắt tréo chân gần bên gối của ông cụ.
- Đá viên tan nhanh quá! Bác sĩ đã tiêm để giúp ông hạ sốt, nhưng nó chỉ có tác dụng trong mười lăm phút.
Akiko cho thêm đá viên và cẩn thận đặt túi chườm lại lên trán bố chồng. Người ông Shigezō bất động, mắt nhắm nghiền. Ông vẫn đang gặp khó khăn khi thở, dù đang ngủ say.
- Có thật là ông sắp chết không mẹ?
Satoshi đưa ra câu hỏi mà Akiko có lẽ sẽ hỏi chính mình liệu chị đã đủ can đảm để tự vấn tâm can. Kể từ khi còn là một đứa bé, chị đã tin cái chết là một sự kiện quan trọng nhất trong cuộc đời của một con người. Song trong vài trường hợp nào đó, việc tiếp tục sống chắc chắn còn khó hơn gấp bội lần. Satoshi bước lên lầu mà không đợi câu trả lời.
Kiệt sức vì thường xuyên cho đá viên vào trong các túi chườm đá, Akiko quyết định phải ngủ một chút. Tuy nhiên trước khi có thể thiếp đi, chị vẫn phải kiểm tra tã của ông Shigezō. Nhờ có máy sấy, các tã mới giặt đã được làm khô thậm chí trong tình trạng mưa liên tục như hiện giờ. Chị lấy một chiếc tã đã được gấp và, lật chăn của ông Shigezō lên, đẩy bộ đồ ngủ của ông lên để tháo miếng bọc tã. Đúng như chị đã nghĩ, tã của ông ướt sũng. Tuy nhiên, không giống như tã của em bé, nó phát ra một mùi hôi thối. Với đôi tay thành thục, Akiko đặt một chiếc tã mới vào vị trí, và nhẹ nhàng nhấc chim ông lên, có lẽ nó đã xìu trong hai mươi năm qua, chỉnh cho tã cùng vị trí với miếng lót. Chị phát nhẹ vào mông ông, rồi sững người, kinh ngạc bởi chính hành động của mình. Có phải chị đang cư xử thiếu tôn trọng trước một ông cụ sắp lìa đời?
Sau khi đã vứt đi chiếc tã ướt, Akiko nằm lên đệm. Nhưng ngay khi nhắm mắt, hình ảnh sống động về người bố chồng chết đuối trong bồn tắm xuất hiện trong tâm trí chị. Dù gắng hết sức để xua đuổi ký ức gây phiền não, chị cứ mãi nhớ cơ thể mềm nhũn của ông nằm vật ra sàn gỗ. Akiko đã nghĩ rằng ông đã chết, và chị đã hóa đá vì nỗi sợ. Điều khiến chị đau khổ nhất chính là suy nghĩ rằng sự phó mặc của chị đã gây ra cái chết cho ông. Chị đã nhẹ lòng nhường nào lúc bác sĩ đoan chắc là ông Shigezō sẽ không sao! Thế nhưng có lẽ ông đã bị viêm phổi vì tai nạn này, cho nên cuối cùng tình trạng nghiêm trọng của ông cũng do chị mà ra đấy thôi? Ý nghĩ ấy nặng nề hơn sức chịu đựng của chị. Giả sử Kyōko hỏi xoáy vào nguyên nhân gây ra cái chết của bố mình và phát hiện ra đó chính là lỗi của Akiko thì sao? Ý nghĩ rằng thậm chí chồng chị có thể đã bắt đầu nghi ngờ chị làm cho Akiko sợ sệt đến mức muốn mất trí. Đây rõ ràng không phải thời điểm để nghĩ về mức độ khó chịu khi phải chăm sóc cho một ông cụ bị lú lẫn. Chẳng lẽ sự khốn khổ chị phải chịu trong sáu tháng qua trở nên công cốc? Chị tự hỏi tại sao chị lại cảm thấy quá sầu muộn như vậy.
Mở mắt ra, Akiko thấy các túi chườm đá đã mềm đi. Chiếc túi có lỗ thủng cuối cùng cũng hỏng trong khi chị đang cho thêm đá viên. Bình tĩnh, chị nhúng một chiếc khăn vào trong thau nước đá và đặt nó lên trán ông Shigezō. Khi chị kiểm tra nhiệt độ, nó ở 39,4.
Akiko không được ngủ vào đêm hôm ấy. Ngay sau đó, bình minh xuất hiện. Cả Nobutoshi và Satoshi đều ngủ dậy muộn vào các sáng chủ nhật. Cơn mưa rốt cuộc cũng tạnh, Akiko chạy đến hiệu thuốc để mua một túi chườm đá mới. Chị cũng mua một chiếc bình đút cho người bệnh. Ông Shigezō hẳn phải khát khô cổ vì cơn sốt, chị có thể dùng nó cho ông uống chút nước. Vì khu chợ gần đấy đóng cửa, chị đi một đoạn đường dài đến Kōenji để mua vài quả cam tại cửa hàng bách hóa, nơi đã đông đúc chỉ vài phút sau khi được mở cửa.
Không lâu sau khi Akiko trở về nhà, ông Shigezō mở mắt.
- Ông nhận ra con đúng không ạ? Tất nhiên phải như vậy rồi. Ông thấy những trái cam này không? Còn sẽ vắt cho ông uống nhé.
Ông Shigezō liền nhắm mắt ngay sau đó, nhưng ít ra ông vẫn còn sống. Tinh thần của Akiko phấn chấn hơn. Chị cắt đôi quả cam và vắt lấy nước. Sau đó chị đổ nó vào bình đút và giúp ông Shigezō hớp từng ngụm một. Mắt ông vẫn nhắm, nhưng ông mím môi như thể ông đang nhấm nháp vị ngon. Ông ấy vẫn còn sống khỏe lắm, Akiko thầm nghĩ trong lúc nhìn chiếc cổ đầy nếp nhăn sâu hoắm rung lên mỗi khi ông nuốt.
Mặc cho đã có một đêm không ngủ, Akiko quyết định chuẩn bị một bữa nửa buổi đặc biệt vào chủ nhật cho gia đình chị. Thường ngày họ chỉ uống trà và ăn bánh mì nướng vào buổi sáng. Chị nấu món ăn sáng truyền thống kiểu Nhật, gồm có cơm và súp miso. Vào khoảng mười một giờ, Nobutoshi và Satoshi xuống lầu. Mắt họ lấp lánh sự hân hoan khi nhìn thấy cá hồi muối, rong biển, và món súp mà Akiko đã thêm vào vài quả trứng.
- Ông thế nào rồi ạ? Satoshi hỏi, ăn một miệng đầy cơm nóng.
- Ông vẫn đang sốt cao. Một túi chườm đá cuối cùng cũng hỏng, nên mẹ phải đi mua một túi mới.
- Chăm sóc ông hẳn phải cực nhọc cho mẹ lắm.
- Mẹ không hề chợp mắt tối quá. Khi ăn xong hãy thay mẹ nhé con ơi.
- Anh sẽ giúp cho mình, Nobutoshi nói, ngẩng lên từ tờ báo. Em đi ngủ một chút đi.
Akiko nhờ Satoshi dọn dẹp bát đĩa rồi hướng dẫn chi tiết về thuốc của ông Shigezō và các túi chườm đá cho chồng. Sau đó, bằng đôi chân đứng không vững, chị đi thẳng lên lầu. Quá mệt để lấy ra tấm đệm của mình trong tủ, chị bò lên đệm của chồng mà không buồn thay vào bộ đồ ngủ. Mùi bụi làm chị nhận ra đã lâu rồi chị không ngủ với chồng. Cuối cùng chị rơi vào một giấc ngủ sâu.
Một lúc lâu sau, Akiko bị Satoshi đánh thức.
- Có cuộc gọi từ cô, cậu thông báo.
- Con có thể nhờ bố nói chuyện với cô mà. Tại sao mẹ phải trả lời điện thoại?
- Nhưng cô nói mẹ sẽ gặp cô ấy hôm nay.
Akiko đã cho rằng đó là Kyōko. Chị nhận ra Mitsuko tất nhiên cũng là cô của Satoshi.
- Tớ vô cùng xin lỗi, Mitsuko.
- Có chuyện gì xảy ra à? Tớ đã đợi được nửa tiếng. Thế này chẳng giống cậu chút nào.
- Ông bị viêm phổi cấp tính tối qua và rồi bị sốt cao. Bác sĩ nói ông chỉ còn sống được ba ngày nữa. Tớ thức cả đêm và chỉ mới ngủ được một chút trong khi Nobutoshi và Satoshi chăm cho ông. Tha lỗi cho tớ nhé.
- Tớ có thể hình dung cậu đang khó khăn đến mức nào. Cậu không thể rời khỏi nhà được phải không?
- Chắc vậy quá. Đáng lẽ tớ nên báo cho cậu sớm hơn. Tớ thực sự xin lỗi.
- Đừng xin lỗi nữa. Tớ sẽ đến bệnh viện một mình. Tớ đã nói với Shizuko sẽ đến gặp cô ấy hôm nay rồi. Tớ cũng đã mua một món quà nhỏ.
- Chuyển lời giúp là tớ sẽ thăm cô ấy khi mọi chuyện ổn thỏa nhé.
Liên tục cúi đầu, Akiko dập máy. Vì tình trạng kích động của đêm hôm trước, chị đã hoàn toàn quên mất cuộc hẹn đi đến bệnh viện. Sau sự việc ông Shigezō suýt chết đuối, chị đã chưa có được một phút giây nào cho bản thân để nghĩ về người bạn. Giờ đây trong một cơn bốc đồng, chị đã nói sẽ đến thăm Shizuko sau khi mọi chuyện yên ổn. Chị bị sốc khi nhận ra câu nói của chị ám chỉ chị sẽ vào bệnh viện thăm bạn sau cái chết của ông Shigezō. Ông Shigezō chỉ có ba ngày nữa để sống; còn Shizuko lại có ít nhất một tuần.
Akiko bắt đầu leo lên lầu, định sẽ ngủ thêm một lúc nữa. Chị dừng lại giữa chừng và hỏi: “Khi nào Kyōko sẽ đến vậy mình?”
- Em chưa đọc báo sao? Tất cả tàu hỏa trên tuyến Tōhoku đang bị hoãn vì hư hại do các cơn mưa gây ra. Em ấy có lẽ sẽ không đến hôm nay đâu.
Nobutoshi cẩn thận đổ đá viên vào túi chườm, nhưng rồi thả nó lên trán ông Shigezō. Hoảng hồn, Akiko nói: “Mình ơi, nhớ là bố đang bị sốt cao. Vừa rồi không khác gì mình ném đá lên ông cả. Mình không nhận ra chiếc túi sẽ làm đau ông khi trong đó chỉ toàn là đá sao? Mình phải thêm một ít nước. Mình kiểm tra tã của ông chưa?”
- Chưa, anh chưa làm.
Đàn ông thật vô vọng, Akiko nghĩ bụng, tặc lưỡi trong sự khó chịu. Chị xuống lại lầu và tức giận hất phần dưới chăn sang một bên. Một mùi hôi hám tràn khắp phòng. Nobutoshi và Satoshi lùi lại, rồi chồm người lên để xem. Điều cả hai thấy khiến họ ghê tởm. Akiko sai con trai đem cho chị một chiếc khăn ướt, rồi yêu cầu Nobutoshi đưa cho chị một chiếc tã mới. Điên tiết, chị bắt đầu dọn dẹp đống phân đen xì. Chị đã quen với việc ông Shigezō tè vào tã, nhưng đây là lần đầu tiên chị phải thay một chiếc có đầy phân. Phải cần rất nhiều sức lực để tống ra được chừng đó phân, chị thầm nghĩ. Ông cụ cũng thật gây hoang mang, dù ngủ say và đang sốt cao, vẫn có thể làm được chuyện như vậy. Chị tốn nhiều công sức để lau chùi sạch cho ông Shigezō. Chim và tinh hoàn của ông dính đầy chất thải. Cuối cùng chị phải đi lấy một xô nước xà phòng. Chị vô cùng bực bội khi làm công việc khó chịu này trong khi Nobutoshi và Satoshi đứng yên như trời trồng ngay bên cạnh, hiểu lầm tai hại là Akiko đã quen với việc tiến hành cái nghi thức này. Sau khi giật xả thứ nước bẩn thỉu xuống toilet, chị đi thẳng lên lầu, nhất định phải ngủ thêm. Nếu ông Shigezō thật sự chỉ còn ba ngày nữa, chị sẽ phải bận rộn cả ngày vào các hôm sau. Chị có lẽ sẽ không thể ngủ được nhiều vào đêm nay nữa, và Nobutoshi sẽ đi làm vào sáng sớm ngày mai. Chị nhắc nhở bản thân rằng việc giữ cho ông Shigezō còn sống ít nhất cho tới lúc con gái ông đến là trách nhiệm của chị.
Kyōko cuối cùng đến vào buổi tối tiếp theo. Cô mặc một bộ đồ vest ngắn tay bên dưới áo mưa, và mang theo một chiếc vali bằng nhựa trắng. Akiko lấy làm ngạc nhiên vì em chồng không hề kiệt sức sau khi di chuyển một đoạn đường dài như vậy. Cô ấy chỉ nhìn Akiko một cái rồi bắt đầu phát ra đoạn độc thoại.
- Vì mẹ đã chết lúc tuyết rơi nên bố hẳn phải nghĩ ít ra ông cũng nên chết lúc mưa rơi. Mùa đông vừa rồi tuyết rất nhiều đúng không? Lần trước em đến Tokyo, tuyết đã tan hết rồi, nhưng đã có tuyết rơi sớm trong năm nay. Mỗi khi tuyết rơi, em lại nghĩ về mẹ. Em chẳng ngạc nhiên mấy khi nghe tin bố sắp chết. Dù sao thì sống làm gì khi chẳng còn có thể biết những chuyện đang xảy ra xung quanh mình chứ? Tất cả anh chị em của ông ấy đều chết cả, và em nghĩ là hầu hết bạn của ông ấy cũng thế. Sao ông ấy có thể tiếp tục sống khi thậm chí không nhận ra chính con trai và con gái của mình? Em rất tiếc là cơn sốt của ông chưa hạ. Em cá là ông rất muốn được giải thoát khỏi sự khốn khổ của mình.
Sao Kyōko có thể nói những điều như vậy khi bố của cô ấy đang gần kề cửa tử? Akiko thầm nghĩ.
Chị kể cho em chồng về những lần ông Shigezō đã chạy khỏi nhà và gia đình chị đã phiền não như thế nào trong những lần đó.
- Vậy ư?
Thậm chí chính Kyōko đã một lần phải đuổi theo người bố, cô quá thờ ơ trước câu chuyện của Akiko đến nỗi dường như Akiko đang nói về một người xa lạ nào đó.
- Một người bỏ chạy? Ôi trời! Ý chị là thậm chí Bộ phúc lợi cũng bỏ mặc những người như vậy? Tại nơi em ở, sẽ rất to chuyện nếu có cảnh sát dính dáng vào. Nhưng trong một thị trấn nhỏ, ai đó sẽ chặn một người bỏ chạy lại liền. Ở Tokyo cứ như chạy ngang qua rừng vậy. Mà nghĩ về việc đó, có nhiều người bỏ chạy ở tỉnh lắm. Ông bố của một họ hàng xa của chồng em là một người như vậy đấy! Không lâu trước đây ông ấy đã đi bộ đến tận thị trấn kế bên! May là thợ cắt tóc ở thị trấn chỗ em bắt gặp ông ấy ở đó đang cư xử rất lạ và dẫn ông ấy về nhà.
Kyōko cười vui vẻ. Trong toàn bộ lúc ấy, ông Shigezō ngủ ngon lành. Mặc cho thói phàm ăn trong quá khứ, ông đã không than đói. Akiko cảm thấy tội cho ông và cố để ông uống một ít nước cam tươi hoặc nước táo. Khi chị ấn bình đút vào môi, ông Shigezō sẽ mím lại và cố để nuốt được một nửa.
- Sao một người đáng lẽ sẽ chết vào ngày mai lại uống nước được vậy? Kyōko hỏi.
Akiko muốn kể cho Kyōko là ông Shigezō đã đứng dầm mưa, say mê nhìn bông hoa mộc lan như thế nào, nhưng chị ngăn cơn bốc đồng lại. Vào tối thứ ba vẫn không có dấu hiệu cơn sốt của ông Shigezō hạ đi. Bác sĩ đi thăm bệnh một lần mỗi ngày, khắm nhanh gọn vào mỗi sáng để xem bệnh nhân của ông có ổn không. Vào mỗi dịp, ông tiêm một mũi cho ông Shigezō. Không một ai, thậm chí cả Kyōko, có can đảm để hỏi ông Shigezō sẽ còn sống được bao lâu nữa.
Kyōko quyết định ngủ ở nhà bên. Cô và Akiko thay phiên nhau chăm sóc ông Shigezō cả đêm. Đến thứ tư, Kyōko hết đề tài để nói nên cô hỏi:
- Nhân tiện, Akiko, chị tính làm gì với căn nhà bên? Dù nhỏ, nhưng nó là tất cả mà bố và mẹ để lại.
- Nhưng tụi chị là người đã xây căn nhà cho họ, và nó được đứng tên bởi Nobutoshi.
- Họ có quyền bề mặt với nó nếu họ đã sống ở đó được mười năm, Kyōko cự cãi.
Akiko kinh qua một khoảnh khắc khó chịu vô hạn. Thật không đáng để mà tranh chấp về quyền thừa kế! Chị đột nhiên cảm thấy thất vọng, trước khi nhận ra Kyōko không đề cập đến chủ đề này vì bất cứ động cơ ích kỷ nào. Nói chuyện về căn nhà nhỏ có lẽ là cách mà cô ấy đối mặt với ý nghĩ đau đớn rằng cả bố lẫn mẹ cô đều đã không để lại gì có giá trị cả.
- Khi em nghĩ về nó, bố đã sống một cuộc đời thảm hại! Tất cả ông đã từng làm từ lúc còn trẻ là phàn nàn. Không có gì làm ông hài lòng, ông lúc nào cũng cau có. Mối bận tâm duy nhất của ông là cái dạ dày yếu ớt. Em cảm thấy tội cho người mẹ đáng thương, phải chịu đựng ông. Tại buổi gặp mặt thông gia, điều duy nhất mà bố muốn biết là chồng em có dạ dày khỏe hay không! Chị phải nhìn thấy vẻ mặt của chồng em khi đó! Anh ấy trả lời lần duy nhất bị đau bụng là lúc đã ăn quá nhiều khi còn là đứa con nít. Bố dường như hài lòng với điều đó. Tất nhiên, chồng em có những lỗi lầm của ảnh, nhưng anh ấy dễ sống cùng hơn là bố. Bố tự làm cho mình bất hạnh. Ông quá nóng tính và hằn học đến nỗi ông đã không có lấy một người bạn! Ông đã sống vì cái gì trong suốt cuộc đời mình? Ông chưa bao giờ có hứng thú với một sở thích nào cả.
Akiko cảm thấy tội nghiệp cho ông Shigezō khi có người con gái như Kyōko. Cô ấy cứ nói mãi về chủ đề này mặc cho cô biết rằng ông không còn bám trụ được lâu nữa. Nhưng mà, chị không thể không đồng tình với cô. Ông Shigezō đã không có bất cứ sở thích cụ thể nào và ông là một người rất khó để sống cùng. Ông đã không kết bạn với hàng xóm, hay đi đến rạp chiếu phim hoặc chăm sóc cây bonsai. Ru rú trong căn nhà nhỏ cùng với vợ, ông đã không có đủ sự hào hứng để tránh việc trở nên lú lẫn. Bà Kadotani đã sỉ vả ông Shigezō bằng việc nói rằng sự lú lẫn là một trạng thái tinh thần, nhưng có nhiều sự thật trong điều bà ấy nói. Akiko quyết tâm giữ cả tâm trí lẫn cơ thể của chị linh lợi. Chị sẽ tích lũy nhiều thú vui để khiến mình bận rộn khi về già. Việc già đi không nên trở thành vấn đề cho người khác.
Bốn ngày sau khi ông Shigezō bắt đầu bị sốt cao, Akiko ngủ trưa dậy rồi đi xuống lầu và thấy Kyōko đang xem tivi. Giật mình vì nhìn thấy có sự biến chuyển, Akiko phóng đến bên ông Shigezō. Cơ thể ông dường như đã nghiêng sang phải một chút. “Ông ơi!” chị la lên. Chị như muốn ngất đi khi phát hiện cơ thể của ông lạnh đi sau khi chạm vào. Run rẩy, chị bắt mạch của ông. Nó ổn định. Chị nhét chiếc nhiệt kế dưới nách ông. Kyōko quay sang trong một giây, sau đó trở lại xem tivi.
Nhiệt độ của ông Shigezō đã giảm xuống còn 36,5, chỉ cao hơn một chút so với nhiệt độ bình thường của ông. Thậm chí đối với một người tay mơ như chị, ông có vẻ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.
- Nhiệt độ của ông đã hạ rồi, Kyōko.
- Vậy chúng ta phải gọi bác sĩ qua ngay.
- Chị sẽ gọi.
Akiko cảm thấy hết sức nhẹ nhõm, nghĩ rằng ông Shigezō qua cơn bĩ cực. Kyōko thì ngược lại, tin là bố cô sắp trút hơi thở cuối cùng. Khi Akiko gọi điện cho phòng khám, chị được cho biết ông đã đi thăm bệnh và có thể sẽ đến nhà họ đầu tiên. Ngay khi chị vừa dập máy, bác sĩ đến nơi cùng với chiếc túi xách. Chẳng khác gì ném người vào ông, Akiko báo lại cơn sốt đã hết. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra ngực của ông Shigezō bằng ống nghe, sau đó vui vẻ nhìn lên.
- Thật là một phép màu, ông ấy đã vượt qua. Nhịp tim của ông khá ổn định. Ông ấy có một trái tim rất khỏe mạnh. Giờ ông ấy sẽ không sao, nên chị không cần phải lo nữa. Đây thực sự là một tin tốt!
Akiko cám ơn bác sĩ, cúi thấp đầu, và tiễn ông về. Trong một lúc cả Akiko và Kyōko đều không biết nói gì. Sau đó Akiko gọi điện cho chồng.
- Anh ấy nói gì? Kyōko hỏi.
- Anh ấy chỉ nói “Ồ, thật sao?”.
- Chẳng thể nói gì nhiều vào một thời điểm như thế này. Nhưng em đã mang theo tang phục, và mẹ chồng em còn đưa cả quà viếng nữa. Thật là thất vọng!
Akiko cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Trong những ngày qua, khi ông Shigezō bấu víu sự sống, chị đã không còn cảm giác tội lỗi. Thật tốt khi chị đã cho ông uống nước ép trái cây! Dù lượng nước có ít, không nghi ngờ gì nó đã giúp ông giữ được sức. Chị cũng tự khen ngợi mình đã không tăng lượng thuốc an thần dù chị đã quá mệt mỏi vì tiếng la hét của ông vào giữa đêm. Chẳng phải bác sĩ đã nói nhịp tim của ông Shigezō ổn định và trái tim ông khỏe đấy sao? Việc này không chỉ vì ông có thể tạng khỏe, mà còn do Akiko đã cẩn thận trong việc đưa ông thuốc. Nếu chị bắt ông uống liều lớn, tim ông sẽ yếu hẳn đi trước khi mắc viêm phổi. Akiko cảm thấy nhẹ nhõm đến chóng mắt. Đột nhiên chị cảm thấy rất đói, cư như thể bị kiểm soát bởi một cơn thèm ăn vô độ. Chị cầm theo ví và giỏ xách rồi tiến thẳng đến chợ. Khi đã đặt chân tới đó, chị muốn mua tất cả mọi thứ trong tầm mắt.
Cho bữa tối hôm đó, Akiko nấu rất nhiều món - cá hầm, thịt sườn heo và gà nướng hun khói. Chị ăn nhiệt tình như con trai chị, nhưng Kyōko vẫn còn quá thất vọng đến nỗi cô chỉ ăn một ít chazuke và cá. Nobutoshi đã ra ngoài, có lẽ ở trong một quán bar nào đó, ăn mừng vì sự hồi phục thần kỳ của bố mình. Ba người ở nhà chẳng có chuyện gì nhiều để nói với nhau.
- Ông đã thật sự khỏe rồi ạ? Satoshi hỏi.
Không có câu trả lời, và nhận thấy vô cùng khăn khăn để trò chuyện với người cô, cậu xin phép và biến lên trên lầu.
- Xin chào, một giọng nói thì thào cất lên.
Giật mình, Akiko nhìn về phía ông Shigezō và thấy ông mở mắt.
- Ông đã tỉnh rồi! Không phải thật tuyệt vời khi cơn sốt của ông đã hết sao? Ông muốn dùng gì không? Nước ép nhé? Con biết rồi, con sẽ chuẩn bị ít cháo cho ông.
Một nụ cười nhạt dường như nở trên gương mặt ông Shigezō trong lúc ông nhìn lên Akiko. Vì ông đang mang bộ răng giả, phần nửa dưới của khuôn mặt ông bất động, nhưng những nếp nhăn duyên dáng hiện lên tại đuôi mắt.
Khi Akiko đi vào trong bếp, ông Shigezō la lên một lần nữa.
- Xin chào!
- Ông tè ra tã rồi ạ?
Ông Shigezō mỉm cười. Akiko kiểm tra và thấy tã của ông ướt. Theo dõi người chị dâu thành thạo thay tã cho bố cô, Kyōko cười vui vẻ.
- Thật là lố bịch! Ý ông ấy là khi nói “xin chào”? Lần tới em sẽ không đến nữa đâu, thậm chí dù chị nói với em là ông ấy đã chết.
Akiko không nói gì cả, nhưng lòng chị đã quyết. Suốt những tháng này, chị đã ghét từng phút trong lúc chị phải chăm sóc cho bố chồng. Nhưng, bắt đầu từ hôm nay, chị nguyện sẽ kéo dài sự sống của ông lâu hết mức chị có thể, biết rõ từ tận đáy lòng mình, chị là người duy nhất trong gia đình có thể làm như vậy. Cơn mưa đã sớm tạnh, nhưng giờ đây trời lại bắt đầu rỉ rả. Đêm đó, Akiko chú tâm lắng nghe tiếng mưa rơi.