← Quay lại trang sách

Tập 2 Đám Quỷ phá nhà chay.

Những năm của thập niên sáu mươi tình hình chiến sự có phần tăng lên, vì vậy một số dân chúng vùng thôn quê gồng gánh về tá túc ở xóm tui cũng khá đông, họ gồm người Việt gốc Miên, người Thượng ở vùng cao, đồng bào miền lục tỉnh cũng có, tất cả xúm xít ở trong xóm thiệt đông vui.

***

Năm học lớp Đệ Thất (lớp 6) khi những cánh Phượng hồng khoe sắc trên cành, khi bầy Ve ngủ vùi bấy lâu nay trở mình thức dậy, chúng cứ rên rỉ những khúc nhạc nỉ non khiến cho con tim bé bỏng tụi tui ngày ấy mang nhiều nỗi buồn xa xăm vô cớ.

Ngày Hè, thay vì theo người thân về quê thăm lại ruộng vườn nơi ông bà mình sinh sống, do vì hoàn cảnh eo hẹp và nhiều lý do khác nữa nên đám con nít tụi tui chỉ quay quần bên nhau chơi đùa, có những trò chơi mà thế hệ con nít thời nay dễ gì được "Nếm trải".

Ngày trước những người đi đỗ rác (Công nhân vệ sinh) đâu có phương tiện như ngày nay, đâu có xe ba bánh gắn máy có cơi nới thêm cái thùng cao cao để chứa rác cho nhiều, hoặc những chiếc xe Lambro cũ kỹ già nua, chạy xịt khói mù trời do chở rác nhiều trên cái thùng cải tiến gắn phía sau, đâu có những xe vận tải gom rác nơi tập trung, thời đó họ chỉ sử dụng xe Bò để chở rác từ các chợ trong thành thị đem ra vùng ngoại ô để đỗ, bãi rác to lớn như ở khu Sở Thùng ( Đường Phan văn Trị) đối diện hảng dệt Nam Á ngày xưa, thường thì ba bốn giờ sáng tui đã nghe tiếng chuông leng keng trên cổ của đôi bò héo chiếc xe ra chợ lấy rác, rồi những tiếng leng keng này lại vang lên lúc năm sáu giờ sáng khi những chiếc xe Bò chất đầy rác quay trở lại khu Sở Thùng, rác chất cao nghiện họ phải dùng những chiếc chiếu cũ hoặc chiếc đệm bằng dây lát đậy lại và cột chặt vô thành xe để tránh rơi vãi trên đường vận chuyễn, hôm nào rác nhiều hoặc do trục trặc gì đó, các xe bò này trở về trể hơn vào khoảng chín mười giờ sáng, còn những khi năm hết Tết đến mọi hoạt động cho ngày Tết trở nên nhộn nhịp hơn, chợ búa buôn bán nhiều hơn, người ra vô tấp nập để mua bán, thì bên ngoài chợ các đống rác cũng nhiều hơn nên xe bò chạy suốt ngày đêm không ngừng nghỉ mới giải tỏa xong các núi rác này.

Khi xe Bò đi thành đoàn ngang qua đường đất đỏ, mùa nắng thì nó gây nên bụi đỏ mịt mù bay lên, còn mùa mưa khi xe Bò đi qua mấy vũng nước lớn nằm ở giữa đường, nhiều khi bánh xe bị mắc lầy, chủ xe cố gắng nhưng không thể dùng đôi Bò để kéo lên khỏi vũng lầy, các ông chủ xe Bò dùng cây roi da có cán thật dài đánh lên lưng chúng thật mạnh, tay kia thì giật dây cương miệng thì hét lên để thúc hối con Bò căng sức ra để kéo lên, nhưng hoàn toàn bất lực, những lúc này là đám con nít tụi tui rất khoái vù có dịp ngắm các con Bò thật tỉ mỉ, nhiều lúc tui thấy đôi mắt con bò có dòng nước chảy dài từ đôi mắt của nó, không hiểu nó đang khổ đau khóc cho kiếp đọa đày của mình hay vật gì đó bay vào mắt nó.

Thấy ông chủ xe Bò loay hoay mãi không xong, cả đám tụi tui nhào xuống vũng lầy cùng nhau xúm lại đẩy phụ, cả chục đứa cùng nhau hợp lực, cộng với sự điều khiển của ông chủ xe và sự cố gắng của đôi bò, cuối cùng chiếc xe bò cũng được đưa lên khỏi vũng lầy, ông chủ xe cảm ơn tụi tui rối rít, ông tháo nải chuối xiêm chín vàng đang treo lủng lẳng phía trước trao cho tụi tui rồi ông nói:

- Chèn ơi (Qua) cám ơn mấy em nha, không có tụi em chắc(Qua) khóc ròng luôn quá, (Qua) cho mấy em nải chuối ăn lấy thảo cho vui nha.

Tui nhanh nhẩu đáp lời:

- Chú ơi, tụi con phụ với chú thôi, tụi con cảm ơn chú cho chuối nha.

Ông vui vẻ gật đầu rồi nhảy lên xe tiếp tục đưa chiếc xe Bò chở rác về Sở Thùng.

Thằng Cảnh là đứa đầu tiên trong đám không chịu ở lại ăn chuối với mọi người, nó chạy theo chiếc xe Bò và đu tòn teng trên cái càng lú ra phía sau cái thùng xe Bò với dáng điệu thích thú, vài ba đứa thấy vui vui và chạy theo chia nhau chơi trò bám càng xe Bò chi đến cuối đường rồi sau đó tụi nó mới quay trở lại ăn chuối cùng mọi người.

Có hôm đoàn xe Bò vừa đi ngang, cả đám tụi tui chia ra đu càng xe Bò, khi phát giác ra đám nhỏ "quậy" phía sau chiếc xe Bò, ông chủ xe Bò dùng roi da quật mạnh ra phía sau, có đứa trúng ngọn roi la oai oái rồi buông tay dông thẳng vô hẻm, ông chủ xe thì đứng lên chỉ trỏ rồi gầm gừ ra hiệu không muốn tụi tui bám vô càng xe nữa vì rất nguy hiểm đến tánh mạng, phần thì sợ sệt phần thì sợ nguy hiểm tánh mạng nên cả đám rút êm về nhà.

***

Lò bánh Ú nhà của thằng Thành "Rồng" là lò bánh thuộc loại lớn, vì nơi đây cung cấp bánh cho các chợ quanh vùng ven đô, thậm chí có nhiều khi mối lái họ mua đem vô Sài gòn chợ lớn để bán.

Người nhà và người làm công của lò bánh Ú cũng hơn chục người, những khi bánh cần ra lò gấp mà không đủ nhân lực thì Thành "Rồng" dụ khị tụi tui đến lò bánh Ú vừa chơi vừa phụ gói bánh, nói phụ gói bánh cho oai chứ thật ra chỉ phụ xâu lại bánh cho thành chục cái một xâu, phụ lau lá, V.v... Cuối buổi làm việc mỗi đứa được vài cắc bạc lận lưng, nhưng tụi tui thích nhất là được cho vét phần nhân làm bánh bị khét dính dưới đáy mấy cái chão bằng gang to đùng, nhân bánh Ú có hai loại, nhân ngọt và nhân mặn, hai loại này đều làm bằng đậu xanh đã được đãi vỏ, nhân cháy khét được cạy ra còn nóng hổi và giòn rụm, hồi mới được cho vét nhân tụi tui căng bụng ra ăn no nóc vì vị đậu xanh nó bùi bùi, ngọt ngọt, còn nhân mặn thì có mùi hành rất thơm ngon và có vị mặn nhẹ, nhưng một thời gian ngắn thì đứa nào cũng ngán xuôi ngán ngược, báo hại mấy thợ nấu nhân bánh phải tự cạy phần cháy bỏ đi vì bị "ế" do đám "Xây lố cố" tui tui "ngó lơ" món ngon khoái khẩu này.

.

Nhà ông Sáu Giai nằm ở xóm giữa trong khu đất rộng lớn, ngôi nhà chính gồm ba gian hai chái, nhà có nền rất cao, tui áng chừng nó phải cao gần cả thước Tây, có bậc tam cấp rộng rãi để đi lên nhà ở mặt tiền, và lối đi cũng xây bậc tam cấp hai bên của hàng ba ngôi nhà, nhà ông Sáu lợp ngói âm dương, cột bằng gỗ đen mun và láng mướt, mỗi cây cột được kê trên cục tán bằng đá xanh để tránh mối mọt. Nền nhà lát gạch Tàu đỏ au, vách được đóng bằng ván gỗ dầu rất dầy và xẻ ngàm âm dương ráp lại khít rịt, chung quanh nhà ông Sáu trồng rất nhiều cây Vú sữa và Hồng nhung.

Mùa Vú sữa chín đầy cây, nhà ông Sáu thì ít người, sân vườn thì rộng mênh mông, nên ông Sáu nuôi vài con "Becgie" để "răn đe" đạo chích dòm ngó nhà ông.

Một bữa nọ khi đi học về và cơm nước xong, mặt trời đứng bóng và không một cơn gió nào lưu lạc đến đây khiến không khí nóng hầm hập, đám tụi tui ngồi dưới gốc cây Lekiuma của bà Bốn đối diện với nhà ông Sáu bên kia đường, chục đứa tụi tui nhìn lên cây Vú sữa thật "Sai trái" (Trĩu quả) đứa nào cũng thèm thuồng, thử tưởng tượng nếu có ly Vú sữa dằm nước đá cho xíu đường cát vô, khi múc một muỗng đưa vô miệng nó ngọt ngào và mát cổ họng biết bao nhiêu, vì vậy tụi tui quyết tâm đột kích buổi trưa hôm ấy..

Nhìn hàng rào kẽm gai rào quanh nhà bằng những trụ bê tông cao không quá đầu người, đối với hàng rào này thì chẳng nhằm nhò gì đối với tụi tui, có chăng trở ngại lớn nhứt là bầy chó Becgie của ông Sáu, con nào cũng dữ tợn nên đứa nào cũng ngán, sau một hồi bàn thảo thằng Cảnh được giao đi xin ít tóp mỡ vụn ở lò làm nem đem về nhờ thằng Hiển cháu của ông Sáu dụ mấy con chó ăn để làm lơ cho đám tụi tui hành động.

Công nhận thằng Cảnh thật tài, nó đến nhà thằng Hiển ( nằm trong khuôn viên đất của ông Sáu), nó nói gì với thằng Hiển dụ được bầy chó ra hết phía sau nhà để được "Sực" tóp mỡ, bên kia đường thấy thằng Cảnh ra hiệu an toàn cả đám quỷ phá nhà chay túa qua leo lên rào kẽm gai rồi nhảy phóc xuống sân vườn Vú sữa, do cụ bị sẳn cho vụ đột nhập này đứa nào cũng lận lưng túi "Ba gang" để đựng chiến lợi phẩm, sau vài phút quần thảo tụi tui hái khá bộn Vú sữa chuyền xuống cho mấy đứa canh dưới gốc cây, đang lúc leo xuống chân chưa chạm đất bổng tiếng của anh Nhàn con ông Sáu la lên:

- Ăn trộm, ba ơi ăn trộm Vú Sữa.

Ông Sáu cầm cây gậy tầm vong chạy ra, Cô Mười Hai con ông Sáu cũng có mặt, tụi tui hoảng vía không biết thoát khỏi nơi đây bằng cách nào, thì bầy Becgie cũng vừa sủa vang vừa chạy đến nhe răng gầm gừ thấy phát ớn.

- Tụi con leo xuống hết đi, suỵt suỵt nè Ki ki, Mi nô. Phèn... Thôi mấy con, dô dô nhà đi.

Ông Sáu vừa ra lịnh cho đàn Becgie, đúng là loài vật có trí thông minh, khi nghe ông Sáu kêu như vậy bầy chó lẵng lặng rút lui.

Anh Nhàn bắt đám "Đạo chích" sắp thành một hàng ngang ngay trước mặt ông Sáu, anh bắt đầu cật vấn tụi tui:

- Nè anh hỏi thiệt tình nghe, đứa nào cầm đầu vụ này, bây khai thiệt đi rồi anh nói tía ổng tha cho, còn bằng như quanh co chối tội thì giải lên ấp cho muỗi cắn ráng chịu nghe bây.

Nghe sẽ giải giao lên ấp đứa nào cũng điếng hồn khóc như mưa, thấy vậy ông Sáu chắc cũng mũi lòng, nên ông nói với anh Nhàn và cũng để nói với đám tụi tui:

- Thôi bây đừng khóc nữa, nói vậy thôi chứ giải bây lên đó mần chi mắc công, ông Sáu sẽ tha cho bây lần này, mà bây phải hứa không được phá phách như hôm nay nữa nghe chưa, muốn gì thì hỏi một tiếng, ông đâu có hẹp hòi gì ba trái Vú sữa này, bây leo trèo kẽm gai nếu nó quàu thì "Phong đòn gánh" như chơi đó biết chưa.

Nghe ông Sáu "Tha tàu" cho một bàn thua, cả đám mừng khôn siết, thằng Cảnh lật đật tiến đến ông Sáu, nó khoang tay cúi đầu thật lễ phép, rồi nó lí nhí nói:

- Tụi con đội ơn ông Sáu, đội ơn anh Nhàn, đội ơn luôn Cô Mười Hai đã tha tụi con, tụi con hứa hổng dám ăn cắp Vú sữa nhà ông Sáu nữa.

Anh Nhàn nghe thằng Cảnh hứa như vậy, anh ta chêm vô:

- Bây hứa hông ăn cắp Vú Sữa nữa thì bây hái mít, hái ổi được phải hông?

Thằng Cảnh vội thanh minh;

- Dạ hông có vậy đâu, tụi em xin chừa, hông dám phá phách nhà anh nữa đâu.

Ông Sáu nghe thằng con mình bắt bí mấy thằng nhỏ, ông mĩm cười rồi nói:

- Thôi cho bây về đó, Mười Hai mở cổng cho mấy đứa đi con, mà nè ông Sáu cho bây hết ráo Vú sữa đó, đem về chia nhau ăn đừng có giành giật khó coi lắm nghe bây.

Nghe ông Sáu "Xá tội vong nhân" còn cho đạo chích mang chiến lợi phẩm ra về vô điều kiện, tụi tui đứa nào cũng vui mừng và rưng rưng nước mắt, bởi lẽ ông Sáu tuy giàu có nhưng ông không bủn xỉn tính toán thiệt hơn, ông đã làm một việc rất nhân văn làm lay động những con quỷ phá nhà chay khiến tụi tui cảm phục vô cùng.

Hiện nay trong khuôn viên nhà ông Sáu đã chia lô bán nền nhà cho khách để xây cất, dãy mặt tiền nơi cái hàng rào kẽm gai ngày xưa nay phố xá mọc lên đầy, căn nhà lớn bên trong còn hay đã mất tui không biết được, mỗi lần đi ngang qua căn nhà nhỏ anh Nhàn còn tá túc lòng tui thật bùi ngùi cà cảm thấy mình bị mất đi một vật gì quý giá bởi thời gian vật đổi sao dời.

Một nén nhang lòng xin gửi đến ông Sáu, cô Mười Hai, xin mọi người thật, an vui nơi miên viễn ấy.

Sài Gòn 14.8.2019 (0h12)