← Quay lại trang sách

Tập 3 Sống chung với tệ nạn.

Từ khi dọn nhà từ xóm giữa để đi về trú ngụ ở xóm dưới của khu đường đất đỏ, đang sống yên lành nơi xóm cũ, không biết nguyên nhân gì khiến ba tui quyết định bán căn nhà nọ về ở thuê căn nhà phố chật hẹp của gia đình cô Ba Chà, mọi cuộc sống hàng ngày bị đão lộn, đám bạn bè cũ ở xóm trên tuy cách xa không bao nhiêu nhưng cũng nhạt phai bớt tình cảm bấy lâu nay khi tui về xóm dưới, ngày đầu tiên về xóm này rất buồn, do lạ lẫm với mọi thứ, rồi chung quanh khu đất này là nghĩa địa chôn người chết, những ngôi mộ đá ong cũ kỹ phơi mưa nắng cùng năm tháng khiến tui "Ớn da gà" mỗi khi đi công việc cho ba má tui hoặc khi ham vui đi chơi về khuya.

Kế bên nhà tui phía bên trái là nhà vợ chồng chú Tư Diệu người ở Cần thơ lên Sài gòn làm việc, nên chú thím cũng đến đây mướn nhà.

.

Bữa nọ đang thơ thẩn trước sân nhà, tui thấy lấp ló bên hàng rào nhà chú Tư Diệu có thằng nhóc nào đó nó đang giương mắt dòm tui trân trân, tui cũng dòm lại nó liền, tui thấy thân hình thằng này có nước da ngăm đen rắn rỏi và cân đối, điệu bộ nó tướng tá khỏe mạnh, tự nhiên nó cất tiếng chủ động làm quen với tui:

- Tui tên Việt, bạn tên gì cho tui biết với.

Hỏi xong câu trên thằng Việt cười rất tươi khoe hàm răng trắng và đều.

- Tui tên Phương "Ròm", mới về đây mấy bữa thôi, Việt ở đây lâu chưa?

Thằng Việt đáp lời tui hỏi rồi nó ngoắc tay rủ tui qua nhà nó chơi, thằng Việt vốn là con trai trưởng của chú thím Tư nó ở với ông bà nội dưới Cần thơ, nhân dịp Hè nó lên thăm chú thím Tư rồi lại về Cần thơ khi mùa Hè kết thúc.

Đang vui chơi thân thiết với nhau, bổng thằng Việt Kéo tay tui lại gần bụi cây rậm rạp phía trước sân nhà nó, rồi nó bứt mấy chiếc lá của loại cây rất lạ lần đâu tiên tui nhìn thấy, nó nói:

- Đây là lá cây "Chỉ thiên" lấy làm thuốc lá hút đã lắm, hút vô tự nhiên mình khỏe như Siêu nhân vậy đó.

Nói xong nó cuộn mấy cái lá trên lại thành một điếu thuốc giống như thuốc rê, móc cái hột quẹt trong túi quần nó châm điếu thuốc hút, khi nó phà khói ra tui nghe mùi ngai ngái khó chịu (chắc do không quen), vậy mà thằng Việt nó lim dim đôi mắt như đang bay lơ lững giữa trời xanh, nó chuyền cho tui điếu thuốc, nhưng tui không dám hút nên rút tay lại rồi nói:

- Bạn khờ quá thuốc này hút trị bịnh nhức mỏi và giúp tỉnh táo nữa, không hút uổng lắm..

Tối đó tui nói với ba tui vụ này, ông kêu dẫn ra nơi cây "Chỉ thiên" để ông xem tận tường nó là cây gì, sau một hồi quan sát ba tui nói đây là cây Cần sa không nên sử dụng vì nó gây ảo giác và gây ghiền, nếu lạm dụng có thể chết người khi xài quá liều, tui điếng hồn khi biết rõ ràng tác hại của điếu thuốc "Chỉ thiên" của thằng Việt, từ đó tui "né" và tự hứa không léo hánh đến khu đất có loại cây nguy hiểm này nữa.

Hết Hè thằng Việt nó quay về Cần thơ rồi tui mất liên lạc với nó luôn từ dạo đó, nghe đâu sau này nó theo người chú họ vô bưng biền để theo mấy người nông dân đi làm du kích.

Đó là cú sốc đầu tiên khi tui về cư ngụ ở xóm dưới, rồi đến năm một chín sáu lăm, khi chiến sự lan rộng khắp miền nam, các nước đồng minh đưa quân sang để giúp đỡ chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa, từ đó đủ loại lính ồ ạt sang miền nam từ lính Hoa kỳ, Tân Tây Lan, Lính Đại Hàn, Thái Lan, lính Úc. Vv... Họ đóng quân tùy theo địa hình từng nơi họ đồn trú, có chỗ ở rất gần với dân chúng, có nơi biệt lập, cũng có nơi họ đóng quân nơi "Sơn lâm cùng cốc", nhưng dù đóng quân ở đâu thì họ cũng có một thời gian ngắn để về phố thị chơi bời, giải trí khi có dịp, họ xài đồng Dollar xanh và cả đồng Dollar đỏ cho sinh hoạt hàng ngày, người ta thường ví "Mật ngọt đến đâu, ruồi bâu đến đó", do lính ngoại quốc xài tiền tương đối phóng khoáng nên các dịch vụ của người dân đã ra đời để thỏa mãn nhu cầu cho những người lính này, do đó nhà hàng, khách sạn, Vũ trường, Snackbar khắp nơi mọc ra như "Nấm" sau cơn mưa, con đường đất đỏ của tui cũng không ngoại lệ, các quán nhậu bình dân, sòng bài, sòng tài xỉu, rồi các động cho gái làng chơi cũng ra đời nơi xóm dưới, sở dĩ xóm dưới chứa nhiều tệ nạn này do nó ở gần khu Kho xăng, kho đạn, căn cứ 10 tồn trữ quân trang quân dụng, còn nhiều thành lính đóng gần đó nữa, người Gò vấp xưa ví vùng đất Gò thời binh lửa này là vùng đất rặt về quân sự, những nơi này là nơi ăn ở làm việc của biết bao nhiêu lính đồng minh, vì vậy đường đất đỏ "hứng" những người lính về đây ăn chơi là điều đương nhiên.

Nơi nào có gái làng chơi là nơi đó sẽ có những anh chị trong giới du đảng đứng ra bảo vệ, hai giới này như hình với bóng, họ sống cộng sinh để tồn tại trong mọi hoàn cảnh, thế là những tay anh Chị bự như: Đực Cao bồi, Đại ca Thay. V. v cũng từng kéo đàn em từ xa về đây để tranh giành quyền lực ngầm nơi xóm nhỏ này, công bằng mà nói có nhiều gia đình vì hoàn cảnh này nọ nên họ đã tham gia vô "Guồng máy" ngầm này, họ sửa sang lại nhà cửa, ngăn phòng, che rèm kín đáo làm nơi cho những cặp nam nữ thuê để "Lên đỉnh mây mưa", có người sai biểu con cái phụ việc phục vụ cho khách làng chơi các dụng vụ này như đưa khăn, bao cao su cho khách, đổi lại các em cũng được khách boa cho vài Dollar lẻ, cũng không trách được những ông cha bà mẹ này, tất cả vì sanh kế, vì sự tồn tại của gia đình nên họ phải chấp nhận sống và làm việc như thế, cũng có gia đình tuy cha mẹ làm nghề không lương thiện này nhưng con cái họ học hành đỗ đạc thành tài, các anh chị em này không sa ngã đi vào con đường nhơ nhuốc mà cha mẹ mình bất đắc dĩ cưu mang.

Đang chơi " Tạc" bao thuốc lá với mấy thằng bạn trong xóm, sáng nọ tụi tui nghe tiếng súng nổ chát chúa, rồi tiếng dao kiếm chạm nhau kêu loảng xoảng, thằng Cu một đứa trong đám bạn tui la làng lên:

- Mau nằm xuống tụi bây, không khéo ăn đạn bây giờ, mấy ông lính đồ bông đang "chơi" với mấy tay anh chị bự đó.

Cả đám tụi tui nằm sát rạt xuống đất miệng thở hỗn hểnh vì lo sợ.

Ông Bảy Sự một tay Cowboy đã gác kiếm giang hồ thấy mấy đứa nhỏ nằm sấp lớp, ông lao nhanh ra kéo tụi tui dậy và đẩy vô căn nhà lụp xụp của ông nằm kế bên con hẻm nhỏ, ông nói:

- Mấy đứa ở đây nha, đừng có chộn rộn ăn đạn như chơi đó.

Nói xong ông chạy nhanh ra để dìu mấy đứa khác, nhưng không may ông Bảy bị lảnh một nhát dao do ai đó chém từ phía sau vô vai, ông nén đau quay lưng lại với cú đá Song phi ông hạ gục kẻ cầm dao chém lén ông, một gả du đảng khác thấy vậy la lên:

- ĐM. Thằng Quang chém bậy rồi, anh Bảy đâu dính líu gì mà nó chém ảnh, thôi rút bây ơi!

Bọn Du đảng rút lui mang theo mấy mạng máu me đầy người, bên lính đồ bông cũng có người bị thương nhẹ, họ cũng rút êm sau cuộc đụng độ này, phía bên trong động chứa gái, một cô ả mặt đầy phấn son nhưng khá xinh đẹp đang ngồi run lập cập vì sợ, bên trong nữa vài ba anh lính Mỹ tay vừa cầm khẩu Colt 45 chĩa ra đường, tay kia kéo cái quần dài đang mặc dang dở vừa qua khỏi đầu gối, riêng bà chủ chứa mặt không còn chút máu, bà kêu với giọng run run:

- Ông Tám đâu, mau lấy cát lấp mấy vũng máu trước cửa đi, thấy ớn quá trời.

Rồi với cái giọng bực bội bà nói tiếp:

- Mẹ tổ nó, gái ở đây có hà rầm luôn, thiếu cha gì mà giành giật cho máu đỗ thịt rơi, có đáng không vậy trời.

Những chuyện như vậy xãy ra như cơm bữa khiến cư dân trong xóm hoảng loạn vô cùng, Cảnh sát và tuần cảnh lâu lâu cũng có "tảo thanh" một lần, họ bắt bớ vài người cho chiếu lệ, rồi đâu cũng vào đấy nên riết rồi ai cũng chai lì với những việc như vậy.

Ông Bảy Sự được bà con băng bó vết thương, bà chủ động chứa thấy tình cảnh ông Bảy bị "Họa vô đơn chí" bà xăng xái móc đưa cho ông Bảy tờ bạc năm trăm đồng xanh có hình đức Trần Hưng Đạo oai phong lẫm liệt, bà nói:

- Thôi coi như xui xẻo nha anh Bảy, anh cầm lấy tạm lo cơm thuốc, vài bữa hết tiền tui gửi tiếp cho anh nhe.

Vốn là tay giang hồ mã thượng, lấy việc nhân nghĩa ra sống thác với đời, ông Bảy nhẹ nhàng từ chối tấm lòng của bà chủ chứa:

- Thôi chị Tám cầm lấy đi, vết thương này nhằm nhò gì tui chị ơi, vài bữa lành thôi, chị đừng áy náy đúng là tui xui, cha nội ba Hiền xem quẻ nói tui năm nay gặp vận xấu tui đâu có tin, ai dè....

Ông Bảy bỏ ngang câu nói rồi ông vô nhà mở cửa cho đám nhóc ra về, đứa nào cũng hết lòng cảm ơn ông, vì ông đã hành xử như anh hùng Zoro mặc nguyên bộ độ đen mang mặt nạ đen hành hiệp giang hồ trong loạt phim ảnh chiếu vào thời bấy giờ.

Cứ gần tám giờ sáng là các sòng bài đã diễn ra tấp nập, nơi họ chơi bài là những khoảng đất nhỏ hẹp mà chưa có ngôi mộ nào xây lên kia là sòng binh xập xám chướng ( Bài 13 lá mà danh hài Tùng Lâm thể hiện bài hát này trên đài phát thanh Sài gòn rất vui) kế bên là dòng tài xỉu, gần đám mả cạnh đường ray xe lửa là sòng lắt Bầu cua cá cọp, mấy bà sồn sồn đâu chịu thua và sòng Tứ sắc cũng chơi rôm rả, điệp khúc thua tiền, chửi bới, đánh nhau, bị cảnh sát bố ráp bắt bớ liên tục nhưng rồi đâu cũng vào đấy, hình như những hoạt động này là một phần của cuộc sống ở nơi này.

Các tệ nạn này cũng được chấm dứt khi miền nam đến hồi mạc vận, những gia đình chạy nạn nay rút về quê xây dựng lại cuộc sống mới, còn cư dân ở lại thành phố làm đủ nghề để tồn tại với cuộc sống mới cho đến hôm nay.

Sài gòn 14.8.2019 (11h55)