← Quay lại trang sách

Chương 5 Chung cư

Chúng tôi thu mua một căn hộ mới, gia đình người bán mới sống ở đây được vài tháng, trước đó tất cả vốn bình thường. Khu chung cư gồm hai mươi tám tầng. Căn hộ tôi mua nằm ở tầng 20, tính ra là cao.

Câu chuyện bắt đầu từ khi một tên trộm chết vì ngã từ trên cao xuống. Hắn định trộm đồ của nhà trên tầng cao nên trèo lên, không biết trèo bằng cách gì, nhưng khi đến cửa sổ tầng 20, trời xui đất khiến thế nào, một người ở tầng đó vô tình mở cửa sổ đẩy hắn ngã xuống. Sau đó cảnh sát đến kiểm tra, kết luận là một tên trộm vặt, cho nên sự việc cứ thế bị gạt sang một bên, gia đình nọ cũng không phải chịu trách nhiệm.

Điều đáng nói là khi tên trộm rơi xuống, gia đình nọ không hề hay biết. Theo tôi đoán thì chắc là do cửa sổ mở đột ngột đã khiến tên trộm hoảng sợ. Lúc đó đang là mùa đông, trời rất lạnh, cơ thể kém linh hoạt nên trượt tay, ngã xuống. Tảng sáng hôm sau, có người đi xuống phát hiện ra xác tên trộm, nát đến độ không ai dám nhìn. Theo như lời gia đình sống ở tầng dưới cùng thì, nhìn không kĩ còn tưởng là một quả dưa hấu vỡ.

Nhưng sau đó không lâu, chủ nhà nọ thắt cổ tự tử một cách kì lạ, hơn nữa trước khi chết không tỏ dấu hiệu gì bất thường. Ngày anh ta chọn để tự sát chính là 30 Tết vui vẻ quây quần bên gia đình. Nghe nói khi đang xem chương trình mừng xuân thì anh ta nói với cả nhà rằng mình có việc cần làm, phải chuẩn bị thay quần áo để đi ra ngoài, cuối cùng lại thắt cổ tự tử ở trong phòng.

Câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Vợ anh ta và đứa con gái nhỏ cho biết, ngày nào cũng nghe tiếng anh ta quay về gõ cửa. Chắc hẳn cũng có nhiều người như vậy, có thể nhận ra tiếng chân quen thuộc hoặc tiếng xe của một người bạn thân chạy ngang qua nhà. Cho nên vợ của chủ nhà và đứa con gái nhất mực cho rằng chính là anh ta đang gõ cửa.

Tiếng gõ cửa cứ thế duy trì được một thời gian, mới đầu người vợ và cô con gái không hề sợ hãi, ngược lại còn thêm nhớ thương người chồng, người cha đã khuất. Ban đầu mỗi khi nghe thấy họ đều chạy ra mở cửa, mong nhìn thấy linh hồn của anh ta, nhưng chẳng thấy gì. Về sau, mỗi khi nghe tiếng gõ cửa thì chỉ còn biết lặng lẽ khóc. Cuối cùng, khi người vợ cùng cô con gái dần dần bớt đau buồn thì bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, vì vậy họ dọn về nhà mẹ đẻ, căn hộ này bỏ trống từ đó. Bởi câu chuyện chủ nhà nửa đêm gõ cửa đã bị đồn ra ngoài từ lâu nên cũng không ai dám thuê nữa.

Nghe Viên Trận báo tin, tôi và Tần Nhất Hằng lập tức lên đường. Nơi đó khá xa, nhưng vì nằm trong một chung cư cao tầng mới xây, có tiềm năng lâu dài nên chúng tôi muốn mua. Có chuyến bay thẳng nên chúng tôi quyết định chịu thêm chi phí đi lại chứ không muốn lãng phí thời gian.

Dựa vào những thông tin mà Viên Trận cung cấp, chúng tôi liên hệ với vợ của chủ nhà. Đó là một phụ nữ dịu dàng, ít nói, chỉ ra giá rồi cúi mặt nghe ý kiến của tôi.

Tôi thực sự cũng không muốn lắm lời, nhưng muốn mặc cả thì bắt buộc phải như thế thôi. Để đạt được lợi ích tối đa, tôi không ngừng chê bai, nào là căn hộ này khiến người ta sợ, nào là có biết bao nhiêu nguy hiểm. Tiếc rằng cô ấy cũng không tiếp lời tôi, rốt cuộc tôi đành im lặng, cùng Tần Nhất Hằng đi xem nhà trước rồi mới quyết định.

Căn hộ này không nhỏ, trang trí cũng có phong cách, diện tích chừng 140 m², có ban công, chỉ là đã lâu không ai ở nên đóng bụi dày. Như thường lệ Tần Nhất Hằng đi kiểm tra xem có gì bất thường hay không, tôi ở lại tán gẫu với người vợ. Mọi khi Tần Nhất Hằng chỉ mất chừng tám đến mười phút là xem xong, lần này gần hai mươi phút vẫn chưa thấy kết thúc. Tôi cứ đưa mắt ra hiệu, hắn lại nhìn tôi, chỉ chép miệng. Cuối cùng tôi chịu không nổi đành tìm đại một lý do kéo hắn vào một phòng khác, hỏi có chuyện gì.

Tần Nhất Hằng chau mày, nói rằng nơi này đã có người đụng tới. Tôi nghe mà băn khoăn, bị đụng chạm rồi? Theo hắn làm nghề này được một thời gian, tôi đã bắt đầu hiểu được ngôn ngữ trong nghề, “có người đụng tới” ý nói phong thủy của căn hộ này đã có người cố ý sửa lại.

Thực tế thì Tần Nhất Hằng cũng không hiểu biết sâu về phong thủy, nhưng chưa biết lái xe không có nghĩa là không nhận ra nhãn hiệu, cho nên tôi không hề nghi ngờ lời hắn nói. Như thế thì việc mua bán không thể quyết định ngay. Tần Nhất Hằng đề nghị chúng tôi trở về bàn bạc lại, dù sao thì căn hộ này cũng không có ai dám mua. Tôi nghĩ thận trọng là tốt nên tìm đại một lý do nói với chủ nhà rồi giã từ.

Đến khách sạn, Tần Nhất Hằng vừa hút thuốc vừa trầm tư suy nghĩ. Tôi thấy không trợ giúp được gì, đành im lặng hút thuốc theo. Tần Nhất Hằng suy nghĩ hồi lâu mà vẫn lắc đầu, nói vẫn chưa hiểu, phải tìm một thầy phong thủy đến kiểm tra mới được.

Tôi hỏi, chúng ta đã đến tận đây rồi, giờ biết phải tìm thầy phong thủy ở đâu. Tần Nhất Hằng ngẫm nghĩ rồi nói, vậy chỉ còn biện pháp duy nhất là ngủ lại một đêm, xem thứ gì xuất hiện trong căn hộ đó. Nói xong hắn nhìn tôi với ánh mất không có chút thiện ý nào, làm cả người tôi sởn gai ốc, không phải hắn lại muốn đem tôi ra đỡ đạn đấy chứ? May mà Tần Nhất Hằng nói sẽ đi cùng tôi, có điều trước khi đi phải chuẩn bị vài thứ.

Suốt một buổi chiều, tôi theo Tần Nhất Hằng đi sắm sanh mấy món đồ phức tạp cần sử dụng. Đầu tiên chúng tôi mua đậu nành ở siêu thị, sau đó giết một con gà để lấy máu, cho đậu nành ngâm trong bát máu gà rồi vớt ra, tiếp theo mua đồ thường dùng như nhang, nến, vàng mã (nói là đồ thường dùng, thực ra cơ hội sử dụng không nhiều, nhưng sắm sẵn cũng chẳng sao). Tần Nhất Hằng lại mua thêm một bình rượu đế, một vài món kho. Tôi cứ tưởng hắn mua những thứ đó để cúng, song hắn lại nói là để tối ăn, bằng không ngồi suông sẽ buồn chán.

Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là, Tần Nhất Hằng còn đi đến cửa hàng thú cưng, bỏ ra hơn một ngàn tệ để mua một con chó chăn cừu cỡ nhỏ, đeo cho nó một cái vòng cổ màu đỏ. Hắn giải thích, chó vốn có mắt âm dương, buổi tối có nó xem như có thêm một trợ thủ. Nhiều người nuôi chó cũng kể, buổi tối dắt chó ra ngoài, thi thoảng nó sẽ hướng về một khoảng tối hoặc là một nơi không có người, sủa ông ổng, bởi nó nhìn thấy sự hiện diện của “thứ đó”. Trong một thôn, thông thường chỉ cần một con chó sủa khai mạc, thì tất cả những con chó khác đều sủa theo. Có người nói bấy giờ quỷ sai ở âm phủ đang áp giải oan hồn đi qua. Còn lại đậu nành là vật có chính khí, có thể trừ tà. Máu của gà từ xưa đã là thứ dùng để xua đuổi tà ma, không cần phải nói nữa.

Những món đồ chuẩn bị tuy trông có vẻ vô lý, nhưng đều có nguồn gốc riêng của chúng cả. Khiến tôi dở khóc dở cười nhất là thứ cuối cùng mà Tần Nhất Hằng chuẩn bị: nạp cho mỗi người năm trăm tệ tiền điện thoại. Tôi hoàn toàn không thể hiểu được, hắn cũng không giải thích, chỉ nói đến lúc đó sẽ biết.

Khi trời nhá nhem tối, chúng tôi đi tìm người vợ để lấy chìa khóa, nói rằng tối nay lại muốn đến xem nhà lần nữa. Người vợ cũng không muốn đi cùng, lấy chìa khóa đưa cho chúng tôi. Tự cô ấy hiểu, nơi như thế chúng tôi cũng không dám làm loạn.

Tất cả đã sẵn sàng, chúng tôi đeo túi xách và dắt chó đến căn hộ kia. Nói thật, lòng tôi tuy hơi thấp thỏm, nhưng không phải do sợ. Trước nhất vì có Tần Nhất Hằng ở đó, đồng thời chúng tôi sớm đã chuẩn bị đầy đủ. Thứ hai, tòa chung cư này còn mới, hơn nữa bên trong nhiều người ở nên không cảm thấy âm u. Đi thang máy đến tầng 20, sau khi mở cửa bước vào, Tần Nhất Hằng bắt đầu sắp xếp mọi thứ trong nhà. Tôi xem cũng không hiểu, bèn hút thuốc và chơi với con chó.

Chuẩn bị hết khoảng mười phút, Tần Nhất Hằng mở sẵn cả nắp chai rượu. Chúng tôi ngồi xuống sàn, vừa ăn vừa chờ đợi. Mọi chuyện đều giống như tôi dự đoán, gió êm sóng lặng, cứ thế cho đến 10 giờ đêm cũng không có chút động tĩnh nào. Hai người chúng tôi sợ uống quá chén nên tiết chế, thêm vào buổi tối cũng đã ăn no, nên mấy món kho kia hầu như đều cho chó ăn.

Tuy trong lòng biết chắc là sẽ có tiếng gõ cửa, nhưng cảm giác chờ đợi vẫn khó chịu. Con chó chăn cừu ăn no, không bao lâu sau tìm một góc nhà nằm ngủ. Tôi thấy cảnh đó bèn nói với Tần Nhất Hằng, cậu mua phải con chó không đáng tin cậy rồi. Hắn lại lắc đầu, bảo vẫn chưa đến lúc. Nói xong hắn dùng điện thoại của hắn gọi cho tôi, kêu tôi nhấc máy, rồi bỏ nó vào căn phòng mà chủ nhà đã tự sát. Còn điện thoại của hắn để ở chế độ rảnh tay, đặt trên sàn trước mặt chúng tôi.

Bấy giờ tôi mới hiểu vì sao khi đó hắn lại nạp thêm nhiều tiền điện thoại, nhưng vẫn không rõ hắn định làm gì. Hắn giải thích, đây là bảo hiểm hai chiều, nói rõ hơn thì có nhiều chuyện đều phải chờ đợi đến đúng thời điểm, nhiều cách có thể phát hiện được sự tồn tại của thứ đó, không nhất thiết phải dùng đến cách xưa cũ. Thông thường, sóng điện thoại cũng nhạy, căn phòng yên tĩnh như vậy, chỉ cần chút tiếng ồn là đã có thể nghe được. Nếu như chúng ta cùng với con chó này đều không chú ý đến việc xuất hiện của thứ đó, ít nhất còn có cái nhắc nhở chúng ta.

Tôi không biết điều hắn nói có căn cứ hay không, nhưng nghe vậy sự chú ý của tôi đều dồn hết vào chiếc điện thoại. Điện thoại bình thường, có vẻ đang vọng lại âm thanh chúng tôi nói chuyện. Tôi bắt đầu bình tĩnh, nín thở, lắng tai nghe. Tần Nhất Hằng cũng trầm tư nhìn chiếc điện thoại đang sáng. Trong chốc lát, cả căn phòng trở nên vô cùng yên lặng.

Bầu không khí này thực sự gây áp lực, tôi muốn nói nhưng phải kiềm chế, thay vào đó nuốt nước miếng liên tục. Một lúc sau, con chó đang ngon giấc đột nhiên đứng dậy, nghiêng đầu không biết nhìn cái gì. Thình lình, tiếng gõ cửa vang lên, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý mà vẫn giật mình.

Tần Nhất Hằng ngược lại bình tĩnh, đưa tay ra dấu “suỵt”. Tiếng gõ cửa cũng không mạnh như tôi tưởng, có vẻ là một người vô cùng nho nhã. Tôi quay lại nhìn chằm chằm vào con chó, nhưng nó không hề sủa, điều này khiến Tần Nhất Hằng cũng phải ngạc nhiên. Tôi cúi đầu nhìn, lập tức giật mình. Vừa mới lơ là giây lát, di động của Tần Nhất Hằng đã tắt từ lúc nào. Đúng lúc này, con chó đột ngột cất tiếng sủa, lòng tôi lạnh toát đi. Bởi nó không phải chó trưởng thành, tiếng kêu non nớt, hơn nữa điều khiến người ta hoảng sợ hơn, là nó không sủa về hướng cửa, mà lại quay về hướng phòng ngủ người chủ cũ đã thắt cổ.

Tần Nhất Hằng vỗ đùi kêu, hỏng rồi, chúng ta tính sai cả rồi, mẹ kiếp, ông ta mỗi đêm gõ cửa không phải vì muốn vào nhà, mà muốn người ta mở cửa để được ra ngoài, cửa này chắc chắn có hai lớp, căn phòng ắt hẳn cũng có vấn đề!

Tôi nói, cậu đừng kêu ca nữa, nhanh tính xem phải làm gì bây giờ, loạn hết cả lên rồi.

Tần Nhất Hằng lấy trong túi ra một ít đậu nành, bảo tôi nắm chặt trong tay trái, nếu bỗng dưng rùng mình thì vung một ít ra. Chúng ta đã đến đây rồi, chỉ bằng cứ xem xem rốt cuộc đó là thứ gì.

Lòng thì rối loạn, nhưng nghe Tần Nhất Hằng bảo không nên chạy trốn, tôi chỉ còn biết cố gắng. Con chó vẫn sủa. Sao hàng xóm xung quanh chưa chạy tới mắng mỏ chúng tôi gây mất trật tự? Chẳng lẽ chuyện ma quái trong căn hộ trầm trọng đến thế?

Ý nghĩ càng khiến tôi ớn lạnh. Tôi liền vung mấy hạt đậu nành ra. Vốn chỉ định vung một ít, nhưng căng thẳng nên lại quá tay.

Vung xong, tôi cảm thấy thứ gì đó vừa tới gần mình đã tiêu biến. Cảm giác này tiếp tục xuất hiện vài ba lần nữa, mỗi lần tôi đều vung đậu. Đậu nành trong tay tôi vốn không nhiều, đúng lúc đang định xin thêm thì con chó đột ngột ngừng sủa.

Tôi và Tần Nhất Hằng đứng im tại chỗ thêm một lúc rồi mới dám động đậy. Tôi hỏi hắn, vì sao ban nãy thứ kia xuất hiện, hắn lại không cảm nhận được, Tần Nhất Hằng cũng bất ngờ, cho rằng có thể là tại lối bài trí của căn hộ này. Muốn hiểu được rõ ràng, phải dẹp bỏ hết các vật dụng trang hoàng đi đã. Hắn vào phòng ngủ xem xét. Tôi bước theo sau, phát hiện phòng ngủ không hề thay đổi gì, di động của tôi vẫn nằm nguyên vị trí, chẳng qua đã tắt máy. Tôi mở di động, thấy pin đã cạn sạch.

Việc những thứ không sạch sẽ ảnh hưởng tới các thiết bị điện tử, tôi đã thấy nhiều lần trong phim kinh dị, nhưng ngoài đời thực thì chưa từng thấy bao giờ, cho nên tôi cũng không biết đây là do thứ đó tác động hay chỉ vì điện thoại tự có vấn đề. Sau khi tôi lấy lại di động, đêm đó không còn xảy ra bất kì sự lạ nào khác, tiếng đập cửa cũng chấm dứt vào lúc con chó ngừng sủa.

Tôi cùng Tần Nhất Hằng đợi tới sáng mới quay lại khách sạn, dọc đường đi chúng tôi bàn bạc về chuyện xảy ra đêm qua, cùng suy đoán nhiều hướng. Trên thực tế chỉ có hắn không ngừng phán đoán, tôi phụ họa mà thôi.

Theo Tần Nhất Hằng, đại để ngôi nhà này lúc lắp đặt nội thất đã bị một cao nhân động tay động chân, cho nên chủ nhà dù đã chết vẫn bị giam hãm, không thể đầu thai, hơn nữa còn bị mắc kẹt trong vòng thời gian ấy, cứ phải lặp đi lặp lại cái chết của mình. Tần Nhất Hằng nói, thứ này chưa chắc đã có khả năng hại người, nhưng mỗi ngày linh hồn đó đều cảm thấy mình thực oan uổng, nếu có ai vào ở thì dần dần người đó sẽ sinh bệnh tật. Về phần vì sao chủ cũ đó thắt cổ tự sát, chúng tôi không biết.

Đối với chúng tôi mà nói, đây không phải chuyện quan trọng, mục đích bôn ba tới đây là vì căn hộ. Tần Nhất Hằng nói, theo tình hình hiện tại chắc chắn không thể giải quyết được, trừ phi chúng tôi mua đứt rồi bóc bỏ lớp giấy dán tường cùng toàn bộ đồ vật nội thất, may ra mới có thể tìm được nguyên nhân.

Kì thực tôi vốn có ý định mua căn hộ này, nhưng xét tình hình hiện tại thì có vẻ mạo hiểm. Bởi dù có mua được nó cũng chưa chắc đã giải quyết được rắc rối. Nhưng dù sao tôi cũng hiếu kì nên tán thành đề nghị của Tần Nhất Hằng. Cứ thế, chúng tôi thống nhất xong xuôi, nếu có thể ép xuống một mức giá hợp lý thì sẽ mua ngay.

Sau một đêm mệt mỏi, chúng tôi ngủ mãi đến tận chiều mới đi tìm vợ chủ nhà, tôi lại múa mép một phen, cuối cùng ép được một giá lý tưởng. Kí hợp đồng xong xuôi, tôi và Tần Nhất Hằng quay về khách sạn tiếp tục nghỉ ngơi, quyết định mai gọi thợ tới dọn dẹp căn hộ.

Ngày hôm sau, Tần Nhất Hằng mang con chó bán lại cho tiệm thú kiểng, tiếp đó thuê bốn người thợ. Đầu tiên là phá cánh cửa gỗ của căn hộ, nhát búa vừa bổ xuống, đã phát hiện điều kì quái. Cánh cửa này được chế tạo đặc biệt, ở giữa phần thịt gỗ còn có một lớp vật chất gì đó nữa. Tôi đưa tay sờ, thấy nó không quá cứng. Tần Nhất Hằng ngửi rất lâu, xem xét một hồi, rồi cho tôi hay, đây đại khái là chu sa, da lừa, vụn gỗ và một hỗn hợp lạ lùng tạo thành. Nếu hắn đoán không nhầm, vụn gỗ này chắc chắn được nghiền từ ròng rọc kéo nước lâu năm. Ròng rọc kéo nước quanh năm lặp đi lặp lại một loại chuyển động, lại được tiếp xúc với hơi người, theo truyền thuyết thì có thể bảo vệ sự êm ấm trong gia đình. Làm thế này, một là để trừ tà, hai là để giúp vợ chồng thuận hòa. Xét theo tình hình hiện tại, xem ra việc chế tạo cánh cửa này chính là chủ ý của cặp vợ chồng nọ, ai ngờ khéo quá hóa vụng, không may khiến cho linh hồn người chồng bị kẹt trong nhà.

Tiếp đó chúng tôi lần lượt bóc hết giấy dán tường và trần nhưng chẳng phát hiện được thêm điều gì khác. Cuối cùng Tần Nhất Hằng để ngỏ cửa sổ cho thông khí mấy ngày, nói rằng, chủ nhà thế nào rồi cũng tự động ra đi thôi. Tuy hắn cam đoan rằng sẽ bình yên vô sự, nhưng tôi vẫn lấn cấn việc người đàn ông đó đang êm đẹp yên lành lại kết liễu cuộc đời một cách bí ẩn. Tần Nhất Hằng lại nói, có những chuyện tự nó đã được sắp đặt, nhiều người bị bệnh lâu ngày hoặc có ý định tự tử đều chết vào đúng trước đêm giao thừa. Người ta cho rằng đó chỉ là trùng hợp, thực ra không phải, nói sâu xa thì nó có quan hệ đến dương thọ và số mệnh, nói đơn giản thì chính “Diêm vương muốn anh chết vào canh ba, anh không thể sống được đến canh năm”.

Hắn còn mạnh dạn đặt ra giả thiết, nếu đêm đó chủ nhà không lỡ tay khiến tên trộm nọ giật mình ngã xuống, có lẽ khi vào ăn trộm hắn sẽ giết hết cả nhà họ. Lại theo thuyết về vận mệnh mà nói, mỗi việc trên đời đều có nguyên nhân, có lẽ đây chính là lựa chọn thầm lặng của chủ nhà. Biết đâu việc ngộ sát người khác đã làm tâm lý chủ nhà bị ảnh hưởng nặng nề, kìm nén lâu ngày sinh ra chán chường. Nhưng người đàn ông đó tự sát đúng vào đêm ba mươi có lẽ là một sai lầm thực sự. Nhà nhà dán giấy đỏ đốt pháo trừ tà, không có quỷ sai dẫn đường, e rằng ông ta không thể nào tìm được cửa luân hồi.

Căn hộ đó tôi không kiếm chác được mấy. Một tháng sau, tôi nhờ bên môi giới tìm khách trọ là mấy cậu sinh viên sắp tốt nghiệp, cũng chỉ lấy giá thấp. Khi ấy, tôi đã nói thẳng với họ rằng căn hộ này từng có người chết, nhưng đã mời thầy pháp về làm lễ rồi. May mà mấy cậu sinh viên cũng chẳng sợ gì, còn hào hứng dọn tới ở. Sau chuyện này tôi thấy mình lờ mờ ngộ ra điều gì, nhưng nghĩ kĩ cũng không thấy rõ ràng hơn. Tóm lại, sự tình về căn hộ cứ thế qua đi.

Việc làm ăn của chúng tôi bị trì hoãn một thời gian ngắn, hơn chục ngày trôi qua mà chẳng mua được ngôi nhà nào khác. Chủ yếu là vì Viên Trận đã ra nước ngoài nên không có tin tức mới. May mà phần kinh doanh nhỏ của chúng tôi bắt đầu thu được kết quả, nên cũng không thấy trống vắng lắm. Đợi đến khi Viên Trận trở về, chúng tôi mới lại tiếp tục thu mua nhà.