← Quay lại trang sách

Chương 6 Thua lỗ

Ngôi nhà lần này không phải nhà dân mà vốn là căng tin của một cơ quan nhà nước, sau được sửa chữa lại thành kho hàng. Tuy vậy, nó lại nằm ở vị trí đẹp, trong một thành phố lớn ở miền Trung. Tôi và Tần Nhất Hằng nhận thấy có thể biến nó thành một tiệm rửa xe, rất có tiềm năng kinh doanh.

Nơi này trước đây không có ai chết, chỉ có quản lý căng tin bỗng nhiên biến mất, còn khuân theo két sắt vốn cũng chẳng có bao nhiêu tiền, sống không thấy người chết không thấy xác. Tận một tháng sau, người quản lý này mới xuất hiện tại Thiên Tân, đâm đầu vào đoàn tàu tự sát. Khi chết trên người ông ta không có tiền bạc, không mang theo bất cứ đồ tùy thân nào, đến cả chứng minh thư cũng không. Nghe người nhà kể, trước khi bỏ đi ông không hề tỏ vẻ gì bất thường, chỉ nói với đứa con gái nhỏ rằng muốn ra ngoài mua đồ ăn, cũng không mang theo hành lý. Sau này cơ quan ấy chuyển đổi hình thức, căng tin bị sửa thành nhà kho, cho một xưởng thép nhỏ thuê lại.

Cứ thế yên bình được vài năm, đến gần đây, xưởng cán thép cũng xảy ra chuyện tương tự. Một công nhân vừa mới vào làm không bao lâu đã nhân lúc đêm tối trộm một phần vật liệu rồi bỏ trốn. Điều khiến người ta kinh ngạc là công nhân này cũng chết ở Thiên Tân, hơn nữa còn tự sát giống hệt người quản lý trước đây.

Bởi chuyện cũ từng được truyền miệng xôn xao trong thành phố nên công nhân nọ vừa chết, ai nấy đều gợi lại hoặc liên tưởng đến sự cố ngày xưa. Xưởng cán thép từ đó bắt đầu làm ăn thua lỗ, không bao lâu sau thì đóng cửa. Tiếp theo nơi này lại thành một tiệm rửa xe, cũng rơi vào cảnh ế ẩm. Nhiều người đều nói kho hàng này độc, dần dà không ai muốn thuê.

Có nhiều nguyên nhân khiến một cửa hàng lỗ vốn: kinh doanh không tốt, bị chèn ép cạnh tranh, thậm chí cả vì phong thủy... So ra thì xác suất bị ma quỷ quấy phá cực kì nhỏ. Đầu tiên là ma quỷ ít khi chặn đường tài lộc, tiền tài đối với chúng không có ích lợi gì, nhưng đương nhiên cũng có hồn ma giữ của. Tôi đã từng nghe một câu chuyện từ lâu rằng, có lão già vô cùng keo kiệt, bình thường một đồng cũng không lọt, ngày nọ trụy tim đột ngột qua đời. Con trai con gái lão muốn chia tài sản, nhưng cả nhà tìm kiếm rất lâu cũng không tài nào tìm được, đương nhiên không loại trừ trường hợp trước khi chết lão đã cất kĩ cuốn sổ tiết kiệm đi. Nhưng kì quặc ở chỗ, khi con cái đốt cho lão nhiều giấy tiền vàng bạc rồi khấn, tiền của dương gian cha cũng không thể tiêu được, hay là hãy đem chúng cho con, bọn con sẽ đổi thành tiền âm phủ đốt cho cha. Sau lần khấn đó, họ lại dễ dàng tìm ra sổ tiết kiệm. Câu chuyện lúc đồn đến tai tôi không biết đã bị thêm mắm dặm muối chưa, nhưng tôi tin rằng quả thật có chuyện như vậy. Tuy nhiên, nơi này không liên quan gì đến ma giữ của, cho nên chúng tôi chỉ còn cách tự mình đi xem thế nào.

Tôi và Tần Nhất Hằng chuẩn bị qua loa rồi lên đường. Bàn bạc trên đường đi, chúng tôi đều cảm thấy vụ này không khó xử lý. Ngôi nhà kho không xảy ra chuyện gì đặc biệt kì lạ, tuy có hai người từng làm ở đó bị chết nhưng đều chết ở nơi khác nên cũng không xem như bị ám được. Hơn nữa bây giờ chẳng ai buồn hỏi vì sao những người thuê mảnh đất này đều làm ăn thua lỗ, nguyên nhân quá nhiều, cùng lắm là có liên quan đến phong thủy. Chúng tôi nghĩ cứ mua mảnh đất này, tìm cách xung hỉ [8] rồi cho ai đó không mê tín thuê, cũng có thể ăn lời.

Khi đến nơi vừa vặn là buổi sáng, chúng tôi xuống máy bay rồi nhanh chóng tìm gặp chủ đất. Mới trao đổi đơn giản vài câu, chưa đưa chúng tôi đi xem đất ông ta đã ra giá. Tôi không nghĩ ông ta đưa giá cao như vậy nên có hơi do dự. Tần Nhất Hằng thì vẫn muốn xem nhà kho trước rồi mới quyết định nên mấy người chúng tôi cùng đi xem.

Ngôi nhà kho này tổng cộng gần 500 m², bên trong không có gì nên vô cùng trống trải. Tôi bắt chước Tần Nhất Hằng dạo quanh một vòng, hắn gật đầu với tôi, ngụ ý ở đây sạch sẽ. Đã trải nghiệm kha khá, tôi cũng có chút ít cảm giác. Thông thường khi bước vào những nơi có vấn đề thì người ta sẽ cảm thấy bức bách dù không rõ là bức bách điểm nào. Nơi này lại không như vậy. Tuy hiện tại thích nhưng tôi chỉ im lặng vờ suy nghĩ, mục đích là để ép giá.

Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi quản lý nơi này lại chẳng có ý hạ giá. Tôi nói muốn trở về suy nghĩ, đến tối sẽ trả lời. Lần này chúng tôi không phải tìm cớ mà thực sự muốn suy nghĩ, ít nhất cũng cần trao đổi ý kiến.

Về đến khách sạn, Tần Nhất Hằng lấy máy tính ra, so sánh căn cứ vào giá bất động sản tại các thành phố lớn. Cái giá chủ đất đưa thực ra cũng tốt, chẳng qua chúng tôi phải xem mảnh đất này sẽ dùng để làm gì và tại sao lại thua lỗ. Tần Nhất Hằng nói, từ khía cạnh phong thủy, bên ngoài không hề có vấn đề, trong nhà kho lại trống không, đến cả cái ghế cái bàn cản trở cũng không có. Rõ ràng việc kinh doanh lỗ phần lớn là do cách thức kinh doanh chứ không phải tại phong thủy. Nhưng theo kinh nghiệm trước đây, tôi cảm thấy không nên hấp tấp quyết định, phải tiếp tục quan sát, e rằng có những vấn đề chưa được phát hiện.

Tiếp theo chúng tôi xem xét việc hai người kia cầm tiền bỏ trốn, sau cùng đều lao đầu vào tàu hỏa tự sát. Thật ra tôi không yên tâm vì cảm thấy tuy hai sự việc cách nhau một khoảng thời gian dài, vậy mà giống nhau quá. Tần Nhất Hằng lại tỏ ra lạc quan, nói ràng trên thế giới chuyện trùng hợp nhiều lắm, nhưng sự lo lắng của tôi cũng không hẳn dư thừa, có thể giữa họ có mối liên hệ nào đó. Nhưng nghĩ kĩ lại thì tuổi tác của họ không chênh lệch quá nhiều, người công nhân không thể là do quản lý kia đầu thai thành được.

Giá bán lần này cao hơn dự đoán nhiều, cho nên chúng tôi vẫn hơi do dự, mãi vẫn không thể quyết được, Tần Nhất Hằng bèn nói, tạm thời quan sát thêm vài ngày xem phát hiện được gì mới không.

Mấy hôm sau, chúng tôi sáng tối mỗi ngày hai lần đến đó, đa số chỉ ở bên ngoài quan sát, vẫn không thấy bên trong vương vất chút oán khí nào, có lẽ cũng an toàn.

Nhưng chính vào lúc chúng tôi chuẩn bị mua thì phát hiện ra điểm kì lạ. Kể ra cũng thật trùng hợp, một buổi tối nọ, chúng tôi theo thường lệ đến bên ngoài khu đất để quan sát, tình cờ hôm đó là tiết Hàn y [9] , ngày đốt áo ấm cho những người thân đã khuất, nhiều người đứng đốt vàng mã ở ngã tư đường. Tần Nhất Hằng thấy vậy phát hoảng, vỗ vai tôi rồi nói, xem ra chúng ta quyết chờ thêm mấy ngày là đúng, nhà kho này quả nhiên có vài chỗ kì lạ.

Tôi không hiểu lắm nhưng cũng đoán được điều hắn nói có liên quan đến việc đốt vàng mã kia. Tôi hỏi hắn đã thấy gì, Tần Nhất Hằng suy nghĩ một lúc rồi bảo cũng không giải thích rõ ràng được, nhưng đám vàng mã kia đốt xong đều bị hút vào nhà kho.

Tôi nghe xong giật mình, trong đó có người cướp tiên âm sao? Tần Nhất Hằng cho ràng chuyện này bất thường nhưng cũng không giải thích được nguyên do, trừ phi bây giờ chúng tôi vào trong xem xét. Tôi lập tức lùi lại, dù đã trải qua bao nhiêu chuyện và bớt nhát gan hơn, nhưng bản năng vẫn e dè chuyện đêm hôm khuya khoắt chờ gặp ma quỷ.

May mà Tần Nhất Hằng cũng không kiên quyết đòi vào, chỉ nói bây giờ không thể mua nơi này. Trước khi rời đi, hắn cũng mua một ít vàng mã ven đường để đốt, bảo rằng đây là đốt cho những cô hồn dã quỷ, anh đừng có bắt chước, không phải ai cũng làm như vậy được.

Tôi vừa đứng nhìn, vừa nghiền ngẫm lời hắn. Theo như hắn nói thì món tiền âm này sẽ bị thu vào nhà kho, phải chăng đây là nguyên nhân khiến ai làm ăn trên đất này cũng thua lỗ? Bên trong có một con ma hám tiền, muốn ẵm cả tiền âm lẫn tiền dương? Nhưng bây giờ không ai làm rõ được duyên cớ.

Chúng tôi lại quay về khách sạn bàn bạc. Tần Nhất Hằng phân tích, những lần trước chúng ta tới không phải là ngày đốt vàng mã nên không phát hiện ra điều bất thường, có thể thứ bên trong kia chỉ quay về vào những ngày này, bởi vậy ngày mai chúng ta sẽ lại vào trong thám thính thêm lần nữa. Nghe hắn nói vậy tôi cũng tán thành, dù sao là ban ngày, cũng không cần quá đề phòng.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi vờ như vẫn còn hứng thú, lại gọi chủ đất đưa chúng tôi đi xem nhà kho. Lúc cửa mở, tôi cứ tưởng sẽ cảm nhận được chút gì đó nhưng không hề. Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, nhìn thế nào cũng không giống một nơi bị ma ám.

Tần Nhất Hằng lại rảo một vòng, lần này hắn xem xét vô cùng cẩn thận nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Không còn cách nào khác, chúng tôi vờ lấy lý do cần chuẩn bị tiền để trì hoãn với chủ đất, sau đó quay về khách sạn.

Mọi chuyện khiến chúng tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ, không ngờ nhà không bị ma ám mà cũng gặp trở ngại. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tần Nhất Hằng nói, thực ra vẫn còn một cách, chúng ta mua vàng mã, tối nay đến ngã tư đường đốt. Lần này chúng ta đốt cho những người thân đã khuất trong gia đình, để xem diễn biến ra sao.

Nghe đề xuất, tôi cảm thấy đây cũng là một cách, nhưng đồng thời vẫn lo lắng, lỡ như xảy ra bất trắc, chúng tôi làm sao ứng phó kịp?

Hắn bèn an ủi, xem tình hình bên trong thì tôi thấy dù là gì đi nữa, nó cũng là thứ cầu tài, chưa chắc đã hại người. Tôi nghe bùi tai, nghĩ đi nghĩ lại thì cúng bái cho ông ngoại đã mất luôn thể. Bình thường những việc này do người khác trong nhà phụ trách, tôi cũng ít làm, hôm nay coi như cơ hội để thể hiện lòng hiếu thảo vậy.

Buổi chiều chúng tôi đi mua nhiều vàng mã, Tần Nhất Hằng lại mua một vốc lớn củ khởi [10] bắt tôi nuốt hết, nói là để cố định dương khí, đề phòng lũ quỷ túng quẫn bám lên người.

Chờ đến tối, chúng tôi lên đường tới nhà kho. Ở ngã tư đường, Tần Nhất Hằng lấy phấn vẽ một vòng tròn to trên mặt đất, sau đó đốt vàng mã ở bên trong vòng tròn ấy. Hắn nhóm lửa rồi bảo tôi lấy cây gỗ khơi lên cho cháy đều, mặt khác bảo tôi vừa khấn vừa đốt tiền cho ông ngoại.

Đêm đó trời có gió lớn, nhiều tàn giấy bị thổi bay lên, dính cả vào mặt, tôi cố chịu đựng đốt cho hết chỗ vàng mã. Tần Nhất Hằng luôn chăm chú nhìn tôi, không nói lời nào. Tôi đốt xong chợt thấy hắn chau mày nhìn đám tro tàn.

Tôi hỏi hắn đã phát hiện ra cái gì rồi. Hắn bảo, việc xảy ra không giống với dự tính. Số vàng mã này không phải bị cướp, mà là bị thu. Tôi hoàn toàn không hiểu, bị cướp và bị thu thì có gì khác nhau? Không phải là tiền đều nằm trong tay kẻ khác sao?

Tần Nhất Hằng lại giải thích, khác nhau chứ, phân tích ra thì “cướp” là việc làm trái pháp luật, còn “thu” thì là hợp pháp, anh đã hiểu chưa?

Tôi nghĩ một lúc cũng đại khái có thể hiểu được, bèn lên tiếng, vậy theo ý cậu là vừa rồi có quỷ sai đến lấy tiền đi sao?

Tần Nhất Hằng gật đầu, chính là vậy, nhưng hiện nay quan trọng nhất là tất cả vàng mã đều bị thu vào bên trong nhà kho kia. Tuy vẫn chưa rõ trong đó cụ thể là thế nào, nhưng có lẽ nó chính là dịch trạm của cõi âm. Dịch trạm vốn là nơi tiếp nhận và vận chuyển công văn thư từ thời xưa, gần giống như bưu điện ngày nay.

Nếu hắn đoán đúng thì số tiền âm kia được nơi đó thu lại rồi quỷ sai sẽ làm nhiệm vụ phân phối chúng đi. Cho nên làm ăn ở mảnh đất này thua lỗ cũng là dễ hiểu. Tài lộ thực ra cũng là âm lộ, chúng ta không nhìn thấy được hình dáng cụ thể của chúng. Âm lộ nơi này bị chiếm dụng dài hạn, cho nên tài lộ tắc nghẽn. Trừ phi có bản lĩnh thực sự phi thường, chứ nếu không, muốn dùng phong thủy để cõi âm nhường đường thì quả là không tưởng.

Tôi suy nghĩ một lát, ai từng đốt vàng mã cho người đã khuất đều biết, nhiều nơi có tập quán ghi tên của người đã khuất lên giấy hoặc đốt một phong thư trước khi hóa vàng. Ngoài ra đa số đều đốt dư ra cho cô hồn dã quỷ, để họ đừng cướp phần của người thân mình.

Theo cách nói của Tần Nhất Hằng thì phần tiền âm sẽ bị thu hết lại rồi mới sắp xếp chia ra, nghe có vẻ năng suất, chỉ là không ai được tận mắt nhìn thấy, cũng không thể lén nhìn trộm.

Nghe hắn giải thích như vậy, tôi đâm ra chán nản. Thế này tức là không thể mua được ngôi nhà kho, vì mua cũng không có lợi ích trong tương lai còn gì. Tần Nhất Hằng tỏ vẻ bất đắc dĩ, cũng là chuyện chẳng đặng đừng, chúng tôi không có khả năng lớn như vậy, món tiền này không kiếm được rồi.

Chúng tôi đứng ở ven đường hàn huyên thêm chốc lát, đến khi sắp lạnh cóng mới chạy về khách sạn. Lúc đi đường tôi vẫn mải suy nghĩ về cái chết của hai người nọ. Tần Nhất Hằng nói, người đã chết rồi, lại còn chết ở thành phố khác, cho nên muốn biết vì sao họ chết thì chỉ còn cách chiêu hồn. Nhưng để gọi được những linh hồn như vậy thật sự khó khăn, không cẩn thận còn khiến bản thân gặp phiền toái, cho nên đừng vì hiếu kì mà mạo hiểm như vậy.

Hiện tại hắn đã biết được nguyên do, cũng suy đoán được cảnh ngộ của hai người kia. Thứ nhất, bát tự của hai người kia nhất định mang tính âm, cũng chưa chắc đã là loại chí âm mà có thể là đúng lúc đó họ gặp xui, ví như chui qua háng của phụ nữ đang có kinh nguyệt vân vân...

Thứ hai, cả hai người đó đều là loại tham tiền, muốn trộm của công, không hiểu tại sao lại bị quỷ sai để ý, cuối cùng hết tám phần là biến thành ngựa của chúng, bị chúng dùng để vận chuyển hàng hóa, hồn phách phân tán gần hết, không trở về cõi dương được. Cũng có thể do dương số họ đã tận nên chết trên âm lộ.

Tần Nhất Hằng tiện miệng nói thêm: nhiều con đường, ví như đường ray xe lửa, đều được xây dựa trên những nguyên tắc chung như khu vực, địa hình, chính sách, thậm chí cả tài chính. Sâu bên trong những yếu tố đó đều bao hàm một thứ, đó chính là phong thủy. Từ thời xa xưa, việc chọn kinh đô hay việc phát triển mở mang những tuyến đường lớn nhỏ đều được tính toán cẩn thận. Cho nên, giờ chúng ta có thể phát hiện được một điều, phàm là thành phố được xây dựng từ thời xưa thì đều không gặp thiên tai, những con đường được mở từ thời đó cũng vậy. Điều này có thể xem như sự kì diệu của huyền học, không thể hiểu thấu đáo, cũng không thể phủ nhận chúng.

Mỗi con đường được mở đều theo sát những đạo lý này, thấy rõ nhất là những con đường cổ. Mà đường, cũng không chỉ dành cho người dương, như hai người nọ chết trên đường ray xe lửa, kì thực là chết trên âm lộ vậy.

Dẫu tôi có cảm giác nơi đó tiềm năng thì cuối cùng cũng không mua được, thật đáng tiếc. Nhưng chuyến này tôi cũng có thu hoạch, chí ít là biết thêm được nhiều kiến thức mới.

Vài ngày sau khi trở về, tôi bị cảm sốt. Ban đầu tưởng mình bị ma ám, cũng bởi bệnh nghề nghiệp nên sợ bóng sợ gió suốt ngày. Tần Nhất Hằng đến xem, bảo tôi chỉ bị cảm lạnh, uống thuốc vài ngày sẽ khỏi. Hôm sau có một người bạn học cũ đến tìm. Cậu ta bảo nghe nói tôi đang làm mấy việc liên quan đến thần linh ma quỷ nên muốn nhờ tôi đưa ra lời khuyên.