← Quay lại trang sách

Chương 16 Chuyện đêm

Dọc đường, tôi có cảm giác hoảng sợ khó tả. Với tính cách của Tần Nhất Hằng mà khuya thế này rồi vẫn gọi tôi đến, sự việc có khả năng còn xấu hơn tôi tưởng tượng. Cửa vừa mở, quả nhiên thấy sắc mặt hắn rất tệ. Không chờ tôi hỏi, hắn đã chỉ tay ra sau, rồi đứng sang một bên cửa, tỏ ý muốn để tôi tự nhìn.

Lúc này tôi mới phát hiện có một vật lớn đứng chình ình giữa phòng khách nhà hắn, vật đó bị một tấm vải nhựa màu đen phủ lên, xem hình dáng thì hẳn thể tích không nhỏ. Tần Nhất Hằng không giải thích, chỉ đi tới gần món đồ, lấy tay kéo tấm vải nhựa xuống. Tất cả đèn trong nhà Tần Nhất Hằng đều được bật, phòng khách cũng đèn đuốc sáng trưng, vậy mà khi nhận ra là gì thì tôi vẫn không khỏi ớn lạnh: Lại là cái tủ quần áo! Làm sao nó xuất hiện ở đây được?

Tôi đưa mắt nhìn hắn.

Tần Nhất Hằng châm một điếu thuốc, lại tiện tay châm cho tôi một điếu, ngồi xuống sofa quan sát chiếc tủ, đoạn nói, tôi về nhà thì phát hiện nó đã ở đây rồi, kiểm tra cửa nẻo trong nhà đều không có vết tích bị cạy mở. Nói đoạn, hắn rít mạnh một hơi thuốc, đứng dậy đi đến bên cạnh tủ áo nói tiếp, tôi đã xem cẩn thận, cái tủ này có lẽ là cái ở trong từ đường.

Nghe đến đây, nỗi kinh ngạc của tôi không còn từ ngữ nào diễn tả được nữa. Nhà hắn ở tầng tám, trước tiên đừng nói đến người nào có thể dễ dàng mang chiếc tủ này để vào nhà hắn, chỉ riêng việc vận chuyển cũng đã vô cùng tốn sức. Chiếc tủ này rất cao, tôi ước lượng, thấy rằng cũng không thể mang vào trong thang máy được, còn nếu khiêng lên theo đường thang bộ thì quả là khó khăn. Tuy rằng tôi không rõ rốt cuộc cái tủ này nặng bao nhiêu, nhưng xem kích thước hình dạng của nó thì chắc chắn không hề nhẹ. Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.

Tần Nhất Hằng cười gượng, bảo tôi ngồi xuống sofa, nói tối nay muốn kể cho tôi một chuyện hoang đường vô cùng. Nói xong, hắn lấy một cuốn sổ ghi chép từ dưới bàn trà, lật ra hai trang cuối cùng đưa cho tôi xem. Tôi chỉ nhìn sơ qua là biết, đây chính là những con số trên tường từ đường, lúc đó tôi chú ý đến chúng nên ấn tượng vẫn rõ ràng.

Tôi lập tức hỏi hắn, cậu đã đoán ra những con số này ngoài chỉ thời gian còn ý nghĩa khác sao?

Tần Nhất Hằng gật đầu, nhưng không giải thích thêm mà đứng dậy vào phòng ngủ lấy một sợi dây thừng đặt lên bàn rồi nói, Giang Thước, tôi biết hiện giờ anh có nhiều nghi vấn, vì sao tôi phải liều mạng cùng anh đi tìm “chỉ bộ”, vì sao tôi lại bất ngờ cùng anh đến nhà Vạn Cẩm Vinh. Giờ đây, tôi có thể nói với anh, đó là bởi sợi dây thừng này, nó cũng đột nhiên xuất hiện trong nhà tôi như cái tủ kia.

Nghe hắn nói vậy, tôi bèn xem xét kĩ càng sợi dây thừng. Nghiêm túc mà nói, sợi dây thừng bện bằng gai kiểu này giờ hiếm gặp, chỉ đôi khi có thể thấy nó ở những bến tàu, được dùng để buộc những chiếc thuyền đánh cá cỡ nhỏ. Sợi dây này không thô ráp như những sợi dây dùng để buộc thuyền, nhưng cũng được bện từ nhiều sợi, đại khái là có hai đến ba sợi to như ngón tay, thoạt nhìn bình thường, điều duy nhất khiến người ta cảm thấy đặc biệt chính là mấy điểm màu đen được đánh dấu trên đó. Không biết đã dùng loại phẩm màu nào, nhìn sơ qua có đến bảy tám điểm.

Tình hình hiện tại làm tôi không kịp thích ứng, cũng lười không muốn đoán nên hỏi thẳng hắn sợi dây này có gì đặc biệt.

Tần Nhất Hằng ừ một tiếng, tiếp tục nói, sợi dây thừng này trông thì bình thường, nhưng lại có một cái tên không hề bình thường chút nào, huyền thuật gọi là “âm khấu”. Có nhiều người cả đời nghiên cứu huyền học cũng chưa được tận mắt thấy món pháp khí này, bởi nó quả thật hiếm thấy. Những điểm đánh dấu trên sợi dây chính là máu lạc đà, mỗi điểm tương đương với một mạng người!

Tôi cẩn thận đếm lại, có cả thảy mười một điểm, vậy là trên sợi dây này có linh hồn của mười một người sao? Nghĩ đến đây, tôi vô thức nhích ra sau, tự nhủ may mà vừa nãy không tò mò sờ vào thứ tà vật này. Tôi quay đầu lại hỏi Tần Nhất Hằng, rốt cuộc nó dùng để làm gì?

Tần Nhất Hằng bảo tôi đừng sợ rồi nói, “âm khấu” đích xác lợi hại, nhưng phải là người hiểu biết dùng thì nó mới phát huy tác dụng. Thực ra nó là sợi dây được người ta dùng để thắt cổ tự tử, nhưng theo huyền thuật chỉ có sợi dây đã lấy mạng ba người thì mới gọi là âm khấu. Tìm một sợi dây đã được dùng để tự sát thì dễ dàng, nhưng tìm một sợi dây đã qua ba lần tự sát thì quả thật vô cùng khó khăn. Nghe nói dùng âm khấu trói hai chân của người bệnh nặng thì có thể giữ người đó sống thêm ba ngày nữa; mà đem buộc với tóc người thì không cần tốn hơi tốn sức cũng có thể lôi hồn phách ra. Có điều đây mới chỉ là lời đồn, bởi bản thân hắn cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy vật này.

Tần Nhất Hằng cứ nói, còn tôi thì suy ngẫm. Muốn tìm sợi dây cũng không phải dễ, thuận theo sự phát triển của xã hội và tiến bộ của khoa học kĩ thuật, cách thức tự sát giờ đã không chỉ giới hạn ở treo cổ, uống thuốc độc hay lấy dao cắt cổ như thời xưa. Vậy mà, sợi dây này đã từng được mười một người dùng để treo cổ, có thể thấy tuổi đời của nó không hề ít, không chừng còn trước cả thời nước cộng hòa mới được thành lập. Nhưng nói đi nói lại, vật này thì có quan hệ gì với ông lão họ Vạn? Chẳng lẽ là do người nhà họ làm ra?

Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, hắn lại lấy dưới bàn trà ra một hộp diêm bằng gỗ, bảo tôi, nói trước đây nó được buộc dưới sợi “âm khấu”, địa chỉ nhà Vạn Cẩm Vinh được ghi vào giấy rồi nhét trong hộp này, có điều tờ giấy bị hắn vứt đi rồi, giờ chỉ còn lại chiếc hộp rỗng.

Tôi nhận lấy chiếc hộp, quan sát, nó có phong cách cổ xưa, bên ngoài không có hoa văn trang trí, không biết có phải đồ cổ hay không. Dù chỉ là hàng mỹ nghệ thì thoạt nhìn cũng mang chút vẻ đẹp cổ điển. Nhưng hiện giờ không phải là lúc để thưởng thức giá trị của nó, cho nên tôi bỏ chiếc hộp xuống hỏi hắn, nếu đã biết nhà của Vạn Cẩm Vinh, tại sao không đến ngay từ đầu? Tần Nhất Hằng cúi đầu suy nghĩ một lát, theo thói quen khẽ mím môi, rồi đáp vốn dĩ hắn đã định đến gặp tôi, nhưng trước đó hắn đã đi kiểm tra lai lịch của sợi “âm khấu” này. Sợi “âm khấu” có ba mạng đã hiếm gặp rồi, mà sợi này có tận mười một mạng, e rằng phải mấy chục năm mới xuất hiện một sợi. Hắn nghĩ một vật như vậy mặc dù không phải ai ai cũng biết, nhưng ít nhất thì trong giới huyền học hẳn sẽ có người nghe ngóng được, nên đã nhanh chóng tìm vài người để hỏi, tiếc rằng họ cũng không có thông tin về việc này. Không còn cách nào khác, hắn đành quay về gặp tôi. Không ngờ trên đường lại bị kẻ nào đó ra tay hãm hại, bốn bánh xe bị chọc thủng, xe cũng không khởi động nổi, chuyển sang đi taxi thì tài xế lại bị kẻ nào đó đùng thuật che mắt, rốt cuộc khi đến nơi đã thành quá muộn.

Tôi gật đầu, xem xét lại những việc xảy ra sau đó, e rằng nguyên nhân hắn bị người khác ám hại, chính là bởi có kẻ sợ chúng tôi nhanh chân phát hiện được manh mối ở nhà Vạn Cẩm Vinh. Tuy nhiên, sau này Tần Nhất Hằng từng đưa ra giả thiết có thể Viên Trận chính là “chỉ bộ”, nếu đúng như vậy, kẻ giả mạo Lưu thọt kia rốt cuộc đang tìm kiếm thứ gì? Chẳng lẽ không phải là “chỉ bộ”?

Tôi hơi váng vất, cũng không muốn nghĩ thêm nữa, đợi Tần Nhất Hằng nói tiếp. Xem chừng hắn nói cũng mệt rồi, khui cho mỗi người một lon bia mới tiếp tục, tôi biết anh chắc chắn đang nghĩ, mặc đù nguyên nhân đi tìm “chỉ bộ” chính là do sợi âm khấu này bỗng nhiên xuất hiện một cách khó hiểu tại nhà tôi, nhưng nguyên nhân sâu xa hơn tôi lại cứ che giấu không nói cho anh biết, hôm nay, tôi cho rằng sự việc đã đến mức không cần phải tiếp tục giấu giếm nữa. Giang Thước, tôi làm gì cũng đều vì muốn tốt cho anh, tiền cứ kiếm là ra, nhưng mạng thì chỉ có một, anh hiểu không?

Tôi hoàn toàn không hiểu những lời này của hắn, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc kia, trong lòng tôi mơ hồ xuất hiện một dự cảm chẳng lành. Hắn nói xong uống một hơi hết lon bia rồi vào trong phòng ngủ lấy một thứ. Món đồ này bọc bằng vải mưa, xem chừng rất được quý trọng. Tôi nhìn hình dáng, thầm nghĩ, là một bức tranh ư? Chờ đến khi từng lớp vải mưa được mở ra tôi mới phát hiện, đây là tấm ván quan tài trong ngôi nhà có trận pháp “cửu tử trấn long”, tên của tôi và bát tự đều nằm trên đó, không sót chữ nào. Nhìn thấy vật này, lòng tôi lạnh ngắt. Vật này cùng cái tủ không rõ lai lịch kia thực sự quỷ quái vô cùng.

Tần Nhất Hằng không giải thích nữa, chỉ chậm rãi lật tấm ván quan tài lên, sau đó im lặng nhìn tôi, khi mặt bên của nó hiện ra trước mặt tôi, tôi lập tức kinh hãi.

Mặt bên đó cũng có chữ! Nhưng tại sao trước kia chưa từng thấy hắn nhắc tới? Đêm đó tôi cũng chỉ nhìn qua loa thấy một mặt của tấm ván nằm trên sàn nhà. Xem chừng Tần Nhất Hằng đã phát hiện ra ngay là mặt sau cũng có chữ viết, nhưng không để tôi nhìn thấy, tôi cũng không nghĩ hắn lại đem tấm ván về nhà. Điều này thực sự làm tôi chấn động. Đến khi nhìn rõ dòng chữ trên đó, tôi càng chết lặng hơn. Vài giây đầu tiên thậm chí còn trống rỗng, tôi không biết loại cảm giác này gọi là gì, có lẽ là câu đố dành cho tôi đêm nay quá sức thâm ảo rồi.

Phần sau của tấm ván cũng có liên quan đến tôi, hơn nữa còn có quan hệ sâu xa hơn cả bát tự, bởi trên đó viết: Giang Thước, qua đời năm Giáp Ngọ, tháng Bính Dần, ngày Ất Mão.

Đây là thời điểm chết của tôi sao? Tôi rít một hơi thuốc rồi quay sang hỏi Tần Nhất Hằng. Hắn lắc đầu, nói, tôi cũng không biết, nhưng sau chuyện này thì có thể lắm. Trận “cửu tử chấn long” do cao nhân sắp đặt, nhưng tại sao lại dụ chúng ta tới phá giải, tôi cũng chẳng dò được manh mối, cho nên tôi không nói cho anh biết chuyện này, sợ anh sẽ suy nghĩ. Hơn nữa hiện tại không ai biết được thời điểm chết này có đúng hay không. Dù vậy chúng ta vẫn có thể điều tra, tuy chẳng khác nào đánh bạc, nhưng lại không có cá cược, Giang Thước, anh có thể sẽ thua mất mạng.

Giọng hắn khàn đi, không biết có phải vì đã hút thuốc quá nhiều không, dù sao hai điếu thuốc của chúng tôi cũng chưa tàn. Tôi bình tĩnh lại, chẳng còn cảm thấy đây là một sự việc kinh khủng nữa. Tôi nói với Tần Nhất Hằng, theo thời gian trên tấm ván thì tôi còn dương thọ hai năm, vả lại chuyện này cũng chưa chắc là thật, lỡ chỉ là trò đùa dai của một kẻ điên thì sao? Mặt khác, hắn nói cho tôi biết việc này, có phải hi vọng tôi sẽ cùng hắn đi điều tra? Hắn gật đầu, nói, kì thực hắn cũng đã suy nghĩ, nếu không nói cho tôi biết, chỉ sợ sau này mỗi khi đi xem nhà không kiếm được tiền tôi sẽ không chịu theo.

Nói đoạn, Tần Nhất Hắng cười bất đắc dĩ rồi lại cầm cuốn sổ lên, chỉ vào dãy số nói, tôi nghiền ngẫm rất lâu, cảm thấy ngoài chỉ thời gian thì dãy số này còn chỉ tọa độ. Tôi đã dùng thử Google Map để định vị, vị trí tương ứng là một thành phố nằm ở phía Nam tỉnh lân cận, ở đó sắp khởi công một hạng mục bất động sản lớn. Nếu tôi đoán không sai thì tọa độ này là chỗ đó.

Suy luận của hắn là có khả năng, tuy nhiên dãy số trên không ghi chú thông tin về mặt địa lý. Có lẽ hắn đã dùng Google Map tra đi tra lại nhiều lần, địa điểm đó hẳn là kết quả sau khi sàng lọc. Tuy vậy vẫn có một điểm không rõ ràng, nếu như dãy số là tọa độ thì kẻ nào đã mất công viết nó lại lên bức tường ở từ đường đó? Thời gian phía dưới có nghĩa gì? Tại thời điểm đó sẽ có chuyện gì xảy ra sao?

Tần Nhất Hằng lại lắc đầu, nói, hi vọng anh nhanh chóng tới đó với tôi, cùng lắm trên đường sẽ nghe ngóng xem có tòa nhà nào khá khẩm hay không, tiện thể mua thêm vài cái. Lời hắn nói khiến tôi lại càng có cảm giác tội lỗi, hết thảy những việc này rõ ràng đều là vì sự an nguy của tôi, thế mà hắn lại như cầu xin tôi đi cùng, còn mang chuyện mua nhà ra dụ tôi. Tôi nhấp mấy ngụm bia, trong lòng cảm khái, thời nay bạn bè đáng tin cậy như Tần Nhất Hằng thực sự càng ngày càng hiếm. Tôi lập tức hẹn ngày với hắn, nghỉ ngơi vài hôm xong sẽ lên đường đi tới địa điểm kia xem sao.

Tần Nhất Hằng gật đầu nói tiếp, giờ chúng ta bàn tới tủ quần áo. Ban nãy mải nói chuyện, thành ra đã quên mất bên cạnh chúng tôi còn có một thứ khủng khiếp như thế. Lúc trước chưa kịp nhìn kĩ, nay tôi trân trân hai mắt, phát hiện cái tủ này so với cái tủ hôm nào dường như có điểm bất đồng. Không phải vì bản thân tủ quần áo có gì thay đổi, mà vì cái tủ này không có lớp băng dính dán kín bên ngoài, không biết có phải trước khi tôi tới Tần Nhất Hằng đã bóc hết đi hay nó vốn không có nữa.

Tần Nhất Hằng đứng trước cái tủ, quay lại gật đầu với tôi rồi đưa tay chuẩn bị mở. Tôi phát hoảng vì hành động đó. Lần trước thứ trong chiếc tủ đã khiến hắn ngất xỉu, lần này lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện trong nhà hắn, nếu có người muốn hại chúng tôi thì bên trong chắc hắn có tà vật. Tôi muốn bảo hắn ngừng tay, nhưng vẻ mặt hắn lại bình tĩnh, chẳng lẽ hắn đã từng mở ra rồi? Tôi cũng đành im lặng.

Một tiếng két chói tai vang lên, hai cánh cửa tủ chậm rãi mở ra. Tôi bước lên, muốn nhìn xem rốt cuộc trong đó là thứ gì. Hé mắt nhìn, cả người tôi đông cứng.

Đây chẳng phải là Viên Trận sao?

Tia nắng mai đầu tiên theo cửa sổ chiếu vào, tôi đứng lên vươn vai, ánh mặt trời như rửa đi sự bất an trong lòng. Người ngồi trên ghế sofa cũng đứng lên, im lặng nhìn tôi hồi lâu. Tôi nói cho anh ta biết, hôm nay tôi có thể cùng anh ta đi làm thủ tục sang tên. Anh ta ngẫm nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu hỏi tôi, “Anh đã nói đến hừng đông sẽ trả lời một câu hỏi. Vậy chiếc máy ảnh của anh rốt cuộc đã chụp cái gì?”

Tôi mỉm cười, “Tôi cũng đã nói, tùy thuộc vào tâm trạng, xin lỗi, hiện tại tôi không có hứng trả lời câu hỏi của anh.”

Anh ta ừ một tiếng rồi nói, “Nếu như tôi cũng có thể trả lời anh một vấn đề thì sao? Ví dụ như, trước đó vì sao chúng tôi lại phải đánh nhau.”

“Nếu anh muốn hỏi diễn biến tiếp theo, thì xin thứ lỗi, hiện tại trời đã sáng. Muốn nghe tiếp thì anh phải đợi, hơn nữa cũng đừng ra điều kiện với tôi. Anh đã thông đồng với hai người họ, lại còn diễn trò để kích thích lòng hiếu kì của tôi, tôi chẳng cần nghĩ nhiều cũng đoán được.”

Anh ta giơ ngón tay cái về phía tôi, “Chính tôi khi đọc báo đã từng thấy tin tức, có người dùng thủ đoạn tương tự anh lừa đảo một nhóm người, cuối cùng những người đó đều bị cắt mất nội tạng. Tôi chỉ không ngờ, anh không ra tay, hơn nữa, câu chuyện cũng hay. Nếu như tôi đoán không lầm, trong ngôi nhà này còn có đồng bọn của anh, vì sao hắn lại muốn chụp ảnh? Hơn nữa, các anh có thiết bị công nghệ cao nào có thể phân biệt được ai là cảnh sát không?”

Tôi không trả lời, mỉm cười nhìn anh ta, “Anh là cảnh sát sao?”

Anh ta gật đầu, “Nếu như anh không phải kẻ buôn nội tạng, vậy anh là Giang Thước?”

Tôi khẽ gật đầu, nhìn chiếc máy ảnh trên tay thầm rủa, mẹ kiếp, đồ khốn, rốt cuộc cậu muốn tôi chụp cái gì hả?