Chương 15 Trở về
Đối với chúng tôi tình thế hiện tại quả thật bất lợi. Lúc bỏ chạy chỉ lo bảo vệ tính mạng, tất cả ba lô đồ đạc đều vứt lại từ đường. Tuy những món đồ trong đó không đáng tiền, nhưng việc không ăn không uống đối với chúng tôi cũng là vấn đề lớn. Tôi bàn bạc với Tần Nhất Hằng, hỏi hắn tiếp theo chúng ta nên làm thế nào. Hắn trầm tư một lát rồi nói, giờ chỉ còn cách quay về, những chuyện xảy ra ở đây tạm thời không thể làm rõ, và chúng ta cũng không thể trở về bằng đường cũ. Thôn này vốn kì lạ, hiện tại hai chúng ta tay không tấc sắt, dễ bị kẻ khác ám hại.
Tôi cũng tán thành đề xuất của hắn, những chuyện khác không nói, hiện tại bên trong từ đường có người chết, chúng tôi vẫn nên tránh đi là hơn. Thi thể của Viên Trận còn ở bên trong, tuy không phải do chúng tôi giết, nhưng đã lưu lại không ít dấu chân và vân tay. Sau này lỡ có ai báo án với cảnh sát, e rằng chúng tôi là đối tượng tình nghi hàng đầu. Nghĩ đến đây tôi hơi sợ hãi, hỏi Tần Nhất Hằng, hắn lại bình tĩnh nói, Viên Trận căn bản là người chạy đôn chạy đáo khắp nơi, dù có mất tích thì trong thời gian ngắn cũng không ai tìm kiếm. Hơn nữa, từ đường này ở một nơi vô cùng bí mật, khi người ta tìm ra, thi thể của gã chắc đã thối rữa rồi.
Việc đã đến nước này, tôi cũng chỉ còn cách nghe theo mà tự an ủi vậy. Chúng tôi nghỉ ngơi một lúc thì đứng dậy bắt đầu cuộc hành trình. Con đường này khó đi khỏi phải bàn, đi bộ gần một ngày, hơn nữa còn trong tình trạng bụng trống rỗng, đúng là thử nghiệm sức bền cơ thể. May mắn trên đường ngang qua một vườn trái cây nho nhỏ, bên trong trồng táo, không có người trông coi. Tuy táo vẫn chưa chín, nhưng dùng để lót dạ cũng tạm đủ. Chúng tôi không chỉ ăn khá nhiều mà trước khi rời khỏi còn lấy một ít bỏ vào túi.
Trên đường đi, ban đầu tôi với Tần Nhất Hằng còn tán gẫu vài câu, đa phần là tôi hỏi hắn những điều mình nghi hoặc. Hắn vòng vo tam quốc, bảo rằng khi ở trong từ đường đã kể tất cả điều mình phân tích được, phần còn lại bản thân hắn bây giờ cũng đang suy nghĩ.
Tôi nhìn vẻ mặt hắn không giống nghĩ một đằng nói một nẻo, cộng thêm người đã mệt mỏi, ngay cả miệng cũng lười hoạt động, nên không tiếp tục truy hỏi nữa. Nhưng dọc đường, tôi nghĩ thế nào cũng đều thấy Tần Nhất Hằng đang có điều giấu giếm, vì trên thực tế, chúng tôi không cần bất chấp nguy hiểm đến từ đường này để truy tìm “chỉ bộ”, nhưng hắn lại tỏ ra quyết tâm như thế là sao.
Lần này Tần Nhất Hằng không trả lời tôi lấy lệ, mà yên lặng một lúc mới đáp, chuyện này chờ chúng ta trở về nghỉ ngơi rồi sẽ cho anh biết.
Hắn chưa muốn nói, tôi cũng không ép, chỉ gật đầu tỏ vẻ chấp nhận.
Trời sắp tối, chúng tôi mới gặp một con đường giống như quốc lộ. Tuy ba lô đã mất, nhưng tất cả tiền đều ở trong túi áo. Chúng tôi cầm vài trăm tệ, chặn đường một chiếc xe chở hàng, nhờ đưa chúng tôi đến bến xe gần nhất. Thực ra thời gian đi lại không nhiều, chủ yếu là do chờ xe. Nơi hoang vu hẻo lánh này vốn không dễ có xe chạy ngang qua, cộng thêm vẻ ngoài hiện tại của hai chúng tôi thực sự làm người ta sợ hãi, mãi mới chờ được vài chiếc, lại chẳng ai dám dừng. Cuối cùng chúng tôi đành lấy nước bọt chùi máu trên mặt mới gọi được xe. Khổ cực như vậy, lúc đến được bến trời cũng đã khuya.
Chúng tôi nghỉ lại một đêm trong nhà trọ gần đó, sáng sớm hôm sau mới chính thức xem như ngồi trên lộ trình quay về, vất vả thêm mấy ngày, cuối cùng cũng về đến nhà. Mấy ngày đi đường Tần Nhất Hằng đều như có tâm sự, ít nói, chủ yếu trầm mặc nhìn vào cuốn sổ đã chép lại những con số trên tường từ đường. Tôi không muốn quấy rầy hắn, hơn nữa bây giờ cũng chưa muốn dính vào chuyện này, chỉ muốn nghỉ ngơi, ăn uống ngon lành.
Sau đó hơn một tuần chúng tôi không liên lạc, lần duy nhất trò chuyện là hắn gọi cho tôi, bảo đã đến nhà Lưu thọt, gã mất tích rồi, người nhà gã đang tìm kiếm ráo riết, thông báo tìm người dán đầy đường mà vẫn không có tin tức. Cúp máy, tôi chợt có cảm giác buồn khó tả, không phải vì Lưu thọt mất tích, thậm chí tôi chưa từng gặp gã. Đối với tôi, người này không có liên quan đáng kể, có lẽ là do những nghi vấn trong đầu khiến tôi hoảng sợ. Suy nghĩ lung tung hết nửa ngày, não vẫn đặc quánh như hồ dán, sau tôi dứt khoát không nghĩ nữa. Hiếm khi được yên tĩnh, mấy ngày liền ở nhà ăn uống thật ngon, tuy trong lòng vẫn nhớ đang chờ Tần Nhất Hằng giải đáp nghi hoặc, nhưng hắn không chủ động mở lời, tôi đoán gặng hỏi cũng chẳng ích gì, dù sao cũng đã về nhà, tạm thời cứ thoải mái cái đã. Sau đó, một người họ hàng không xa đến nhờ vả, tôi mới gọi cho Tần Nhất Hằng.
Người họ hàng này của tôi có một người bạn thân thiết, bởi nhà của người đó có chút vấn đề nên cậu ta đã tìm đủ mọi cách liên lạc với tôi, mong tôi có thể cùng chiến hữu tới giúp cậu ta một phen. Tôi vốn đã muốn từ chối, nhưng đối phương lại vô cùng tha thiết, luôn miệng tâng bốc tôi, đến độ tôi còn phải cảm thấy xấu hổ. Cuối cùng tôi nghĩ, dù sao cũng đã lâu không gặp Tần Nhất Hằng rồi, đành bảo người họ hàng kia chờ, để tôi gọi hỏi ý hắn xem sao. Chẳng ngờ Tần Nhất Hàng lại vui vẻ đồng ý, hôm sau đã tới nhà tìm tôi.
Nhà người bạn kia ở thành phố bên cạnh, lái xe hơn một giờ là tới. Trên đường đi, tôi nói sơ qua cho Tần Nhất Hằng biết tình hình. Thực ra cũng không có gì phức tạp, ngôi nhà đó căn bản không có ma, hiện tại trong nhà vẫn có người ở, lại chưa từng có ai chết ở đây. Chỉ kì quái là những người trong nhà sức khỏe đều không tốt. Nhưng tình trạng này không phải do bệnh tật lâu năm, bình thường vẫn khỏe mạnh phây phây đấy, chẳng qua cứ một thời gian ngắn họ lại lâm bệnh nặng, đau yếu đến độ không thiết sống, chữa trị vô cùng tốn kém. Gia đình này cũng chẳng giàu có gì cho cam, quanh năm suốt tháng lăn lộn làm ăn khó khăn lắm mới tích góp được chút tiền, kết quả đổ cả vào việc chạy chữa. Cuối cùng cho đến khi người khỏe lại, thì tiền cũng cạn theo. Liên tiếp mấy năm nay đều như vậy, người nhà họ nghĩ không biết có phải đất đai có vấn đề hay không.
Tần Nhất Hằng nghe kể xong, vẻ mặt không có gì thay đổi, tôi đoán chuyện này cũng chẳng to tát mấy, huống hồ lần này không phải làm ăn, xong việc họ sẽ gửi chúng tôi một bao lì xì coi như khỏi uổng công đi lại thôi chứ kiếm một khoản lớn là không thể. Mấy ngày đợi tin từ Tần Nhất Hằng tôi cũng cảm thấy thực sự khó chịu, phải làm chút việc giải sầu, dù sao thì tới lúc ấy người bận rộn cũng là hắn.
Dùng bữa trưa xong chúng tôi lập tức lên đường, buổi chiều là tới nơi. Gia đình họ đã đứng trước cửa chờ đợi, thấy chúng tôi tới là tươi cười chào đón. Vào đến nhà chúng tôi cũng không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề. Nhà này quả nhiên chẳng giàu có gì, đồ đạc đều cũ, có lẽ đã dùng nhiều năm, hơn nữa ngôi nhà chỉ chừng 70 m², cũng không lớn lắm, một nhà ba người miễn cưỡng sống cũng được nhưng vẫn hơi chật chội.
Tần Nhất Hằng xem xét ngôi nhà như thường lệ rồi chép miệng nói nơi này sạch sẽ, chỉ quan sát đơn thuần thì không đáng tin cậy. Nói rồi hắn móc cái mai rùa ra thử, kết quả nơi này bình thường. Hắn đã nói thế thì ngôi nhà này đích thực không có vấn đề.
Tần Nhất Hằng bảo, xem ra là tại người nhà họ xúi quẩy, khi người ta thời vận không được tốt cũng dễ xảy ra những tình huống như vậy. Trong huyền thuật có cái gọi là một mệnh, hai vận, ba phong thủy, đây chính là ba yếu tố ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc sống. Mệnh là do trời định, thực sự chẳng có việc gì khó hơn nghịch thiên cải mệnh, cho nên người đời đa số đều cố gắng thay đổi hai yếu tố còn lại. Tuy vận có thể dùng các phương pháp để sửa đổi, nhưng thao tác và kiểm soát đều vô cùng khó khăn. Nếu không có cao nhân thực hiện, chẳng may xảy ra sai lầm gì đó ắt sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên trong đời sống của chúng ta, nếu vận dụng đến huyền thuật thì chủ yếu đều dùng phong thủy mà thôi.
Nhưng bài trí trong nhà này cũng không có sai lầm gì lớn, trước cửa và sau nhà cũng không có công trình kiến trúc nào nặng sát khí. Hắn phân tích rõ ràng, nhưng đã cất công tới đây, nếu chỉ nhìn qua quýt đơn giản như vậy, e rằng gia đình họ sẽ cảm thấy chúng tôi chỉ cưỡi ngựa xem hoa rồi ăn không của họ. Tôi đành bàn bạc với hắn, làm bộ nghiên cứu hồi lâu, sau đó báo cho gia đình họ hay nhà cửa không có vấn đề gì, như vậy cũng dễ ăn nói với người họ hàng của tôi.
Tần Nhất Hằng không phản đối, bảo tôi gọi cả ba người nhà họ tới để hỏi xem có được thông tin gì không. Có lẽ người nhà họ đã thực sự xem chúng tôi như cứu tinh, hỏi gì cũng một mực cung kính trả lời. Tần Nhất Hằng hỏi bát tự của cả ba người rồi lại hỏi gần đây họ có đi qua nơi nào hoặc làm việc gì đặc biệt không. Kết quả là không. Tần Nhất Hằng nghe xong nháy mắt với tôi, xem ra hắn cũng chỉ giả bộ hỏi han vậy thôi. Tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải nói cho họ hay ngôi nhà hoàn toàn không có vấn đề gì, hơn phân nửa là do mệnh, muốn có biện pháp giải quyết thì phải tìm thầy tướng số đáng tin cậy.
Gia đình họ nghe xong, vẻ mặt thoáng chút thất vọng. Tôi thấy vậy cũng không đành lòng, nhưng thực sự chuyện này không nằm trong phạm vi chúng tôi có thể giải quyết, đành đứng dậy cáo từ, chuẩn bị ra về.
Vừa định ra khỏi cửa, bác gái bỗng gọi tôi lại hỏi, đến miếu thờ thì có tính là chỗ đặc biệt không, nhưng bác ấy đã đến đó nhiều năm trước rồi. Tần Nhất Hằng bèn quay lại hỏi bác gái, khi vào miếu có làm gì bất kính không? Bác gái ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu, bởi khi ấy bác thực sự thành tâm cầu nguyện. Ngày đó sức khỏe bác thực sự không tốt, được bạn bè mách cho một miếu thờ vượng, cực kì linh nghiệm, chỉ cần tới khấn bái là sẽ khỏe lại. Cũng chẳng biết có linh nghiệm thật không, sau khi về bác thực sự khá hơn, nhưng chẳng được bao lâu sau thì người trong nhà lại ốm thập tử nhất sinh, tiền bạc đều đổ vào chữa bệnh.
Tần Nhất Hằng nghe bác ta nói xong nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ một lát, lúc này mới hỏi bác ta, thế bác đã đi lễ tạ chưa? Bác gái gật đầu, có chứ. Hắn nghe xong tặc lưỡi, có phải lúc ấy bác đã hứa sẽ đền đáp một thứ gì đó đáng giá? Những lời này khiến bác gái có vẻ mơ hồ, ngẩn người hồi lâu cũng không hiểu ý. Hắn bèn tiếp tục giải thích, bác cứ nhắc lại y nguyên lời khẩn xem. Bác gái bèn nói, cụ thể cầu nguyện thế nào không còn nhớ rõ, nhưng hẳn là cầu mong được khỏe mạnh, sau này đệ tử sẽ “trùng tố kim thân” [34] cho ngài.
Nghe đến đây tôi cũng hiểu ra đôi chút, không ngờ bác gái đi cầu nguyện, sau đó lời khẩn cầu linh nghiệm, nhưng lại không “trùng tố kim thân” cho Bồ tát như lời hứa hẹn, kết quả gặp báo ứng. Tôi xen lời, nói suy đoán của mình cho Tần Nhất Hằng.
Hắn nghe xong cũng gật đầu, nói, vấn đề chính là ở chỗ này. Sau đó, hắn bảo bác gái xoay người lại, chỉ vào phía sau lưng bác cho tôi biết, hiện tại chúng ta mắt thường không nhìn thấy được, nhưng theo huyền thuật mà nói thì trên lưng bác gái chắc chắn có đeo một thứ gì đó, cụ thể là gì thì hắn không nhìn ra.
Nguyên nhân đã tìm được rồi, nhưng tôi vẫn chưa hiểu lắm. Chẳng phải thần linh vẫn luôn phổ độ chúng sinh sao? Như thế này thì khác nào cho vay nặng lãi. Nhưng tôi không dám nói ra trước mặt gia đình họ, chỉ hỏi có cách nào giải quyết giúp họ không.
Tần Nhất Hằng nói, cách giải quyết thực ra đơn giản, cứ dựa theo hứa hẹn lúc đó mà lễ tạ. Thực ra, cũng không nhất thiết phải dựng tượng cho ngài, chỉ cần quyên tiền công đức là được.
Người nhà họ chợt hiểu ra, bèn nói ngay ngày mai sẽ lên núi quyên tiền công đức, nếu không quanh năm suốt tháng phải mang tiền ném vào viện, ai mà chịu thấu.
Tôi thấy việc đã được giải quyết xong, không trù trừ ở đây lâu nữa. Lúc gần đi, gia đình họ biếu tôi hai ngàn tệ, nhưng tôi từ chối. Vốn nhà họ đã khó khăn rồi, lại phải bỏ ra một món tiền công đức nữa, chúng tôi lần này cũng không mất nhiều công sức, coi như giúp họ một lần. Gia đình họ lại thực sự nhiệt tình, chúng tôi phải từ chối mãi họ mới cầm lại tiền, cuối cùng nhất định mời chúng tôi một bữa cơm. Trong khi ăn, tôi khẽ hỏi Tần Nhất Hằng, sao thần thánh lại nhỏ nhen như vậy? Hắn khoát tay, khấn khứa không thể hứa suông, nếu như linh nghiệm thì nhất định phải đáp lễ, bằng không mình đã lừa gạt thánh thần còn gì? Trong đời thường vẫn luôn có một số người như vậy, vào đền chùa miếu mạo không quan tâm thần phật phương nào, cứ thế cầu khấn, kì thực làm vậy lại chẳng tốt. Nếu những lời cầu khấn không giống nhau thì còn đi một nhẽ, chứ giờ đi đâu cũng cầu một chuyện, đến khi linh nghiệm thì có biết phải đến đâu mà lễ tạ không.
Nghe cũng có lý, tôi suy nghĩ cẩn thận mới hay những ngôi miếu lớn có người quyên tới hàng trăm ngàn tệ không ngờ đều là để tạ thần. Tuy tôi không dám nói trên đời này không có miếu nào thiêng, nhưng chỉ e dù có đi chăng nữa cũng ít. Nhiều chuyện linh nghiệm chẳng qua chỉ là tình cờ mà thôi, bởi kết quả chỉ có hai loại, một là thành công, hai là thất bại. Lời cầu nguyện có thành hiện thực cũng chưa chắc là do thần thánh phù hộ. Tuy vậy, những điều huyền bí này khó giải thích, tôi đã gặp nhiều rồi, cũng tìm hiểu tương đối, thực sự không thể nói rõ được, cứ tạm thời tin là có đi.
Bữa ăn cũng thật vui vẻ, tuy không uống rượu nhiều nhưng không khí sôi nổi. Đêm đó chúng tôi chưa về ngay mà nghỉ lại trong khách sạn. Lái xe suốt đêm chắc chắn không an toàn, còn sợ gặp cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn, tạm thời cứ ở lại thêm một ngày, hôm sau hãy về nhà. Đêm đó, tôi còn định mượn rượu để trò chuyện với Tần Nhất Hằng vài câu, nhưng vừa vào đến khách sạn hắn đã lập tức lăn ra ngủ mất, tôi cũng không nỡ đánh thức, đành nhắm mắt ngủ thẳng tới sáng.
Sáng hôm sau, tôi bị chuông điện thoại đánh thức, người gọi tới chính là chủ nhà hôm qua, thái độ vẫn nồng nhiệt như trước, nói nếu như chúng tôi có thời gian thì ông ta muốn giới thiệu cho chúng tôi một ngôi nhà. Gia đình này thật tốt bụng, nghe qua điện thoại thì có cảm giác họ không nỡ để chúng tôi về tay không nên đặc biệt giới thiệu cho chúng tôi một cơ hội làm ăn. Thẳng thắn mà nói tôi muốn kiếm tiền, dù sao cũng đã mất công chạy xe đi xa, vừa vặn lúc này Tần Nhất Hằng đã thức, tôi bèn nói lại cho hắn hay. Hắn không phản đối, nhất cử lưỡng tiện mà. Vì vậy, chúng tôi hẹn thời gian gặp mặt, trước khi đi tôi và Tần Nhất Hằng kiếm một tiệm cơm ăn lót dạ.
Sau khi ăn uống no nê, chúng tôi tới gặp bác trai, cùng đi sang phía Đông thành phố. Tôi vẫn có ấn tượng là thành phố này không rộng lắm, không ngờ phải đi khá lâu. Trên đường, tôi hỏi qua bác trai về tình hình ngôi nhà sắp xem. Ông nói, ngôi nhà này là một cửa hàng tạp hóa ven đường, cũng nhiều năm rồi, nhưng qua mấy lần quy hoạch thành phố vẫn không chịu di dời, chỉ một mực sửa chữa lại.
Trước khi quy hoạch, thành phố này vốn không có nhiều cửa hàng quốc doanh, sau cải cách những cửa hàng đó bị tháo dỡ chia ra bán cho nhiều người, cơ bản cũng chỉ dùng để kinh doanh. Nơi chúng tôi muốn đến xem đã đổi thành cửa hàng thịt chó, nghe nói kinh doanh cũng không tệ, chỉ là gần đây ông chủ qua đời, nhà họ không hiểu vì sao không muốn tiếp tục nữa mà định bán lại, giá cũng không cao.
Tôi nghe ông ta nói vậy thì hơi thất vọng, không ngờ gia đình này lại là không tiếp tục kinh doanh mà muốn mau chóng thu lại tiền nên bán tống bán tháo, thế thì dù giá có thấp cũng chẳng được lời là bao.
Tôi chỉ muốn về ngay, nhưng nể người ta có lòng nên tôi không tiện thể hiện ra mặt, bèn tiện miệng hỏi giá, không ngờ giá lại thấp tới mức đáng kinh ngạc, với cái giá ấy thì chuyến đi này thực sự không tồi, nhưng hiển nhiên người ta sẽ không vô duyên vô cớ hạ giá tới mức đó, xem ra ắt có nội tình. Dựa theo kinh nghiệm từ xưa tới nay, giá tiền tỉ lệ nghịch với mức độ xui xẻo của ngôi nhà, cho nên cửa hàng này chắc chắn chẳng tốt lành gì. Về phần nó nguy hiểm đến mức nào, thì phải chờ xem tận mắt mới biết được.
Khi đến nơi, chúng tôi không trì hoãn thêm, liên hệ ngay với vợ chủ quán thịt chó. Trong lúc chờ người đến, tôi đứng trước cửa nhìn sơ qua một lượt. Cửa tiệm không quá lớn, gồm có hai tầng, trang trí cũng tàm tạm, hình như đã ngưng hoạt động được một thời gian, từ ngoài nhìn vào thấy không có nhiều sinh khí [35] . Tần Nhất Hằng dạo quanh một vòng, cũng không phát hiện gì. Ước chừng phải một lúc nữa cô vợ kia mới đến, chúng tôi đi nghe ngóng xung quanh, thu thập được thêm không ít thông tin.
Theo lời chủ các quán xung quanh, quán thịt chó trước đây là tiệm cơm gia đình, vì mấy năm trước ông chủ tiệm cơm chết nên mới chuyển nhượng cho nhà bán thịt chó. Ngày thành phố chưa quy hoạch, trước hàng quán bọn họ có một con sông, sau này đã bị lấp để làm đường. Tuy gọi là sông, nhưng nước sâu chỉ khoảng nửa mét. Vào một đêm nọ, ông chủ tiệm cơm không biết có phải uống say hay không, lại chết đuối dưới con sông này, ngày hôm sau thi thể mới được phát hiện. Quán ăn không lớn, ông chủ đồng thời là bếp chính, cho nên sau đó tiệm cơm không thể tiếp tục duy trì. Người vợ góa sang tên quán cho cặp vợ chồng bán thịt chó, nghe nói giá bán khá thấp, xung quanh bàn ra tán vào, giá thấp như vậy, chắc chắn ngôi nhà này có vấn đề. Nhưng quán thịt chó mở cửa buôn bán vài năm không xảy ra chuyện gì, việc kinh doanh cũng không tệ. Nếu không phải lần này lại có người chết, chuyện cũ ắt đã trôi vào lãng quên.
Theo lời hàng xóm, e rằng cửa tiệm này có ma. Nhưng Tần Nhất Hằng lại không tỏ thái độ gì, chỉ nói cứ chờ vợ chủ quán đến, bảo tôi cố gắng tìm hiểu ông chủ đã chết như thế nào. Chờ khoảng nửa tiếng, cô ta mới xuất hiện. Vợ chủ quán thoạt trông còn trẻ, ăn mặc đứng đắn, kiệm lời, vừa đến lập tức lấy chìa khóa mở cửa, nói sơ qua về diện tích và giá cả, sau đó không nói thêm lời nào nữa.
Nói thật, khi bước vào trong tôi sửng sốt. Không thể dùng từ cũ kĩ để miêu tả nữa mà phải nói là vô cùng tan hoang. Bàn ghế không nhũng ngổn ngang, đồ đạc còn bị đập nát. Tôi thấy Tần Nhất Hằng cũng tỏ vẻ nghi ngờ, bèn hỏi, việc này là thế nào? Câu trả lời của cô ta cũng khiến người ta giật mình, tất cả đều do cô thuê người phá.
Tự thuê người phá? Ăn no rửng mỡ à? Tôi thấy tình trạng tinh thần của cô ta khá tốt, không giống người có khuynh hướng bạo lực. Lại nhìn Tần Nhất Hằng, hắn ra vẻ như hiểu như không gật gật đầu, quay lại hỏi vợ chủ quán, bây giờ cô còn nằm mơ nữa không? Câu hỏi này khiến tôi càng thấy mơ hồ, nhưng cô ta hình như hiểu ý, lắc đầu nhìn chúng tôi, có vẻ tủi thân. Tần Nhất Hằng cũng không nói thêm, đi lên lầu xem xét một lượt.
Thoạt đầu tôi vẫn ở dưới nhà trò chuyện với vợ chủ quán, một là vì Tần Nhất Hằng dặn trước; hai là tôi cũng muốn nhân cơ hội trả giá. Tiếc rằng cô ta lại không tiếp lời, tôi hỏi một hai câu tự thấy mất mặt, cũng không nói nữa. Tần Nhất Hằng ở trên lầu dạo một vòng xong xuôi mới đi xuống nháy mắt ra hiệu với tôi, vẻ mặt thoải mái, tôi bắt đầu mừng thầm, lần này thật không uổng công, dù sao cũng đã lâu không có mối làm ăn nên tâm trạng cực kì phấn chấn. Ai dè hắn nhỏ giọng thì thầm, ngôi nhà này không dễ xử lý, nói xong bèn đánh mắt về đống bàn ghế lộn xộn dưới đất, hỏi, anh có biết vì sao vợ chủ quán tự đập phá đồ đạc của mình không?
Cái này làm sao tôi biết được, tôi bảo hắn không cần quanh co, có việc gì cứ nói thẳng. Tần Nhất Hằng thở dài nói, vì đây là quán ăn bán cả ngày lẫn đêm, việc kinh doanh ngày đêm này không giống cửa hàng hai tư giờ thông thường, nói đơn giản là sáng bán cho người, tối bán cho ma. Khi nói những lời này hắn cũng không nhỏ giọng, hiển nhiên là cố ý cho cô ta nghe thấy.
Quả nhiên mặt cô ta biến sắc, khóe mắt rõ ràng hơi đỏ. Tần Nhất Hằng bảo, giờ cô cũng biết chúng tôi là dân trong nghề, có gì đừng ngại, cứ nói đi, nếu dễ dàng xử lý chúng tôi sẽ mua ngôi nhà này. Giọng hắn thật thà, tôi nhìn vẻ mặt thì biết cô ta đã bị hắn thuyết phục, sững người vài giây, mới kể câu chuyện của quán ăn cho chúng tôi.
Khả năng diễn đạt của vợ chủ quán không tốt lắm, rời rạc đứt quãng, nhưng tôi cũng hiểu được đại khái. Trước khi vợ chồng họ tiếp nhận quán ăn này, nó đã là một quán ăn bán cả ngày lẫn đêm, buổi sáng là quán cơm bình thường, buổi tối sau khi đóng cửa, ông chủ sẽ treo trước cửa một cái bát không, điều này có nghĩa là bắt đầu “hoạt động”. Nhưng, bán thức ăn cho ma không phải chuẩn bị như cho người, mà thấp nến hương trên mỗi bàn ăn, bày sẵn “ngũ cối”. Khi một cây nhang cháy hết, lại đổi một bàn ngũ cối mới, cứ thế cho đến giờ Dần, cũng là 3 giờ sáng, ông chủ sẽ lấy cái bát không trước của xuống, thay vào đó một cây chổi nhỏ, ý đã đến giờ đóng cửa tiễn khách. Thoạt nhìn, việc kinh doanh ngày đêm này không mang lại lợi ích thực tế gì, nhưng là do bất đắc dĩ cả thôi, vì việc buôn bán mới đầu không thuận lợi, không biết nghe ai mách rằng làm vậy có thể phát đạt. Chẳng ngờ sau khi thử nghiệm, việc kinh doanh quả thật khả quan, quán ăn cũng vì thế mà tiếp tục buôn bán cả ngày lẫn đêm. Nhưng chẳng được bao lâu thì ông chủ chết đuối dưới sông. Người nhà ông ta đã biết việc buôn bán sau nửa đêm, trong lòng khó mà không liên tưởng rằng cái chết của ông chủ có liên quan đến việc này, nên cũng không dám bán ngôi nhà với giá cao, sợ rằng sẽ vì thế mà dẫn đến tai họa.
Sau đó nơi đây trở thành quán bán thịt chó, người chủ mới có nghề bán thịt chó gia truyền, đúng lúc quyết tâm muốn mở tiệm riêng, chỉ là tiền vốn không nhiều, nghe ngóng ở đây nhượng lại với giá rẻ nên tìm đến. Chuyến này đến sớm cũng không bằng có duyên, người nhà ông chủ trước thế nào mà lại nhìn trúng hai vợ chồng họ, nhất định chỉ bán cho họ dù có nhiều người mua. Chẳng qua, vào ngày kí hợp đồng, người nhà của chủ cũ còn chút lương tâm, nói cho họ biết chuyện buôn bán cả ngày lẫn đêm. Ông chủ quán thịt chó là người can đảm lại không tin chuyện tà ma, vẫn kiên quyết mua, chỉ không ngờ khi mở quán, đêm nào ông ta cũng mơ một giấc mơ kì lạ, thấy những người không có khuôn mặt đến hỏi vì sao không tiếp tục mở cửa.
Vài lần như vậy, ông chủ quán thịt chó cũng đã có chút tin vào ma quỷ, cộng thêm việc buôn bán không mấy thuận lợi, nóng lòng cầu tài nên muốn thử bán đêm một lần, từ đó trở về sau, việc kinh doanh ban đêm của quán thịt chó bắt đầu.
Vợ chủ quán kể chút chuyện cũng tốn thời gian, vì mỗi câu đều nghẹn ngào dừng lại, xem ra tình cảm vợ chồng sâu đậm. Cô ta vừa dứt lời, tôi bèn nhìn Tần Nhất Hằng chằm chằm, thấy vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc. Tôi hỏi, có chuyện kinh doanh như vậy sao?
Tần Nhất Hằng ậm ừ, đúng là có chuyện như vậy, nghe nói từ xưa nhà trọ và quán rượu đã dành một bàn hoặc một phòng riêng, dù đông khách đến hết chỗ ngồi hay chỗ ở thì vẫn để trống, không cho khách hàng sử dụng, vì những chỗ đó dùng để gọi ma quỷ đến. Nhưng sử dụng “ngũ cối” để chiêu đãi là việc hắn mới nghe nói lần đầu. Ngũ cối chính là gan tạng của năm loại gia cầm, gồm có chim nhạn, chim sẻ, bồ câu, ngỗng và gà mái, nghe nói xưa dùng để cúng tế hà bá, nếu cho cô hồn dã quỷ ăn, phải gọi là thịnh soạn, chẳng trách phát tài. Các linh hồn hưởng dụng đồ ăn của họ chắc chắn sẽ không chặn tài lộ. Nhưng cách này không thể sử dụng lâu dài, vì những linh hồn dù vô hại mà tụ lại một chỗ, âm khí sẽ nặng, cộng thêm nửa đêm canh ba vốn âm thịnh dương suy, ông chủ trông coi cả một thời gian dài, khó tránh khỏi giảm thọ.
Tôi nghe Tần Nhất Hằng giải thích xong, cũng thu được không ít kiến thức, nhưng điều tôi quan tâm nhất vẫn là ngôi nhà này có dể xử lý không, đây mới là chuyện cốt yếu.
Nghe tôi thắc mắc, hắn lại bĩu môi, đoạn quay sang vợ chủ quán hỏi, ông chủ sao lại mất?
Câu hỏi này đánh trúng vào nỗi đau, nước mắt cô ta rơi lã chã, bảo rằng lúc đó cũng không tán thành chồng mình đêm khuya làm những việc như vậy, con người mà, dù gì cũng có điều kiêng kị, nhung ông ta không nghe. Vì thế cô ta lo lắng, mỗi ngày đều ở nhà chờ đến khi chồng quay về mới an tâm đi ngủ. Nhung có một ngày, trời đã sáng rồi vẫn không thấy bóng dáng ông chủ đâu, vợ chủ quán sốt ruột, chạy đến quán tìm, mới phát hiện ông chủ nằm chết ở tầng hai, người không một mảnh vải, bên cạnh có cái chậu gang lớn dùng để nấu nướng, không biết đã đốt gì bên trong mà vẫn còn tro. Xác được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng ông ta chết do suy tim. Nhưng chồng cô ta trước giờ là người khỏe mạnh, đang yên đang lành tại sao lại chết?
Khi đó vợ chủ quán liên tưởng đến cái chết kì lạ của ông chủ tiệm cơm trước đây, nhưng lại không có bằng chứng rằng nó liên quan đến việc buôn bán lúc nửa đêm. Không thể tiếp tục bán hàng, cô ta quyết định đóng cửa quay về nhà, muốn bình tĩnh vài ngày để vơi bớt nỗi đau đớn mất chồng. Nhưng sau khi đóng cửa tiệm, mấy ngày liền cô ta cũng mơ giống chồng mình trước đây. Vợ chủ quán sợ quá không dám ngủ. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác đành tìm một thầy pháp đến xem, người đó chỉ cho cách dùng giấy đỏ phủ lên tất cả bàn ghế, cô ta làm theo lời dặn, quả thật cũng an ổn ít ngày. Nhưng tiệc vui chóng tàn, được một thời gian, cô ta lại nằm mơ. Lần này còn kì lạ hơn, ma quỷ trong mơ nổi giận mắng cô không hiểu phép tắc, thẳng tay xua đuổi chúng. Vợ chủ quán thấy cách của thầy pháp kia không giải quyết được vấn đề, cộng thêm những thứ đó khiến cô vừa sợ lại vừa hận, trong lúc tức giận đã thuê người đập tan nát hết bàn ghế trong tiệm. Vậy lại tốt, từ đó cô cũng không còn mơ thấy nữa.
Vợ chủ quán càng nói càng khiến tôi khó hiểu, những thứ này tại sao cứ phải nán lại như vậy? Đã lấy mạng người ta rồi vẫn còn không buông tha? Tần Nhất Hằng hình như nghe ra chuyện gì, quay đầu nhìn xung quanh, không nói lời nào. Hắn không tỏ thái độ, tôi cũng không quyết định được, lén hỏi hắn bây giờ tính sao. Tần Nhất Hằng nói, việc này chúng ta quay về bàn bạc trước đã, có điều cái chết của ông chủ không liên quan đến đám ma quỷ ăn đêm.
Tôi nghe lời này mà run rẩy, không liên quan? Vậy cái chết đó chỉ là trùng hợp? Nhưng một người thì có thể bảo trùng hợp, đằng này đã có hai người chết. Tuy vậy nghi vấn vẫn chỉ là nghi vấn, nếu hắn đã nói thế thì tôi đành viện cớ cần quay về bàn bạc lại, mong cô ta có thể đợi vài ngày, chúng tôi sẽ cố gắng làm rõ cái chết của chồng cô. Vợ chủ quán đồng ý, không chờ chúng tôi yêu cầu đã giao chìa khóa nhà, bảo lần sau chúng tôi cứ đến không cần gọi, nơi này do hai người bọn họ phấn đấu mới có được, cô ta đến đây khó tránh khỏi xúc động.
Chuyện này quá thuận tiện, dù sao đồ đạc bên trong cũng không có gì để mất, cầm chìa khóa cũng không sợ gì. Thế là chào tạm biệt vợ chủ quán, chúng tôi quay về khách sạn. Lên xe, tôi hỏi Tần Nhất Hằng, nếu không phải do đám ma quỷ, vậy ông chủ sao lại chết? Hắn nói, hiện tại hắn chưa rõ nguyên nhân, nhưng nghĩ kĩ thì chuyện này kì quái, vì quán thịt chó không giống quán ăn thông thường, đa số đều tự giết mổ tự bày bán, nên ông chủ quán cũng gần như đồ tể. Lẽ ra trên người đồ tể phải có nhiều sát khí, khó gọi tà, đám ma quỷ thông thường nhìn thấy đều trốn từ xa. Nhưng đồ tể giết chó khác với những người giết heo, dê, vì linh tính của chó mạnh, có thể nhớ được nhà, nên người ta thường giết chúng khi trời tối, sợ nếu làm vào ban ngày chúng sẽ nhớ đường quay về.
Nghe Tần Nhất Hằng nói vậy, tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ vì ông chủ giết chó vào ban ngày nên đã vô tình gọi ma quỷ đến? Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, hắn lắc đầu, bảo cũng có thể, nhưng vợ chủ nhà kể rằng trước khi chết ông chủ có đốt một thứ, nếu chúng ta muốn mua ngôi nhà đó, đêm nay nhất định phải đi một chuyến.
Hoạt động ban đêm chẳng phải chuyện lạ lẫm gì, nhưng trong lòng tôi vẫn muốn rút lui. Vụ từ đường lần trước làm tôi thực sự đau đầu, bây giờ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Tôi hơi do dự, nhưng cảm thấy miếng thịt dâng tận miệng không thể không ăn, cuối cùng vẫn đồng ý.
Theo thường lệ, tôi lại cùng Tần Nhất Hằng chuẩn bị đồ đạc để buổi tối sử dụng. Nhưng lần này chuẩn bị khá ít đồ, chúng tôi chỉ đến siêu thị mua một bó đũa và một cái bát, rồi ra quán nước ngồi giết thời gian. Ban ngày trôi qua thật nhanh, khi ăn xong bữa tối, trời cũng đã nhá nhem. Chúng tôi chờ thêm một lát, Tần Nhất Hằng lấy từ trong túi ra một tờ giấy màu vàng, dùng ly nước để pha mực, sau đó viết gì đó lên giấy. Mấy chuyện này tôi không hứng thú nên cũng không chú tâm nhìn, chờ hắn viết ráo mực, chúng tôi mới bắt đầu đi đến ngôi nhà nọ.
Đến nơi mới sực nhớ, cả dãy đều là hàng quán, hiện tại vẫn đang giờ buôn bán, khách đến ăn uống tấp nập. Chúng tôi hết cách, đành ngồi trong xe chờ đến gần 11 giờ đêm, hàng quán xung quanh đóng cửa mới bắt đầu hành sự. Vào buổi sáng, cảnh hỗn độn của ngôi nhà đã khiến người ta không thoải mái, đến đêm hôm khuya khoắt, cảm giác đó càng không cần nói thêm. Tôi bước vào mà toàn thân ớn lạnh, không biết do tác dụng tâm lý hay vì đêm đã khuya, nhiệt độ hạ thấp.
Nhưng Tần Nhất Hằng vẫn điềm nhiên như không, thong thả chuẩn bị đồ đạc, cũng không nhờ tôi giúp đỡ, tôi đành ngồi bên cạnh hút thuốc. Hắn lọ mọ làm gì đó dưới sàn một lúc, nhìn kĩ hình như đang dùng dây cột từng chiếc đũa lại với nhau, rồi dùng băng keo dán hai đầu dây lên tường, toàn bộ đũa đều được treo lên như đang phơi quần áo. Tiếp theo, hắn lấy trong túi ra tờ giấy vàng viết chữ khi nãy đưa cho tôi, bảo lát nữa đọc lớn những chữ trên đó, khi nào hắn bảo dừng mới được dừng, không thì cứ tiếp tục đọc.
Trong quán vẫn có chút ánh sáng, tuy bên ngoài có đèn đường, nhưng khoảng cách khá xa nên vẫn mờ mịt, cộng thêm chữ viết không rõ ràng, đưa lên nhìn một lúc lâu, ngắm mãi vẫn không đọc được chữ viết trên đó. Tôi lấy điện thoại rọi vào, vừa đọc đã thấy buồn cười. Tôi cho rằng hắn bảo tôi đọc những thứ như bùa chú, mật ngữ, chẳng ngờ nội dung trên tờ giấy này không khác thực đơn trong tiệm cơm là bao: nửa miếng heo sống, mấy cân táo, mấy chén tiết canh vịt... Tôi lấy làm kinh ngạc, nghĩ chắc hắn đã đưa nhầm, bảo tôi đọc những thứ này chẳng phải đùa sao?
Tôi lại gạn hỏi, Tần Nhất Hằng gật đầu, đúng đấy, đây là danh sách đồ ăn, hôm nay chúng ta phải dụ đám ma quỷ từng ghé qua đây hồi trước! Tôi lại căng thẳng cả người. Theo ý hắn thì tối nay chúng tôi phải tiếp xúc thân mật với đám ma quỷ kia sao? Nghĩ vậy, tôi không dám chậm trễ, nhanh chóng đọc sơ qua, sợ lát nữa nghẹn lời hoặc đọc sai. Gần mười phút như thế, Tần Nhất Hằng nhìn đồng hồ, bảo sắp đến lúc, rồi lấy cái bát đã mua từ trước, buộc dây treo nó lên trước cửa, hạ rèm xuống.
Căn phòng chìm vào bóng tối, tim tôi cũng đập nhanh hơn. Tần Nhất Hằng ở bên cạnh an ủi, thắp một cây nến, tôi mới bình tĩnh hơn được. Hắn thấy tôi không còn hoảng sợ, khẽ nói “Bắt đầu”, tôi liền cất giọng đọc. Cảm giác còn hồi hộp hơn hồi đọc luận văn tốt nghiệp, tôi toát hết mồ hôi, may mà không đọc sai. Nhưng đọc lâu quá, miệng tôi khô khốc, cũng không thấy trong quán xuất hiện dấu hiệu đặc biệt. Tôi muốn uống nước nhưng Tần Nhất Hằng không cho dừng lại. Tôi đành tiếp tục đọc thêm vài phút, chợt nghe hắn ừ một tiếng, cả ngôi nhà liền trở nên âm u. Tôi biết ma quỷ đang bước vào. Tiếp xúc với chúng đã lâu, dù đã quen với cảm giác bức bối khi ở với nhau trong cùng một căn phòng, tôi vẫn run rẩy. Rất muốn ngoái đầu nhìn ra sau, nhưng sợ phân tâm đọc sai, chỉ còn cách điều chỉnh tư thế, xoay mặt về phía Tần Nhất Hằng, như vậy trong lòng mới thấy thoải mái.
Hình như Tần Nhất Hằng rất hài lòng với tình hình hiện tại, hắn chợt hỏi trống không, là hướng nào trong Đông Tây Nam Bắc? Tôi biết câu này chắc chắn không phải hỏi mình, cũng không thấy ai đáp lời, hình như có tiếng đũa rơi xuống sàn. Tần Nhất Hằng lại ừ, tiếp tục hỏi, là nam hay nữ? Thêm một chiếc đũa nữa rơi xuống.
Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao hắn treo những cây đũa lên, chính là dùng đũa để trò chuyện với đám ma quỷ. Thực tế chứng minh phán đoán của tôi không sai, Tần Nhất Hằng tiếp tục hỏi thêm mấy câu, nhưng mấy câu hỏi này khiến người ta thật khó hiểu, đều chẳng liên quan gì đến ngôi nhà. Sau mỗi câu hỏi là tiếng đũa rơi xuống sàn. Hỏi được ba bốn phút, hắn trầm ngâm một lúc, lại tiếp tục, không phải các người? Lại một cây đũa rơi xuống.
Tần Nhất Hằng chép miệng, tiếp tục, là ma chó sao? Đũa lại rơi. Nhưng sau câu hỏi này, Tần Nhất Hằng tỏ ra trầm tư, có vẻ đang suy nghĩ điều gì. Hắn im lặng khiến tôi sốt ruột, đọc khô cả cổ rồi, khi nào mới dừng được đây? Của đáng tội không thể nói chuyện, tôi đành giậm chân nhắc nhở. Hắn mới sực nhớ, lầm bầm “Thôi chết”, sau đó chạy đến gần tôi, nói, quên mua chổi, không thể tống đám ma quỷ ra ngoài được rồi!
Nếu không phải tôi đang bận đọc, chắc chắn sẽ chửi hắn một trận. Tên khốn này, những việc liên quan đến tính mạng mà dám quên? Nhưng việc đã đến nước này, tôi đành oán thầm trong bụng, dùng ánh mắt hỏi hắn, bây giờ nên xử lý ra sao. Tần Nhất Hằng suy nghĩ, nói nhỏ bên tai tôi ràng hiện có hai cách, một là bây giờ hắn ra ngoài tìm chổi; hai là chúng ta ở đây chờ đến khi trời sáng. Tôi cân nhắc, cho rằng cách thứ nhất vẫn tốt hơn, nếu bảo tôi tiếp tục đọc cho đến khi trời sáng, e rằng lưỡi sẽ rụng mất. Lúc này, tôi giơ một ngón tay ra hiệu, ý nói cách thứ nhất. Tần Nhất Hằng thấy vậy ừ một tiếng, dặn dò tôi cẩn thận rồi mở cửa ra ngoài.
Hắn ra ngoài cũng không kéo rèm cửa xuống, như vậy khiến tôi an tâm hơn, ít nhất nếu xảy ra chuyện thì còn kịp thoát thân. Không bao lâu sau bên ngoài nổi gió, tuy không lớn nhưng thốc vào khiến ngọn nến bập bùng muốn tắt. Tôi sợ ánh nến sẽ tắt, nhất thời cũng không biết làm gì ngoài cầu khẩn Tần Nhất Hằng mau trở lại. Đoán chừng ông trời không tiếc cái mạng nhỏ này của tôi, càng cầu khẩn thì ánh nến càng muốn tắt, lập lòe thêm hai cái, cuối cùng thì tắt thật. Cả phòng chìm vào bóng tối, tuy bên ngoài có ánh đèn đường chiếu vào, nhưng chỉ dừng ở cửa, chỗ tôi đứng không còn nhìn thấy rõ.
Cứ như vậy, trán tôi lấm tấm đổ mồ hôi, trước tiên không nói đến việc con ma ở trong căn phòng này có dữ hay không, không có ánh sáng, tôi chẳng thể tiếp tục đọc thực đơn. May mà trí nhớ tôi không tồi, vẫn tiếp tục đọc được vài câu, đến lúc không nhớ nổi nữa, bèn ngậm miệng định chạy ra cửa. Nhưng mới nhấc chân, tôi nghe có tiếng lạch cạch đằng sau, hình như lại một cái đũa rơi xuống. Chuyện này khiến tôi vô cùng hoảng sợ, Tần Nhất Hằng không ở đây, chẳng may xảy ra bất trắc thì một mình tôi ứng phó không nổi. Tôi lắng tai nghe, không thấy thêm bất cứ động tĩnh nào. Chẳng lẽ vừa nãy gió thổi mạnh quá khiến nó rơi xuống? Ban nãy tôi không chú ý xem Tần Nhất Hằng treo đũa thế nào, chắc hắn chỉ buộc một nút lỏng, chấn động nhỏ thôi cũng dễ dàng rơi xuống. Nghĩ vậy, tôi không còn thấy quá sợ hãi nữa, bèn đi thẳng ra cửa, vừa lúc Tần Nhất Hằng rảo bước quay về, tôi vội giục hắn nhanh lên.
Thấy tôi đứng ngoài cửa, hắn cau mày. Tôi vội kể chuyện lúc nãy, Tần Nhất Hằng nghe xong lầm bầm gì đó rồi dẫn tôi vào trong quán, kéo rèm cửa xuống, đốt lại nến. Vào phòng tôi mới chú ý, thứ hắn đem về không phải chổi mà là cây lau nhà chẳng biết móc đâu ra, phần đầu còn rách bươm. Hắn dựng ngược cây lau nhà ở góc tường, hai mắt liếc trái liếc phải rồi mới quay đầu hỏi tôi, vừa nãy có thật đã rơi một cây đũa không? Lúc nãy tôi nghe rõ, nhưng giờ hắn hỏi vậy, tôi cũng hơi do dự, sợ mình đã nghe lầm.
Tần Nhất Hằng cũng không gặng hỏi thêm, tự mình đến chỗ treo đũa, cúi đầu đếm, tặc lưỡi quay lại nói, số đũa trên sàn vẫn như cũ. Số đũa không đổi? Chẳng lẽ lúc nãy tôi nghe lầm? Tôi nhớ lại âm thanh sống động đó, bảo hắn kiểm tra lại lần nữa. Tần Nhất Hằng chợt hiểu, dùng ngón tay chỉ cho tôi xem, nói, mẹ kiếp, ai đã đặt một cây đũa trên bàn! Tôi lập tức nhìn theo, quả nhiên trên bàn không biết từ lúc nào đã có một chiếc đũa. Tôi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Nhất Hằng, dễ dàng nhận thấy, chiếc đũa này không phải do hắn vô tình đặt ở đây, hơn nữa, để tiện cho việc thắp nến, chúng tôi đã cố ý dựng chiếc bàn đổ dậy, do đó không thể có việc chiếc đũa xuất hiện trên mặt bàn từ trước, xem ra đã có chuyện.
Tần Nhất Hằng suy nghĩ, bảo, nếu theo lời anh, chiếc đũa này chắc chắn không phải do đám ma quỷ để lại, hơn nữa lúc đó tiếng động mà anh nghe thấy rõ ràng là tiếng đũa rơi xuống sàn, bây giờ lại xuất hiện trên bàn một cách khó hiểu, đối phương cố ý muốn nhắc nhở chúng ta chuyện gì sao? Nói xong, hắn lại chỉ những chiếc đũa đang nằm ở dưới sàn bảo, thế trận này được gọi là “thọ liên”, thời xa xưa thường được dùng để tính toán tuổi thọ của các thành viên trong gia đình, mỗi cây đũa tượng trưng cho bảy năm, đa phần dùng biện pháp chiêu hồn, gọi những tổ tiên đã khuất trong gia đình trở về, sau đó dâng hương cúng tế, toàn bộ gia tộc xoay lưng về “thọ liên”, chờ khi hồn phách của trưởng bối trở về mới quay lại đếm số đũa rơi trên sàn. Có điều, phạm vi sử dụng không chỉ giới hạn như vậy. Thật ra, “thọ liên” là một phương pháp dùng để giao tiếp với ma quỷ, cũng không nhất thiết phải hỏi gì, nên đêm nay hắn mới lấy thực đơn để dụ bọn ma quỷ đến, xem có thể hỏi được manh mối liên quan đến ngôi nhà này hay không. Kết quả cũng không nằm ngoài dự đoán, cái chết của ông chủ trước đây không phải do bọn ma quỷ hại, cũng không phải do ma chó báo thù.
Dứt lời, Tần Nhất Hằng đi về phía cái bàn, nhìn chằm chằm vào chiếc đũa kia suy nghĩ hồi lâu mới nói, nếu tôi đoán không sai thì chiếc đũa này do ông chủ quá cố để lại, e rằng nguyên nhân cái chết còn có ẩn tình. Nhưng phải chờ trời sáng mới đi điều tra được. Nếu đúng như tôi đoán, đũa này không phải chặt bằng con dao còn mới, mà là loại dao đã từng dính máu như dao chặt thịt hoặc dao giết gà.
Càng nghe Tần Nhất Hằng phân tích tôi càng mơ hồ, chẳng lẽ ngôi nhà này còn dính líu đến một vụ án giết người? Nhưng dáng vẻ khóc hết nước mắt của bà chủ không giống đang đóng kịch, tôi hỏi hắn định thế nào, nhưng hắn cứ loay hoay di qua di lại cây lau nhà. Bấy giờ tôi mới nhớ ra, chẳng phải nói đi tìm chổi sao? Thế nào lại mang về thứ này? Hỏi mới biết, giờ này muốn tìm chổi quá khó khăn nên hắn đã trộm cây lau nhà trong nhà vệ sinh công cộng. Tần Nhất Hằng nói, nơi dơ bẩn ô uế đó thực ra có thể trừ tà, hoàn toàn trái ngược với nhận định thông thường của chúng ta. Người bình thường bị phim kinh dị ảnh hưởng đều cho rằng những nơi dơ bẩn như nhà vệ sinh có liên quan đến ma quỷ, thực ra không phải vậy. Ma quỷ thường dị ứng với những thứ dơ bẩn, trong dân gian có nhiều nơi từ xưa đến nay vẫn còn phong tục dùng tôm cá ươn để trừ tà. Hơn nữa treo cây chổi trước cửa là có ý tiễn khách, cũng không phải cách thức trừ ma diệt quỷ, nên hắn định treo cây lau nhà lên, đoán rằng bọn ma quỷ sẽ hiểu được ý này.
Dứt lời, Tần Nhất Hằng bảo tôi lùi về phía sau, dùng mấy lớp băng keo cố định cây lau nhà lên cửa, sau đó giơ ngọn nến soi vào trong phòng nhìn quanh một lần, rồi mang đến cạnh cửa, dặn tôi nến tắt thì đừng sợ, cái này chứng minh bọn ma quỷ đã ra ngoài, cũng đừng vội chạy ra, đề phòng không cẩn thận lẫn lộn trong hàng ngũ của chúng, bị mê hoặc đi vào con đường khác.
Nói xong, hắn lại đến chỗ cái bàn, cất chiếc đũa vào túi, chăm chú nhìn ngọn nến. Quả nhiên, không bao lâu sau, nến tắt.
Tần Nhất Hằng nhắc tôi đừng động đậy, chúng tôi lại tiếp tục đứng chờ trong bóng tối. Khoảng mười phút trôi qua, hắn nói, có thể ra ngoài rồi, tôi bèn nhanh chóng theo hắn đi ra. Bóng tối trong nhà thật ngột ngạt, ra tới bên ngoài tôi liên tục hít sâu mới thấy thoải mái hơn.
Bận việc cả đêm nhưng Tần Nhất Hằng lại không có ý quay về nghỉ ngơi mà bảo tôi cùng hắn đi dạo, nói rằng cần phải loại trừ bớt âm khí, chứ để thế này về ngủ sẽ dễ sinh bệnh. Dù sao tôi cũng không buồn ngủ, hơn nữa trời cũng sắp sáng, bèn cùng hắn đi tản bộ vài vòng. Cuối cùng chúng tôi ăn sáng xong mới quay lại khách sạn nghỉ ngơi.
Khi tỉnh giấc cũng đã xế chiều, không kịp dùng bữa, trước tiên Tần Nhất Hằng đưa tôi đến quán bán đồ ăn sẵn, mua nhiều thứ như cánh gà, thịt đầu heo, cũng không mang về, chỉ bảo ông chủ cứ để trên kệ là được. Tôi thấy buồn bực, tên khốn này muốn đốt tiền hay sao, hỏi thì hắn lại đáp hợp tình hợp lý, bảo rằng tối qua chúng ta lừa gạt bọn ma quỷ cả đêm, nói không chừng còn có kẻ ôm hận trong lòng bám theo, chờ cơ hội tấn công trả thù. Làm vậy để phòng bị trước, tránh được tai họa, dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền. Hắn nói thật có lý, nhưng tôi cũng tiếc đống đồ ăn, không phải tôi tiếc tiền mà vì đang đói, thức ăn trước mắt mà không được ăn, trong lòng không thoải mái.
Vì muốn xóa tan sự bất bình của tôi, buổi chiều chúng tôi dùng bữa tại nhà hàng lớn nhất vùng, ăn đến mức đi không nổi, lúc này mới thấy đỡ bực. Trong bữa ăn, tôi bàn với Tần Nhất Hằng, hỏi hắn ông chủ có phải bị giết không, nên âm hồn chưa tan, cứ ở bên trong quán. Hắn lắc đầu, lấy từ trong túi ra chiếc đũa trên bàn hôm qua. Chiếc đũa đã bị chặt làm hai đoạn. Hắn giải thích, sáng nay hắn đi thử nghiệm, cái chết của ông chủ quả thật kì lạ, nói bị người ta ám hại thì hơi quá, oan hồn chết bất đắc kì tử thường không thể lý trí như vậy, hơn nữa hiện tại hắn đã có một vài suy đoán, chỉ cần điều tra thêm.
Giấu giếm là tác phong của Tần Nhất Hằng, tôi cũng lười gặng hỏi. Thấy hắn nói chuyện khá phấn khích, tôi đoán chờ chút nữa là biết. Quả nhiên dùng bữa xong, Tần Nhất Hằng gọi cho vợ chủ nhà, nhưng điều hắn hỏi lại khiến tôi thật bất ngờ. Hắn hỏi cân nặng của ông chủ là bao nhiêu.
Nhận được câu trả lời, Tần Nhất Hằng lại trầm tư một lúc rồi bảo tôi đứng dậy. Hai chúng tôi chia hai đường, đi tìm hiểu tất cả tiệm bán đồ liệm xung quanh ngôi nhà, dò hỏi xem trước khi chết có phải chủ tiệm đã tới đặt áo liệm cho một người mập mạp hay không. Việc này khiến tôi càng khó hiểu, vội hỏi hắn, huyền thuật cũng có thể đoán ra hình dáng của người ta à? Thật kì diệu!
Tần Nhất Hằng cười cười, bảo không liên quan đến huyền thuật, hắn trông thấy hình ông chủ trong giấy phép kinh doanh treo trên tường, bây giờ chỉ muốn tìm chứng cứ xác thực lại suy đoán của mình.
Việc này không nên chậm trễ, chúng tôi phải nhanh chóng hành động. Tiệm đồ liệm vốn không nhiều, hơn nữa tập trung một chỗ, nên kiểm tra dễ. Chúng tôi nói chia hai đường, thật ra là cùng nhau hành động, chỉ không vào cùng một nơi để hỏi. Hỏi được vài tiệm, chẳng ngờ có một chủ tiệm xác nhận đúng là có chuyện như vậy. Theo lời ông ta, có một người béo đến đặt áo liệm, lại cần gấp, ông ta phải làm mấy đêm liên tục mới xong. Áo liệm vốn được người nhà mua sau khi gia đình có người chết, chuẩn bị sẵn thì chỉ có dành cho người già đang hấp hối, chưa từng thấy người khỏe mạnh cường tráng tự đặt áo liệm cho mình, cộng thêm đặc điểm hình thể vô cùng rõ ràng nên ông ta có ấn tượng sâu sắc.
Kết quả điều tra giống y như phán đoán của Tần Nhất Hằng, lúc này hắn bảo tôi hẹn gặp vợ chủ quán, ba người tìm một quán cà phê để trao đổi. Tần Nhất Hằng không khách sáo, vừa gặp đã đi thẳng vào vấn đề, kể ra những gì hắn phân tích được rồi nói, tuy chỉ là phỏng đoán, nhưng có thể hiểu đại khái toàn bộ câu chuyện.
Đầu tiên, quán thịt chó mở cửa không lâu thì ông chủ chết, việc này ai cũng biết. Nhưng ông ta chết như thế nào thì không ai biết, nơi ông ta chết lại có nhiều vấn đề. Có một câu chuyện truyền miệng như sau, ma treo cổ hoặc ma da [36] sau khi chết đều không thể chuyển thế đầu thai, nhất định phải quay lại nơi đã chết tìm người thế thân. Vì khi chết treo hai chân không chạm đất, rời xa địa khí, không thể tiến vào địa phủ. Ma da cũng tương tự, vì nước là vật chí âm, hồn phách sau khi tan biến trong nước khó thoát ra ngoài, nhất định phải tìm một người khác chết thế ở cùng một chỗ.
Tần Nhất Hằng nói xong dừng lại, cho chúng tôi thời gian để hiểu rõ hơn. Vợ chủ quán cũng không quá ngốc, suy nghĩ một lát bèn hỏi, có phải chồng cô đã bị ông chủ quán cơm chết đuối dưới sông hãm hại, biến thành vật thế thân không?
Tần Nhất Hằng gật đầu đáp, đúng nhưng không hẳn, vì theo quy hoạch của thành phố, con sông trước đây đã bị lấp, nên ông chủ ma da kia không thể kéo người khác xuống nước, một phần còn do chủ quán thịt chó tự tìm đến cái chết. Trước đây ông ta không tin vào ma quỷ, sau đó đột nhiên buôn bán cả ngày lẫn đêm, vốn chỉ là thử nghiệm, sau cùng lại tin là thật. E rằng ma da kia đã kịp trốn vào trong quán sau khi con sông bị lấp, người nhà nọ cũng biết nên mới bán với giá thấp cho hai vợ chồng thịt chó, đồng thời là để tìm người thế thân.
Sau khi vợ chồng thịt chó dọn vào, con ma da bắt đầu nảy sinh ý định ra tay với ông chủ. Tiếc rằng nó bị cách ly với nước, không còn khả năng hại người, hơn nữa quán thường xuyên giết mổ chó, oán khí nặng, tiếp cận với thân thể ông chủ cũng khó. Ma da bèn dùng một cách khác, chính là chứng minh cho ông chủ thấy ma quỷ có tồn tại, từ đó mới từng bước từng bước khiến ông chủ sập bẫy. Cuối cùng, bằng cách nào đó nó mê hoặc được ông chủ, hiện tại chúng ta cũng không biết là cách gì, nhưng có liên quan đến việc kinh doanh phát đạt.
Thực tế, ông chủ làm theo lời nó xúi giục, việc làm ăn tốt dần lên là minh chứng rõ nhất. Khi thời gian chín muồi, ma da bịa chuyện gì đó xúi ông chủ đêm khuya thanh vắng mặc đồ liệm, đến tảng sáng thì cởi ra đốt thành tro. E rằng trong túi áo liệm có tóc hoặc móng tay của ông chủ, đây là điều tối kị trong huyền thuật. Từ xưa đến nay có tục lệ dùng quần áo gói các xương cốt bị thất lạc, theo lý, đồ vật của người chết cũng phải được đốt cháy hoặc chôn cùng để tiêu tán phần dương khí sau cuối, cho người quá cố an tâm đầu thai. Áo liệm thì vốn dành cho người chết, không cần nói thêm nữa. Ông chủ mặc hết nửa đêm, chờ khi trời sáng thì đốt, chắc chắn đã bị hút hết dương khí. Trong áo liệm còn có tóc hoặc móng tay thì xem như tự mình nộp mạng. Thịt da con người hình thành là nhờ cha mẹ, dám gây tổn hại đến da thịt mình thì không chỉ bất hiếu mà còn dễ dàng bị người ta dùng phép thuật ám hại. Người xưa ít khi cắt tóc cạo râu, dù có cắt cũng phải dọn sạch cẩn thận, giấu ở nơi bí mật, đề phòng có kẻ mưu đồ bất chính lấy đi rồi gieo rắc tai họa. Cho nên ông chủ đã hoàn toàn rơi vào bẫy của con ma da, mạo hiểm thân mình, mất cả mạng sống.
Nói thật, suy luận của Tần Nhất Hằng thú vị, nhưng vợ chủ quán nghe xong chỉ biết khóc. Tôi ngồi cạnh đưa ít khăn giấy, chẳng nói được lời nào an ủi. Tần Nhất Hằng hút điếu thuốc, nói, sự việc đã như vậy, khóc cũng không giải quyết được gì, nhanh chóng tìm người lập đàn cầu siêu cho ông ấy thì hơn. Cái quán này nếu cô ta vẫn muốn bán, chúng tôi sẽ mua lại theo giá cũ.
Vợ chủ quán do dự một lúc, cuối cùng lắc đầu, bây giờ cô ta lại tiếc nuối không nỡ bán nữa, muốn đền cho chúng tôi ít tiền, coi như cảm ơn cái công đã giúp làm rõ sự tình. Vốn tôi định không cầm chỗ tiền này, dù sao cũng chỉ là tiền nhỏ, nhưng nghĩ lại cảm thấy lỗ quá, dù sao bây giờ cũng chỉ cần tìm người lập đàn cầu siêu là được, chúng tôi không thể cứ làm không công mãi, nên tôi đã đồng ý. Vợ chủ quán đi đến máy rút tiền tự động để chuyển khoản, năm mươi ngàn tệ cũng không nhiều nhặn gì, nhưng ít nhất chuyến này đi không uổng công. Nhận được tiền, Tần Nhất Hằng dặn dò cô ta, nếu chưa lập đàn tế thì chưa nên tắm rửa hoặc đặt bồn tắm trong ngôi nhà này. Sau đó chúng tôi chuẩn bị trở về luôn trong đêm.
Trên đường, tôi hỏi Tần Nhất Hằng, lời cuối dặn dò vợ chủ quán là có ý gì. Hắn giải thích, ông chủ bị con ma da hại chết trong tiệm, chắc chắn vẫn phải tìm người thế thân, hắn cũng có ý tốt nhắc nhở kiêng kị, nhưng có nghe hay không thì phải xem vận may của cô ta.
Về đến nhà trời đã sáng, tôi tắm rửa qua loa rồi chuẩn bị đi ngủ, không ngờ Tần Nhất Hằng lại gọi đến. Tôi thoạt tiên thắc mắc, cho rằng hắn hôm nay thật khác thường, còn gọi điện báo bình an, chẳng ngờ giọng hắn trong điện thoại lo lắng như đã gặp chuyện chẳng lành, bảo tôi lập tức đến nhà hắn, có thứ vô cùng quan trọng muốn cho tôi xem. Cố gặng hôi qua điện thoại, nhưng hắn bảo một hai câu nói không rõ được rồi cúp máy. Tôi cũng sợ hắn gặp phải chuyện bất trắc nên vội mặc quần áo, bắt xe chạy đến.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu chuyển màu trắng bạc. Tôi kể chuyện cả đêm, người đã thực mệt mỏi, nhưng dù sao trời vẫn chưa sáng, tôi lại tiếp tục kể.