Chương 9 Hỏi đường
Không biết có phải vì đầu óc rối loạn hay vẫn còn cảnh giác khi ngủ cùng phòng với Bạch Khai mà tôi ngủ không sâu, cứ nửa tỉnh nửa mê tới hơn 1 giờ chiều. May là con dế của y cũng đã ngủ nên không gáy làm phiền tôi nữa. Tôi mở mắt nhìn sang, thấy Bạch Khai ngủ say như chết. Tôi dậy gọi đồ ăn từ bên ngoài mang tới, ăn sắp xong y mới tỉnh.
Hai chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện. Thật ra, trông y có vẻ khó ưa nhưng tiếp xúc lâu lại thấy cũng không đến nỗi đáng ghét lắm. Ngoài việc hay chêm mấy câu tục tĩu, y nói chuyện cũng khá mạch lạc. Nước da y hơi đen nhưng lại thích mặc quần áo trắng, hơn nữa còn rất sạch sẽ.
Bạch Khai nói trước khi đi ngủ, y đã suy nghĩ, dù thế nào cũng phải tiếp tục điều tra, nếu tôi muốn, y cũng không ngại rước thêm kẻ phiền toái như tôi đi cùng.
Mấy câu chết tiệt này thật khó nghe, nhưng cũng rất có lý. Tôi ngẫm nghĩ một hồi, tự hỏi bản thân, mình có muốn điều tra tới cùng hay không. Sau đó tôi phát hiện, hình như đáp án không còn quan trọng, giờ tôi chỉ muốn tìm được Tần Nhất Hằng, hỏi hắn một câu, quen biết lâu như vậy, rốt cuộc hắn có thật lòng xem tôi là bạn hay không.
Vì vậy, tôi bèn hỏi Bạch Khai đã có kế hoạch gì chưa. Y đáp, hiện giờ tất cả vẫn chưa sáng tỏ, đợi tới tháng sau cũng khá lâu, hiện giờ nên mua nhà thì cứ mua, nên làm ăn thì cứ làm. Giang Thước vẫn là Giang Thước, còn Bạch Khai sẽ thay thế Tần Nhất Hằng.
Theo y, làm vậy có hai nguyên nhân. Thứ nhất, nếu chúng tôi có động thái quá bất thường thì sẽ bại lộ, thành ra không an toàn. Thứ hai, y cũng đang thiếu tiền, định tranh thủ thời gian kiếm thêm.
Tôi không từ chối, vì cũng chẳng nghĩ được biện pháp nào khá hơn.
Tôi giao hẹn với Bạch Khai, những ngôi nhà kiếm được trong thời gian này đều chia y bảy phần, tôi ba phần. Tôi không muốn kiếm tiền nữa, ba phần lợi nhuận cũng định gửi cho người nhà Hứa Truyền Tường. Vả lại, trong chuyện kết giao bạn bè, tôi nghĩ rằng nếu mình thật lòng thì sẽ nhận lại được sự chân thành.
Bạch Khai cả mừng, tối hôm đó còn mời tôi một bữa no. Tửu lượng của y quả thật rất khá, chẳng trách lần trước uống sáu lon bia mà vẫn tỉnh như không. Tôi uống rồi nôn mấy lần liền, cuối cùng lăn ra ngủ một giấc thật say.
Hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy như trở lại những ngày mới vào nghề. Không biết do trùng hợp hay vì hai chúng tôi hợp mệnh làm ăn, mà các mối hàng cứ nườm nượp kéo đến. Bạch Khai không kén chọn, vụ lớn vụ nhỏ đều nhận, ngay cả mấy vụ được trả vài nghìn tệ như xem ngày kết hôn cho vợ chồng trẻ hay giải mộng cũng nhận tuốt. Cả ngày y bám lấy điện thoại chỉ bảo cho người khác. Phương thức chuyển khoản cũng rất tân tiến, toàn bộ đều sử dụng thanh toán điện tử.
Cách làm của Bạch Khai khác với Tần Nhất Hằng, cụ thể có tác dụng hay không tôi cũng chẳng buồn tìm hiểu, dù sao thì tiền về đến tay mới là quan trọng nhất.
Sau vài vụ làm ăn nhỏ, cuối cùng cũng có một vụ kha khá.
Có một người ăn xin quanh năm vạ vật dưới tòa nhà công ty nọ, ban ngày ra phố xin tiền, đêm xuống thì ngủ trong góc tường. Do thiết kế của tòa nhà, góc tường đó có ba mặt kín, phía trên còn một tấm kính chắn mưa.
Giám đốc công ty thấy người ăn xin đáng thương nên cũng ngầm cho phép. Nhưng dù có che gió, chắn mưa thì vẫn là ngủ ngoài đường. Không biết do bị ốm hay lạnh mà vào một đêm đông, người ăn xin kia chết. Chết người vốn là chuyện xúi quẩy, nhất là ở ngay trước cửa công ty mình, giám đốc vội bỏ tiền túi hỏa táng thi thể ông ta.
Nhưng khi thu dọn di vật, bảo vệ công ty phát hiện bên dưới tấm bìa cứng lót chỗ ngủ của người ăn xin giấu rất nhiều tiền giấy, loại nào cũng có. Mọi người đều cảm thấy kì lạ nhưng không ai để ý. Có lẽ vì chẳng ai quan tâm tới ông ta nên chết đi là hết.
Sau đó, tầng dưới tòa nhà bắt đầu xảy ra tai vạ.
Sở dĩ tôi dùng từ tai vạ chứ không phải chuyện ma quỷ là bởi chính giám đốc công ty đã thuật lại như vậy. Tính ra cũng khá chuẩn xác.
Công ty này làm về lĩnh vực công nghệ thông tin, thường xuyên phải tăng ca. Vào thời điểm bận rộn, nhân viên phải 1, 2 giờ sáng mới về nhà. Giờ đó đường phố thường vắng vẻ, nhưng rất nhiều nhân viên kể lại rằng, khi tan ca và ra khỏi văn phòng, họ thường gặp người hỏi đường. Tuy không xảy ra những chuyện như ma nhập hay trúng tà nhưng đêm hôm khuya khoắt bị bắt chuyện hỏi đường cũng không tránh khỏi sợ hãi.
Ban đầu, mọi người cho là trùng hợp, nhưng việc hỏi đường mãi không chấm dứt. Tất cả xúm lại bàn tán, tổng kết lại mới phát hiện ra những người hỏi đường không giống nhau, điều này loại trừ được giả thiết đó là một bệnh nhân tâm thần. Nhưng tình tiết hỏi đường lại rất hay xuất hiện trong chuyện ma, ai nấy đều đâm ra lo sợ.
Cứ mặc kệ như thế thì không những ảnh hướng tới hoạt động của nội bộ công ty mà lỡ đồn ra bên ngoài, ai còn dám hợp tác làm ăn nữa. Cho nên, giám đốc muốn tìm người đến xem xét.
Tuy nhiều giám đốc thời nay rất mê tín, nhưng người này xuất thân từ dân học tự nhiên, vốn theo chủ nghĩa vô thần. Anh ta tìm người tới xem cốt để trấn an nhân viên, hỏi thăm vòng vo mãi mới tìm đến tôi. Nói không ngoa thì tôi cũng có chút danh tiếng trong nghề, mặc dù là dựa hơi Tần Nhất Hằng.
Tay giám đốc rất phóng khoáng, gọi điện tới nói rõ thù lao luôn. Công ty họ nằm ở một thành phố loại một, cách chỗ tôi rất xa.
Tôi nhận lời luôn, nhưng không phải vì ham thù lao hậu hĩnh, mà chỉ muốn xem bản lĩnh của tên Bạch Khai rốt cuộc tới đâu. Chúng tôi nghỉ ngơi sửa soạn một ngày, sang hôm sau mới lái xe lên đường. Tôi cố tình không để y mang con dế theo, nếu trên đường nó lại gáy thì tôi phát điên lên mất.
Dọc đường đi, tôi thử xã giao với Bạch Khai vài câu, hỏi xem có cần tôi giả vờ gì không, bởi theo lời kể của bên đó thì dù thực sự có ma quỷ cũng chẳng có gì to tát, chẳng qua chúng tôi phải trao đổi trước để nếu có đóng kịch cũng khỏi sợ lòi đuôi.
Bạch Khai bảo để tới xem rồi hẵng nói tiếp, ở thành phố ấy cao nhân nhan nhản, vậy mà tay giám đốc lại phải tìm người ở xa như chúng tôi, đúng là chỉ những kẻ IQ thấp như tôi mới nghĩ đến việc giở thủ đoạn lừa anh ta như vậy.
Tôi nghe cũng thấy rất khó chịu, nhưng không thèm cãi nhau với y, tập trung lái xe trên đường cao tốc.
Vào thành phố, đường tắc kinh khủng, khiến chúng tôi đến muộn ba tiếng so với dự kiến, làm tay giám đốc kia phải chờ. Tới nơi cũng đã là giờ ăn, chúng tôi liền tìm một quán ăn gần đó, cả ba vừa dùng bữa vừa nói chuyện.
Tay giám đốc quả nhiên là trí thức, tuổi còn khá trẻ, không lan man dài dòng, chỉ kể lại một lượt những chuyện xảy ra. Khác lúc trước là, sau khi kể xong, anh ta còn tiện thể thêm thắt những phân tích và hiểu biết của mình, rằng việc này có khả năng là tác phẩm của một nhóm tội phạm nào đó, anh ta đã chuẩn bị tinh thần báo cảnh sát rồi.
Tôi có linh cảm là mọi việc sẽ không suôn sẻ lắm. Tư duy của đám doanh nhân trình độ cao như anh ta rất mạch lạc, muốn lấy được tiền trong túi họ, chắc chắn phải đưa ra lời giải thích trực quan thỏa đáng. Không giống mấy kẻ dễ sợ bóng sợ gió, chỉ bị dọa vài câu là móc tiền ra ngay.
Ăn xong bữa cơm, anh ta đưa chúng tôi tới tham quan công ty. Lúc này đã gần 10 giờ đêm, vẫn còn khá nhiều nhân viên đang cặm cụi làm việc.
Quan sát văn phòng một hồi, chúng tôi quay xuống. Đường phố vẫn còn khá đông đúc. Giám đốc đưa chúng tôi tới góc tường trước đây người ăn xin kia thường nằm ngủ, dặn dò vài câu rồi cáo lỗi rằng còn rất nhiều việc, không làm phiền hai chúng tôi nữa, xin phép đi trước.
Không biết Bạch Khai có nhìn ra gì không, còn tôi dù đã quan sát hồi lâu vẫn chỉ thấy đây là một góc tường rất bình thường, bình thường đến nỗi tòa nhà nào cũng có.
Quan sát tứ phía, vẫn chưa thấy manh mối, tôi bèn thử tưởng tượng xem nếu Tần Nhất Hằng có mặt ở đây thì bước đầu tiên hắn làm sẽ là gì.
Lần này tôi đã nghĩ ra, nhất định phải đợi người trên phố đi hết, bèn quay vào xe, hút thuốc giết thời gian. Được một lúc, Bạch Khai cũng lên theo, nằm xuống ghế sau như đang nghỉ ngơi. Hồi lâu, y đột ngột lên tiếng, để tôi kể anh nghe một chuyện nhé.
Chẳng đợi tôi đáp, y tự động kể luôn. Trước đây khi thành thị chưa phát triển nhanh như bây giờ, xung quanh có rất nhiều nơi tuy không phải rừng núi hoang vu nhưng cũng rất ít người ở. Bấy giờ, một tài xế taxi chợt nhận được cuốc khách sộp vào lúc nhá nhem, yêu cầu chở tới một nơi. Chở khách chiều đi thì chiều về trên xe sẽ không có khách. Thời đó, cảnh sát cũng không phạt tài xế uống rượu khi lái xe nghiêm như bây giờ nên sau khi đưa khách tới nơi, nhận được một món kha khá, tài xế quyết định đỗ xe bên đường làm vài chén rượu cho ấm.
Ban đầu chỉ vài chén, về sau quen mùi uống mãi, cuối cùng ông ta say khướt, không dám lái xe về, đành chợp mắt trên xe cho tỉnh rượu. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, tài xế nọ nghe thấy có người gõ vào kính xe, cứ ngỡ là khách gọi xe đi nên không thèm ngẩng đầu, chỉ giơ tay khoát khoát ý bảo không chở được.
Nhưng tiếng gõ cửa vẫn không chịu ngừng, ông ta ngẩng đầu lên thì phát hiện bên ngoài không có bóng người. Lúc đó, ông ta cũng không hề sợ hãi, những tài xế chạy xe đêm đa phần đều lớn gan, vừa uống rượu lại càng can đảm.
Tài xế bèn mở cửa xe ra xem, liền thấy một bóng đen nho nhỏ đứng cạnh xe. Ông ta lấy làm khó hiểu, vội bật đèn trong xe lên, dưới ánh đèn, một người rất thấp bé đang đứng, hai tay giơ một tảng đá lên quá đầu. Người kia trông thấy ông ta cũng không chạy đi mà tới gần hỏi, này anh, trông tôi có giống người không?
Tài xế nọ chẳng kịp nghĩ nhiều, cho rằng có kẻ nhàn rỗi kiếm chuyện đùa cợt mình, bèn chửi một câu, ngươi giống cái rắm, đoạn giơ chân đạp một phát.
Kẻ kia gào lên rồi xoay người chạy mất.
Trở vào xe, tài xế nọ nghĩ kĩ lại mới thấy hình như gương mặt kẻ kia đầy lông lá, lại nhỏ hơn người bình thường nhiều, ông ta chột dạ, vội khởi động xe, bất chấp vừa uống say, lái như điên về nhà. Về đến nhà, trời đã tờ mờ sáng, ông ta tỉnh rượu hồi tưởng lại, cảm thấy rõ ràng đêm qua mình đã gặp ma. Nhân lúc trời sáng, ông ta tranh thủ ngủ bù nhưng lòng vẫn nơm nớp lo sợ.
Nào ngờ khi tỉnh dậy, đứa con trai bốn tuổi của ông đã biến mất. Cả nhà nháo nhác tìm kiếm khắp nơi không thấy tăm hơi, đăng tin tìm người trên cả báo giấy và ti vi nhưng vẫn không tìm được đứa trẻ.
Ban đầu, tôi vốn không định nghe Bạch Khai kể chuyện, nhưng sau đó lại bị câu chuyện cuốn hút, bèn hỏi, tài xế kia gặp phải thứ gì vậy?
Bạch Khai ngồi dậy đáp, còn có thể là gì nữa? Là thỏ tinh. Trước kia, mấy chuyện kiểu này đầy rẫy. Những con vật hơi có tí thông linh đều lén lút tu luyện, tới thời điểm nhất định, chúng sẽ phải vượt qua một thử thách như vậy để tu luyện thành người.
Tôi thấy thú vị, liền hỏi tiếp, vậy theo ý anh, nếu ông tài xế kia trả lời “giống” thì thỏ tinh ấy sẽ thành công hay sao?
Bạch Khai à một tiếng rồi trả lời, trong truyền thuyết thì đúng là như vậy. Nghe nói thời xưa nếu trong nhà nuôi thỏ, phát hiện nó nửa đêm canh ba ngắm trăng rồi thở dài, thì nhất định phải làm thịt cho cả nhà ăn. Bởi đó là “bái nguyệt”, một biểu hiện chứng tỏ con thỏ chết tiệt ấy đã tu luyện, anh có hiểu không?
Dứt lời, Bạch Khai lắc đầu rồi tiếp, tôi quên là anh IQ thấp, chắc không hiểu đâu.
Tôi không thèm đấu võ mồm với y, song cũng nhận ra tên Bạch Khai này quả nhiên có năng lực, hẳn không phải tự nhiên mà y nhớ lại câu chuyện ấy. Chẳng lẽ nó liên quan tới việc ở công ty kia? Dù sao cũng có điểm chung là nửa đêm có người bắt chuyện. Nhưng tôi không hỏi Bạch Khai, kẻo y lại chê tôi chậm hiểu. Nhìn đồng hồ, nháy mắt đã tới 11 giờ đêm, đường phố bắt đầu vãn người, chỉ lát nữa thôi có thể trực tiếp chứng kiến rồi.
Khoảng 11 rưỡi, Bạch Khai xuống xe trước, đi lòng vòng quanh tòa nhà hồi lâu như kẻ trộm, cuối cùng ngồi bệt xuống góc tường. Chỗ đó không chừng còn có người tiểu bậy, tôi ngại bẩn nên không đi ra, chỉ quan sát từ xa. Y bình thản ngồi đợi, hồi lâu vẫn không chuyển chỗ.
Tôi rỗi đến phát chán, đành vừa hút thuốc vừa suy nghĩ, người ăn xin kia lúc còn sống phải chăng cũng ngồi ở đó như Bạch Khai bây giờ? Trông tình hình rõ là liên quan tới ma quỷ, chẳng lẽ đám cô hồn vất vưởng đi ngang thấy lão ăn mày đáng thương nên đã tiện tay cho ít tiền?
Đang mải nghĩ, tôi chợt thấy Bạch Khai đứng phắt dậy, hét to, ê, anh mau tới công ty của bọn họ, hỏi xem có tên chết tiệt nào chỉ đường cho người khác mà lại lấy tiền hay không!
Tôi biết sắp xảy ra chuyện, lập tức chồm dậy chạy thẳng vào tòa nhà.
Khi thang máy đi xuống, bên trong vẫn còn khá nhiều người, hình như đã tới giờ tan sở. Tôi túm lấy một người trông quen quen hói, công ty các anh có ai chỉ đường mà lại lấy tiền không?
Người kia ngẩn ra, cuống quít trả lời rằng mình không mang họ Tiền. Tôi hỏi lại lần nữa, anh ta vẫn lắc đầu, tôi đành đi thang máy lên công ty bọn họ. Nhân viên đã về gần hết, chỉ còn vài người vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói chuyện phiếm. Tôi cao giọng hỏi bọn họ, có một kẻ biến sắc, nhưng anh ta không thừa nhận, chỉ lảng tránh ánh mắt tôi.
Nghề nghiệp của tôi tuy thường xuyên tiếp xúc với ma quỷ nhưng chủ yếu vẫn phải trò chuyện với con người. Mấy năm nay, tôi đã gặp đủ loại người, nên lập tức nhận ra kẻ này đang chột dạ. Tôi không kịp hỏi kĩ, lôi tuột anh ta xuống lầu, chẳng biết đằng Bạch Khai thế nào rồi, dùng dằng mãi khéo lại lỡ việc. Anh ta cũng không phản kháng, hình như giám đốc công ty đã dặn dò nhân viên phải hết sức phối hợp với chúng tôi.
Xuống dưới lầu, Bạch Khai đã chặn cửa canh chừng. Thấy tôi đưa người xuống, y cũng ngầm hiểu, lập tức móc trong túi ra một con dao nhỏ bảo tôi, đi mua một ít băng urgo về đây, rồi gọi người kia lại. Bạch Khai trông đã bặm trợn, lại lăm lăm con dao khiến kẻ kia phát hoảng, vội núp sau lưng tôi. Tôi an ủi mấy câu rồi đẩy anh ta lên phía trước, sau đó lái xe tới hiệu thuốc gần đó.
Trên đường, tôi vẫn suy nghĩ, khi trước Tần Nhất Hằng khử oán đậu cho tôi cũng dùng dao, xem ra người này trúng phải tà thuật rồi. Khi tôi lái xe về, thấy hai người họ ngồi bên đường cùng hút thuốc. Tôi chẳng biết làm sao, nhân lúc đưa băng urgo cho Bạch Khai, tranh thủ hỏi khẽ, sao rồi?
Y cười hì hì đáp, đàm phán thuận lợi, xong việc anh ta sẽ trả cho chúng ta ba vạn.
Không biết Bạch Khai lừa anh ta thế nào, tôi cũng chẳng buồn thăm dò. Trông y có vẻ tự tin nên tôi quay lại xe nghỉ ngơi. Một lát sau, Bạch Khai đưa người kia lên xe, cả hai không nói gì, tôi lặng lẽ quan sát qua gương chiếu hậu, không thấy anh ta bị thương chỗ nào.
Yên lặng như thế chừng mười phút, Bạch Khai đột nhiên lên tiếng, người anh em thấy đấy, tôi không hề lừa anh phải không?
Người kia vội vàng kêu trời, nói, đại ca, anh còn cứu mạng tôi ấy chứ!
Giọng điệu hai người như đang diễn hài kịch, tôi nghe mà suýt phì cười. Tuy nhiên, vừa bực bội nhìn lướt qua một lượt, nụ cười của tôi vụt tắt.
Góc tường mà người ăn xin vẫn nằm giờ khang khác thì phải.
Vì khoảng cách khá xa nên tôi không thấy rõ, đại khái là có một con đang nhảy tới nhảy lui, nhưng dù nhảy thế nào, nó vẫn chỉ loanh quanh ở chỗ cũ. Tôi bắt đầu khâm phục Bạch Khai, liên tưởng tới câu chuyện thỏ tinh mà y kể khi nãy, thầm nghĩ, đằng ấy có một con thỏ tinh bị Bạch Khai tóm sao?
Tôi hỏi, kia là cái quái gì vậy?
Y vỗ vai tôi đáp, tôi đã nói mà anh vẫn không hiểu sao, có dám tự qua đó xem không?
Tôi vốn sĩ diện, y nói vậy rõ ràng muốn làm tôi mất mặt trước người ngoài. Cân nhắc một lúc, tôi cảm thấy Bạch Khai sẽ không hại mình, cùng lắm chỉ dùng thứ gì dọa tôi giật mình mà thôi, bèn xuống xe, chậm rãi đi tới chỗ đó.
Đèn đường sáng choang, song góc tường lại rất tối. Tôi tới gần mới nhận ra mình đã nhìn nhầm, đây không phải thỏ mà là một bọc tiền giấy buộc trong túi nilon lớn, chẳng biết treo lên bằng cái gì, đang phất phơ lay động giữa không trung. Giơ tay thử thăm dò, rõ ràng không hề có gió, tôi tự biết có chuyện nên không dám lại gần nữa mà rảo bước quay vào xe, hỏi Bạch Khai, sao cái túi ấy di chuyển được vậy?
Y vỗ vai người kia nói, sắp đến lúc rồi, chốc nữa đừng có xảy ra sai sót, bằng không tôi chẳng bảo vệ nổi anh đâu. Đợi anh ta xuống xe, Bạch Khai mới quay sang bảo tôi, đồ chậm hiểu, anh mau qua bên đường canh chừng đi, người này hoảng sợ quá, chỉ e lát nữa sẽ bỏ chạy. Mau ra chặn đường, nhất định không được để anh ta chuồn mất.
Tự dưng bài binh bố trận như vậy, tôi cảm thấy rất kì quái.
Lúc này, thỉnh thoảng vẫn có xe cộ chạy qua, tôi cũng không dám đánh xe ra chặn ngang đường, đành đỗ ven đường rồi xuống xe canh chừng. Từ nơi tôi đang đứng không nhìn thấy được góc tường, chỉ thấy Bạch Khai nghênh ngang đi vào, sau đó vang lên tiếng van vỉ thảm thiết. Người kia vừa nói vừa khóc lóc, nghe rất thê thảm.
Tôi toát mồ hôi, cảm thấy không khác gì lũ cướp đường, lỡ có người báo cảnh sát thì hai chúng tôi không sao biện bạch nổi. Khóc lóc một hồi, rồi từng tờ tiền giấy từ góc tường bay lên, có vài tờ theo hướng gió bay ra chỗ tôi. Tôi đá vào chúng, chính là loại tiền giấy thông thường.
Tiền giấy nhanh chóng bay tung hết lên, Bạch Khai một mình đi ra, đứng bên kia đường. Tôi đoán y đứng đó canh chừng, đề phòng người kia chạy mất. Trên đường không một bóng người, chỉ có tôi và Bạch Khai đứng nhìn nhau. Tôi ra hiệu, định hỏi xem y có ý gì song y khinh khỉnh phớt lờ, khiến tôi vô cùng lúng túng.
Người kia bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm không rõ lời. Bạch Khai lập tức đứng thẳng dậy, tôi thấy vậy cũng đâm ra căng thẳng theo. Nếu giờ có ai đi ngang qua, chắc chắn sẽ tưởng đây là hai kẻ tâm thần đang chuẩn bị đánh nhau.
Tôi nhìn chằm chằm vào góc tường, trông dáng vẻ Bạch Khai, có lẽ người kia sắp chạy ra rồi. Quả nhiên, tôi vừa nghĩ vậy đã nghe thấy tiếng kêu oai oái, sau đó anh ta ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa ú ớ tri hô. Tôi lắng tai nghe kĩ, tức thì rùng mình.
Bởi người kia hét lên rằng, tôi không đi! Không đi đâu!
Điều khiến tôi hoảng hơn là anh ta chạy thẳng về phía tôi!
Trong phút chốc, tôi không hề do dự, dồn sức xuống chân, chuẩn bị tinh thần đợi anh ta lao đến sẽ xông tới đẩy ngã. Nào ngờ lại nghe thấy một tiếng hét nữa, sau đó thêm mấy người từ trong tòa nhà chạy ra, thi nhau kêu gào.
Tôi nhủ thầm, toi rồi, mấy đồng nghiệp của người kia còn chưa về, hình như nãy giờ vẫn ở bên trong hóng chuyện! Bạch Khai đứng đối diện cũng hét to, đồ chậm hiểu! Tôi bị anh lây bệnh ngơ mất rồi! Mau ngăn anh ta lại, kẻo sau này không tìm anh ta về được nữa đâu!
Tôi chẳng kịp hiểu ý Bạch Khai, vội ba chân bốn cẳng đuổi theo người kia. Anh ta chạy lảo đảo, tôi vừa xô đã ngã. Trông thấy mặt anh ta, tôi hét lên hoảng hốt. Lưỡi anh ta thè ra ngoài! Trông không khác gì ma treo cổ!
Tôi vội vàng gọi to, Bạch Khai! Mau qua đây! Bạch Khai cũng hô, tôi mà qua được thì đã qua rồi! Tôi ngẩng đầu lên, thấy y đang ngăn đám người trong công ty lại, thậm chí có kẻ sợ quá, đang bị Bạch Khai liên tục đập lên thóp!
Không còn cách nào khác, tôi đành dựa vào chính mình, thu hết sức bình sinh ghì chặt người kia xuống. Anh ta có vẻ rất đau đớn, nhưng lưỡi thè ra nên không nói được. Tôi quan sát kĩ, thấy trên lưỡi anh ta có rất nhiều vết rách nhỏ rỉ máu! Trên tay cũng chi chít những vết thương nhỏ.
Cuối cùng Bạch Khai cũng bứt ra được để chạy tới, lừ lừ tiến đến tát vào miệng người kia, sau đó lột sạch quần áo trên người anh ta rồi dùng bật lửa đốt! Tôi nhìn quanh, cũng may đây là khu thương mại trung tâm, nếu là khu dân cư thì làm loạn như vậy sẽ gây ra tiếng động lớn.
Bộ quần áo cháy hết, người kia mới bắt đầu tỉnh táo lại, định thử mở miệng nói, có điều vết thương trên lưỡi quá đau, anh ta cố gắng mãi mới nặn ra được mấy chữ, ngọng nghịu hỏi Bạch Khai, giờ tôi an toàn rồi chứ?
Bạch Khai nhổ toẹt một bãi nước bọt, mắng, từ nay anh phải biết suy trước tính sau, đừng như thằng ba ngơ thế nữa, lần này may mà gặp tôi, nếu không anh đã tiêu đời rồi.
Tôi cứ có cảm giác y đang nói cho mình nghe, nhưng không có cách nào độp lại, bèn hỏi, chuyện là thế nào? Chỗ này giờ đã sạch sẽ chưa? Bạch Khai đáp, anh mau ra trấn an đồng nghiệp của anh ta đi, việc vẫn chưa xong đâu, ngày mai chúng ta phải tới nói chuyện với giám đốc. Dứt lời, y đỡ người kia vào trong xe.
Nói thật, tôi không có kinh nghiệm vỗ về người khác, đành bước tới nói qua quýt vài câu rằng bạn mình đã giải quyết xong mọi việc, mọi người hãy yên tâm ai về nhà nấy. Dù đám người kia không tin nhưng đã quá nửa đêm, cuối cùng vẫn phải ra về.
Tôi quay trở lại xe, hỏi Bạch Khai, vết thương trên người anh ta là do anh làm sao? Anh cũng nhẫn tâm quá nhỉ!
Bạch Khai đáp, tôi cứu mạng anh ta đấy, có được không? Đây gọi là chịu đòn nhận tội! Bàn tay lấy tiền phải rạch cho chảy máu, cái lưỡi chỉ đường phải cứa cho đỏ lòm, không phải vẫn hơn là mất mạng sao?
Nhắc tới đây tôi mới nhớ, người này chính là kẻ nửa đêm chỉ đường rồi lấy tiền. Ý Bạch Khai là anh ta đã thu tiền của ma quỷ hay đã chỉ sai đường? Tôi bèn hỏi, sao ở đây lại có ma hỏi đường? Rõ ràng giữa thành thị đông đúc, dương khí dồi dào, thế mà ma quỷ cũng dám bén mảng đến à?
Bạch Khai gác chân lên vô lăng đáp, anh lại ngơ rồi! Có biết người ăn xin đã chết là ai không hả? Là quan Đích Thứ đấy!
Hai chữ Đích Thứ thường ngày rất ít khi sử dụng, Bạch Khai bỗng nhiên nhắc tới làm tôi không hiểu gì, liền hỏi, người ăn xin kia là quan cải trang vi hành sao? Đó là tên một chức vụ của Cái Bang à?
Bạch Khai giơ ngón cái với tôi, anh thông minh thật! Sau đó vỗ vai người kia, người anh em, hãy giải thích cho tên ngơ này đi.
Anh ta mở miệng còn khó nhưng không thể từ chối, đành lí nhí nói một lượt, tôi nghe mà chẳng hiểu câu nào.
Bạch Khai đành tự giảng giải, quan Đích Thứ nói là quan thì cũng chẳng phải, nhưng quyền hạn không hề nhỏ. Để tôi nói anh nghe, anh có biết việc đầu thai chuyển kiếp trong truyền thuyết không? Diêm Vương ngồi trên công đường phân xử, phán quan chấp bút, chỉ đôi ba nét chữ là cắt đứt đường đời của anh ở kiếp này, sau đó nếu đủ âm đức sẽ được đầu thai vào nhà tử tế, còn nếu gian dối độc ác sẽ phải hóa kiếp thành chó mèo.
Tôi đáp là biết, nghe kể cũng nhiều rồi, nhưng nào thấy nhắc tới quan Đích Thứ!
Bạch Khai bèn nói, thời xưa không giống với bây giờ, xưa kia, đặc biệt là những nhà giàu có, một chồng sẽ cưới vài cô vợ, con của vợ cả và vợ lẽ được đối xử khác nhau một trời một vực.
Nếu may mắn, âm tào địa phủ sẽ cho anh được đầu thai vào nhà tử tế, nhưng họ lại không sắp xếp tỉ mỉ anh là con vợ cả hay vợ lẽ, dù sao chỉ cần anh có một chỗ trong gia đình đó là được. Quyền quyết định nằm trong tay quan Đích Thứ cơ.
Nghe nói, linh hồn đầu thai không có thứ nào để định vị như GPS cả, vừa đi vừa nghỉ, chưa biết chừng còn lạc đường. Lạc đường ở đây không phải là không phân biệt nổi phương hướng Đông, Tây, Nam, Bắc như ở dương gian, mà là không tìm được đúng canh giờ cụ thể và phương hướng khi vào nhà. Chẳng hạn, anh vốn phải vào nhà từ hướng Đông giờ Tý, nhưng kết quả lại thành hướng Nam giờ Sửu, như vậy vận mệnh cả đời của anh sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Vì thế cần có quan Đích Thứ dẫn đường, vị quan này còn đứng canh ở một vài nơi đặc biệt, nếu anh tới hỏi đường, bề ngoài chỉ là hỏi nhưng thật ra đều dùng tiếng lóng để tránh bị người khác nghe thấy và giành mất cơ hội, cách làm này chỉ là bất đắc dĩ. Mục đích thực sự chính là xác định chuẩn phương hướng và giờ để vào nhà!
Nói tới đây, Bạch Khai nhìn tôi rồi tiếp, đã biết vì sao tôi bảo anh ngơ chưa?
Tôi không buồn đấu khẩu, chỉ thầm nghiền ngẫm những lời y vừa nói. Tên Bạch Khai này quả là giỏi, giải thích rất rõ ràng, mạch lạc. Đây là lần đầu tiên tôi nghe tới chức quan Đích Thứ, hóa ra lão ăn mày tầm thường kia lại có bản lĩnh lớn như vậy. Tôi đáp, tôi hiểu ý anh, nhưng quan Đích Thứ lợi hại như vậy, sao có thể làm một người ăn xin?
Bạch Khai à một tiếng rồi nói, vận mệnh do trời, nói trắng ra, chức quan này chẳng có gì hay ho, trong cõi u minh cũng sắp xếp cả rồi. chẳng phải dưới chỗ nằm của người ăn xin kia có tiền giấy sao? Đó đều là tờ tiền cuối cùng trước khi đầu thai của các linh hồn, mấy đồng tiền này nếu người thường nhận được thì cả tháng sau sẽ gặp may mắn, nhưng nếu rơi vào tay quan Đích Thứ thì chẳng còn tác dụng gì hết, đó gọi là không để quan được phát tài nhờ ma!
Dứt lời, Bạch Khai lại vỗ vào người kia rồi tiếp, người anh em, nói cho anh ta biết anh mua vé số trúng được bao nhiêu?
Anh ta gật gật đầu, chìa ba ngón tay ra, tôi cũng chẳng buồn đoán xem là ba triệu hay ba trăm nghìn tệ. Giờ tôi chỉ muốn Bạch Khai nói thêm vài câu, đại loại tôi đã nắm được tổng thể sự việc, nhưng vẫn muốn thăm dò chi tiết hơn. Tôi nói, vậy quan Đích Thứ thật ra chỉ là một cách gọi thôi, phải không? Ngày nay cũng đâu ai phân ra con vợ cả con vợ lẽ nữa!
Bạch Khai gật đầu, nói, thứ mà chúng ta nhìn không thấy, sờ không ra cũng tiến hóa theo thời cuộc. Đừng trông vào mấy cách làm cũ rích của Tần Nhất Hằng, thử mở mang kiến thức về các trào lưu mới đi, chẳng có gì là không tốt cả.
Tôi thầm mắng, anh có chứng kiến cách làm của Tần Nhất Hằng bao giờ đâu, mẹ kiếp, hắn ta còn vượt xa anh đấy. Nhưng ngoài miệng lại nói, vậy anh nói qua về cách làm của mình đi.
Bạch Khai ngáp một cái rồi đáp, chúng ta tìm chỗ ăn đêm cái đã, vừa ăn vừa nói thì hơn. Sau đó, y bỗng nổi đóa, quát người kia, quay về nhớ chuyển khoản nhé, rồi bảo anh ta xuống xe. Người kia kính cẩn cúi đầu chào Bạch Khai. Lúc nhìn theo, tôi còn lấy làm tội nghiệp anh ta vì gặp phải loại người như y.
Nói là ăn đêm nhưng chúng tôi cũng chẳng định trước chỗ ăn, cứ lang thang dọc đường, tới một quán thịt nướng, Bạch Khai gọi vài chai bia rồi tự rót tự uống. Tôi chẳng còn bụng dạ nào mà ăn, lại sợ bị cảnh sát đo nồng độ cồn trong máu, đành gọi một bình trà.
Uống hết hai chai bia, Bạch Khai mới kể, tên nhân viên nọ vốn là một kẻ tham tiền, thời gian đó rất nhiều đồng nghiệp kể rằng nửa đêm tan ca có người hỏi đường, khiến anh ta rất tò mò, tình cờ một lần tăng ca muộn, anh ta cố tình nán lại dưới nhà, kết quả đã gặp được người đó. Nghe nói là một người mặc đồ bảo hộ lao động hỏi đường tới một địa danh mà anh ta chưa từng nghe qua. Nhưng lúc ấy, anh ta không hề nghĩ kĩ, thành phố này lớn như vậy, dù là dân bản địa cũng chưa chắc đã biết hết đường sá, huống hồ anh ta lại từ nơi khác đến. Vì vậy, anh ta đã chơi ác, chỉ bừa một chỗ cho người ta.
Người hỏi đường tin thật, rối rít cảm ơn rồi móc trong túi ra một tờ nhân dân tệ. Kẻ tham lam một khi trông thấy tiền đời nào lại bỏ qua, liền hớn hở nhận lấy, cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tiện tay nhét tờ tiền đó vào ví rồi về nhà ăn ngủ như thường.
Nhưng tới hôm sau, khi dùng đến tiền, anh ta phát hiện tự nhiên lại có thêm một tờ, y như trong truyện ma. Anh ta hoảng sợ nhưng sự đã rồi, muốn cứu vãn cũng chẳng được, chỉ nơm nớp lo có thứ gì tìm tới cửa, lại sợ nếu kể ra sẽ lòi cái đuôi tham lam thì bẽ mặt, bèn quyết định không hé răng với ai. Vài hôm sau, mọi sự vẫn yên bình, anh ta cũng dần quên đi chuyện tờ tiền.
Tên nhân viên nọ vốn có thói quen mua vé số, lúc mới phát hiện tiền trong ví nhiều thêm, anh ta sợ hãi mất mấy ngày, quên cả mua. Tới khi nhớ ra, anh ta liền mua một vé, bỗng dưng lại trúng luôn, hơn nữa còn trúng tận giải nhì, tính ra cũng tới ba trăm nghìn tệ, quà là số tiền không nhỏ.
Sau khi trúng số, tài lộc khác tới tấp kéo đến. Ban đầu, anh ta cho rằng vận may của mình đã đến, cảm giác như sống trong mơ. Nhưng rồi anh ta dần phát hiện ra còn một chuyện khác kéo theo sau.
Đó là mỗi ngày tan làm, anh ta đều cảm thấy bị người khác theo dõi, nhưng khi quay lại thì chẳng thấy ai. Con người khi kiếm được chút tiền bất chính thường khó tránh khỏi bị kẻ khác ghen ghét. Anh ta nghĩ phải chăng ai đó thấy mình phát tài nên định cướp của, bèn ngày đêm đề phòng cảnh giác, sợ bóng sợ gió. Nhưng chưa tìm được kẻ bám đuôi là ai, vận may đã tụt dốc không phanh.
Điều này thật không khác nào lấy mạng anh ta, suy đi tính lại, anh ta liên tưởng tới tờ tiền giấy kia. Chẳng lẽ tờ tiền có thể đem lại may mắn? Bất kể thế nào, anh ta cũng muốn thử thêm lần nữa, cho nên đêm nay, anh ta vốn định cố tình về muộn, thử xem có gặp lại người hỏi đường ấy không, kết quả lại bị chúng ta tóm gọn!
Bạch Khai tu một ngụm bia rồi tiếp, chỗ đó tôi thoạt nhìn đã biết có vấn đề, vừa thử là thấy, thì ra có một hồn ma ngồi trong góc tường đó. Gã kia chỉ đường sai bét, khiến người ta không tìm nổi nhà, chứ đừng nói là phải vào nhà từ đâu.
Tôi nuốt nước bọt, không phải vì sợ mà là thấy Bạch Khai ăn ngon quá, đâm ra cũng thèm thuồng. Tôi đành gọi mấy xiên thịt, vừa gặm vừa hỏi y, vậy mánh khóe anh dùng có ý nghĩa gì?
Bạch Khai cười khà khà nói, đây đâu được xem là mánh, không phải tôi đã nói rồi sao? Chỉ là bồi thường để chuộc tội thôi. Tôi dùng chút thủ thuật, át dương khí của anh ta đi, sau đó dùng dao để anh ta tự đâm mình, về lý mà nói cũng thành tâm quá còn gì? Nhưng tôi đoán, hồn ma kia bị tổn thất quá nặng, không tha thứ nổi, cuối cùng còn kéo lưỡi anh ta ra đòi lấy mạng.
Tôi rùng mình, may mà chưa tận mắt chứng kiến, nếu không tình cảnh ấy chắc chắn rất đáng sợ. Tôi lại hỏi, cái túi cứ phất phơ ấy là gì vậy?
Bạch Khai phì cười, đó là tiền giấy treo lên cao bằng dây đỏ, những tên tiểu quỷ tham tiền đi qua muốn lấy nó xuống mà không được. Tôi không muốn người anh em kia nhìn thấy chân tướng, nếu không thì làm sao ba mươi nghìn tệ về tay? Anh ta sao có thể để tôi cứa dao lên người?
Tôi nghĩ bụng, chết tiệt, Bạch Khai còn gian thương hơn cả mình.
Tôi định chửi y, nhưng nghĩ kĩ lại thôi, chuyến đi thu hoạch rất tốt, mà tôi cũng tin tưởng Bạch Khai hơn, sau này con đường tài lộc có vẻ bằng phẳng hơn rồi.
Kể ra cũng nên cạn với y một ly, tôi bèn rót trà, chuẩn bị lấy trà thay bia.
Đột nhiên, trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ. Trước đây Bạch Khai từng nói, trên người tôi có tà vật nên có thể nhìn thấy tà vật trong ngôi nhà cửu tử trấn long và trong pho tượng. Nhưng hôm nay chẳng phải tà vật cũng xuất hiện sao? Vì sao tôi không thấy gì? Là y lừa tôi hay tôi chỉ thấy được một số tà vật nhất định?
Tôi ngửa cổ uống hết chén trà, kìm lòng chưa hỏi vội, cảm thấy nhất định phải giữ lại một đường lùi, không được để y biết những tiểu tiết tôi đã phát hiện, càng ra vẻ ngu ngơ thì càng nhìn trộm được nhiều thứ.
Tôi bật cười rồi tiếp tục ăn với Bạch Khai. Cả hai ngồi ăn tới gần 3 giờ sáng, may là trước đó đã đặt khách sạn. Chúng tôi về khách sạn nghỉ ngơi, sáng hôm sau đi gặp giám đốc công ty.
Chắc chắn giám đốc đã nghe tin về việc đêm qua. Lúc gập chúng tôi, thái độ của anh ta rõ ràng khác hẳn, ánh mắt bán tín bán nghi. Gã nhân viên bị Bạch Khai hành hạ tới mức khắp người toàn vết thương cũng có mặt, kể ra lại giúp chúng tôi tiết kiệm được công nói.
Gã lúng búng kể lại nguyên nhân hậu quả của sự việc vừa rồi, lời nói toát lên sự sùng bái với Bạch Khai, miêu tả Bạch Khai tài giỏi thế nào, diễn biến câu chuyện ly kì ra sao, cứ như đang giới thiệu mặt hàng đa cấp. Nghe xong, giám đốc nghi ngờ hỏi thêm vài câu, hình như anh ta đang thăm dò xem Bạch Khai có dùng thuật thôi miên hay che mắt gì với nhân viên của mình không.
Bạch Khai trả lời rất nghiêm túc. Chuyện này liên quan trực tiếp đến túi tiền nên y cũng không dám quá tùy tiện. Giám đốc trầm tư hồi lâu, cuối cùng gọi bộ phận tài vụ chuyển khoản thù lao cho chúng tôi, xem ra rất giữ chữ tín.
Tiền đã về tài khoản, mọi việc xem như thành công tốt đẹp.
Không biết có phải vì tử tế không, trước khi đi, Bạch Khai còn dặn dò tay giám đốc kia rằng, sau khi người ăn xin chết vẫn chưa có người tới kế nhiệm, cho nên chỗ này một sớm một chiều chưa thể yên ổn. Nếu giám đốc cảm thấy không yên tâm thì có thể chọn một góc nhỏ trên tấm màn hình LED treo tường của tòa nhà, chiếu một bức hình tượng thần hoặc tượng Quan Công lên, ngụ ý rằng nơi đây giờ đã thờ phụng thần linh, tà vật tốt nhất hãy đi đường vòng. Tuy việc này không thể trị tận gốc vấn đề nhưng ít nhất cũng có thể giải quyết được phần ngọn.
Tay giám đốc gật đầu, tôi cũng không đoán được anh ta nghĩ thế nào, nhưng ngày thứ ba sau khi chúng tôi rời đi, trên màn hình LED của công ty chiếu cả bức hình Quan Công, nghe nói còn là ảnh động. Sự việc suýt nữa bị đưa lên thời sự. Cuối cùng, đại diện công ty phải ra mặt giải thích rằng đây chỉ là chương trình bảo vệ màn hình của máy tính chiếu LED, mọi thứ mới chịu lắng xuống.
Thật ra nếu nghĩ kĩ một chút thì nghề này của chúng tôi cũng rất thú vị. Hồi nhỏ, cha tôi thường dạy rằng, làm nghề gì không quan trọng, quan trọng là nghề nghiệp mình làm có thể tạo ra ảnh hưởng đối với người khác, đó mới là niềm vui lớn nhất trong công việc. Giờ chúng tôi có thể khiến một người theo chủ nghĩa vô thần tiêu biểu tin rằng trên đời này thực sự tồn tại những thứ ma quỷ nhìn không thấy, sờ không ra. Không biết đây có được xem là ảnh hưởng lớn không nữa.
Làm về công nghệ thông tin hẳn là kiếm được rất nhiều tiền. Thù lao lần này tôi không tiện tiết lộ, nhưng thực sự cũng đủ khiến người ta vui vẻ một thời gian.