← Quay lại trang sách

Chương 8 Tàn nhẫn

Lòng bàn tay tôi đầm đìa mồ hôi, ban nãy y đến gần, tôi còn tưởng y lại tấn công đột ngột, cơ thể căng lên đề phòng. Đợi y rời khỏi, tôi mới bắt đầu nghiền ngẫm. Ngôi nhà không có vấn đề, vậy gọi chúng tôi tới đây làm gì?

Hứa Truyền Tường cũng nghe thấy đoạn đối thoại, bèn gặng hỏi. Nhưng tôi chẳng còn bụng dạ nào giải thích, hấp tấp đuổi theo giữ tên kia lại, thắc mắc, không có vấn đề thì tại sao phải có người chết?

Vừa dứt lời tôi đã hối hận, vì sốt ruột nên tôi nói khá to, e rằng những người khác đều nghe thấy cả rồi. Đã vậy thì chẳng thèm giấu giếm nữa, bèn hỏi tiếp, tại sao anh lại cho tôi biết những điều này?

Tên kia vốn đã đi tới cầu thang, nghe thế bèn quay lại, túm áo tôi kéo xuống dưới tầng, thấp giọng chửi, ngu à, anh không muốn sống nữa sao, họ đang muốn biến ngôi nhà thành nhà ma! Đám kia thảy đều biết rõ, nên đang âm thầm chọn một người để hạ thủ, anh lại chủ động giơ tay xin chết!

Tôi thót tim, xong rồi, hóa ra mình đã bị người ta nhắm trúng. Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng, nếu muốn giết một người sống, dùng vũ lực có phải hơn không, nên tôi lại gặng hỏi, những người kia định hạ thủ bằng cách nào?

Tên kia khinh khỉnh nhả ra hai chữ, đè chết.

Tôi bỗng liên tưởng đến một cảnh tượng lạ lùng, suýt nữa thì phì cười: Những người trong phòng xếp chồng lên nhau như bánh nướng áp cháo, tôi bị đè ở dưới cùng.

Nhưng trông dáng vẻ nghiêm túc của y, tôi đành nghiêm nghị theo, kêu y giải thích kĩ hơn, vì tôi nghe không hiểu. Y nhìn ra cầu thang rồi nói, hiện tại những người trong nhà này đều đang cõng một thứ trên lưng, lát nữa tới giờ, những thứ ấy sẽ đổ dồn vào lưng một người.

Theo bản năng, tôi nhìn lên vai nhưng chẳng thấy gì. Có điều y nói vậy, tôi cũng đoán ra, vật kia không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nếu không tôi đã phát hiện ra. Tôi đưa tay sờ lưng, thấy lành lạnh, không biết có phải do vừa toát mồ hôi lạnh không.

Tôi bắt đầu sợ hãi, song nghĩ một lúc lại cảm thấy tên này có cách giải quyết, dù y nói thật hay đùa, tôi thà tin là thật còn hơn, bèn hỏi, có phải anh biết cách giải quyết không? Nếu không thứ ở trên lưng anh phải làm sao?

Y bật cười hả hê rồi bảo, trong nhà có tám người, đồng thời cũng có tám thứ, nhưng trên lưng y không có. Dứt lời, y chỉ vào tôi, lưng anh đang có tận hai thứ!

Nếu không phải vì Hứa Truyền Tường đang ở trên gác, e rằng tôi đã đập cho y một trận. Tôi liều mạng đã đành, nhưng ông ta là do tôi dẫn tới, lỡ như bị hại chết thì tôi bất nhân quá. Cho nên, tôi vẫn khách sáo hỏi y liệu có thể chỉ bảo cho tôi đôi chút được không. Sợ y không đồng ý, tôi còn hứa hẹn, xong việc sẽ cảm tạ thật hậu hĩnh.

Y thản nhiên đáp, bạn anh chẳng phải đã chỉ cho anh rồi sao?

Giờ tôi mới hiểu ý Tần Nhất Hằng, hắn muốn tôi tàn nhẫn nghĩa là ra tay trước để chiếm được lợi thế sao? Hắn rất hiểu dù lăn lộn ngoài đời bấy nhiêu năm, tôi vẫn hay mềm lòng. Nhưng xuống tay hại người thì cũng phải biết bắt đầu từ đâu mới được chứ. Tôi định hỏi tiếp nhưng chưa kịp mở miệng, bỗng nghe thấy Hứa Truyền Tường hô to trên lầu, Giang Thước mau lên đây! Kẻ đi cùng cậu xuống dưới không phải người đâu! Hắn ta muốn tìm thế thân! Hắn ta muốn tìm thế thân đấy!

Đầu tôi ong lên, theo bản năng hấp tấp lùi lại né thật xa. Mẹ nó, đây là tà vật sao?

Dưới tầng một hiện chỉ có hai chúng tôi, xung quanh trống trải tối thui, vốn đã khiến người ta bất an, nghĩ tới lời y vừa nói, quả thật không bình thường chút nào. Tôi liên tục thụt lùi, tới khi lưng đụng phải tay vịn cầu thang mới dừng chân, quay người định chạy lên gác. Tên kia cũng không đuổi theo, chỉ đứng sau lưng tôi nói một câu, anh cứ lên đi, xem xem ai đang muốn tìm thế thân.

Tôi khựng lại, đứng như trời trồng giữa cầu thang, lên không được mà xuống cũng chẳng xong. Kinh qua bao ngôi nhà ma, tôi cảm thấy tiến bộ lớn nhất của mình không phải lá gan to ra mà là càng lúc càng bình tĩnh trước tình cảnh hoảng loạn. Tôi gắng tư duy thật nhanh, tên này tuy nói năng quỷ dị nhưng ban nãy giằng co tôi từng chạm vào người y, thấy có vẻ không giống tà vật.

Huống hồ sau khi Hứa Truyền Tường hét lên, trên gác cũng không có động tĩnh gì nữa, thật đáng ngờ. Tên kia thấy tôi dừng lại, tiếp tục bồi thêm một câu, đã hiểu vì sao bạn anh nói phải tàn nhẫn chưa? Nếu anh không tàn nhẫn, người khác sẽ tàn nhẫn với anh.

Tôi càng thêm do dự, bèn cân nhắc đôi chút. Nếu y nói thật thì người dễ đối phó nhất trong nhà chính là tôi. Cũng có khả năng Hứa Truyền Tường muốn hãm hại tôi để giữ thân lắm. Quan hệ giữa hai chúng tôi tuy không phải người thuê kẻ mướn, nhưng cũng chỉ được xây dựng dựa trên đồng tiền.

Tôi lại lắng tai nghe tiếp, trên gác vẫn im lặng đến dị thường, rất có thể Hứa Truyền Tường đã bị kẻ khác khống chế. Tôi đành quay trở lại nhưng luôn đi cách tên kia hai bước.

Y cũng không thèm để ý, thò tay vào ngực áo móc ra một thứ đưa lên miệng thổi hai hơi. Xung quanh tối đen như mực nên tôi không nhìn rõ, chỉ biết thứ đó không lớn, trông như lọ thuốc hít. Thổi xong, y lúi húi mở nó, như muốn thả vật bên trong ra.

Tôi tò mò bước lại nhìn, nhưng vẫn chỉ thấy lờ mờ, bèn mở điện thoại ra soi, chẳng buồn xin phép y. Dưới đất là một vật sống, có vẻ là một con côn trùng như châu chấu hoặc dế mèn, nhưng lớn hơn cỡ bình thường. Nó bò qua bò lại một lúc trên đất rồi bất động, không biết có phải do phản ứng với ánh sáng không.

Tên kia ngồi thụp xuống, bảo tôi giờ chưa phải lúc nên không thể lên trên, khi nào thấy nó nhảy lên gác, chúng ta mới được lên. Bây giờ nghe giọng nói của y, tôi không thấy khó chịu nữa, bèn gật đầu hỏi, thứ này để làm gì?

Y ra dấu im lặng, nhắc tôi không được thở về phía con côn trùng, nói rằng có giải thích thì tôi cũng chẳng hiểu, nhưng nếu tôi đã lựa chọn tin y thì phải nghe theo, bằng không cứ việc lên gác tìm cái chết, y cũng không cản.

Tôi rất lo cho Hứa Truyền Tường, nhưng y đã nói tới nước này, tuy tôi không nỡ cũng đành cắn răng chấp thuận, được.

Ngôi nhà yên tĩnh như thể chỉ có hai chúng tôi, y cố nói thật khẽ, tôi cũng không dám lớn tiếng. Hai người chăm chú nhìn con côn trùng kêu ra rả một lúc lâu. Trong lúc chờ đợi, tôi bèn tranh thủ hỏi y có phải cần gặp ai đó ở đây không, mảnh giấy kia tại sao lại đưa nhầm.

Y bèn đáp bằng giọng gợi đòn, anh ngớ ngẩn à?

Chẳng phải tôi đã nói bọn họ cố tình đưa nhầm đấy sao? Họ muốn tôi biết hôm nay anh cũng có mặt, để tôi giết anh! Nếu không phải tôi đã gặp người kia thì anh chết từ đời tám hoánh rồi!

Nghe y nói, tôi bất giác lùi lại thầm nhủ, sư bố nó, tên này nào giống người trong nghề, nhưng nghĩ lại thì từ khi vào nhà, hình như y chỉ trò chuyện với một mình tôi, không thấy gặp ai khác. Tôi tò mò nhưng không dám hỏi tiếp. Trước mắt, chẳng cần biết là thật hay là giả, tôi cũng phải trông cậy vào y. Chờ đợi sốt cả ruột, tôi rất muốn hút thuốc, nhưng lại lo khói thuốc sẽ phả vào con côn trùng nên đành nhịn.

Đợi chừng mười phút, con côn trùng bỗng động đậy rồi tung mình nhảy đi khá xa, tôi vừa lơ đãng, nó đã vọt đến chân cầu thang. Tên kia thấy vậy liền kéo tôi đuổi theo.

Tôi theo sau y đi lên gác. Vừa tới nơi, giơ điện thoại quét một vòng, tôi đã kinh ngạc tới mức suýt lăn xuống dưới. Trên sàn nhà đầu cầu thang tầng hai, quần áo vương vãi tứ tung nhưng không thấy một ai. Chẳng biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì, cũng không nghe thấy động tĩnh, chẳng lẽ nhóm người này đã lặng lẽ lột sạch quần áo?

Tên kia không dừng lại, tiếp tục theo con côn trùng chạy vào trong. Theo những gì tôi nhớ về ngôi nhà kia, có vẻ đây là phòng ngủ chính. Tôi chạy vào, giơ điện thoại chiếu sáng một lượt, mắt hơi mờ đi. Định thần nhìn kĩ mới thấy, ba mặt tường trong phòng đều treo những tấm gương lớn choán hết tường. Thấy bóng mình trong gương, tôi còn tưởng là ai vọt tới, giật nảy mình.

Tôi buột miệng ồ lên, nào ngờ tên kia đang đi trước bỗng quay lại đạp một cái khiến tôi ngã nhào ra ngoài, thét lên đau đớn. Nhẫn nhịn cả tối, tôi đã cáu điên, liền bật dậy định liều mạng với y. Ai ngờ y đứng trong phòng quát, đừng nhìn vào gương, nếu trông thấy thứ trên lưng mình là toi đời!

Nghe y gầm lên, tôi không dám động đậy. Tuy đã ở ngoài cửa nhưng tôi vẫn nhìn thấy chiếc gương trong phòng. Theo phản xạ, tôi liếc vào trong, tim bỗng lạnh ngắt. Điện thoại đã rơi mất, nhưng trong ánh sáng lờ mờ, tôi thoáng thấy sau vai hình như có một cái đầu!

Mặc dù thường trông thấy tà vật nhưng tôi vẫn không chịu nổi, lảo đảo chạy được hai bước liền vung nắm tay ra sau lưng. Không chạm phải thứ gì! Tên kia cũng từ bên trong ra chạy, đấm vào mặt tôi, chẳng phải tôi đã bảo anh không được soi gương sao? Đoạn đấm tôi thêm cái nữa.

Tôi vốn đã hơi choáng váng, lại ăn hai cú đấm chảy cả máu mũi, nước mắt ròng ròng, muốn đánh lại nhưng chẳng nhìn rõ y đang ở đâu. Sau khi đấm tôi hai cái, y lao thẳng xuống dưới. Tới khi tôi lấy lại phản ứng, định đánh trả thì y đã xuống đến tầng một.

Cả đời, trừ cha tôi ra, lần đầu tiên có kẻ dám đánh tôi như vậy. Tôi liều mạng đuổi theo, cả bậc cầu thang cũng chẳng thèm nhìn. Tôi chạy ra ngoài thì thấy tên kia đang đứng giữa sân, quay lưng lại. Tuy nhiên, tôi giật nảy mình, không dám nhào tới nữa.

Bởi tôi nhìn thấy một chuyện còn quái dị hơn: vài người đang trần truồng nằm ngổn ngang giữa sân, chính là những người tới đây cùng chúng tôi. Tất cả đều bất động, chẳng biết đã chết hay bị ngất.

Tôi vô cùng kinh hãi, sao bọn họ chạy được xuống dưới này?

Tôi đưa tay quệt máu trên mặt, sau đó châm một điếu thuốc. Nếu đã quyết liều mạng thì đánh úp hay không cũng chẳng khác gì, chỉ cần chú ý tên kia là được. Tôi vỗ vỗ trán, bắt đầu đưa mắt tìm Hứa Truyền Tường. Tiếc là có vài người nằm sấp nên tôi không nhìn thấy mặt.

Nghĩ một lúc, tôi đoán có thể những người này nhảy từ cửa sổ xuống, bằng không tôi và tên kia vẫn luôn canh ở cầu thang, không thể không nhìn thấy. Kì lạ là dù nhảy xuống cũng phải nghe thấy động tĩnh, sao họ có thể tiếp đất không một tiếng động?

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, tên kia đá mấy người trên mặt đất rồi phá lên cười. Tiếng cười của y gần giống nhân vật phản diện trong các phim điện ảnh Hồng Kông ngày xưa, tôi chưa từng thấy người bình thường nào cười như vậy.

Y quay người lại hét bảo tôi, lần này thật thú vị, vốn chỉ cần chết một người mà giờ lại chết nhiều như vậy, để xem họ xử lý thế nào!

Nghe y nói, tim tôi đập thình thịch. Sự việc quả thật quá đáng sợ, e rằng nếu điều tra thì tôi và tên kia khó tránh khỏi liên lụy. Cùng đi vào với nhau, tại sao chỉ hai chúng tôi là yên ổn? Tôi bước tới chỗ người nằm gần mình nhất, thử lật ra, quả nhiên người đó không hề có phản ứng.

Ban nãy khi ngã, điện thoại của tôi đã rơi mất, may là đang ở ngoại ô, lại thêm trăng đêm nay sáng tỏ nên tầm nhìn hiện tại cũng tàm tạm. Tôi tranh thủ ánh trăng để kiểm tra, nhưng lạ một điều là thân thể người này không hề có vết thương. Tuy căn biệt thự xây hơi cao nhưng muốn nhảy từ tầng hai xuống mà chết cũng không phải chuyện đơn giản.

Tôi đếm thử, tổng cộng có năm thi thể, vẫn thiếu một người. Lẽ nào một người bị thương được tài xế đưa đi rồi? Tôi nhìn về chỗ đỗ xe ban nãy, thấy đã trống trơn.

Trông tôi đếm người, tên kia bỗng hừ một tiếng, nói, anh không cần tìm đâu, lát nữa gã tay sai kia sẽ tìm anh thôi. Dứt lời, y lại hỏi tôi, có biết thế nào gọi là “long sinh cửu tử” không?

Tôi vốn định phớt lờ, nhưng vừa nghe tới cửu tử, bất giác lại ngẩng lên. Đúng như tôi suy đoán, y quả nhiên biết trận cửu tử, nhưng tôi vẫn chưa trả lời.

Y tiếp, ngôi nhà vốn chỉ là nơi thử nghiệm, ném chín người vào đây để hại một người, sau đó những người kia sẽ dựa vào người này để triệt tiêu một trận pháp.

Nghe tới đây, tôi không nhịn được ngắt lời y. Tôi nghĩ y vốn không hiểu rõ nội tình, chỉ dựa vào mấy lời đồn thổi để khoe khoang, bèn hỏi ngay cả phép cộng trừ trong phạm vi mười anh cũng không thạo à, chẳng phải chỉ có tám người đi vào đây thôi sao?

Y cười khà khà, chỉ vào tôi rồi nói, riêng anh được tính là hai người!

Tôi sửng sốt, liên tưởng tới hai thứ trên lưng mà y từng nói, bèn hỏi y có ý gì. Y vênh mặt, không chịu mở miệng. Tôi cân nhắc một lúc, cảm thấy nên tiết lộ chút ít để dụ y, bèn hỏi, trận đồ anh nói đến có phải là “cửu tử trấn long” không?

Câu hỏi của tôi quả nhiên có tác dụng, y ngồi thụp xuống, khinh khỉnh bảo, bây giờ còn chẳng tìm thấy chân long thì trấn cái quái gì! Bọn họ muốn dùng trận pháp để tìm chân long!

Nghe vậy tôi mới vỡ lẽ. Xem ra sau khi tôi và Tần Nhất Hằng phá bỏ trận pháp, thứ bị trấn áp đã chạy mất, bây giờ những người này đang liều mạng tìm kiếm nó. Chẳng trách ngôi nhà giống hệt căn lần trước, không ngờ chỉ là nơi thử nghiệm. Sau khi luyện tập thành thục ở đây, tìm được cách làm mới tới ngôi nhà kia để áp dụng. Tôi quay lại nhìn căn biệt thự, càng khẳng định suy đoán của mình là chính xác.

Chỉ là hiện tại tôi không biết phải xử lý thế nào. Nếu báo cảnh sát, dù tôi không bị tình nghi thì cũng làm chậm trễ mọi việc. Nhưng nếu cứ thế đi khỏi đây, về sau sớm muộn gì cũng sẽ bị điều tra ra.

Trấn tỉnh suy xét hồi lâu, tôi đã từ bỏ ý định liều mạng với tên này, tính rằng cứ tìm được Hứa Truyền Tường rồi hẵng nói tiếp. Tôi bèn hỏi y, người đi cùng tôi đâu? Làm sao anh biết ông ta sẽ tới tìm tôi?

Y hừ một tiếng rồi vặn lại, có biết những cái gương trên kia để làm gì không? Không phải gương bình thường đâu.

Tôi cũng am hiểu đôi chút về gương, trước đây khi làm việc với Tần Nhất Hằng, thi thoảng lại dùng đến nó, đơn giản chỉ có tác dụng xung sát, trừ tà. Hiện nay, nhiều gia đình vẫn có thói quen treo một chiếc gương bên ngoài cửa sổ hoặc cửa lớn. Tôi bèn nói qua những điều mình biết với y.

Ai ngờ nghe xong, y lại cười nói, anh còn sống đến giờ chứng tỏ mạng rất lớn. Đoạn chỉ tay lên trên lầu, gương có tác dụng trừ tà, không sai, nhưng căn phòng kia lại đặt gương đối nhau, mục đích chính là để anh xem xem sau lưng mình có thứ gì. Đêm hôm khuya khoắt, âm thịnh dương suy, soi gương rất dễ trúng tà. Những người này chắc chắn đã vào phòng, phát hiện được điều gì đáng sợ, hơn nữa, bây giờ thứ kia đã ra ngoài rồi, bằng không con dế của tôi không thể đưa anh tới căn phòng được. Gã tay sai của anh e là đang ở cùng với thứ đó!

Nghe y nói, tôi lấy làm khó hiểu. Những người này đáng ra đều hiểu huyền thuật, chẳng lẽ trên lưng mình có gì mà cũng không tự biết? Huống hồ, vừa nãy không hề nghe thấy tiếng xô xát, dù có nhìn thấy ma quỷ đáng sợ, bọn họ cũng phải phản kháng chứ, sao cuối cùng lại cởi hết quần áo ra rồi chết giữa sân?

Tôi bèn hỏi y rốt cuộc thứ trên lưng tôi là gì, tại sao trên lưng tôi lại có những hai cái? Y trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi một câu chẳng liên quan, anh từng đi đò chưa?

Tôi nhìn y chằm chằm. Y ngồi xổm, ánh trăng chiếu không tới mặt, giống như cảm nhận hiện giờ của tôi về y, thâm sâu khó lường. Tại sao y lại biết nhiều đến vậy? Khi ở trong nhà tắm dịch vụ, Tần Nhất Hằng quả thật đã nói rằng cả ngôi nhà đó là một con đò, tới giờ tôi cũng chưa rõ hắn nói vậy nghĩa là gì. Tôi im lặng cân nhắc tìm câu trả lời, không muốn y biết quá nhiều về mình, mặt khác lại muốn tiếp tục mập mờ úp mở.

Y cũng không giục tôi, mà chỉ lôi vật đựng dế ban nãy ra quan sát. Suy đi tính lại, tôi thấy vẫn nên thừa nhận rằng mình từng đi đò, may ra y chịu hé lộ đôi điều. Ai ngờ, tôi vừa định nói, tên kia đã ra dấu im lặng, đoạn trỏ ra sau lưng tôi.

Quay đầu lại, tôi bắt gặp Hứa Truyền Tường trần như nhộng đứng trước cửa biệt thự, không hề nhúc nhích. Thấy ông ta vẫn còn sống, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng được buông xuống, bèn cất tiếng gọi.

Nào ngờ, tôi vừa mở miệng, tên kia đã bước tới gõ lên đầu tôi, chửi, mẹ kiếp, anh mù à? Nhìn bóng ông ta đi!

Bị y đánh năm lần bảy lượt, tôi lại nổi điên lên. Nhưng vừa liếc sang bóng Hứa Truyền Tường, lửa giận trong tôi đã tắt ngúm. Bóng ông ta đổ dài trên bức tường bao sau lưng, không ngừng lay động, nhưng thân thể thì bất động.

Không còn thời gian so đo thù mới hận cũ nữa, tôi bèn hỏi y, cái bóng kia chính là thứ đáng sợ mà anh nói đấy sao?

Y nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi đáp, quỷ tha ma bắt, còn phải hỏi nữa! Đâu chỉ có một, những thứ khác cũng đã nhập hết lên người ông ta rồi!

Có vẻ y cũng hơi hoàng, giọng nói không còn huênh hoang như trước, căng thẳng nhìn chòng chọc Hứa Truyền Tường. Tôi chợt nhớ đến mảnh giấy của Tần Nhất Hằng, thầm nghĩ, cuối cùng cũng đến rồi, ông đây đâu biết trừ tà, chẳng lẽ phải ra tay giết người thật?

Tôi bèn hỏi tên kia, chẳng lẽ bắt buộc phải giết chết ông ta? Bỏ chạy không được sao?

Y đẩy tôi lên trước rồi nói, giết chết hả? Giờ giết ông ta, tà vật sẽ thoát ra, cả tôi và anh đều đi đời. Trên người ông ta còn có tà vật do người khác dẫn dụ tới đấy! Mẹ nó, IQ của anh thấp vậy. Những người tham gia hoạt động lần này đều phải dẫn dụ một tà vật bám vào người!

Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao trên lưng ai cũng có tà vật. Tôi nhìn Hứa Truyền Tường, thấy ông ta vẫn không cử động, lại hỏi tiếp, sao ông ta cứ bất động vậy?

Y vừa trả lời, vừa thả con dế ra, đúng là phí cả con dế của ông, lát nữa khi gã tay sai kia đuổi theo con dế, anh hãy vòng ra phía sau rồi dùng thứ này siết chặt cổ ông ta, nhớ kĩ, không được buông tay, nếu buông tay thì anh chuẩn bị chết luôn đi! Dứt lời, y móc trong túi ra một thứ đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy, là một sợi dây thừng, có vẻ giống sợi âm khấu trước đây Tần Nhất Hằng hay dùng. Nhưng trong tình cảnh này, tôi chẳng còn sức đâu mà phân biệt kĩ hơn nữa. Hít một hơi thật sâu, tôi thấy bắp chân mình run rẩy. Hứa Truyền Tường cao hơn tôi một chút, chỉ sợ lát nữa run chân lại không siết được cổ ông ta.

Vừa thả ra, con dế đứng yên tại chỗ giây lát rồi búng mình về phía Hứa Truyền Tường. Dù có ánh trăng nhưng con dế nhảy khá xa nên rất khó tìm, tôi đành mở to mắt nhìn theo. Hứa Truyền Tường hình như cũng thấy nó, khẽ nhúc nhích bước lên. Tôi căng thẳng tới nghẹt thở, nhưng thấy động tác của Hứa Truyền Tường cũng không nhanh nhẹn lắm, tôi mới tự tin hơn.

Quả nhiên, Hứa Truyền Tường bước từng bước về phía con dế. Ông ta đi lại không có gì bất thường, chỉ lạ một điều là bàn tay cứ liên tục cào lên người, hình như đang rất ngứa ngáy. Tôi khom lưng, đợi Hứa Truyền Tường đến gần sẽ nhào lên. Nhưng khi ông ta sắp tới gần con dế, nó đột nhiên búng mình vọt ngược lại.

Sau hai cú nhảy, nó đậu lên vai tôi!

Cảm giác như bị đầu ruồi laser chiếu lên người vậy, tôi định di chuyển, lại sợ Hứa Truyền Tường phát hiện. Nhưng cứ bất động thì khác gì đợi chết!

Tôi cuống cuồng hỏi tên kia, làm sao bây giờ? Y nhắc tôi đứng yên rồi đưa y âm khấu để siết cổ ông ta. Cuối cùng, tôi lại biến thành mồi nhử!

Tôi đang trong tư thế rất chóng mỏi, liền chúm môi thổi nhẹ vào vai, xem có làm con dế sợ mà nhảy đi chỗ khác không. Nhưng vô ích. Ngước mắt lên, Hứa Truyền Tường đang đổi hướng, đi thẳng về phía tôi. Cuối cùng, tôi cũng hiểu cảm giác của lũ thỏ và gà khi bị thả vào chuồng cọp.

Nội tâm tôi đấu tranh dữ dội. Thật ra, nhìn tốc độ của Hứa Truyền Tường, tôi có chạy cũng không sợ bị tóm, chỉ lo bỏ lỡ lần này sẽ không thể cứu được ông ta. Tuy tôi chẳng biết gì về Hứa Truyền Tường nhưng người ở tầm tuổi ấy chắc chắn cũng phải lo toan cho gia đình. Giờ cơ hội cứu người đang ở trước mắt, tôi thực sự động lòng trắc ẩn.

Trong khi tôi cân nhắc, Hứa Truyền Tường càng lúc càng tiến đến gần.

Tôi liếc thấy tên kia đã vòng ra sau lưng Hứa Truyền Tường, vẫn chần chừ chưa ra tay. Lòng tôi nóng như lửa đốt, định giục y mau lên mà không dám hé răng. Lúc này, tôi đã thấy gương mặt Hứa Truyền Tường, khó mà miêu tả thần thái ông ta, chỉ có thể nói là không giống mặt người sống.

Mười mấy giây nữa trôi đi, tên kia cuối cùng cũng lặng lẽ mò lại gần. Đúng lúc ấy, tôi nhác thấy một kẻ đang nằm dưới đất thình lình đứng dậy, đi về hướng này. Tôi không nhịn nổi nữa, nếu tên kia bị đánh lén, tôi cũng chẳng còn đường thoát, vội vàng hét lên, sau lưng anh có người!

Tiếng hét của tôi hình như khiến con dế trên vai giật mình, nhảy sang chỗ khác. Nhưng Hứa Truyền Tường không hề đổi hướng, vẫn đi tiếp về phía tôi!

Nghe thấy tôi hét, tên kia không hề quay đầu dừng lại. Tới khi kẻ phía sau đuổi kịp, y bèn phẩy tay ra hiệu.

Tôi thầm nhủ, toi rồi, đây là một cái bẫy.

Còn trông chờ gì vào y nữa, tôi phải tự cứu lấy mình thôi. Hứa Truyền Tường đã bước tới trước mặt tôi, gần tới mức chỉ cần duỗi tay ra là chạm vào người rồi. Tôi đứng thẳng dậy đạp ông ta một cái, nhân đà chạy thẳng ra ngoài. Nhưng Hứa Truyền Tường khỏe hơn tôi tưởng, ăn một đá, ông ta chỉ hơi lảo đảo rồi lại nhào tới.

Tôi thật hối hận vì đã không học lấy vài miếng võ, theo bản năng nhớ lại mấy chiêu trên phim, định dùng đầu gối huých ông ta. Nhưng trong cơn hoảng loạn, đầu gối tôi nâng lên chưa đủ cao, ngược lại còn khiến cơ thể mất thăng bằng, ngã đập mông xuống đất.

Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: chó chết, tiền của mình còn chưa tiêu xong mà!

Hứa Truyền Tường không lao đến bóp cổ tôi như lũ cương thi trong phim, mà ra sức cào lên vai tôi. Ông ta không có móng tay, nhưng dùng đầu ngón tay cào cũng khiến tôi đau nhói.

Nhân cơ hội đó, tôi huých khuỷu tay vào đầu ông ta, miệng chửi tên kia, chó má! Anh dám lừa tôi!

Trận vật lộn này rất giống trên phim, thông thường, nhân vật chính và vai phản diện bắn hết đạn rồi sẽ đánh giáp lá cả. Nhưng chỉ khi thực sự trải qua, tôi mới hiểu được cảm giác bất kì lúc nào cũng có thể bị giết. So với Hứa Truyền Tường, chiều cao, cân nặng của tôi đều thua, đánh nhau cũng không thể chiếm ưu thế, đành gắng gượng giữ thế giằng co mà thôi.

Được vài chục giây, tôi mới nghe tên kia chửi thề một tiếng rồi hét, anh đừng để ông ta làm chảy máu! Ông ta muốn nhập vào người anh đấy!

Tôi vốn đã sức cùng lực kiệt, vừa nghe nói ông ta muốn nhập vào người mình, tay lập tức mềm nhũn. Lưng tôi đau buốt, hẳn là đã bị thương!

Trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Truyền Tường không biết bị ai đá một cú thật mạnh, sức lực cũng giảm đi đôi chút.

Tôi thừa dịp đẩy Hứa Truyền Tường ra, chui qua háng ông ta bò chạy. Quay đầu lại, tôi thấy kẻ trần truồng ban nãy đang đá mạnh vào Hứa Truyền Tường. Tôi lồm cồm bò dậy nhưng cũng không tới giúp sức mà lao thẳng về phía tên kia. Tôi đang bừng bừng lửa giận, mất hết lý trí, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: To gan, dám lừa đảo à, tao sẽ lấy mạng mày! Tên kia thấy tôi nhào tới cũng không tránh. Tôi đấm vào mặt y, nhưng cú đấm cũng không mạnh lắm, vì ban nãy tôi đã tiêu hao quá nhiều sức lực.

Bị đấm trúng, y không phản kích mà chửi tôi, chó má, Tần Nhất Hằng đang chết đến nơi, anh còn ở đây so đo với tôi à!

Tôi lặng người, quay đầu nhìn lại, ban nãy không nhận ra, giờ mới thấy người trần truồng vừa xông tới chính là Tần Nhất Hằng! Tuy không nhìn thấy mặt hắn nhưng trông dáng dấp vẫn có thể nhận ra. Tôi ngớ người, sao hắn lại trà trộn vào đây? Lúc trước khi ở trên xe, tuy không tiếp xúc với những người khác nhưng tôi không thể không nhận ra hắn. Lẽ nào Tần Nhất Hằng đã cải trang?

Chẳng kịp phân tích, tôi vội vàng chạy đến giúp Tần Nhất Hằng. Bất kể về tình hay về lý, tôi đều không thể khoanh tay đứng nhìn. Nói là giúp đỡ cho oai, thật ra Tần Nhất Hằng đâu có rơi vào thế yếu. Hắn đang gắng sức tìm cách tròng dây thừng vào cổ Hứa Truyền Tường.

Thấy vậy, tôi lại giở bài cũ, nhào tới lấy thân mình đè lên người ông ta. Nhưng vừa đè lên, tôi đã bị cấn đến suýt hộc máu. Không biết từ lúc nào lưng Hứa Truyền Tường đã bị đâm một dao. Con dao cắm ngập vào người, chỉ còn nhô chuôi đen ra ngoài. Tôi thất kinh, chẳng lẽ ông ta chết rồi? Con dao do ai đâm? Tần Nhất Hằng?

Không còn thì giờ suy nghĩ, tôi chỉnh lại vị trí rồi tiếp tục liều lĩnh đè lên. Tuy biết Hứa Truyền Tường bị nhập, nhưng giờ xác định ông ta đã chết, áp lực tâm lý cũng khác hẳn. Tôi cố gắng không nghĩ tới chuyện này, tự an ủi rằng đây chỉ là một trận đấu vật thông thường. Giằng co một lúc, Hứa Truyền Tường bất động. Tôi biết, Tần Nhất Hằng đã thành công.

Tôi ngồi dậy, cả người đầm đìa mồ hôi. Tôi nhìn Tần Nhất Hằng rồi lại nhìn tên kia, mãi chẳng nói nên lời. Thật ra không phải tôi không còn sức, mà là chẳng muốn mở miệng. Giống như khi ta tìm đủ mọi cách để tránh vũng nước trên đường, rồi luống cuống lại giẫm cả chân vào, đến lúc ấy thì chẳng vội nhấc chân lên nữa.

Hình như Tần Nhất Hằng cũng mệt rã rời, một lúc sau mới gọi tên kia tới thay, dặn dò vài câu, bảo y dùng âm khấu xử lý những người còn lại, sau đó đứng dậy gọi tôi cùng quay vào nhà.

Tôi nhìn bóng lưng Tần Nhất Hằng, chẳng biết có phải vì hắn không mặc quần áo không mà cảm thấy vô cùng xa lạ. Trở về đại sảnh, tôi đưa cho hắn điếu thuốc. Hắn không nhận, chỉ nhìn tôi một lúc rồi bảo tôi xoay người lại để kiểm tra sau lưng. Vừa nãy tôi quên bẵng, giờ mới cảm thấy lưng đau buốt, không biết đã bị thương tới mức nào.

Xoay người lại, cả hai chúng tôi đều không nói gì. Trong lúc tôi nghi vấn đầy một bụng mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, Tần Nhất Hằng lên gác mặc quần áo.

Khi hắn đi xuống, tôi mới mở miệng, cậu có bị thương không?

Hắn có vẻ hơi bất ngờ, khẽ lắc đầu rồi nói, tại sao anh không hỏi tôi xuất hiện ở đây vì lý do gì?

Tôi bèn đáp, việc tôi không biết thực sự quá nhiều, giờ có hỏi cũng chẳng xuể, chi bằng cậu thuật lại một lượt từ đầu đến cuối cho tôi thì hơn. Tôi nhấn mạnh bốn chữ từ đầu đến cuối, bởi bản thân cũng hi vọng lần này hắn sẽ không giấu giếm mình điều gì nữa. Nói xong, tôi ngồi bệt xuống đất, đợi Tần Nhất Hằng cất lời.

Hắn chuẩn bị một lúc rồi cũng ngồi xuống, câu đầu tiên chính là, tôi không cố ý lừa anh điều gì, chỉ là bên trong có nhiều lắt léo nên chưa muốn giải thích rõ.

Sau đó, Tần Nhất Hằng bảo tôi, sở dĩ hắn tới đây là vì được người ngoài kia thông báo, y tên Bạch Khai. Ai ngờ tôi cũng có mặt.

Hắn nói dối mà không kịp nghĩ, ngay cả việc viết giấy gửi cho tôi cũng quên rồi sao? Tôi bèn hỏi lại, tên kia là bạn cậu à? Cậu còn viết giấy gửi cho tôi cơ mà, sao lại nói là không biết tôi tới?

Tần Nhất Hằng sửng sốt, hỏi, tôi viết giấy cho anh sao? Viết gì cơ?

Thấy hắn giả ngốc, tôi nghĩ không cần thiết phải nói chuyện nữa. Thật lòng tôi hơi buồn, cùng vào sinh ra tử đã lâu, cuối cùng vẫn không thể thành thật với nhau. Tôi đứng dậy, giơ ngón tay cái về phía hắn rồi đi ra ngoài. Tần Nhất Hằng sực hiểu, vội bảo tôi ngồi xuống để nghe giải thích.

Tôi không ngồi xuống, nhưng cũng không đi tiếp, bụng bảo dạ, nếu hắn còn nói dối thêm câu nào, tôi sẽ không coi hắn là bạn nữa.

Hắn chậm rãi thuật lại. Bạch Khai là người hắn quen biết gần đây, y cũng bị người ta gửi tới nhà một cái tủ quần áo. Hai người bọn họ vô tình liên lạc với nhau khi cùng điều tra về cái tủ.

Sau này, vì phát hiện hành tung của chúng tôi bị kẻ khác theo dõi nên Tần Nhất Hằng và Bạch Khai mới bàn bạc rằng, hắn cùng tôi ở ngoài sáng, Bạch Khai ở trong tối, như vậy có thể phối hợp với nhau, cũng tiện điều tra hơn. Thoạt đầu rất thuận lợi, nhưng sau đó lại xảy ra một vài tai nạn, đây cũng là nguyên nhân hắn không cho tôi biết về Bạch Khai.

Nghe Tần Nhất Hằng nói, tôi lại nhớ tư thế đứng dậy của Bạch Khai giống Lưu thọt giả mạo. Nhưng theo lời hắn, hình như hai người quen biết nhau sau khi vụ việc đó xảy ra. Tôi bèn gặng hỏi, song Tần Nhất Hằng chỉ ậm ừ, nhìn ra cửa không trả lời, hình như không tiện nói.

Tôi đành hỏi tiếp, tai nạn mà cậu nói là gì?

Tần Nhất Hằng thở dài, tôi đã sử dụng “âm khấu”.

Ban đầu tôi không hiểu ý, bởi đã tận mắt chứng kiến hắn sử dụng nó những hai lần, sau đó hắn mới nói rõ, ý hắn là sử dụng cho chính mình.

Trước đây, Tần Nhất Hằng từng bảo tôi rằng âm khấu đòi người. Tuy không biết hắn thao tác thế nào, liệu có giống treo cổ không, nhưng tôi hiểu rõ hậu quả sẽ là hồn lìa khỏi xác.

Có thể rất nhiều người từng nghe đồn về việc linh hồn thoát xác, ban đầu tôi cũng tò mò, hơn nữa thường tiếp xúc với những thứ này nên có lần đòi Tần Nhất Hằng giải thích.

Hắn nói, hiếm khi một cá thể có khả năng tự khống chế việc linh hồn rời khỏi xác, chưa kể việc đó khá nhiều rủi ro, dễ gặp phải bất trắc. Theo truyền thuyết, nếu xui xẻo sẽ bị thứ khác nhập vào hoặc đụng phải một thứ rất lợi hại, cuối cùng, linh hồn không thể trở lại thân xác, thần trí cũng khó mà hồi phục. Cho nên, khi tiến hành phải có nhiều người cùng tham gia, ở bên cạnh bảo vệ và hỗ trợ.

Có rất nhiều mục đích khiến hồn lìa khói xác, nói ra thì vô cùng kì quặc. Trong truyền thuyết, một số sĩ tử đi thi muốn ăn gian, bí quá hóa liều cũng không ngại dùng tới chiêu này. Nhiều thầy mo khi khám bệnh còn không đụng vào người bệnh, sau khi khiến linh hồn thoát xác, họ mới ra tay chữa bệnh từ linh hồn, có thể trị tận gốc nhiều căn bệnh nan y. Dĩ nhiên, đây đều chỉ là đồn đại, không ai kiểm chứng được.

Nhưng trường hợp hồn lìa khỏi xác trong vô thức lại rất phổ biến, khá nhiều người trải qua ca mổ nguy hiểm tới tính mạng đều có trải nghiệm này. Khi được cấp cứu, có khi họ bỗng dưng nhìn thấy thể xác mình. Lúc đó, dương khí trên người vô cùng yếu nên hồn vía mới thoát ra, nếu trút hơi thở cuối cùng, người ta sẽ chết. Hơi thở cuối cùng chính là gốc rễ của dương khí, chưa chắc đã thở từ mũi mà có thể là xì hơi từ hậu môn, thậm chí chỉ nấc một cái rồi qua đời, mỗi người một khác.

Ngoài ra, trong cuộc sống hằng ngày, rất nhiều người từng trải qua trường hợp thế này, đang ngủ mê man, không tỉnh táo, chợt cảm thấy mình đang ở trên cao rơi xuống rồi giật mình tỉnh dậy. Tần Nhất Hằng nói, đây chính là biểu hiện của việc linh hồn thoát ra ngoài. Nhưng vì dương khí còn mạnh nên linh hồn chưa đi xa đã bị lôi lại, gây ra cảm giác như rơi từ trên cao xuống.

Bỗng nhiên tôi nhớ lại rất nhiều điều, đều do hắn giải thích khi hai chúng tôi mới vào nghề, loáng một cái đã đến bây giờ, chúng tôi lại rơi vào cảnh dối gạt nhau khiến tôi không khỏi cảm khái.

Tôi châm một điếu thuốc, hỏi Tần Nhất Hằng, linh hồn của cậu từng lìa khỏi xác sao?

Hắn đáp, đúng vậy, tôi đã trông thấy rất nhiều thứ mà chỉ linh hồn mới nhìn được.

Từ khi vào nghề, tôi cũng thường suy đoán xem thế giới trong con mắt ma quỷ rốt cuộc có gì khác so với người thường, nghe hắn nói vậy, tôi đâm ra căng thẳng, vội hỏi, cậu nhìn thấy gì?

Tôi nhìn thấy nguồn gốc của những cái tủ quần áo kia, Tần Nhất Hằng ngẩng lên nói, để đảm bảo an toàn, tôi đã tự nhốt mình vào tủ rồi thoát xác, nếu không rất có khả năng linh hồn không trở về cơ thể được.

Tim tôi bắt đầu đập mạnh, hỏi tiếp, mấy cái tủ đó có nguồn gốc thế nào?

Tần Nhất Hằng nhìn vào mắt tôi, nhả ra hai chữ, con đò.

Điếu thuốc trong tay đã cháy hết, tôi lại châm tiếp một điếu khác. Ban đầu, tôi còn nghĩ là đám tủ đó được tìm ra từ nhà tắm dịch vụ kia, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm.

Con đò nào? Giọng tôi hơi gấp gáp, bởi đã đoán ra chân tướng.

Là con đò thật ấy. Tần Nhất Hằng trầm giọng xuống, giờ tôi sẽ giải thích, dù anh không tin, thì đây cũng là đáp án duy nhất tôi có thể đưa ra.

Hắn bảo tôi đưa một điếu thuốc. Nhìn hắn hút thuốc, tôi mới có cảm giác con người quen thuộc với mình trước đây trở về.

Tôi lại ngồi xuống, khẽ gật đầu. Tần Nhất Hằng lên tiếng, để tiết kiệm thời gian, tôi sẽ đi thẳng vào phần mấu chốt nhất. Tủ quần áo chắn được ánh sáng, đóng cửa lại, bên trong sẽ tối đen như mực. Sau khi sử dụng âm khấu, tôi không cảm nhận được gì cả, cứ ngỡ là thất bại rồi, vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi thử thoát xác. Đợi một lúc, tôi chợt phát hiện cái tủ bắt đầu rung chuyển.

Lần suất rung rất nhẹ, giống như đang nằm trong một cái nôi. Tôi lấy làm lạ, muốn mở cửa ra xem thì phát hiện mình không sao cử động được nũa. Bất kể giãy giụa thế nào, cơ thể cũng không nhúc nhích. Tôi biết nhất định đã xảy ra trục trặc, chỉ chưa rõ là trục trặc gì mà thôi.

Tủ quần áo vẫn rung lên khe khẽ, cảm giác này thật chẳng hay ho gì. Tôi cố gắng cảm nhận kĩ hơn, thấy gần giống như đang ở trên một con đò vậy. Tuy nhiên, mắt và tai tôi không thể tìm kiếm được bất cứ thông tin nào, đành cố gắng cảm nhận. Tôi đoán đây là lối thoát duy nhất của mình vào thời điểm đó.

Không bao lâu, cái tủ bắt đầu rung mạnh hơn, thậm chí còn cảm nhận được một vài rung động khác. Tôi nghĩ là tiếng bước chân nhưng vẫn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, đành cố ép bản thân bình tĩnh để cảm nhận tiếp.

Bước chân bên ngoài tủ vẫn không dừng lại, thậm chí càng lúc càng gấp gáp. Tôi nghĩ, nếu nghe được nhất định sẽ thấy bên ngoài rất ồn ào. Tôi thử hét lên vài lần nhưng không phát ra tiếng.

Sau đó, tôi bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc mình đang ở đâu, trong tình cảnh nào. Nhưng đại não dần mất đi sự tỉnh táo, trở nên mê man, khiến tôi không thể tiếp tục suy nghĩ. Cuối cùng, tôi chỉ biết cái tủ lắc mạnh dần, chấn động từ bên ngoài dữ dội hơn, đầu óc tôi thành ra mụ mẫm.

Tần Nhất Hằng lại xin tôi một điếu thuốc, hình như hồi ức này khiến hắn khó chịu.

Tôi nghe hắn kể mà còn thấp thỏm hơn cả tự mình trải nghiệm, bèn hỏi, sau đó thì sao? Cậu tỉnh lại từ đâu? Có vẻ đây mới là mấu chốt của sự việc.

Tần Nhất Hằng day day thái dương đáp, tôi vẫn tỉnh dậy trong tủ quần áo. Anh nghe tôi kể hết đã. Sắc mặt Tần Nhất Hằng vô cùng mệt mỏi, hắn ngả người xuống nửa nằm nửa ngồi, nói tiếp, khi ý thức bắt đầu mơ hồ, tôi cảm thấy sự việc có vẻ rất tệ, nhưng lại không muốn chết một cách lãng nhách, liền nghĩ tới việc thử để lại chút manh mối, ghi chép tất cả những gì mình cảm nhận được. Tôi cố gắng nghĩ rằng “mình phải kháng cự”, bởi chỉ có thể dừng ở mức “nghĩ” mà thôi, bản thân cũng không khống chế nổi tứ chi nữa.

Cậu thành công không? Tôi không nhịn được chen vào.

Tần Nhất Hằng khẽ lắc đầu, nhưng tôi có thể làm rõ một chuyện, tình hình của tôi lúc đó không phải tứ chi không còn cảm nhận được, nếu không đã không thể nhận ra rung động của bước chân rồi. Hắn ngẩng lên nhìn tôi rồi tiếp, có lẽ tôi đã bị đúc khuôn trong đó.

Tôi trợn tròn mắt, đúc khuôn rõ ràng không phải tính từ. Tôi quên cả chớp mắt, vội truy hỏi, có phải ý cậu là tủ quần áo giống như một cái khuôn, được đổ chất lỏng vào để định hình thành vật thể rắn?

Tần Nhất Hằng khẽ gật đầu, đúng vậy, nhưng tôi không nhận ra là chất lỏng gì, có thể là băng, cũng có thể là kim loại, tôi thực sự không rõ.

Sau đó thì sao?

Khi phát hiện ra cảnh ngộ của mình, tôi cũng thấy kì lạ. Nhưng ngoài việc nhắc mình tỉnh táo ra, tôi chẳng còn cách nào khác. Có thể vì tôi may mắn, cũng có thể không. Đúng lúc sắp mất ý thức, tôi bỗng cảm thấy tủ quần áo đổ xuống, đồng thời bắt đầu nhận ra tình hình bên ngoài có vẻ không giống đi lại thông thường, mà là đang đánh nhau. Tần Nhất Hằng ngồi dậy, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp, cái tủ vẫn rung lắc, nhưng tần suất đã thay đổi. Lúc đó tôi không để ý kĩ, về sau mới phát hiện, hình như nó đã bị khiêng lên.

Chẳng lẽ có người lên đò cướp tủ? Tôi không hiểu, lại hỏi hắn thêm câu nữa, ở cõi âm?

Tôi thực sự không nghĩ tới đáp án này, thà hắn giải thích rằng cái tủ được tìm thấy trong kim tự tháp còn đáng tin hơn.

Tần Nhất Hằng cũng tỏ vẻ nghi hoặc, chậm rãi tiếp, tôi không thể khẳng định được, nhưng tai nạn bắt đầu vào chính thời khắc đó.

Khi cái tủ rung lên lần nữa, tôi vẫn đang hôn mê, tỉnh lại đã là gần bốn mươi tám giờ sau. Bấy giờ, tôi co quắp trong góc tủ với một tư thế rất khó coi, cánh tay và chân tê cứng, hồi lâu sau mới có cảm giác trở lại. Cửa tủ mở toang, cả căn phòng sáng trưng. Tôi phải đợi một lúc lâu mới xác định được không phải mình đang nằm mơ. Sau đó, tôi kiểm tra từng góc tủ, không tìm thấy dấu vết mới nào. Nhưng mà... Tần Nhất Hằng ngồi ngay ngắn lại, nói, trên âm khấu thiếu mất một vết máu, xem chừng có một thứ đã bám theo tôi về. Tất cả những việc tôi thấy đều là kí ức của thứ này.

Tôi nghe xong bỗng cảm thấy da đầu tê dại, khỏi cần đoán nữa, đây chính là tai nạn mà Tần Nhất Hằng nói đến. Chuyện sao giống phim khoa học viễn tưởng quá vậy! Tôi liền hỏi, việc này liên quan gì đến Bạch Khai? Hình như cậu đang vòng vo đấy.

Tần Nhất Hằng chưa kịp đáp, Bạch Khai đã bước vào, ngang nhiên trả âm khấu cho hắn rồi nói, những người bên ngoài đều đã xử lý xong, trong chốc lát sẽ không tỉnh lại đâu, tuy tôi chẳng biết ai vào ai, song có vẻ họ vẫn còn sống.

Lúc này, tôi mới sực nhớ đến Hứa Truyền Tường, vội vàng hỏi, vậy ai đã giết Hứa Truyền Tường?

Cả hai đều không trả lời. Tôi nghĩ bụng, không phải định giá họa cho tôi đấy chứ? Tôi đang định chửi bậy, tên Bạch Khai kia đã đáp, anh ngơ thật, ngay cả việc tay sai của mình tự sát còn không nhìn ra, có biết thế nào là ma quỷ đoạt xác không? Sau khi giằng co qua lại, kết quả chẳng ai chiếm được hết!

Tôi không phản bác, lòng tràn đầy bi thương, nhưng nhiều hơn cả là tự trách. Hứa Truyền Tường nói thế nào cũng là do tôi gián tiếp hại chết, ông ta lặn lội từ xa theo tôi đến đây, tôi thực sự không biết sau khi trở về sẽ giải quyết chuyện này thế nào. Tôi không biết gia cảnh của ông ta, cũng không biết làm sao để đối mặt với người nhà ông ta, dù có đưa cho họ chút tiền, thì cũng làm sao bù đắp nổi mạng người?

Cả ba đều lặng thinh. Tôi không biết hai bọn họ nghĩ sao, còn tôi đang chân thành mặc niệm cho Hứa Truyền Tường. Ngẩng đầu lên, tôi sực nhớ Bạch Khai nói trên lưng tôi có hai tà vật, không biết có nguy hiểm gì không, liền hỏi y, thứ trên lưng tôi phải giải quyết thế nào đây?

Ai ngờ Tần Nhất Hằng lại trả lời thay, là tại tôi. Thứ trên lưng anh là tôi bảo Hứa Truyền Tường làm, thật xin lỗi.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy hắn xin lỗi bằng giọng điệu đó, không khỏi bất ngờ nghĩ bụng, có lẽ hắn cũng đau lòng về cái chết của Hứa Truyền Tường, dù sao vẫn là chỗ quen biết, nên tôi chỉ ừ một tiếng xem như tha thứ.

Tần Nhất Hằng lại tiếp, tại tôi quá ích kỉ, muốn bảo vệ bản thân mình.

Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi hơi khó hiểu.

Tần Nhất Hằng không đáp, chỉ bảo Bạch Khai giúp tôi giải quyết thứ sau lưng. Bạch Khai ra tay rất tàn nhẫn, sau khi bắt tôi lột bỏ hết quần áo, y bẻ vai tôi vài lần rồi không biết lôi đâu ra một vật trông như miếng cao dán, hơ bật lửa lên rồi dán vào hai bên xương bả vai tôi. Tôi thấy dinh dính chứ cũng không đau lắm. Một lúc sau, Bạch Khai giật mạnh ra, lần này thì khá đau, không biết có kéo theo lông tơ luôn không.

Bạch Khai loay hoay thêm một lát rồi quay lại nói, há miệng. Tôi chưa kịp phản ứng đã bị y vỗ mạnh lên lưng. Tôi vô thức rít lên, càng lúc càng thấy y đang muốn mượn việc chung báo thù riêng.

Tần Nhất Hằng đứng bên trấn an rằng thứ trên lưng tôi trong huyền thuật gọi là cái gối, chính là một loại tiểu quỷ thích cưỡi lên vai người lớn, rất nhiều người đều bị thứ này trèo lên. Chúng thường không ở lại quá lâu, vì hành trình của một người dù sao cũng có hạn. Sau khi ngắm chán phong cảnh, chúng sẽ tự động tìm người khác.

Nói xong, Tần Nhất Hằng đứng dậy, phủi phủi người rồi nói, giờ chúng ta đi thôi, những chuyện còn lại, trên đường về tôi sẽ giải thích cho anh.

Thật ra tôi đã muốn rời khỏi nơi này từ lâu. Nhìn quanh cả ngôi nhà, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bèn theo hai người bọn họ bước ra cửa, thấy đám người kia vẫn nằm ngay đơ dưới đất. Tôi đếm thử, vừa đủ số người, xem ra không phải Tần Nhất Hằng trà trộn vào bọn họ, thảo nào trên đường đi tôi không nhận ra có hắn. Đi qua thi thể Hứa Truyền Tường, tôi chấp tay vái ba cái. Bạch Khai còn chế giễu, Những kẻ chết như ông ta, sau khi chết chẳng nhớ nổi mình là ai đâu, anh vái cũng vô ích.

Tôi không thèm đếm xỉa tới y, có ích hay vô ích không liên quan đến việc thành tâm hay không, tôi cũng chẳng buồn giải thích với loại người như y.

Rời khỏi ngôi nhà, tôi hỏi Tần Nhất Hằng, cái chết của Hứa Truyền Tường, liệu người ta có điều tra ra chúng ta không?

Hắn an ủi tôi, đêm nay dù là ai, cũng nhất định có người phải chết. Chắc chắn bên Hoành Đạt đã lo liệu tươm tất, đừng lo.

Câu trả lời khiến tôi vô cùng khó chịu. Lẽ nào tiền thực sự có thể giải quyết mọi chuyện trên đời?

Ra ngoài đi vòng vèo một lúc, Tần Nhất Hằng dẫn chúng tôi đến chỗ một chiếc xe giấu sẵn từ trước. Cả ba lên xe vào thành phố. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi ngẩn ngơ. Trên đường đi, tôi không mở miệng hỏi Tần Nhất Hằng điều gì, trông thái độ hắn hình như có chuyện không thể nói trước mặt Bạch Khai, hơn nữa, tôi cũng thấm mệt rồi.

Tần Nhất Hằng lái xe rất nhanh, nhanh hơn khi chúng tôi tới đây nhiều. Vào tới nội thành, chúng tôi tìm một quán sườn ăn lót dạ. Tôi chẳng còn bụng dạ nào để ăn, chỉ uống chút bia. Tên Bạch Khai kia uống rất khá, một mình nốc tới sáu chai bia mà mặt vẫn không đỏ. Sau khi cạn một ly xã giao, tôi chẳng buồn để tâm tới y nữa. Ba người tập trung ai ăn phần người nấy. Ăn xong, trời đã sắp sáng.

Tần Nhất Hằng cầm lái nên không uống một giọt cồn nào, để hắn lái cũng an toàn hơn. Sau khi tìm được khách sạn, tôi cố tình thuê hai phòng để cách ly Bạch Khai, tiện nói chuyện với Tần Nhất Hằng.

Hình như vì trước đó uống khá nhiều nên Bạch Khai có vẻ ngà ngà say, lẩm bẩm bảo hai chúng tôi, ngày mai không cần sang chào tạm biệt đâu, tôi muốn ngủ nướng.

Thấy y như vậy, tôi đành dìu tới cửa phòng. Y vỗ vai tôi rồi choàng tay qua vai, cứ như thân thiết lắm. Tôi mở cửa phòng, dìu y vào trong, bỗng nhiên y quay lại nói với Tần Nhất Hằng, ôi, tôi vẫn chưa nhìn ra anh bây giờ là Tần Nhất Hằng nào.

Khóe miệng Tần Nhất Hằng chợt nhếch lên trông rất quỷ dị. Tôi thót tim, nhưng chẳng dám biểu hiện ra ngoài, bầu không khí thoắt trở nên gượng gạo. May mà Bạch Khai vừa nói dứt câu đã thiếp đi. Tôi và Tần Nhất Hằng ra ngoài, hắn nhìn tôi cười ngượng nghịu, khiến tôi hết sức băn khoăn.

Nhớ tới sự việc ở nhà tắm dịch vụ đêm nọ, tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ Tần Nhất Hằng bây giờ đã bị nhập? Nhưng tôi vẫn cùng hắn trở về phòng, cứ cho là hắn muốn hại tôi thì cũng không cần phải đợi tới tận bây giờ, phải không?

Phòng chúng tôi nằm cạnh phòng Bạch Khai. Quay trở vào phòng, cả hai cùng ngồi xuống giường. Tôi châm thuốc, đợi Tần Nhất Hằng lên tiếng. Đoán chừng muốn hiểu được những gì hắn sắp kể sẽ rất tốn sức, nên tôi khui sẵn một lon bò húc.

Tần Nhất Hằng thở dài, anh muốn tôi bắt đầu từ đâu?

Từ nhà tắm dịch vụ kia đi, tôi đáp. Đêm đó, rốt cuộc cậu đã đi đâu?

Tần Nhất Hằng vô cùng kinh ngạc, anh trông thấy tôi ở nhà tắm dịch vụ sao?

Tôi nghe mà phát cáu, chỉ muốn ném thẳng điếu thuốc vào mặt hắn. Đồ đểu, cậu có thể giả vờ một cách chuyên nghiệp hơn không?!

Hắn an ủi tôi, anh đừng kích động, những chuyện trong đó quả thật không thể kể bằng một hai câu. Nhưng nếu anh thực sự trông thấy tôi thì chắc chắn anh gặp ma rồi.

Tôi tức đến xì khói, nhưng nghe giọng Tần Nhất Hằng vẫn bình tĩnh, tôi lại sợ trách nhầm hắn, đành nín nhịn nghe tiếp.

Tần Nhất Hằng ghé sát người tôi, vẻ bí hiểm, tên Bạch Khai này thâm sâu khó dò, anh phải cẩn thận một chút, tôi cảm thấy y tới để thay thế Viên Trận, không thể không đề phòng.

Giờ thì tôi không nhịn nổi nữa, cứ cho là hắn nói thật, tôi cũng chẳng còn tâm trí nghe tiếp. Rõ ràng hắn đang muốn đánh trống lảng. Tôi đứng dậy, gật đầu với Tần Nhất Hằng rồi xoay người định bỏ ra ngoài.

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng nện mạnh vào tường, hình như từ phòng Bạch Khai.

Tôi và Tần Nhất Hằng ngớ ra, chẳng lẽ y định phá tường chạy sang đây? Nghe tiếng động lớn như vậy, lẽ nào Bạch Khai lao cả người vào tường? Say quá định đập đầu tự sát hay sao?

Chẳng đợi tôi kịp nghĩ kĩ, Tần Nhất Hằng đã hét to, hỏng rồi, Bạch Khai xảy ra chuyện rồi! Đoạn hắn chen lên mở cửa chạy ra ngoài trước. Tôi vội vàng theo sau, Tần Nhất Hằng không dừng lại trước cửa phòng bên cạnh mà chạy dọc hành lang, thoáng chốc đã mất dạng. Tôi lưỡng lự đứng ngoài phòng Bạch Khai, thấy bên trong vẫn rầm rầm không dứt. Đuổi theo Tần Nhất Hằng cũng không kịp, tôi đành gõ cửa phòng Bạch Khai.

Nào ngờ vừa gõ cửa, tiếng va đập bỗng ngừng lại. Hai giây sau, cửa bật mở, Bạch Khai lôi tuột tôi vào trong. Tôi chưa kịp lên tiếng, y đã thấp giọng cảnh cáo, đừng động đậy, Tần Nhất Hằng có vấn đề, không tin tôi chứng minh cho anh xem.

Cứ như đóng phim gián điệp vậy! Tôi khẽ gật đầu rồi quả quyết ngồi xuống. Thật ra tôi cũng chẳng hứng thú gì nghe Bạch Khai nói, chỉ hơi khó chịu vì bị Tần Nhất Hằng đùa giỡn. Mấy năm nay, tôi đã gặp rất nhiều kẻ sẵn sàng lừa gạt người khác vì tiền, ngờ đâu việc làm ăn của tôi cuối cùng lại đi tới bước này.

Bạch Khai buông tôi ra, vạch chồng chăn trên giường, để lộ vật đựng con dế lần trước.

Chăn vừa vạch ra, con dế đã gáy vang, nhưng tiếng gáy không quá to, có vẻ nãy giờ bị nhốt nên hơi yếu.

Tôi hỏi Bạch Khai, anh có ý gì?

Y cất con dế vào ngực áo rồi đáp, anh có biết để cứu được anh, tôi đã tốn bao nhiêu công sức không? Vừa nãy con dế bắt đầu gáy, tôi sợ các anh nghe thấy, đành liên tục đập vào tường để át tiếng đi.

Tôi để ý thấy tay Bạch Khai quả nhiên đã sưng vù, càng lấy làm lạ hỏi, con dế của anh gáy thì sao?

Bạch Khai cười đáp, nếu không nhờ tôi, e rằng cả đời anh cũng không được thấy con vật này đâu. Nó gọi là Thiên quắc, tức “dế trời”, thời xưa là cống phẩm dâng lên hoàng đế đấy!

Hình như thấy tôi vẫn ngơ ngác, y bèn giải thích sơ qua. Thiên quắc, nói trắng ra là dế đầu đàn, chỉ khi nó gáy, những con khác mới dám gáy theo. Nhưng nó còn là một con vật thần kì. Thời xưa, nhất là vào những năm thịnh trị dưới triều Thanh, có một truyền thống gọi là “vạn quắc lai triều”, chữ quắc nghĩa là con dế, đồng âm với chữ quốc là đất nước. Mùng một Tết hàng năm, trước khi thiết triều ở điện Thái Hòa vào ngày đầu năm mới, hoàng đế sẽ cho đặt hàng nghìn con dế trong điện, có tới một vạn không thì không rõ, chỉ biết là số lượng cực lớn. Sau đó, khi hoàng đế bước vào, các thái giám sẽ phải tìm cách để lũ dế đồng loạt gáy vang, chúc Tết hoàng thượng. Việc này sẽ đem lại may mắn, thuận lợi cho năm mới, đất nước thịnh vượng, vạn quốc chầu về thiên triều.

Nghe thì rất đơn giản, nhưng thật ra lại vô cùng khó thực hiện. Trước hết, mùng một đầu năm vẫn đang trong mùa đông giá rét, muốn nuôi dế không phải chuyện dễ. Tiếp đó, để điều khiển chúng đồng thanh gáy vang, người ta phải nghiên cứu kĩ lưỡng. Nghe nói phải lợi dụng sự thay đổi nhiệt độ, đặt bếp lò trong cung điện, khi nhiệt độ tăng cao, dế sẽ tự động cất tiếng gáy. Nhưng theo lời Bạch Khai, thật ra đó chỉ là hình thức, còn then chốt phải trông ở Thiên quắc.

Giống này chỉ gáy vang khi tranh giành đồ ăn. Đây cũng là cách duy nhất để làm nó gáy. Theo truyền thuyết, thức ăn duy nhất của Thiên quắc là ma quỷ. Trong ngục thời xưa có một quy luật bất thành văn, những phạm nhân không thể ăn Tết, bắt buộc phải hành hình trước đêm ba mươi. Bề ngoài thì giải thích rằng sợ làm chậm trễ thời gian, khiến tử tù lỡ giờ lên đường. Nhưng thật ra sau khi chết, linh hồn họ sẽ trở thành mồi ngon cho Thiên quắc.

Khi hành hình phạm nhân, trước tiên phải cắt lưỡi họ rồi bịt kín hai mắt, nhồi chặt giấy đỏ vào miệng và hậu môn. Công đoạn này rất tàn nhẫn, nên khi hành sự, các thái giám cực kì lo lắng, chỉ e sơ sẩy sẽ bị họ tố giác với Diêm Vương. Đương nhiên đó chỉ là lo hão. Bịt mắt là để phạm nhân không nhìn thấy người ra lệnh hoặc hành hình, khỏi trở lại báo thù, xử tử thời nay bịt kín hai mắt thật ra cũng vì nguyên nhân tương tự. Còn nhồi giấy đỏ là để giữ lại hơi thở cuối cùng của phạm nhân, vào ngày mùng một đầu năm, các thái giám đốt chỗ giấy đỏ này, lúc đó hơi thở cuối mới thực sự thoát ra. Thiên quắc ngửi thấy mùi ma quỷ sẽ tự động cất tiếng gáy mở màn.

Tuy Bạch Khai kể chuyện không sinh động bằng Tần Nhất Hằng nhưng cũng thú vi. Nghe xong, tôi vô cùng ngạc nhiên, nói vậy là Thiên quắc chỉ gáy khi gặp quỷ. Thế thì chẳng lẽ Tần Nhất Hằng là ma? Nhưng dọc đường đi, tôi không nhận thấy hắn có vấn đề gì, bèn hỏi Bạch Khai, con dế của anh trên đường đi vẫn im re, sao tự dưng lại gáy?

Anh nghĩ tôi lừa anh đấy à? Lúc trước nó ngủ, vừa mới tỉnh dậy mà.

Tôi cân nhắc một lúc, thực sự không thể tin lời y. Ban nãy rõ ràng y giả say, huống hồ trong ngôi nhà kia có nhiều tà vật như vậy nhưng đâu thấy con vật thần kì này ho he gì. Một là Tần Nhất Hằng đột nhiên có phát hiện mới, hai là bị Bạch Khai bày kế dụ đi rồi.

Tôi quan sát Bạch Khai, thấy y không giống như đang nói dối, bèn ngồi xuống ghế, vừa tiếp tục hỏi chuyện y, vừa âm thầm nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa. Theo hiểu biết của tôi về Tần Nhất Hằng, chỉ cần hắn đi qua, tôi chắc chắn sẽ nghe ra.

Bạch Khai cũng ngồi xuống đối diện tôi, tình cảnh hệt như tôi và Tần Nhất Hàng ban nãy.

Y sắp xếp lại câu chữ một lát rồi đột nhiên mở miệng, thế này đi, tôi sẽ kể vài chuyện, coi như trả ơn anh từng chiến đấu