← Quay lại trang sách

Chương III

Chiều hôm ấy sau khi đội mưa trở về quả nhiên tôi lại lên cơn sốt. Bà Madeleine mắng tôi không kiêng khem gì cả, vì tôi mới xin thuốc của bà ngày hôm kia. Bà Nhân thì chỉ nhìn tôi bằng cặp mắt nghi ngờ. Bà vờ hỏi thăm về Liễu nhưng cốt là để dò la về sự đi chơi của tôi. Tôi buộc lòng phải nói dối là đã gặp Liễu và hai chị em hàn huyên đến nỗi quên cả giờ về. Sau cùng bà Nhân chỉ khuyên tôi đừng đi sát với Liễu quá để có thể tiêm nhiễm những thói xấu của cuộc đời vũ nữ như nàng. Tôi chỉ biết ầm ừ và hứa xin nghe lời bà.

Đến tối tôi lên giường đi ngủ sớm. Hình ảnh cuộc đi lang thang ngày hôm nay cứ ray rứt mãi trong lòng tôi. Tôi đắp chăn chùm kín mít giả vờ ngủ để mọi người khỏi quay rầy, nhưng thật ra óc tôi quay cuồng biết bao nhiêu ý nghĩ. Tôi đau khổ rất nhiều về cuộc sống thiếu thốn. Bóng dáng những tà áo mầu xanh đỏ hồi sáng, những thân hình thướt tha yểu điệu của các thiếu nữ Hà Nội hiện đến làm ray rứt lòng tôi. Tôi khao khát được như họ. Tôi muốn từ bỏ tất cả những bộ quần áo đồng loạt bằng vải trắng này đi để cũng diện sang như họ, cũng có vẻ đài các quí phái như họ. Nhưng làm sao ước vọng của tôi thành tựu được khi mà cuộc sống của tôi còn liên quan mật thiết đến trại mồ côi này. Cứ nghĩ như thế, nước mắt của tôi lại ướt đầm hai bên má. Nhiều lần tôi thấy mình hèn kém quá. Sao óc tôi không thể có những tư tưởng thanh cao hơn mà chỉ lẩn quẩn ở những điều sa hoa vật chất. Tám năm rồi, tám năm an phận với cuộc sống phẳng lặng, điều hòa trong trại Cô nhi này, đã có thời gian nào mà tôi khổ sở đến thế đâu.

Óc tôi vì những tâm tình hỗn loạn ấy mà thành mệt mỏi, chán nản, không thiết làm việc.

Tôi thở dài xoay mình trên chiếc giường sắt nhỏ. Bé Phượng cũng băn khoăn vì chuyện tôi ốm. Nó sờ vào trán tôi mấy bận. Nghe chúng nó sì sào hỏi han nhau, tôi đoán đầu tôi nóng lắm. Mà có lẽ thế thật.

Tôi thấy đầu nhức như búa bổ, người gai gai lạnh. Tôi cứ nằm để mà nghe những niềm u uất vò xé mãi tâm tư. Và rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trong giấc ngủ, tôi lại nằm mơ thấy chàng. Vào một buổi chiều thu lá vàng xơ xác rụng, trong rừng cây chỉ toàn những cành khô khẳng khiu in trên nền mây đục trắng. Tôi với chàng nắm tay nhau đi như chơi vơi trên một giải đường mòn. Con đường quanh co dẫn chúng tôi đi sâu vào một thế giới chỉ toàn một màu bàng bạc. Sương mờ lạnh âm thầm bao phủ quanh chúng tôi, nhưng hình như bên chúng tôi có một cái gì ấm cúng êm đềm ủ ấp. Và rồi chàng dắt tôi lên một giải núi cao. Đường đi khấp khểnh những đá cheo leo mà sao tôi vẫn thấy nhẹ nhàng. Chàng đưa tôi đến một đỉnh núi, và chúng tôi nhìn xuống chiều sâu thăm thẳm. Ở dưới chân chúng tôi, qua những hốc đá chập chùng là Hà Nội. Mơ hồ tôi thấy người đi đông đúc ở dưới ấy. Những vòm cây trắng xóa bụi mưa, những con đường loang loáng nước hiện rõ trước mắt tôi. Tôi nom thấy những thiếu nữ Hà Nội thướt tha yểu điệu trong những mầu áo hôm nào.

Tự nhiên nhìn những con người ấy tôi chợt thấy ớn lạnh. Mặt của họ không vui tươi, nhí nhảnh như mọi ngày. Tôi thấy hiện ra những vẻ ma quái, mắt họ đen và sâu hơn, lông mi dài nhọn hoắt và cặp môi đỏ láng như pha máu. Tiếng cười giọng nói của họ vẳng lên gieo vào lòng tôi những cảm giác rờn rợn. Bất giác tôi nắm lấy tay chàng. Nhưng người yêu của tôi không còn đứng cạnh tôi nữa. Tôi thấy chàng đứng ở bên kia, bóng dáng mờ ảo như sắp tan theo hơi khói. Hình như tôi chỉ nhìn thấy rõ đôi mắt chàng, chao ôi, đôi mắt sâu thăm thẳm và buồn một cách thấm thía. Tôi cuống quít lên tiếng gọi. Nhưng chàng không nghe thấy mà bọn kia thì ngẩng nhìn tôi và phá lên cười, Thế rồi cả bọn kéo nhau đi lên phía tôi. Họ leo núi thoăn thoắt. Chỉ một phút sau họ đã tiến lại được gần tôi. Tôi hoảng hốt vẫy chàng và gọi to như tuyệt vọng. Tôi đã nom rõ những móng tay mọng đỏ của họ, mười ngón tay nhọn hoắt như chực xỉa vào tôi. Tôi hét lên kinh khủng và nhảy liều sang phía chàng đứng. Nhưng tôi hụt chân và rơi chơi vơi từ trên cao xuống. Người tôi quay cuồng trong không khí, máu của tôi dồn lên đầu khiến tôi có cảm giác nhẹ bỗng ở đàng chân. Cuối cùng đầu tôi đập vào một tảng đá, và tôi giật mình tỉnh dậy. Mồ hôi toát ra như tắm, sờ soạng chung quanh tôi vẫn thấy mình nằm trên giường sắt. Đèn ở giữa phòng đã tắt hết, chỉ còn thứ ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn đêm. Ngơ ngác một lát tôi mới hoàn hồn và nhớ ra rằng đó chỉ là một giấc mơ.

Từ đấy tôi thao thức và suy nghĩ mãi về giấc mộng hãi hùng vừa qua, nhất là đôi mắt sâu thăm thẳm của chàng buồn bã nhìn tôi. Điềm gì báo trước đây, hay tình của tôi chỉ đến thế mà thôi.

Bao nhiêu ý nghĩ quay cuồng trong đầu óc. Tôi cảm thấy váng vất và đầu nhức như búa bổ. Đồng hồ ở buồng bên ngân nga điểm hai tiếng. Tôi nhăn mặt, ôm lấy đầu, nhắm mắt cố ngủ. Tôi cố xua đuổi những ý tưởng hãi hùng cứ vấn vương mãi bên tôi. Rồi tôi thiếp đi sau một hồi lâu trằn trọc.

Sáng hôm sau bệnh tình của tôi nặng hơn Mặt tôi đỏ rừ, trán nóng hầm hập. Bà Madeleine cặp sốt cho tôi thấy lên tới 41 độ. Tôi lặng người khi nghe bà ta bảo:

– Cô bị ốm thương hàn!

Đầu tôi như nặng hẳn, và cảnh vật quanh tôi như tối sầm lại. Tôi cố ngóc đầu dậy, muốn dùng tất cả sức mạnh của tôi để chống lại cái sự thật phũ phàng ấy. Nhưng tôi cất đầu không nổi và tôi thất vọng. Tôi ốm thật rồi, mà còn ốm thương hàn nữa. Hàng tháng trời tôi sẽ phải nằm liệt ở đây, để rồi ngày chủ nhật tôi không ra ngoài được nữa. Hình ảnh những ngày qua, những buổi sáng đẹp trời trong vườn hoa, những phút êm đềm, vui sướng khi trao đổi những cái nhìn thắm thiết với người yêu, tất cả thoáng qua óc tôi mơ hồ, những cũng đủ làm tôi đau đớn đến cực độ.

Tôi thất vọng nhắm nghiền đôi mắt để nước mắt tràn qua hai hàng mi. Bà Madeleine khẽ vuốt tóc tôi, và khuyên tôi nên tĩnh dưỡng sẽ chóng khỏi.

Tôi không đáp mà chỉ kéo chăn chùm kín mít. Tôi nghe tiếng chân bà ta nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Từ đấy tôi nằm khóc lên rưng rức một mình. Ngoài kia những tiếng động quen thuộc làm cho tôi đoán rằng trời đang bắt đầu xẩm tối…