← Quay lại trang sách

Chương II

Tôi đã đoán trước ngày ly biệt giữa tôi và Phượng từ lâu rồi. Bởi vì tôi và Phượng không thể giống nhau. Đời tôi như vậy là hết. Nhưng đời Phượng còn dài. Phượng đẹp, Phượng thông mình và ngoan ngoãn. Phượng có đủ điều kiện để tạo cho mình một cuộc sống tươi mát hơn là những năm gò bó trong khung cảnh khắc khổ của Cô Nhi Viện này.

Tuy vậy tôi vẫn lo sợ cái ngày chia ly não nùng ấy. Đời tôi không thể thiếu Phượng. Tôi đã cố xua đuổi cái viễn tượng đau đớn ấy đi, và tôi sống vội vàng như một kẻ muốn cướp lấy thời gian lặng lẽ trôi qua.

Thì hôm nay là cái ngày báo trước cho tôi biết sự chia ly ấy đấy. Buổi tối, sau bữa cơm chiều, Phượng kể cho tôi nghe câu chuyện lòng của nàng. Theo lời Phượng, thì Thái, một thanh niên ở ban Nhạc bên nhà Chung đã tỏ tình yêu với Phượng sau buổi hát ngày hôm ấy. Phượng cũng yêu Thái vì Thái là người sớm đau khổ, cũng mồ côi cha mẹ, và chàng biết nhìn đời với con mắt của kẻ dầy dạn.

Hai người đã ước hẹn với nhau một cuộc sống đầy tươi đẹp. Tôi nghe Phượng kể chuyện tâm tình mà lòng như tan nát. Phượng không còn là của tôi nữa, tôi sẽ mất Phượng thật rồi. Nước mắt tôi muốn trào ra hai bên má. Cái vui của đôi trẻ không ngờ lại là cái đau khổ đến xâu xé lòng tôi. Tôi muốn cất tiếng mà như nghẹn ngào. Tiếng khóc ngập ngừng ứ trên cổ họng. Tôi phải cố giữ cho khỏi bật ra thành tiếng. Bao nhiêu năm quên mình vì người khác ngày nay lòng ích kỷ lại trào lên trong lòng tôi.

Nhưng bổn phận của tôi là phải lo cho hạnh phúc của Phượng. Tôi phải nén lòng để bàn với Phượng về câu chuyện ấy. Và rồi Phượng khóc trước tôi, vì nàng cũng đau khổ vì biết sẽ xa tôi. Phượng gục đầu vào vai tôi nức nở. Tôi không thể cầm lòng được nữa nên cũng khóc theo Phượng. Tình thương giữa chúng tôi sâu đậm quá, ngần ấy năm trời quấn quít lấy nhau ai mà có thể không xót xa cho được. Phượng khóc chán rồi quay ra ôm Lucie vào lòng thì thầm qua tai nó:

– Lucie có yêu chị Phượng không?

Lucie mở to cặp mắt và ôm lấy cổ Phượng:

– Có, em yêu chị Phượng. Yêu cả chị Quỳnh nữa.

Phượng cúi xuống hôn lên mắt nó. Hình ảnh ấy nhắc cho tôi nhớ đến hình ảnh tôi và Phượng ngồi ở hàng hiên một buổi chiều năm xưa. Mắt Phượng cũng mở to, tay Phượng cũng bám cổ tôi, và tôi cũng hôn lên mắt Phượng.

Nghĩ như thế, tôi lại ứa nước mắt và thấy yêu Phượng hơn. Tôi tưởng tượng đến một ngày kia mất Phượng. Phượng sẽ bỏ chốn này mà đi theo chồng. Căn phòng sẽ vắng bóng một thiếu nữ hiền dịu.

Có thể như vậy được không? Tôi thấy mình như bàng hoàng vì sự thật là thế. Óc tôi quay cuồng như bão lốc về cái ý nghĩ Phượng sẽ phải xa tôi.

Đêm hôm ấy, lại một đêm hiếm có tôi khóc ướt đầm hai mặt gối. Nằm thao thức mà không ngủ, tôi trở dậy lục bộ quần áo ngày xưa của bé Phượng khi nó mới vào đây. Chiếc quần thâm, chiếc áo cổ vuông thêu chỉ đỏ. Bộ quần áo xinh xinh như hình ảnh cô bé kháu khỉnh ngày nào. Tôi âu yếm ôm bộ quần áo vào ngực. Tôi muốn truyền tất cả những dĩ vãng vào lòng tôi.

Và rồi tôi lại khóc…