Phần Thứ Ba – Chương I
Bẵng đi một thời gian dài dằng dặc lòng tôi lắng xuống để vùi mình trong bổn phận. Sáu năm trời qua đi như một giấc mộng. Tôi không còn suy nghĩ vẩn vơ như ngày trước. Công việc của tôi hàng ngày đều hòa như một cái máy. Buổi sáng giúp bà Tâm chia cháo cho lũ trẻ xong, tôi không còn đi học nữa mà đã bắt đầu dậy cours Troisième ở dẫy nhà dưới.
Mười một giờ xong việc, tôi về phòng ăn để sửa soạn cho lũ trẻ con bữa cơm sáng. Buổi chiều, sau bữa cơm tối, tôi mải miết học Kinh cho tới mười hai giờ khuya mới đi ngủ. Tôi muốn lấp hết những thời gian trống trải để quên cái dĩ vãng đau thương củ mình. Hình ảnh những ngày qua không còn vò xé tâm tư tôi nữa. Điều ấy bà Nhân cũng nhận thấy, và bà hết lời ngợi khen.
Năm nay tôi hai mươi chín tuổi. Tôi già đi nhiều và lòng không còn bồng bột. Tình yêu đối với tôi gần như vô nghĩa. Bây giờ tôi chỉ hết lòng vào việc săn sóc lũ trẻ, yêu bé Phượng và yêu Lucie.
Bé Phượng năm nay không còn bé như năm xưa nữa. Phượng đã là một thiếu nữ duyên dáng, thùy mị. Mái tóc dài mượt óng, cặp mắt đen lay láy lộ đầy vẻ thông minh. Tôi có cảm tưởng đúng như hình ảnh Loan mà ngày nào tôi tưởng tượng. Phượng hát hay lắm, giọng ấm và lên được rất cao. Tuần nào Phượng cũng đi tập hát ở bên nhà Chung vì Phượng có chân trong ban nhạc ở bên ấy.
Còn Lucie thì cũng lớn quá rồi. Mang trong người hai giòng máu, Lucie có một vẻ đẹp đặc biệt. Nước da trắng, mái tóc hung đỏ, cặp mắt xanh lơ, giọng nói như chim hót. Lucie cũng đã bắt đầu đi học từ năm ngoái.
Tôi, Phượng, và Lucie, bộ ba ấy trong sáu năm vừa qua quấn quít lấy nhau như hình với bóng. Tôi săn sóc Phượng, Phượng săn sóc Lucie. Chúng tôi đã sống những ngày hồn nhiên đầy đủ. Nhiều lúc tôi nghĩ rằng, nếu tình yêu ngày xưa của tôi thành tựu, thì chưa chắc lòng tôi đã thanh thản và sung sướng như độ ấy.
Những ngày Chủ nhật, tôi không ra ngoài nữa. Trong khi Phượng dẫn Lucie đi chơi vườn hoa thì tôi ở nhà thêu những chiếc khăn ăn mà bà Nhân nhận về ở bên Xưởng. Công việc ấy, chúng tôi làm điều hòa, không chán nản, hơn nữa lại đem tới cho chúng tôi một số tiền nho nhỏ.
Những buổi tối mùa đông, tôi ôm Lucie vào lòng giở cuốn cuốn Le Francais par images cho Lucie học. Nó chum chím cái mồm đọc theo tôi. Thỉnh thoảng nó lại cười như nắc nẻ. Chẳng bao giờ nó nghĩ đến mẹ nó, đến bà nó. Hình ảnh bà cụ già lóc cóc từ làng Lim, vượt ba mươi cây số năm nào lên Hà Nội cho cháu hai hộp sữa đã mờ hẳn trong óc tôi. Tôi không còn thương cho số phận Lucie nữa. Vì Lucie có tôi, có bé Phượng. Lucie đầy đủ cả tinh thần lẫn vật chất. Cứ thế, Lucie lớn lên trong cái vui hồn nhiên của tuổi thơ ngây. Trong những giây phút ấy, Phượng thường lấy len ra ngồi bên cạnh tôi, đan những chiếc áo cho bên Xưởng. Nhìn Phượng tôi nhớ đến hình ảnh của tôi năm nào, và tôi nhớ cả đến ngày xưa, tới cuộn len cũ mà Phượng đã tháo ra đan lại không biết bao nhiêu lần những chiếc mũ xinh xinh để một lần cuối Phượng đan cho con búp bê cụt tay của Phượng một bộ đồ đẹp mắt. Con búp bê ấy, ngày nay chắc cũng đã mục theo xương thịt của đứa bé con người phu hồ ngoài nghĩa địa. Rồi hình ảnh đưa đám ma Hòa, sự ra đi của Liễu, một đôi lần diễn thoáng qua óc tôi. Tôi chắc bây giờ, Liễu cũng già rồi. Đã lâu lắm, tôi không hiểu cuộc sống của Liễu ra sao vì không được thư của Liễu.
Ngày xưa xa quá rồi, ngày xưa tuy đầy nước mắt nhưng cũng là một dĩ vãng êm đềm khiến những lúc nhớ lại tôi không khỏi nao nao.
Trong số các bà Phước ở đây, một vài bà đã mất, bà Hạnh nóng tính và thẳng đã đi Pháp, bà Hòa chết hồi tháng sáu năm kia, bà Tâm vào Huế để coi trại Cô Nhi ở trong ấy. Riêng có bà Nhân là vẫn còn giữ việc quản đốc Cô Nhi viện này. Bà Nhân bây giờ già hơn trước nhiều. Trán bà nhăn hơn, mặt khắc khổ hơn, và tính nết bà cũng gắt gỏng hơn trước. Tuy vậy trong các chị ở đây, bà Nhân yêu tôi nhất. Vì tôi đã giữ vẹn được lời xưng tội ngày nào, tôi đã hết lòng với bổn phận mà không đòi hỏi. Lúc nào tôi cũng sống như một con chiên kiểu mẫu, luôn luôn tìm đường dẫn về tới Chúa.
Tôi không đòi hỏi gì hơn nữa. Chăm nom săn sóc cho lũ trẻ, nhìn chúng nó lớn lên, giỏi ra, lòng tôi cũng dâng một niềm vui, cái vui qua niềm vui của kẻ khác.
Bây giờ, tôi có đầy đủ đức tính để thành một bà phước. Bà Nhân cũng nhận thấy thế và và hứa sẽ làm lễ cho tôi vào dịp Noel cuối năm nay.