CHƯƠNG II
Căn phòng lạ với chiếc giường đôi gỗ lát rộng thênh, chiếc vỏ chăn con công đỏ rực, chiếc màn tuyn trắng toát như càng trở nên lung linh huyền ảo bởi ngọn đèn ngủ màu xanh dịu, trở nên sang trọng đài các bởi mùi nước hoa ngoại đắt tiền hoà với mùi xà phòng thơm Camay ở đâu đó cứ toả ra sực nức. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Xoan được ngủ trong một căn phòng như thế này. Nó sang trọng quá, sạch sẽ quá, nhưng mà nó cũng thật giản dị ấm cúng, không đến nỗi quá xa lạ, diệu vợi đến mức Xoan không thể mường tượng ra được. Hoá ra con người ta chỉ hơn kém nhau ở cái mức độ hưởng thụ. Cũng một căn phòng như thế này nhưng nếu đặt ở mãi tít cái xó xỉnh nông trường của Xoan thì chẳng mấy ngày nó sẽ rêu mốc lên ngay, chí ít cái màn tuyn này sẽ trở thành màu cháo lòng hay màu bã chè thiu bởi vì thiếu xà phòng, bởi vì khói bếp muội đèn suốt ngày suốt đêm như sương phủ. Chiếc chăn con công này cũng chẳng mấy chốc mà chuyển thành màu nâu xẫm, bởi nó sẽ luân phiên đắp lên bao nhiêu khách khứa, bạn bè, và chủ nhân của nó cũng đâu có thời gian mà phơi phóng, giặt giũ... Chao, đất Hà Nội có khác. Cô Lộc lại là nhân viên phục vụ trên tàu Thống Nhất, vào ra Sài Gòn - Hà Nội như đi chợ, tiền tiêu như rác, thế nên cái phòng của cô ấy mới như phòng bà hoàng thế này...
Buông màn đi nằm từ lâu rồi mà Xoan vẫn chong mắt nghĩ ngợi, Xoan thấy cuộc đời phức tạp quá. Sao nhiều người, trình độ văn hoá, thời gian công tác kém hẳn Xoan mà họ sướng thế? Chính thời buổi bây giờ mới có nhiều kẻ giàu. Đi dạo một đoạn qua các phố phường Hà Nội mới thấy khối kẻ tiêu tiền như rác, khối kẻ vận trên người cả một núi của cải mà cả đời công tác của Xoan cũng không thể có được.
Giá cưới nhau rồi, bằng cách nào đó anh Phú chuyển cho Xoan về Hà Nội thì hay quá nhỉ - Tự nhiên Xoan thầm ao ước. Xoan khao khát được đánh đổi cả chục năm mưa nắng dầu dãi ở nông trường để được một vài tháng nhàn nhã ở Hà Nội. Xoan bỗng thấy thương Phú quá chừng. Phú tình nguyện ở lại trên ấy là vì Xoan. Liệu Xoan sẽ làm được những gì để đền đáp lại sự hi sinh lớn lao ấy?
Hình ảnh của Phú cứ chập chờn, choáng cả tâm trí Xoan. Xoan bỗng mỉm cười nhớ lại câu chuyện của hai bố con Phú lúc tối.
Ông Tài bảo:
- Đi tàu cả ngày, mệt rồi đấy. Anh soạn giường của con Lộc cho Xoan nó nghỉ.
Phú dứt khoát:
- Để Xoan ngủ ở giường nhà ngoài. Con ngủ chung giường với bố. Rây với cô Lộc thêm rối chuyện.
- Ơ hay, cái thằng. Con gái cần phải có cái phòng riêng. Con Lộc nó đi vắng. Anh cứ dọn cái phòng của nó cho tôi.
Phú đuối lí. Cũng có thể anh chợt nghĩ ra rằng mình quá vụng về, nên vội xăng xái đi thu dọn phòng ngay.
- Đúng là anh ngốc thật. Cái phòng riêng của cô Lộc không khác gì cái phòng cưới. - Phú tắt đèn tuýp, bật chiếc đèn ngủ màu xanh dịu, đứng tần ngần ngắm Xoan một lúc rồi bỗng choàng tay ôm lấy cô - Lẽ ra hôm nay em phải là cô dâu. Em rất xứng đáng được hưởng niềm hạnh phúc này.
- Đừng, anh. Bố biết thì chết - Xoan khẽ đẩy Phú ra bằng một động tác chẳng có gì quả quyết.
Phú lẳng lặng đi ra ngoài, vẻ hờn dỗi như một chú bé thích vòi vĩnh nhưng không được đáp lại. Xoan đi theo anh, định chốt cửa, nhưng nghĩ thế nào lại chỉ khép một cách hờ hững.
Anh ấy rất khái tính và hay giận dai lắm - Xoan kéo mảnh chăn lên ngang ngực, bất giác thở dài, cái thở dài như thú nhận một sự hối hận mà cũng là thú nhận một nuối tiếc. Suốt từ ấy, tâm trí cô hầu như bao phủ bởi những kỷ niệm về anh. Thậm chí cả cái mùi nước hoa đắt tiền, mùi xà phòng Camay thơm nức từ chăn gối cũng không làm cho cô có ý niệm về chúng nữa, mà thay vào đó là cái mùi mồ hôi rất riêng của anh, mùi tóc khét cháy và thoang thoảng một thứ hương rừng quen thuộc.
***
Xoan không nghĩ rằng đời Xoan lại có những ngày hạnh phúc như hôm nay.
Cách đây vừa đúng nửa năm, vào giữa mùa đông, cái bệnh thấp khớp quái ác đã hành hạ cô một cách tàn nhẫn. Khớp xương ở hai đầu gối, ở mắt cá chân xưng tấy, vừa đau nhức, vừa râm ran buồn như có đàn kiến bò dần dần trong tuỷ. Đang giữa mùa đốn chè, cả nông trường kéo nhau ra đồi nhưng riêng Xoan vẫn ngồi ôm gối trong dãy lán tranh ở khu tập thể.
Tuổi ba mươi sắp xộc đến mà Xoan, cũng như nhiều cô gái ở nông trường, không có cách nào làm cho cuộc đời có thể vui lên được. Mười bẩy tuổi Xoan tình nguyện đi thanh niên xung phong, với hy vọng thoát khỏi cái làng quê buồn tẻ quanh năm thiếu ăn, với mong muốn có một cuộc sống dù vất vả, gian khổ về vật chất, nhưng ít ra cũng được tươi vui, náo nức về mặt tinh thần, và xa hơn nữa là có một tương lai hạnh phúc - theo cái nghĩa rất giản dị thông thường mà các cô gái nông thôn vẫn thường quan niệm.
Từ thanh niên xung phong, Xoan chuyển sang làm công nhân nông trường chè. Những năm đầu có thể coi như Xoan khá mãn nguyện về nghề nghiệp và cuộc sống của mình. Hàng trăm cô gái trẻ măng cùng lứa tuổi ở chung trong những dãy lán nứa, sáng chiều ra đồi trồng chè làm cỏ, cùng ăn ở bếp tập thể, giờ nghỉ tập đánh bóng chuyền, ca hát. Tuổi trẻ vô lo vô nghĩ cứ ào ạt qua đi.
Nhưng cuộc sống bày đàn vốn không phải là đặc trưng của con người. Cùng tồn tại, hoà đồng trong tập thể, trong cộng đồng nhưng mỗi cá nhân lại luôn có một xu hướng khác là tự khẳng định cái riêng của mình, thiết lập cho mình một đời sống riêng. Các bạn của Xoan lần lượt đi lấy chồng. Tất nhiên ở một nông trường hẻo lánh, xa đường quốc lộ, xa các trung tâm công nghiệp, nam giới quả là mì chính cánh. Thảng hoặc có một chàng trai nào đó "lọt" vào nông trường, lập tức hàng trăm cặp mắt con gái cùng bủa vây lấy, như một thứ lưới vô hình thật êm dịu mà đầy ma lực.
Xoan là một người không may mắn. Cô không đẹp một cách nổi trội giữa đám đông. Nhưng cái duyên thầm ở cô thì không ai có thể chối cãi. Cái thế mạnh ấy, ở một môi trường khác, có lẽ đã làm cho khối chàng trai nghiêng ngả. Nhưng giữa vùng đồi núi heo hút này, sự duyên dáng đoan trang chẳng có nghĩa lí gì.
Có một dạo suýt nữa thì Xoan làm một chuyện tày đình, ấy là cái thời kì mà vẻ đẹp phụ nữ ở cô phát triển rực rỡ nhất. Một anh chàng kĩ sư từ tỉnh về tăng cường cho nông trường lập tức để ý đến cô. Anh ta đã có vợ, hai con. Bằng một "khổ nhục kế", anh ta đã làm cho Xoan tin rằng cuộc đời riêng của anh ta đầy bất hạnh. Anh ta sống không hạnh phúc. Anh ta buộc lòng phải li dị vợ. Đánh lừa một cô gái ngây thơ và cả tin như Xoan mà phải dùng bấy nhiêu thứ "võ" thì anh chàng kĩ sư coi như cầm chắc phần thắng trong tay. Nếu không có một cú đánh ghen động trời của cô vợ thì chắc chắn là Xoan đã vào bẫy của anh chàng Sở Khanh kia. Nhưng sau lần ấy thì Xoan tê tái ê chề. Cô đã đánh mất đi lòng tin vốn là bản tính sẵn có của mình.
Dãy lán nứa ở khu tập thể bây giờ đã được thay bằng dãy nhà toócxi, lợp lá gồi. Những cô gái không có gia đình, hai cô được chia một phòng. Riêng những cô gái đã lớn tuổi như Xoan, có thâm niên ở nông trường, được ưu tiên, mỗi người một phòng riêng để mời các bạn trai đến thăm. Đây cũng là "một chính sách đặc biệt" của giám đốc mới, tạo mọi điều kiện để chị em chóng lập gia đình.
Vào một buổi tối trăng suông, cả dãy nhà tập thể nữ kéo nhau đi xem phim ở nông trường bộ, chỉ còn một mình Xoan ngồi ôm hai đầu gối bị viêm khớp và trông nồi sắn luộc cho các bạn về ăn, thì cô bỗng nghe thấy một tiếng động mạnh và tiếng kêu của ai đó từ dưới khúc suối đầu nhà. Xoan vốn dĩ sợ tối. Nhưng ý nghĩ có người đang gặp nạn khiến cô không đủ kiên nhẫn ngồi bên bếp lửa.
- Ai làm sao ở dưới đó? - Xoan huơ ngọn đuốc, đứng từ trên bờ nhìn xuống, giọng đầy lo lắng.
- Mang nhanh đuốc xuống đây hộ tí. Khẩn trương lên. Bè đâm vào đá ngầm rồi - Tiếng một người con trai cáu kỉnh một cách vô cớ.
Xoan luống cuống sắn quần đi xuống mép nước. Cô nhận ra hai anh bộ đội cùng ướt như chuột lột đang loay hoay với một bè nứa bị mắc vào bờ.
- Trời ơi. Anh làm sao thế kia - Xoan kêu lên khi nhìn thấy vệt máu từ chân anh bộ đội lớn tuổi loang rộng trên mặt nước. Không ngần ngại, cô cởi luôn chiếc khăn đang quàng cổ - Anh để em buộc cầm máu cho.
Người con trai bấy giờ mới ngước nhìn lên. Anh nhận ra một gương mặt trắng xanh thật dịu dàng với đôi mắt to đen đầy lo âu. Cho mãi sau này, anh sẽ không bao giờ quên được ánh nhìn của cô gái lúc ấy. Nó giống như ánh mắt của người mẹ, người chị đầy tình thương cảm và lo toan khi thấy đứa con, đứa em của mình bị tai nạn.
Người lính đi bè tối ấy chính là Phú. Vết thương của anh do bị nứa đâm, sâu và dài như một vết chém. Không có Xoan, chắc chắn anh sẽ bị mất nhiều máu, và có thể bị nhiễm trùng, dẫn đến những hậu quả nguy hại.
Họ quen nhau từ buổi tối đó. Cả anh bộ đội trẻ cùng đi bè nứa với Phú, do cái sự kiện đâm bè ấy, sau này cũng quen thân với một cô bạn của Xoan. Hai anh bộ đội đâm bè cùng rắp tâm làm rể nông trường.
Dẫu muộn mằn nhưng Xoan vẫn đến với Phú với tất cả sự dè dặt e ấp và say mê của mối tình đầu. Xoan không bao giờ quên cái đêm, khi hai đứa ngồi đối diện nhau bên ngọn đèn dầu trong căn phòng của Xoan. Hình như Phú có điều gì muốn nói lắm mà mấy lần anh ngước nhìn Xoan rồi lại cúi vân vê chiếc mũ vải.
- Anh sợ chói à? - Xoan hỏi giọng tinh nghịch, khi mấy lần cô để ý thấy anh cứ nhìn ngọn đèn, như thể cái ngọn lửa kia chính là người thứ ba khiến anh ngại ngùng.
- Không chói nhưng mà nhức mắt lắm...
Xoan che miệng cười. ừ, mà mình cũng tai ác thật. Có dễ đến hàng chục lần anh đến chơi, mà lần nào Xoan cũng bắt anh ngồi nói chuyện trong phòng. Mà cũng tại anh ấy nữa cơ. Người đâu mà hiền đến thế. Không biết rủ người ta đi chơi nữa.
- Hay là... - Xoan gợi.
- Hay là chúng mình đi ra ngoài một lát đi. Tôi có câu chuyện.
- Chuyện gì thế anh? - Xoan làm ra vẻ như ngạc nhiên lắm, kì thực cô đã biết thừa cái câu chuyện của anh rồi.
Hai người lọt giữa những lô chè. Đêm trăng suông. Từng tảng mây trắng trên đỉnh Tam Đảo như trườn xuống những đồi chè, loãng dần như một thứ bột sữa mát lạnh có thể cảm nhận thấy được.
- Chuyện gì, anh nói đi - Tiếng Xoan ngàn ngạt, có lẽ vì quá kìm nén.
Bàn tay nóng rực của Phú bỗng đặt lên vai Xoan. Và Xoan cảm thấy đôi ánh mắt anh như bao bọc lấy mình.
- Xoan... Tôi yêu Xoan... Tôi muốn Xoan là vợ tôi... Xoan có đồng ý không?
Làm sao mà Xoan trả lời ngay câu hỏi ấy được. Anh vụng về quá. Ai lại đi hỏi câu ấy bao giờ. Xoan không đứng như hoá đá. Và có lẽ vì thấy mình bất lực trước câu hỏi ấy, có lẽ vì quá hạnh phúc. Xoan bỗng khóc nấc lên.
- Sao lại khóc? Tôi làm Xoan không vừa lòng ư? - Giọng Phú bỗng chùng hẳn xuống, hai bàn tay anh tuột khỏi đôi vai mềm ấm đang rung lên.
Xoan như đổ vào người anh. Cô ấp cả gương mặt vào ngực anh và khóc nức nở...
Cuộc tỏ tình thật giản dị, như bản chất mộc mạc của hai người. Sau cái đêm đáng nhớ ấy. Xoan chỉ biết cám ơn cuộc đời đã cho cô niềm hạnh phúc quá lớn lao và tròn đầy. Còn mong ước gì hơn nữa khi mỗi ngày Xoan càng khám phá ra ở Phú những vẻ đẹp trong tâm hồn mà chính cô nhiều khi cũng thấy bất ngờ.
***
Chính lúc Xoan đang nằm thao thức nghĩ đến anh, thì ở nhà ngoài, Phú đang ngủ ngon lành. Tiếng ngáy của anh trầm và đều. Hình như những điều Xoan đang nghĩ đang tái tạo lại trong giấc mơ của anh. Anh thấy Xoan đang ngả vào ngực anh và khóc nức nở. "Em chỉ sợ anh đùa bỡn với tình yêu của em thôi. Xuất ngũ rồi anh sẽ về Hà Nội và bỏ mặc mình em ở cái nông trường heo hút ấy". Anh vòng tay ôm riết lấy Xoan. Nhưng vòng tay anh cứ bị hụt hẫng, cứ chới với trong cái khoảng không hư ảo...
Phú chợt bừng tỉnh. Xoan đi đâu rồi? Bên cạnh anh là một khoảng trống. Một tàu lá chuối đẫm ướt lọt qua cửa sổ chạm vào bàn tay anh buốt giá. Ngoài trời đang mưa nhẹ. Hình như có một đợt gió mùa đông bắc mới tràn về. Gió rung xào xạc trên vòm hồng xiêm đầu nhà, rũ những giọt nước nhỏ tí tách xuống nền gạch. Phú chớp mắt và cố nhớ lại xem Xoan đang ở đâu. Và anh chợt mỉm cười về cái cơn mơ ngộ nghĩnh của mình. Không. Xoan ơi, làm sao anh có thể bỏ em một mình trên đó. Thà rằng anh không gặp em, anh không yêu em. Hoặc giả như em tự ý bỏ đi yêu một người nào khác. Em biết không, tình yêu kì lạ như vậy đó. Anh yêu muộn màng, nhưng cũng thật say đắm và quyết liệt. Anh sẽ làm tất cả những gì để bảo vệ tình yêu của chúng mình.
Phú đặt tay lên tảng ngực trần lạnh giá như vừa đẫm ướt những giọt nước mắt của Xoan, và bỗng thấy thương Xoan vô cùng. Trong gia đình này, ngoài anh ra có lẽ Xoan sẽ luôn cảm thấy cô đơn mặc cảm. Cô Lộc và anh Phát, chị Năm sẽ nhìn Xoan bằng con mắt chẳng có thiện cảm gì đâu. Họ đã quá quen nhìn người khác dưới cái vỏ quyền chức, tiền bạc. Không, Xoan ơi, anh không thể chịu để cho họ đối xử với em một cách tàn nhẫn, lạnh lùng. Anh không thể để cho em đơn độc...
Phú trở dậy, định bật diêm châm thuốc, nhưng anh lại ngại không muốn làm ông Tài thức giấc. Ở giường bên, ông Tài có vẻ như đang thiếp đi trong một giấc ngủ mệt mỏi.
Phú nhẹ nhàng đẩy cửa. Anh như thấy mình đang bước vào một cung điện huyền ảo trong các câu chuyện cổ tích. Và hình ảnh đầu tiên hiện trong mắt anh là gương mặt Xoan. Một gương mặt thanh thản và mơ màng với đôi môi hé mở, như từ lâu lắm rồi vẫn hướng đợi về phía cửa. Dưới ánh đèn xanh dịu, ảo mờ, những đường nét góc cạnh thô nháp thường ngày chìm lấp đi, gương mặt trái xoan của cô, với đôi mày đen ánh, hai bờ mi dài khép nhẹ, sống mũi thẳng thanh tú như càng phô diễn cái vẻ đẹp đoan trang và hiền dịu.
Phú gạt nhẹ cánh màn tuy và đứng ngây nhìn. Anh có cảm giác như hai bên má Xoan vừa đọng những ngấn nước, và đôi môi cô có vẻ tươi hơn, không biết do Xoan vừa thoa một chút son hồng hay cô thường cắn môi những lúc buồn nghĩ ngợi?
Hình như Xoan không thể chờ được lâu hơn nữa. Ngay từ lúc tiếng cửa đẩy nhẹ và tiếng bước chân Phú đặt xuống nền phòng, Xoan đã cảm thấy như bước chân anh chạm nhói vào trái tim cô. Xoan vội vàng nhắm nghiền mắt lại, toàn thân cô đờ đẫn trong một nỗi sợ hãi mà cô không hiểu vì sao. Tựa như một người vừa bị thôi miên, muốn cử động, muốn thay đổi thế nằm mà không sao tự điều khiển được.
Phú vẫn đứng ngây nhìn. Anh rất muốn hôn lên đôi môi hồng kia, hôn lên đôi bờ mi khép nhẹ và ấp cả gương mặt mình lên khoảng ngực mát mịn, trắng ngời. Nhưng anh sợ làm Xoan thức giấc. Cả đêm qua chờ đợi tàu, hầu như Xoan không ngủ.
Đặt nhẹ mình bên cạnh giường, Phú cố không gây một tiếng động. Anh nằm xoay nghiêng, cốt để có thể ngắm nhìn Xoan được rõ hơn, được hít thở hương lá bưởi, lá hương nhu từ mái tóc Xoan và cái hơi thở nồng nàn rất khó diễn tả.
Xoan bỗng bừng mở mắt. Ánh mắt từ lâu đã dồn nén nỗi chờ đợi khắc khoải.
- Kìa anh. Bố biết thì em chết mất. - giọng Xoan run bắn, nhưng cô lại mở choàng chăn và ôm choàng lấy anh.
Cả hai cùng không nghĩ rằng có thể họ sẽ nghẹt thở.
- Anh vừa mơ thấy em. Đừng sợ. Em hãy coi hôm nay như ngày cưới của chúng mình...
- Anh không lừa dối em đâu, phải không, Phú? - Xoan dùng hai tay nâng gương mặt Phú lên, nhìn sâu vào mắt anh rồi liên tiếp phủ lên anh những cái hôn nóng rực. Rồi cô bé bỏng nép sát vào anh, lặng lẽ gục vào ngực anh, xoa lên đó ngấn nước mắt mình. - Em sẽ chết mất, nếu em bị lừa dối...
Phú bỗng bật cười, khiến Xoan hoảng hốt phải áp tay che miệng anh lại.
- Bố biết thì em xấu hổ lắm.
- Mặc cho bố biết. Bố cần phải biết hôm nay là ngày cưới của chúng mình. Này, em có thấy không, - Phú chỉ vào khoảng ngực mà Xoan vừa xoa lên đó giọt nước mắt của mình - Em có thấy hình chiếc mỏ neo này không? - Thằng bạn nó xăm cho anh ngày anh làm thuỷ thủ trên con tàu kéo sà lan đó. Mai anh sẽ xăm dưới mũi chiếc neo này một chữ X, chữ đầu tên em. Vậy là em đã chịu tin chưa? Đời anh chỉ có thể buông neo ở bến của Xoan thôi...
Xoan lặng lẽ hôn lên chiếc mỏ neo như một tấm bùa chứng của tình yêu. Nụ hôn dài và sâu, để lại một vết son hồng trên tảng ngực trần vồng căng của Phú.