← Quay lại trang sách

TỪ NHỮNG HUYỀN THOẠI AI CẬP CỔ ĐẠI

Hãy nhìn xem, những hi vọng của con người trước trật tự của thế giới mới vô nghĩa làm sao. Hãy nhìn xem, những hi vọng của con người trước các phán quyết mà Thượng đế đã ghi lại trên bầu trời bằng các dấu hiệu lửa thật vô nghĩa làm sao!...

Hoàng đế Ramzes bách niên, người cai trị hùng mạnh của Ai Cập đang hấp hối. Con ma nghẹt thở đã đáp xuống lồng ngực hoàng đế, kẻ mà suốt nửa thế kỉ qua, giọng nói của Người đã làm hàng chục triệu người run rẩy và con ma đó đang hút máu từ tim, sức mạnh từ đôi tay và đôi lúc, thậm chí cả sự tỉnh táo từ bộ óc của Người. Giống như cây bách hương bị đổ, vị pharaon* vĩ đại nằm trên tấm da hổ Ấn Độ,chân phủ chiếc áo bào chiến thắng thu được của vua Etiopia. Và nghiêm khắc ngay cả với chính mình, Người gọi vị danh y thông thái nhất từ giáo đường ở Karnak đến và nói:

Pharaon: Hoàng đế Ai Cập (ND).

- Trẫm biết nhà ngươi có các loại thuốc mạnh, thứ hoặc lập tức giết chết, hoặc lập tức chữa khỏi bệnh. Ngươi hãy chế cho trẫm một thứ trong đó, thích hợp với căn bệnh của trẫm, và chỉ một lần là xong... Hoặc thế này, hoặc thế kia.

Quan ngự y do dự.

- Người hãy nghĩ xem, thưa hoàng đế Ramzes. - Ông ta thầm thì - Kể từ khi Người từ trên trời cao xuống, dòng sông Nile đã tràn bờ một trăm lần; liệu hạ thần có thể cho Người liều thuốc không đáng tin cậy mà thậm chí ngay cả những chiến binh trẻ nhất của Người thần cũng không cho dùng?

Vua Ramzes ngồi phắt dậy trên giường.

- Bệnh của ta chắc phải rất trầm trọng - Người lên tiếng - khi ngươi, một tư tế, dám cất lời khuyên bảo ta! Câm họng lại và thực hiện ngay điều ta truyền. Cháu nội ba chục tuổi của ta và là người kế tục ngôi báu, Horus, vẫn đang sống sờ sờ ra đó. Nhưng Ai Cập không thể có kẻ cầm quyền không bước nổi lên xe và không nhấc nổi cây giáo.

Khi vị tư tế run rẩy đưa loại thuốc kinh khủng cho hoàng đế, vua Ramzes uống nó ngay lập tức, giống như người đang khát uống cốc nước; rồi cho truyền nhà chiêm tinh nổi tiếng nhất thành Thebes và ra lệnh ông phải nói thực các vì tinh tú đang báo điều chi.

- Sao Thổ đã nhập lại với Mặt Trăng, - nhà thông thái đáp - điều đó báo hiệu cái chết của một thành viên dòng họ của Người, thưa hoàng đế Ramzes. Người đã sai lầm khi bữa nay dùng thuốc, vì những kế hoạch của con người thật là vô nghĩa trước các phán quyết mà Thượng đế ghi trên bầu trời.

- Đương nhiên các vì tinh tú đã báo hiệu cái chết của ta. - Ramzes đáp -Và khi nào thì điều đó xảy ra? - Hoàng đế quay mặt lại phía danh y hỏi.

- Bẩm hoàng đế Ramzes, trước buổi rạng đông hoặc Người sẽ khỏe như một con tê giác, hoặc chiếc nhẫn thần của Người sẽ chuyển sang tay Horus.

- Các khanh hãy rước Horus đến cung các pharaon. -Ramzes giọng thều thào phán -Ở đó, thế tử hãy đợi nghe lời trăng trối của trẫm và tiếp nhận chiếc nhẫn thần để công việc trị vì không giây phút nào bị gián đoạn.

Horus bật khóc trước tin hoàng đế Ramzes sắp băng hà (Người có trái tim tràn đầy lòng nhân ái); nhưng công việc trị vì không thể bị gián đoạn, vì vậy được đám triều thần hộ tống, thế tử đi bộ đến cung các pharaon.

Thế tử ngồi ở gian tiền sảnh. Từ chỗ đó, các bậc thềm lát đá cẩm thạch chạy dài xuống dưới, tới tận bờ sông và ngài ngước nhìn ra xung quanh với lòng trĩu nặng u buồn.

Đúng lúc này, nằm kề bên sao Thổ quái ác rực hồng, Mặt Trăng tỏa ánh vàng xuống dòng sông Nile nước màu đồng đỏ, in hình những kim tự tháp khổng lồ xuống các đồng cỏ và vườn cây, tỏa sáng cả vùng thung lũng xung quanh rộng tới vài hải lí. Mặc dù đêm đã khuya, trong các mái lều và ngôi nhà, đèn vẫn sáng, dân chúng đổ xô ra khỏi nhà ngắm bầu trời thoáng đãng. Dọc dòng sông Nile, những chiếc thuyền nối đuôi nhau như mắc cửi, tựa như trong ngày lễ hội; trong rừng cọ, trên bờ sông, ngoài chợ, trên phố và bên cạnh hoàng cung Ramzes nhấp nhô cả biển người. Vậy mà vẫn tĩnh lặng đến mức tiếng rì rào của đám sậy nước và tiếng kêu rên rỉ của lũ chó sói săn mồi vẫn vẳng đến tai Horus.

- Tại sao họ lại tụ tập đông như vậy? - Horus hỏi một quan đại thần và chỉ tay về phía biển người.

- Thưa ngài, họ muốn chào đón ngài trên cương vị một pharaon mới và được nghe từ chính miệng ngài những điều tốt đẹp mà ngài dành cho họ.

Trong giây phút ấy, lần đầu tiên niềm kiêu hãnh về sự vĩ đại đập mạnh vào trái tim thế tử như sóng biển trào dâng đập vào bờ thẳng đứng.

- Thế còn những ánh sáng kia có nghĩa là gì? - Horus hỏi tiếp.

- Bẩm thế tử, các tăng lữ đến mộ thân mẫu ngài, Zefora, để mang thi hài ngài về khu hầm mộ các pharaon.

Trái tim Horus lại bùng cháy nỗi xót thương thân mẫu, mà thi hài người - vì lòng nhân từ dành cho dân nô lệ - vua Ramzes khắc nghiệt đã cho chôn giữa đám người nô lệ.

- Ta nghe có tiếng ngựa hí. - Horus vừa nói vừa vểnh tai nghe - Ai ra đi vào giờ này?

- Bẩm ngài, đó là quan chưởng ấn lệnh cho lính hỏa bài đi rước Jetron, thầy giáo dạy ngài về ạ.

Horus thở dài khi nhớ đến người bạn yêu kính mà vua Ramzes đuổi khỏi đất nước vì tội đã tiêm nhiễm vào tâm hồn cháu nội và là kẻ kế vị ngôi báu sự ghê tởm chiến tranh và lòng nhân từ đối với dân chúng bị áp bức.

- Thế còn ánh sáng bập bùng phía bên kia sông Nile là cái gì?...

- Bằng ánh sáng đó, bẩm Horus, - một quan cận thần đáp - nàng Berenika chung thủy từ nhà tù của tu viện đang chào mừng ngài đấy. Bây giờ, quan tổng tư tế đã phái thuyền rồng đi rước nàng về; và khi nhẫn thần bừng sáng trên tay ngài thì cánh cổng nặng nề của tu viện sẽ được mở ra và nàng, lòng đầy nhung nhớ và yêu thương, sẽ quay trở về với ngài.

Nghe những lời tấu trình như vậy, Horus không hỏi thêm gì nữa; ngài im lặng và lấy tay che mắt.

Bỗng nhiên, ngài rít lên vì đau đớn.

- Bẩm Horus, ngài làm sao thế ạ?

- Con ong đốt chân ta. - Thế tử mặt tái nhợt đáp.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, quan cận thần nhìn xuống chân ngài.

- Ngài hãy cảm ơn thần Osiris, - ông ta nói - vì đây không phải là loài nhện, mà nọc của nó trong thời khắc này thường làm chết người.

Ôi! Những hi vọng của con người mới vô nghĩa làm sao trước các phán quyết không thể rút lại được...

Chính trong giây phút ấy, vị thống lĩnh quân đội bước vào và sau khi cúi chào Horus, liền nói:

- Hoàng đế vĩ đại Ramzes cảm thấy thân thể đã bắt đầu cứng lại, phái hạ thần đến rước ngài và truyền lệnh: “Ngươi hãy đi rước Horus, ta không còn sống bao lâu nữa trên thế gian và ngươi hãy thi hành ý nguyện của ngài giống như đã từng thực thi ý nguyện của trẫm. Dù rằng ngài ra lệnh cho ngươi nhường đất Thượng Ai Cập cho bọn Etiopia và kí liên minh anh em với kẻ thù thì ngươi vẫn phải thực hiện, khi chiếc nhẫn của trẫm nằm trên tay ngài, vì lời phát ra từ miệng người cầm quyền là tiếng của thần Osiris bất tử.”

- Ta sẽ không nhượng Ai Cập cho bọn Etiopia, - thế tử đáp - nhưng ta sẽ kí hiệp ước hòa bình, bởi ta tiếc máu của dân ta. Ngay sau đây, ngươi hãy viết chiếu chỉ và giữ trong tay lính kị mã hỏa bài, để nếu những ngọn lửa đầu tiên bừng sáng chào mừng ta, thì họ sẽ phi ngựa ngay về phương nam và mang lệnh khoan hồng đối với người Etiopia. Và ngươi hãy viết chiếu chỉ thứ hai rằng kể từ giờ phút này cho đến mãi mãi về sau, không một tù binh nào còn bị rút lưỡi tại chiến trường nữa. Ta đã nói như vậy...

Vị thống lĩnh cúi sấp mặt, sau đó lùi lại để viết thánh chỉ; còn thế tử thì ra lệnh cho quan cận thần xem kĩ lại vết thương của mình một lần nữa, nó đang tấy lên rất đau.

- Chân ngài hơi bị sưng tấy, bẩm Horus. - Quan cận thần nói - Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như không phải ong đốt mà là nhện cắn ngài?...

Bây giờ, quan chưởng ấn của Nhà nước bước vào cung và sau khi cúi chào thế tử, ông ta liền nói:

- Hoàng đế Ramzes hùng mạnh thấy rằng thị giác mình đã tối lại, phái hạ thần đến rước ngài với mệnh lệnh: “Hãy đi rước Horus và thực hiện ý nguyện của ngài vô điều kiện. Dù rằng ngài ra lệnh cởi xích cho bọn nô lệ, và phân phát toàn bộ đất đai cho dân chúng, ngươi hãy thực hiện ngay khi nhìn thấy trên tay ngài chiếc nhẫn thần của trẫm, vì lời phát ra từ miệng người cầm quyền là tiếng của thần Osiris bất tử.”

- Trái tim ta không với xa đến như vậy. - Horus nói - Nhưng ngay sau đây, ngươi hãy viết chiếu chỉ giảm tiền thuê đất cho dân và giảm một nửa tiền thuế, còn những người nô lệ sẽ có ba ngày nghỉ một tuần và nếu không có bản án của tòa thì sẽ không bị đánh bằng gậy dọc xương sống. Và ngươi hãy viết chiếu chỉ hủy bỏ việc tống khứ sư phụ Jetron của ta, người thông minh nhất và cao thượng nhất Ai Cập. Ta đã nói như vậy...

Quan chưởng ấn cúi mặt, nhưng chưa kịp lui ra để viết chiếu chỉ thì quan tổng tư tế đã bước vào.

- Bẩm Horus,- ông ta nói - chỉ chốc nữa thôi hoàng đế Ramzes vĩ đại sẽ đi vào vương quốc âm hồn và trái tim hoàng đế sẽ do thần Osiris cân trên bàn cân không bao giờ nhầm lẫn. Còn khi chiếc nhẫn thần của các pharaon bừng sáng trên tay ngài, thì ngài hãy ra lệnh, mọi người sẽ nghe ngài dù cho đó là lệnh phá đổ giáo đường Amon tuyệt vời, vì lời phát ra từ miệng người cầm quyền là tiếng của thần Osiris bất tử.

- Không phá hủy, - Horus đáp - nhưng ta sẽ xây các giáo đường mới và làm to thêm kho báu của các giáo sĩ. Ta chỉ yêu cầu ngươi ghi chiếu chỉ về lễ rước trọng thể thi hài thân mẫu ta, Zefora, về khu hầm mộ và chiếu chỉ thứ hai... về việc giải phóng cho nàng Berenika yêu dấu khỏi nhà tù của tu viện. Ta đã nói xong...

- Ngài bắt đầu thật thông minh. - Quan tổng tư tế đáp - Để thực hiện các mệnh lệnh của ngài mọi thứ đã được chuẩn bị, còn các chiếu chỉ hạ thần sẽ viết. Khi ngài chạm tay vào chiếc nhẫn thần của các pharaon, thần sẽ châm ngọn đèn này để báo trước cho dân chúng biết về lệnh ân xá, và báo cho nàng Berenika của ngài về tự do và tình yêu.

Danh y thông thái nhất từ Karnak bước vào.

- Bẩm Horus, - ông ta nói - thần không ngạc nhiên trước vẻ mặt nhợt nhạt của ngài, bởi hoàng đế Ramzes, ông nội ngài đang hấp hối. Vị hoàng đế trên mọi hoàng đế ấy không thể chịu đựng nổi loại thuốc mạnh, thứ mà hạ thần đã không muốn cho Người dùng. Vì vậy, ở bên cạnh Người chỉ còn lại có quan phó tổng tư tế, để khi Người băng hà sẽ tháo chiếc nhẫn thần khỏi tay Người và trao lại cho thế tử để biểu thị quyền lực vô biên. Nhưng ngài càng lúc càng tái nhợt, bẩm Horus, sao vậy?... - Ông ta hỏi.

- Ngươi hãy xem chân ta. - Horus lắp bắp và ngã xuống chiếc ghế vàng có hai tay cầm chạm hình đầu chim kền kền.

Danh y quỳ xuống xem chân và hoảng sợ lùi lại.

- Bẩm Horus, - ông ta nói - một con nhện rất độc đã cắn ngài.

- Ta sẽ phải chết ư?... Chết trong giây phút này?... - Giọng thều thào, Horus cất tiếng hỏi. Sau đó, ngài nói tiếp - Điều đó sẽ đến nhanh không?... Hãy nói sự thật...

- Trước khi mặt trăng núp dưới cây cọ kia...

- Ôi, thế ư!... Còn vua Ramzes sẽ sống bao lâu nữa?...

- Làm sao thần biết được?... Có lẽ người ta đang mang nhẫn thần của hoàng đế đến đưa ngài.

Các quan trong triều bước vào với các chiếu chỉ đã viết xong.

- Quan chưởng ấn! - Horus gọi và nắm lấy tay ông ta - nếu như ta chết ngay sau đây thì ngươi có thi hành mệnh lệnh của ta không?...

- Bẩm Horus, ngài hãy sống lâu như ông nội ngài!-Quan chưởng ấn đáp - Nhưng thậm chí, nếu như ngay sau đây ngài phải đứng trước phán quyết của thần Osiris thì mọi chiếu chỉ của ngài sẽ được thi hành ngay, chỉ cần ngài chạm tay vào chiếc nhẫn thần của các pharaon.

- Chiếc nhẫn thần! -Horus nhắc lại - Nó đang nằm ở đâu?...

- Một trong các quan cận thần nói với thần, - vị thống lĩnh thầm thì- rằng hoàng đế vĩ đại Ramzes đang trút hơi thở cuối cùng.

- Thần đã phái người đến chỗ phó tổng tư tế - quan tổng tư tế nói tiếp - để ngay khi tim Ramzes ngừng đập thì tháo chiếc nhẫn thần.

- Ta cảm ơn các khanh!... - Horus nói - Ta tiếc... ôi, thật là tiếc... Nhưng không phải ta đã chết hoàn toàn... Tồn tại lại sau ta còn có những lời giáng phước, sự bình yên, hạnh phúc của dân chúng và... nàng Berenika của ta giành lại tự do... Còn lâu nữa không?... - Ngài hỏi quan ngự y.

- Cái chết ở cách ngài một ngàn bước chân người lính bộ hành. - Quan ngự y buồn rầu đáp.

- Các người không nghe thấy có ai từ chỗ đó đến đây à?... - Horus nói.

Im lặng.

Trăng đã hạ dần tới cây cọ và chạm vào những tàu lá cọ đầu tiên; những hạt cát đang lên tiếng thầm thì nho nhỏ trong chiếc đồng hồ cát.

- Còn xa không?... - Horus thều thào.

- Tám trăm bước nữa. - Quan ngự y đáp - Thần không biết, bẩm Horus, liệu ngài có kịp chạm nhẫn thần vào mọi chiếu chỉ, mặc dù có thể ngay bây giờ người ta mang nhẫn tới dâng ngài...

- Hãy đưa cho ta các chiếu chỉ. - Thế tử nói và lắng tai nghe xem liệu có ai đang chạy từ phòng của Ramzes đến hay không - Còn ngươi, quan tư tế,- ngài quay lại phía quan ngự y - hãy nói ta còn sống bao lâu nữa để ta có thể phê chuẩn ít nhất là mệnh lệnh quan trọng nhất đối với ta.

- Sáu trăm bước chân nữa. - Quan ngự y thầm thì.

Chiếu chỉ về giảm tiền thuê đất cho dân chúng và về công việc của người nô lệ rơi từ tay Horus xuống đất.

- Năm trăm bước nữa...

Chiếu chỉ về hòa bình với Etiopia rời khỏi đầu gối thế tử.

- Không ai đến à?...

- Bốn trăm bước...- Quan ngự y trả lời.

Horus đăm chiêu và sắc lệnh về lễ rước thi hài Zefora rơi xuống.

- Ba trăm bước...

Chịu cùng số phận là chiếu chỉ về hủy bỏ lệnh đi đày đối với Jetron.

- Hai trăm bước...

Miệng Horus tím lại. Bàn tay co quắp vứt xuống đất chiếu chỉ về cấm rút lưỡi những người bị bắt làm tù binh, còn để lại chỉ là lệnh giải phóng Berenika.

- Một trăm bước...

Giữa không gian tĩnh lặng như ở nhà mồ bỗng nghe thấy tiếng gõ của đế giày. Quan phó tổng tư tế chạy vào phòng. Horus đưa tay ra.

- Thật kì diệu!... - Người mới đến kêu to - Hoàng đế Ramzes vĩ đại đã khỏe lại... Người vực dậy từ giường rất vững chãi và muốn đi săn sư tử vào lúc rạng đông... Còn ngài, bẩm Horus, để tỏ lòng ân huệ, Người cho gọi ngài đến cùng đi săn...

Horus nhìn bằng ánh mắt tắt dần xuống dòng sông Nile, nơi còn ánh lên tia sáng từ trong nhà tù giam Berenika, và hai giọt nước mắt, hai giọt máu chảy tràn khắp mặt.

- Bẩm Horus, ngài không đáp lại gì à?... - Sứ thần của Ramzes ngạc nhiên hỏi.

- Ông không thấy rằng ngài đã chết rồi ư?...- Quan ngự y thông thái nhất từ Karnak đến thầm thì.

Hãy nhìn xem, những hi vọng của con người mới vô nghĩa làm sao trước các phán quyết mà Thượng đế đã ghi lại trên bầu trời bằng các dấu hiệu lửa.