← Quay lại trang sách

Chương 9

Cách đấy tám năm …

Một buổi trưa, trên sân ga Hà-nội, Hậu đứng lẩn trong đám hành khách, đón chuyến tầu đưa Khánh ở Sầm Sơn về.

Một buổi trưa phảng phất như buổi trưa năm trước, cũng nắng ấy, trời ấy, nhưng lòng Hậu đã khác rồi. Hậu chỉ nhớ rằng ngày xưa, đã có lần nàng trở lại Hà-nội vào một ngày tương tự, và ngày ấy, theo định luật, đã mất hẳn trong cuộc đời.

Hậu đã vượt qua một bậc khó khăn nhất: một cảnh làm dâu. Bây giờ nàng là người mẹ, hạng người mà nhiệm vụ to tát phải được đặt lên trên lòng ao ước, lên trên cả cuộc đời. Đó là sự hy sinh đã trở thành Lý Tưởng.

Đương lúc Hậu nghĩ ngợi vơ vẩn thì có tiếng ai gọi tên nàng phía sau lưng. Hậu giật mình quay lại và nhận ra là Thụy. Vì bao nhiêu lâu hai người không gặp nhau, nên Hậu thấy chàng đổi khác.

Hậu bối rối:

– Ông Thụy!

Thụy mỉm cười, nhìn Hậu:

– Bà đi đón tầu?

Hậu lễ phép đáp lại:

– Vâng, tôi đi đón cháu.

Nói được đến thế, rồi Hậu lại im lặng. Khi Hậu nhìn lên thì nàng thấy Thụy vẫn chăm chăm nhìn nàng.

– Hình như…

Hậu chữa lại ngay:

– Ông được mấy cháu rồi?

Thụy buồn bã, nhưng gượng mỉm cười:

– Mới có một ạ.

Ngay lúc ấy, tiến lại phía hai người, một thiếu phụ trạc ngoài 20 tuổi, đẹp đẽ trong chiếc áo màu cánh sen, bên cạnh một thằng nhỏ mủm mỉm. Thụy giới thiệu:

– Nhà tôi và cháu.

Hậu nghiêng đầu chào, và tự nhiên, nàng cảm thấy một nỗi buồn thấm thía. Nàng nghe thoảng như có tiếng Thụy hỏi:

– Còn bà vẫn…?

Hậu không đáp, đưa mắt nhìn ra phía trước…

Bỗng có tiếng còi nổi, rồi chuyến tầu nàng đón từ từ vào sân ga. Khánh, đưa đầu ra ngoài khung cửa, thấy mẹ vẫy rối rít:

– Mợ! Mợ!

Hậu chạy lại ôm lấy con, trong lúc mắt nàng rớm lệ.

– Mợ! Sao mợ buồn thế! Mợ mệt à?

Hậu bảo con:

– Ta về mau kẻo bà đợi, con ạ.

Hậu và Khánh rảo bước ra sân ga, trong khi Thụy đưa mắt nhìn theo, buồn bã…

HỀT