← Quay lại trang sách

Chương 8

Mẹ chồng Hậu đặt tay lên trán con dâu, rồi hỏi:

– Mợ thấy trong mình thế nào?

Hậu đáp, giọng mệt nhọc:

– Thưa mẹ, cũng đã đỡ ạ.

Hậu chỉ nói được có thế rồi im lặng. Nhìn nét mặt buồn bã của mẹ chồng, Hậu quay mặt đi, thở dài kín đáo. Đến hai tháng nay, nhà Hậu trở nên vắng vẻ, vì Thịnh đã xin đổi đi Huế, nhân dịp ấy để tránh một cuộc nhân duyên nàng không mong thực hiện. Sự cô quạnh trong gia đình dần dần làm Hậu và mẹ chồng nàng trở nên thân thiện, không khí đè nén xưa kia đổi thành hiền hòa. Không một việc gì trong nhà, mẹ chồng Hậu không phải hỏi đến nàng. Trong sự góp bóng và chung lời ấy, những cảnh đôi co, gay gắt đã biến đi nhường chỗ cho một mối tình êm ái khác.

Hậu phải thôi dạy học vì lẽ trên. Hôm ngỏ ý ấy với Thảo, Hậu cảm thấy một sự buồn bã tương tự như biệt ly. Hậu cảm thấy đời nàng từ nay không còn gì nữa, hạnh phúc, ái tình, phấn đấu. Hậu sẽ sống bên một bổn phận, trong lúc ngày tháng đem đến một buổi chiều tàn úa của kiếp người. Nàng thấy mình xa Thụy quá, một khi nàng gần lại gia đình. Ngoài cửa nhà Hậu, ánh xuân reo trong một cảnh đời náo nức, và ngoài cửa nhà Hậu, bao nhiêu người trạc tuổi nàng đã tìm thấy cái xu hướng tốt đẹp cho mình.

Những cuộc gặp gỡ giữa Hậu và Thụy trở nên thưa đi và khó khăn. Nhưng sự ngừng đoạn ấy, trái lại, không làm cho Hậu quên Thụy mà càng ngày hai người càng yêu nhau.

Thịnh thì ở mãi trong Huế. Người con gái kiêu kỳ kia đã hăng hái nghe theo tiếng gọi của kỷ niệm và đành lòng giam hãm cuộc đời mình còn có thể rất sáng đẹp lại. Nhiều lần Hậu phải băn khoăn về sự trung thành quá đáng của em chồng, và kết luận nàng cho đó là lòng tự ái bắt buộc người ta không được trái với lời thề. Hậu có thể như Thịnh được, hơn Thịnh nữa, nhưng nàng đã không muốn như thế. Không muốn như thế, vì Hậu chỉ là một người đàn bà như bao nhiêu người đàn bà, những tấm lòng nhiều băn khoăn nhất, nhiều âu yếm nhất. Tuy Hậu chưa nhận hẳn lời Thụy là sẽ lấy chàng, khi nào nàng có thể tính tới chuyện ấy. Sự dùng dằng đẹp đẽ của nàng chẳng đã là một nỗi mong ước thầm kín rồi sao?

Mấy hôm nay, Hậu bị cảm. Mẹ chồng nàng lộ vẻ lo lắng vì không còn ai cáng đáng nổi công việc nhà, ngoài Hậu. Tuy chỉ mệt xoàng, Hậu cũng xin phép mẹ chồng vào nằm trong nhà thương là nơi – theo Hậu – tiện cho nàng xa lánh cảnh tầm thường hằng ngày quen biết trong ít lâu. Ở đấy, may ra nàng gặp lại các bạn, gặp lại Thụy.

Mẹ chồng Hậu, ngồi trên giường nàng nằm, kể những chuyện không quan trọng lắm, sau câu hỏi thăm trên kia. Khi bà đã ra về, Hậu vui mừng như người thoát được ra ngoài sự phiền phức lớn. Nàng nằm ngay ngắn lại, xếp các thức dùng vào việc thuốc thang bừa bãi trên giường cho có thứ tự. Đưa mắt nhìn đồng hồ, Hậu bỗng thấy lo sợ một cách thanh thú, cái lo sợ nàng đã được hưởng một lần rồi, khi Thụy mới gặp nàng lần đầu.

Nắng bên ngoài dìu dịu, vì là thời tiết về cuối tháng hai. Những bóng lá thay đổi nhau trên nền chiếc chăn trắng mượt của Hậu, khiến da nàng thêm xanh, một mầu xanh nhuần diễm. Sự vật bên ngoài đắm đuối trong một nỗi chờ đón thanh tao.

Hậu nhắm mắt lại, vì đột nhiên nàng mơ thấy nét mặt Thụy. Nàng tưởng tượng một bàn tay nào đấy đặt trên trán nàng, trên má nàng, với cái xúc động thấm thía của hai thứ cảm giác giao nhau…

Hậu liên miên mơ tưởng như thế, cho đến lúc bên ngoài có tiếng giầy đi lại và tiếng gõ cửa. Hậu đưa tay lên ngực và nói một giọng run run:

– Cứ vào!

Nói xong nàng nhắm mắt lại. Đến hơn hai phút Hậu chỉ nghe thấy tiếng mình thở và hình như có người đương đứng cạnh nàng. Mãi khi thu hết can đảm mở mắt, nàng giật mình:

– Kìa Khánh! Con vào lúc nào đấy!

Khánh ngây thơ nhìn mẹ:

– Con vào đây, lúc mợ đang ngủ. Sao mợ có vẻ lo sợ thế?

Hậu bối rối, nói chữa:

– Không, mợ biết con vào, nên mợ giả vờ ngủ để trêu con.

Nhưng kỳ thực, Hậu đã mừng vội quá. Giữa lúc Hậu đang chờ đợi một người khác thì con nàng vào. Nàng mỉm cười nhìn con, rồi hỏi:

– Con vào một mình thôi à?

– Vâng, vì con nhớ mợ quá.

Nói xong, Khánh chạy ôm lấy mẹ, hôn vào má nàng. Trước sự âu yếm của con, Hậu thấy lòng dịu lại. Nàng nghiệm ra rằng cứ mỗi lần nàng nghĩ đến sự gì tốt đẹp khác ngoài tình yêu con, thì bao giờ nàng cũng phải bận vì sự đến đột ngột của Khánh. Sự bày đặt ngẫu nhiên ấy có cái ý nghĩa mầu nhiệm là kéo nàng lại với bổn phận thiêng liêng.

Khánh phụng má, hỏi mẹ:

– Mợ ạ. Ở trường, con hay bị chúng chế lắm! Chúng bảo..

Hậu vuốt tóc con, hỏi:

– Chúng bảo thế nào?

– Con chả nói, mợ đánh con.

– Cứ nói, mợ yêu con thế này cơ mà.

Nói xong, nàng lại hôn con. Khánh ngần ngừ một lát, tiếp:

– Chúng bảo mợ sắp…lấy chồng.

Hậu giật mình, nhìn con, nét mặt lộ vẻ bối rối:

– Láo nào!

Thấy Khánh bị quát, không vui, nàng lại dịu giọng:

– Chúng nó trêu con đấy! Con đừng tin.

Khánh nũng nịu:

– Nhưng nhỡ mợ lấy chồng, thì con ở với ai?

Hậu cảm động, ứa nước mắt ôm lấy con:

– Không, mợ không lấy ai cả. Mợ ở với con mãi, đến bao giờ..

Nàng chớp mắt rồi tiếp:

– ….Đến bao giờ mẹ chết!

Khánh thấy mẹ khóc cũng khóc theo. Khánh đưa tay rẽ hộ những làn tóc rối trên má mẹ ra hai bên, rồi nũng nịu:

– Mợ đừng khóc nữa nhé.

Hậu lau nước mắt cho mình, cho cả con rồi hỏi:

– Con đã về qua nhà chưa?

Khánh lắc đầu:

– Con ở trường ra, lại đây với mợ ngay. Mợ có muốn ngủ thì để con về.

Nếu như mọi lần khác thì Hậu đã để Khánh về, nhưng lần này nàng muốn con ở lại, vì nàng cần phải giữ Khánh, lúc Thụy sắp đến thăm nàng.

Có tiếng gõ cửa lần thứ hai, và lần này là Thụy. Thụy thấy Khánh đứng bên Hậu, thấy hai người có vẻ âu yếm nhau lắm, thì ngạc nhiên. Hậu sẽ nhìn Thụy, mỉm cười, rồi bảo Khánh:

– Con kéo ghế mới ông ngồi đi.

Khánh ngoan ngoãn làm theo, rồi chạy lại ghé vào tai Hậu:

-“Có phải ông thày thuốc đấy không mợ?”

Hậu gật đầu, nhìn con, rồi nhìn Thụy:

– Cháu nó hỏi ông có phải là ông thày thuốc không đấy!

Thụy vẫy Khánh lại gần, cười:

– Sao em lại biết giỏi thế!

– Vì chỉ có thày thuốc mới vào đây thôi.

– Người ngoài không vào được à?

Khánh phùng má, như người biện thuyết một cách nghiêm trọng:

– Chỉ bà và cháu là được vào đây thôi.

Thụy cười:

– Nhưng giá tôi là thày thuốc thì sao?

Khánh nhìn mẹ, hỏi:

– Không là thày thuốc thì không được vào đây phải không mợ?

Hậu nhìn con, âu yếm:

– Nhưng ông ấy là thày thuốc kia mà!

Nói xong, nàng đưa mắt nhìn Thụy, thì đã thấy Thụy đang nhìn mình. Thụy tiến lại bên Hậu, cầm lấy tay nàng, nói khẽ:

– Em mệt lắm à?

Hậu không rút tay ra, nhưng đưa mắt nhìn Khánh. Nàng thấy sự tin tưởng ngây thơ rằng Thụy là thày thuốc của Khánh, đã giúp hai người được gần nhau một cách tiện lợi. Nàng đáp Thụy:

– Cũng hơn mệt.

Hậu muốn tránh tiếng “em” mà mọi ngày nàng vẫn dùng để nói với Thụy. Thụy kéo chiếc ghế lại gần giường Hậu nằm, trong khi Khánh lảng vảng ra ngoài. Thụy nói:

– Anh nghe em mệt, muốn lại thăm nhưng sợ người ngoài biết. Mãi đến khi được em cho biết nằm ở đây, anh mới chắc dạ. Em mệt thế nào?

Hậu lắc đầu, tỏ ý bảo bệnh này không nặng lắm như Thụy tưởng. Hậu muốn mọi câu đối đáp của nàng sẽ bình thản, nhưng chính ra trong lòng nàng đương dậy lên tất cả những nỗi vui sướng. Thụy lại thăm nàng! Như thế, ân tình giữa hai người đã chẳng là hiển nhiên đó ư?

Hai cặp mắt gặp nhau. Một phút yên lặng tuyệt đẹp. Bỗng Thụy ngạc nhiên:

– Ơ, Hậu khóc à em? Sao em khóc?

Hậu không lau nước mắt, để mặc nó chảy tràn xuống má. Nàng im lặng.

– Sao em khóc, hay là anh…

Hậu lắc đầu. Một lúc sau, nàng mới nói được:

– Em sợ rằng tình của chúng ta sẽ bị cản trở.

Thụy giật mình, như có người vừa báo với chàng một tin dữ.

– Sao em biết?

– Vì…em biết. Mà một khi em đã nói ra, thì sự dự đoán kia không phải là sai hẳn.

Thụy khuyên nàng ân cần, vì chàng ngờ là Hậu bị mệt:

– Em đừng nên nghĩ nhiều. Em chỉ nên uống thuốc cho chóng khỏi, và tin rằng dầu sau này có xảy ra sự gì, anh vẫn ở bên em.

– Em biết lòng anh lắm. Nhưng có những sự cản trở vô hình, mà nghị lực của người ta không thể chống đỡ được. Không bao giờ anh thay lòng, không bao giờ, em tin như thế, nhưng…

Thụy nắm lấy tay Hậu, lưỡng lự:

– Nhưng em vẫn nghi ngờ?

Hậu đã trở lại mạnh bạo:

– Nêu em nghi ngờ thì em lại đã chẳng nói. Bao lâu nay, em dè dặt không dám trả lời anh vì em nghĩ đến sự cản trở ấy. Lòng yêu chưa đủ, sự che chở chưa đủ, ái tình còn cần để ý đến sự sắp đặt của hoàn cảnh mà em muốn tin là Số Mệnh.

Hậu thấy mắt Thụy nhìn đăm đăm. Làn mắt chàng ngụ cả nghĩa đau khổ lẫn vui sướng. Chàng hỏi Hậu:

– Như thế, em còn phải buồn gì nữa? Số mệnh là ý muốn của người, mà người đã “muốn là được”.

Hậu cười một tiếng cười chua chát, nhìn Thụy:

– Anh quên rằng bên câu châm ngôn “muốn là được” còn một câu ngạn ngữ khác, và câu này đúng hơn nhiều.

– Nhưng không có sự gì cản trở anh được. Anh tin như thế.

– Em cũng tha thiết tin như thế, và cũng vì em tin như thế, nên em muốn….

Tay Hậu đã đặt lên tay Thụy từ lúc nào, trong khi nàng tiếp:

– Em muốn anh cố mà quên em đi. Anh quên em là cách hay hơn hết!

– Không bao giờ anh muốn quên em hết, vì…

– Vì anh sợ em đau khổ? Anh ạ, chính lúc em vui sướng thấy mặt anh, là lúc em đau khổ nhất. Em thấy anh đến với em, đầy lòng tin tưỏng, em lại nghĩ đến cái thất vọng anh sẽ phải chịu sau này.

Thụy ngồi im lặng, tay chống cầm, suy nghĩ. Hậu tiếp:

– Ai chả muốn – nhất là những người như em – một cảnh đời êm ái, để xóa hẳn những cái không may mắn đã xảy ra. Gặp anh, em có cái cảm giác như gặp một tấm lòng chung thủy, một người bạn của trọn đời. Em yêu anh vì em là đàn bà yếu ớt, em là hạng người cần phải được âu yếm, nâng niu. Nhưng cái nó vượt lên tình yêu hết sức đẹp đẽ, tha thiết của chúng ta, và là trở lực mạnh nhất, cái ấy là gia đình, là bổn phận! Anh bảo em còn vui sao được, nếu trên cái tuổi đáng lý còn được hưởng nhiều của em, chồng lên vai hai cái nhiệm vụ to tát ấy?

Thụy không đáp. Chàng im lặng ghé lại gần Hậu:

– Mặc dầu, em nên tin anh mãi. Chỉ có tin tưởng thật đầy đủ mới làm cho người sung sướng. Em nên tin!

– Vâng em cố tin, và em yêu anh mãi.

Cánh tay Hậu quàng lên vai Thụy, và cả hai người cùng say sưa trong một cảm giác vô cùng đê mê vì đau khổ!

Có tiếng Khánh gọi mẹ. Thụy đứng ngay dậy, đón Khánh chạy lại với chàng. Khánh đưa mắt nhìn mẹ, như có ý hỏi về bệnh trạng của nàng. Thụy biết ý, nói trước:

– Thày thuốc xem bệnh rồi. Thày thuốc bảo vài hôm nữa là khỏi.

Khánh ôm lấy mẹ, vừa hôn vừa nói:

– Mợ sắp khỏi rồi mợ ạ, thày thuốc bảo thế đấy!

Hậu ôm con và lần này hôn Khánh thật mạnh. Trước cảnh âu yếm ấy, Thụy sẽ cúi đầu yên lặng. Chàng đã được thấy qua cái dáng điệu lưu luyến của hai mẹ con Hậu, một ý nghĩa khác, đầy đủ và thâm thúy hơn cả những cái gì đầy đủ và thâm thúy ở đời.

Chàng tưởng như nghe chính Hậu nói:

– Đấy anh xem, một trong hai cái cản trở lớn nhất cho đời ta.