← Quay lại trang sách

Chương 1 .

Nếu cách đây mười năm, có ai đó nói với cô rằng cô sẽ đứng đây, làm chuyện này, cô sẽ không bao giờ tin họ, đúng không?” Anastasia hỏi trong lúc sửa quai áo ngực, sau đó kéo bộ tóc giả xoăn màu vàng lên đỉnh đầu trước khi để nó rơi quanh đôi vai mảnh dẻ của mình. “Ý tôi là, làm người mẫu ấy. Đó không phải là nghề mà các giáo viên hướng nghiệp thường gợi ý, đúng không nào?”

Từ nãy đến giờ hai chân tôi mỏi nhừ vì phải quỳ trong một tư thế nực cười suốt mười lăm phút. Tôi ngước lên, nhìn trừng trừng vào lọn tóc màu vàng ngu ngốc.

“À thì, không, không phải vậy,” tôi vặn vẹo hết bên này đến bên kia, cố gắng phớt lờ cơn đau nhói ở đầu gối. “Nhưng công bằng mà nói, nếu có ai đó khuyên rằng tôi nên dành gần hết cuộc đời mình để che giấu những vết cắn trên mông của cô thì tôi sẽ thấy lời khuyên làm ‘người mẫu’ đáng tin cậy hơn.”

“Ừ, xin lỗi về chuyện đó,” Anastasia chỉnh lại ngực trong lúc tôi đánh vật với mong muốn được viết chữ “con điếm” lên mông cô ta bằng son Ruby Woo. “Gã mới quen này hơi lập dị trong chuyện ấy. Tôi nghĩ từ bây giờ mình sẽ chỉ qua lại với một người thôi. Ý tôi là, chuyện đó sẽ chán chết đi được, nhưng tôi nghĩ mình nên quan hệ với người nào không dính líu đến những thứ lập dị như thế, cô hiểu không? Tạ ơn Chúa, tuần trước chúng ta không phải chụp hình - cô sẽ không bao giờ che được những vết bỏng quanh cổ tay tôi đâu...”

Thở hắt ra, tôi bỏ ngoài tai giọng nói lè nhè mang âm điệu trung Đại Tây Dương và vùng Essex ở Đông Âu của Anastasia, cố gắng tập trung vào công việc trước mắt. Nếu tôi có giỏi một thứ gì thì đó là biết tập trung vào việc mình đang làm. Miếng Vải Che Mắt Rachel Summers - chuyên viên trang điểm thiên tài - nữ hoàng giả điếc. Nghe có vẻ siêu hấp dẫn và lí thú chết đi được, nhưng thực ra, làm một chuyên viên trang điểm đòi hỏi phải dậy rất sớm, đứng nhiều tiếng đồng hồ liền, khiến cho người khác trở nên thật xinh đẹp và trở về nhà rất trễ. Thật là tuyệt vời.

Nhưng ít ra đó cũng là một công việc gồm luôn cả sự tập luyện. Đồ nghề của tôi hiện tại đã nặng gần mười bốn kí, thế nên việc kéo nó đi ngược xuôi trên tàu điện ngầm cũng ít nhiều có thể thay cho việc chạy bộ hàng tuần rồi. Và bạn sẽ có cơ hội gặp người siêu kì quặc, dù điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn sẽ được trải qua sự kì diệu của việc che giấu những dấu tích của sự lạm dụng tình dục để lại. Chúng nhớp nhúa đến mức bạn sẽ không còn muốn xem chương trình Coronation Street[4] nữa. Ngày nay, chẳng có ngôi sao truyền hình nào lại không dính phải những điều trái khoáy, thế mới lạ. Nhưng cũng thật vui mừng cho tôi vì hầu hết các ngày, tôi chỉ giam mình trong thẩm mĩ viện ở khu Parsons Green tuyệt đẹp. Ở đó tôi phủ phấn lên các bộ phận cơ thể từ sáng sớm đến tối mịt. Có ba việc rất khó xảy ra với tôi: về nhà, chuốt nhầm lông mi và tự thưởng cho mình một đêm đi chơi với những nhân vật được tôi bóp vai cả ngày. Thực ra, tôi chỉ có thể về nhà, tắm rửa và đánh một giấc say sưa trong khi bạn trai tôi, Simon, xem TV.

[4] Chương trình truyền hình nhiều tập do Tony Warren sáng tạo và phát sóng lần đầu vào tháng 12 năm 1960. Cho đến ngày 17 tháng 9 năm 2010, nó trở thành chương trình truyền hình có lịch sử phát sóng lâu nhất, sau khi chương trình truyền hình Mỹ As the World Turns kết thúc.

“Mình không bao giờ có thể hẹn hò với một đầu bếp,” tôi nghĩ trong lúc tẩy sạch lớp kem nền cuối cùng. Có thể anh ta là đầu bếp giỏi nhất hành tinh, tuy nhiên khi chuẩn bị về rồi, anh ta sẽ không muốn làm cho tôi một bữa ăn gồm bảy món khác nhau đâu. May ra thì có spaghetti vòng với bánh mì nướng cho hai người. Nhưng thậm chí đến cả món đó mà nhà tôi cũng không có, tôi òa khóc nức nở. Hôm đó là thứ Sáu, có nghĩa hôm sau là thứ Bảy, và thứ Bảy là ngày đi mua thực phẩm. Nếu tôi không kiểm tra huyết áp của mình bằng cách chạy vòng quanh siêu thị Sainsbury thì ngày hôm đó chẳng có hương vị gì của cuối tuần hết. Bất hạnh làm sao, bữa tối ngày thứ Sáu thường có nghĩa là một bữa ăn sẵn hiệu Weight Watchers sắp hỏng - thứ còn lại sau vụ ăn kiêng gần đây nhất của tôi, hoặc là bánh pizza.

“Raquel, lúc nào cô cũng yên lặng thế?” Ana nói to trong lúc xoay lưng lại để xem tôi đang làm gì. “Cô đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì,” tôi nói dối và bước lùi lại để kiểm tra cặp mông của cô ta lúc này đã trở nên mịn màng hoàn hảo. Không hề có bất cứ dấu vết nào của vụ lạm dụng tình dục, trông nó đẹp mắt như thể cô ta đang chuẩn bị cho chiến dịch quảng cáo quần lót cao cấp. Tôi không chắc mẹ tôi có muốn mua một bộ năm chiếc quần lót nữa không khi bà biết chính vì những chiếc quần đó mà những kẻ thích bắt chước các ngôi sao nhạc rock sẽ muốn cắn nát mông người đang mặc. Hoặc cũng có lẽ bà sẽ mua, bởi vì rốt cuộc bà và bố tôi cũng đã li dị được hai mươi năm, và đã lâu lắm rồi chẳng có ai đụng đến cái quần lót hiệu Kahbas của bà cả. Tôi mong là thế. Eo ơi.

“Xong rồi đấy,” tôi phẩy tay trong lúc đưa cây cọ cán đồng quét một đường cuối cùng trên mông Ana. “Đi đi.”

Ana vỗ tay rồi lao đến nơi yêu thích của cô ta - trước ống kính. Tay cầm máy ảnh, nhiếp ảnh gia Dan không ngừng tuôn ra những lời khích lệ, động viên trong lúc cô người mẫu Ana tung mình lên chiếc giường giả. Cô ta tỏ ra thích thú đến nỗi tôi nghĩ có lẽ chính vì kiểu hành động như vậy mà cô ta bị cắn vào mông. Cách tạo hình đó khá ấn tượng. Tôi vén mớ tóc vàng ra sau tai, cố không tỏ ra ghen tị. Lâu lắm rồi tôi không bị ném lên giường. Nói thật là đã gần một tháng nay. Có lẽ chuyện đó sẽ chẳng to tát gì với tôi nếu buổi hẹn hò cuối cùng không sát nút với hôm bạn trai tôi tuyên bố rằng anh ta muốn chia tay tạm thời.

Tôi lắc đầu trước cảnh cô ta nhảy cẫng lên ngay trước mắt tôi. “Chia tay tạm thời” có nghĩa là gì cơ chứ? Sau khi xem xong bộ phim Những người bạn, tôi chẳng rút ra được gì ngoại trừ một điều: chia tay là một điều tệ hại. Simon đã thề trước Chúa rằng anh ta sẽ tránh xa những cô nàng thích bắt chước người khác. Nhưng nói gì thì nói, tất cả bạn bè của tôi đều ghen tị với mối quan hệ của chúng tôi vì hai đứa tôi dàn xếp mọi chuyện suôn sẻ đáng kinh ngạc. Trong suốt năm năm yêu nhau, chúng tôi đã có chung tài sản thế chấp, một chiếc xe hơi không đến nỗi nào và còn gọi nhau bằng những biệt danh ngớ ngẩn ở nơi đông người, nói chung là chúng tôi có tất cả mọi thứ. Tôi chắc mẩm là anh ta sẽ cầu hôn tôi. Tôi để một cuốn tạp chí cưới hỏi đặc biệt trong đống đồ trang điểm của mình, tôi giấu kĩ như thể nó là một quyển sách khiêu dâm vậy. Hơn nữa, chúng tôi còn làm “chuyện ấy” khá thường xuyên, và tôi nghĩ đó là thành tích đáng nể sau năm năm. OK, vậy là chuyện ấy không giống với các show của Dita von Teese[5] mỗi đêm (bạn dùng đôi vớ dài và dây nịt tất gợi tình dành cho trẻ em sáu tuổi để cố làm cho ngôi sao mới nổi trong chương trình Strictly trông như thể chẳng liên quan gì đến buổi rượu chè túy lúy suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ). Chúng tôi vẫn ổn. Hoặc ít ra thì tôi cho là như vậy. Phải chăng tôi đã hạ thấp tiêu chí tự bao giờ mà chẳng biết?

[5] Người mẫu, diễn viên, vũ công múa thoát y người Mỹ.

“Trang điểm?” nhiếp ảnh gia Dan quát lên.

Gật đầu ngoan ngoãn, tôi lăng xăng chạy ra chỗ chụp ảnh, tay cầm cọ phấn, phớt lờ tiếng tặc lưỡi và hơi thở dài sườn sượt của anh ta. Dan là một trong những đối tác quen của tôi trong các vụ xé quần lót người mẫu nên tôi đã khá quen với “tính nghệ sĩ” của anh ta, tất nhiên điều đó không có nghĩa là Dan không đáng gờm. Thật tuyệt làm sao khi đứng suốt sáu tiếng đồng hồ ở sa mạc chỉ để chờ cho cô siêu mẫu nhợt nhạt nôn hết mật xanh mật vàng ra rồi mới được chụp ảnh. Chẳng sao, nó giúp bạn tạo lập mối quan hệ với đồng nghiệp, vậy nên tôi chấp nhận.

“Nhanh nhanh lên, Raquel,” Dan giơ cao cái máy ảnh to tổ chảng lên và nhìn tôi bằng ánh mắt bẩn thỉu nhất có thể. “Chúng ta đến đây không phải để chơi đâu.”

Tôi mỉm cười đáp lại một cách lịch sự mặc dù trong đầu đang bắn ra một tràng những lời nguyền rủa thậm tệ. Hắn biết tôi rất ghét Ana gọi mình là Raquel. Chuyện đó giả tạo đến lợm giọng. Ana biết tên tôi, cô ta không phải là dân chơi châu Âu chính gốc mà xuất thân từ vùng Basildon. Tên cô ả là Anne Smith. Tôi còn chẳng buồn nói huỵch toẹt ra là ả học cùng chị họ tôi, cho đến khi cô ta bỏ học ngay trước kì thi. Mười năm trôi qua, té ra cái tên giả không phải là điều duy nhất ả nói dối về mình. Ana hai mươi hai tuổi ư? Tôi không cho là thế. Thật đáng buồn là ả ta và Dan đều cùng một giuộc, thế nên việc hành hạ chúng bằng sự tử tế là cách duy nhất để chống chọi với cả một ngày dài đằng đẵng thế này. Chính xác thì Dan chỉ nhăm nhe khơi mào cãi nhau, hắn thích làm tôi phát cáu, nhưng tôi chẳng làm gì sai trái, ngược lại còn rất chuyên nghiệp là khác. Thổi đi lớp phấn thừa, tôi quét nhẹ cây cọ lên làn da tươi tắn của Ana (tuy nhiên không phải làn da tuổi hai mươi) trong khi cô ta và Dan nhìn nhau cười khúc khích. Chú ý: chuyên viên trang điểm đồng nghĩa với một người vô hình.

“Xong chưa?” Dan hỏi xem tôi đã nâng ngực cô ta đủ cao chưa. Tôi không biết chắc nhưng tôi dám khẳng định rằng Dan và Ana làm sao chuyên nghiệp bằng tôi được. Và tôi dám đảm bảo rằng hắn chính là một trong những kẻ đã từng liếm mông cô ả. Tôi nhận ra vết răng sau lần hắn cắn một nửa cái bánh sandwich của tôi mà không hỏi lấy một lời.

“Một chút nữa thôi,” tôi đáp trong lúc nhìn đăm đăm vào cô người mẫu. Ana đích thực là một con điếm ngớ ngẩn. Nhưng, tôi tự nhủ, nếu có ai đó bảo tôi bước ra ngoài hào quang ánh sáng rồi quay trong vòng mười năm nữa, tôi sẽ không bao giờ tin điều đó.

“Tạm biệt, Raquel,” Ana gửi cho tôi một nụ hôn gió, trên người quấn đến ba tấm khăn choàng Pashmimas. Vào tháng Tám. “Còn nữa, Dan, thật vui khi lại được làm việc cùng anh. Em mong được gặp anh sớm.”

Nụ hôn gió Ana gửi cho Dan không nhẹ nhàng cho lắm và sự giả vờ khôn khéo của cô ta bị lật tẩy khi cả tôi, nhà tạo mẫu và trợ lí của Dan, Collin, đều nghe thấy “lời thì thầm” của Ana rằng cô ả sẽ chờ hắn ở trong ô tô. A ha. Thế là những mối nghi ngờ đã sáng tỏ. Ít nhất thì hắn cũng phải có chút lòng tự trọng mà xấu hổ vì điều đó. Tôi đi xuống đường cao tốc và lôi theo đống đồ nghề. Chẳng cần phải dính đến vụ đó làm gì. Trong sáu năm chúng tôi làm việc cùng nhau, hắn đã ngủ với đủ loại người mẫu để có thể mở được chi nhánh riêng của Victoria’s Secret và Ana là một trong số đó. Cô ta phù hợp với Dan nên cuối cùng hắn cũng nâng mối quan hệ lên thành Hạng Nhất sau nhiều năm tranh hạng. Hắn luôn tận tụy với nguyên tắc của mình, nếu không còn điều gì khác.

“Tối rồi đấy, Rach,” hắn hô lên trong studio rồi ngượng ngùng đi ra. Tôi vẫy tay với hắn trước khi ngồi xuống cái ghế trang điểm và lấy cuốn sổ ghi chú của mình ra. Tôi thở dài mãn nguyện. Nhìn lướt qua hết trang này đến trang khác, cuối cùng tôi cũng tìm được ghi chú cho ngày hôm nay, viết bằng mực xanh ở đầu trang. Danh sách những việc cần làm của tôi. Lấy cây bút mực đen ra khỏi túi xách; tôi gạch bỏ những nhiệm vụ đã hoàn thành: mang đồ đi giặt khô, mua giấy vệ sinh và quần lót. Vẫn còn mấy việc phải làm: mua rượu, mua kem tẩy lông vùng kín, gội đầu (tóc tôi đã dài chấm mông rồi, nói thật là thế; đó là công việc phải được đặt lên hàng đầu) và gọi cho em trai tôi.

Ok, có thể là những việc tôi cần làm không được lành mạnh cho lắm, và rất có thể cái cảm giác phấn chấn khi tôi gạch bỏ một công việc nào đó không đến nỗi vui vẻ cho lắm (một dấu hiệu khác chứng tỏ đời sống tình dục của tôi không được như ý?) nhưng tôi có quy củ hẳn hoi. Viết bằng mực xanh, gạch bằng mực đen; danh sách mới mỗi ngày, không đi ngủ chừng nào chưa xong việc hoặc có thể gia hạn chúng. Tôi không thể chịu được chuyện đó, rõ ràng là tôi đã có một khuyết điểm di truyền nào đó khiến tôi không thể làm được việc gì ra hồn nếu tôi không viết chúng ra. Tôi đổ lỗi cho giáo viên dạy khoa học hồi phổ thông vì cô ấy đã nói rằng lập danh sách sẽ giúp cho việc kiểm tra dễ dàng hơn. Nói thật, tôi biết điều gì là hữu ích trong suốt mười hai năm qua và chuyện đó chẳng liên quan gì đến kiến thức về quang hợp cả. Thôi nào, hi vọng là môn sinh học sẽ có ích cho tối nay vì tối nay tôi phải rán một con cá lớn.

Tối nay, nhất định tôi sẽ lôi Simon lên giường.