← Quay lại trang sách

Chương 02 - Phần 1.

Bởi vì không một kế hoạch nào có thể thành công mà không có sự giúp đỡ của một người đồng đội đáng tin cậy, tôi đã viện đến những người bạn tốt nhất của mình, Emelie và Matthew. Bất hạnh thay, khi chúng tôi đến The Phoenix, Emelie đã phê rồi. Nữ hoàng tiệc tùng đã nốc hết gần một chai rượu đỏ và đang cố thuyết phục chúng tôi nhập bọn. Vì một vài lí do chết tiệt nào đó, Matthew lại tiếp tay cho cô ả. Nói chung, tôi không uống rượu. Dư vị của rượu để lại không phù hợp với công việc của tôi, vì chẳng có mấy người mẫu hay siêu sao nào muốn được phục vụ bởi một chuyên viên trang điểm ám mùi rượu, phả hơi vào họ cả tiếng đồng hồ và dùng chì kẻ mắt đã bị cắt mất một nửa. Nói vậy có nghĩa tôi là một kẻ say xỉn có chừng mực, điều đáng mừng là trong mười lần say, chín lần tôi có thể tự lết về nhà. Tuy nhiên, Emelie thì không có khả năng thiên phú ấy. Mặc dù biết mình không thể uống nổi một chai shandy mà không nôn mửa trên chuyến xe bus đêm, cô ấy vẫn không bao giờ bỏ được. Thật là ngoan cố hết sức, cô gái đó.

“Thôi nào, Ray, hôm nay là thứ Sáu mà,” cô ấy nói trong lúc nốc một cốc rượu đầy ắp thứ chất lỏng sền sệt, dinh dính. “Và cậu biết đấy, uống rượu mới có dũng khí.”

“Một cốc thôi đấy,” tôi nói như thể một lời cảnh báo với cô ấy hơn là một lời hứa với bản thân mình, sau đó uống một hơi hết sạch. Cổ họng tôi bỏng rát bởi thứ rượu Ý đó và khi tôi cố ép mắt mình mở ra, cô ấy đang mời thêm cốc nữa. Tệ thật, tối nay không dành cho việc con cà con kê với Emelie trong lúc cô ả ăn hết nửa cái bánh Burger King.

“Nếu cậu mà để tớ ở lại với cô ấy, tớ sẽ giết cậu,” Matthew nói, có vẻ như đọc thấu tâm can tôi. Tôi nhún vai, cố không cười. Matthew (không phải là Matt) và tôi đã là bạn từ khi cậu ấy bước ra khỏi một tiết học lí thuyết về đồng tính ở trường đại học và nói rằng đó là “một cái mớ hổ lốn tạp nham”.

Với tư cách mới toanh là bạn cùng dãy phòng, tôi thấy mình phải đuổi theo cậu ấy và chúng tôi dành cả buổi chiều, tối và gần hết buổi sáng hôm sau cho việc uống rượu và tự đưa ra những lí thuyết về đồng tính. Tôi thì thiên về ý tưởng rằng đàn ông chỉ là một lũ tham lam, còn Matthew thì cho rằng “việc chạm vào âm đạo khiến cậu ấy nôn mửa”. Chúng tôi có chứng cứ để bảo vệ cho chính kiến của mình. Sau đó, hai đứa tôi cùng bị khuất phục trước thực tế cuộc đời. Điều đó có lợi cho tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy phiền về việc cậu ấy cố gắng mặc cho được cái quần của tôi hay việc cậu ấy có một cô bạn gái tạm thời để làm vui lòng bà nội. Mẹ Matthew biết cậu ấy đồng tính từ lúc lọt lòng nhưng ông bà cậu ấy không chịu chấp nhận. Điều này giải thích tại sao Matthew lại mặc quần bó sát và áo phông màu hồng đến đám tang ông nội. Chú cừu Matthew tội nghiệp ấy đã có một thời thơ ấu khá khổ sở. Bố cậu biến mất trước khi cậu chào đời và một năm sau mới xuất hiện ngay trước khi từ bỏ cõi đời trần tục và để lại cho Matthew một núi tiền. Điều này dẫn đến việc Matthew bỏ làm tiếp viên hàng không và lông bông ở London suốt mười hai tháng mà không mục đích gì.

Nhưng ngay cả khi Matthew chẳng giàu có gì, cậu ấy vẫn là một món béo bở dù bạn nhìn nhận thế nào đi nữa. Matthew khá to lớn, cao đến hơn mét tám và đậm người. Cậu ấy có đôi mắt xanh tuyệt đẹp, mái tóc dày màu vàng và một làn da luôn rám nắng - dù tôi đã liên tục cảnh báo cậu rằng nằm phơi nắng nhiều hại như thế nào. Nói về hình thức, Matthew là trung gian giữa giấc mơ về tư tưởng Đức quốc xã của Hitler và giấc mơ ướt át của Louis Walsh[6]. Xét về tính tình, cậu ấy theo chủ nghĩa phát xít bạo chúa hơn cả Gary Barlovy[7]. Đó là điều ở cậu ấy khiến tôi thích nhất. Thêm cả việc cậu ấy đến và đập chết lũ nhện trong nhà tôi trong lúc Simon không ở đó nữa.

[6] Tên người quản lí một công ty âm nhạc ở Ailen.

Lúc đó vẫn còn sớm, mới hơn mười rưỡi một chút nhưng câu lạc bộ đã khá đông người. Trong một góc tầng hầm tối, nhỏ và nhơm nhớp mùi mồ hôi; em trai tôi và bạn bè nó đang thì thầm bàn tán về mấy cái đĩa DJ và tranh luận xem nên bật đĩa nào. Tôi giơ tay làm hiệu khi nó ngẩng đầu lên. “Những điều mà lũ đàn ông làm để được lên giường,” một ả đang tìm cách ngồi thoải mái đằng sau gã người tình Brazil nói.

“Cậu đã chào Paul chưa?” Emelie hỏi trong lúc mời cốc rượu thứ hai và nhìn em tôi bằng đôi mắt như cún con. “Chúng ta thực sự nên làm thế.”

Tôi ném trả lại cái cốc và rùng mình. “Chúng ta không nên làm thế,” tôi phản đối. “Thực ra, cậu không nên thì đúng hơn. Nghiêm túc đấy, Em. Tớ nói là không.”

“Tớ mới chỉ nói chúng ta nên chào hỏi thôi mà,” Em phân bua trong lúc lơ đãng liếm một giọt sambuca trên ngón tay út, hoàn toàn không biết rằng bất cứ thằng đàn ông nào trong quán này cũng đang chờ để được làm điều đó giúp cô ấy. “Như kiểu là tớ thích em trai cậu ấy.”

Emelie Stevens và tôi hiểu mọi điều về nhau. Chúng tôi là người giữ bí mật của nhau. Cô ấy biết rằng đến năm hai mươi mốt tuổi tôi mới mất trinh. Cô ấy biết tôi không thể ngủ được trừ khi tôi biết con gấu Teddy từ hồi bé của mình ở chỗ nào. Cô ấy biết tôi đã vô tình đè lên con mèo của Matthew trong khi đúng ra tôi phải chăm sóc cho nó. Tôi biết hồi bé cô ấy đã tỏa sáng trên một show truyền hình dành cho trẻ em của Canada suốt mấy năm. Tôi biết cô ấy đã đi thử thai lần đầu tiên hồi năm đầu đại học sau khi để John Donovan[7] quan hệ với mình ở sau hội trường sau đêm Halloween. Và tôi biết cô ấy phải lòng em trai tôi từ khi nó đến đón tôi đi dự tiệc Giáng sinh vào năm thứ hai. Điều đó thật là nực cười, Emelie rất xinh đẹp. Cao trung bình, vóc người vừa vặn, ngực tương đối lớn, nhìn sau lưng bạn có thể nghĩ cô ấy là một cô gái bình thường, nhưng khi cô ấy quay lại, bạn chắc chắn sẽ phải dừng bước. Cô ấy có mái tóc màu nâu vàng vừa dài lại dày, với cặp mắt xanh lục đầy khiêu khích. Cặp mắt ấy lại được viền bằng hàng lông mi dày và cong vút của chú nai Bambi[8]. Quần áo của cô ấy luôn hoàn hảo và nếu muốn, cô ấy có thể tròng cả cái túi đựng rác vào người mà trông vẫn sexy. Nếu như thế vẫn chưa đủ, Em lớn lên ở Montreal và thậm chí sau mười năm sống ở London, mỗi khi Em căng thẳng hoặc tức tối, giọng cô ấy lại có sự pha trộn giữa ngữ điệu Pháp và Canada nghe thật đáng yêu. Hoặc khi săn người tình cũng vậy. Nhìn chung, cô ấy trên cả tuyệt vời. Bất hạnh thay cho nhân loại, cô ấy là người khó có ai với tới.

[7] Nam ca sĩ, nhạc sĩ người Anh.

[8] Chú nai trong phim hoạt hình cùng tên của Walt Disney.

Trong khi tôi chưa bao giờ cô đơn từ năm mười sáu tuổi, Em lại chưa bao giờ có một mối quan hệ, ừm, nghiêm túc nào. Không phải vì cô ấy muốn được đàn ông mời mọc, bởi vì Em quan hệ với họ cũng y như tôi quan hệ với những kẻ say xỉn ở Monster Munch, những mối quan hệ ấy không bao giờ kéo dài quá nửa tháng. Hoặc là vì họ quá yêu thích cô ấy, hoặc là họ không thích cô ấy lắm, hoặc họ quá giàu và hợm hĩnh, hoặc họ quá nghèo và tẻ nhạt. Không một ai có cơ hội. Cô ấy thường ba hoa về chuyện mình đang tìm một người phù hợp, chuyện mình sẽ nhận ra anh ta ngay khi gặp mặt và nói rằng chẳng có ích gì khi phí phạm thời gian với những kẻ lăng nhăng. Tuy nhiên Matthew có một giả thuyết khác rằng cô ấy đang ôm một mối tình đầy tuyệt vọng với thằng em phóng đãng của tôi, do đó chẳng ai có thể chen chân vào nữa. Không may cho Emelie là em trai tôi lại không dám cư xử nhố nhăng với cô ấy. Paul lăng nhăng là một biệt danh mà nó thường khoác một cách tự hào, và mỗi khi em tôi muốn thực hiện cái ý định (khá rõ ràng trong những năm qua) với Emelie, tôi liền xen vào. Bạn thân nhất của tôi không thể là một vết khắc trên cột giường em trai tôi được. Không phải vì trên giường của nó không còn cái cột nào mà khắc nữa. Ôi, đời ơi là đời, tại sao xung quanh tôi lúc nào cũng có cả đống bọn đàng điếm thế không biết?

“Cậu nhận được email của trường đại học chưa?” Tôi chuyển chủ đề trong lúc cố gắng vén tóc ra sau tai. Tóc tai tôi lòa xòa quá thể. “Về cuộc họp mặt nhân dịp mười năm ấy?”

“Nhận rồi, đọc rồi, xóa luôn rồi,” Matthew gật đầu trong lúc kéo tóc tôi ra. “Họ chỉ quyên tiền thôi mà.”

“Tớ không tin nổi là chúng ta đã vào đời được mười năm rồi đấy,” Emelie đang cố thu hút sự chú ý của người phục vụ để gọi thêm đồ uống. Thật may mắn, người phục vụ là một phụ nữ nên thời gian đó kéo dài hơn so với ba giây như thường lệ. Gần ba mươi phút trước, nguyên một chai rượu trắng còn ở trước mặt chúng tôi. “Trông chai rượu không giống với mười phút trước đó lắm thì phải,” Emelie lè nhè.

“Nhìn hai cô bây giờ đi,” Matthew đáp trong lúc vòng tay quanh người Emelie để đưa cô ấy ra khỏi quầy bar. “Chuyên viên trang điểm hàng đầu và một siêu... gì đó thành công. Đúng ra thì chúng tớ phải gọi cậu là gì nhỉ?”

Emelie nhăn mặt và uốn éo để thoát ra khỏi cái ôm chặt cứng của Matthew. “Tớ là nhà thiết kế đồ họa.”

“Cậu là... gì cơ?”

“Cậu ấy vẽ một bức tranh rồi người ta đổ một đống thứ lên đó, rồi hàng trăm cô bé mua nó,” tôi giải thích cho Matthew. “Bức tranh vẽ một con mèo.”

“Hiểu rồi,” cậu ấy đá chân vào nhau, phớt lờ vẻ mặt “Tớ không thích đâu!” của Em. Vẫn luôn là vậy. “Cậu là kẻ bòn rút tiền tiêu vặt của trẻ con.”

“Hai cậu xéo đi, tớ là một họa sĩ đồ họa đấy,” Em nói theo kiểu tự vệ. “Và Kitty Kitty không phải là bức tranh vẽ một con mèo, đó là một thương hiệu. Và đó là một trong những thương hiệu dành cho tween[9] thành công nhất ở Anh đấy.”

[9] Trẻ em từ 9 - 12 tuổi.

“Tween?” Matthew cười ngớ ngẩn.

“Em, chúng tớ biết mà,” tôi vội lôi cái ví Kitty Kitty và vẫy vẫy nó trước mặt Em trước khi cô ấy kịp nổi quạu với Matthew. “Kệ cậu ấy đi, cậu ấy ghen tị vì vẫn đang thất nghiệp đấy.”

“Đang nghỉ phép thôi,” Matthew chữa lại trong lúc tìm một cái ghế sofa còn trống và đi dọc sàn nhảy chỉ bằng ba sải chân để cướp nó trước khi một nhóm con gái kịp ném túi xách lên mặt bàn. “Cậu chỉ bị thất nghiệp chừng nào cậu nhẵn túi.”

“Lại nói câu đó với tớ đấy hả?” Em hỏi bằng điệu bộ ngây thơ giả tạo.

Matthew nhắm mắt lại và véo sống mũi. Lại cái điệu bộ “Tớ vẫn bình tĩnh, thật đấy!” của anh chàng mà. “Tớ sẽ nghỉ ngơi một chút cho đến khi tìm ra việc gì đó thích hợp với mình.”

“Suốt một năm vừa rồi,” Em nói không nhỏ lắm.

“Suốt một năm vừa rồi,” Matthew nhắc lại đầy mỉa mai. “Có thể tớ nên thử vẽ một con mèo dở hơi và dán nó lên hộp cơm trưa thay vì phải vất vả tìm việc gì đó danh giá để làm.”

“Bởi vì phục vụ gà hoặc mì ống ở độ cao hơn mười lăm ngàn mét là danh giá phải không?” Em độp lại.

“Không, đồ chết tiệt, đó là lí do tại sao tớ đang nghỉ giải lao!”

“Suốt một năm vừa rồi...”

“Lũ nhóc,” tôi nói to. “Có thôi ngay đi không?”

Matthew thu lại ánh mắt còn Em thè lưỡi ra trước khi cả hai quay sang nhìn tôi, quên cả cãi nhau. Thực ra, tôi thấy mình mất quá nhiều thời gian để đóng vai một giáo viên tiểu học đang đi thực tập nên không thể thoải mái nổi. Đây là một trong những lí do khiến tôi cồn cào mong Simon quay trở về. Simon hoàn hảo, người lớn và khôn ngoan của tôi - điều duy nhất trong thế giới của tôi nhắc nhở tôi rằng mình là người lớn. Ừ thì Simon và tiền thuế cùng đến một lúc, nhưng tôi hoàn toàn không muốn gộp hai vấn đề đó vào cùng một mục nếu tôi còn có thể chịu đựng được.

“Vậy kế hoạch là tối nay hả?” Em hỏi trong lúc đưa tay lần gấu chiếc váy Topshop nhỏ màu đen của mình. “Với Simon ấy?”

“Phải,” tôi xác nhận, cố gắng đẩy đám tóc ra sau tai. “Kế hoạch là tối nay.”

“Có ý tưởng gì chưa?” Matthew hỏi và lại kéo tóc tôi ra. “Đừng nhét nó ra sau tai, trông cậu ủ dột như một con gà mắc mưa ấy. Và chẳng có ai muốn ngủ với một con gà mắc mưa đâu.”

“Cảm ơn,” thay vì nhìn bạn mình, tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà và hít mạnh. “Và không, không có kế hoạch nào cả. Tớ sẽ chỉ đến để uống và chào hỏi bạn bè anh ấy thôi, vì các cậu biết đấy, bạn bè anh ấy thích tớ mà.”

Em và Matthew gật đầu động viên. Bạn bè anh ấy thích tôi thật. Tôi là một cô bạn gái đáng yêu - người đã nghĩ rằng nếu họ đến Spearmint Rhino[10] sau bữa tiệc Giáng sinh thì sẽ rất vui nhộn, người đã làm bánh sandwich nhân thịt nướng vào buổi sáng sau khi họ say xỉn trên ghế sofa, người am hiểu luật rừng, hoặc chí ít thì tôi cũng là người có thể chịu đựng các câu lạc bộ trình diễn múa thoát y, làm bánh sandwich kẹp thịt để giã rượu cho họ và làm ra vẻ hiểu luật rừng. Và việc liệt kê ra những sự thật đó là một việc hoàn toàn không cần thiết.

[10] Một hệ thống câu lạc bộ giải trí được mở ở Mỹ, Anh và một số nước khác.

“Và rồi cậu sẽ kéo anh ta ra một chỗ và nói rằng anh ta là tình yêu của đời cậu, rằng cái mớ hỗn độn này chỉ giúp cậu nhận ra cậu cần anh ta đến thế nào, và rằng cậu muốn có con với anh ta chứ gì?” E rằng nói Emelie có máu lãng mạn chỉ là cách nói giảm nhẹ.

“Hay là kéo anh ta ra một chỗ và nói rằng đêm nay em sẽ đưa anh đến một nơi mà anh chưa từng đến?” Matthew không đến mức lãng mạn như thế.

“Lần đầu tiên á, Matthew? Eo ơi. Còn nữa, Emelie này, lời khuyên của cậu về mối ràng buộc đó không cần thiết đâu,” tôi bắt đầu vuốt tóc ra sau tai nhưng kịp dừng lại, điều đó khiến Matthew hài lòng. “Tớ sẽ chỉ nói với anh ấy rằng tớ nghĩ sự chia tay tạm thời thực sự rất hữu ích, tớ đã có rất nhiều thời gian để suy nghĩ về những điều tớ muốn và bây giờ tớ cho rằng chúng tớ đã sẵn sàng tiến xa hơn.”

“Có con á?”

“Sinh đẻ á?”

“Ôi, Chúa tôi,” tôi lấy tay che mắt với hi vọng khi mở mắt ra, họ sẽ biến mất. Nhưng không. Vẫn nguyên ở đấy. “Không. Cả hai đều không phải. Lạy Chúa.”

Matthew nhún vai và tợp một ngụm lớn. “Tớ nói là, nếu cậu thực sự muốn lôi kéo được sự chú ý của anh ta...”

“Tớ nghĩ là chúng ta chưa cần phải dùng đến súng hạng nặng ngay đâu,” tôi nói trong lúc nhìn đồng hồ lần thứ một triệu trong đêm hôm đó. Gần mười một giờ rồi. Sao anh ấy vẫn chưa đến đây cơ chứ? Anh ấy luôn đến The Phoenix vào những đêm Paul biểu diễn cơ mà? “Tớ chỉ định đề nghị là hai đứa tớ nói chuyện thôi. Chúng tớ đã qua lại được năm năm, chúng tớ đi guốc trong bụng nhau. Chúng tớ cần phải ở bên nhau.”

“Đúng rồi, bởi vì các chàng thường thích nói chuyện vào đêm thứ Sáu mà,” Matthew nói với Em, và cô ấy gật đầu hưởng ứng.

“Cậu ấy nói đúng,” Em xác nhận. “Ý tớ là, cậu ấy nói sai về chuyện quan hệ tình dục lén lút, mặc dù, nói thực ra, cậu ấy cũng có thể đúng về điểm đó nữa. Đàn ông thật quái đản.”

“Chuyện đó hữu ích đấy,” tôi đáp. “Simon không giỏi trong những tình huống mặt đối mặt đâu. Anh ấy nghĩ rằng tớ đang cố gắng đánh giá anh ấy. Tớ không muốn để anh ấy thấy là mình đang ép anh ấy vào một cuộc nói chuyện nghiêm túc, chỉ nói chuyện thông thường theo kiểu ‘chào anh, mọi chuyện tốt cả chứ?’ thôi. Và anh ấy sẽ phải nhớ ra tớ tuyệt vời đến thế nào, anh ấy nhớ nhung tớ ra sao, và sau đó quay về nhà làm tình mê mệt, thế là xong.”

“Thế nếu anh ta sẽ quên hết tất cả mọi lí do sâu xa cho sự chia tay nhảm nhí này và cậu sẽ sống hạnh phúc mãi mãi thì sao?” Matthew nhìn tôi chằm chằm và lắc đầu. “Thật là ngớ ngẩn, Rach ạ.”

“Tớ đánh giá cao suy nghĩ của các cậu, thật đấy,” tôi đứng lên và đo đường từ chỗ đang ngồi đến quầy rượu. Uống rượu rồi họ sẽ phải im mồm đi thôi. Tôi sẽ chẳng cần quan tâm đến việc Emelie sẽ lại phải trả năm mươi bảng cho hóa đơn rửa taxi đâu. “Mặc dù một trong hai người là một kẻ đồng tính quái gở, và kẻ còn lại thì không yêu ai được quá hai tuần kể từ khi chia tay với Adam Rothman ở Pizza Express cách đây ba năm bởi vì hắn đã uống hết cốc kem hoa quả của cậu trong lúc cậu đi vệ sinh. Uống thêm chứ?”

“Dễ bị động chạm thế,” Matthew hớp nốt ngụm rượu. “Thêm rượu đi.”

“Phải, cậu trông được đấy,” Em nói. “Ý tớ là, cậu biết đấy, như kiểu cậu đã cố gắng lắm.”

Tôi cố kiềm chế không thụi một quả đấm vào mặt cô nàng. “Tớ đã cố rồi.”

“Và cậu có thể nói ra,” cô nàng nở một nụ cười khuyến khích, cứ như thể cô nàng thực sự nghĩ rằng mình vừa mới khen tôi thật vậy.

“Tớ cho là cô bạn thân thương của chúng ta muốn nói cậu trông tuyệt vời hơn mọi ngày,” Matthew chữa lại. “Nói nghiêm túc đấy, trông cậu rất tuyệt.”

Sau khi tống cả tủ quần áo xuống sàn phòng ngủ, tôi quyết định tròng vào người chiếc quần jean bó sát cùng áo vest ngắn màu đen. Tôi hi vọng là trông chúng đủ sexy mà không bó quá chặt.

“Tớ biết rằng bây giờ cậu không muốn nghe điều này, nhưng cậu có chắc chắn về kế hoạch tối nay không?” Matthew hỏi. “Việc quay trở lại với Simon và những chuyện khác nữa ấy?”

Tuyệt vời. Chúng tôi sắp có Một Cuộc Nói Chuyện cơ đấy. Lại thế. Matthew đã rất muốn đấm thẳng vào mặt Simon từ khi chúng tôi đồng ý tạm xa nhau. Không phải là tôi không coi trọng tình bạn của cậu ấy dành cho tôi, nhưng thực sự tôi không muốn biến chuyện hai đứa tôi quay về với nhau thành ra khác thường. Chẳng có gì hay ho khi ngồi nói xấu người yêu cũ thậm tệ rồi sau đó lại quay về với nhau. Tôi nên hiểu rằng, đôi khi, tôi đã từng là một kẻ như thế.

“Chúng tớ không quay lại với nhau, bởi vì chúng tớ đã chia tay đâu,” tôi nhắc nhở cậu ấy. “Nhưng đúng vậy, tớ chắc chắn về tối nay.”

“Chúng tớ chỉ lo cho cậu thôi,” Emelie nói, khuôn mặt đầy ưu tư. “Dạo này trông cậu thật thảm hại.”

Thế ư?

“Và cậu có nhất thiết phải cố gắng đến nhường ấy không?” Matthew nói trước khi tôi kịp xen vào. “Hắn phải van xin cậu để được quay lại sau vụ ‘chia tay tạm thời’ rồ dại này mới đúng. Cậu thực sự cho là mình không nên kéo dài thêm vụ chia tay này à?”

“Phải,” tôi nói ngay. “Anh ấy là người yêu tớ. Chúng tớ có một căn hộ. Chúng tớ sẽ cưới nhau. Chúng tớ sẽ có con. Chúng ta còn phải nói đến chuyện này bao nhiêu lần nữa đây?”

“Tớ không nghĩ là người bạn tâm giao của cậu phải mất cả tháng trời ngủ ở phòng phụ mới có thể ‘xem xét mọi chuyện kĩ càng hơn’.” Matthew rất thích câu triết lí để đời của mình. “Tớ không nói là trước đây cậu không hạnh phúc, nhưng lúc này cậu chẳng vui vẻ gì. Mọi thứ luôn thay đổi, cậu cũng biết thế mà. Và không phải lúc nào chuyện đó cũng tồi tệ cả.”

“Làm ơn đừng khơi mào về những người bạn tâm giao nữa,” đây là một trong những điều khiến tôi chán chường nhất và chúng tôi đã nói về nó quá đủ rồi. Hai người họ là những kẻ mơ mộng thâm căn cố đế. “Và chuyện này đã được lấy một tháng đâu, vì vậy đừng có phóng đại quá lên thế. Tớ không thấy có vấn đề gì cả, các cậu đừng làm vậy. Anh ấy chỉ cần thêm chút thời gian để, các cậu thấy đấy, xem xét mọi chuyện kĩ càng hơn. Anh ấy còn tốt hơn khối người mà, phải không?”

“Phải, nhưng nếu xét về mặt yêu thực lòng thì cũng chưa chắc,” Matthew ngắm nghía móng tay để khỏi phải nhìn mặt tôi. “Cảm giác về đàn ông của cậu không tốt lắm. Nhưng tớ không muốn cậu xử tệ với bản thân mình vì chuyện này cũng bình thường thôi.”

“Tán thành,” tay bóp chặt chiếc cốc rỗng, Em nói to. Đi bar đúng là cách tốt nhất để thoát ra khỏi mọi chuyện. “Có quá nhiều người sống với những kẻ sắp hết hạn sử dụng chỉ vì thói quen.”

“Không phải thế,” tôi đứng lên và nhìn quanh. Không một chút manh mối nào. “Anh ấy có công việc tốt, anh ấy sẽ là một người cha tuyệt vời, anh ấy không phải là một kẻ bất tài và tớ yêu anh ấy. Bây giờ thì ai muốn uống gì đó nào?”

Emelie giơ tay lên.

Matthew khoanh tay lại. “Rất vui khi thấy cậu đi thẳng vào vấn đề quan trọng nhất. Rõ ràng anh ta là người như thế.”

“Nếu cậu có bố mẹ như tớ, cậu cũng sẽ không tin vào ‘người như thế’ đâu,” tôi đáp. “Bây giờ, ai muốn làm một chầu đây?”