← Quay lại trang sách

Chương 5 .

Sau khi giải quyết hết sáu gói hoa quả sấy, ba chai rượu và hai tiếng đồng hồ tranh cãi kịch liệt, chúng tôi đã say khủng khiếp, nhưng dù sao chúng tôi cũng thống nhất được vài điểm trong Danh Sách. Và chẳng có kế hoạch nào cho việc đến bưu điện cả.

“Rồi, rồi, rồi, kiểm tra lại danh sách lần cuối nào,” Matthew giơ tờ khăn ăn cuối cùng trên bàn lên - cái khăn duy nhất chưa bị sử dụng làm giấy nháp cho bản danh sách của tôi. Mười việc đầu tiên tôi cần phải làm trước khi chính thức tuyên bố là mình độc thân. Tôi vẫn chưa hiểu tại sao Emelie lại nghĩ rằng học trò tung hứng sẽ khiến tôi trở thành một người độc thân thành đạt, tuy nhiên, chúng tôi vẫn đang cố gắng. Matthew hắng giọng: “Số một, trùng tu nhan sắc.”

“Không phải là trùng tu nhan sắc,” Emelie chen ngang. “Giống như là, một sự lột xác hoàn toàn ý. Chúng ta sẽ đổi kiểu tóc, quần áo, đồ trang điểm cho cậu, chúng ta sẽ trang trí lại căn hộ của cậu. Tất cả mọi thứ.”

“Tớ cần cắt tóc,” tôi thừa nhận. “Và quan trọng hơn, phòng khách cũng cần được sơn lại.” Nếu tôi ngậm miệng lại, sẽ có khả năng rất lớn là tôi sẽ để mất hai thợ sơn miễn phí trong danh sách. Kết quả. “Tiếp theo là gì?”

“Chế độ tập luyện,” Em tuyên bố bằng giọng rên rỉ trong lúc lấy cây bút từ chỗ Matthew và viết nó ra. Tôi đã cố giằng lấy cây bút từ lúc hai chai rượu đi đứt. “Không tranh cãi. Điều này rất quan trọng, lúc này trông cậu gầy như mắm ấy, nhưng cậu sẽ phải nhấc mông lên thôi. Và một ngày nào đó cậu trông sẽ rất tuyệt. Tin tớ đi, cậu sẽ cảm thấy thật tuyệt vời.”

“Ngồi trên ghế sofa sau một ngày làm việc dài đằng đẵng hoặc lê mông đến cái hộp bẩn thỉu với cả tá người mồ hôi nhơ nhớp mà luôn cho rằng tớ không thể chạy trên máy tập thể dục trong vòng mười phút mà không lộn cổ xuống sao?” Đó là lời bào chữa mà tôi dùng cho chính bản thân mình trong suốt nhiều năm qua. Không may thay, có vẻ như tôi là người dễ bị thuyết phục hơn là Emelie.

“Miễn bàn luận.” Cô ấy đưa tay ra phía trước. “Đó là quy định. Cậu không thể cãi lại bản danh sách được.”

“Không thể cãi lại bản danh sách được,” Matthew hưởng ứng. “Điều này đưa chúng ta đến điều số ba. Đi tìm cảm giác mạnh.”

“Tớ nghĩ tớ sẽ vui vẻ hơn...” ngừng lại để nấc cục. “Nếu tất cả những việc trong danh sách cụ thể hơn một chút. Phương án đó gợi ra rất nhiều cách hiểu khác nhau. Và cái điều mà tớ coi là cảm giác mạnh có thể là rất bình thường với cậu ấy.” Tôi giơ cốc chỉ vào Matthew. Tại sao cánh tay tôi bỗng trở nên nặng như chì thế nhỉ?

“Đừng nói đến chuyện đó,” cậu ấy lắc đầu. “Hãy thành thật đi nào, tớ đã làm những việc vô cùng kinh tởm với những người kinh tởm vô cùng.”

“Điều đó đồng nghĩa với môn nhảy bungee[21] hoặc nhảy bằng dù hoặc tương tự như vậy,” Em cố gắng quay trở lại chủ đề chính. “Không phải là chuyển đến Australia và cũng không phải cạo đầu đâu.”

[21] Bungee: môn nhảy từ trên cao xuống có đai cao su an toàn.

Nhảy bungee ư? Thật vậy sao? Tôi bắt đầu nghi ngờ tính hợp pháp của bản danh sách.

“Các cậu cho rằng tớ có thể vượt qua nỗi sợ độ cao và nhảy bungee trong vòng hai tuần ư?” Tôi gục đầu xuống bàn. Eo ơi. Đau. “Khó quá đi.”

“Tất nhiên rồi,” Matthew cầm đuôi ngựa của tôi kéo lên. “Chuyện này sẽ dạy cậu tìm ra khả năng đích thực của mình.”

“Tớ nghĩ chỉ để giải sầu thôi chứ?”

“Sẽ vui lắm đấy,” họ đồng thanh.

Phép tính cộng giữa tôi và độ cao không tạo ra sự vui vẻ. Nó chỉ dẫn đến tã lót và phương pháp trị liệu cho người lớn. Tôi thậm chí còn không dám leo lên Alton Towers nếu không say từ trước. Chuyện này, thật ngẫu nhiên, lại khiến hai người họ không bằng lòng. Chẳng có gì hay ho khi nôn mửa ở Oblivion[22] rồi phát hiện ra bạn không được phép mang rượu từ bên ngoài vào công viên giải trí.

[22] Alton Towers, Oblivion: tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí ở London.

“Và sau đó cậu sẽ khỏe mạnh hơn cả triệu lần ý chứ,” Em nói. “Thêm nữa, chính cậu bảo muốn giải quyết xong mọi chuyện trước đám cưới của bố cơ mà.”

Đám cưới lần thứ tư của bố tôi sẽ diễn ra trong hai tuần nữa và tôi cần phải có ai đó để hẹn hò. Không thể có chuyện tôi đi một mình được, nếu không bà cô Beverly khó chịu của tôi sẽ tra khảo xem bạn trai tôi đâu, và tôi chắc chắn chính cô Beverly là người đã nói với bà nội tôi rằng tôi là một đứa đồng tính nữ trong lúc bà lâm chung. Chẳng sao, tôi sẽ cho cái khung thời gian ấy vào tờ nháp thứ hai dù nó vẫn bao gồm việc “đi giày cao gót mỗi ngày trong vòng một tháng” và “học nấu ăn” ngoài những điều liên quan đến việc tôi phải mạo hiểm mạng sống của mình để làm trò tiêu khiển cho đám bạn. Ồ, có lẽ thuê hẳn một gã trai bao để đi đám cưới lại dễ hơn nhiều ấy chứ. Biết đâu, chúng tôi sẽ ngã vào một tình yêu say đắm mới... Và, con cái chúng tôi sẽ được nghe một câu chuyện tuyệt vời về bố mẹ nó. Biết đâu, ồ không, nhỡ tôi phải nhận một điều kinh khủng nào đó từ hắn, một điều mà... tôi sẽ không bao giờ sinh con được, ừm, thôi. Tập trung vào bản danh sách nào.

“Gì cũng được, số bốn là gì?”

“Sẽ hoàn hảo lắm đây,” Emelie nói. “Số bốn: Tìm một người để cặp trong đám cưới của bố cậu.”

Tôi gần như định nhờ nhiếp ảnh gia Dan làm chuyện đó nhưng vẫn để Em thêm việc “số bốn” vào danh sách. Phải mất hẳn một gói Kettle Chips tôi mới thuyết phục được cô ấy chuyển từ việc ngủ với một anh chàng lạ hoắc sang một cuộc hẹn hò mà không phải chung đụng thể xác. Mọi chuyện vẫn ổn nếu người đó là Dan, đúng không nào? Đó vẫn là một buổi hẹn hò đến đám cưới mà.

“Số năm. Làm điều gì đó mà trước đây hắn không thích,” Em tuyên bố. “Này, cậu không thể lặp lại việc nhảy từ trên cao xuống vào việc anh ta không ủng hộ nữa. Phải là một điều gì đó khác hẳn cơ.”

Tôi nhăn nhó mất một lúc. Simon không phải là mẫu bạn trai có nhiều quy tắc và kỉ luật. Nếu như có, anh ta cũng lười nhác đến nỗi chẳng buồn ngăn tôi làm gì. Thế nên chẳng có điều gì muốn làm mà tôi chưa thử cả. Ngoại trừ...

“Tớ muốn có một hình xăm,” tôi lấy một tờ khăn ăn và viết thêm vào danh sách. “Simon ghét hình xăm lắm. Có lần tớ làm cho một người mẫu, cô ta có một hình hoa đào đẹp tuyệt ở trên lưng. Tớ vẫn luôn muốn có được hình xăm đó, nhưng chưa bao giờ làm cả, vì anh ta không thích.”

“Thấy chưa? Đó là một ý hay đấy,” Matthew nâng kính lên ra vẻ ta đây hơn cả Emelie trước khi viết dòng chữ “Đi xăm mình” lên tờ giấy. “Xin chúc mừng, cậu sẽ có một hình xăm.”

“Số sáu,” cậu ấy nói to. Thật xấu hổ, chúng tôi lại say mèm vào giữa buổi chiều thế này. Quỷ tha ma bắt, ngày hôm nay của tôi thật tệ hại. “Cậu phải ích kỉ một chút, phải mua cho mình một món gì đó thật khiêu dâm và đắt đỏ.”

“Như kiểu chiếc Vespa mà có lần cậu lái ấy à?” Tôi tỏ ra ngây thơ hết sức có thể. Đầu tôi nặng trịch. Tôi không nên uống thêm nữa.

“Giống như chiếc Vespa mà tớ đã từng lái. Tớ chẳng thấy tội lỗi gì cả. Hãy nghĩ đến tất cả những khoản tiền mà cậu đã tiết kiệm để mua quà sinh nhật và cho lễ Giáng sinh. Kể cả những chuyến về thăm cái gia đình khốn kiếp của hắn. Rồi còn quà cưới cho lũ bạn bẩn thỉu của hắn nữa chứ. Chắc chắn là cậu có quyền mua một thứ gì đó tốt đẹp cho cậu chứ không phải cho kẻ khác sau vụ chia tay.”

“Tớ cũng được mua cho mình thứ gì đó chứ?”

“Không, Em,” Matthew đáp. “Cậu đã có nhiều thứ đắt đỏ lắm rồi.”

“Tiếp đi,” tôi nói nhanh. “Còn gì nữa nào?”

“Tớ vẫn cho là cậu nên viết một bức thư,” lúc này Em say đến nỗi không thèm để ý đến lời châm chọc của Matthew. Tạ ơn Chúa. “Tớ biết chúng ta đã viết đến bản cuối cùng rồi nhưng tớ nghĩ rằng đó là một ý hay. Bế mạc.”

“Được rồi,” tôi vẫy tay chào thua. “Tớ sẽ viết cái lá thư chết tiệt đó.” Thực sự tôi không muốn làm điều này. Tại sao lại phải mất cả một buổi tối tuyệt vời để khuấy lên những gì mà bản danh sách đang cố vùi lấp đi. Tôi không được lừa dối Simon, không được trút tiếng nức nở lên ngòi bút Basildon Bond về chuyện anh ta không còn yêu tôi nữa. Nhưng nếu việc đó có tên trong bản danh sách thì nó sẽ phải xảy ra thôi. “Nhưng tớ muốn thêm một việc nữa. Tớ muốn đi du lịch.”

“Cậu có thể làm điều đó,” Em đột ngột đứng lên, loạng choạng. “Tớ đi tè tí đã.”

“Tuyệt đấy,” Matthew lấy lại cây bút trong lúc cô ấy trèo ra khỏi chỗ ngồi ở sau bàn. Với đáng vẻ quyến rũ của một con hươu say xỉn, Em bâng quơ đi ngang qua quầy bar. “Cậu có thể đi du lịch nhưng đó phải là một nơi mà cậu chưa từng đến. Cậu muốn đi đâu nào?”

“Chúng ta có thể để điều này hơi mơ hồ một chút được không?” Hàng loạt địa danh lướt qua đầu tôi như vũ bão. Có quá nhiều nơi để đến. “Dù sao thì tớ cũng chỉ có hai tuần. Và tớ đoán là Milton Keynes[23] sẽ không được tính đến.”

[23] Milton Keynes: một thị trấn lớn ở Buckinghamshire, Anh.

“Cậu ra nước ngoài thì sẽ phải dùng đến hộ chiếu của mình thôi,” Matthew đáp. “Đó là quy định. Phải đóng dấu vào hộ chiếu.”

Ném mình ra khỏi máy bay để đón nhận cái chết chí mạng là một chuyện, nhưng còn du lịch đến một nơi nào đó cần hộ chiếu mà chỉ trong hai tuần? Thật quá nực cười. Nhưng cũng thú vị đấy chứ... “Làm sao mà tớ có thể làm được chuyện đó?” Tôi phản bác, hi vọng là cậu ấy có một gợi ý hợp lí, không dính dáng đến việc chúng tôi tỉnh dậy và phát hiện mình đang say trên một chiếc xe tải đi Na Uy.

“Tớ không biết, chẳng lẽ cậu không thể ra nước ngoài làm việc hay đại loại thế à?” Cậu ấy nhún vai. “Du lịch thì khó gì.”

Sự thật là tôi đã bỏ những công việc quốc tế lâu lắm rồi, cô nhân viên mồm miệng tục tĩu có tên Veronica của tôi đã thôi không còn giục giã tôi làm mấy việc đó nữa. Không phải là người ta thiếu nhu cầu đối với tài năng của tôi (chẳng khiêm tốn chút nào, tôi say mà) nhưng tôi ghét phải đi xa nhà, để Simon ở lại một mình. Tuy nhiên chuyện đó giờ có vẻ khá ngớ ngẩn. Tôi không được phép yếu lòng.

“Tớ nghĩ đến một thứ trong lúc đi vệ sinh,” Em hét lên đầy phấn khích khi tung người qua Matthew để lao vào chỗ ngồi. “Cậu cần phải mua một cái máy rung[24].”

[24] Máy rung (nguyên văn “vibrator”): một dụng cụ thủ dâm có chế độ rung.

Cho dù hai má đã đỏ ửng lên sau vụ chè chén, tôi vẫn cảm thấy mình nóng rực lên từ đầu đến chân. Làm sao mà cô ấy biết tôi vẫn chưa mua một cái nhỉ?

“Sao cậu biết cậu ấy chưa mua?” Matthew hỏi. Một phần trong tôi vui mừng khi thấy cậu ấy đã đọc được suy nghĩ của mình, một phần lại thấy hơi sốc vì cậu ấy đã mất hết sự xấu hổ. Chắc hẳn Matthew say hơn tôi nghĩ.

“Tin tớ đi,” Em lắc đầu. “Cậu ấy không có đâu, đúng không?”

“Chuyện này không liên quan đến bản danh sách,” tôi nói. “Chuyện này. Không. Liên quan. Đến. Bản danh sách.”

“Vậy thì cậu nghĩ ra một thứ gì đó đi,” cô ấy sụt mạnh xuống ghế. “Tớ cạn ý rồi. Hoặc là say rồi. Hoặc là say và cạn ý rồi.”

Tôi biết cô ấy vẫn còn hờn dỗi vì đề nghị ngủ với ai đó của mình không được chấp thuận nhưng tôi không thể nào viết điều đó ra được. Tôi muốn thể hiện sự quyết tâm nhưng tôi không thích tụt quần lót của mình một cách ngẫu nhiên. Thực ra, tôi khá chắc chắn rằng đôi khi người ta không cần phải làm chuyện ấy. Lạy Chúa, lại bắt đầu chán nản rồi đây. Có lẽ tôi nên xem xét lại nhu cầu mua một cái máy rung mới được.

“Thế còn việc liên lạc lại với mối tình đầu của tớ thì sao?” Tôi đề nghị. “Biết đâu lại hay ra trò đấy. Có một người mà hồi mười lăm tuổi tớ từng yêu mê mệt, nhưng về sau bị anh ta đá. Đây là dịp để làm lại, đúng không?”

Em vẫn còn bĩu môi giận dỗi nhưng Matthew tỏ vẻ rất quan tâm. “Tớ thấy được đấy,” cậu ấy tuyên bố sau hai hớp rượu. “Như kiểu quay vòng tròn ý. Chuyện đó cho thấy trước khi đau thương ta có một cuộc sống, sau khi đau thương ta lại có một cuộc sống.”

“Tớ thấy chả ra gì,” Emelie nói nhưng quá muộn rồi. Nó đã có tên trong bản danh sách.

“Vậy thì,” Matthew giơ ngón tay ra đếm. “Chúng ta có: trùng tu nhan sắc, tập thể thao, nhảy bungee hoặc tương đương, xăm, chuẩn bị hẹn hò cho lễ cưới, mua đồ khiêu dâm nhưng không phải là máy rung, viết một bức thư cho thằng đểu...”

“Chúng ta có nhất thiết phải gọi anh ta như thế không?”

“Có,” cả hai đồng thanh.

“Mua thứ gì đó, đi du lịch ở đâu đó mà cậu chưa từng đến, săn đón mối tình đầu của cậu...”

“Và cho anh ta một đêm.”

Tôi phun nguyên một mồm rượu qua bàn.

“Emelie, nói thế không ích gì đâu,” trông mặt Matthew thật ghê gớm. “Và đó là điều thứ chín.”

“Phải đủ mười chứ,” tôi nói. “Không để chín như thế được.”

“Cậu đúng là một kẻ bị OCD bệnh hoạn,” cậu ấy đáp. “Thôi được rồi. Thêm một việc nữa.”

Chúng tôi ngồi nhìn nhau quanh bàn, đầu óc tôi tư duy chậm chạp. Học đánh đàn guitar. Xuất hiện trên chương trình ống kính truyền hình. Bơi cùng cá heo. Chạy đường dài. Hẹn hò với một người trong lực lượng quân đội. Ngủ với một gã trai trong một ban nhạc. Nuôi thú cảnh. Làm tình nguyện viên cho một tổ chức từ thiện. Oài, tôi liều mạng quá rồi. Trước khi Matthew và tôi kịp đưa ra ý tưởng, Emelie đã phá tan sự im lặng.

“Phạm pháp,” cặp mắt cô ấy rực lên. “Cậu phải phạm pháp.”

“Đừng có lố thế chứ,” tôi còn không buồn rời mắt khỏi cốc rượu đáng yêu, rất đáng yêu của mình. “Tớ sẽ không phạm phải cái luật ngu ngốc nào đâu.”

“Thực ra thì...” Matthew nói nhỏ.

“Ôi, thôi đi,” tôi đánh mắt sang cậu ấy. “Tớ sẽ không phạm pháp đâu. Tớ chưa bao giờ làm thế cả. Ngay cả đi quá tốc độ tớ còn chưa bao giờ làm. Hai cậu biết mà.”

“Đó chính là lí do tại sao cậu phải làm chuyện ấy,” Emelie nói trong lúc thêm nó vào cuối tờ giấy ăn. “Tuyệt thật.”

“Tớ không tin là hai cậu lại nghĩ ra chuyện đó,” tôi dụi mắt hồ nghi. Và cố gắng để họ tập trung hơn. “Nghiêm túc đấy chứ? Matthew?”

“Chúng ta sắp có một Rachel Summers mới tinh rồi,” cậu ấy đáp, tay đưa tờ giấy qua lại để hong khô mấy dòng chữ còn ướt mực. “Kẻ phạm pháp, dân chơi quốc tế mà quỷ sứ cũng phải dè chừng có tên Rachel Summers.”

“Đừng có quên vụ hình xăm,” tôi nhắc nhở cậu ấy. “Nếu tớ sắp chuyển giao sang cuộc đời tội phạm, tớ sẽ phải cần đến mấy hình xăm tù ngục đấy.”

“Chuyện này sẽ vui lắm đây,” Emelie thọc tay vào túi bánh quy cuối cùng còn sót lại. “Vui. Lắm. Đây.”

Tôi cầm lấy tờ giấy ăn từ tay Matthew và cẩn thận nghiên cứu lại trước khi thả nó vào túi xách. Tôi đang làm vì điều gì không biết?

“Vì tớ hay vì các cậu?”

Cậu ấy nhìn Em, Em nhìn lại một cách khó khăn.

“Vì chúng ta chứ,” cậu ấy nói, cả hai cùng gật đầu. “Vì chúng ta chứ.”

Lúc Emelie tu xong giọt rượu cuối cùng ở đáy chai, chúng tôi nhất trí rằng đó là dấu hiệu cho thấy đã đến lúc phải kéo nhau về. Dắt díu nhau ra khỏi chỗ ngồi, tôi cố đứng vững, bước ra một cái gì đó trông na ná như một đường thẳng dẫn ra khỏi quán rượu, và nheo mắt lại trước ánh mặt trời buổi chiều muộn. Tôi ngước lên tự hỏi tại sao trời vẫn chưa tối. Tôi đã chè chén lâu lắm rồi cơ mà? Đã lâu lắm rồi tôi không say thế này giữa ban ngày ban mặt, nhưng tôi có một cảm giác tệ hại rằng đây chỉ là sự khởi đầu của một chuyện gì đó chứ không phải là kết thúc. Tôi cũng có một cảm giác tệ hại khác rằng tôi chuẩn bị nôn mửa.

Cả ba chúng tôi cố gắng bám lấy nhau để lảo đảo bước về, rồi đổ gục xuống sofa. Trong vòng năm phút, Em và Matthew đã lăn ra ngủ. Tôi ngồi ở giữa ghế, Emelie gối đầu lên vai tôi, Matthew cuộn người lại trong cánh tay tôi, chân cậu ấy đặt trong lòng tôi và đạp vào cái gương trước mặt tôi. Chẳng có gì thay đổi hết. Cái ghế sofa vẫn có màu đỏ, cái gương của bà tôi vẫn treo trên lò sưởi và miếng vá chỗ tường ẩm trong góc phòng vẫn chưa được ai sờ đến. Chẳng có gì thay đổi cả, nhưng mọi chuyện đã khác đi rồi. Cố lách mình ra khỏi hai cái bánh sandwich BFF say mèm, tôi nhón chân đi vào bếp tìm chút nước. Cốc chén vẫn trong tủ, vòi nước vẫn chưa đủ lạnh. Tôi uống một hơi hết cả cốc nước, rót thêm cốc nữa và dựa vào bàn bếp. Mọi chuyện có vẻ ổn khi ngồi trong quán rượu, chúng tôi có bản danh sách để mà cân nhắc, có món cá tẩm bột chiên mà ăn, và quan trọng nhất là có rượu mà uống. Nhưng bây giờ tôi đã ở nhà rồi... bây giờ là hiện thực. Vì lí do nào đó, tôi mong Simon đang nằm trên ghế sofa xem tivi và ăn Doritos như thứ Bảy hàng tuần. Nhưng anh ấy không ở đó. Căn hộ hoàn toàn trống trải. Từ bây giờ trở đi sẽ là như thế. Ngay khi luồng suy nghĩ đó đập vào tâm trí và nước vừa mới luồn xuống bụng, tôi đã thấy nó muốn ộc ra ngay lập tức.

Lạy Chúa, may mà căn hộ của tôi khá nhỏ nên tôi đã kịp chạy vào nhà tắm. Hầu như không có điều gì trên đời làm tôi ghét bằng việc nôn mửa nên tôi hiếm khi uống nhiều đến thế. Vực người dựa vào bồn rửa mặt, tôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu chính mình trong gương, cố gắng thuyết phục bản thân rằng những giọt nước mắt nóng hổi đang giàn giụa trên khuôn mặt chẳng qua chỉ vì tôi mới nôn mà thôi.

“Đủ rồi,” tôi tự nhủ. Tôi có thể say xỉn vào bốn giờ chiều một ngày thứ Bảy nhưng tôi thực sự không muốn ai nghe thấy tôi nói một mình. “Không khóc nữa.”

Cứ cho là điều đó đặt hơi nhiều trách nhiệm lên một chai đầu gội Johnson & Johnson’s Baby, nhưng tôi phải ép mình tin. Tôi sẽ không phí thêm giọt nước mắt nào vì kẻ đã để lại cho tôi một mảnh giấy nữa. Tôi sẽ không để mình đau khổ vì một kẻ nghĩ rằng năm năm trời có thể viết trong chưa đầy bốn câu. Tôi sẽ không dằn vặt vì một kẻ vừa làm trái tim tôi tan nát vừa lấy mất kem đánh răng của tôi mà không mảy may ân hận. Thế là xong. Quay trở lại phòng khách, tôi cuộn người trên ghế bành và lắc đầu trước hai người bạn say bí tỉ. Hôm nay rõ là một ngày vất vả cho họ. Cố không làm họ tỉnh giấc, tôi kéo bản danh sách ra khỏi túi xách và đọc lại một lần nữa. Tôi sẽ không bao giờ làm bất kì điều gì trong số này. Hai mươi năm nữa tôi cũng không màng gì đến chúng. Tôi không phải là loại con gái có thể làm được những điều này. Thế thì loại con gái như thế nào mới làm được nhỉ?

Và tôi không thể không vui mừng khi phát hiện ra điều đó.