Chương 06 - Phần 1.
Chào!”
Tôi xoay người và va phải thứ gì đó mềm mềm trên giường.
“Tớ tưởng cậu bảo là không có tình dục đồng giới trong danh sách cơ mà?” Emelie lầm bầm.
“Nếu tớ mà đồng tính thì cũng không thèm làm chuyện đó với cậu đâu,” tôi đáp.
Tại sao Emelie lại nằm trên giường tôi nhỉ? Simon đâu? Sao não tôi cứ như bị hút sạch ra, rồi bị nhào khô như một tờ giấy Bounce[25] thế nhỉ?
[25] Bounce: một nhãn hiệu giấy vệ sinh.
“Vẫn còn sớm lắm,” tôi lại trở mình, miệng lầm bầm trong gối. Biết đâu nếu tôi nằm úp mặt xuống gối đủ lâu, tôi sẽ làm mình ngạt thở rồi bất tỉnh luôn. Đó sẽ là một giấc ngủ dài thật tuyệt, đúng không nhỉ? hòa Một cơn hôn mê đẹp, tuyệt đẹp. Mở to đôi mắt, tôi chợt nhận ra mình nên dậy và nhập vào thế giới ngoài kia vì ở đó tôi không có nhiều dịp để mà chao đảo tinh thần nữa. Muốn cho bản thân hôn mê không phải lúc nào cũng tốt cả. “Tớ muốn được ngủ nướng.”
“Gần mười giờ rồi, thế là ngủ nướng rồi,” Em nói, bật tưng lên và đi ra khỏi giường như chú cún con Andrex[26]. “Hôm nay là ngày đầu tiên cậu bắt đầu cuộc sống độc thân. Chuyện đó thú vị đấy. Dậy. Nào.”
[26] Nguyên văn “Andrex puppy” - một con chó xuất hiện trong quảng cáo giấy vệ sinh của một công ty ở Mỹ.
Tôi cảm nhận được ánh mặt trời trên mặt, ngay lập tức tôi có một ghi chú trong đầu là phải mua ngay mấy cái rèm cửa tối màu. Niềm an ủi số một.
“Tớ oải quá,” tôi đẩy hai chân sang bên kia giường, mong rằng chúng sẽ kéo cả người tôi sang đó. “Đây là một phần của sự độc thân à?”
Em duỗi người và gật đầu. “Tụi mình phải xem lại tửu lượng của cậu mới được. Tớ sẽ bật cái ấm đun nước lên xem cậu ấy đã tỉnh chưa.”
Sau khi tôi ngủ thiếp đi trên ghế sofa, phần còn lại của đêm qua khá mơ hồ. Tôi nhớ là mình tỉnh dậy lúc khoảng bảy giờ, lại nôn, uống trà, đặt bánh pizza và mở bài “Đoán xem ai sắp chết?” còn Matthew mở chương trình Casualty. Tàn tích của vụ đập phá ban chiều thật khó chịu. Sau khi thống nhất là tôi sẽ không khóc một mình nữa, Matthew và Em đã cho phép tôi chuồn lên giường. Tuy nhiên, chuyện đó khác với những nghi lễ thứ Bảy hàng tuần của tôi: giặt giũ, xem DVD, đến Pizza Express sớm để còn kịp xem Trận đấu của Ngày. Ngáp dài, tôi chải đầu và cột tóc ra sau gáy. Có khó hiểu không khi ngày hôm qua có lẽ là ngày vui nhất trong năm? Có lẽ từ “vui” không được chính xác cho lắm. Chắc chắn là thú vị nhất rồi.
Sàn nhà bằng gỗ cứng trong phòng ngủ của tôi không bao giờ ấm áp, thậm chí ngay cả khi mặt trời chiếu thẳng vào như buổi sáng nay, thế mà khi bước xuống giường, tôi lại chỉ lạnh có một chân. Liếc xuống, tôi thấy một chân mình đang dẫm lên thứ gì đó màu trắng. Thứ gì đó rất mềm. Thứ gì đó... Áo sơ mi của Simon. Chắc là nó rơi xuống gầm giường trong lúc làm tình điên cuồng đêm hôm thứ Sáu. Nhắm mắt lại, tôi ôm chặt cái áo cotton đã tả tơi và cố gắng thở thật chậm. Lí do chính khiến tôi không khóc vào đêm qua là vì tôi quá mệt. Phương pháp đầu tiên mà cơ thể tôi áp dụng để tự vệ là tắt toàn bộ chức năng và đi ngủ, nhưng đó không phải là sự lựa chọn cho ngày hôm nay. Tôi sẽ phải làm điều gì đó.
“Cậu muốn tắm hay uống trà trước nào?” Em thò đầu qua cửa. “Matthew đang trong đó rồi nhưng nếu cậu muốn, cậu sẽ vào kế tiếp.”
Tôi vùi cái áo vào dưới gối và đứng lên hơi nhanh. Dư vị của buổi chiều chè chén vẫn kéo dài sang tận sáng nay, ôi trời ạ.
“Tắm trước,” tôi cố gắng bước ra khỏi phòng để tạo ra một chút khoảng cách giữa mình và cái áo. “Chắc chắn là phải tắm rồi.”
Ngồi xuống uống trà chắc chắn sẽ dẫn đến vụ nói chuyện. Nói chuyện chắc chắn sẽ dẫn đến việc bàn về Simon. Nói về Simon chắc chắn sẽ dẫn đến việc não bộ của tôi nổ tung. Tôi cần bị phân tán. Một người đàn ông đồng tính cao hơn mét tám không đích xác là người mà tôi đang nghĩ đến nhưng đó là thứ tôi nhìn thấy khi bước vào phòng khách. Và tôi cho rằng, xét về hình thức mà nói thì đó là một sự phân tán. Nhưng nó không có ích bằng thứ khác tôi thấy trong phòng khách. Danh sách những việc cần làm của một cô gái độc thân.
“Lạy Chúa, tối qua chúng ta đã uống bao nhiêu nhỉ?” Matthew vặn sống mũi và ngả mái tóc còn ướt nhẹp ra ghế sofa. “Hay, nói đúng ra là cả ngày hôm qua ý? Lâu lắm rồi tớ không cảm thấy tồi tệ đến mức này.”
“Rõ ràng là chúng ta cần phải định lại tửu lượng của mình,” tôi nói, cố gắng không liếc nhìn mình trong gương. Thoáng thấy hình ảnh của một kẻ coi mộ nhà thờ với điệu bộ rách nát tả tơi trước khi tôi kịp ngoảnh mặt đi đã tệ lắm rồi. “Tớ không biết Emelie làm chuyện đó như thế nào.”
Tôi nhặt tờ khăn ăn nhàu nhĩ lên và ngồi phịch xuống bên cạnh Matthew. Làn da Matthew vẫn còn nóng vì vừa tắm xong, toàn thân cậu ấy toát ra một mùi sạch sẽ. Còn tôi bốc mùi như một thây ma vậy.
“Đã chuẩn bị cho vụ nhảy bungee chưa?” Cậu ấy hỏi, mắt liếc bản danh sách.
“Có lẽ để hôm khác đi,” tôi đáp, cân nhắc từng điều một. Ừm.
“Sau khi uống xong, chắc chắn chúng ta sẽ có những ý tưởng rất hay ho, đúng không?”
Trùng tu nhan sắc. Tập thể thao. Nhảy bungee. Xăm. Hẹn hò cho lễ cưới.
“Tuy nhiên, bọn tớ đã giữ cho cậu không rạch cổ tay mình, và cậu biết đấy, tránh được điều đó trong vòng hai tư giờ đầu tiên khá là quan trọng.”
Mua thứ gì đó. Viết một lá thư cho người cũ. Đi du lịch. Tìm lại tình đầu. Phạm pháp.
“Sáng nay cậu tắm một mình có an toàn không? Hay cậu cần một cạ cứng?” Matthew vẫn đang nói. “Ngồi đây tớ cũng thấy hai chân cậu cần cạo lông rồi, tuy nhiên tớ không chắc là cậu sẽ an toàn với một cái dao cạo.”
“Tớ an toàn mà,” tôi hứa, sau đó đặt bản danh sách lên bàn và quả quyết bước vào nhà tắm. “Tin tớ đi.”
Chiếc gương vẫn còn mờ hơi nước sau khi Matthew tắm, suốt cả đời cậu trai ấy vẫn luôn luôn như thế, nhưng chỉ cần một đường quệt nhanh, tôi nhận ra ngay tình trạng thảm hại của mình. Tóc cột đuôi ngựa như chổi xể, da tái nhợt, áo phông ngày hôm qua. Là một chuyên viên trang điểm, tôi đã quen với những khuôn mặt được chăm chút tỉ mỉ, săm soi vào từng góc cạnh, chỉ chấp nhận sự hoàn hảo, tuy nhiên chưa bao giờ tôi nhìn chằm chằm kiểu như thế vào mặt mình. Giả như tôi hoàn toàn chủ quan thì tôi sẽ trông thấy gì? Da tôi xám xịt và nhợt nhạt, mắt tôi đỏ ngầu và sưng húp, các góc trên khuôn mặt tôi đã biến mất dưới mái tóc. Tóc tôi... Tôi sẽ không bao giờ đồng ý cho một người mẫu nào để kiểu tóc này. Thật là kinh khủng. Tệ hại. Và Simon yêu điều đó. Đột nhiên tôi không thể chịu đựng được sức nặng mà suy nghĩ đó đang kéo tôi xuống thêm một giây nào nữa. Không nhìn vào cô gái đang đứng trước gương với mái tóc dài màu vàng, tôi mở ngăn kéo phòng tắm, vơ lấy cây kéo trong túi cứu thương và cắt phăng cái đuôi ngựa, ngay bên dưới dây buộc tóc. Khi tôi nhìn lại mình trong gương; một tay tôi cầm cây kéo, tay còn lại cầm túm tóc đuôi ngựa dài hơn nửa mét.
“MATTHEW.”
“Sao thế?” Cậu ấy nhìn lén qua cửa đầy thận trọng. “Cậu đã cởi quần áo chưa đấy? Có con nhện nào à? Cậu cởi quần áo chưa?”
Tôi giơ hai tay lên trong lúc cái dây buộc tóc tuột khỏi mái tóc cắt ngắn kiểu bốp[27] của tôi và rơi xuống sàn nhà. Mái tóc mới bồng bềnh đầy thách thức trên vai. Theo cái kiểu không được hay hớm cho lắm.
[27] Một kiểu tóc ngắn quá vai của con gái.
“Ôi, lạy Chúa, xinh quá đi mất,” Matthew đập tay vào miệng, mắt nhìn chằm chằm vào tôi: xa lạ, bối rối và hơi mất trí. “Cậu đã làm gì thế? EMELIEEEEE.”
Tôi cảm thấy môi dưới của mình bắt đầu run lên nhưng tôi không thể bỏ cái kéo hay túm tóc ra được. Và bây giờ tôi quay đi khỏi cái gương, tôi không dám nhìn lại nữa.
“Tớ không biết,” tôi thì thầm. “Tớ điên rồi chăng?”
“Trông hơi con gái, hơi lộn xộn một chút nhưng ổn đấy,” cậu ấy nói và đưa tay ra với lấy cây kéo. “Đưa nó cho tớ nào, Angelina[28].”
[28] Nữ diễn viên điện ảnh người Mỹ, được xem là một trong những người có sức quyến rũ nhất thế giới.
“Nhìn có kinh khủng lắm không?” tôi đã biết trước câu trả lời.
“Rachel,” Emelie xuất hiện sau lưng Matthew. “Tóc cậu kìa.”
“Trông tuyệt lắm.” Vừa đặt cây kéo vào giá xa khỏi tầm với của tôi, Matthew đã túm lấy cái đuôi ngựa tội nghiệp trong tay tôi. “Tớ sẽ, ừm, tớ sẽ giữ cái này.”
“Tớ không dám ra ngoài đâu,” tôi lí nhí. Tôi sợ quá không dám chạm vào nó nữa, sợ nó bung ra mất. “Trông tớ như con trai vậy. Ôi lạy Chúa, trông tớ giống Justin Bieber[29] quá đi.”
[29] Nam ca sĩ người Anh.
“Dù sao thì trông cậu ta cũng giống con gái mà,” Em nói trong lúc vòng tay quanh vai tôi, vừa thông cảm vừa khéo léo để không cho tôi nhìn vào gương. “Xinh lắm. Thật đấy. Và cậu cần thay đổi.”
“Tớ cần thay đổi,” tôi nhắc lại. Đầu tôi thật nhẹ, cứ như thể là nó sắp nổi bồng bềnh trên hai vai tôi và bay đi mất vậy. “Dù sao thì chuyện này cũng có trong bản danh sách mà.”
“Bản danh sách á?” Em lướt ngón tay dưới đuôi tóc tôi. “Cậu làm thế này là vì bản danh sách sao?”
Tôi gật đầu.
“Đuuuuúng rồi,” cô ấy giật mạnh tay áo của Matthew.
“Trước khi cậu nhảy bungee từ mái nhà xuống, cậu phải tắm, gội đầu và thay quần áo,” Matthew ra lệnh trong lúc vỗ nhẹ vào cánh tay Emelie. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Phải, mọi chuyện sẽ ổn thôi,” Emelie tán đồng, tay cậu ấy mân mê đuôi tóc tôi. “Thực ra, nhờ việc này, chúng ta sẽ tiết kiệm được khối thời gian cho việc sấy khô ấy chứ.”
Niềm an ủi thứ hai.
Sau khi đã tắm gội và thôi không nhìn chằm chằm vào gương nữa, tôi khoác vào người chiếc áo choàng tắm và chuẩn bị tinh thần cho bất cứ sự can thiệp nào đang chờ mình ngoài phòng khách. Matthew và Emelie đang ngồi lặng lẽ trên hai đầu ghế sofa, cái khăn ăn viết tối hôm qua đặt giữa họ.
“Vậy là,” Matthew chỉ vào chiếc ghế còn trống. Tôi ngoan ngoãn ngồi vào. “Cậu thực sự nghiêm túc với bản danh sách này sao?”
“Sao cơ?” tôi nhún vai. “Tớ không biết là nó không nghiêm túc đấy.”
“Cậu sẽ nhảy bungee ư? Mặc dù tớ đã đến và thay bóng đèn cho cậu khi Simon đi vắng à?” Em hỏi. “Và đúng là cậu sẽ phạm pháp ư?”
“Nhảy bungee hoặc tương tự,” tôi nhắc nhở họ. “Và, phải, tớ nghĩ vậy. Không biết tại sao. Ý tớ là tớ sẽ không lập kế hoạch cho một vụ cướp có vũ trang nhưng chắc chắn phải là một chuyện gì đó hơi tội phạm một chút mà tớ có thể chuồn êm được ấy. Nếu nó có tên trong bản danh sách, tớ sẽ làm. Và vì hai cậu chịu trách nhiệm cho những điều này, hai cậu sẽ phải giúp tớ.”
“Rachel, tớ phải nói với cậu điều này,” Em nhoài người về phía trước và nắm lấy tay tôi. “Trong suốt cuộc đời, tớ chưa bao giờ tự hào đến thế vì cậu.”
Matthew đưa tay ôm đầu. “Tớ cũng ủng hộ, tất nhiên, nhưng quý cô Stevens, cậu có chắc đây là ý hay không? Ý tớ là, không phải là tớ không biết chia tay khó khăn đến mức nào, nhưng dồn mình vào chuyện gì đó nguy hiểm thì... có vẻ hơi quá đáng.”
“Tớ nghĩ tớ nên dồn mình vào chuyện gì đó nguy hiểm một chút,” tôi đáp. “Lâu lắm rồi tớ chưa làm chuyện gì đại loại thế với bản thân.”
“Miễn là cậu không sử dụng tinh thần quyết liệt ấy cho việc phạm pháp,” Matthew có vẻ không chắc chắn cho lắm. “Tớ không muốn thấy hai cậu trên chương trình thời sự sau vụ cướp ngân hàng thất bại.”
“Chúng tớ hoàn toàn có thể cướp ngân hàng thành công mà,” Em hờn dỗi.
Tôi chuyển từ ghế sang chiếc sofa và vòng tay ôm lấy hai người bạn thân thiết. “Đó là lí do tại sao tớ cần sự giúp đỡ của hai cậu,” tôi giải thích. “Tớ muốn làm chuyện này. Cả hai cậu đều đúng, tớ chưa bao giờ độc thân, tớ không biết sống độc thân nó như thế nào. Tớ không muốn đến đám cưới của bố với bộ dạng của một kẻ ẻo lả vì trong suốt hai tuần tớ chỉ biết nghe nhạc ballad từ những năm 89, xem đi xem lại Nhật kí tiểu thư Jones, than vãn kiểu ‘chuyện đó sẽ không bao giờ xảy đến với tôi’ và ăn kem liên tục cho đến khi bị bệnh tiểu đường.”
“Sẽ hơi khó nếu cậu không bị tiểu đường đấy,” Matthew đáp. “Cậu có thể không đến đám cưới của bố cậu cơ mà. Ai mà biết đó có phải là đám cưới cuối cùng không?”
“Thật là bi kịch khi bố tớ đã kết hôn đến lần thứ tư còn tớ thậm chí chưa được đính hôn lấy một lần,” tôi vuốt mái tóc ngắn còn ướt của mình. “Tớ hai mươi tám rồi đấy. Mọi người sẽ thắc mắc là tại sao tớ vẫn cô đơn. Và cậu biết đấy, em trai tớ sẽ dẫn theo một con điếm nào đó đã ngủ với nó đêm hôm trước và mọi người sẽ nghĩ rằng chuyện đó thật hấp dẫn.”
“Ừm,” Em ho ngượng nghịu. “Về em trai cậu...”
“Không phải lúc đâu, Stevens,” Matthew ôm lấy tôi đầy vững chãi. “Được rồi. Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ có rất nhiều việc phải làm đấy!”
“Đúng lắm,” tôi nhấc mình ra khỏi ghế sofa, nhìn mái tóc mới trong gương. “Đúng là chúng ta có nhiều việc thật.”
Một trong những lợi ích của việc làm một chuyên viên trang điểm là có vô số những mối quan hệ hữu ích trong giới người mẫu - những điều mà trước đây tôi chưa bao giờ lợi dụng. Chỉ cần vài tin nhắn là tôi đã có thể hẹn gặp được một nhà tạo mẫu tóc lừng danh ở một thẩm mĩ viện uy tín nào đó. Ừm, nếu Matthew không quan tâm đến chuyện tóc tai, trang điểm, quần áo hay bất cứ thứ gì xảy đến với các cô gái, thì cậu ấy sẽ có trách nhiệm dọn dẹp tất cả những gì dính dáng đến Simon trong căn hộ, thay khóa mới, dọn đồ của anh ta và chuẩn bị trang trí lại. Sứ mệnh của tôi là, hết ngày hôm nay, tôi muốn có cảm giác của một người phụ nữ hoàn toàn mới mẻ. Nếu anh ta không cần tôi trong đời, tôi cũng sẽ không cần anh ta nữa. Chúng tôi đã tranh luận về việc thay khóa có quan trọng lắm không, nhưng cứ nghĩ đến việc Simon có thể ra vào nhà tôi bất cứ lúc nào, dạ dày tôi lại quặn lên khủng khiếp.
Đây cũng là phản ứng mà tôi gặp phải khi để Tina Morgan, nhà tạo mẫu tóc cho các ngôi sao (nếu bạn tính dàn diễn viên của phim Hollyoaks là các ngôi sao) làm tóc cho tôi.
“Quỷ tha ma bắt, Summers,” cô ta gào lên, tiếng cười đầy mùi khói thuốc khi tôi ngồi phịch xuống ghế. “Ai gây ra chuyện này?”
“Tớ đấy,” tôi đáp, cố không hối hận vì quyết định của mình. Tôi biết Tina từ hồi đại học và cô ta làm tóc rất cừ. Nghề trang điểm của cô ta tệ khỏi phải nói, nhưng khi làm tóc thì... Chỉ có thể là hạng nhất.
“Được rồi, cậu chưa bao giờ giỏi làm tóc, đúng không?” cô ta kéo sợi dây qua các ngón tay để đo chiều dài tóc tôi. “Tớ đã chờ mòn mỏi để được đặt tay lên mái tóc cậu lâu lắm rồi. Ừm, cậu đã phá hủy mái tóc mình thật tệ hại, đúng không?”
Thật xấu hổ khi tài năng của cô ta lại đi kèm với sự kém cỏi về các kĩ năng xã hội. Tôi nghĩ đó là lí do tại sao Tina vẫn phải làm xoăn cho mấy quý bà, quý cô WAG[30] trong một tiệm cắt tóc trên phố Regents vào ngày Chủ nhật thay vì hướng về danh sách hạng A ở LA[31]. Thật vui là chuyện đó lại được việc cho tôi ngày hôm nay. Tóc màu vàng sáng, son môi màu hồng đậm, quần bò bó sát màu xanh và miệng rộng như đảo Guernsey. Tôi đang giao mình vào tay cô ta.
[30] WAG: Wifes And Girlfriends - ám chỉ vợ và người yêu của các cầu thủ bóng đá.
[31] LA: Los Angeles - một bang ở Mỹ.
“Phải, và bây giờ là cơ hội dành cho cậu đấy,” tôi hít một hơi sâu và ép mình nói. “Tớ muốn thay đổi hoàn toàn. Hãy cứ làm những gì cậu muốn.”
Tina bước lùi lại sau gương. “Bất cứ điều gì?”
“Bất cứ điều gì,” tôi nói và nhắm mắt. “Chỉ là... tớ muốn trông mình ổn.”
“Đoán nhé,” cô ta bước đến gần cái bàn. “Chia tay đúng không?”
Tôi cắn môi. “Không phải tớ muốn giấu gì đâu nhưng tớ thực sự không muốn nói. Tớ chỉ muốn mình thật xinh đẹp.”
“Cứ làm như tớ sẽ để cậu xấu xí mà bước ra khỏi đây vậy,” cô ta vỗ vỗ đằng sau đầu tôi. “Vậy nhuộm màu gì? Cắt nhé? Để ngắn hay dài?”
“Tớ muốn mình khác hẳn đi ấy,” tôi nói và nhìn thấy ánh mắt của Emelie phía sau. Cô nàng đang tán tỉnh một nhà tạo mẫu tóc khác. Cô nàng lén giơ ngón tay cái lên và lại tiếp tục trò tán tỉnh. Thật là không biết xấu hổ. “Cứ làm cho tớ khác đi là được.”
“Ồ, chuyện này sẽ hay ho lắm đấy,” Tina không giấu nổi sự vui thích trong giọng nói của mình.
Sau khi nhìn lần cuối vào mái tóc màu vàng của mình, tôi nhắm mắt lại. “Ừ. Ai cũng bảo tớ thế.”
Mất thêm ba tiếng bốn mươi lăm phút tra tấn nữa Tina mới nói một câu khiến tôi mỉm cười.
“Xong rồi đấy.”
Vốn không phải là người bỏ lỡ bất cứ cơ hội tạo ra kịch tính nào, Tina đã phủ kín cái gương chỗ tôi ngồi cho đến khi quyết định là xong xuôi mọi việc. Và dù đã đoán trước được lượng tóc mà tôi phải mất ngày hôm đó, nhưng tôi vẫn hơi chột dạ khi thấy quá nhiều mảng tóc rơi lả tả xung quanh, rồi còn lo lắng hơn khi thấy da đầu mình bị đốt nóng đến bỏng rát bởi nhiều công đoạn nhuộm màu. Trước đây, tóc tôi chưa bao giờ bị hành hạ bởi một thứ gì mạnh hơn Sun In[32]. Tôi luôn là một cô gái tóc vàng hoe. Không hẳn là quyến rũ như Bridget Bardot[33] hay gì gì đó nhưng thực sự rất vàng. Tôi không đủ bí ẩn để đấu lại các cô gái da ngăm hay nhuộm nhiều màu trong việc thu hút sự chú ý.
[32] Một loại kem dưỡng tóc khi ra nắng.
[33] Nữ diễn viên người Pháp, nổi tiếng với thân hình và phong cách diễn xuất gợi cảm.
“Tớ nhìn được chứ?” Tôi hỏi, không biết chắc mình muốn gì. Nếu cô ta kéo cái khăn khỏi tấm gương và tóc tôi có màu tím, tôi sẽ trở thành một Britney thực thụ. Đầu trọc, cầm ô đập xe ô tô của mình, đi chân trần và ăn Cheetos trong nhà vệ sinh, mọi thứ.
“Tằng tăng,” cô ta kéo cái khăn ra bằng một cử chỉ mạnh mẽ.
Oa.
Mái tóc dài đến thắt lưng của tôi đã bị thay thế bằng kiểu đầu bốp ngắn màu đỏ ôm sát cằm. Tôi thôi để tóc ngang trán từ hồi còn bé nhưng lúc này trên trán tôi có một đường tóc dài, thẳng tắp bao quanh cặp mắt màu xanh nhạt. Mắt tôi lúc nào cũng có màu này sao? Tóc tôi màu đỏ. Đỏ chói. Nhìn tôi như một người lạ vậy. Và cô ta trông thật tuyệt.
“Hết ý,” Em nhảy ra khỏi chiếc ghế mà cô ấy đã ngồi suốt mấy tiếng vừa qua trong lúc các nhân viên làm đầu thay nhau ve vãn khi không có khách. “Cậu là một cô nàng tóc đỏ rồi đấy! Y như tớ!”
“Tớ thấy tóc cậu hơi có màu nâu vàng,” Tina khịt mũi, tay vẫn nhặt những mẩu tóc còn vương lại trên tai tôi. “Tóc cậu như kiểu gái điếm ấy, nhỉ?”
“Pouffiasse[34],” Emelie đáp lại với một nụ cười.
[34] Tiếng Pháp, nghĩa là “gái điếm”.
“Tớ chạm vào nó được chứ?” Tôi hỏi trong lúc ngập ngừng đưa tay lên tóc. “Kiểu này để được lâu không?”
“Chạm được, và để lâu được,” cô ta khẳng định. “Cậu biết không, tay nghề của tớ hơi bị ngon lành đấy.”
Tôi phải thừa nhận là cô ta đúng. “Đúng vậy,” tôi tán thành, mắt dán chặt vào mái tóc của mình, mặt nở một nụ cười mãn nguyện. “Thật là không thể tin được.”
“Cậu sẽ phải đến để làm chân tóc khoảng một tháng một lần, cả tỉa mái nữa. Tớ sẽ chỉ cho cậu loại dầu gội và dưỡng tóc nào mà cậu cần...”
Tina tiếp tục nêu ra những yêu cầu chăm sóc tóc nhưng tôi chẳng để tâm nghe. Tôi còn bận vẽ ra cảnh lượn lờ quanh thành phố. Rachel Tóc đỏ nhấm nháp cocktail ở Bourne & Hollingsworth. Rachel Tóc đỏ vui đùa cùng bạn bè trên đồi Primrose. Rachel Tóc đỏ và người yêu lịch lãm ăn tối tại... Ừm, nơi nào đó mà tôi chưa từng đến bởi vì tôi chưa bao giờ hẹn hò với một người đàn ông nào lịch lãm cả. Trong lúc cô ta tự tranh luận với mình về những lợi ích của một loại dầu gội đầu dành cho tóc nhuộm so với một loại dầu dưỡng cho tóc nhuộm, tôi với tay vào túi xách và lôi ra tờ giấy ăn nhàu nhĩ. Tút tát nhan sắc. Đã xong. Tôi đánh một dấu lớn, đầy hài lòng bên cạnh dòng chữ nguệch ngoạc và mỉm cười hạnh phúc. Niềm hạnh phúc đích thực. Cảm giác thật lạ. Và thật thích.
“Oa. Trông cô thật tuyệt.”
Ồ. Một người đàn ông rất đẹp trai xuất hiện trong gương bên cạnh tôi.
“Nghiêm túc đấy, nhìn cô đẹp lắm,” anh ta đưa tay ra lướt trên tóc tôi khiến tôi giật mình. Điều này cũng thật lạ và thật thích. Thấy sức mạnh của bản danh sách chưa! Một người đàn ông lạ và hấp dẫn đang chạm vào người tôi trong khi tôi không cần phải mời gọi. Nhưng nếu chỉ vì anh ta có sở thích nhà nghề thì sao?
“À, ừm,” tôi định thốt ra tiếng gì đó như tiếng cười nhưng khi phát ra nó lại giống như một con lừa đang hắt hơi vậy. Luôn luôn quyến rũ.
Tôi không giỏi khi đáp lại lời khen tặng. Cũng khá lâu rồi tôi không được ai khen gì ngoại trừ mẹ mình. Được rồi, vậy hiển nhiên là anh ta làm việc ở đây và bắt buộc phải nói rằng tóc tôi trông đẹp. “Lúc trước trông tôi như ma ấy.”
“Thế sao,” nụ cười của anh ta hơi ngượng nghịu. Ra vậy, đây chỉ là giai đoạn một của quá trình chuyển đổi. Thất bại.
“Tớ nghĩ cậu trông tuyệt lắm,” Emelie khép nép đi đến chỗ anh ta và lướt tay trên cánh tay anh ta, trưng ra đôi mắt Bambi[35] quyến rũ nhất. “Không phải là trông cô ấy rất đẹp sao? Cứ như cô ấy được sinh ra để làm tóc đỏ vậy.”
[35] Đôi mắt to tròn, ngây thơ.
“Đúng thế,” ánh sáng lại xuất hiện trong đôi mắt anh ta khi Em chạm vào. Cô ấy làm thế nào nhỉ? Người ta ve vãn nhau thế nào? Chuyện làm thế nào mà ngày trước tôi quyến rũ được Simon thực sự là một bí ẩn. Ồ, hượm đã, không phải thế. Bàn tiếp tân đám cưới, quán rượu, nụ hôn vụng về và sau đó, trước khi tôi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì chúng tôi đã đang xem phim Eastenders ở nhà bố mẹ anh ta trong ngày Giáng sinh. Một người bạn của tôi sắp chấm dứt những tháng ngày ích kỉ và chuẩn bị kết hôn, còn tôi thì cứ ở đó mà nói với mấy người thợ làm đầu rằng tôi trông xấu như điên cho đến khi một người hàng xóm trung niên bỏ vợ nào đó chịu ngó ngàng mà đưa tôi đi đăng kí.
Tôi lại tiếp tục kinh ngạc trước mái tóc của mình trong lúc Em ve vãn anh thợ cắt tóc quyến rũ, để Tina một mình xử lí nốt các công việc còn lại trên đầu tôi.
“Cảm ơn cậu, Tina, nói thật lòng đấy,” đứng lên quả là khó khăn sau ba giờ ngồi ê mông. Chân tôi nhũn ra như bún. “Nếu tớ giúp được gì cho cậu thì cứ nói nhé.”
“Thực ra là,” cô ta gõ nhẹ những móng tay màu xanh nước biển lên đôi môi màu hoa vân anh. “Có đấy. Dan Fraser. Hai người là chỗ thân quen, đúng không?”
Tôi nhăn mũi. “Tớ không nghĩ là thân cho lắm nhưng bọn tớ làm việc cùng nhau khá nhiều.”
“Nhưng cậu có số của anh ấy chứ? Dan chẳng bao giờ đáp lời trên Facebook cả.”
Tôi thực sự không giấu nổi sự ngạc nhiên. “Cậu cần số của Dan ư?”
“Tớ còn cần nhiều hơn nữa ấy,” Tina đáp. Eo ơi. “Tớ đã để ý Dan lâu rồi, tớ đã cố để được làm việc cùng anh ấy, anh ấy lại đang yêu đương một cô nào đó.” Cô ta đưa ngón tay xuống cổ họng làm động tác khóa miệng. “Nhục thế.”
Làm thế nào để nói cho người phụ nữ vừa miễn phí thay đổi hoàn toàn kiểu đầu của bạn biết rằng trong sáu năm tôi quen Dan Fraser, anh ta chưa bao giờ có bạn gái nhỉ? Phần lớn là vì anh ta quá bận đàng điếm với những cô người mẫu ngu ngốc rơi vào tay mình. Cũng chẳng lạ là có khá nhiều người mẫu đến chỗ đó.
“Phải. Anh ta có kha khá người yêu thực thụ.”
Nếu có ai nghi ngờ, thì là tôi nói dối đấy.