← Quay lại trang sách

Chương 08 - Phần 1.

Dồ chó,” mẹ tôi ném một miếng nhỏ pizza Pollo ad Astra lên đĩa và nhìn tôi chằm chằm, miệng há hốc. “Sao con không gọi cho mẹ?”

Mẹ tôi và tôi đang ăn tiệc đứng buổi tối ở nhà hàng Pizza Express. Chúng tôi thay đổi địa điểm để đỡ chán nhưng, y như con gái mình, Sarah Summers là một sinh vật của thói quen. Vào những dịp đặc biệt, chúng tôi có thêm mấy người đồng hành, thường là Simon, Emelie hay Matthew. Họa hoằn lắm, em trai tôi mới hứa là sẽ đến tối hôm nay. Chúng tôi đã ở đây được cả tiếng rồi. Vẫn chưa thấy tăm hơi nó đâu.

“Vì mẹ sẽ gọi anh ta là thằng chó và sẽ dành ba tiếng đồng hồ để nói với con rằng mẹ luôn biết anh ta không hợp với con và đây chỉ là cách cả thế giới làm để tìm được người tri kỉ đích thực,” tôi nói trong lúc nhúng miếng bột vào bơ tỏi. Thực sự có những lúc Pizza Express là tất cả những gì bạn muốn trên đời. Tôi đã thử ăn ở Kentish Town - một nhà hàng khá bóng bẩy và nhận ra rằng nó hợp với những dịp tầm cỡ hơn. Nhà hàng đó không phù hợp với tôi cho lắm.

“Không phải đâu,” mẹ tôi kịch liệt phủ nhận, bà vẫn chưa sẵn sàng xử lí món pizza gà ngon mắt của mình.

“Thật không?”

“Mẹ có thể, có thể thôi, đề nghị rằng mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó,” bà dịu lại. “Thực ra mẹ biết con sẽ bảo mẹ im đi nhưng Thần Nông của con sẽ sớm quay trở lại, và điều này rất có ý nghĩa. Chuẩn bị chiến đấu, đối mặt với những vấn đề con cần giải quyết. Thần Nông luôn mang lại những bài học quan trọng cho cuộc đời.”

Lúc nào tôi cũng bị nhắc nhở về việc tôi là bản sao của mẹ, và điều đó là sự thật. Hoặc ít ra thì điều đó đúng trước khi tôi tút tát lại nhan sắc. Mẹ con tôi có tóc vàng giống nhau, mắt xanh như nhau, tôi còn thừa hưởng vóc người thấp, ngực nhỏ và óc hài hước khô khan của bà nữa. Duy chỉ có một điều duy nhất không được di truyền lại, đó là khả năng bất diệt của bà trong việc tin vào những điều tốt đẹp nhất của con người. Mẹ tôi và bố tôi quen nhau khi còn là thiếu niên, yêu nhau điên cuồng, kết hôn sau vài tháng, sinh ra tôi và em trai tôi rồi sau mười lăm năm hương lửa mặn nồng, bố tôi gặp được một nửa mới - thư kí của ông. Ông bỏ nhà cửa ra đi để tìm hạnh phúc mới. Năm năm sau, chuyện đó tái diễn một lần nữa. Và chỉ sau hai tuần, ông lại tiến đến với Tình yêu đích thực Phiên bản 4 của mình. Dù vậy, mẹ vẫn duy trì một tinh thần lạc quan bất diệt, và họ vẫn luôn là bạn tốt của nhau. Nói thật ra, ông vẫn thường xuyên đến nhà bà uống trà và đôi khi bà còn làm người trông trẻ cho các em cùng cha khác mẹ của tôi. Chuyện đó đối với tôi là lạ, nhưng họ lại khá vui vẻ với việc sắp xếp như vậy.

Ngày xửa ngày xưa, mẹ tôi là một người rất hoạt bát. Rồi bà bắt đầu nói những câu đại loại như “mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó”, rồi là “vũ trụ luôn cho bạn những thứ bạn cần, miễn là bạn mở lòng mình ra với năng lượng của nó”. Nhưng hai năm gần đây, bà lại tiến sang một lĩnh vực tương đối khó: chiêm tinh học. Dù đó không hẳn là một thói nghiện hay ho nhưng em trai tôi không thích chen vào. Tôi đã phải giải thích với nó rằng cái lí do “bất cứ chuyện gì làm mẹ vui” của nó chỉ mang đến những điều tệ hại hơn cho bà - bài taro, bảng cầu cơ[50], tâm lí học... Và chiêm tinh học đúng là một thứ thuốc gây nghiện.

[50] Bảng có ghi các chữ cái và nhiều kí hiệu đặc biệt dùng trong những buổi nhận tin tức hoặc thông tin được cho là của người chết gửi về.

“Lúc nào mà nó chẳng gây rắc rối, con biết điều đó mà,” bà nói sau vài phút yên lặng, còn tôi thì không để ý gì đến lời nhận xét vừa rồi.

“Con biết ư?”

Tôi biết ư?

“Con có nhớ cái hồi mẹ làm bản đồ tử vi cho hai đứa không? Con là Xử Nữ, còn nó là Bọ Cạp, mọi chuyện không bao giờ có thể giải quyết được đâu. Hai con đối lập nhau, thật là ác mộng,” bà lại cúi xuống món pizza của mình, có vẻ vui hơn. Theo chiêm tinh học, điều đó tương đương với “Mẹ đã nói với con rồi mà.”

“Nếu chúng ta có thể tống khứ được cái lí thuyết vớ vẩn của Mystic Meg[51] đi, mọi chuyện sẽ thật kì diệu đấy,” tôi nói mà không nghĩ ngợi nhiều.

[51] Một nhà chiêm tinh, tâm lí học người Anh.

“Rachel Lulu Summers[52] ơi,” mẹ tôi đáp lại nhanh không kém. “Chúng ta không được thề thốt trong nhà hàng đâu.” Gu âm nhạc khủng khiếp của mẹ khiến tôi phải chịu đựng cái tên đó suốt hai mươi tám năm trời.

[52] Tên đệm lấy theo tên của Lulu Kennedy-Cairns, một ca sĩ người Scotland.

“Đây không phải là nhà hàng, đây là cửa hiệu Pizza,” tôi dỗi. Tôi mặc một chiếc áo phông South Park và đi giày DM để làm mình khác cái hồi tuổi mười lăm. Nếu tôi mà bất cẩn, bà sẽ cắt ngay tiền tiêu vặt của tôi. Hoặc là sẽ khóc. Và đó là điều tôi không chịu nổi.

“Con xin lỗi,” tôi nói rồi hít thật sâu. “Con trục trặc một chút thôi, mẹ nói đúng, chuyện đó tốt thôi.”

Mẹ tôi giả vờ ngáp và dụi mắt. Đề phòng tôi chưa cảm thấy đủ tồi tệ.

“Và con sẽ không thể nếu mẹ không nói đến chữ ‘L’[53],” tôi đẩy đĩa bánh viên bột nhào đến trước mặt bà. Một lời xin lỗi tuyệt vời từng được con người biết đến.

[53] Nguyên văn the “L” word - một từ ám chỉ người đồng tính nữ (lesbian).

“Vậy con ổn chứ?” Mẹ tôi hỏi trong lúc gãi mũi. “Mẹ biết con có Emelie và Matthew và nhiều thứ khác nữa, nhưng con không phải giả vờ trước mặt mẹ.”

“Con không ổn lắm,” tôi khẽ thú nhận. “Và đây là lần đầu tiên con bị như thế nên mọi chuyện thật kinh khủng. Nhưng con sẽ ổn. Phải ổn, đúng không mẹ?”

“Mẹ không biết con lấy cái quan điểm đó ở đâu ra,” mẹ tôi ngạc nhiên, ngồi dựa ra sau ghế và mỉm cười. “Lúc nào con cũng sáng suốt, điềm đạm cơ mà.”

“Nhờ có sự chỉ bảo ân cần của mẹ đấy,” tôi mỉm cười đáp lại và với lấy một viên bánh bột nhào.

“Mẹ cũng nghĩ thế,” bà nhướng mày.

“Con nghĩ mình thật đáng mỉa mai,” tôi đuổi theo viên bánh và cắn một miếng vào miếng bánh của mẹ tôi. Lúc nào tôi cũng tị nạnh về đồ ăn.

“Mọi điều mẹ biết đều là học từ con cả,” mẹ tôi hứa hẹn. “Nhưng nói nghiêm túc xem, chuyện đó thế là chấm dứt hẳn à? Với Simon ấy?”

“Chắc chắn là hẳn rồi,” tôi nhìn quanh căn phòng và thấy bao nhiêu cặp tình nhân hạnh phúc đang thưởng thức món pizza được giảm một nửa giá vào tối thứ Hai. Rặt một lũ đáng khinh. “Ý con là, anh ta đi rồi. Có để lại cho con một mẩu giấy. Hôm qua chúng con có nói chuyện.”

Thực sự mẹ tôi cũng không cần phải biết về những hoạt động diễn ra trước mẩu giấy ấy, chỉ là đề phòng bà sẽ đi lùng sục Simon và giết anh ta như giết một con chó thôi. Ồ, chuyện đó có vẻ hay đấy nhưng tôi không thích phải vào tù thăm bà. Tù nhân - họ sống mà chẳng thuộc về đâu cả.

“Không thể tin được là nó lại nhẫn tâm như vậy,” bà lắc đầu, mái tóc kiểu pixie siêu ngắn sáng lên dưới ánh đèn chiếu từ bên trên. “Nhưng con biết đấy, những người Bọ Cạp rất tự chủ về mặt cảm xúc, rất lạnh lùng.”

“Mẹ.”

“Mẹ xin lỗi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào viên bánh cuối cùng cho đến khi mẹ tôi thở dài và đẩy cái đĩa trở lại phía tôi. “Mẹ không biết tại sao con lại không gọi thêm món gì đó. Con còn chưa đụng đến salad đấy,” bà lấy dĩa chỉ vào đĩa của tôi. Lại cái điệu bộ đó. “Con đang ăn đấy chứ?”

“Vâng,” tôi nói trong lúc đang cố gắng nghĩ xem lần cuối cùng tôi ăn thức ăn cứng là khi nào. Không phải là pizza. “Matthew và Emelie chăm lo cho con mà. Họ sẽ không để cho con chết đói hoặc ngủ gật trong nhà tắm hay làm bất cứ điều gì ngu ngốc đâu.”

“Ừ, mẹ thấy mái tóc con rồi,” mẹ tôi đáp và xiên một miếng cá ngừ to đùng ở đĩa của tôi. “Mẹ không tin là con tự làm chuyện đó.”

“Mẹ không thích sao?” Tôi nghiêng đầu làm dáng và vung tay để tăng hiệu ứng. “Những người khác thấy nó rất đỉnh đấy.”

“Trông rất đáng yêu đấy chứ,” mẹ tôi đổi ý. “Ý mẹ là mẹ không tin hai đứa nó sẽ ngăn cản con làm những điều ngu xuẩn. Chứng cứ là con vừa mới nói với mẹ rằng con cắt tóc bằng chiếc kéo dùng trong bếp. Mái tóc đáng yêu của con.” Bà thở dài rõ to và yên lặng một lúc lâu trước mái tóc ngắn của tôi.

“Kéo cứu thương mẹ ạ,” tôi chữa lại. “Và chuyện đó bình thường thôi. Nó nằm trong danh sách của con mà.”

“Con và cuộc đời ngớ ngẩn của con,” bà nhìn một cách âu yếm. Trong một phút ngu ngốc, tôi đã nghĩ bà nhìn tôi.

“Choảng nhau với thợ cắt tóc hả?” Tôi cảm thấy một cú đập mạnh ở sau đầu. “Hay là người ta đang đào tạo thêm Freddie Kruger[54]? Hay là chiến dịch chăm sóc cộng đồng nhỉ?”

[54] Một nhân vật giả tưởng trong bộ phim kinh dị Nightmare on Elm Street.

“Paul,” tôi chào em trai với sự nồng nhiệt nó đáng được nhận. Phải nói thêm rằng nó đến muộn chín mươi bảy phút.

“Được rồi, thưa mẹ,” nó cúi xuống và chào người mẹ rạng rỡ của chúng tôi bằng một nụ hôn vào má. Trong khi mẹ tôi và tôi có thể đóng thế cho Doc và Dopey[55] nếu như bộ phim đã hết người đóng vai chú lùn thì Paul hoàn toàn ngược lại. Nó thật đồ sộ, cao gần bằng Matthew - thực tế là một người đột biến gen - nên có thể nói nó rất cao lớn. Tuy nhiên chiều cao là thứ duy nhất nó thừa hưởng từ bố tôi, lúc này có đến hai cặp mắt màu xanh lơ đang nhìn tôi từ bên kia, và mái tóc ngắn cũn cỡn màu vàng của Paul gần giống y như của mẹ. Nói thật là chuyện đó khá không bình thường.

[55] Tên hai chú lùn trong bộ phim Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn.

“Vậy, chị ấy đã nói với mẹ là chị ấy bị đá chưa?” Paul cầm lấy dĩa và bắt đầu tấn công đĩa salad của tôi. Cả pizza của mẹ nữa. Cùng một lúc.

“Paul, cố gắng tỏ ra thông cảm với chị con hơn đi,” mẹ đập vào tay nó và cố nhịn cười. Tôi cố không nói toẹt ra rằng bà vẫn chưa bảo nó là không được thề thốt trong nhà hàng. Tôi cũng cố nhớ rằng mình không còn là một con bé mười lăm tuổi nữa. “Con bé đã đau khổ lắm rồi.”

“Phải, Paul ạ, chị đang đau khổ lắm,” tôi nhại lại và giành lấy đĩa salad mặc dù không muốn ăn. Tôi đã phải phân chia cho nó rất nhiều lần rồi, từ cái vụ bộ xếp hình LEGO năm 1989 cơ. “Biến đi.”

“Ăn với nói thế hả, Rachel?”

“Phải, ăn với nói thế hả, Rachel?”

Lần cuối cùng tôi để mắt đến Paul là khi nó đá Simon ngã bổ chửng trước quán The Phoenix. Nhưng dù có thể hiện tình chị em theo kiểu người Neanderthal[56] như thế, tối nay nó vẫn sẽ chẳng nhường nhịn tôi lấy một phân đâu.

[56] Một loài trong chi Người đã tuyệt chủng.

“Thế còn cô bạn trẻ của con đâu?” Mẹ tôi lịch sự hỏi trong lúc ra hiệu với người phục vụ để Paul có thể gọi chút đồ uống. Cô bạn trẻ là mật mã của “cô gái mà mẹ nghe thấy giọng chen vào trong cuộc gọi gần đây nhất của hai mẹ con và mẹ không thể nhớ được tên cô ta có lẽ là vì đến con cũng còn không biết”. “Vẫn khỏe chứ?”

“Ừm, khỏe,” Paul khéo léo tránh câu hỏi và ngoạc mồm ra ngáp. “Con mệt rũ ra mất. Gần đây công việc tệ quá.”

“Mày làm trong cửa hàng bán ván trượt,” tôi nói thẳng. “Và còn nói rằng cửa hàng đó đến giữa ngày mới mở cửa. Thế thì làm sao mà mày mệt rũ ra được.”

“Giai đoạn bận rộn trong năm hả?” Nó tặng cho cô phục vụ một nụ cười toe toét khi cô ta mang bia cho nó. Thật kinh hoàng khi chứng kiến nó giở trò. Mãi đến năm hai mốt tuổi, nó vẫn là một thằng lùn tịt và gầy nhẳng, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào trò chơi điện tử và phim Chúa tể của những chiếc nhẫn. Rồi có một chuyện khủng khiếp đã xảy ra với nó - sự kết hợp giữa cô nàng bơm ngực tóc vàng có tên Theresa và sự phát dục muộn. Trong mười năm gần đây, tốc độ ve vãn gái của nó còn nhanh hơn tốc độ nó đọc Harry Porter. Cả hai việc đó đều diễn ra dưới sự che đậy của bóng tối, trong phòng ngủ của nó, để tránh được sự nhòm ngó của mọi người.

“Chờ một chút nhé, mẹ phải nghe điện thoại,” mẹ lôi từ trong túi xách ra một chiếc điện thoại đang rung và vẫy vẫy nó trước mặt chúng tôi. “Mẹ đã xin tham gia vào một cuộc hội thảo thần thánh ở Glastonbury cuối tuần này. Mẹ nghĩ rằng đây là trụ sở của các phù thủy.”

“Phù thủy ấy ạ?” Tôi lặp lại thật to và không hề có ý thích thú. Paul đá chân tôi dưới gầm bàn và lắc đầu nhưng mẹ tôi thậm chí còn không để ý. Bà vẫn đang mải mê chạy ra cửa, một tay cầm điện thoại dí vào tai, một tay bịt tai còn lại.

“Phù thủy ư?” Tôi xì một tiếng. “Nghiêm túc đấy chứ? Và mày có cho rằng mẹ đã đi quá xa rồi không?”

“Chị khắt khe với mẹ quá đấy,” nó nói trong khi tống đầy cá ngừ vào mồm. “Chả hiểu tại sao chị cứ khăng khăng không cho bà làm những điều khiến bà vui vẻ.”

“Bởi vì không phải mẹ đang vui, nó chỉ khiến mẹ phân tâm thôi,” tôi đáp. “Làm sao mẹ có thể vui một mình được trong khi vẫn nghĩ rằng một ngày nào đó bố sẽ thức tỉnh theo kiểu ‘Ồ, mình nghĩ mình vẫn còn tình cảm với Sarah, tạm biệt bà vợ hiện tại thôi’.”

“Chị nói cứ như kiểu đó là việc ngẫu nhiên nhất mà bố đã từng làm ấy,” Paul nói vô cảm.

“Chuẩn đấy,” tôi nói, tay xoay xoay li rượu đầy tư lự. “Nhưng chị chỉ mong mẹ sẽ tìm được một ai đó. Chị ghét việc mẹ phải ở một mình.”

“Có thể mẹ không muốn ở bên ai đó, có một số người như vậy,” nó đáp. “Em cũng thế.”

“Lúc nào mà mày chẳng tằng tịu với ai đó,” tôi cãi. “Chưa bao giờ chị thấy mày rời gái cả.”

“Hai việc đó không giống nhau đâu,” nó nói, mắt vẫn liếc cô phục vụ. “Em thích có gái bên mình, đúng vậy, nhưng em không hành hạ mình bằng việc cưới xin đâu. Em vui vẻ và khi mọi chuyện bắt đầu hết vui thì bọn em dừng lại.”

“Thế rồi mày băn khoăn tại sao chị không cho phép mày ve vãn Emelie,” tôi nói và nhìn thẳng vào mắt nó.

“Ai nói là em không có cảm tình với cô ấy nhỉ?” Nó đã thích chuyện này quá rồi. “Chính chị mới là người lao đầu vào những mối quan hệ không đâu đấy.”

“Chị không thể hiểu nổi tại sao người ta lại không muốn có một mối quan hệ với ai đó. Không phải là mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu như có ai đó chia sẻ cuộc đời với mình sao? Có ai đó chờ đợi mình ở nhà vào lúc cuối ngày chẳng hạn?” Tôi vươn người qua bàn và cắt lấy một miếng cà chua nhỏ. “Ai đó coi mình là số một ấy?”

“Em cho em là số một,” Paul nói. “Và chẳng bao giờ thiếu người trong những lúc em cần cả.”

“Phải, ý chị không phải là cô gái may mắn đầu tiên trả lời tin nhắn ‘ai muốn quan hệ nào’ gửi vào đêm thứ Sáu của mày,” tôi làm mặt xấu khi nó cười.

“Không phải lúc nào cũng là thứ Sáu nhưng đúng là họ may mắn thật. Một bộ sưu tập những quý cô tuyệt nhất London, được tuyển chọn dựa trên chỉ số IQ cao, khả năng giao tiếp tốt và mức độ sẵn sàng có mặt ở nhà em vào lúc một giờ sáng.”

“Mày thật là tởm lợm, biết không?” Tôi lấy lại đĩa salad. Sự trưởng thành thật đáng nguyền rủa.

“Sao cũng được,” nó nói và túm lấy phần pizza còn lại của mẹ. “Em chỉ nói là, không phải ai cũng muốn như chị. Không phải ai cũng muốn có một bạn trai hay một bạn gái thì mới là hạnh phúc. Và không phải ai trong chúng ta cũng muốn chăm lo cho lũ trẻ ở một căn nhà ngoại ô.”

“Chị thích có bạn trai,” tôi nói đầy phòng thủ. “Điều đó chẳng có gì sai trái hết.”

“Và cũng chẳng có gì sai trái khi mẹ muốn ở một mình,” Paul thanh toán nốt chỗ pizza và chùi tay vào quần. “Và cũng chẳng có gì sai trái khi em chơi đùa thỏa thích trước khi em quyết định.”

“Miễn là mày không chơi đùa thỏa thích với bạn thân nhất của tao, còn lại tao không quan tâm,” tôi đưa khăn giấy cho nó. “Đó không phải là cách hình thành các mối quan hệ, mày biết đấy.”