Chương 08 - Phần 2.
Paul lắc đầu và rời mắt khỏi cô phục vụ một lát. Hình như nó sắp kể cho tôi lợi ích của những năm nó dành để thu thập kinh nghiệm tình trường. Hay là nó sắp ợ nhỉ?
“Em làm thế, đúng vậy. Chị em mình không có những người bố, người mẹ chuẩn mực, tuy nhiên chị không thể đi rêu rao khắp nơi là chị đúng còn họ thì sai chỉ vì chị không muốn sống một mình.”
“Mày cứ làm như chị là một kẻ sùng bái chủ nghĩa một vợ một chồng vậy,” tôi giải thích trong lúc cố gắng nhét một lọn tóc lòa xòa vào vị trí. Không thể có chuyện nó sắp dạy tôi môn Dẫn nhập tâm lí học được. Chỉ vì tôi không thích việc hẹn hò thất thường không có nghĩa tôi là một người hoàn toàn lí trí.
“Chị cứng ngắc như kỉ luật quân đội vậy,” nó nói và đứng lên. “Vậy chị đi chứ?”
“Chị phải đi mà, không đúng sao? Ồ, mày không định chuồn đấy chứ?”
“Không, em sẽ đi,” trông nó cứ như thể bị bắt quả tang đang ăn vụng bánh quy vậy. “Chị vẫn chưa nói chuyện với Emelie à?”
“Tất nhiên là chị nói rồi,” tôi nheo mắt lại. “Mày nói chuyện với Em khi nào?”
“Cái đêm hôm trước ấy,” nó giơ tay xua đi cơn giận dữ của tôi. “Sau khi em thụi vào mặt thằng người yêu chị, bọn em nói chuyện.”
“Thế cũng được mà,” mẹ tôi thơ thẩn trở lại bàn và lơ đãng xoa đầu tôi lúc bà ngồi xuống làm nửa mái tóc tôi tung ra. “Phải, ngày mai. Thật là hạnh phúc.”
Thứ hạnh phúc chết tiệt.
Tôi nốc cạn rượu của mình và cố nặn ra nụ cười chân thật nhất có thể. Nhưng hình như không được thật lòng cho lắm.
“Con muốn nói gì à?”
“Paul ăn hết pizza của mẹ rồi.”
“Rachel nghĩ rằng mẹ cần có bạn trai.”
“Đúng là trẻ con,” mẹ tôi thở dài và xoa trán. “Mẹ chỉ cần mấy con mèo thôi.”
“Nhất trí hoàn toàn,” Paul nâng cốc.
“Con nghĩ một con mèo là quá đủ rồi,” tôi đáp. “Chỉ cần một con thôi.”
Sau khi Paul đã giải quyết xong món tráng miệng của tất cả mọi người còn tôi phải trải qua hai mươi phút tuyệt vời trên tuyến số 214, cố gắng tránh không nhìn một kẻ lang thang gớm ghiếc cứ lải nhải mãi bài The Little Mermaid, tôi về đến nhà - căn hộ trống trải của mình. Một mẩu giấy của Emelie nói rằng cô ấy phải về để lấy ít đồ đi làm và cô ấy sẽ về muộn. Một tin nhắn dài quá mức của Matthew nói rằng cậu ấy phải tạt qua nhà có chút việc nhưng nếu tôi cần cậu ấy thì cứ gọi, tôi cho rằng ý bạn tôi là cậu ấy có hẹn nhưng không biết phải nói với tôi thế nào. Chà, chẳng sớm thì muộn tôi cũng sẽ phải ở nhà một mình thôi.
Ngồi trên sofa và nhìn chằm chằm vào màn hình vô tuyến trống không, não tôi bắt đầu hoạt động ngay lập tức. Tôi băn khoăn không biết Simon đang làm gì, làm thế nào để tôi có thể trả được khoản thế chấp một mình, khi nào thì tôi nên bắt đầu công việc mới, tại sao tôi vẫn chưa mua thiệp sinh nhật cho Matthew vào ngày thứ Bảy. Chỉ có một cách duy nhất để não tôi thôi không nghĩ ngợi lung tung nữa. Nhặt túi dưới sàn nhà lên, tôi nhìn lướt qua cuốn sổ. Bản danh sách có ích đấy. Tôi có rất nhiều việc phải làm. Trừ khi, ừm, tôi không làm. Khi không phải chăm lo cho người yêu thì bạn chẳng có việc gì phảilàm cả. Trừ bản danh sách ra.
Cảm thấy tiếng rống khủng khiếp đầy hứa hẹn của Emelie sắp đến gần và sự thôi thúc được gọi cho Simon và van xin anh ta quay trở về với tôi, tôi cầm điện thoại lên. Tóc tôi không thể thay đổi thêm một lần nào nữa. Và cậu ấy nói là cứ gọi nếu tôi cần cơ mà.
“Sao thế?” Matthew trả lời sau tiếng chuông đầu tiên.
“Mẹ tớ là một mụ phù thủy còn em trai tớ là một thằng tồi.”
“Nói về mẹ như thế không được đâu.”
“Bà ấy sắp tham gia vào hội phù thủy đấy,” tôi nói trong lúc giơ tờ giấy lên trước mặt. Tôi đang rất muốn được gạch một đường qua điều nào đó. “Hôm nay tớ bị đuổi việc.”
“Cuối cùng thì cậu cũng đấm vào mõm Dan rồi à?”
“Tớ gọi người mẫu là đồ con bò ngu ngốc suốt ngày chỉ biết thèm tình,” tôi ngáp.
“Cô ta như thế thật à?” Tôi nghe có tiếng ai đó đi lại trong điện thoại và tiếng suỵt không phải dành cho tôi.
“Phải, nhưng đó không phải là vấn đề,” tôi đáp. “Tớ đang đổ lỗi cho mái tóc của mình. Nó bắt tớ làm những việc mà tớ không bao giờ làm. Có ai ở đó à? Tớ có làm phiền cậu không?”
“Phải, và không, tớ nói chuyện được mà,” rõ ràng là cậu ấy không muốn đi sâu vào chi tiết nên tôi bỏ qua không hỏi nữa. “Và cậu đang lờ đi một sự thật rành rành. Cậu đã làm những việc đó đấy chứ. Có lẽ về cơ bản lúc nào cậu cũng là một cô nàng tóc đỏ. Hôm nay cậu có làm việc gì trong bản danh sách không?”
“Không,” tôi thú nhận. “Tớ thực sự muốn làm nhưng với những gì xảy ra ở chỗ làm và bữa ăn tối với mẹ, hôm nay chỉ là một ngày tớ thoát khỏi bản thân mình thôi.”
“Chưa phải là muộn lắm đâu, đi cướp ở một cửa hàng bán rượu đi,” cậu ấy nửa đùa nửa thật. “Cậu ổn chứ?”
“Ừ, tớ cho là tớ sẽ mua đồ trên mạng hay gì đó,” tôi lôi laptop ra và đặt nó lên bụng. “Tớ vẫn phải mua thêm một chiếc váy để đến dự đám cưới của bố. Và cậu biết đấy, quần áo nữa.”
“Hôm dọn nhà cậu hơi bị mạnh tay đấy,” cậu ấy đáp. “Phụ nữ hiểu sai hoàn toàn về internet rồi, đó chỉ là nơi để khiêu dâm thôi, cậu biết điều đó phải không?”
“Và còn là nơi để người yêu cũ bêu riếu cậu trên một forum công cộng trên toàn cầu nữa.”
“Cả chuyện đó nữa,” cậu ấy thừa nhận. “Cậu vẫn chưa quấy rối gì hắn ta phải không? Theo ý kiến của một chuyên gia thì chuyện đó không đáng đâu.”
Trong tuần đầu tiên hậu-chia-tay, Matthew đã gần như không rời mắt khỏi điện thoại chỉ để kiểm tra những cập nhật mới nhất về trạng thái, hình ảnh và lời bình trên Facebook hay bất cứ thứ gì cho cậu ấy biết chuyện gì đang diễn ra trong cuộc đời Stephen - người mà giờ đã không còn là một nửa của cậu ấy nữa. Đó là một cách hủy hoại bản thân bằng Internet. Đến tận bây giờ tôi mới nhìn ra sức lôi cuốn của nó.
“Cậu biết chúng ta có thể làm được gì mà,” tôi mở Facebook, lượn vào ô tìm kiếm và bắt đầu đánh vào đó một cái tên. “Thay vào đó, chúng ta có thể ve vãn người tình đầu tiên của tớ.”
“Ồ, đúng vậy,” giọng Matthew đột ngột trở nên sống động ở đầu dây bên kia. “Chuyện đó sẽ hay ho lắm đấy, mà lại không hề bạo lực.”
“Hồi đó tớ mới mười sáu,” tôi hồi tưởng. “Tên anh ấy là Ethan, anh ấy thật tuyệt vời và tớ đã từng mất ăn mất ngủ vì anh ấy. Cứ như David Beckham hồi cuối những năm chín mươi ấy. Ethan là tay chơi kèm trumpet cho đàn nhạc mùa hè mà tớ tham dự.”
“Cậu chơi trong một dàn nhạc á?” Tôi có thể nghe thấy tiếng cậu ấy cố nhịn cười. Tôi mong đó là nhằm vào tôi chứ không phải nhằm vào bất cứ chuyện gì đang diễn ra trong căn hộ của cậu ấy.
“Vi-ô-lông. Tệ lắm.”
“Chuyện đó làm Ethan nản à?”
“Tớ không nghĩ chuyện đó ích gì. Có vẻ như hồi đó tớ đang cố ngược đãi một con lợn thí nghiệm ý. Tớ không có năng khiếu về âm nhạc.”
“Tớ biết, tớ nghe cậu hát rồi mà,” Matthew lại ngáp. “Vậy kể cho tớ về Ethan đi. Tớ quyết tâm làm cho cậu phải lảo đảo vì trai một lần nữa.”
“Tớ sẽ lảo đảo vì một người mà tớ không gặp trong suốt mười hai năm sao?”
“Không được phép đau lòng, phải không? Chỉ là qua mạng thôi, kiểu như tán tỉnh trực tuyến ấy. Đó là công dụng của Facebook mà. Anh ta họ gì?”
“Harrison, Ethan Harrison,” tôi đánh tên anh ấy vào cái ô nhỏ ở đầu trang. “Anh ấy tóc vàng. Và tuyệt vời nữa.”
“Y như tớ.”
Tôi để cho câu nói ấy đọng lại một thoáng.
“Cậu đã hôn anh ta chưa? Anh ta có sờ mó cậu ở khu nhà để xe không?”
“Thật buồn là không,” tôi từ chối không nhìn những con số đang tăng lên dưới giỏ mua hàng của tôi. “Anh ấy không hứng thú. Tớ cho rằng anh ấy nghĩ tớ là một đứa con trai. Nói đúng ra thì trông tớ cũng giống con trai thật. Chuyện đó đau lòng lắm, tớ đã nhìn anh ấy rất lâu qua dàn nhạc và viết tên anh ấy không biết bao nhiêu lần trong vở.”
“Tớ tìm được khoảng bảy mươi lăm ngàn Ethan Harrison,” Matthew ca cẩm. “Chúng ta thu hẹp phạm vi lại một chút được không?”
“Được,” tôi gật đầu và nhìn vào trang tìm kiếm tương tự. “Anh ấy chuyển sang một trường khác để lấy chứng chỉ A, sau đó tớ nghe nói anh ấy sang Canada cùng gia đình. Chúng ta thử tìm xem sao? Tớ đã khóc hàng tháng ròng sau khi anh ấy đi đấy, chỉ biết nằm trong phòng nghe đi nghe lại bàiEternal Flame.”
“Chàng của tớ là Ryan Smith[57],” Matthew đáp. “Anh ấy thật là một kẻ sát nhân hạng nhất. Từ hồi đó đến giờ tớ không đủ can đảm nghe bài My heart will go on thêm được lần nào nữa. Đúng là một kẻ bạc tình. Cậu vẫn đang tìm đấy chứ?”
[57] Cầu thủ chuyên nghiệp chơi khúc côn cầu nổi tiếng người Canada.
“Phải,” tôi giảm khả năng xuống còn năm. Thực ra mà nói thì chuyện này khá thú vị.
“Chà, anh ta là ai thế?”
“Anh chàng đẹp trai ấy,” tôi nói và click vào một tấm ảnh họp mặt nữ sinh trong trường. Họ đều trưởng thành hết cả rồi. “Anh ấy là người cực kì cực kì quyến rũ. Tóc màu vàng sẫm, chụp ở Labrador[58], người cha tương lai của các con tớ.”
[58] Một khu vực nằm ở phía Bắc Canada.
“Hồi còn nhỏ cậu cũng có gu phết đấy,” cậu ấy huýt sáo qua điện thoại. “Anh ta thật nóng bỏng. Và tớ chưa bao giờ đồng tình với cậu về các chàng trai cả.”
“Tớ làm gì bây giờ?” Thực ra lúc đó tôi đang vuốt ve màn hình. “Tớ phải làm gì bây giờ?”
“Tớ không biết nữa,” Matthew thừa nhận. “Nếu cậu mà đồng tính thì chỉ cần gửi cho anh ta một bức ảnh khiêu dâm và hi vọng anh ta sẽ gửi lại cho cậu một chiếc.”
“Thật là sáo rỗng,” tôi quyết không để cậu ấy phá hủy tình yêu của cả cuộc đời tôi trong giây phút này. “Nhưng vì tớ không thể gửi một bức ảnh chụp cơ quan sinh dục của mình, tớ nên làm gì?”
“Tắm nước lạnh rồi đi ngủ nhé?” Trong tình huống này thì đó không phải một ý kiến tồi. Đây là lúc tôi nhận ra rằng nếu không được cụ thể hóa thì những việc trong danh sách sẽ rất dễ gây thất vọng. Mục tiêu luôn luôn phải được đặt ra thật rõ ràng.
“Tớ có nên nhắn tin cho anh ấy không?” Tôi không thể biết được bất cứ điều gì về đời tư Ethan ngoại trừ bức ảnh duy nhất này nhưng tôi đã kịp vẽ ra toàn bộ cuộc đời anh ấy. Bức ảnh chỉ có anh ấy và con chó nên tôi quyết định rằng anh ấy vẫn còn độc thân và con chó cho thấy anh ấy rất đáng yêu và thích hoạt động ngoài trời. Nếu tôi dồn tâm trí vào việc này. Chiếc quần soóc và áo phông đồng bộ không nói lên nhiều lắm, anh ấy đã cắt tóc, trông cũng được, giả định rằng những tấm rèm cửa không phải là một xu hướng rộng ở thế kỉ hai mươi mốt. Tạ ơn Chúa. Nhưng mắt anh ấy vẫn thế. Nụ cười anh ấy vẫn thế. Đột nhiên tôi cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ bắt mình phải viết “Rachel 4 Ethan” và nghe bài Hit Me Baby (One More Time). Dù không phải là tôi đã mua đĩa đó. Hay cả album. Tôi đằng hắng.
“Cậu có muốn nhắn tin cho anh ta không?” Matthew hỏi.
“Tớ muốn cưới anh ấy.”
“Có lẽ nên để dành câu đó cho tin nhắn thứ hai thì hơn,” Matthew khuyên lơn.
Đang mải mê lấp đầy những câu chuyện về cuộc đời Ethan thì tôi nghe thấy tiếng mở cửa. “Emelie về rồi,” tôi nói với Matthew. “Tớ phải đi đặt ấm nước đây.”
“Tớ biết khi nào tớ không còn giá trị mà,” cậu ấy nói. “Bóc lột tớ sau đó quăng tớ sang một bên ngay khi vợ cậu về nhà.”
“Ồ, cứ làm tiếp những điều nhớp nhúa mà cậu đang làm dở trước khi tớ gọi đi,” tôi cười khúc khích. “Tạm biệt Matthew. Tạm biệt kẻ lạ mặt không tên.”
“Cứ cho là thế đi. Gửi lời chào đến cô vợ nhé,” cậu ấy tắt máy.
Tôi đóng laptop lại và lấy tờ khăn ăn ra. Tôi sẽ phải cẩn thận với nó thôi, nó mới được hai ngày tuổi mà trông đã te tua lắm rồi. Nhưng, nó mới được hai ngày tuổi mà tôi đã hoàn thành xong hai nhiệm vụ rồi. Công cuộc biến đổi của tôi đang tiến triển khá tốt và tôi đã tìm được mối tình đầu của mình.
“Em?” Tôi gọi. “Sáng nay cậu làm gì thế?”
“Ngủ thôi,” cô ấy đáp trong lúc bíu chặt lấy khung cửa như thể là sắp ngã đến nơi rồi. “Tớ phải đến cuộc họp về con mèo Kitty đó chiều nay, tớ nghĩ tớ sắp chết thật đấy. Khá chắc chắn là tớ sẽ ủng hộ vũ khí hạt nhân mang nhãn hiệu mèo Kitty nếu như hôm nay họ sơn chúng bằng màu Pantone 264[59] và dán một con mèo lên đó. Còn cậu?”
[59] Màu tím nhạt.
“Tớ gọi cô siêu mẫu là một con bò ngu ngốc suốt ngày chỉ biết thèm tình và bị tống cổ khỏi studio,” tôi đáp trong lúc đi vòng quanh để nhìn cô ấy rõ hơn.
“Được thôi,” Em xoay người và biến mất vào phòng phụ. “Cậu thắng.”