Chương 11 - Phần 1.
Thật không tin nổi là bọn mình lại làm việc này,” tôi nói trong lúc tập tễnh bước trên đôi giày cao gót. “Trông tớ buồn cười lắm.”
“Trông cậu nóng bỏng mới phải,” Emelie đáp. “Bây giờ thì trật tự nào. Ngẩng cằm lên, ưỡn ngực ra và đi theo tớ. Để tớ chỉ cho cậu cách phụ nữ bọn mình hay làm.”
Sau vụ nôn mửa nơi công cộng, Emelie dành hai tiếng đồng hồ trong phòng tắm của tôi, lúc sau xuất hiện như thể đã ngủ đẫy giấc cả đêm. Tóc cô ấy bóng mượt và quăn bồng bềnh, làn da mềm mại thơm phức, và một khi tôi đã trang điểm cho thì Emelie trông chẳng khác nào một nữ thần. Tôi đã cố hết sức. Mái tóc đỏ của tôi sáng ngời và suôn mượt, tôi đã trình diễn hết tài nghệ trang điểm của mình và bổ sung thêm đôi giày cao gót đế đen để khiến mình có cảm giác là phụ nữ. Đó cũng là một cách làm việc. Tôi phải thừa nhận rằng trông cả hai đứa tôi đều đẹp.
“Bonsoir[77],” cô ấy chớp hàng lông mi và nói bằng giọng khá nặng với một nhóm người hút thuốc ăn mặc chỉn chu bên ngoài khách sạn The Savoy. “Có bật lửa không?”
[77] Tiếng Pháp, nghĩa là “Chào buổi tối”.
Cả ba người đàn ông luýnh quýnh vỗ vào túi và nhìn chằm chằm vào chiếc váy đỏ bó sát của Emelie. Cuối cùng cũng có một người giơ bật lên và ngạo nghễ xua hai người còn lại ra rìa.
“Trong đó thật cuồng nhiệt, phải không?” Cô ấy đặt điếu thuốc giữa hai môi và gật đầu ra hiệu cho anh ta châm lửa. Ngọn lửa làm cho khuôn mặt trang điểm của cô ấy bừng lên và anh ta gục ngay tại trận. Gục ngay tại trận. “Bọn em phải ra ngoài một chút cho thoáng. Trong đó càng lúc càng nồng mùi... mồ hôi.”
Tôi không biết phải nhìn đi đâu. Cô ấy thật trơ trẽn. Nhưng thực sự, thực sự hiệu quả. Đó là một buổi làm từ thiện, một phiên đấu giá những công trình nghệ thuật nhằm quyên tiền cho, ừm, thứ gì đó tồi tệ. Em đã đóng góp một bản phác thảo gốc của mèo Kitty Kitty. Tôi không phải là một tín đồ nên đôi khi đã quên mất con mèo Kitty Kitty đó. Đối với tôi, nó là một con mèo hoạt hình mà cô ấy từng thiết kế trong lúc đáng lẽ ra phải tập trung học. Là thứ mà Matthew chắc chắn sẽ vẽ lại để khiến nó có vẻ khiêu dâm. Còn đối với các bạn tuổi tween ở Anh, Hà Lan, Brazil và Đức thì nó là nhãn hiệu phi truyền thông phổ biến nhất cho con gái dưới mười bốn tuổi. Khá ấn tượng đấy chứ. Và thật hạnh phúc cho tôi vì thu nhập của Em trong ngành thiết kế lại có thể giúp tôi trong những dịp như thế này. Kéo hai bộ váy bó sát nhất trong tủ quần áo của mình ra, cô ấy phát lệnh: buổi tối bắt đầu. Nhiệm vụ của chúng tôi là phải tìm cho tôi một người để hẹn hò trong đám cưới của bố. Ừm, rốt cuộc đây là một hội từ thiện, chắc hẳn sẽ có một người đàn ông nào đó vừa hào phóng lại thừa thời gian, tiền bạc thương cảm cho tôi.
“Em không nghĩ ở ngoài này làm em thấy đỡ hơn.” Cô ấy nói với một đống đàn ông đang túm tụm xung quanh. “Anh có muốn mời em và bạn em một li không?”
Cô ấy ném điếu thuốc còn chưa hút của mình xuống đất và mỉm cười rạng rỡ. Một phần vì cô ấy không hút thuốc, một phần vì, như cô ấy đã giải thích trên đường đi, đây là một phần trong kế hoạch dạy dỗ tôi nghệ thuật tán tỉnh. Vai trò của cô ấy là ve vãn các đối tượng có tiềm năng. Còn vai trò của tôi là im mồm, tỏ vẻ xinh đẹp và làm theo yêu cầu. Tôi nghĩ Meatloaf[78] đã nói rằng hai trong ba không phải là tệ... Bộ váy Em chọn cho tôi thực sự rất đẹp. Tôi đã thở hổn hển khi cô ấy đưa nó ra. Quai váy nhỏ màu đen đeo trên vai tôi được cắt thành chiếc cổ khoét sâu hình chữ V siêu đẹp, Em mà mặc nó thì sẽ rất khiếm nhã. Biết mình không được hấp dẫn cho lắm, tôi đã tự thuyết phục bản thân rằng mình khiến bộ váy trông thật thanh lịch. Ít ra thì tôi cũng sẽ không biến nó thành thứ khiêu dâm. Phần váy bó sát vừa vặn bên trên phồng lên thành nhiều lớp diềm xếp nếp bên dưới khiến tôi chỉ còn biết cố gắng không dẫm gót giày lên đó. Tất nhiên chúng cũng nảy sinh thêm nhiều vấn đề. Tôi sẽ không thể uống rượu. Hoặc tôi sẽ phải uống rất nhiều, không chắc lắm. Tôi đã thoa ít son nhạt và dùng chì kẻ mắt thật cẩn thận - khả năng khiêu khích cực đại, khả năng sờ mó cực tiểu. Thật là trang nhã.
[78] Tên đầy đủ là Michael Lee Aday, nhạc sĩ rock nặng và diễn viên người Mỹ.
Ngược lại, Em không có vẻ gì là thanh lịch. Trông cô ấy thật lộng lẫy. Chiếc váy dài vai trần màu đỏ ôm chặt lấy những đường cong cơ thể cứ như nó được thiết kế riêng cho cô ấy vậy. Chiếc váy dài phủ xuống tận sàn nhà tạo thành một dòng suối những đường gấp nếp thanh tú. Mỗi khi cô ấy bước đi, dòng suối cũng chuyển động theo, đường xẻ dài hàng mét phía trước váy kéo lên tận đùi. Đôi môi tô son MAC Russian Red làm bừng sáng cả khuôn mặt và bằng cách nào đó, cô ấy đã biến những lọn tóc quăn của mình thành lượn sóng kiểu Veronica Lake[79]. Thật nực cười. Mái tóc trông chẳng hợp chút nào, tôi nghĩ cô ấy trông giống như Julia Roberts[80] đi xem nhạc kịch trong bộ phimPretty Woman[81], ngoại trừ việc cô ấy đẹp gấp đôi và tạo cho người khác ấn tượng là khi ở trên giường, cô ấy còn tuyệt hơn cả dân chuyên nghiệp. Chuyện đó hấp dẫn đấy chứ.
[79] Nữ diễn viên, người mẫu nổi tiếng người Mỹ, sinh ngày 14/11/1922, mất ngày 7/7/1973.
[80] Nữ diễn viên người Mỹ sinh ngày 28/10/1967, từng giành giải Oscar điện ảnh.
[81] Một bộ phim tạo một bước ngoặt cho sự nghiệp của Julia Roberts.
Người chủ của chiếc bật lửa đưa cánh tay về phía Emelie. “Để anh tìm đồ uống đó cho em nhé,” anh ta cười toe toét như kiểu trúng số độc đắc. Bạn bè anh ta chấp nhận thua cuộc, họ nhìn nhau một lát trước khi một người nào đó đưa tay ra trước mặt tôi.
“Thật là hấp dẫn,” tôi thì thầm và nhận lời mời của anh ta. Mặc kệ anh ta có thích điều đó hay không.
Trong vòng năm phút đi qua cửa phòng khiêu vũ của khách sạn, Emelie và tôi đã bỏ rơi đoàn hộ tống của mình và vui mừng nốc sâm-panh ở quầy bar miễn phí.
“Chuyện này tuyệt quá,” tôi nói, mở to mắt nhìn chằm chằm xung quanh. “Tại sao cậu không làm những điều này mỗi tối?”
“Thường thì nó rất nhàm chán,” Em nhận một chiếc bánh quy trông khá khả nghi từ một người phục vụ đẹp trai. “Nhưng bọn mình nên làm thường xuyên hơn, gái đi chơi đêm ấy. Cậu khó có khả năng tìm được tình yêu của mình trong căn phòng tối tăm ở Vauxhall.”
“Đừng,” tôi rùng mình. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi đến Fire[82] với Matthew.
[82] Một câu lạc bộ đêm ở Vauxhall.
Không được, tôi nhắc lại, đừng có mở nhầm cửa ở nơi đó. Kinh lắm.
“Tớ không nhớ nổi lần cuối cùng bọn mình đi chơi đêm là khi nào,” Em nhấp một ngụm sâm-panh thật khéo léo. Tôi cố không nốc cạn. Mặc dù vui là vậy, tôi vẫn cảm thấy lạc lõng. Cách duy nhất để ngăn cảm giác đó lại là phải say. Tôi khá chắc là Shakespeare đã từng nói điều gì đó tương tự vậy. Tuy nhiên có lẽ ông ấy nói dài dòng hơn.
“Lần cuối cùng bọn mình đi chơi ra trò là vào đêm thứ Bảy - Giáng sinh năm trước,” cô ấy vuốt một lọn tóc rơi khỏi nếp của tôi và mỉm cười. “Cùng với Matthew và Stevens.”
“Hai tiếng dưới tầng hầm một quán rượu mỗi tháng một lần không giống với việc ‘đi chơi’,” Em giải thích. “Không phải tớ phàn nàn gì đâu nhưng tớ biết cậu chẳng muốn đi bộ trên giày cao gót quanh London đâu trong khi cậu có thể ngồi nhà xem The Inbetweeners[83] với bạn trai mình, tuy nhiên, từ quan điểm cực kì ích kỉ, tớ rất vui vì cậu đang ở đây. Tớ vẫn luôn nhớ cậu.”
[83] Bộ phim hài kịch tình huống của Anh, chiếu trên đài E4 từ 2008.
Thực ra, những ngày tháng trước đây, thậm chí cả khi Simon và tôi ở cùng nhau lần đầu tiên, mấy đứa tôi vẫn đi loanh quanh thường xuyên trong thành phố. Nhưng từ khi chúng tôi mua căn hộ, tôi bắt đầu ngủ đông nhiều hơn. Sự có mặt thường xuyên của cô ấy trong mấy ngày gần đây thật tự nhiên. Thế mà trước đây tôi lại hoàn toàn coi thường tình bạn này.
“Tớ mới thảm hại làm sao,” tôi than vãn. “Nói thật, tớ không đáng được nhận nhiều như thế này từ cậu. Tớ xin lỗi.”
“Thôi nào,” cô ấy kéo tôi lại, ôm lấy tôi và xua đi những lời xin lỗi. “Lúc nào tớ cũng ở đây bên cậu, bất cứ lúc nào cậu cần tớ. Và đúng, bọn mình không gặp nhau thường xuyên như ngày xưa nhưng chuyện đó đã qua rồi. Lúc nào cậu cũng ở bên tớ khi tớ cần cậu mà. Đó mới là điều quan trọng.”
“Tớ cũng nhớ cậu lắm,” tôi nói và ôm lại ngượng nghịu. “Thời gian đó qua rồi. Bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, tớ cảm thấy mấy năm gần đầy mình như bị mộng du vậy. Nếu tớ biết mở mắt ra sớm hơn, có lẽ giờ tớ đã không ở đây rồi.”
“Nhận thức muộn màng vẫn là một điều tốt,” Emelie gật đầu về phía mấy chàng mặc kiểu tuxedo ở quầy rượu. “Và kia kìa. Cậu thích tóc vàng hay tóc đen?”
Tôi cân nhắc các lựa chọn. Cả hai đều hấp dẫn, chàng trai tóc vàng trông cao ráo, sáng sủa. Chàng tóc sẫm màu hơn trông giống một giáo viên Địa lí mà nữ sinh nào cũng mê năm họ tám tuổi.
“Tóc đen đi,” miệng tôi khô lại. Lòng bàn tay tôi mướt mồ hôi. Dấu hiệu lựa chọn hoàn hảo. “Nhắc lại cho tớ xem chuyện này là gì nào? Đề phòng nó xảy ra ấy.”
“Việc từ thiện, lúc nào cũng là việc từ thiện,” cô ấy nấc lên sau khi uống xong một cốc sâm-panh và chuẩn bị nhận cốc thứ hai. Tôi thực sự muốn bảo cô ấy bình tĩnh lại, không thể nôn mửa trên chuyến bus đêm trong bộ dạng như thế được. “Ý tớ là từ thiện cho trẻ em ấy.”
“Cậu là một nhà từ thiện hảo tâm,” tôi không thể đừng nhìn những người đàn ông hấp dẫn đang vây quanh chúng tôi. Cứ cho là vậy, họ mặc đồ tuxedo và hình như trông ai cũng hấp dẫn hơn trong những bộ tux thì phải. Đó chỉ là một sự thật lạnh như đá. Cũng như việc người đàn ông đang tiến đến chỗ chúng tôi là một con cáo “lạnh như đá”. Gã tóc vàng.
“Các quý cô,” anh ta hất đầu về phía chúng tôi nhưng tôi biết là anh ta đến nói chuyện với ai trước cả khi anh ta bắt đầu. Tôi chẳng lấy làm bực mình. Ở điểm này, suýt nữa tôi đã thêm “trở thành gay với Emelie” vào danh sách những việc cần làm. “Các cô có vui lòng khiêu vũ không?”
Là một bạn tốt, Emelie nhìn tôi xin phép trước khi nhận cánh tay người đàn ông và đánh liều bước xuống sàn nhảy với anh ta. Tôi chờ động thái của anh giáo viên dạy Địa nhưng thay vào đó, anh ta vẫn giữ khoảng cách và nhìn chằm chằm vào điểm nào đó ở bên trái tai tôi. Lạy Chúa, tôi còn gì để mà mất đâu?
“Chào,” tôi giơ tay ra và mong anh ta cầm lấy. Sau vài giây thực sự không thoải mái, anh ta đã cầm. “Em là Rachel.”
“Asher,” anh ta không hẳn là mỉm cười nhưng cũng không quay đi và chạy trốn. “Anh xin lỗi, anh thực sự ghét những thứ này. Tim kéo anh đi, vợ cậu ấy có thai, cô ấy không được khỏe mà cậu ấy lại không muốn đi một mình. Anh ghét mặc vest, hôm nay lại là một ngày thật dài và. Ừm. Ờ. Gần như vậy.”
Bởi vì một trong hai chúng tôi khác thường thì không đủ, phải vậy không? Có sao đâu. Chỉ là một kiểu tiêu chảy bằng miệng để tống khứ mọi thứ đi cho một khởi đầu tốt đẹp.
“Anh làm nghề gì?” Tôi hỏi trong lúc nhìn người đàn ông đã có vợ tên Tim đang đưa bạn tôi lướt đi trên sàn nhảy. Thật buồn cười là anh ta vừa đeo nhẫn cưới vừa khiêu vũ với cô gái đẹp nhất trong phòng.
“Anh là một giáo viên dạy yoga,” trông anh ta có vẻ thoải mái hơn rất nhiều khi nói đến lĩnh vực quen thuộc của mình. “Đồ tux là trang phục thường ngày của anh.”
“Không phải vậy chứ,” tôi tặng cho anh ta một nụ cười khích lệ và cố không tưởng tượng ra anh ta trong tư thế chổng mông lên trên[84]. Sâm-panh không tốt với tôi chút nào. “Anh dạy ở đâu?”
[84] Một tư thế khi tập yoga.
“Ồ, ở khắp London,” anh ta lấy một cốc sâm-panh từ quầy rượu và uống một hơi hết nửa. Giỏi đấy. “Em có tập không?”
“Em có,” tôi đã từng đến một lớp tập, nhưng cái tư thế gập lưng khó khủng khiếp đã ngay lập tức khiến tôi từ bỏ nó. “Em hay chạy hơn.”
Tôi sẽ nói với anh ta là tôi nói dối sau khi anh ta cầu hôn.
“Em nên tham gia lớp của anh,” mặt anh ta đỏ lên một chút bên dưới cặp kính dày. Tôi thích điều đó. “Một lớp thôi, và anh sẽ thay đổi em.”
Não tôi bảo tôi mỉm cười e thẹn kiểu con gái và chấp nhận. Thay vào đó tôi lại phát ra một âm mũi, đỏ rần khắp từ đầu đến chân và uống cạn nguyên một cốc sâm-panh.
“Cho anh xin một phút được không,” Asher chầm chậm quay đi. “Anh sẽ quay lại ngay.”
Tất nhiên là thế rồi, tôi nhìn theo anh ta chạy đến cửa ra vào. Tất nhiên là thế rồi.
Tôi tự chủ được một phút trước khi bắt đầu cảm thấy thực sự cô đơn trên rìa sàn nhảy. Xoa cánh tay trần, tôi nhận thêm một li rượu đầy và quyết định đi vòng quanh căn phòng. Kinh nghiệm của tôi ở sàn nhảy chỉ dừng lại ở những điệu khiêu vũ có Meg và Jo tham gia trong bộ phim Little Women cùng với sự biến tấu của Jane Austen. Họ luôn nhảy quanh phòng. Đi theo biển chỉ dẫn đề “Đấu giá yên lặng”, tôi đi xuống một căn phòng tối, giày tôi chìm vào trong tấm thảm lông dày kì lạ. Vì tôi đã nốc hết ba cốc sâm-panh và xin được một chiếc vé miễn phí từ nhà tài trợ nên tôi cảm thấy bắt buộc phải quyên góp một thứ gì bằng cách nào đó. Có vẻ đây không phải là sự kiện mà tôi có thể chỉ bỏ một tờ mười pound[85] vào một chiếc xô vào cuối buổi và tôi cũng gần như chắc chắn rằng ở đây chẳng có ai đi lòng vòng để bán vé số hết.
[85] Đơn vị tiền tệ của Anh, có giá trị bằng khoảng hơn 30.000 VN đồng.
Phòng đấu giá gần như không có người, chỉ có một vài khách dự tiệc đi lang thang ngắm những bức ảnh trưng bày, thỉnh thoảng dừng lại viết mấy dòng vào một tờ giấy và bỏ vào phong bì bên cạnh mỗi tác phẩm. Tôi dừng lại trước một bức ảnh đen trắng. Nó thật đẹp. Một bầu trời hoang vu, mây phủ u ám, với hình ảnh một người nào đó đang quỳ bên góc trái, khuôn mặt giấu trong bóng tối. Chắc chắn đây là một trong những khoảnh khắc mà ai đó bị chụp hoàn toàn ngẫu nhiên chứ không phải cố dàn dựng. Nó chân thực, và rất đặc biệt. Và theo như giá khởi điểm thì nó là năm nghìn pound. Chẳng trách đây là một cuộc đấu giá yên lặng, tôi tự nhủ. Tấm biển đó có lẽ là để ngăn tôi không hét lên “Cái quái gì thế, bao nhiêu cơ?”
“Cô thích nó à?”
Tôi còn đang bận cố không tỏ ra bị sốc trước cái giá của bức ảnh nên không thấy anh ta bước đến. Và thậm chí nếu tôi để ý thì cũng chẳng có gì đảm bảo là tôi sẽ nhận ra Dan trong bộ tux ngay từ đầu cả. Oa. Chưa bao giờ tôi thấy anh ta mặc gì khác ngoài quần bò, áo phông nên vụ lột xác này khiến tôi hoàn toàn bất ngờ. Chất vải đen tuyền của chiếc tux đối lập với màu trắng tinh của áo sơ mi khiến màu da hơi rám nắng của anh ta sáng lên và nét lịch sự hoàn hảo toát lên từ dáng vẻ anh ta cũng hòa hợp kì lạ với mái tóc xoăn màu vàng để hơi dài của anh ta vậy. Nói thật, anh ta không phải là một người xấu trai. Cao to, phóng khoáng, cặp mắt màu nâu sẫm đầy quyến rũ.
“Tôi thích,” nếu có gì đó thu hút sự chú ý của tôi khỏi bức ảnh thì đó là anh ta. Có thứ gì đó bâng khuâng lay động cuộn lên trong lòng tôi. Nhưng đây là Dan, không thể là xao xuyến được, là cơn xao xuyến giết người thì đúng hơn. “Anh làm gì ở đây?”
“Tôi làm việc với hội từ thiện,” anh ta đáp. “Tôi cho là cô đến đây với Emelie?”
“Sao cơ?” Phải, nãy giờ tôi hơi thô lỗ một chút nhưng, thực sự, anh ta đã làm tôi ngạc nhiên. “Sao anh biết?”
“Vì ngay từ đầu tôi là người làm cô ấy quan tâm đến hoạt động từ thiện. Tôi đã giới thiệu cô ấy sau lần sinh nhật của cô hai năm trước, nhớ không?”
Nhìn chằm chằm không hiểu.
“Ở quán karaoke ấy?”
Nhìn chằm chằm không hiểu.
“Ở quán karaoke, Smithfield ấy?”
“Ô ồ,” cuối cùng thì cũng nhớ ra. Đúng là anh ta có một trí nhớ cực kì tốt. “Ừm, dù sao thì bức ảnh này cũng thật đẹp.”
“Đó là một trong những bức yêu thích của tôi,” anh ta chỉ tay và đưa cho tôi một chiếc thẻ chương trình vừa nhỏ vừa cứng. Sêri ảnh sa mạc số bốn, Daniel Fraser. Đó là bức ảnh của anh ta. “Cô cũng ở khu chụp hình mà, không nhớ à?”
“Ôi, lạy Chúa, tôi có,” tôi nhìn lại một lần nữa. Dan chụp cái này ư? “Ở Morocco phải không? Xem nào, cách đây bốn, năm năm gì đó?”
“Bốn,” anh ta gật đầu. “Nhân tiện, trông cô xinh lắm. Lúc đầu tôi không chắc có phải là cô không.”
“Bình thường thôi,” tôi không biết nên làm gì. Lần cuối bọn tôi nói chuyện, giọng chúng tôi cao hơn nhiều. Và sau đó là tội lỗi khủng khiếp có liên quan đến gói bim bim Monster Munch. Tôi vẫn còn thấy ngại vì chuyện đó. “Vậy thì...”
“Vậy thì,” anh ta quàng qua cánh tay tôi. “Đi dạo nhé?”
Đây là lần thứ hai trong ngày tôi tin chắc là có người sẽ giết mình. Khi tôi có bạn trai, tôi có thể đi hàng tuần mà không sợ kẻ giết người, thậm chí là cả tháng ấy chứ. Tôi thực sự mong đây chỉ là rắc rối nhỏ nhặt chứ không phải là một phần tất yếu của cuộc sống độc thân. Chúng tôi yên lặng đi ra khỏi phòng triển lãm, bước lên một cầu thang cuốn và dừng lại khi đã đến một ban công lớn nhìn ra phòng khiêu vũ. Tôi tìm thấy Emelie với bộ váy đỏ ngay lập tức. Tôi tự hào về cô ấy quá, trông cô ấy như thể đang được sống trong những giây phút của chính mình vậy.
“Chúng ta có nên ở trên này không?” Tôi nhìn quanh lo lắng. Tôi hoảng sợ một cách bệnh hoạn về việc bị Vướng vào Rắc rối, còn cái ban công thì hơi tối, chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn hắt lên từ sàn nhảy. Đây không phải là nơi chúng tôi nên đến.
“Cô có nên ở đây không mới phải?” Dan hỏi. Thật vui mừng là tôi có thể cảm nhận được nụ cười trong giọng anh ta. “Tôi không nhớ là thấy tên cô trong danh sách khách mời.”
“Tôi đi cùng Em,” tôi nhắc anh ta. “Tôi có ở đó, nhưng bằng một cái tên khác.”
“Vậy là cô trở thành gay để đến các buổi tiệc tùng chỉ để gặp tôi?”
Tôi lấy câu đó để hiểu rằng anh ta không còn điên tiết với tôi nữa.
“Tôi muốn xin lỗi về vụ hôm thứ Hai,” thở sâu, thành thực xin lỗi, van xin anh ta cho tôi đi Sydney cùng, đi lấy thêm rượu sâm-panh. Mày làm được mà, Summers. “Mọi thứ hơi xáo trộn một chút. Cô ấy mở miệng và tôi chỉ thấy điên tiết.”
“Tôi biết rồi,” anh ta đáp lại bằng cách lấy một lọn tóc của tôi và lướt tay xuống đuôi tóc. Khi nó rơi xuống gáy, một cơn rùng mình chạy dọc xương sống tôi rồi lại chạy ngược lên trên. “Mái tóc đỏ làm cô nổi điên hay cơn điên của cô làm ra mái tóc đỏ?”
“Bản danh sách dẫn đến mái tóc,” tôi tự tát mình trong óc. Dan Fraser không làm cho tôi lú lẫn được. Dan Fraser làm cho người mẫu và bọn khờ dại lú lẫn mà thôi. Tôi thì không thuộc hai loại đó. Gần như luôn là vậy. “Và có lẽ anh đã để ý, tôi không đảm bảo là có thể tự chăm lo được cho mình nên Em và Matthew đã viết ra bản danh sách này để, Chúa ơi, nói ra mới ngu ngốc làm sao.”
Anh ta xoay người để dựa lưng vào lan can và tặng cho tôi cặp lông mày tuyệt vời nhất của Roger Moore[86]. Nó thật hợp với bộ tux.
[86] Nam diễn viên người Anh, nổi tiếng với vai diễn James Bond trong bộ phim Điệp viên 007.
“Đó là danh sách những việc phải làm để giúp tôi giải quyết những vấn đề liên quan đến cuộc sống độc thân,” tôi thú nhận trước khi tôi kịp ngăn mình. Vậy ra đó là cách mà James Bond khai thác thông tin. Tất cả là do bộ tux.
“Làm ơn giải thích được không?”