← Quay lại trang sách

Chương 10 .

Raaa-cheeeeel,” tôi cảm thấy một cú đập nhẹ vào đỉnh đầu. “Dậy thôôôôôôôi, dậy thôôôôôôôôôi!”

Cho đến chừng nào tôi còn sống, tôi sẽ không, không bao giờ tha thứ cho Matthew vì đã đánh thức tôi dậy khi tôi đang mơ đến Ethan Harrison, mơ đến một ban nhạc và một vài hành động mà Rachel mười sáu tuổi rất sợ vì mẹ cô ta nói rằng chúng sẽ khiến bạn trở thành một người đàn bà phóng đãng. Hồi đó khái niệm “đàn bà phóng đãng” vẫn còn mang nghĩa là bạn có chút gì đó của một con điếm chứ không giống như kiểu Jane McDonald hay Nolan trong chương trình Loose Women[70].

[70] Loose Women (Những người phụ nữ phóng đãng) là chương trình truyền hình Anh, phát sóng lần đầu tiên vào năm 1999 trên ITV, có sự tham gia trò chuyện của bốn người phụ nữ nổi tiếng bàn về nhiều vấn đề khác nhau, từ thời sự, chính trị đến những công việc hàng ngày hay những tin đồn của người nổi tiếng...

Tôi thực sự không muốn thức dậy. Sau khi nói chuyện với Veronica, tôi dành cả ngày để lau tủ li, chuyển tất cả những thứ tạp nham sang cửa hàng từ thiện và chở ba thùng sơn, hai chổi lăn và một đống chổi quét sơn từ cửa hàng B&Q về nhà. Tất nhiên sau khi về đến nhà và dán hết băng dính lên khung cửa, tôi mệt lử đử và không thể làm thêm được gì nữa. Tôi đổ lỗi cho việc chạy.

“Mấy giờ rồi?”

“Gần mười giờ,” cậu ấy lôi chiếc gối ra khỏi tay tôi và lấy nó đập mạnh vào đầu tôi. “Nhấc cái mông lên. Bọn mình phải đến đó trước mười một rưỡi đấy, đó là thời gian duy nhất mà người ta có thể sắp xếp cho tụi mình.”

Ít nhất thì Matthew cũng mang cà phê đi kèm với sự bạo lực của mình. Tôi vặn người, chuyển sang tư thế ngồi và giơ tay ra để đón lấy hương vị cà phê thơm ngát trước khi kịp mở to mắt.

“Tỉ lệ đường và cà phê rất tuyệt đấy,” tôi lầm bầm trong lúc uống thật nhanh.

“Bởi vì cậu vẫn đang trong những ngày đầu tiên của cuộc hành trình, thế nên còn được phép ngủ nướng,” Matthew túm lấy cánh tay tôi và kéo. “Nhưng giờ sắp đến giờ hẹn rồi đấy.”

“Không phải là cậu đang ép tớ thử một loại thiết bị tránh thai kinh khủng nào đấy chứ?” Tôi dụi mắt để xua đi cơn buồn ngủ. “Bọn mình đi đâu thế?”

“Nếu tớ mà nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa, phải không nào?” Cậu ấy tóm lấy cốc cà phê của tôi và đặt lên đầu mình.

Đúng là đang lừa mình mà.

Nếu như có một điều mà Matthew thích (ngoại trừ việc “làm chuyện đó” với các gã trai) thì đó là việc tạo bất ngờ. Một khi cậu ấy đã lôi tôi ra khỏi giường và kéo Emelie ra khỏi máy tính của cô ấy thì chắc chắn không bao giờ cậu ấy tiết lộ là chúng tôi sẽ đi đâu. Tất cả những gì bọn tôi biết là đi đến đó mất hai mươi phút và cả lũ sẽ phải đi bộ đến đó. Khi ba đứa tôi dừng lại trước hai cánh cửa gỗ to đùng màu đen, tôi đã mệt rã rời. Tôi khá chắc rằng tôi sẽ đồng ý làm bất cứ chuyện gì cậu ấy lên kế hoạch, miễn là nó bao gồm việc tôi có thể ngồi xuống.

Và đó quả là một may mắn.

Chúng tôi đang đứng bên ngoài một hiệu xăm mình.

“Tớ đang làm chuyện này thật sao?” Tôi hỏi và nhìn hết bên này đến bên kia. “Nghiêm túc chứ?”

“Hoàn toàn nghiêm túc,” Matthew gật đầu. “Nhưng không phải chỉ cậu, mà là chúng ta. Tớ đã nghĩ về bản danh sách và cậu nói đúng. Ngồi một chỗ và nhăn nhó chẳng vui vẻ gì nên tớ muốn giúp cậu. Đây là thứ duy nhất mà tớ có thể ‘tổ chức’ được trong một thời gian ngắn. Có vẻ như nhảy bungee sẽ phải mất vài ngày đấy.”

Tôi lao vào cậu ấy bằng một cái ôm thật chặt. “Nhảy cầu với một sợi dây buộc ở cổ chân ư, tớ thấy hứng thú hơn đấy,” tôi có thể cảm thấy toàn bộ tóc tai tôi dựng đứng cả lên. “Thật không tin được là bọn mình lại đi xăm thế này.”

“Sao tớ lại phải xăm nhỉ?” Emelie đút tay vào túi chiếc áo Cardi. “Tớ rất, rất không thích mũi kim.”

“Bởi vì chúng mình làm cùng nhau,” Matthew kéo Em vào vòng ôm mặc dù cô ấy không muốn. “Và dù sao cậu cũng đã có một hình từ trước rồi.”

Cô ấy đáp bằng cách giơ ngón tay giữa[71].

[71] Thái độ khiêu khích.

“Vậy chúng ta sẽ xăm gì?” Tôi hỏi, nửa muốn vào đó và xăm trước khi mất tinh thần, nửa lại sợ hãi. Nếu Em đã xăm rồi mà cư xử như thế thì nó còn đau đến mức nào nhỉ?

“Tớ nghĩ là, chúng ta nên xăm hình gì đó thật bí hiểm và ý nghĩa,” Matthew bắt đầu. “Kiểu như khuôn mặt của James Franco[72] chẳng hạn. Nhưng tài năng nghệ thuật của tớ chỉ đến được mức này thôi.”

[72] Một diễn viên, đạo diễn, người viết kịch bản, nhà sản xuất phim và họa sĩ người Mỹ.

Cậu ấy giơ ra một mẩu giấy vẽ ba ngôi sao năm cánh xoắn xuýt nhau với những đường nét tinh tế. Chỉ có một từ duy nhất để nói về những đường cong này, đó là quá tuyệt vời.

“Ở đâu?”

Matthew đập lên trên vị trí trái tim một chút.

“Vai rồi,” Em thở dài. “Tớ cho là vậy.”

“Thật ư?” Tôi cố hình dung ra mẫu thiết kế trên làn da trần của mình. Vai không hợp lí lắm thì phải.

“Không lòe loẹt như hình xăm ở gần mông đâu,” Matthew nói và kéo áo phông của Emelie lên để lộ ra một hình xăm có dạng xoáy ốc ở phía dưới lưng cô ấy. “Thấy chưa?”

“Biến,” Em giật áo xuống mạnh đến mức nó suýt che hết chiếc quần sooc bò của cô ấy. “Hồi đó tớ mới mười bảy tuổi, hừm, ai mà chẳng làm thế chứ.”

“Cậu biết không, đó là cách những thành viên của Đức quốc xã lên nắm quyền đấy,” Matthew vừa nói vừa nhìn ra xa. “Làm thôi.”

“Đau lắm,” mười phút sau Matthew gào than. “Tớ không làm được đâu.”

Emelie yên lặng ngồi trên chiếc ghế ở góc xa căn phòng, người đàn ông vạm vỡ thứ nhất chuẩn bị xăm ngôi sao thứ ba cho cô ấy. Trong lúc đó, Matthew nằm trên giường ở giữa phòng và kêu thét inh ỏi. “Đau quá, đau quá, đau chết đi được,” cậu ấy lại bắt đầu rên rỉ.

Người đàn ông vạm vỡ thứ hai thở dài và bỏ kim ra. “Tôi đã nói với anh đây là vùng da nhạy cảm rồi mà. Tôi sắp xong rồi. Nên hoặc là im lặng để tôi làm nốt hoặc là tôi sẽ viết chữ ‘âm hộ’ lên trán anh đấy.”

Matthew cắn chặt răng và gật đầu bảo anh ta làm tiếp y như một kị binh cảm tử. Tôi ngồi yên lặng bên giường để cậu ấy bẻ gẫy tay mình trong khi chờ đợi một thợ xăm khác làm xong việc. Tất cả các hiệu xăm đều phải sơn màu đỏ sao? Và chẳng lẽ tất cả các thợ xăm đều phải để những kiểu đầu khiêu khích? Các bức tường dán chi chít những hình xăm mà các thợ xăm làm trước đó, hình như cộng đồng những người xăm ở London rất chuộng thánh giá, hoa hồng và ngực thì phải. Thế còn những hình xăm đáng yêu mà bạn thấy trên người các minh tinh thì sao? Liệu có phải bức tường chính là sự thử nghiệm cho những người chỉ bước vào để xăm hình chú vịt Tweetie Pie vào mắt cá chân?

“Xong rồi,” người thợ xăm vạm vỡ thứ nhất thông báo với Emelie. “Cô lại đây.”

“Đi nào,” tôi xì một tiếng rồi cố vặn tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Matthew và dũng cảm bước đến chỗ cái ghế. Em chuyển sang chiếc ghế khác, trông hơi nhợt nhạt nhưng ít ra cô ấy cũng không hét lên bi thảm. Không như một số người.

“Ổn thôi,” cô ấy nói, mặt nhăn lại khi người thợ đặt miếng vải lên chỗ mới xăm của mình. “Không tệ như tớ tưởng.”

Tôi nói với người thợ xăm điều mình muốn: cùng mẫu với Emelie và Matthew ở phía bên trong cổ tay trái và nhắm mắt lại khi anh ta đưa chiếc dao cạo lên vùng xăm. Sau đó anh ta khử trùng nó và lấy đồ nghề ra. Kim mới. Mực mới. Những công cụ với những tiếng vo ve ầm ĩ sẽ để lại sẹo cho tôi suốt đời.

“Cứ thở đi, chỉ mất một phút thôi,” anh ta trấn an tôi bằng một nụ cười. Bên dưới mái tóc thưa và những hình xăm kiểu đầu lâu hay phụ nữ trần truồng đủ loại, trông anh ta có vẻ khá đáng yêu: “Thật đấy, không đau lắm đâu, giống như bị xước da một chút thôi.”

“Tôi chịu được mà,” tôi nói, cố phớt lờ nhịp tim đang tăng lên và ép mắt mình nhắm lại. Nói thật, cái dao cạo làm tôi sợ hơn là mũi kim. Ít ra thì cũng là thế cho đến khi tôi nghe thấy tiếng mũi kim khởi động. Chẳng khác nào chiếc khoan của nha sĩ. Ôi, mũi khoan của nha sĩ chuẩn bị chọc vào làn da mỏng manh phía trong cổ tay của tôi. “Tôi sẽ chịu được.”

Và trong vài giây đầu tiên tôi đã làm được. Sau đó cơn nhức nhối bắt đầu. Theo sau là cảm giác không thể lờ đi về một cây kim đang cắt vào da thịt. Khốn thật.

“Cậu ổn chứ?” Tôi nghe tiếng Matthew hỏi. Tiếng nức nở phía bên đó chấm dứt có nghĩa là cậu ấy đã xong.

Tôi gật đầu thay câu trả lời chứ không thể nói được tiếng nào. Chuyện này không dễ chịu như việc ngồi trong salon và bị người ta hành hạ suốt cả buổi chiều. Nhưng tôi sắp có một hình xăm. Tôi, một hình xăm cơ đấy. Tiếp theo, chửi thề vào mặt giáo viên và hút thuốc đằng sau nhà để xe.

“Chà, trong lúc cậu đang bị vô hiệu hóa, tớ có một tin hấp dẫn đây.”

Chúa ơi. Lại gì nữa đây? Cậu ấy sắp chuyển sang Mexico với Joe. Cậu ấy sẽ đi tham gia chương trình Britain’s Got Talent. Cậu ấy có thai.

“Vậy chứ cậu có biết cả tớ và Emelie đều biết mật khẩu Facebook của cậu không?”

“Bỏ tớ ra khỏi chuyện đó,” Emelie hét lên trong phòng. Thợ xăm vạm vỡ thứ nhất cau mày trước sự to tiếng của họ. Anh ta có vẻ khá tinh tế đấy nhỉ!

“Tớ không biết, Matthew, không đâu,” tôi cắn chặt răng và chuẩn bị tinh thần cho điều tệ hại hơn xảy đến. Tôi có một cảm giác khủng khiếp, một cảm giác không liên quan gì đến những mũi kim đang kéo lê trên làn da tôi, rằng tôi biết cậu ấy chuẩn bị nói điều gì.

“Cũng không có gì to tát lắm, thật đấy. Dù sao thì cũng phải có chuyện xảy ra, và tớ vừa mới xúc tiến công việc nhanh hơn một chút. Tớ đã nhắn tin cho Ethan,” cậu ấy lùi lại đằng sau để tránh tầm đá của tôi. “Như cậu ấy.”

“Như tớ á?” Giọng tôi rít lên rất lạ. Nhưng chẳng có gì là bất thường khi bị mũi kim đâm vào người cả, phải không nhỉ? “Cậu đã làm gì?”

“Chẳng làm gì cả, tớ chỉ nhắn tin cho anh ta hỏi rằng anh có phải là Ethan Harrison từng chơi chung ban nhạc với cậu không và, cậu biết đấy, chào hỏi thôi. Hết.”

Không cần nhìn mặt cậu ấy tôi cũng biết cậu ấy nói dối.

“Rồi gì nữa?”

“Hết rồi! Thật.”

“Matthew?”

“Không có gì mà. Tuy nhiên, ừm, anh ta đã trả lời.”

Thợ xăm vạm vỡ số hai cuối cùng cũng mỉm cười.

“Xong cả rồi,” anh ta nói trong lúc lau đi giọt máu nhỏ và mực thừa. “Giữ vệ sinh nhé, một ngày chấm nhẹ thuốc kháng sinh vào chỗ xăm vài lần, rồi cô sẽ thật tuyệt vời. Sau đó đá vào hai hòn bi của thằng đó, tuy có hơi khốn nạn nhưng rất nên làm đấy.”

Tôi ôm anh ta cảm ơn nhưng thuốc giảm đau bủa vây cơ thể khiến cái ôm của tôi không được thật lòng cho lắm. Nếu tôi cảm thấy vui sau khi cắt tóc thì sau khi xăm mình, tôi cảm thấy quá tuyệt. Bỗng nhiên tôi hiểu ra làm thế nào mà người ta lại nghiện cái trò này đến thế.

Sau khi cả lũ đã xong xuôi, tôi không thể không nhìn vào dải băng trắng quấn quanh cổ tay. Matthew có vẻ rất hài lòng với mình. Emelie trông như thể sắp nôn.

“Đưa cậu ra ngoài nhé,” tôi vòng tay qua thắt lưng và dìu cô ấy ra cửa.

“Tớ trả cho, đừng lo,” Matthew gọi với sau lưng.

“Ờ, cậu trả,” tôi đáp. “Đừng lo.”

Sau khi Matthew thanh toán xong, chúng tôi tìm chỗ nào thoáng đãng nhất để giúp Emelie hồi tỉnh. Tôi im lặng dẫn đoàn quân thương tật đến mấy chiếc ghế băng bên ngoài Tate Modern[73]. Tôi không biết nói gì với Matthew. Tôi biết đích xác mình phải nói gì, nhưng nói như thế nào đây? Mất gần một tiếng đồng hồ ba đứa tôi mới xăm xong và đến khi chúng tôi đi qua South Bank[74], mặt trời đã lên quá cao rồi.

[73] Một phòng triển lãm nghệ thuật ở London.

[74] Một khu vực trong nội thành London, nằm sát bờ phía Nam của sông Thames.

“Tớ không tin là cậu lại làm thế,” tôi vò váy, tập trung tư tưởng vào cảm giác phấn chấn do hình xăm mới mẻ mang lại và cố lờ đi mong muốn giết người đang sôi sục trong đầu. “Cậu nghĩ cái gì thế?”

“Cậu biết là tớ cố không nghĩ ngợi khi chuyện có liên quan đến đàn ông mà,” cậu ấy nhún vai cạnh tôi trong lúc Emelie ngồi một mình ở chiếc ghế băng bên cạnh. Có vẻ như cô ấy cần vài phút nghỉ ngơi. “Tớ nghĩ chuyện đó sẽ tốt cho cậu. Anh ta rất đẹp trai, cậu đã biết anh ta từ trước, và anh ta đang ở nước ngoài. Tán tỉnh kiểu ấy rất an toàn mà.”

“Nói cho tớ biết chính xác cậu đã viết gì,” tôi thở dài.

“Không nhiều lắm,” Matthew đong đưa chân trên ghế. “Nói bình thường thôi, thật vui khi nhận được tin anh, anh đang làm gì thế, em đang làm cái này, vân vân và vân vân.”

“Cậu không nói mấy cái vân vân và vân vân sau khi đã hack Facebook của tớ và gửi email cho trai,” tôi nói trong lúc ép lon nước ngọt mát lạnh vào dải băng. “Chính xác thì cậu đã nói gì? Từng từ một ấy.”

“Không phải cậu tự đọc sẽ dễ hơn sao?” Matthew đưa cho tôi mấy lon Pepsi dành cho người ăn kiêng mà cậu ấy đã mua dọc đường. “Tớ không nhớ là mình đã nói gì nữa, cậu có iPhone cơ mà.”

“Không, cậu phải đọc to lên để tay tớ còn rảnh rỗi mà đấm vào một số bộ phận thích hợp. Nếu tớ cầm điện thoại và lon nước, tớ không thể làm được chuyện đó,” tôi sát lại chỗ Emelie, cô ấy vẫn ngồi yên, không mở được cái vòng trên chai nước. “Và làm nhanh lên, không thì nó chẳng còn là tin sốt dẻo nữa đâu.”

“Được thôi,” cậu ấy lấy điện thoại từ túi quần bò ra. “Nhớ này, tớ làm việc này cho cậu trước khi cậu trở nên kinh tởm đấy.”

“Sao cũng được, đọc đi,” tôi ôm Emelie gần hơn một chút và nhìn chăm chăm qua làn nước, trông theo những chuyến xe bus chạy ngược chạy xuôi trên đường. Nhà thờ St. Pauls lặng lẽ quan sát chúng từ trên cao. Thật đẹp.

“Chào, em không chắc anh có đúng là Ethan Harrison không, lâu quá rồi mà! Nhưng nếu là anh thì em là Rachel Summers, hồi nhỏ chúng ta từng chơi chung trong một dàn nhạc ấy. Em đang lang thang trên Facebook thì chợt nghĩ mình thử tìm anh xem sao. Nhắn cho em nếu là anh đấy nhé! Và em sẽ rất vui. Rachel, hôn, hôn, hôn.” Matthew giơ điện thoại ra trước mặt và đọc tin nhắn bằng giọng con gái rất buồn cười. Tất nhiên là, giọng cậu ấy vốn đã rất buồn cười rồi.

“Và anh ấy đáp ra sao?”

“Anh ta đáp ngay lập tức,” Matthew lại chuyển từ giọng nữ sang ngữ điệu Canada khủng khiếp mặc dù: a) cậu ấy đang ngồi cạnh một người Canada bản xứ và b) cậu ấy biết rất rõ rằng Ethan lớn lên ở vùng Surrey nước Anh chứ không phải ở Canada để mà nói cái giọng ấy. “Chào Rachel! Phải, anh đây! Thật vui khi nhận được tin em!”

“Cậu không nhất thiết phải phóng đại những chỗ cảm thán đến vậy,” không chối bỏ được nữa, tim tôi đang đập thình thịch đây này. Ethan Harrison quái đản kia. Ethan Harrison nghĩ rằng thật vui khi nhận được tin tôi. Hoặc từ một tên gay hai mươi chín tuổi đang giở trò bịp bợm trước mặt tôi.

“Kệ đi, loại đàn ông đích thực nào mà chẳng phấn khích như thế trong đời cơ chứ? Chào Rachel! Phải, anh đây! Thật vui khi nhận được tin em! Mọi chuyện thế nào rồi? Anh đã cố tìm em ở trên này nhưng không thấy. Hình như ở Anh có rất nhiều Rachel Summers hay sao ấy. Vậy em thế nào rồi? Cưới rồi chứ? Có con chưa? Vẫn ở Surrey hả? Anh chuyển đến Toronto sau khi nhận được chứng chỉ A, lúc bố anh nhận việc ở đây. Nơi này thật tuyệt. Bây giờ anh đang là giáo viên dạy nhạc cấp ba - ai tin được cơ chứ, khi mà anh chơi thật tệ trong dàn nhạc, nhỉ? Lol[75]!”

[75] Laugh out loud: cười lớn.

“Lol á?”

“Lol.”

Ừm. Không chắc là bố của các con tôi sẽ Lol.

“Và nhớ hồi âm cho anh nhé, anh rất vui được nghe tin em.”

“Tớ phải ném cái điện thoại của cậu xuống con sông chết tiệt kia,” tôi nói. Theo lí tưởng thì tôi không được phép cười xếch đến tận mang tai trong khi nói nhưng đúng là ăn mày lại còn đòi xôi gấc.

“Làm đi, tớ cần nâng cấp nó mà,” cậu ấy huých nhẹ tôi.

“Cậu đáng bị xử bắn mới phải,” tôi chạm vào rìa dải băng quấn. “Cậu có nghĩ là tớ tháo được rồi không?”

“Ừ, cũng lâu rồi mà.”

Nào đã được một tiếng.

Matthew kéo cổ áo sơ mi, cởi vài nút trang trí để nhìn vào hình của mình. “Eo, vẫn đang chảy máu này.”

“Đồ đàn bà,” tôi cố không nhăn mặt trong lúc kéo tấm băng của mình. Ba ngôi sao nhỏ màu đen đứng cạnh nhau nổi bật, tương phản với màu da nhợt nhạt của tôi. “Không tin nổi là chúng mình đã đi xăm đấy.”

“Tớ biết,” Matthew đáp và dán miếng băng trở lại. “Bọn mình nên đi đâu đó kiếm chút rượu táo để uống trong công viên trong lúc hút một bao Lambert & Butler hay đại loại vậy.”

“Thôi nào mọi người, điều khoản số bốn. Mấy ngày nay bận chết đi được.”

“Chúc mừng cái nào,” Matthew đưa lon Pepsi cho tôi. “Cậu có thấy khác không? Bây giờ cậu đã đi được một phần ba quãng đường trở thành một người độc thân thực thụ rồi đấy.”

“Nói thật là tớ thấy quá tuyệt,” tôi nói. “Như kiểu tớ có thể làm được mọi việc ấy.”

Cổ tay tôi đau. Đầu tôi ong ong. Tôi muốn nhìn hình xăm của mình. Vì tôi có một hình xăm.

“Cậu làm được,” Matthew đáp rồi xoa lưng tôi. “Đó là mục đích của bản danh sách mà, phải không? Nhằm giúp cậu nhận ra điều đó.”

“Đúng vậy,” tôi chầm chậm gật đầu. “Và tớ không thể nói cho cậu biết tớ hài lòng thế nào khi bệnh OCD của tớ được chấp nhận.”

“Tớ nghĩ là nhảy bungee trên cầu Wesminster không phải ý hay đâu, hai việc trong một ngày là đủ rồi, phải không?” Matthew đặt tay lên vai tôi.

“Simon ghét hình xăm lắm,” tôi nói. “Anh ta sẽ ghét cái này cho mà xem.”

“Oài, cậu làm thế này đâu phải vì hắn,” Matthew nhắc tôi. “Cậu làm vì bản thân cậu. Vì cậu muốn làm thế. Từ nay trở đi cậu phải đưa ra quyết định như thế. Nhớ kĩ lấy điều đó mỗi lần cậu định làm gì.”

“Và tớ hoàn toàn có thể gạch nó trong danh sách,” tôi hào hứng. Cẩn thận quá mức với cái cổ tay, tôi lôi ra tờ khăn ăn nhàu nhĩ, tìm bút mực đen và trịnh trọng gạch ngang một đường qua “Đi xăm mình”.

“Cậu còn thanh lí đống quần áo, tút lại nhan sắc, và, Emelie đã kể cho tớ nghe về nỗ lực tập thể thao của cậu,” cậu ấy nói và xoa đầu tôi. “Cậu đang làm rất tốt.”

“Cậu cũng thế,” tôi huých vào sườn cậu ấy. “Nói thật đi, tối qua cậu vui vẻ gì thế?”

Sau vụ Stephen Gate, Matthew chưa cho phép người đàn ông nào bước vào ngưỡng cửa nhà mình. Không phải là vì cậu ấy chưa vào nhà họ, mà đơn giản là cậu ấy chưa thể chấp nhận nổi ý tưởng để ai đó sống trong căn hộ của mình và Stephen. Chuyện đó có thể hiểu được, ít ra là bây giờ.

“Bạn thôi,” cậu ấy trả lời qua quýt. “Chúng ta sẽ giải quyết chuyện của tớ sau khi đã xong việc với cậu, đừng lo.”

“Ừm, tớ ba mươi ba tuổi rồi và đã thành công được một phần ba trong việc trở thành một người độc thân so với hôm thứ Bảy, do đó tớ có ba mươi ba phần trăm thời gian để lo cho cậu,” tôi nói hơi tự hào. “Tuy nhiên chúng ta đang vướng phải những việc khó khăn. Chắc phải chờ đến mai thôi. Hình như tối nay Emelie và tớ sẽ đi chơi, làm từ thiện thì phải, và cô ấy nói tớ phải mặc thật diện. Sẽ mất thời gian đấy.”

“Nghe khó gớm,” cậu ấy đáp. “Mặc kiểu con gái á?”

“Kiểu con gái. Và không đơn giản chỉ là mặc váy thôi đâu, cả một vấn đề đấy,” tôi xác nhận trong lúc cẩn thận cất cái khăn ăn vào túi xách. “Em, về nhà được chưa? Tớ thấy thèm một hộp Marks & Sparks Rocky Road[76] rồi đấy... ôi, khỉ thật, Matthew.”

[76] Bánh sô cô la nhân hạt điều của Marks & Sparks.

Ở bên ghế đối diện, Em sụp về đằng trước, đầu kẹp giữa hai đầu gối và dưới chân cô ấy là một đống nôn mửa rất hấp dẫn.

“Emelie, cậu không sao chứ?” Tôi hỏi và lao sang, cúi xuống bên cạnh cô ấy, rất, rất cẩn thận để tránh bãi nôn. Đôi giày mới. Giày da bóng mới. “Em?”

“Tớ nôn.”

“Phải,” tôi vén tóc ra khỏi mặt cô ấy. Em chưa nôn ra tóc. Tốt rồi. “Nhưng không sao đâu.”

“Khỉ thật,” cô ấy thì thào. “Nôn với chả mửa.”

“Matthew!” Tôi gọi với về phía chiếc ghế nhưng chỗ tôi vừa ngồi đã bị thay thế bởi một người đàn ông cao lớn mặc quần đùi, anh ta đang tự tán thưởng mình và cố đưa cho Matthew một mẩu giấy. Chúa ơi. “MATTHEW.”

Có tiếng cười rúc rích, mẩu giấy được nhận, theo sau là một cái bắt tay kì lạ, sau nữa là một khuôn mặt như sấm sét huỳnh huỵch tiến về phía tôi.

“Sao?” Cậu ấy hỏi và nhìn Emelie đầy vô cảm. “Cậu ấy bị sao thế?”

“Cậu ấy ốm rồi,” tôi nói rồi vuốt tóc Emelie - hành động được cả thế giới công nhận là đang an ủi một người bạn bị nôn mửa. “Tụi mình phải đưa cậu ấy về.”

“Căn giờ chuẩn đấy,” Matthew cúi xuống đỡ Emelie rồi vác cô ấy lên vai. Việc này dẫn đến chuyện cô ấy nôn ra lưng cậu ấy. “Hay thật.”

Tôi ngoan ngoãn theo sau, đi chầm chậm và túm tóc cô ấy thành một mớ trên đầu. “Thậm chí cậu ấy còn chưa uống rượu đấy nhé.”