Chương 12 - Phần 1.
Matthew đã rất hài lòng khi nhận được cuộc gọi của chúng tôi từ sở cảnh sát nhưng lại kém vui khi hai đứa tôi nhờ mang giúp chứng minh thư đến. Vấn đề thường gặp với những chiếc túi xách đi chơi đêm là chúng không cho phép người sử dụng mang theo giấy tờ. Và tôi lại không chuẩn bị tinh thần để bị bắt nữa.
“Khi bọn mình viết là phạm pháp thì nghĩa là bọn mình chỉ xoáy vào một số việc nào đó,” Matthew ngáp trong lúc taxi chở cả bọn về nhà. Cậu ấy không nhất thiết phải xuất hiện trong bộ đồ ngủ nhưng dù sao tôi cũng rất cảm kích. “Đi quá tốc độ cho phép. Hay bỏ mèo vào thùng rác chẳng hạn. Chứ không phải bật chuông báo cháy ở khách sạn The Savoy và đấm vào mặt một siêu mẫu.”
“Emelie đấm vào mặt siêu mẫu chứ,” tôi giải thích. “Và tớ không bấm chuông báo cháy ở The Savoy. Không có nhân chứng, chỉ có lời cáo buộc của Ana nhằm vào tớ và như viên cảnh sát đáng yêu đã nói, cô ta hơi có vấn đề về tâm thần. Đó rõ ràng là một tai nạn mà.”
Em ngồi yên lặng giữa hai đứa tôi. Cô ấy nhìn chằm chằm về phía trước, choáng váng và bối rối.
“Tớ rất vui vì cậu đã coi trọng chuyện làm mới mình,” cậu ấy đáp. “Nhưng nhớ là khi viết thư cho Simon, cậu không được đem cái tinh thần của một trinh nữ sẵn sàng hiến tế ra đâu nhé, được chứ?”
“Được.” Nghe như một thỏa hiệp ấy nhỉ. “À, Dan còn định hôn tớ nữa.”
“Cái gì cơ?” Emelie tỉnh lại sau cơn rối loạn tinh thần còn Matthew làm đổ cà phê lên lưng ghế sau của người lái.
“Xin lỗi,” cậu ấy xoay mạnh người tôi lại. “Dan định hôn cậu ư? Trước hay sau vụ ẩu đả?”
“Trước,” tôi xoa vai và nghĩ đến cơn ớn lạnh dọc sống lưng khi anh ta chạm vào mình. “Bọn tớ nói chuyện, sau đó anh ta dựa vào lan can. Sau đó thì hành động. Và Ana cho rằng anh ta nghĩ tớ bị anh ta ám ảnh.”
“Chả có ai bị ám ảnh vì hắn ngoại trừ bản thân hắn cả,” Matthew chế giễu. “Dù có hấp dẫn hay không, hắn cũng là một tên khốn chỉ biết tự yêu mình.”
“Tớ biết,” tôi trầm ngâm gật đầu. “Cô ta nói rằng lúc nào hắn cũng kể về tớ.”
“Eo ơi,” Em phụ họa. “Kì cục làm sao. Mà điều quan trọng là, anh ta hôn giỏi chứ?”
“Thực ra tớ đã hôn Dan đâu,” và mình hoàn toàn không hề hối hận về sự thật đó, tôi tự nhắc mình. “Tớ ngăn anh ta lại mà.”
“Ồ,” cô ấy có vẻ thất vọng. “Ồ!” sau đó lại vui mừng một cách kì lạ.
“Chàng trai ở quầy bar ấy, anh ta có tìm cậu đấy,” cô ấy chiếu ánh sáng điện thoại vào túi xách. “Anh ta nói mình đi vệ sinh và khi trở ra thì cậu đã đi rồi. Anh ta đưa số cho tớ này. Ashley hay là gì nhỉ?”
“Asher,” tôi nói và cầm lấy mẩu giấy. Oa. Đúng là anh ta đi vệ sinh thật. Tôi đã bỏ một anh chàng giáo viên dạy yoga hấp dẫn biết nói thật để suýt bị hôn bởi một tên nhiếp ảnh gia kiêu ngạo và lăng nhăng. “Oa.”
“Điều kì diệu của bản danh sách,” Em khua tay xung quanh và kêu những tiếng như ma quỷ. “Gọi cho anh ta. Ngày mai. Nếu không tớ sẽ làm đấy.”
“Tớ nghĩ lúc vắng mặt tớ, hai người đã nói chuyện đủ rồi,” tôi nói trong lúc dựa đầu vào vai Matthew và nhìn những ánh đèn London vụt qua cửa kính. Lạ thật, tôi thấy thấm mệt. “Tớ sẽ gọi cho anh ấy.”
Buổi sáng thứ Năm, Matthew và Em thức dậy khá sớm trong khi tôi còn nằm ườn trên giường, cố hình dung xem tối qua chuyện gì đã xảy đến với mình. Chuyện gì đã xảy đến với Dan. Và liệu tôi có thể đi làm lại hay không. Ít ra tôi cũng còn một mối bận tâm khác nữa. Một lời mời kết bạn trên Facebook của Ethan. Tôi nằm nhìn chăm chăm vào điện thoại, hạnh phúc ngắm các bức ảnh và hoan hỉ khi không thấy có những “bức ảnh quan trọng” khác. Nếu không vì anh ấy rất cởi mở tiết lộ rằng mình hứng thú với phụ nữ, tôi sẽ khá lo lắng. Và sự thật là vậy, tôi săm soi kĩ từng kiểu ảnh một. Ethan leo núi. Ethan chạy trong một cuộc thi. Ethan dắt chó đi dạo trên bờ biển. Cảm ơn anh, Mark Zuckerberg[94], mọi tội lỗi của anh đã được tha thứ.
[94] Người sáng lập ra mạng xã hội Facebook.
Tôi bấm nhanh một tin nhắn ngắn, tận hưởng cảm giác náo nức trong lòng.
“Chào Ethan, em cũng rất vui khi nhận được tin anh. Thật không thể tin được là anh lại đang ở Canada nhưng em hoàn toàn tin rằng anh là một giáo viên dạy nhạc, hồi còn chơi trong dàn nhạc, anh luôn là người giỏi nhất mà.”
Có tệ quá không nhỉ? Không, tôi khom người lại. Có gì sai đâu khi bạn vuốt ve cái tôi của các chàng trai nhỉ?
“Cũng tự nhiên thôi, em không theo con đường âm nhạc. Hiện giờ em là một chuyên viên trang điểm, sống ở London, em ở cùng phòng với người bạn thân nhất của mình ở Islington, vui lắm.”
Nói chính xác thì chuyện này cũng đúng. Emelie có nhà riêng nhưng kể từ hôm Simon bỏ đi, cô ấy chưa ngó qua nhà một lần, thú vị thật.
“Gia đình anh vẫn ở đây chứ?”
Tạm dịch ra bản tệ nhất thế giới là “Anh có thường xuyên về đây không?”
“Bức ảnh chụp anh và chú chó đáng yêu lắm. Em vẫn luôn muốn nuôi một con. Thế nhé, em phải đi rồi, hôm nay bận quá - hồi âm sớm nha!”
Kết thúc tin nhắn bằng bốn lời trắng trợn. Hoàn hảo.
Sau năm phút lượn lờ trên Facebook, tôi trườn người qua giường để tìm túi xách và lấy ra quyển sổ với cây bút. Danh sách những việc cần làm của một cô nàng thất tình đang tiến triển rất thuận lợi, nhưng hôm nay là ngày dành cho những việc bình thường. Thật là kì lạ, suốt từ năm 1998 đến nay, chưa có ngày nào mà tôi không viết ra danh sách những việc cần làm cả. Kể cả những ngày nghỉ tôi cũng viết, mặc dù tất cả những việc phải làm chỉ là ra bãi biển và uống thứ cocktail màu mè khủng khiếp nào đó. Thực ra, đó là công việc yêu thích của tôi, thậm chí ngay cả khi Em cố làm tôi cụt hứng bằng cách phàn nàn rằng ghi chép lại tàn tích của một vụ chè chén chẳng ích gì cho việc giải quyết dư vị khó chịu của nó. Viết ra giúp đầu óc tôi không nghĩ đến những điều điên cuồng như kiểu chuyển đến Toronto và sinh ra những đứa con xinh đẹp biết chơi khúc côn cầu trên băng và phát âm “về” thành “vè”, do đó tôi lại bắt đầu viết một danh sách mới. Sinh nhật Matthew vào thứ Bảy và theo giao kèo từ trước, tôi buộc phải tổ chức cho cậu ấy một bữa tiệc. Thông thường việc này diễn ra ở quán rượu vì tôi thiếu kĩ năng của một bà chủ nhà còn Simon thì gắt gỏng khi tìm thấy đĩa nhạc của King Prawns[95] dưới gầm ghế sofa một tuần sau đó.
[95] Một ban nhạc nổi tiếng ở Anh những năm 1990 và đầu những năm 2000.
Nhưng không phải năm nay. Năm nay tôi sẽ tổ chức cho cậu ấy một bữa tiệc đường hoàng, để chấm dứt tất cả những tiệc tùng trước đây và cũng sẽ chẳng còn chiếc đĩa kiểu Iceland nào nữa. Ồ không, năm nay chúng tôi sẽ gọi M&S[96]. M&S và đủ rượu để khiến Mel Gibson[97] say túy lúy không đứng lên nổi. Hoặc là một cô nàng nào đó trong nhóm Girls Aloud[98] thích chè chén. Tôi không bao giờ nhớ nổi tên cô ta.
[96] Marks & Spencer - công ty chuyên cung cấp thực phẩm cho các buổi tiệc ở Anh.
[97] Diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất phim người Mỹ.
[98] Một nhóm nhạc gồm năm cô gái ở Anh, thành lập năm 2002.
Việc đầu tiên trước nào - mời qua mạng - chỉ còn hai ngày nữa là đến buổi tiệc, xem ra Facebook lại là lựa chọn tốt nhất. Bọn tôi đã hai mươi tám rồi, thứ Bảy không phải là thời gian để vui vẻ. Thứ Bảy là để dành cho Nhân tố X[99] và những chuyện gia đình bắt buộc bạn phải tham gia. Sau khi tha thiết mời tất cả những người Matthew từng gặp, tôi sẽ phải bắt tay vào những danh sách cụ thể. Cả đêm qua tôi đã bị tù đày nên tôi đáng được nghỉ ngơi mới đúng. Ôi, nghỉ ngơi ư? Danh sách thực phẩm cần mua, danh sách rượu cần mua, danh sách quà cáp cần mua. Tôi còn phải mua váy để đến đám cưới bố mình nữa chứ. Chiếc váy lụa màu tím mà tôi trưng dụng khắp nơi sẽ không dùng được nữa. Giá mà tôi có được công việc bộn tiền và nổi tiếng ở Sydney thì hay biết bao...
[99] Nguyên văn: X Factor - nhân tố quan trọng, mang tính quyết định, ý nói người quan trọng.
Lâu lắm rồi tôi nhận ra rằng mình thực sự quan tâm đến chuyện ăn mặc. Tất cả quần áo mới của tôi được treo dọc thanh treo rèm cửa - chỗ tôi có thể nhìn thấy chúng - chỗ chúng có thể chắn nắng cho phòng ngủ của tôi. Chẳng khác nào một chi nhánh tuyệt đẹp của hãng Oxfam[100]. Hôm nay mặc gì nhỉ? Tôi chọn một cái váy hoa lá và đi nhón chân vào phòng khách để ngắm mình trong gương. Chân ngắn nên tôi phải leo lên ghế sofa để nhìn cho rõ. Và cũng không đến nỗi nào. Mái tóc ngắn bao quanh vai tôi và chiếc váy in hoa văn xinh xắn ôm lấy bờ vai thon mảnh bằng hai quai váy đáng yêu. Phép màu tuyệt diệu nhất là, bằng cách nào đó, chiếc váy tạo ra một vòng eo thon ở đúng chỗ Chẳng Có Eo Gì Hết. Nếu có ai đó mặc chiếc váy này thì nó quả là quá ngắn, nhưng vóc người nhỏ của tôi khiến tôi rất hài lòng. Trông thật tuyệt. Nhưng. Trừ khi trắng bệch như xác chết đang là mốt năm nay. Và vì là một chuyên gia nên tôi khá chắc chắn rằng điều đó không bao giờ đúng. Đứng yên trên sofa, tôi mở hộp trang điểm của mình và bắt đầu trình diễn.
[100] Một liên minh quốc tế của 15 tổ chức làm việc tại 98 quốc gia trên toàn thế giới để tìm giải pháp lâu dài cho nghèo đói và bất công. Oxfam có rất nhiều chi nhánh bán các mặt hàng từ thiện.
Một chút phấn nền, rất nhiều phấn hồng, một chút mascara, có lẽ là kẻ mắt màu xanh nhỉ? Tôi không biết liệu có phải chỉ vì cô gái trong gương đang dần trông giống một con người hay vì tôi chưa làm việc này một cách chuyên nghiệp trong vòng ba ngày liền hay không, nhưng tự trang điểm cho mình thật thú vị. Tôi âu yếm nhìn hộp phấn mắt MAC nhiều màu, vuốt ve hộp phấn hồng hiệu Nars có vỏ bọc cao su, mỉm cười ngọt ngào với son bóng của Lancome. Tôi phải thôi ngay việc nghĩ rằng trang điểm là một công việc cực nhọc và buồn tẻ, cũng như mọi thứ khác nữa. Có lẽ nếu tôi giỏi quảng bá cho công việc của mình, tôi còn viết cả sách ấy chứ. Tôi chẳng cần Dan đưa tôi đi Sydney nữa, tôi rất giỏi chuyên môn cơ mà. Chỉ cần một lời giới thiệu của Veronica, các tổng biên tập sẽ gọi điện để hỏi về cuốn sách của tôi. Rachel Tóc đỏ đã lên tiếng.