← Quay lại trang sách

Chương 12 - Phần 2.

Trước khi ra khỏi nhà, tôi dành vài phút nghĩ về món quà sinh nhật tặng Matthew. Thường thì việc mua quà cho bạn thâm giao là việc rất dễ dàng nhưng với Matthew thì bất khả thi. Nếu bạn tặng cậu ấy mấy bộ chăm sóc da, cậu ấy sẽ nghĩ rằng bạn cho là cậu ấy đã già. Cậu ấy thích ăn uống nhưng lại dị ứng quả hồ đào. Cậu ấy thích kẹo nhưng nếu bạn mua chocolate, bạn đang tìm cách làm cậu ấy béo ị. Và mặc dù yêu âm nhạc, cậu ấy là một kẻ hợm hĩnh rất rất rất kinh khủng với thể loại nhạc pop, thế nên đĩa CD không phải là lựa chọn tốt. Có lẽ nên mua đĩa ở Vintage Vinyl, nhưng dù có như vậy thì cái đĩa cũng phải thật mới. Và không được mang tính châm biếm. Vậy thì vinyl[101] là một lựa chọn. Có một điều duy nhất mà tôi chắc chắn cậu ấy sẽ thích, đó là hình nộm của chính mình. Và nếu mọi thứ trên đều thất bại thì còn một giải pháp: món quà mà cậu ấy yêu cầu hàng năm - whiskey và tạp chí khiêu dâm cho dân đồng tính. Món quà được tặng hàng năm.

[101] Đĩa vinyl là loại đĩa dùng kim đọc tiếp xúc vào mặt đĩa cho chất lượng âm thanh trung thực và tốt hơn đĩa CD. Loại đĩa nhạc này xuất hiện lần đầu tiên năm 1948 và rất phổ biến nhiều năm sau đó, nhưng rồi chúng mất dần cùng sự bùng nổ của internet.

Vinyl.

Đĩa vinyl của Simon.

Tôi nhảy từ trên sofa xuống và phóng thẳng đến kệ đĩa ở góc phòng. Cách đây vài năm, Simon cứ khăng khăng đòi mua chiếc bàn quay và từ đó, anh ta sưu tầm những đĩa vinyl hiếm để khoe khoang mỗi khi em trai tôi hay bất kì người bạn mê nhạc nào của anh ta ghé chơi. Đến nỗi họ cũng phải nhận ra là anh ta chuyên về dòng nhạc những năm sáu mươi. Trong thực tế, tôi biết loại nhạc duy nhất được mở trong chiếc iPod của anh ta là album đầu tiên của Lady Gaga và bản thu âm cuối cùng của Coldplay. Ngay cảParachutes[102] cũng không. Chỉ có từng ấy. Thêm bản thu âm siêu độc và quý giá của Beatles - chiếc đĩa mà Simon ấp vào ngực rồi khóc nhè như một đứa trẻ cho đến khi mẹ anh ta tặng nó cho anh ta thì mới thôi. Ừm. Không được đau lòng khi đem nó đi bán, đúng không nhỉ? Có lẽ tôi đang giúp anh ta cũng nên. Và nếu tôi có thứ gì đó vô cùng giá trị trong nhà, tôi sẽ bị ăn trộm mất. Anh ta sẽ cảm thấy rất tệ hại nếu tôi bị trộm và giết lúc nửa đêm bởi vì anh ta đã để tôi một mình cô đơn với chiếc đĩa Beatles quý hiếm. Tôi nên mang nó đi bán. Dù sao thì tôi cũng sẽ đến Soho[103]. Nhét chiếc đĩa vào túi, tôi ra khỏi nhà, cảm thấy phấn chấn kì lạ.

[102] Album đầu tay của Coldplay.

[103] Một khu vực ở London, rất nổi tiếng với các buổi biểu diễn ở nhà hát, quán rượu, cộng đồng gay, câu lạc bộ và quán ăn.

Với tôi, lúc nào Soho cũng có vẻ như một góc lạ của London. Đủ gần đường Oxford để du khách có thể vô tình lang thang, hòa với tầng lớp bình dân - những người không đủ mạnh dạn để chuyển cơ sở kinh doanh của mình ra khỏi phía Đông và tất nhiên là toàn dân gay nằm đè lên nhau. Cũng không hẳn là như vậy. Ít ra thì ban ngày ban mặt họ cũng không làm thế. Hầu hết thời gian của tôi trên những con đường toàn sỏi của Soho là ở những khách sạn bình dân trong những lần chụp ảnh hoặc tụ tập ở Friendly Society cùng Matthew và Stephen. Lúc không vui, chúng tôi thường đến quán O Bar chừng một tiếng đồng hồ rồi tôi sẽ ra ngoài và lặp lại quá trình với Emelie ở Floridita trước khi cùng Simon đến Wagamama[104] ăn mì ở góc phố. Có lẽ tôi hơi nhạt nhẽo. Nhưng hôm nay Soho chỉ có một ý nghĩa duy nhất: mua đồ cho buổi sinh nhật. Quyết tâm bù đắp lại những tháng ngày chỉ biết đến quần lót ống rộng và bia bọt (năm trước tôi rất bận. Và rất lười nữa), tôi đến Vinyl Junkies[105] để tìm thứ gì đó thật đặc biệt.

[104] Một cửa hàng bán mì sợi kiểu Trung Quốc ở London.

[105] Tên một cửa hàng bán đĩa vinyl ở London.

Cửa hàng băng đĩa không sinh ra để dành cho con gái. Đó là sự thật. Cũng như cửa hàng truyện tranh, giải đấu Dungeons & Dragons[106] và đọc báo trong nhà vệ sinh, cửa hàng băng đĩa, đặc biệt là các cửa hàng chuyên về đĩa vinyl, là tài sản của nhiễm sắc thể Y. Tôi thấy khó chịu ngay khi bước chân vào cửa, chỉ ước mình mặc quần jean và giày thể thao thay vì váy và chì kẻ mắt. Hai người đàn ông trung tuổi, một hói, một rậm, đều ghét đàn bà, nhìn tôi như thể tôi là một đứa ngu ngơ trước khi tôi kịp mở mồm.

[106] Giải thi chạy hàng năm tổ chức ở Gen Con - Mỹ.

“Chào,” tôi nở nụ cười đẹp nhất theo kiểu làm-ơn-đừng-cười-vào-mặt-tôi-hay-lột-trần-tôi-ra.

Họ đáp lại bằng cái gật đầu ra vẻ cô-không-may-rồi-bé-con.

“Tôi đang tìm một chiếc đĩa,” tôi nói the thé. “Để làm quà sinh nhật.”

Họ đưa mắt nhìn nhau.

“Phải rồi,” người hói đáp. “Chúng tôi có rất nhiều đĩa. Cô muốn mua loại nào?”

Tuyệt. Họ đã chắc chắn tôi là một con khờ. Sao tôi lại không rủ Paul đi cùng cơ chứ? Biết đâu nó lại có mối giao hảo với những kẻ khốn này.

“Bạn tôi khá thích nhạc pop,” tôi nói thêm trong lúc nhìn chằm chằm vào các tủ kính sau quầy hàng. “Cậu ấy rất thích...”

Chúa ơi, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Tại sao? Tại sao? Đừng nói, Rachel. Không được phép nói. “Cậu ấy rất thích âm nhạc.”

Cả người hói và người rậm đều không trả lời. OK, chỉ còn một cách duy nhất để cứu vãn tình hình. Bới trong túi xách, tôi lôi ra cái túi bọc nhựa của mình.

“Tôi không nghĩ là chúng tôi lại chưa có cái đĩa mà cô em có,” gã có tóc nói. Đây là điều buồn cười nhất mà gã đầu hói từng nghe.

Nghiêng đầu và khẽ mỉm cười, tôi bóc bìa đĩa của Cheryl Cole[107] ra và để lộ tính hào phóng của mình. Ồ, các ông sẽ để ý đến nó chứ? Đột nhiên tôi thu hút sự chú ý của cả hai gã mê âm nhạc.

[107] Một ca sĩ nhạc pop và R&B, nhạc sĩ, vũ công diễn viên và người mẫu của Anh - một thành viên của nhóm Girls Aloud.

“Tôi băn khoăn không biết các ông có thể xem xét cái này cho tôi được không,” tôi đặt chiếc đĩa lên quầy hàng hết sức cẩn thận. John, Paul, George và Ringo[108] ngước lên mỉm cười với tôi.

Rõ ràng là những người này không thể giao tiếp mà không mỉa mai người khác nên tôi cho sự yên lặng của họ là đồng ý.

[108] Các thành viên trong ban nhạc The Beatles.

“Đây là đĩa của mẹ tôi,” tôi nói dối một cách không cần thiết. “Tôi muốn các ông định giá nó giúp tôi. Tất nhiên là tôi đã tìm kiếm trên mạng rồi.”

Tôi có tìm trên mạng đâu.

“Ừm, chà,” gã đầu hói đến để cầm nó lên nhưng lại dừng lại, nhìn tôi như xin phép. Tôi gật đầu và thầm lặng tận hưởng hương vị của quyền lực. “Tôi không biết, nó hiếm lắm đấy.”

“Bao đựng tốt,” gã tóc rậm bắt đầu tự động đánh giá. “Chất liệu vinyl gương. Nhập khẩu từ Canada. Rất tuyệt.”

Có lẽ đó là một dấu hiệu, tôi thầm nghĩ trong lúc họ “ừm” và “à há”. Mọi con đường đều dẫn đếnCanada. Có lẽ tôi nên bán chiếc đĩa này và mua vé máy bay sang chỗ Ethan - nơi chúng tôi sẽ yêu nhau và kết hôn ngay lập tức. Có ý nghĩa ra phết đấy chứ, phải không nhỉ?

“Tôi nghĩ là chúng tôi sẽ trả cô năm trăm tờ[109],” gã nói mà không bỏ chiếc đĩa xuống.

[109] Nguyên văn “quid” - tiếng lóng, bằng một đồng bảng Anh.

Cho đến giây phút đó, khoảnh khắc tự hào nhất trong đời tôi là khi tôi cầm chùm chìa khóa mở căn hộ mới của mình. Hoặc là lần tôi quan hệ mà không cởi quần áo[110] với James Franco trên ghế trang điểm. Đây không phải là lúc vồ lấy tiền của gã tóc rậm và chạy biến. Năm trăm tờ ư? Có thật không đấy?

[110] Hình thức quan hệ tình dục trong đó hai người cọ xát vào nhau trong khi vẫn mặc quần áo.

“Ồ,” tôi nhún vai và giơ tay ra lấy đĩa. “Có lẽ tôi sẽ bán được giá hơn trên eBay[111]. Dù sao cũng cảm ơn.”

[111] Trang bán hàng trên mạng.

“Tám trăm nhé,” gã đầu hói nói nhanh.

“Ừm.”

“Tám trám năm mươi. Hết giá rồi đấy.”

Tôi cố hết sức để tỏ ra không khuất phục trong lúc cân nhắc các lựa chọn của mình. Một mặt, đây là hành động ăn cắp. Nhưng mặt khác, Simon là một tên đê tiện đã nhẫn tâm bỏ lại tôi cùng chiếc đĩa như kiểu gợi ý cho tôi bán nó đi. Phải không nhỉ? Và tôi thì rất thích tám trăm năm mươi bảng.

Tóc rậm và Đầu hói đang ngồi ở mép ghế. Cắn môi, vuốt lại chiếc váy kẻ sọc và đặt túi xách lên vai, tôi nhún vai.

“Xong.”

Bước ra hòa mình vào ánh nắng mặt trời, tôi thấy hơi choáng váng. Tôi có gần chín trăm bảng trong túi xách. Tôi lấy cuốn sổ ra, kiểm tra danh sách các đồ cần mua để trấn tĩnh lại, nhưng thay vì tìm thấy bản danh sách, tôi chỉ thấy số tám trăm năm mươi bảng. Điều tệ hại nhất là tôi lại chẳng thấy tệ gì cả. Chẳng có lấy một tí hối hận. Anh ta đã không động đến cái đĩa từ lúc mang nó về nhà cách đây hai năm, anh ta sẽ chẳng bao giờ biết là nó đã mất. Mong là vậy.

Lách vào một cửa hàng bán rau quả trên phố, tôi quay trở lại phố Berwick, tránh không đụng mặt với một người đàn ông cực kì nóng bỏng. Chúng tôi cứ loay hoay tránh nhau mất một lúc, mãi sau anh ta mới cười và nhảy lên đường.

“Xin lỗi,” tôi nói. Tôi ghét trò chuyển động hết phải sang trái. Tại sao chúng ta không thể thống nhất rằng mọi người nên đi bộ bên tay trái nhỉ? Như kiểu trên cầu thang của tàu điện ngầm ấy?

“Không có gì, thiên thần ạ,” anh ta mỉm cười lại. Tại sao mọi người lại không thể thân thiện như một chàng gay đi lang thang quanh khu Soho vào giữa sáng thứ Sáu nhỉ? Tôi băn khoăn, suýt nữa thì vướng phải một tình huống tương tự với một người đàn ông mặc vest bộ dạng cáu kỉnh. Dân gay thật đáng yêu.

Trừ khi bạn quên mua quà sinh nhật cho họ. Ôi, chó thật. Tôi không thể quay trở lại cửa hàng bán đĩa đó được, không phải lúc này - khi tôi đang chiến thắng. Vậy là chỉ còn một lựa chọn duy nhất. Nhìn lên, tôi định vị được ngay xuất phát điểm của những chiếc quần sooc của dân đồng tính nam. Những kẻ chuyên rình mò. Soho thân yêu và những siêu thị chuyên bán đồ quan hệ đồng tính ở đó.

Mười phút sau, tôi lại có mặt trên đường, nắm chặt một tạp chí khiêu dâm đồng tính của Jersey Shore và chọn một hộp bao cao su Trojans. Matthew sẽ thích cho mà xem. Xong việc ở Soho, tôi sửa soạn cho mình và tám trăm năm mươi bảng chạy nhanh đến đường Tottenham Court. Và đúng lúc chuẩn bị đi thì tôi chợt nhìn thấy một cửa hàng có mặt tiền bằng kính bên tay trái. Bên trong cửa sổ là hai hình nộm được trang trí bằng áo ngực tua rua và đội mũ của những năm 1800. Đây không phải là một cảnh gây sốc ở Soho nhưng cửa hàng này khiến tôi phải dừng chân. Bởi vì đây không phải là một cửa hàng bình thường. Đây là Agent Provocateur[112].

[112] Chuỗi cửa hàng sang trọng chuyên bán đồ khiêu dâm.

Emelie là một người sùng đồ lót sang trọng kể từ lần cô ấy trút hết hầu bao của mình ở La Senza[113] vào năm thứ hai. Kể từ đó, cô ấy đã dùng qua đồ của Elle Macpherson Intimates, Cosabella và Calvin [114] và bây giờ cô ấy chuẩn bị tấn công các thương hiệu khó nhằn hơn. La Perla, Coco de Mer và tất nhiên là không thể thiếu Agent Provocateur. Không phải là tôi không thích những đồ đẹp đẽ, có chứ, nhưng Em kiếm bộn tiền hơn tôi rất nhiều. Hai trăm tờ cho một cái áo lót ư? Tôi không thể tiêu tiền như thế được. Cô ấy mất mấy năm liền thuyết phục tôi rằng việc tiêu nhiều tiền vào một món đồ xa xỉ nào đó giúp mình cảm thấy quyến rũ hơn là một điều tốt, nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ ra được ít nhất năm lí do khác để tiêu số tiền đó. Thế mà giờ đây, lần đầu tiên trong nhiều năm liền, Rachel độc thân mới mẻ sẽ phải Làm Chuyện Đó với người mới. Và bây giờ tôi không còn ở tuổi hai mươi ba nữa rồi. Chắc rồi, Rachel Mới đã chứng minh rằng cô ấy rất tự tin và giàu tiềm năng. Nhưng còn gợi cảm thì sao? Đó không phải là tính từ phù hợp với tôi. Và tôi không nhất thiết phải tiêu đến hai trăm tờ. Tôi chỉ nên xem qua thôi. Biết đâu đấy.

[113] Cửa hàng chuyên bán đồ lót sang trọng, đắt đỏ cho nữ giới.

[114] Các hãng đồ lót nổi tiếng trên thế giới.

“Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô không?” Một cô xinh như người mẫu hỏi ngay khi tôi bước vào. Mặc váy màu hồng nhạt và đi tất đen, cô ta mỉm cười với tôi bằng đôi môi đỏ thẫm. Với tư cách là một chuyên gia mà nói thì cách trang điểm ấy rất được. Còn trong con mắt của một cô gái bình thường thì thật là đáng sợ.

“Tôi xem qua một chút, cảm ơn cô,” kế hoạch của tôi là lịch sự đi lòng vòng quanh cửa hàng, cầm lên hai món đồ, xem giá rồi sẽ khéo léo chuồn đi. Lụa đen, phủ diềm đăng ten đen, ôi, nó đẹp quá. Chỉ cần nhìn cái áo lót treo ở đó là tôi đã muốn quan hệ rồi, thật khó có thể tưởng tượng được sức mạnh của nó đối với cánh mày râu.

“Hàng Francoise đấy. Đồ ưa thích của tôi,” cô người mẫu nói nhỏ. Sự tôn sùng của cô ta cũng đáng thôi. “Cô có muốn mặc thử không?”

“Có,” tôi gật đầu. “Có chứ.”

Nhìn mình trong gương ở phòng thử đồ mới lạ lẫm làm sao. Ngực tôi chẳng to lên tẹo nào, đùi tôi cũng chẳng thon hơn và tôi cũng chẳng đột nhiên sở hữu những đường cong của Jessica Rabbit[115] nhưng đột nhiên tôi rất quyến rũ. Tôi đang mặc thử chiếc áo lót làm bằng đăng ten và mút mềm có giá gần năm trăm tờ và chưa bao giờ tôi cảm thấy lạ đến thế. Không phải là tôi không thể đeo tất và dây nịt nếu không có người bán hàng giúp đỡ. Nhưng tôi sẽ mặc nó vào dịp nào cơ chứ? Tôi tự hỏi trong lúc xoay người, vén tóc để xem phía sau. Hoàn toàn vô nghĩa. Mình có thể mua đồ đẹp như thế này ở M&S. Có lẽ vậy. Tôi ăn trộm đĩa của người yêu cũ không có nghĩa là tôi giàu sụ. Chuyện này thật nực cười, chuyện này thật... Tôi ngừng tạo dáng đầy ngớ ngẩn trong gương và cẩn thận lấy bản danh sách những việc cần làm của một cô gái độc thân từ trong túi xách ra. Và nếu tôi không nhầm lẫn cho lắm thì có một điều khoản trong nghị định đó viết rằng “mua thứ gì đó cực kì khiêu dâm và đắt đỏ”. Kiểu như đồ lót hàng hiệu. Kiểu như đồ lót hàng hiệu trị giá năm trăm bảng. Với món tiền kiếm được từ việc bán chiếc đĩa Beatles siêu độc của người yêu cũ. Chà, đĩa Beatles của mẹ anh ta thì đúng hơn nhưng cũng thế cả thôi. Con bò đó chưa bao giờ cho tôi công thức làm bánh kem Chocolate mặc dù tôi đã hỏi xin không biết bao nhiêu lần. Có lẽ bà ta giấu tôi vì bà ta biết rằng chúng tôi sẽ chẳng bao giờ lấy nhau và rằng bà ta muốn giữ nó cho riêng gia đình mình. Đồ con bò.

[115] Một nữ nhân vật trong bộ phim “Who Framed Roger Rabbit” - một bộ phim hài giả tưởng của điện ảnh Mỹ năm 1988. Trong bộ phim, Jessica Rabbit là một người đẹp với những đường cong hấp dẫn.

“Ổn cả chứ?” Siêu mẫu hỏi vọng vào. “Cô có muốn lấy cái khác không?”

“Cô còn chiếc quần lót loại khác không?” Tôi nói và để cho Rachel Tóc đỏ lên tiếng. Với những việc kiểu này thì cô ta quyết định sẽ tốt hơn.

“Tất nhiên là có chứ,” cô ta khẳng định ngoài cửa. “Chỉ quần thôi ư?”

“Tất cả,” Rachel Tóc đỏ đáp. “Tôi sẽ lấy hết.”

Và kể từ giây phút đó, dưới sự chứng giám của Dita von Teese, tôi thề sẽ không bao giờ mặc áo lót màu xám tro mà không đàn hồi và không có dây áo thò ra. Không bao giờ.

Mất cả buổi sáng mua đồ lót hàng hiệu, lởn vởn trong các cửa hàng bán đồ tình dục cho gay và bán chiếc đĩa đắt đỏ không phải của mình, tôi thấy buổi chiều nên dành cho những nhiệm vụ mà mẹ tôi sẽ thích. Giấu đống của cải bất lương của mình trong phòng ngủ, tôi thay váy, mặc áo phông và bắt đầu sơn vẽ. Số người trả lời thư mời của tôi trên Facebook nhiều hơn tôi dự đoán, có lẽ đó là sự thương cảm họ dành cho tôi sau khi thấy trạng thái độc thân mới mẻ của tôi trên Facebook. Tôi chẳng buồn quan tâm. Được quan tâm vì thương hại vẫn là được quan tâm chứ. Tất nhiên chuyện đó có nghĩa là tôi không thể để phòng khách trong tình trạng hiện thời được - mấy mẩu băng dính dán trên công tắc điện không hợp thời chút nào, nhìn thật ngu ngốc. Như Em đã nói lúc trước. Phải, mới kì quặc làm sao, cả Em và Matthew đều không thể giúp tôi khi tôi gọi hỏi xem họ đang làm gì. Theo như Em bào chữa, cô ấy đang làm việc. Tuy nhiên Matthew-Mất-Bố giàu có lại không có lí do chính đáng như thế. Cậu ấy NKXP[116]. Giống như mấy ngày qua. Nếu không ở cạnh tôi thì cậu ấy không bao giờ nói mình đang ở đâu. Nghĩ rằng chẳng có ông bố li thân đã chết nào hết và rằng cậu ấy đang bận mấy việc liên quan đến tình dục ở Nam London, tôi quay trở lại công việc trước mắt. Chống tay lên hông, tôi nhìn chằm chằm mấy thùng sơn ở góc phòng.

[116] Nghỉ không xin phép. Nguyên văn: AWOL - Absent without official leave.

“Chỉ có bọn mày với tao thôi,” tôi nói to, đeo iPod vào và bật chế độ đảo bài. Không quên bỏ qua khi đến bài Love Me Do. Có lẽ nghe Madonna thì hơn. Tôi, Madonna và hai thùng sơn Dulux Sexy Pink nhũ. Thế là bắt tay vào làm được rồi.

Sau khi chuyển đến căn hộ này được một tháng gì đó, Simon và tôi đang ngồi ăn mì Ý Boglona trên sofa, xem Kirstie và Phil thì chuyện đó xảy ra. Cô nhà báo Laura đang tìm một nơi nghỉ trọ miễn phí ở London và sau vài lần thất bại, cuối cùng Phil cũng tìm cho cô ta một studio xinh đẹp ở Clapham. Trong studio ở Clapham đó có một bức tường màu hồng đậm và chiếc sofa bằng da màu đỏ. Mắt tôi sáng rực lên đến mức khiến Simon phải sợ. Tôi không nói gì cho đến khi anh ta nói từ “không” thật to, rõ ràng rồi đứng dậy, đặt ấm đun nước lên và nhất quyết không nghe lời xin xỏ của tôi. Cuối cùng tôi cũng có được chiếc ghế sofa màu đỏ nhưng anh ta không cho phép sơn tường màu hồng. Chà, Simon đốn mạt, bây giờ thì đây là phòng khách của tôi và tôi sẽ có bức tường màu hồng đậm. Và tôi còn nghe nhạc của Madonna khi làm việc, cả trong lúc mặc áo phông và quần lót, ừm... chủ yếu vì trời rất nóng, hơn nữa ai mà để ý cơ chứ? Ai mà biết tôi sẽ ở đây trong bao lâu nếu anh ta muốn bán nhà? Thế nên tôi còn ở đây chừng nào, tôi sẽ biến nó thành một ngôi nhà thực sự. Ngôi nhà của tôi. Thấy sofa và những đồ đạc cố định đều đã được phủ kín, tôi đứng lùi lại, tay cầm khay sơn và kiểm tra lại trước khi bắt tay vào làm. Hôm nay là một ngày trọng đại với những giây phút thật đáng tự hào.

Hát thật to, tôi sung sướng bắt đầu trát sơn lên tường, đầu tiên là mép tường, sau đó chuyển sang một vài thiết kế thử nghiệm. Ví dụ như viết dòng “Simon là thằng khốn” cao nửa mét lên chính giữa bức tường. Tôi nghỉ tay, lấy điện thoại ra chụp nhanh một bức trước khi sơn đè lên dòng chữ. Mải mê làm việc, đầu tôi bắt đầu suy nghĩ mông lung. Có lẽ mình nên chuyển từ trang điểm sang thiết kế nội thất. Mình có tài năng thực sự mà. Có khi mình nên sơn cả phòng ngủ luôn. Màu đỏ được không nhỉ? Hay là xanh dương ta? Mải mê tái thiết kế căn hộ và đang đắm chìm trong giai điệu của bài La Isla Bonitanên mãi tôi mới nhận ra chuông cửa đang reo. Bỏ lỡ cơ hội là một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất cuộc đời nên tôi bật nhỏ tiếng Madge, lao ra và nhấn nút để cửa mở. Và... lúc ấy tôi mới nhớ ra là mình không mặc quần dài. Ôi chà, tôi tự nhủ, có lẽ là một chứng nhân của đấng Jehova[117], họ sẽ không để ý đâu. Bất chấp, tôi đã chán ngấy mấy lời răn dạy rồi, bây giờ mà có khỏa thân một nửa thế này thì cũng chẳng làm xấu tên tuổi của tôi đi. Và đúng là như vậy, nếu là chứng nhân của Jehova thì đã tốt. Hay là nhân viên tiếp thị cửa sổ Coldseal cũng được. Hay là Hitler cũng chẳng sao. Nói trắng ra, miễn là không phải Dan Fraser.

[117] Cách gọi Chúa trong Kinh Cựu Ước.