Chương 13 - Phần 2.
Dúng như dự đoán, xe bus đến trễ, nghĩa là tôi cố gắng lắm mới đến lớp được đúng giờ. Asher đang ngồi trên đầu lớp, anh ta chào tôi bằng một nụ cười nhẹ nhõm và vẫy tay khi tôi nhảy đến, va cả tấm nệm bông vào đầu hai học viên khác. Tạ ơn Chúa, may mà tôi không mang tấm gỗ đi.
“Chào cả lớp,” Asher bắt đầu. Tôi ngồi khoanh chân và cố tỏ ra thanh thản hết sức có thể. Không mặc bộ tux, Asher trông vẫn rất đẹp trai, dù vậy tôi vẫn hơi nhớ cặp kính cổ hủ của anh ta. Và, may mắn thay, bộ đồ yoga của anh ta không phải từ Spandex[126]. Biết đâu anh ta là người trong mộng thật? Biết đâu chúng tôi sẽ sống ở một nơi xa xôi nào đó với những đứa trẻ thật đáng yêu. Biết đâu...
[126] Công ty sản xuất đồ may mặc ở Anh, quần áo chủ yếu làm từ vải sợi tổng hợp.
“Chúng ta bắt đầu với bài tập hôm nay nhé,” Asher nói với cả lớp bằng một giọng nhẹ nhàng. Có lẽ anh ta biết tôi đang nghĩ đến việc đặt tên cho đứa con đầu lòng của chúng tôi theo tên một chiếc bàn ăn nhân dịp Giáng sinh.
Tôi nhắm mắt và hít một hơi thật sâu nhưng cái giọng nói bé tí trong đầu tôi không chịu nghe. Thay vì giảm xuống, hình như nó lại càng tặc lưỡi to và thì thầm điều gì đó như kiểu “Christ á? Thật không đấy?”
Phải, não ạ, tôi đáp lại không mấy vui vẻ, đúng vậy.
“Em thấy thế nào?” Asher hỏi sau khi tan lớp. Tôi ngồi trên sàn nhà, mặt đỏ bừng và nhớp mồ hôi. Cuộn tấm thảm lại, tôi thầm khấn rằng mình sẽ không bao giờ phải mở nó ra nữa. Tôi nhìn anh ta chằm chằm, không tin nổi sao anh ta lại hỏi như thế. Suốt nửa thời gian, tôi phải giữ tư thế ngồi yên như xác chết, thầm khóc trong lòng, rồi nửa thời gian còn lại, tôi phải giãn gân chân của mình ra phía sau, và lúc đó tôi đã khóc to thật sự.
“Khó quá,” tôi nói sau khi mất ít nhất nửa phút để nghĩ ra câu trả lời mà không có cụm từ “tởm chết đi được”.
“Thế ư?” Asher cười toét miệng. “Vậy bây giờ em thích làm gì nào?”
Ngồi trên sàn, ngước lên nhìn khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc của anh ta, đột nhiên tôi hình dung... Tôi và Asher trong những bức ảnh hoàn hảo cùng với hai bản sao bé nhỏ của Asher. Chúng đang cố gắng bắt chước chúng tôi, khuôn mặt rạng ngời với cặp kính cổ lỗ. Tỉnh lại đi nào, tôi cắn môi.
“Đi uống gì đó nhé?”
“Và sau đó em gọi cô ta là con bò cái ngu ngốc,” tôi nói, kết thúc “câu chuyện về cái ngày mà tôi quát thẳng vào mặt một siêu mẫu”. Cốc rượu vang đỏ thứ hai. “Rồi đi ra.”
“Thế á? Chà. Thật là, ừm, ờ. Chà.” Asher nói điều đó không biết bao nhiêu lần trong lúc nốc hết cốc bia thứ ba. Một giáo viên yoga mà uống như thế là nhiều đấy, tôi nghĩ. Đó không phải là một mục được đánh dấu trong bản tiêu chuẩn cho “người cha tương lai của các con tôi”.
“Nhưng anh biết đấy, vẫn phải tiến lên thôi. Đến lượt em,” tôi đứng lên. “Loại khác hay vẫn loại này?”
“Đúng. Phải,” Asher nói. “Loại khác đi.”
Đứng ở quầy bar, tôi quay lại nhìn bàn chúng tôi ngồi. OK, anh ta hơi trầm nhưng có vẻ được. Và anh ta không thể là một kẻ xấu xa hay đại loại vậy nếu anh ta dạy yoga, đúng không nhỉ? Sau giờ học, chúng tôi nhanh chóng đến The Lexington, lí thuyết của tôi là nếu gân chân của tôi giãn ra, có khả năng là tôi sẽ phải bò về nhà. Jamie, người pha rượu, gật đầu ra hiệu và đặt đồ uống của chúng tôi lên quầy.
“Ổn chứ, Rachel?” Anh ta hỏi trong lúc cầm tờ hai mươi đô của tôi.
“Không tệ lắm,” tôi cười đáp lại và lấy tiền thối. “Đêm nay bận nhỉ?”
“Thật ra là có một ban nhạc ở tầng trên nên dưới này khá vắng,” anh ta nói, khẽ hất đầu về chỗ Asher đang ngồi nghịch điện thoại. “Chuyện này là thế nào?”
“Ờ, bạn... mới,” tôi làm ra vẻ mặt đưa đám. “Tôi và Simon chia tay rồi.”
“Trông hấp dẫn chết đi được,” anh ta đáp. “Tôi nghĩ giao du với anh ta chả có ích gì đâu.”
“Anh ta được mà,” tôi gật đầu.
“Chà, nếu tôi là cô, tôi sẽ nhắm đám nào tốt hơn chứ không phải là được, nhưng miễn là vui vẻ thì ok,” anh ta cười nửa miệng và quay lại quầy để phục vụ một tên bợm rượu khác.
Vui vẻ. Ừm, tôi có vui vẻ không nhỉ?
“Vậy anh gắn bó với yoga được bao lâu rồi?” Tôi hỏi trong lúc đặt cốc bia của Asher lên bàn, trước mặt anh ta. Đôi chân dài của anh ta gấp lại dưới ghế, tấm thảm yoga để bên cạnh.
“Nâng cốc nào. Cũng được vài năm rồi,” anh ta đưa cốc bia lên mũi và đáp. “Anh yêu thích nó.”
Tôi gật đầu. Tốt, lối sống lành mạnh. Đánh dấu. “Điều gì đưa anh đến với yoga?”
“Thực ra là người yêu cũ của anh đã mang nó đến với anh,” anh ta nhấp bia và thừa nhận. “Anh ta đã tập được nhiều năm rồi và kiểu như, nếu anh muốn gặp anh ta thì phải đến cái lớp yoga quái quỷ đó. Tuy nhiên bây giờ anh lại thấy vui vì điều đó, cuộc sống có yoga còn tốt hơn gấp vạn lần so với có anh ta.”
Tôi cảm giác như mắt mình đang trố ra hết cỡ bất chấp mệnh lệnh trong não đưa ra, và rồi rất chậm chạp, tôi nhả rượu vào cốc. Tôi-không-thể-nhai-hay-nuốt-được.
“Người yêu cũ của anh là một người đàn ông ư?” Tôi chắc chắn là giọng mình không ré lên the thé như trong đầu.
“Ờ, ồ, lạy Chúa, chuyện đó không có vấn đề gì chứ?” Ở phía bên kia bàn, trông anh ta rất bồn chồn. “Anh quên mất là một số người không thấy thoải mái về, ừm, chuyện đó lắm.”
Trước khi tôi kịp trả lời, một vị thần yoga lực lưỡng cao trên mét tám bước vào tầm nhìn của tôi, đẩy mông tôi đi và nhào xuống hôn Asher nồng thắm. Tôi ngồi trên cỏ khóc lóc trong khi những đứa con tưởng tượng của tôi cũng nức nở theo: “Tại sao, bố ơi, tại sao lại thế?”
“Em thấy chuyện đó hoàn toàn ổn,” tôi nói và nhấp một ngụm rượu khác khá suôn sẻ. “Hoàn toàn.”
“Phù,” anh ta tinh nghịch quệt tay lên trán. “Anh nói rồi đấy, người yêu cũ thôi mà. Đã lâu lắm rồi.”
Chuyện đó cũng ổn thôi. Thật vậy. Thời buổi này ai mà không thế cơ chứ? Trừ bố tôi ra. Thêm một cái đánh dấu nữa vào cột “chấp nhận” cho mẹ tôi. Nhưng với tôi chuyện đó ổn.
“Anh học làm giáo viên sau khi bọn anh chia tay,” Asher ngồi lại ngay ngắn trên ghế và duỗi chân ra. Tôi thậm chí còn không thể cử động. Vẫn ngồi yên. Và tôi đã bị kẹt như thế được hai tiếng đồng hồ với ba li rượu. “Không thể tin được là việc lằng nhằng đó hóa ra lại thay đổi cả cuộc đời anh như thế.”
“Em có thể hiểu được chuyện đó,” tôi nhấp một ngụm rượu. “Thật đấy.”
“Thật vui khi biết điều đó,” anh ta dựa tay lên bàn và nhìn quanh trước khi gật đầu ra hiệu cho tôi ngồi sát lại. Tôi đặt li rượu xuống. Anh ta định hôn tôi ư? Đây có phải là khởi đầu cho việc gì đó hấp dẫn không đây? “Anh biết chúng mình chỉ mới quen nhau nhưng anh dạy một lớp khỏa thân vào ngày thứ Bảy, sau đó, một số người có thể ở lại với nhau. Tại nhà anh. Nếu em muốn, ngày mai em có thể ghé qua?”
Tôi ngồi trở lại, môi bặm thành một đường mỏng, trắng bệch.
“Có nhà vệ sinh ở đằng kia không nhỉ?” Anh ta hỏi và chỉ tay về phía cửa lách. Tôi gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước và không cử động. Cuối cùng thì tôi cũng làm được tư thế tử thi rồi.
Ngay sau khi anh ta đi vào toa lét, tôi giật phắt chiếc điện thoại trong túi ra và nhắn tin cho Em. Tôi đưa mắt liếc qua toa lét. Không có động tĩnh gì.
“TỚ SẮP CHẾT RỒI ĐÂY, ĐƯA TỚ RA KHỎI NƠI QUÁI QUỶ NÀY NGAY LẬP TỨC!” tôi bấm thật nhanh trên bàn phím, điện thoại giấu trong lòng bàn tay.
Có một tin nhắn của Dan. Ngón tay tôi do dự trên phím “mở” một thoáng. Rất có thể anh ta sẽ nói rằng mình không thể đến bữa tiệc được, rằng Ana muốn siết chặt mấy “quả cà” của anh ta và triệu tập anh ta về nhà gấp. Mặc dù đã cố gắng giả vờ như không có gì, tôi vẫn thấy thất vọng.
“Tối mai tôi có thể mang gì đến nhỉ?”
Hà. Thật là một tin nhắn hay ho. Nhưng tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mà tôi thì vốn rất ghét cái cảm giác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Matthew đã khá thành công khi cá là (vụ cá mà tôi không thích bị là đối tượng) tôi phải chuẩn bị tinh thần để chấp nhận rằng Dan rất có thể là một lựa chọn. Trong khi Emelie lại cho rằng tôi đang bị tâng bốc quá đáng. Chuyện này có gì mà tâng bốc đâu.
Tôi nhắn lại thật nhanh. “Chỉ cần anh thôi. Và rượu nữa. Càng nhiều càng tốt.”
“Có chuyện gì à?” Asher quay lại chỗ ngồi. “Hay là đang báo cho bạn em biết rằng anh không phải là một tay sát gái?”
“Chà, em không biết điều đó đấy,” tôi thực sự không muốn hẹn hò với một giáo viên dạy yoga trần truồng tí nào. “Không, em có tin nhắn thôi,” tôi huơ huơ điện thoại trong không khí để khẳng định.
“Có gì hay không?” Anh ta hỏi trong lúc cố gắng điều chỉnh lại quần áo một cách tế nhị. Nhưng anh ta không thành công, tôi để ý ngay lập tức. Đây là một trong những vấn đề thường gặp ở một cuộc hẹn sau khi tập yoga. Có là vải sợi tổng hợp hay không thì bộ quần áo của anh ta cũng chẳng khiến người ta mất nhiều thời gian để tưởng tượng, và dù tôi không giàu trí tưởng tượng cho lắm. Có gì là xấu hổ đâu, xung quanh chúng tôi là cả đám đàn ông mặc quần bò và các loại quần áo thông thường khác.
“Chỉ là một người bạn thôi,” tôi nói hơi cà lăm một tí. “Anh bạn làm cùng chỗ em ấy mà.”
“Anh ta là chuyên viên trang điểm à?”
Tôi nghĩ rằng, trong con mắt của một giáo viên dạy yoga đồng tính, anh ta có vẻ hơi quá ngạc nhiên trước ý nghĩ về một nam chuyên viên trang điểm.
“Anh ta là nhiếp ảnh gia,” tôi giải thích. “Bọn em cùng làm cho một công ty.”
“Trước đây anh chưa bao giờ gặp một chuyên viên trang điểm,” anh ta mơ màng. “Không biết cảm giác suốt ngày phải chạm vào môi người khác sẽ thế nào.”
Tôi mỉm cười lịch sự và nhả rượu vào cốc. Đó là vấn đề giữa “nuốt thật nhanh” hay “phun vào anh ta”, mà tôi thì không muốn gây rắc rối. Em đâu rồi? Cuộc điện thoại của tôi đâu rồi?
“Sao em lại thích làm việc đó? Ý anh là công việc trang điểm ấy,” Asher xoa mũi.
“Ừm, ngày còn đi học em từng thích nghệ thuật nhưng em không có năng khiếu, em thường trang điểm cho bạn bè hơn,” tôi trả lời ngắn gọn. Đó là câu mà tôi suốt ngày bị hỏi. “Càng làm, em càng thấy yêu thích việc làm mọi thứ trở nên đẹp đẽ, dùng việc trang điểm để thay đổi một con người. Đúng là như thế đấy.”
“Nó hấp dẫn vì rõ ràng là em không giống một người hay trang điểm,” Asher nói trong lúc tôi ngồi lên hai tay. “Có lẽ vì anh là một người đàn ông nhưng nói thật, anh không hiểu tại sao người ta lại thích thú với việc trát phân lên mặt. Có ai làm thế mà đẹp hơn đâu. Trông chẳng khác nào những gái điếm thực thụ cả.”
“Ừm, em không trát phân lên mặt người khác,” tôi nói. “Tạ ơn Chúa.”
“Dù sao thì đó cũng là một công việc không bình thường, đúng không?” Anh ta không biết phải dừng ở đâu thì phải. “Bố mẹ em không bao giờ phản đối và bắt em làm một công việc nào đó thực thụ à?”
“Không.”
“Và cả việc làm ‘chuyên viên’ nữa. Thật thế à? Làm chuyên viên trang điểm ấy? Ý anh là, nếu em là một chuyên viên thực sự, em không bị phản đối à?”
“Không.”
Mặc dù cái nhìn trừng trừng của tôi có thể làm bảy tầng địa ngục đóng băng, anh ta vẫn tiếp tục.
“Dù sao thì anh cũng thích trở thành một nhiếp ảnh gia hơn,” anh ta đặt điện thoại lên bàn để trưng ra bức ảnh chụp London từ trên cầu Waterloo khá tầm thường. “Mắt anh tinh tường lắm đấy.”
Tôi không nhớ Dan phải làm việc với những nhiếp ảnh gia không chuyên bao nhiêu lần. Một trong số những tài năng của anh ta là hạ gục con mồi chỉ bằng ánh mắt. Đôi khi anh ta mỉm cười trịch thượng hay cười to kiểu lịch sự. Tôi hiểu rằng, cả hai chúng tôi đều làm những việc mà mọi người nghĩ rằng người ta có thể làm được, dù sao thì tôi cũng chỉ tô vẽ môi người khác và trát phân lên mặt họ thôi mà.
“Em nghĩ việc đó khó hơn mọi người tưởng,” tôi khéo léo đáp, phớt lờ chiếc điện thoại của anh ta. “Dan giỏi lắm.” Tôi nghĩ đến bức ảnh trong phòng trưng bày đêm hôm trước. Đúng là anh ta có cặp mắt vô cùng tinh tường nên mới có thể chụp được những bức tuyệt vời như vậy. Miễn là Dan không chụp Ana khi cô ta mặc đồ lót.
“Phải, nếu không kiếm được việc làm, có lẽ anh đã học nhiếp ảnh rồi. Tuy nhiên việc đó không ổn định, đúng không?” Giọng Asher trở nên phòng thủ. “Ý anh là, anh nghĩ một số người vì may mắn mà có việc làm, đúng vậy không?”
“Không phải may mắn mà Dan có việc đâu,” tôi đáp lại, căng thẳng không kém. “Dan làm việc chăm chỉ lắm. Không phải tự nhiên mà anh thành nhiếp ảnh gia được đâu, anh phải mất rất nhiều năm làm trợ lí, phải luôn học thêm các kĩ thuật mới và làm việc với các thiết bị mới. Rồi còn làm việc nhiều giờ và đi lại khắp nơi nữa. Ồ, nếu như anh có thể giỏi bằng Dan thì công việc đó hoàn toàn ổn định.”
Asher tỏ ra bực mình.
“Nghề trang điểm cũng thế,” tôi thì thầm với cốc rượu. Điện thoại vẫn im lìm trong túi xách. Em đang ở chỗ quái quỷ nào thế không biết? Nếu cô ấy đang bận nhắn tin cho em trai tôi thay vì cứu tôi khỏi tù vì tội dần cho tên ngu độn này một trận nhừ tử? “Công việc này không chỉ dừng lại ở việc tô vẽ môi người khác đâu.”
“Nói rõ hơn xem,” anh ta cúi xuống nhìn đồng hồ.
“Em xin lỗi, bạn em vừa nhắn tin, em phải đi bây giờ,” tôi nói, hớp nốt cốc rượu và ném túi xách lên vai. “Cảm ơn anh vì buổi tối hôm nay.”
“Có thật là bạn em nhắn tin cho em không?” Anh ta hỏi, đứng lên nhưng không tỏ ra ngạc nhiên quá đáng.
“Không,” tôi hối hả đi trước anh ta. “Chào.”
“Em quên thảm tập yoga này,” anh ta hét lên trong quán bar đã ầm ĩ và đông đúc.
“Không cần đâu,” tôi hét lại.
Mãi khi ra ngoài tôi mới nhớ ra đó không phải là cái thảm của tôi, và giờ tôi nợ Matthew hai mươi bảng. Chó thế đấy.
Cuộc. Hẹn. Thành. Công. Nhất. Từ. Trước. Đến. Nay.