Chương 14 - Phần 1.
Cậu hiểu tớ thật đấy,” Matthew hét lên át đi tiếng nhạc và huơ huơ món quà tôi tặng đầy hoan hỉ. “Tớ thử nhé?”
“DVD thì được, còn bao cao su thì không,” tôi đáp.
Bữa tiệc tổ chức cho Matthew thành công hơn tôi tưởng. Nỗ lực một cách tuyệt vọng để quên đi tất cả những kỉ niệm đêm hôm trước, tôi đã nhiệt tình lao vào kế hoạch này. Rượu trong bếp nhiều quá đáng, thức ăn thừa mứa đến mức cả đống người ăn cũng không hết, tôi thậm chí còn lần được mấy chiếc đèn mờ ảo để làm không khí thêm hấp dẫn nữa. Ánh sáng yếu còn có nghĩa là khách khứa sẽ không thể đọc được dòng chữ “Simon là thằng khốn” trên tường phòng khách. Mọi người đều rất vui vẻ. Quần áo Matthew cũng bắt đầu xộc xệch, Emelie đang làm công việc của một tiếp viên hàng không hạng hai rất tốt, cô ấy không ngừng đổ đầy rượu vào tất cả các cốc, còn tôi... vẫn chưa phê.
“Vậy hôm nay cậu đã làm những gì?” Tôi hỏi Matthew trong lúc xúc thêm khoai tây sấy và ngồi xuống ghế sofa bên cạnh “cậu bé trong ngày sinh nhật”. Cậu ấy vẫn chưa vạ vật vào tường như tôi dự đoán. Đáng lo rồi đây. “Có vẻ cậu không thực sự vui với bữa tiệc sinh nhật của bản thân như mọi lần.”
“Ồ, lạy Chúa, tớ không ư?” Cậu ấy trông rất buồn. “Xin lỗi. Hơi phân tâm một tí thôi.”
“Tớ biết, chuyện đó làm tớ lo đấy,” tôi xoa đầu Matthew, cố không nhìn vào màn hình TV. Tôi cho rằng cậu ấy đang bị Hội Chứng Bữa Tiệc Sinh Nhật Đầu Tiên Không Có Stephen Làm Phiền. “Cậu thế nào? Ngày hôm nay tốt đẹp cả chứ?”
Matthew, ngược lại, cứ dán mắt vào đó. “Hôm nay á? Tớ ngủ, xem TV, thủ dâm. Cái thằng cao, đen và ngu ngốc kia đang làm gì trong bếp vậy?”
Tất nhiên là Matthew nói đến Dan rồi. Đúng chín giờ anh ta đến, mang theo một chai whiskey, một chai vodka và một két bia. Phải nói là chàng đã làm đúng theo chỉ dẫn. Tuy vậy, từ lúc anh ta bước vào cửa, chúng tôi vẫn chưa nói gì với nhau. Tôi phải chấp nhận một sự thật là tôi đã hiểu nhầm mọi chuyện, anh ta thân thiện và tỏ ra thông cảm chỉ vì tôi mới bị bồ đá thôi. Và khi nói là “chấp nhận”, tất nhiên ý tôi là “cảm thấy nhẹ nhõm”.
“Anh ta được mà,” Matthew rót đầy whiskey vào cốc của hai chúng tôi. Cậu ấy tránh mấy vụ bia rượu đằng kia từ rất, rất, rất sớm. “Tớ quên mất là anh ta nóng bỏng đến mức nào.”
“Ừm, quay trở lại nhân vật chính của ngày sinh nhật nào,” whiskey khá ngon. “Có thật là mọi việc đều ổn cả không? Trông cậu hơi ủ rũ.”
“Tớ biết, tớ chỉ là một thằng khốn đáng thương,” Matthew nốc cạn cốc đầu tiên và rót tiếp cốc thứ hai. “Ừm, thế nào cũng được. Nỗi buồn ngày sinh nhật ấy mà[127].”
[127] Nguyên văn “birthday-blue”: chỉ nỗi buồn của một người trong ngày sinh nhật khi tăng thêm một tuổi hoặc không hài lòng với những việc đã làm kể từ sinh nhật năm trước.
“Tớ giúp gì được không?”
“Hôm nay là sinh nhật tớ mà, tớ có thể gọi cô ấy là con bò nếu tớ muốn,” Matthew phàn nàn. “Tớ không hiểu tại sao cậu lại quan tâm đến tớ thế, cậu chưa bao giờ ngại nói thẳng tuột ra mọi thứ cơ mà?”
“Xem sách khiêu dâm của cậu đi và nhớ yên lặng đấy,” tôi ra lệnh với một nụ hôn trên đỉnh đầu Matthew trước khi hành quân vào bếp để lấy thêm Doritos. Bữa tiệc thật tuyệt.
“Matthew vui chứ?” Dan hỏi khi tôi lướt qua. Phục trang tối nay bao gồm quần bó màu chàm đậm, áo sơ mi trắng kẻ caro, áo len cổ tim màu xanh nhạt và cà vạt nhỏ màu đen. Tôi phải thừa nhận rằng, anh ta trông rất điển trai. Tuy có hơi bí một chút. Tôi mặc chiếc váy lụa mới màu xanh vai trần và tôi đang nóng phát ngốt.
“Cứ như trẻ con vậy, giờ thì ổn rồi, tôi vừa bảo cậu ấy mở video lên,” tôi nói rồi ngó ra phòng khách. Tôi biết Matthew không muốn tôi kể lể với Dan về nỗi đau trong lòng cậu ấy nên tôi không nói. Mình tuyệt quá. “Anh thế nào?”
“Ừm, tôi mới nói chuyện với Emelie. Cô ấy có vẻ đáng yêu khi không đánh đấm người yêu tôi.”
“Đúng vậy,” tôi nói. Không đấm ư? Đáng yêu ư? Người yêu ư? Họ quay lại với nhau rồi ư? Gừ gừ. “Có thấy đồ ăn khô ở đâu không nhỉ?”
“Cô ấy rất quyến rũ,” Dan với lên ngăn kéo trên cùng, nơi anh ta cất đồ ăn vặt.
“Đúng vậy.” Trên hành tinh xinh đẹp này của Chúa, không thể có chuyện anh ta đến bữa tiệc của tôi để tán tỉnh người bạn thân nhất của tôi được. Ồ, có thể nào?
“Không cần phải ghen tị đâu,” anh ta lấy đồ ăn xuống rồi xoay người lại nhìn chằm chằm vào tôi. “Cô còn quyến rũ hơn.”
Tôi ho vì bị nghẹn miếng Doritos vừa mới cho vào miệng.
“Rach!” Matthew hét lên trong phòng khách. “Có ai gõ cửa này.”
“Vậy mở cửa đi,” tôi đáp lại, mắt không rời khỏi Dan.
“Tớ đang xem phim,” cậu ấy quát lại. “Mà hôm nay là sinh nhật tớ cơ mà.”
“Tôi mở cho,” Dan nói. Tôi nhìn nhanh ra chỗ khác nhưng không kịp. “Cô trút rau vào cái tô màu xanh kia được không? Đây là món rau trộn màu xanh toàn tập.”
“Anh buồn cười quá đấy, tôi tè ra đây mất.”
“Không phải ở trong bếp chứ,” anh ta đặt tay lên eo tôi khi đi qua tôi để ra phòng khách. Ừm, lại cái cảm giác râm ran ấy. Anh ta phải dừng cái việc chạm vào tôi ngay. Hoặc là phải làm thường xuyên hơn mới được. Tôi không rõ nữa. Whiskey làm tôi phân tâm quá.
“Bữa tiệc thật tuyệt,” Em thay thế chỗ Dan trong bếp, cô nhấm nháp một củ cà rốt. Bực mình làm sao, tôi đã mua Mini Cheddars[128] cho riêng cô ấy rồi mà. “Đông người đến quá.”
[128] Một loại bánh quy bơ sữa.
“Đừng tỏ ra ngạc nhiên quá thế,” tôi đáp. “Tớ rất nổi tiếng mà.”
“Và cậu lại mặc váy rồi,” cô ấy tặng tôi một cái ôm hờ trong lúc nhìn quanh xem có ai thấy không và tống một nắm đậu phộng vào mồm. “Trông đẹp lắm.”
“Cảm ơn,” tôi xoay người cô ấy để chiếc váy xòe ra. “Tớ gần hết đồ mặc rồi, những thứ còn sống sót lại sau vụ thanh trừng chẳng hợp gì cả.”
“Quần áo cũ của cậu không hợp với những con bò sữa đâu,” cô ấy đáp. “Có những chất vải mà tớ còn không nhận ra đấy là vải nữa.”
Tôi thôi không xoay nữa và tống một miếng Mini Cheddar vào mồm Em. “Cậu đã vứt cái áo khoác len của tớ đi. Cái áo khoác duy nhất của tớ.”
“Rach, tình yêu ơi,” Em nói, mồm ngậm đầy bánh quy bơ. “Đó không phải là áo khoác len đâu. Cái áo khoác đó chưa bao giờ đứng gần một con cừu. Nếu nó mà thấy một con cừu thật, nó sẽ trèo ra khỏi người cậu, nhìn kĩ hơn và hỏi cậu rằng cái thứ xấu xí có lông kia là cái gì thế.”
“Tớ vẫn chưa có áo khoác,” tôi càu nhàu. “Rất vui vì cậu đã quyết định ăn mặc kiểu bình thường, tớ không muốn thấy cậu diêm dúa quá đâu.”
Em đã hết mình với bữa tiệc của Matthew - một cách nói giảm nhẹ cho câu “Em đã hết mình với lễ hội Notting Hill Carnival[129]”. Tôi không hiểu làm thế nào mà cô ấy lại quyết định bộ đồ này hợp với một bữa tiệc tại nhà. Ôi chao, bạn thân của tôi mặc một chiếc quần đùi đỏ kết hợp với tất kiểu lưới-đánh-cá và một chiếc áo phông kẻ sọc trễ vai để khoe hình xăm mới. Mái tóc nâu vàng bóng nhoáng dài gấp năm lần bình thường, một mớ hổ lốn những lọn tóc quăn vén qua một bên vai. Và tôi đồ rằng đôi giày cao gót có quai màu đen bên cạnh ghế sofa là của cô ấy. Trông Em cứ như một cô nàng Pussycat Dolls[130] đi dự tiệc vậy. Nếu không thì cũng chẳng kém một gái điếm cao cấp là mấy.
[129] Lễ hội hóa trang thường niên diễn ra ở đồi Notting, London, Anh.
[130] Ban nhạc nữ rất nổi tiếng của Anh, được thành lập vào năm 1995 ở Las Vegas, các thành viên của nhóm này ăn mặc khá “mát mẻ”.
“Tớ chỉ nghĩ là thay đổi một chút sẽ hay hơn thôi,” cô ấy nói trong lúc quay lại nhìn phòng khách - nơi Dan đang ngồi ở đầu kia ghế sofa cùng Matthew và cố tỏ ra không quan tâm gì đến nội dung đang chiếu trên TV. Chuyện này, công bằng mà nói, là khá hay ho, chuyện phớt lờ tình dục ấy. Ai mà biết bạn có thể kiếm được nhiều người như vậy trong bồn tắm nóng chứ? Tôi cho rằng họ đang cố gắng hết sức để ép chặt vào nhau nhằm tạo ra khoảng trống. “Tớ đã nói chuyện với Dan đấy.”
“Chắc vui lắm nhỉ?” Tôi nói nhanh. “Cậu có biết món tzatziki[131] ở chỗ nào không?”
[131] Món ăn của người Hi Lạp, gồm sữa chua, sườn, bạc hà, tỏi và dưa chuột.
“Anh ta không còn đi lại với Ana nữa rồi,” cô ấy khóa tôi bằng một cái nhìn chết người. “Hình như họ đã cãi nhau một trận nảy lửa sau vụ, ừm, cậu làm chuông báo cháy kêu ầm ĩ còn tớ thì tống vào mõm ả ta một quả trời giáng.”
“Sốc quá,” làm thế nào mà Em lại có thể moi được từng ấy tin chỉ trong vòng năm phút ở bữa tiệc này nhỉ? Anh ta đã sơn nhà cho tôi tận nửa tiếng đồng hồ, ấy thế mà tôi chẳng biết chuyện quái gì đang diễn ra giữa anh ta và Ana hết. “Anh ta kể hết với cậu à? Từng từ một ấy?”
“Ừ, buồn cười là tối nay anh ta lại đến đây,” cô ấy đáp. “Theo giả thuyết mà nói, nếu anh ta thích, cậu có thích không?”
“Nếu cậu đang xin tớ cho phép cậu tấn công anh ta thì tớ sẽ không nhắc nhở rằng cậu đã nhận lời đến đám cưới của bố tớ cùng thằng em đáng ghét của tớ đâu, tớ cũng sẽ không nhắc cậu rằng Dan là một tay chơi cỡ bự, cực kì bự đâu.”
Tôi chọn cách phớt lờ sự thật rằng tôi cảm giác như mình vừa cầm một con dao han rỉ và liên tiếp tự đâm vào bụng.
“Không phải tớ,” cô ấy dừng lại để ban cho Pete, người hàng xóm của tôi, người bưu tá địa phương trung tuổi, một cái nháy mắt khi anh ta khép nép đến gần tủ lạnh. Pete tội nghiệp trông như thể vừa lên cơn đau tim vậy. “Mà là cậu.”
“Dan đấy,” tôi giơ hai tay lên để nhấn mạnh sự ngớ ngẩn mà Em đang nói đến. “Ý tớ... đó là Dan. Bọn tớ làm cùng nhau nhiều năm rồi, bọn tớ là bạn thôi. Gần như là vậy. Tớ không thể làm thế được.”
“Vậy thì sao?” Em quyết không buông tha. “Mọi chuyện đã thay đổi rồi. Cậu cũng đã thay đổi rồi. Và quan trọng hơn là, anh ta cao to, anh ta lồng lộng, và anh ta đang ở đây.”
Cô ấy ghi một điểm.
“Và tớ chỉ muốn lùa tay vào tóc anh ta thôi,” cô ấy vuốt tóc mình và làm rối phần đuôi. “Còn đôi mắt nữa chứ, Rachel, đôi mắt to màu nâu ấy. Đừng có nói với tớ là cậu không muốn hôn lên đó.”
“Làm ơn đi, tớ đang ăn mà,” tôi có thể trở thành một chính trị gia đại tài đấy. Biết đâu được.
“Rach?” Helena, người hàng xóm trên gác xuất hiện ngay cạnh tôi với nụ hôn gió và một chai vodka. “Chị nhìn nhầm hay đúng là trên tường nhà em có dòng chữ ‘Simon là thằng khốn’ thế?”
“Đại loại là, ừ,” tôi lưỡng lự gật đầu. “Em sẽ phải sơn thêm một lớp nữa.”
“Nếu cô cần giúp thì cứ hét lên nhé,” tiếng Dan gọi lớn trong phòng. “Cô ấy không giỏi làm chuyện đó lắm đâu.”
Anh ta có nghe thấy chúng tôi nói không? Anh ta có nghe tiếng Emelie nói không? Mẹ kiế-ế-ếp.
“Tôi cũng làm được chứ,” tôi phản công. “Tự tôi đã sơn đường viền đấy.”
“Sao cũng được,” anh ta quay lại nói chuyện với Matthew. Tôi cũng quay sang Helena với đôi má ửng hồng hơn lúc trước.
“Vậy, ừm, chị thấy trên Facebook nói là hai người đã chia tay,” Helena rào đón khá khó khăn. “Mọi chuyện ổn cả chứ?”
Helena là một hàng xóm tốt. Chị ấy mang thùng thư vào khi chúng tôi đi xa, chị ấy không bao giờ làm ồn quá đáng và chị ấy luôn có sẵn sữa cùng trà đóng túi trong tủ. Bất hạnh thay, mặc dù có hình thức cực kì bắt mắt, sự nghiệp rất thành công và theo như tôi biết thì cũng không mắc bệnh tật gì, nhưng chị ấy lại là một phụ nữ còn trinh sắp sang tuổi ba mươi tám. Theo cái cách mà chị ấy nhìn Dan chằm chằm thì tôi chắc chắn rằng nguyên nhân là vì cách tiếp cận đối tượng của chị ấy quá nhút nhát.
“Mọi chuyện ổn cả chị ạ,” tôi không muốn đi vào chi tiết của vụ chia tay trong giây phút đó. Hôm nay là đêm của Matthew. Ít nhất là phải đến nửa đêm đã. Hoặc đến khi tôi uống hết chỗ vodka này. “Cảm ơn chị.”
“Chị em mình nên đi chơi cùng nhau,” chị ấy đề nghị với cú huých thân thiện. “Trừ khi em vẫn chưa vượt qua chuyện đó.” Một cái nhìn chằm chằm khác nữa hướng vào Dan.
“Không, bây giờ thì em chính thức độc thân rồi,” tôi đáp. “Một cách chuyên nghiệp luôn đấy.”
“Tuyệt quá,” chị ấy vòng tay qua vai tôi và nấc cục. “Không ai giỏi về vụ độc thân bằng chị đâu. Độc thân mãi mãi nhé, bé yêu. Chị sẽ chỉ cho em bí quyết.”
Tôi nhận cái vỗ mông chia tay của Helena bằng nụ cười hớn hở. Độc thân mãi mãi. Giờ thì tôi đã có một ý nghĩ vui vẻ rồi.
“Rach, điện thoại của cậu kìa,” Em chỉ tay về phía chiếc iPhone đang rung nhẹ trên bàn. Phớt lờ chương trình Jersey Whores, tôi tóm lấy điện thoại. Bỏ ngoài tai những lời giễu cợt từ đám đông đang ngồi xem quanh ghế sofa, tôi vào phòng ngủ. Có một tin nhắn. Từ Ethan. Tôi đẩy đống áo khoác và áo len sang một bên giường để lấy chỗ ngồi và đọc tin cho cẩn thận.
Tôi đã xúc động dành cả tiếng đồng hồ cặm cụi viết, xóa, sửa, xóa, rồi cuối cùng mới gửi tin nhắn trả lời thư mang nội dung “Anh chắc chắn sẽ rủ em đi chơi!” của Ethan. Tôi nói rằng anh ấy nên cẩn thận với những điều anh ấy ước, rằng tôi không tin được là anh ấy độc thân, và, vì tôi thường đi nhiều nơi nên một chuyến đến Toronto cũng không phải là điều gì ghê gớm. Cũng không hẳn thế. Nhưng gần đúng mà. Tôi sốt sắng đợi anh ấy hồi đáp. Tôi thực sự mong anh ấy không đề cập gì đến lệnh cấm của tòa án.
“Chào, hi vọng em có một buổi tối thứ Bảy thật vui. Ngày hôm nay thật tồi tệ. Trường xảy ra vụ đánh nhau liên quan đến kèn ô-boa và kiếm ánh sáng[132]. Đôi khi làm giáo viên thật mệt.”
[132] Trò chơi đánh nhau bằng kiếm ánh sáng, bắt nguồn từ bộ phim Chiến tranh giữa các vì sao của điện ảnh Mỹ.
Đáng yêu quá.
“Ừm, tại sao anh vẫn độc thân ư? Câu hỏi hay đấy. Anh đoán là anh không biết câu trả lời. Nói thật là anh cũng đã yêu một người, nhưng đến đầu năm nay thì dừng lại. Cô ấy chuyển đi, anh không muốn chuyển. Thế là độc thân thôi. Tuy nhiên, anh không nghĩ mình là một người độc thân giỏi, nếu không thì anh đã có những kế hoạch thú vị hơn là đi chơi với chú cún của mình vào tối thứ Sáu rồi. Còn em, có kế hoạch hay ho nào khiến anh phải ghen tị hay không?”
Vén tóc ra sau tai, tôi bắt đầu nhắn lại. Anh ấy thật tuyệt - làm thế nào mà đến bây giờ anh ấy vẫn tuyệt như vậy nhỉ? Tôi muốn tỏ ra mình hấp dẫn và hài hước nhưng không phải là một đứa con gái tiệc tùng điên cuồng. Tôi có thể giữ kín được vụ ở The Savoy nên việc này cũng dễ thôi. Soạn tin nhắn mới khó làm sao. Làm sao mà người ta hẹn hò qua mạng được không biết?
“Chào! Chúc thứ Sáu vui vẻ!”
Khởi đầu suôn sẻ đấy, Rachel Tóc đỏ chúc mừng tôi. Bây giờ thì cứ thế mà bắn chứ đừng mất cả tiếng đồng hồ như bọn mình làm lúc chiều nhé.
“Ồ, kèn ô-boa với kiếm ánh sáng ư? Hi vọng là anh được nhận tiền bồi thường nguy hiểm[133]. Em đang tổ chức tiệc sinh nhật cho một cậu bạn. Giờ cậu ấy đang ngồi trên sofa xem phim ‘mát’ trong khi mọi người phục vụ đồ uống cho cậu ấy. Em nghĩ là cậu ấy đang rất vui.”
[133] Tiền trả cho những rủi ro có thể xảy ra trong những công việc nguy hiểm.
Rồi sau đó tôi tắc tịt. Chúng tôi đã hoàn thành xong phần “em thật là tuyệt” - tôi biết nói tiếp thế nào trừ việc hỏi han về thời tiết và những món anh ấy ăn trong bữa tối nhỉ? Tôi có nên nói thế không? Tôi biết điều đó chả ích gì, những tin nhắn tán tỉnh qua mạng hiếm khi kết thúc tốt đẹp lắm, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng từ bỏ sự thích thú mỗi khi điện thoại tôi rung.
“Dành buổi tối thứ Sáu bên chú cún có vẻ hay đấy chứ! Nhất là khi so sánh với bữa tiệc sinh nhật của dân gay như thế này. Em hi vọng anh sẽ có những kế hoạch thật hấp dẫn cho cuối tuần.”
Tôi gửi tin nhắn trước khi nghĩ thêm được gì rồi nằm ra giường một lát. Tôi yêu các bạn mình và tôi rất thích khi tất cả bọn họ đều tụ tập về đây vào đêm thứ Bảy chỉ vì một mẩu thông báo ngắn gọn về bữa tiệc, tuy nhiên tôi cần yên tĩnh một phút. Tôi mệt quá rồi. Độc thân mới vất vả làm sao! Tổ chức tiệc này, xăm mình này, chửi vào mặt siêu mẫu này, đi tập yoga này, hẹn hò với một gã khùng này, chạy thể dục này, cắt và nhuộm tóc này, phạm pháp này, bán đĩa vynil siêu độc của bạn trai cũ này, tốn tiền vào đồ lót đắt đỏ này, lại còn sơn lại nhà nữa chứ, ngần ấy việc trong một tuần thực sự có thể làm cho một cô gái kiệt sức.
“Đang làm gì đấy?” Đầu Emelie thò qua cửa. “Cậu để lỡ cuộc vui rồi đấy.”
“Thế à?” Tôi hỏi mà không ngồi dậy.
“Không hẳn vậy.”
Giường nảy lên một chút khi cô ấy ném người xuống cạnh tôi. “Chiếc giường này thoải mái gớm.”
“Bây giờ nó còn rất rộng nữa chứ,” tôi căng người ra để túm chiếc chăn lông vịt.
“Đó là lí do tuyệt vời khiến tớ không muốn ai chiếm chỗ của tớ đêm nay,” Em khuyên đầy già dặn. “Lúc nào tớ cũng gọi taxi trước khi họ kịp lăn ra ngủ.”
“Tớ hối hận rồi,” tôi nói, mắt nhắm lại. “Cậu và em trai tớ đúng là một cặp trời sinh trên thiên đàng.”
“Ha,” cô ấy đáp. “Bọn tớ sẽ xem xét chuyện đó.”
Em yên lặng một thoáng.
“Mọi chuyện ổn chứ?” Cô ấy hỏi. “Nói chung ấy? Với cậu ấy?”
“Tớ nghĩ vậy,” tôi còn không buồn mở mắt. “Tớ chỉ cần yên tĩnh một phút thôi.”
“Tớ rất tự hào về cậu, cậu biết không?” Cô ấy nói rồi lần tìm tay tôi và tặng cho nó một cái nắm thật chặt. “Cậu giải quyết mọi chuyện cứ như một chuyên gia ấy.”
“Chính xác thì là chuyên gia nào?”
Trước khi Em kịp trả lời, điện thoại của tôi bắt đầu rung lên ở khoảng giường giữa hai đứa.
“Số quốc tế,” cô ấy nói, đứng lên và đi ra cửa. “Ố ồ.”
Tôi ngồi thẳng dậy. Số quốc tế ư? Có lẽ nào?
“Xin chào?” Tim tôi đang đập loạn xạ, mồm miệng bỗng nhiên khô khốc, chỉ một phần là do whiskey thôi.
“Rachel à?”
Ra là Simon. Đã gần tám ngày kể từ giây phút anh ta làm việc đó, là Simon sao?
“Chào,” tôi thì thầm. Tôi muốn cúp máy. Tôi muốn quát lên, hét lên nhưng tôi không làm được. Tôi chỉ biết nghe.
“Anh đã định gọi cho em cả tuần nay,” Simon nói thật chậm. “Xem em có ổn không.”
“Hôm nay là sinh nhật Matthew,” tôi quyết tâm giải quyết một lần cho xong. Rachel Tóc đỏ mà tôi cần đâu rồi? “Bọn em đang tổ chức tiệc.”
“Ồ, cho anh gửi lời chúc mừng đến cậu ấy,” anh ta ho ngượng nghịu. “Nghe này, hôm nay anh đã nói chuyện với nhân viên địa ốc về việc rao bán ngôi nhà.”
Anh ta đã kịp nói chuyện với người ta về việc bán nhà rồi ư? Tôi nắm chặt điện thoại, không nói năng gì, cảm thấy nó mỗi lúc một nóng lên bên tai tôi.
“Vậy nếu em muốn mua lại thì nói với anh,” giọng lạnh lùng giống với lần cuối cùng anh ta nói với tôi giờ quay trở lại. Hiển nhiên đây là vụ làm ăn qua điện thoại kiểu “Anh muốn giải quyết vụ này sớm.”
Tôi không giỏi dùng những từ sắc sảo trong những lúc cần thiết. Như màn biểu diễn của tôi trước mặt Ana đã chứng minh, tôi chưa bao giờ thuộc kiểu con gái giỏi tranh luận và hạ gục đối thủ chỉ bằng một câu nói. Tôi không thể nghĩ ra điều gì để nói ư? Thật là rác rưởi. Vậy nên tôi làm những gì mà tôi có thể. Tôi cúp máy. Lúc này tôi không thể đối mặt với chuyện đó được.
“Tớ vào được chứ?” Em hỏi sau khi đã đi qua cửa. “Ethan à?”
“Simon,” tôi nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt. “Anh ta muốn bán căn hộ.”
“Enculer[134],” Em cắn móng tay. “Cậu nói gì?”
[134] Tiếng Pháp, nghĩa là “Đồ khốn”.
“Tớ cúp máy.”
“Hay đấy,” cô ấy cười toe toét với tôi. “Cậu muốn làm gì?”
“Hôm nay là tiệc sinh nhật mà, đúng không?” Tôi lắc nhẹ, cả bên ngoài lẫn trong tâm trí. Anh ta không thể phá hỏng buổi tối của tôi đâu. “Đặt bánh lên đi.”
“Yeah,” Em vỗ tay và tung váy tôi lên. “Nói thêm là trông cậu tuyệt lắm. Thằng chó đẻ.”
“Thằng chó đẻ,” tôi nhắc lại. Mấy từ đó vang lên thật nhịp nhàng, nhất là khi chúng được nhắc lại hết lần này đến lần khác.
“Chúc mừng sinh nhật,” Em tắt bớt đèn và bắt đầu hát khi tôi thận trọng bước ra phòng khách, tay nâng cao chiếc bánh pho mát vĩ đại của mình. Đó là chiếc bánh đầu tiên tôi tự làm kể từ lần làm chiếc bánh dứa lộn ngược ở Home Ec[135], nhờ Chúa phù hộ, chiếc này trông dễ nuốt hơn. Bữa tiệc có vẻ thưa thớt đi một chút từ lúc tôi vào trong nhưng Dan vẫn ở đó, dù đang bị kẹt ở một góc với Helena, còn Matthew thì đang bị vây quanh trên ghế sofa trong lúc BTN[136] đồng thời là tiếp viên hạng nhất có tên Jeremy phục vụ cậu ấy với đủ thứ đồ ăn, đồ uống. Đây đúng là một bữa tiệc thành công.
[135] Khóa học cung cấp những kĩ năng cơ bản hàng ngày như nấu ăn, may vá...
[136] Bạn thân nhất, nguyên văn “BFF”: best friend forever.
“Cậu lấy nó ở đâu ra thế?” Phản ứng của Matthew trước tài năng nấu nướng của tôi không giống như tôi mong đợi. “Mong là cậu đã lấy hóa đơn.”
“Cậu ấy tự làm đấy, đồ lợn,” Em vặn đầu Matthew. “Im mồm và ăn đi.”
“Cậu tự làm ư?” Mắt cậu ấy tràn ngập tình thương yêu trìu mến. “Nhưng cậu còn không pha nổi trà cơ mà?”
“Tớ biết,” tự hào đến mức chẳng còn cảm thấy bị xúc phạm nữa. “Và tớ không nghĩ là nó có vị khủng khiếp đâu.”
“Tớ sẽ làm giám khảo,” cậu ấy cầm dao và cắt một miếng, tránh những cây nến ra. Cả phòng yên lặng. Matthew cắm chiếc dĩa vào thật trịnh trọng và xúc một miếng khổng lồ giơ lên trước mặt.
“Không tệ đâu. Có tệ lắm không?”
“Không tệ đâu,” cậu ấy khẳng định trong lúc cắn thêm một miếng nữa để chứng minh. “Rất ngon là đằng khác.”
Cả phòng vang lên tiếng thở dài nhẹ nhõm. Tôi không đầu độc cậu bé trong ngày sinh nhật nên họ có thể tiếp tục buổi tối ăn chơi của mình.
“Làm tốt lắm, ừm, Rachel hả?” Jeremy nói. Tôi gật đầu xác nhận rằng tên tôi đúng là Rachel. Người bạn gay thân nhất của Matthew vẫn không phân biệt được đâu là tôi, đâu là Emelie. “Một ngày nào đó cậu sẽ là một người vợ đảm đấy.”
“Ừ, có thể. Xin lỗi cậu một lát nhé,” tôi mỉm cười thật tươi, xoay giày cao gót và hành quân vào nhà tắm. Ở đó tôi cất lên tiếng hét thống thiết nhất mà tôi từng nghe kể từ lần Matthew đi xăm. Và nhờ vậy, cả bữa tiệc đáp lại tôi bằng sự yên lặng tuyệt đối.
“Jeremy, đồ khốn,” tôi nghe tiếng Emelie rít lên trước khi một phiên bản êm ái hơn phát ra từ giọng nói ấy vang lên qua cửa nhà tắm. “Rach? Cậu có sao không?”
“Không sao,” từ chỗ ngồi sang trọng ở bệ xí, tôi đáp lại.
Tôi xoay cái lõi cuộn giấy vệ sinh trong tay cho đến khi sàn nhà phủ đầy ba lớp giấy.
“Chúng tớ vào được không?”
“Tốt nhất là không.”
“Helena nói là chị ấy muốn đi tiểu,” tiếng Matthew.
“Helena có thể đi tiểu ở nhà chị ấy mà.” Ôi, cái giọng, cái giọng tôi, chả nghe ra là vui hay buồn nữa.