Chương 15 - Phần 1.
Lùm xùm giữa sự kiện xảy ra trên ghế sofa, vụ cãi nhau và một mớ những thằng ngu say xỉn cứ nhảy ra trước mũi taxi bất cứ khi nào có thể, tôi phải mất nửa tiếng mới đến được bệnh viện sau cuộc gọi của Emelie. Và cho đến lúc tôi thuyết phục được nhân viên lễ tân nói cho tôi biết họ giấu Matthew ở đâu (tôi không phải là người nhà cậu ấy, và theo cô ta thì cậu ấy rõ ràng là chưa có bạn gái), cậu ấy đã nằm trên giường, mặc bộ áo choàng màu xanh xinh xắn, khuôn mặt phù lên chẳng khác nào cái thớt.
“Chào,” tôi thận trọng nói và giơ túi epipen ra. Túi thuốc ấy sẽ không chống đỡ nổi nếu Matthew quyết định dần cho tôi một trận. “Cậu thấy thế nào rồi?”
“Kiểu sắp chết ến ơi,” cậu ấy phát âm chệch. Đôi mắt màu xanh nhạt đã chuyển thành màu đỏ và sưng húp, lưỡi dày lên gấp mấy lần. Nếu tôi mà không trực tiếp gây ra chuyện này thì tôi sẽ cười phá lên mất.
“Cậu ấy cứ quá lên đấy,” Em nói. Cô ấy ngồi bên cạnh Matthew, chân duỗi thẳng trên giường. “Bác sĩ nói đây là phản ứng nhẹ thôi, kiểu như nhà máy đã cho thêm hồ đào vào bánh quy chứ không phải là chiếc bánh cậu làm có chứa hồ đào trong đó. Cậu ấy sẽ không chết đâu. Cậu ấy thậm chí còn không phải ở đây qua đêm nhưng vẫn hậm hực vì cho rằng ở A&E vào thời điểm này có biết bao nhiêu chàng nóng bỏng.”
“Bị xương trong vũ hội của dâng gay,” Matthew khẳng định. Mặt cậu ấy đã bắt đầu dịu lại. Thất vọng quá, tôi còn chưa kịp chụp ảnh.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhựa cứng bên cạnh giường và ngả đầu ra sau, mắt nhắm lại. “Tạ ơn Chúa. Nói thật đấy, lúc ngồi trên taxi, tớ đã cố thuyết phục mình rằng cậu sắp chết cơ đấy. Trên đường vào đây, tất cả những gì tớ nghĩ đến là tớ sẽ phải ăn nói với mẹ cậu như thế nào để giải thích rằng cậu chết là vì tớ không biết nấu nướng.”
“Cậu có sao không?” Em hỏi, đầu ngả vào vai Matthew để nghỉ ngơi sau khi một chàng trai xinh xắn trong chiếc quần bó màu vàng và áo phông màu hồng bị đẩy đến khu khám bệnh, một chân chống lên, chân còn lại vẫn đi chiếc Converse cùng tông màu hồng. “Tớ đã e là cậu sẽ đi tìm một mụ siêu mẫu nào đó khác để đấm vào mõm đấy.”
“Người đấm là cậu đấy nhé,” tôi nhắc nhở. “Không, tối nay suýt nữa thì tớ đã đi tàu nhanh với Dan trên ghế rồi.”
Yên lặng.
“Õ hơn xem ào,” Matthew ra lệnh.
“Anh ta quay lại để lấy...” túi ư? Hay chìa khóa nhỉ? Không nhớ lắm... “thứ gì đó và anh ta kiểu như hôn tớ, rồi cậu gọi và tớ nói là tớ phải đi, rồi anh ta phắn mất.”
“Bởi vì cậu phải đến thăm bạn cậu trong bệnh viện ư?” Tôi không nghĩ là tôi có thể nhớ được lần gần đây nhất tôi thấy Em hứng thú đến thế. “Thật là ngớ ngẩn. Nhưng quan trọng hơn là, chuyện đó thế nào?”
“Lạ lắm, anh ta nổi điên lên,” tôi giận dữ. “Kiểu như, điên lên vì tớ không hoàn toàn yêu anh ta hay gì đó vậy.”
“Không phải là cuộc tranh luận,” cô nàng rền rĩ. “Vụ hôn hít cơ mà? Chỉ hôn không thôi à? Cậu có ‘yêu’ anh ta không?”
Matthew thôi không săm soi cái đèn trong phòng bệnh nữa để nhướng mày về phía tôi. Ít nhất thì tôi cũng khá chắc chắn là cậu ấy đang nhướng mày, chuyện này hơi khó nói.
“Tất nhiên là không rồi. Đó là Dan mà. Nhớ chứ, quần bò rất bó ấy? Ngủ với người mẫu ấy? Là một tên khốn ấy?”
“Cả việc đá siêu mẫu vì cậu nữa chứ? Bỗng nhiên hiện ra ở bậc cửa nữa chứ? Hôn lên mặt cậu nữa chứ?”
“Ôi, im ngay đi,” tôi nói. “Vẫn là Dan mà thôi. Anh ta khó mà trở thành cha của các con tớ được, đúng không nào? Anh ta chính là cái gã mà cậu phải gọi điện sau khi đến gặp bác sĩ để hỏi xem có đúng anh ta là lí do khiến cậu bị ngứa khắp người không đấy.”
“Xật là kin tởm,” Matthew nói. “Nhưng mà úng.”
“Thật không thể tin được là tớ lại để chuyện đó đi xa đến thế,” tôi cố không nghĩ xem nó xa đến mức nào. Hay tuyệt vời đến mức nào. “Không tin được là tớ lại làm như vậy.”
“Lúc đó cậu có mặc đồ lót không?” Em hỏi. “Có, đúng không?”
“Phải,” tôi nhìn chằm chằm chiếc áo len của Dan. Tạ ơn Chúa, tôi vẫn đang mặc nó. “Sao cậu biết?”
“Cái đó giải thích tất cả,” cô ấy giơ tay ra như thể chuyện gì cô ấy nói cũng hiển nhiên cả. “Đó là lỗi của đồ lót đấy. Đàn ông nghĩ bằng dương vật bởi vì chúng nằm ngoài cơ thể họ, đưa họ đi khắp nơi suốt cả ngày. Họ không thể không nghĩ về chúng được.”
“Úng ồi,” Matthew gật đầu nồng nhiệt. “Úng là ở ấy ấy.”
“Chúng ta thì không bởi vì tất cả chúng ta đều giấu nó đi. Điều đó nghĩa là chúng ta có thể làm được mọi việc mà không phải lúc nào cũng nghĩ đến việc gắn thứ của mình vào cái gì đó. Nhưng một khi cậu đã mặc đồ lót đắt đỏ và quyến rũ thì sao? Trò chơi kết thúc.”
Tôi thích lí thuyết này. Nó bào chữa cho tôi mọi trách nhiệm và giải thích lí do tại sao tôi lại không thể thoát ra khỏi hơi ấm của Dan hay đôi bàn tay mạnh mẽ của anh ta vòng qua eo tôi.
“Ừm...m, nói gì thì nói, anh ta có đẹp đến không chịu được lúc không mặc quần áo không?” Em, như thường lệ, hoàn toàn phớt lờ lời thỉnh cầu của tôi. “Cánh tay anh ta có rắn chắc như cột sắt không?”
“Dan không phải là Popeye[138],” tôi thở dài. “Nhưng đúng, về cơ bản là đúng. Tớ không biết nữa, tớ chỉ... Dan nói rằng anh ta không ngờ tớ lại là ‘loại con gái đó’ và tớ đáp trả kiểu, có mà anh là loại đàn ông như thế ấy! Rồi sau đó anh ta gồng lên, điên tiết và có lẽ bây giờ tớ không được đi Sydney nữa.”
[138] Nhân vật truyện tranh và phim hoạt hình Thimble Theatre với cơ thể cường tráng, khỏe mạnh.
“Tớ không nghĩ Australia lại xen vào chuyện này,” Em túm mớ tóc hổ lốn của mình thành một cái đuôi ngựa. “Và tớ biết tất cả chuyện này đều mới mẻ với cậu, nhưng nói thật, khi cậu phải dùng ai đó vào mục đích tình dục, cậu không nhất thiết phải nói toẹt ra điều đó vào mặt họ đâu.”
“Tớ có định dùng anh ta vào mục đích đó đâu,” tôi đáp trả nhiệt tình.
“Anh ta sẽ xuôi thôi,” Em cố trấn an. “Tớ cá là anh ta đã gọi cho cậu rồi đấy.”
Tôi lén nhìn chiếc iPhone chưa tắt nguồn khi cô y tá ở bàn tiếp tân to tiếng yêu cầu tôi phải tắt nó đi. Không có cuộc gọi nhỡ nhưng có một tin nhắn trên Facebook.
“Không có cuộc gọi nào, chỉ có một tin nhắn của Ethan thôi.”
Ethan đáng yêu, dễ hiểu và cách xa tôi hàng ngàn dặm. À, anh ấy nói anh ấy sẽ có một kì nghỉ cuối tuần vui hơn rất nhiều nếu tôi ở đó. Miễn là anh ấy không bị dị ứng hồ đào thì biết đâu đấy.
“Rach,” Em nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị nhất. “Chuyện về Dan này này. Cậu có chắc không có chuyện gì chứ? Hai người đã là bạn nhiều năm rồi và có vẻ anh ta đã cố gắng biết bao nhiêu lần để chui được vào bên trong quần cậu đấy.”
Tôi cân nhắc quan điểm của cô ấy một thoáng. Chúng tôi là bạn, theo một mức độ nào đó thì đúng, mọi thứ đã khác kể từ lúc tôi nói cho anh ta biết chuyện giữa tôi và Simon. Và không phải là tôi nghĩ rằng anh ta không nóng bỏng, rời cái ghế sofa đó là một trong những việc khó khăn nhất mà tôi từng làm trong đời. Nhưng dù anh ta có ngọt ngào và ân cần đến đâu chăng nữa, anh ta vẫn chỉ là Dan mà thôi.
“Cậu ên i ngủ một át i,” Matthew lên tiếng trong lúc tôi đọc tin nhắn. “Chắc cậu mệt ắm ồi.”
Nhận ra Matthew đang để ý đi đâu đó, cụ thể là anh chàng hấp dẫn ở giường đối diện, tôi chấp nhận sự thật rằng cậu ấy không hẳn chỉ vì tốt bụng. Tôi cầm tay Emelie. Đến lúc phải đi rồi.
“Về nhà thôi, James. Cứ để bệnh nhân nằm đó,” tôi ôm nhẹ Matthew để chào tạm biệt. “Mai gặp lại nhé.”
Em đập tay vào đầu cậu ấy. “Ngày mai nếu cậu có thể nói,” cô ấy quay sang tôi với một nụ cười ranh mãnh. “Nhớ tường thuật lại cho tớ nghe mọi chuyện đấy nhé.”
Sau khi kể cho Em cùng một nửa khoang dưới của tuyến bus 205 và bất kì ai chúng tôi tình cờ đi ngang qua trên đường Amwell câu chuyện giữa tôi và Dan, tôi khá hạnh phúc khi được đổ người xuống ghế sofa một mình. Em đã vào nhà tắm để đánh răng trước khi đi ngủ, niềm hứng thú về buổi tối của tôi là quá tải với cô ấy. Nằm một mình trên ghế sofa, vẫn mặc chiếc áo khoác của Dan không hấp dẫn bằng việc nằm với Dan. Nằm với Simon thường xuyên hơn, nhưng Simon không hấp dẫn, anh ta chỉ là Simon thôi. Anh ta ngọt ngào, anh ta tuyệt vời, anh ta vui vẻ, và anh ta đá đít tôi bởi vì “tôi không phải là người phù hợp”. Một nhận định khi dịch thô sang tiếng Anh là “tôi muốn đi ngủ lang một thời gian” hoặc chí ít là “tôi muốn ngủ với người khác và tôi phải dùng đến thuật ngữ lố bịch này để khỏi bị trách móc. Đó không phải là lỗi của tôi, là lỗi của cô vì cô không phải là người phù hợp”.
Tôi đã từng là một người bạn gái tuyệt vời. Tôi nhắc anh ta nhớ sinh nhật của mẹ mình mỗi năm. Tôi luôn luôn dọn giường. Tôi cạo lông chân mỗi ngày. Tôi chẳng mặc gì ngoại trừ tất và áo phông Liverpool trong ngày sinh nhật của anh ta mặc dù người cha ủng hộ đội Man Utd của tôi sẽ nhấn anh ta xuống mồ nếu a) ông ấy phát hiện ra và b) ông ấy đã chết. Vậy vấn đề của anh ta là gì?
Và vấn đề của Dan là gì? Anh ta đã chủ động cơ mà? Chắc chắn là Dan nên vui mừng vì tôi vẫn chưa đá vào cà của anh ta và tống anh ta ra khỏi cửa. Và thậm chí là Ethan, anh ta định giở trò gì đây? Với tất cả những email tán tỉnh này mà không có mục đích gì rõ ràng nào? Có lẽ tôi nên đầu tư sức lực của mình vào việc gì đó có kết quả hơn thì, kiểu như phát minh ra một cỗ máy thời gian để quay trở lại thế kỉ mười chín, nơi tôi đã kết hôn với những đứa trẻ trong hiện tại này. Biết đâu là bốn, và dàn hợp xướng. Eo ơi. Con trai.
“Rach?” Em huých vào vai tôi. “Nãy giờ cậu không nói gì với tớ đâu đấy. Cậu sẽ không say xỉn và bắt đầu hát bài All by Myself ấy chứ?”
“Tớ không say và tớ không hát,” tôi đáp. “Tớ chỉ cố gắng hiểu làm thế nào mà mọi chuyện lại xảy ra như thế thôi.”
“Chà, nếu cậu nghĩ ra câu trả lời, hãy nhớ viết đáp án ra nhé.”
“Tớ nghĩ câu hỏi đó cần một bài luận hẳn hoi đấy.” Ồ. Ý này hay đấy. “Mai gặp lại cậu nhé.”
“Ngủ ngon nhé, người đẹp,” cô ấy hôn lên đỉnh đầu tôi và biến vào phòng mình. Cô ấy tốt với tôi quá thể. Có một căn hộ tuyệt đẹp ở West Hamstead với một chiếc giường kích cỡ khổng lồ đã vắng chủ được một tuần vì người chủ đó ngủ trên chiếc sofa rẻ thứ hai ở Ikea[139] chỉ để đảm bảo rằng tôi không tự hành xác. Đó mới là tình yêu.
[139] Một doanh nghiệp tư nhân Thụy Điển, tập đoàn quốc tế chuyên thiết kế đồ nội thất bán lắp ráp, thiết bị và phụ kiện nhà.
Mặc dù lúc này đã là ba giờ sáng, tôi vẫn tỉnh như sáo. Tôi lấy tập giấy viết từ ngăn kéo bên dưới bàn uống nước ra. Khi mẹ mua nó cho tôi hai năm trước, tôi đã đền đáp bà bằng việc chỉ cho bà cách dùng Facebook như thế nào. Tôi không biết giữa hai mẹ con tôi ai là kẻ ngốc nghếch nữa. Kể từ khi cậu bạn người Pháp (thường liên lạc qua thư) quyết định gửi cho tôi bức ảnh chụp dương vật của mình vào năm thứ chín chúng tôi quen biết thì tôi đã không đụng đến tập giấy này nữa, còn mẹ tôi... không rời Facebook ra nổi. Ừm, nhưng đây thực sự là một tình huống cần đến giấy bút, chiếc bút Basildon Bond cơ đấy.
Gửi Simon.
Tôi chuyển sang tư thế ngồi thẳng lưng và giơ cây bút yêu quý màu ngọc lam trên trang giấy. Bắt đầu thế nào nhỉ?
Có vài điều tôi muốn cho anh biết mà tôi đã không thể nói với anh trong lần chúng ta nói chuyện gần đây nhất. Thật vui là, tôi đã dành cả tiếng đồng hồ để nghĩ về chuyện đó nên bây giờ nó không còn là một mớ lẫn lộn nữa, và anh sẽ nhận được câu trả lời xứng đáng cho những hành động gần đây của mình. Anh là một thằng hèn. Một thằng hèn yếu ớt và đau khổ, kẻ không đáng được hưởng hạnh phúc. Anh còn không đáng được hưởng bất hạnh nữa kia. Anh chỉ đáng bị khốn khổ, cô đơn và là một trong số những thằng đàn ông thảm thương bé nhỏ phải chết trong một ngôi nhà đầy phân bởi vì chẳng có ai thèm quan tâm hay ngó ngàng xem anh có đổ rác đi không, và sau đó, khi họ ghé qua vì ngửi thấy mùi khó chịu của anh trên đường phố, họ thấy cả đống túi rác chứa những đồ bỏ đi kể từ năm 1997. Và cả một đống mèo nữa chứ. Anh đáng bị lũ mèo điên vây quanh khi anh chết.
Tôi dừng lại một chút để thở. Mọi thứ cứ thế tuôn ra thật dễ dàng. Viết thư nhục mạ hay ho gớm. Đặc biệt là khi trước đó bạn đã uống đến vài li mà chưa say. Chắc chắn đấy. Tôi đưa đầu bút trở lại trang giấy.
Tôi chẳng hề tức giận vì anh đã chia tay tôi, mà tôi tức giận vì cái cách anh đã cư xử. Anh nói rằng đó chỉ là sự tạm dừng, rằng chúng ta không chia tay. Chính anh đã nói như thế. Người ta chỉ nói như thế với người mà họ còn yêu thương, người mà họ sống chung, người cùng sở hữu ngôi nhà với họ. Nhưng tất cả những điều đó chẳng có nghĩa lí gì với anh cả, bởi vì anh có một cái dương vật và tôi nhận ra nó làm anh lúng túng. Nhất là lúc anh phải quyết định đúng hay sai và nên nói thật hay nói dối. Đáng ra tôi nên tạo điều kiện cho anh mới phải. Nhưng anh, thằng tồi nhỏ mọn đáng khinh, lại hèn nhát không dám mở miệng nói với tôi rằng anh muốn chia tay tôi, và cứ lảng vảng trong phòng phụ chờ cho tôi chán ngấy rồi sẽ tự chia tay với anh.
Nghỉ một chút để kiểm tra tính chân thực cái đã. Tốt rồi, đến giờ vẫn tiến triển tốt.
Chuyện đó mới thống thiết làm sao. Anh mới thảm hại làm sao. Tôi tức giận vì anh thảm hại đến thế. Tôi đã thực sự nghĩ rằng chúng ta sẽ cùng đi đến tương lai, tôi đã nghĩ anh muốn có con với tôi, có gia đình với tôi, nhưng không, anh muốn ngủ chạ với đủ loại người ở London. Tôi chúc cho chuyện đó diễn ra tốt đẹp với anh và mong anh không nhiễm phải thứ gì đó tởm lợm đủ khiến anh phải thân tàn ma dại. Cái cách anh đối xử với người mà anh nói anh yêu thật chẳng hay ho chút nào. Cái thói anh mong người ta có thể đọc được tâm trí anh thật chẳng ra làm sao. Cái kiểu anh nói rằng anh đến Sydney hay Toronto và mong người ta hiểu ý anh là gì mới thật tệ hại.
Tôi đọc lại câu cuối. Có hơi lạc đề một chút nhưng tôi chẳng có cái Tip-Ex[140] nào nên cứ để đó thôi. Dù sao thì...
[140] Một loại bút xóa.
Dù sao thì, tất cả những điều mà tôi từng mong muốn là chúng ta được hạnh phúc. Tôi rất tiếc vì điều đó chưa đủ với anh. Tôi rất tiếc vì anh quá yếu đuối và thiểu năng tình cảm, và rằng về cơ bản anh đã phạm phải lỗi lầm to lớn nhất trong đời. Nhưng thành thật mà nói, có lẽ anh đã giúp tôi. Tôi rất ổn. Và rất ổn là quá tốt với anh rồi. Anh chỉ cần biết rằng, lần tới tôi gặp anh trên đường, tôi sẽ đi qua mà không vẫy tay chào đâu. Chúng ta không phải là bạn bè gì hết. Anh là một thằng tồi ranh mãnh. Anh có muốn làm bạn với một thằng tồi như thế không? Không, tôi không nghĩ thế.
Sống tốt nhé!
Rachel.
Bức thư này còn hay hơn cả bài luận được điểm A về môn Nghiên cứu Đại cương của tôi, nó thật tuyệt. Tôi gấp lá thư cẩn thận và nhét nó vào phong bì, viết tên Simon lên mặt trước và bổ sung thêm một đường cong bay bướm trước khi đặt nó trên bàn. Trước khi cất bút, tôi lấy tờ khăn ăn ra khỏi túi xách và gạch ngang qua dòng “Viết thư cho người yêu cũ”. Tất cả những gì còn lại trong danh sách là nhảy bungee, đi du lịch đến một đất nước mới và tìm một người cùng đến dự đám cưới của bố.
Đến giờ đi ngủ rồi.