Chương 15 - Phần 2.
Sáng hôm sau, khi điện thoại của tôi rung lên bần bật, tôi vẫn còn mê man mò mẫm trong giấc mơ về một vụ săn cáo giữa rừng gần nhà mẹ tôi, với Dan chạy theo, bán khỏa thân, vẫy vẫy một lá cờ của Canada. Dễ hiểu là, phải mất vài giây tôi mới định thần được chuyện gì đang xảy ra khi tôi mở mắt.
Tôi cuộn người lại để túm lấy điện thoại dưới sàn nhà và hét vào mặt kẻ nào dám quấy rối giấc ngủ hồi phục của tôi. Trừ Matthew ra.
“Cậu vẫn chưa chết cơ đấy.”
“Tớ chưa, nhưng suýt nữa đấy,” giọng cậu ấy tươi tỉnh khác thường đối với, Chúa ơi, bảy giờ sáng ngày thứ Bảy. Tôi mới ngủ chưa đầy bốn tiếng. Tôi băn khoăn không biết đích xác là người ta đã tiêm cho cậu ấy thứ gì ở bệnh viện. Và không biết cậu ấy còn nó nữa không. “Vụ chết hụt đã làm tớ phải suy nghĩ. Bản danh sách này ổn rồi, nhưng chúng ta phải nâng cấp nó lên, Rach ạ. Ý tớ là, bất kì ai trong số chúng ta cũng có thể chết vào một ngày bất kì nào đó.”
“Matthew, cậu đã dị ứng quả hồ đào suốt cả đời rồi mà,” tôi ngáp. “Cậu đã đến bệnh viện năm lần, một trong số đó là vì cậu dám thử ăn Bánh Hồ Đào. Bên cạnh đó, bọn mình đã tiến rất gần đến mốc nâng cấp nó. Cậu còn muốn gì nữa?”
“Chẳng gì cả,” cậu ấy nói dối. Kiểu nói ngắn gọn thường ngày của Matthew luôn luôn chuyển sang the thé mỗi khi cậu ấy nói dối. Đó là một triệu chứng của những người mang gen gay, cậu ấy không có khả năng nói dối trơn tru như những chàng trai chính hiệu. “Tớ chỉ nghĩ là tụi mình nên chớp lấy nhiều cơ hội hơn trong cuộc sống thôi.”
“Bọn mình có thể chớp lấy cơ hội không khi mà tớ mới ngủ được có ba tiếng đồng hồ?” Tôi thở ra hít vào ngắt quãng. “Và còn chưa tắm nữa chứ?”
“Cậu cần phải tắm và cậu cần đóng đồ nữa,” giọng cậu ấy nghe hào hứng một cách đáng lo ngại. “Tớ sẽ đến nhà cậu trong vòng một tiếng nữa. Bọn mình sẽ đi xa.”
“Cậu đang nói gì cơ?” Vẫn còn quá sớm để cậu ấy nổi cơn điên. “Đi xa ở đâu cơ? Tớ phải nói chuyện với quản lí của tớ về việc đi làm lại, tớ đã nghỉ cả tuần rồi đấy.”
“Thêm một tuần nữa thì đã chết ai,” cậu ấy nói. “Lâu lắm rồi cậu có được nghỉ ngơi gì đâu, hơn nữa tớ đã đặt vé rồi. Tớ không đảm bảo được sau hơn một giờ đâu. Bảo Emelie chuẩn bị luôn đi nhé. Tớ nghĩ là cậu sẽ bắt tớ rủ thêm cả cậu ấy nữa. Các cậu cần hộ chiếu đấy.”
“Matthew, tớ phải quanh quẩn ở đây đề phòng Veronica có thể giúp tớ kiếm được việc ở Sydney, cậu hiểu điều đó mà,” tôi than vãn. Sydney. Mặt trời. Bãi cát. Cách xa Simon cả nửa vòng trái đất.
“Phải, vì chắc chắn là Dan sẽ đưa cậu đến Australia làm việc cùng chứ gì?”
Ồồồ. Hay đấy.
“Hộ chiếu. Một tiếng nữa. Tớ đi đây.”
Phải cố lắm tôi mới không nhắc cho Matthew nhớ rằng người cha của tôi đã li thân với mẹ tôi, và rằng tôi phải làm việc vất vả như thế nào để nuôi sống bản thân, để trả những hóa đơn mỗi lúc một tăng lên của mình. Nhưng đến khi tôi quyết định nói thì cậu ấy đã cúp máy. Và thế đấy.
Tôi gieo người xuống gối, tận hưởng chiếc giường rộng rãi trước khi ép mình đứng dậy. Thôi đi đâu cũng được, miễn là nơi đó có nhiều cơ hội được nằm.
Em đang ở trong phòng khách ăn miếng pizza còn lại sau bữa tiệc tối qua. Đôi khi cô ấy thật kinh tởm. Cô ấy còn đang đọc lá thư tôi viết cho Simon nữa.
“Matthew vừa gọi và báo với tớ là phải nhấc mông lên ngay và không được phép quên hộ chiếu,” cô ấy quát lên với tôi khi tôi mò vào bếp để lấy cà phê. “Họ có cho cậu ấy uống nhầm thuốc không thế? Hay cậu ấy bị chấn thương não? Hay cậu làm não cậu ấy chấn thương?”
Tôi quay lại và thấy Em giơ cả năm ngón tay lên cao. Tôi lắc đầu, cô ấy hạ tay xuống, tràn trề thất vọng.
“Hình như Matthew đã đặt trước chuyến bay và sẽ đến đón bọn mình trong vòng một tiếng nữa,” tôi giải thích. “Đó là tất cả những gì tớ biết.”
“Không phải là tớ ghét làm bạn với một tiếp viên hàng không đàng điếm gì đâu,” Em bắt đầu. “Nhưng vấn đề là cậu ấy không bao giờ gọi và nói, tớ sẽ đưa các cậu đi Honolulu[141], đúng không nào? Nếu mà lại đi Dusseldorf[142] thì tớ không đi đâu.”
[141] Thủ phủ của tiểu bang Hawaii thuộc Hoa Kì.
[142] Thủ phủ của bang Bắc Rhine-Westphalia và là trung tâm kinh tế phía Tây nước Đức.
“Dusseldorf cũng được mà,” tôi hồi tưởng lại món schnitzel[143] ngon tuyệt.
[143] Món cốt-lết bê rán với bơ, trên có phủ bánh mì vụn.
“Dusseldorf mà được á?” Emelie nhướng mày. “Thôi sao cũng được.”
“Tớ cũng không vội đi đâu cả,” tôi dựa vào tủ lạnh, tay cầm cốc cà phê. “Nhất là trong một tiếng nữa. Chúng ta không thể xem Hollyoaks rồi sau đó ăn trưa như những người bình thường được à?”
“Amen,” Emelie gật đầu. “Cậu có thể nói như thế với Matthew khi cậu ấy đến. Và tất nhiên, sau khi cậu đã xin lỗi về vụ đầu độc hôm qua.”
“Hmm,” tôi nhấp một ngụm Nescafe ấm. “Có lẽ tớ sẽ đi đóng đồ...”
Lúc chìa khóa của Matthew kêu lách cách trong ổ thì tôi cũng đang ngồi trên sofa, ngắm cái vali nhỏ của mình và nhấm nháp cốc cà phê thứ hai. Mới có tám giờ sáng, tôi muốn được tỉnh táo trước khi Matthew tuyên bố rằng chúng tôi sẽ nhấc mông lên và đến Na Uy trong vòng một tuần. Em vẫn đang trong phòng và hét vào mặt đôi giày “Jimmy Choo[144] chó chết” vì nó không chịu nhét vừa cái túi của cô ấy. Tôi đã có thể bảo Em nhét nó vào túi tôi nhưng việc nghe cô ấy la hét với những đồ vật vô tri trong khi Simon Rimmer[145] và hai người của McFly[146] không biết cách nấu món cơm Ý trên TV hay hớm hơn nhiều. Đống đồ cô ấy mang sang đây kể từ tuần trước mới khủng khiếp làm sao. Quần áo cô ấy còn nhiều hơn cả số đồ mà tôi hiện có. Điều đó khiến cho việc đóng đồ của tôi dễ như ăn kẹo.
[144] Thương hiệu giày dép và túi xách nổi tiếng của Anh.
[145] Đầu bếp trưởng của chương trình Something for the Weekend của đài BBC.
[146] Một ban nhạc pop-rock của Anh bao gồm bốn thành viên.
“Ai đã sẵn sàng đi thám hiểm rồi nào?” Matthew tung người lên sofa và nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nồng nhiệt.
Tôi bặm môi lại và nhìn cậu ấy qua đôi mắt hẹp. “Cậu làm tớ đánh đổ cà phê đấy.”
“Còn cậu thì đã hạ độc thủ tớ đấy,” Matthew đáp lại với ánh mắt nham hiểm tương tự. “Hòa nhé?”
“Chắc vậy,” tôi đấu dịu. “Vậy bọn mình đi đâu đây?”
“OK,” cậu ấy xoa tay vào quần bò. “Thế này, vụ suýt chết vì cậu không biết làm bánh pho mát đã khiến tớ phải suy nghĩ. Tớ biết bọn mình đang cố gắng đào tạo cậu để trở thành một cô gái độc thân hoàn hảo nhưng tớ nghĩ việc bắt đầu chớp lấy cơ hội cũng quan trọng không kém. Vậy nên bọn mình sẽ đi Canada.”
“Không đi Canada đâu,” tôi phản ứng ngay lập tức. Gần như đồng thời, đầu Emelie hiện ra qua ô cửa.
“Canada á? Không được,” cô ấy lắc đầu. “Không thể đi Canada được. Tuần này tớ bận lắm.”
“Cậu, có gì mà không được?” Cậu ấy nói với tôi. “Còn cậu, từ 2003 đến nay có tuần nào cậu bận đâu?”
“Tớ làm việc chăm chỉ lắm đấy,” cô ấy đáp. “Chỉ vì tớ làm việc ở nhà không có nghĩa là tớ không làm việc. Tớ phải thông qua tất cả các sản phẩm mới của Kitty Kitty, tớ đang phát triển một dòng nghệ thuật mới, tớ đang...”
“Oa, oa, oa,” Matthew giơ tay lên làm điệu bộ quang quác. “Thía cơ đấy.”
“Lũ nhóc này, ngậm bớt cái mồm lại. Matthew, bọn mình không thể đi Canada được. Ethan sẽ nghĩ rằng tớ là một con tâm thần nếu tớ lù lù hiện ra ở cửa nhà anh ấy.”
“Chúng ta không chỉ lù lù hiện ra ở khung cửa nhà anh ta đâu,” cậu ấy thở dài. “Cậu sẽ nói là cậu có việc ở Vancouver, thế nên cậu chỉ dừng lại một chút ở Toronto thôi. Thấy chưa? Tớ đã nghĩ hết mọi chuyện rồi.”
Tôi nhìn khuôn mặt hào hứng của Matthew rồi quay qua khuôn mặt đầy tức giận của Emelie. Không biết phải theo mặt nào đây. Thực ra thì ai đã đóng đồ và rời đất nước nhỉ? OK, vậy là mấy ngày tới tôi cũng chẳng phải đi đâu. Và không được, không phải là tôi không có việc để làm. Và Matthew sẽ chẳng phải trả thêm gì ngoại trừ tiền vé. Không ai có thể phủ nhận rằng tạo ra khoảng cách giữa tôi và căn hộ này là một ý hay và có Chúa biết, Sydney đã nằm ngoài tầm với mất rồi. Một tuần đi xa, sau đó quay trở về đám cưới bố, sẵn sàng đi làm lại.
“Đi nghỉ như thế này cũng tốt mà, cậu sẽ thoát khỏi mọi rắc rối hiện tại,” Matthew hứa hẹn. “Sẽ vui lắm đấy.”
“Cũng là một cách hay để trốn tránh,” tôi thừa nhận. Rachel Tóc đỏ đã sắp sửa kéo vali của cô ta xuống đường và chờ taxi. “Và nó có tên trong danh sách nữa.”
“Thật chứ?” Matthew không mấy tin tưởng. “Bọn mình sẽ đi chứ? Tớ không cần phải đưa ra lí lẽ vô cùng xác đáng của mình nữa sao?”
Tôi chỉ vào vali của mình và vẫy vẫy trước mặt cậu ấy. “Trước khi tớ kịp đổi ý.”
“Cậu sẽ không đi đúng không?” Em cầm dao găm chỉ vào mặt tôi. “Bọn mình sẽ không đi đúng không?”
“Nào, hoặc là cậu muốn bị truy nã vì tội giết người hoặc là thôi ngay cái kiểu ấy đi và chui vào taxi với bọn tớ, ba phút nữa xe đến đấy,” Matthew ngắt lời. “Tớ có kéo các cậu đến vịnh Guantanamo đâu, tớ đưa các cậu đi trên chuyến bay hạng nhất đến một thành phố xinh đẹp, một khách sạn xinh đẹp trong vài ngày với những người bạn thân thiết của mình cơ mà. Hoặc là những người bạn được cho là thân nhất. Cậu có thể bình tĩnh lại một phút và nói cảm ơn tớ được không?”
Em mím môi lại thành một đường siêu mỏng. Tôi không biết cô ấy định nói gì nhưng...
“Chuyện đó cũng không khiến Stephen quay lại với cậu đâu, cậu biết chứ?”
Ồ. Phản công khá lắm.
Matthew không trả lời. Nhưng hơi thở của cậu ấy bắt đầu to hơn và bàn tay túm cái cốc Snoopy của tôi siết chặt đầy nguy hiểm. Khi chuông cửa vang lên, đó dường như là âm thanh to nhất mà tôi từng nghe thấy. Lặng lẽ, Matthew đứng dậy, đẩy Emelie ra khỏi lối đi và bước ra cửa.
“Tớ không hiểu tại sao cậu lại nói thế,” tôi thì thầm. “Tại sao, tại sao cậu lại nhắc đến từ ‘S’ cơ chứ?”
Mặt Emelie trắng ra như tượng. “Cậu hãy hỏi Matthew chuyện đó,” cô ấy lắc đầu. “Tớ biết là cậu ấy chưa kể với cậu.”
“Chưa kể với tớ chuyện gì cơ?” Có chuyện gì mà tôi chưa biết ư? Oa. Tôi đã để lỡ điều gì đó, và tôi không thích như thế tí nào.
Tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại ngay khi vừa mở, và Matthew hùng hổ tiến vào phòng khách, túm lấy một chồng thư trên bàn uống nước và lại hùng hổ đi ra. Cậu ấy tái chế đống thư rác của tôi trước khi bọn tôi đi xa ư? Và tôi không biết mẹ tôi sẽ điên tiết thế nào nếu bà biết tôi vẫn chưa tẩy rửa nhà vệ sinh.
“Matthew?” Tôi nhìn Em đầy dò hỏi nhưng cô ấy chỉ nhún vai. Đôi giày Jimmy Choo vẫn cầm trên tay. “Cậu có thấy cậu ấy đâu không?”
“Tớ nghĩ cậu ấy ra ngoài rồi,” Em đáp rồi dòm ra sảnh. “Cậu ấy không ở trên cầu thang.”
“Nếu cậu ấy đi tự thiêu hay gì đó thì tớ sẽ rất lo lắng đấy,” tôi lẩm bẩm trên ghế sofa. “Nào, nghiêm túc nào, hai cậu làm sao thế? Có chuyện gì mà tớ không biết vậy?”
Nhưng Matthew không cho cô ấy cơ hội được nói. Cậu ấy mở cửa, đóng sầm lại sau lưng và lại hùng hổ hành quân vào sảnh.
“Emelie, đừng có than vãn vớ vẩn nữa, cho giày vào túi xách đi rồi xuống đây,” cậu ấy ra lệnh. “Rachel, Simon vừa đến.”
“Vào tám giờ sáng ư?” Em có vẻ lúng túng. “Vào Chủ nhật ư? Hắn có bị bệnh không đấy?”
“Cuối tuần nào Simon cũng dậy sớm,” tôi ngây ra nói. “Anh ta đi đá bóng.”
“Hắn ta đến lấy thư,” Matthew giải thích. “Bây giờ hắn có thùng thư riêng rồi, không làm phiền cậu nữa. Hắn cũng sẽ không nói chuyện với nhân viên nhà đất về việc bán căn hộ của cậu cho đến khi cậu đồng ý để hắn làm thế. Bây giờ thì taxi đến rồi, bọn mình đi được chưa?”
Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, không nói được gì hết. Matthew Chase. Người đàn ông hành động.
“Tốt hơn là đi thôi,” Em nhét giày vào túi xách và lôi tay kéo ở vali ra. “Đi Canada thôi.”
Tôi để Rachel hàng ngày lại với người yêu cũ của cô ta, mái tóc vàng của cô ta và kho Sky Plus chứa đầy phim Glee, để cô ta ngồi trên sofa xem Something for the weekend và để Rachel Tóc đỏ kéo vali của mình xuống sảnh, lên xe, rồi hòa vào dòng người trên phố.
Đi Canada nào.