← Quay lại trang sách

Chương 17 - Phần 1.

Thật không thể tin được là cậu sắp đi hẹn hò với mối tình đầu của mình thời đi học,” Emelie sung sướng nhai bánh ngọt trên giường mặc dù tôi đã cảnh báo rất nhiều lần rằng đừng có làm rơi vụn bánh xuống dưới ga. Tôi đang bận thử tất cả những bộ đồ mang theo. Chẳng có bộ nào thấy được cả. Rachel Tóc đỏ, vì một số lí do nào đó, đã không xuất hiện sáng nay, vậy nên tôi hồi hộp y như một thí sinh tham dự X Factor chỉ vì lời hứa với người cha của mình trước lúc lâm chung.

“Mọi chuyện sẽ tuyệt lắm đấy. Chắc chắn cậu sẽ cưới anh ta cho mà xem.”

“Lại còn tăng thêm áp lực cho tớ nữa,” tôi lầm bầm với cái gương sau cửa phòng. “Cái này thì sao? Được không?”

Tôi chọn một bộ váy mùa hè màu vàng nhạt có dây đeo và in họa tiết những con chim sẻ nhỏ màu trắng, chiếc váy chỉ dài đến đầu gối, kết hợp với giày tập ba lê màu trắng. Tôi phải tự làm những việc này mà không có sự hỗ trợ của phiên bản Rachel hết sức tự tin đâu cả.

Em gật đầu và nuốt một mồm đầy bánh sừng bò.

“Được đấy,” cô ấy chuyển sang cắn miếng bánh xốp nướng. “Cậu sẽ cưới tình yêu thời thơ ấu của mình và tớ có lẽ sẽ cưới cậu em đàng điếm của cậu. Cứ như trong phim ấy.”

“Đừng bao giờ đùa cợt về chuyện đó,” tôi túm đuôi tóc lên, thả cho chúng rơi quanh mặt rồi lại kéo chúng lên. Sao chẳng kiểu nào trông có vẻ được thế nhỉ? Sao việc này lại khó khăn thế nhỉ? “Cậu biết là đến cả kẻ thù lớn nhất của tớ, tớ cũng không nguyền rủa kiểu đấy mà.”

“Tớ có biết đâu,” Em đáp. “Tớ nghĩ cậu ta và Ana sẽ là một đôi được đấy. Nếu tớ không chen chân vào trước.”

“Emelie,” tôi rên rỉ. Cuộc nói chuyện này chẳng giúp tôi bình tĩnh và trở về trạng thái tuyệt vời nhất chút nào. “Nói thật đi. Cậu có thực sự thích Paul không hay chỉ là muốn chơi bời vậy thôi?”

Cô ấy xị mặt ra và chỉ còn tập trung một nửa vào chiếc bánh. “Tớ không biết,” cô ấy nhét một mẩu nữa vào mồm. “Tớ biết cậu nghĩ chuyện đó thật kinh tởm nhưng cậu có nghĩ rằng đã đến lúc tớ phải xúc tiến vụ người yêu không?”

“Phải, nhưng không phải với em trai tớ,” tôi giật lấy một mẩu bánh Danish từ khay đồ ăn sáng trước khi cô ấy kịp dọn sạch nó. “Không phải là do nó tởm lợm mà vì nó không tốt cho cậu.”

Tôi nghĩ lại những điều Jenny đã nói về “người phù hợp” ở quầy bar đêm hôm trước. Đó là cảm nhận của cô ấy về Paul ư? Tôi đã ngăn chặn hai người đó đến với nhau trong suốt bao nhiêu năm ư?

“Lạy Chúa Giê-su, tớ yêu thành phố này quá,” cánh cửa mở tung về phía tôi khi Matthew lao vào, trên người vẫn mặc bộ quần áo từ lúc đi máy bay sáng hôm Chủ nhật. Và nếu tính thêm năm tiếng chêch lệch múi giờ thì đã là hơn hai mươi tư rồi. Nhìn qua là thấy cả bộ quần áo và khuôn mặt Matthew đều đã trải qua cả một đêm trên sàn. “Tớ gặp một người.”

“Cậu không cần nói,” tôi giơ tay lên và huơ huơ tìm sự ủng hộ.

“Trông cậu đáng yêu quá,” Matthew nói trong lúc cởi quần áo ra và đi vào bồn tắm. “Tớ đảm bảo đấy, cậu trông đáng yêu lắm.”

“Ừm, thế còn vụ khỏa thân thì sao đây?” Em hét lên khi quần lót của cậu ấy rơi xuống sàn nhà. “Tớ đang ăn. Và tớ đã nghĩ cậu là kẻ đức hạnh nhất trên thế giới cơ đấy.”

“Tớ không muốn nhìn các cậu khỏa thân không có nghĩa là cậu phải từ chối đặc ân này,” Matthew cúi chào đầy kiểu cách trước khi nhao vào bồn tắm. “Cậu chuẩn bị đi đâu thế?”

“Bữa ăn giữa buổi với Ethan,” tôi hít một hơi thật sâu nữa, thở ra rồi xách túi. “Ngoài trời có ấm không nhỉ?”

“Không rõ, tớ đã ra khỏi khách sạn đâu,” Matthew hét lên qua tiếng nước. “Tớ gặp một nghệ sĩ ở dưới lầu. Tên anh ta là Dallas, anh ta ở đây khi đến thành phố này.” Nói rồi cậu ấy xát xà phòng.

“Tớ đi đây,” tôi nhìn đồng hồ rồi nói, cố phớt lờ cơn buồn nôn đang cồn lên trong bụng. Bồn chồn như thế là hơi quá đấy. “Nói thật xem nào, trông tớ ổn không?”

“Xinh cực kì luôn,” Emelie khẳng định. “Nếu tớ mà chưa gặp cậu từ hồi mười sáu tuổi thì tớ sẽ rất ấn tượng đấy.”

“Hồi mười sáu tuổi trông tớ như con điên ấy,” tôi lại túm tóc lên lần cuối trước khi ném túi xách lên vai và tìm chìa khóa phòng. “Niềng răng này, nhuộm tóc Sun-In này, xắn quần lên cả gần chục phân nữa. Không ổn tí nào.”

“Vậy thì bây giờ cậu sắp thắng rồi,” cô ấy ngồi lên giường và bật TV. “Anh ta đang trông chờ hình ảnh năm mười sáu tuổi đầy ngớ ngẩn của cậu. Bây giờ anh ta sẽ có cậu năm hai mươi tám tuổi đầy hấp dẫn.”

“Đúng vậy,” tôi thì thầm. “Chúc tớ may mắn đi.”

“May mắn nhé,” cô ấy nói và vẫy tay. “Nhắn tin cho tớ biết hai người đang làm gì nhé.”

Matthew vẽ một hình mặt cười lên làn hơi nước đọng mặt kính và vẫy tay. Sau đó vẽ một cái dương vật khổng lồ và một ngón tay cái giơ lên. Tôi cho đó là dấu hiệu đã đến lúc phải đi.

Cả trong sự đông đúc của quán cà phê, tôi vẫn nhận ra Ethan ngay lập tức. Áo phông màu sáng, quần tụt thể thao, mái tóc vàng và mũ chỏm, trông anh ấy thật nổi bật. Và vẫn đẹp trai như ngày xưa. Trong khi tôi dành cả mười năm qua để quan hệ tình dục trước hôn nhân và đánh phấn lên mông siêu mẫu, thì có vẻ Ethan đã dành cả thập kỉ để tập đẩy tạ. Anh ấy to lớn. Rất to lớn. Anh ấy nhìn vào mắt tôi, rồi chuyển sang mái tóc - tôi đột nhiên nhớ ra là nó đang có màu đỏ sáng chứ không còn là vàng sậm nữa, rồi giơ tay lên vẫy tôi. Và đột nhiên tôi nhớ ra mình đang dùng nước hoa Body Shop White Musk, nghe nhạc của Robbie Williams và ăn khoai tây sấy Chip Sticks.

“Rachel?” Ngay khi tôi tiến đến vùng có thể tóm được, anh ấy đưa đôi tay khổng lồ ra ôm chầm lấy tôi. Vậy ra khoảng cách đã làm cho trái tim trở nên dịu dàng hơn. Ngày xưa, tôi khó có thể đưa bản nhạc cho anh ấy mà mặt mũi không tái nhợt. “Thật vui vì được gặp em.”

“Anh cũng thế,” tôi sợ quá đến mức không dám ngồi. Anh ấy thật đẹp trai. Mấy bức ảnh trên Facebook không thấm vào đâu, anh ấy mới đẹp trai làm sao. Thực sự, anh ấy trông thật gọn gàng, sáng sủa, vậy mà tôi đã nghĩ rằng anh ấy sẽ lấy một mẩu gỗ dưới bàn lên và bắt đầu kì cọ hay tưởng tượng con chó Labrador khổng lồ màu vàng đó sẽ nhảy lên và liếm mặt anh ấy. Nếu như tôi chưa kịp làm chuyện đó trước. Không hẳn là kiểu tôi ưa thích nhưng làm gì có chuyện ăn mày còn đòi xôi gấc. Nhất là khi sự lựa chọn chỉ có thể là Adonis[152] hoặc không gì cả.

[152] Vị thần đẹp trai nổi tiếng trong Thần thoại Hi Lạp, và là người yêu của thần Vệ Nữ.

“Trông em tuyệt quá,” Ethan với tay lấy cốc nước trước mặt mình. “Anh không nghĩ mình sẽ nhận ra em nếu đang đi trên đường đâu. Ngày xưa em như một cô nàng tomboy vậy. Cả mái tóc nữa chứ! Oa!”

Tôi đang ngồi trong một quán cà phê ở Toronto với Ethan Harrison. Chàng Ethan Harrison. Như kiểu “Rachel yêu Ethan mãi mãi IDST”[153] ấy. Ethan Harrison. Thở dài, bất tỉnh, ngã uỵch xuống.

[153] Viết tắt của “If Destroyed, Still True” - thường dùng ở cuối một câu viết lên tường để nhấn mạnh rằng dù dòng chữ có bị xóa đi thì nội dung viết lên vẫn luôn đúng.

“Trông anh vẫn như xưa,” trừ cơ bắp nở nang, không niềng răng và cao hơn đến ba mươi phân rồi. Thật khó mà nhìn thẳng được vào đôi mắt xanh của anh ấy, và tôi cứ dán ánh nhìn ngượng ngùng nơi chiếc cổ áo phông mở rộng. “Tuy nhiên giọng anh hơi khác một chút.”

“Ừ, anh cho là mình đã nhiễm ngữ điệu ở đây,” anh ấy cười. “Bố anh là người Canada nên ngày xưa lúc nào anh cũng nói giọng mũi. Sau khi nhà anh sang đây, nó cứ thế mà đến thôi.”

“Bạn thân của em cũng đến từ Montreal, em đã quen với chuyện đó rồi,” tôi gọi một cốc cà phê và ngước mắt lên chiếc cằm đối diện. Được, quai hàm vuông vắn và cân đối. Mái tóc vàng nhạt đã bắt đầu quăn lên quanh tai và trong khi tóc ở đằng trước ngắn hơn rất nhiều so với ngày xưa, trái tim tôi run rẩy lên trước ý nghĩ vươn tay lên để vén nó ra khỏi mắt anh ấy. Nếu như tôi đang không ngồi lên tay. Ở một quán cà phê ở Canada. Đối diện với Ethan Harrison. Rachel Tóc đỏ đâu rồi không biết? Rachel mười sáu tuổi không đủ sức để đối mặt với chuyện này đâu.

“Lạ nhỉ,” Ethan gãi đầu và bắp tay anh ấy căng lên bên trong gấu tay áo phông. Đôi tay anh ấy còn to hơn cả tay Dan. Không phải là tôi đang nghĩ đến Dan đâu. Lạy Chúa, sao tôi lại nghĩ đến chuyện đó cơ chứ? “Nếu như cách đây mười năm em nói với anh rằng lúc này em và anh đang ngồi ở đây, anh sẽ không bao giờ tin đâu.”

“Đúng thế,” tôi đồng ý, cố gắng đẩy tất cả những suy nghĩ về London ra khỏi tâm trí. “Và nếu tuần trước anh nói với em là em sẽ ngồi đây, em cũng không tin anh đâu.”

“Việc gấp hả em?” Anh ấy hỏi. “Ở Vancouver ấy?”

Tôi nhìn anh ấy chằm chằm mất một giây. “Phải. Vancouver. Việc. Gấp,” tôi gật đầu. “Đó là một buổi chụp hình, cho một tạp chí.”

“Và em là chuyên gia trang điểm à?” Giọng Ethan có vẻ ngạc nhiên nhưng anh ấy vẫn mỉm cười. “Chuyện đó thật lạ. Anh không nhớ là em thuộc kiểu con gái như thế.”

“Kiểu con gái nào cơ?” Tôi luôn luôn tò mò muốn biết người khác nghĩ gì về tôi. Trừ Dan ra. Tôi không còn muốn nghe suy nghĩ của Dan một lần nào nữa. Bởi vì tôi chẳng nghĩ gì đến anh ta hết. Grừ.

“Ồ, anh không có ý gì xấu đâu,” má anh ấy đỏ lựng lên thật đáng yêu. À. “Kiểu như, có một nhóm các cô gái thường xuyên trang điểm rất đậm khi đến trường. Hội Những Cô Nàng Tô Son Bóng ấy. Đó là tên anh gọi mấy cô gái đó.”

“Hội Những Cô Nàng Tô Son Bóng ư?” Tôi cười to vì biết đích xác anh ấy đang nói đến ai. Ngày xưa tôi đã ghen tức điên cuồng với mấy người đó mà. “Thật là khủng khiếp.”

“Em biết đấy, Louise, Claire và những người khác nữa, họ kiểu như, lúc nào cũng tô son bóng ấy,” anh ấy nhăn mặt khi một nam bồi bàn đội mũ đan đen mang cà phê đến. Kinh nghiệm của chuyên gia nói rằng đó là một người mẫu nam. Kinh nghiệm của việc gọi một người mẫu nam phục vụ nói rằng chắc chắn anh ta sẽ mang nhầm đồ uống cho chúng ta. “Anh nhớ mình đã từng nghĩ rằng họ thoa keo lên miệng cơ. Ai lại muốn trang điểm như thế nhỉ?”

“Phải, em cũng không thích mấy thứ đó lắm,” tôi mím đôi môi tô son bóng của mình lại và mong màu bóng Biến Mất. “Dù sao thì em cũng thích công việc đó. Em đã gặp rất nhiều người thú vị.”

“Thật ư?”

“Không,” tôi đáp ngay lập tức. “Gần đây thì tất cả mọi người đều rất kinh khủng. Kinh khủng lắm ấy.”

“Lúc nào em cũng thật vui nhộn,” Ethan đặt một bàn tay lên tay tôi. Tôi cố không vuốt ve bàn tay đó. “Thật vui vì được gặp em. Anh phải nói rằng lúc này anh rất yêu mạng Internet. Chuyện này bù đắp lại cho tất cả những cuộc hẹn hò kinh khủng trên mạng mà anh đã phải trải qua.”

“Anh là fan bự của Match.com[154] à?” Tôi cố tỏ ra bình thường nhưng nói thật, tôi rất tò mò muốn biết. Chắc có chuyện gì đó nhầm lẫm khủng khiếp về anh ấy mà tôi không biết. Một kẻ ủng hộ Đức quốc xã ư? Một tên nghiện trò chơi điện tử ư? Một kẻ chuyên đá chó ư? Chắc chắn là anh ấy hoặc tất cả phụ nữ ở Canada có vấn đề. Và tôi lại đang chuẩn bị cầu hôn anh ấy bằng một chiếc nhẫn bằng hành[155] cơ chứ.

[154] Một website hẹn hò trực tuyến có tới 20 triệu thành viên được Gary Kremen sáng lập năm 1993.

[155] Nguyên văn “onion ring”: Một dạng thức ăn nhanh thường thấy ở Mỹ, Canada, Úc, và một số nước châu Á, làm bằng cách cắt một vòng củ hành tây, ướp tẩm bột và chiên giòn.

“Không phải thế,” anh ấy bỏ tay tôi ra. Trái tim tôi tan vỡ thành trăm ngàn mảnh. Và có khi tôi còn bị chứng độc thoại nội tâm nữa. “Anh chưa bao giờ độc thân lâu đến thế. Anh và người yêu cũ chia tay hồi đầu năm nay và anh gần như dành cả mùa hè hờn dỗi. Bây giờ là lúc quay trở lại trường học rồi. Anh bận quá đến mức không có thời gian hẹn hò cho tử tế nữa. Ở đây việc đó khó khăn lắm.”

Nhưng anh lại có đủ thời gian dành cho mối quan hệ xa xôi với người yêu thời thơ bé của mình, tôi nghĩ. Không biết thứ Bảy tới anh ấy sẽ làm gì nhỉ? Có lẽ mình nên mạnh dạn hơn một chút.

“Thế còn em thì sao?” Anh ấy nhìn tôi. “Có nhiều hoạt động trên mạng không?”

“Ha,” tôi khịt mũi. Thật quyến rũ. “Không nhiều lắm. Em sống độc thân chưa được bao lâu mà.”

Khi tôi tổng kết lại sự việc, sau vài chén với người bạn thân mới ở quầy bar đêm hôm trước, thì mới được gần hai tháng trong vòng mười hai năm. Tôi bắt đầu đi chơi với bạn trai đầu tiên vào tháng Mười năm tôi mười hai tuổi, còn tôi và Simon mới chia tay nhau có tám ngày. Ai chẳng biết tôi cần sự giúp đỡ.

“Nơi này khá hay,” anh ấy chỉ tay quanh quán cà phê sau khi chúng tôi đã gọi đồ ăn sáng. Tôi gọi sandwich, y như quảng cáo trong thực đơn. Ethan cố gắng yêu cầu họ thay đổi một số thành phần trong món thịt rán, trứng và rau, sau đó nhận được sự bối rối liên tục từ phía người bồi bàn nóng bỏng. Với vai trò là một bồi bàn, anh ta trông chẳng khác nào một người mẫu. Một ngày nào đó, tôi mong được làm chuyên gia trang điểm cho chiến dịch quảng cáo đồ lót hiệu Armani của anh ta. “Mấy đứa bạn anh đôi khi đi bar nhưng anh chưa bao giờ đến đó.”

“Phải, em nghe nói đó là một nơi khá hấp dẫn,” tôi đồng tình. Tôi đã quyết tâm giữ kín sự thật là tôi ở The Drake chỉ vì người bạn đồng tính thân nhất của tôi luôn muốn được đến đó để tìm trai. Tại sao lại phải lộ bí mật nhỉ?

“Vậy kế hoạch của em ở Toronto là gì?” Ethan vươn qua bàn để nắm tay tôi lần nữa. Tôi suýt nữa thì đã vuốt ve nó. “Em ở đây hôm nay và ngày mai đúng không?”

“Phải. Hai ngày, sau đó em đi Vancouver,” tôi có khiếu nói dối đấy chứ? Tôi tưởng tượng rằng điều đó sẽ rất có ích nếu tôi cần phải giải thích cho sự biến mất bí ẩn của Simon. “Em vẫn chưa có kế hoạch gì khi ở đây cả. Em đã gặp nhà thiết kế tối qua rồi.”

Đó không hẳn là một lời nói dối mắc lỗi ngữ pháp. Về lí thuyết là như vậy. Jenny đúng là một nhà thiết kế mà.

“Vậy em có muốn anh đưa em đi loanh quanh không?” Anh ấy tặng cho tôi thêm một nụ cười tỏa sáng nữa và tôi cảm thấy từ đầu đến chân mình đỏ như gấc. “Anh không giỏi làm hướng dẫn viên du lịch cho lắm nhưng anh đảm bảo về mặt cảnh quan.”

Tôi rất hài lòng với cảnh tượng trước mắt, và việc tỏ ra sẵn lòng không có gì là không tốt.

“Nghe tuyệt quá,” tôi khẳng định. “Em rất sẵn lòng.”

Chẳng mấy chốc tôi đã yêu Toronto. Giữa anh chàng hướng dẫn viên quyến rũ của tôi và những người bạn cực kì thân thiện, chưa kể nước sirô lấy từ cây chi phong xuất hiện ở khắp nơi trong các cửa hàng bán thực phẩm, tôi không thể không yêu nơi này.

Sau bữa sáng, chúng tôi rời khách sạn và rẽ trái, Ethan chỉ cho tôi những triển lãm nghệ thuật nho nhỏ, những cửa hàng bán rượu nho và mỗi con chó đi ngang qua. Mọi thứ diễn ra đáng yêu chết đi được. Mặc dù khu này đã du nhập quan điểm của người New York nhưng tất cả các công trình xây dựng đều cổ kính đầy nghệ thuật, các tòa nhà vẫn sơn những hình vẽ cổ động chính trị và các cửa hàng đều có những chàng trai gầy giơ xương mặc áo choàng len và quần bò bó chặt. Tất cả họ đều giữ lại tính thân thiện cố hữu của mình. Tôi không nhớ mình đã nói “xin chào” bao nhiêu lần với nhiều người lạ đến thế nữa. Và với tư cách là một cô nàng nhuộm tóc người London, tôi không biết mình cảm thấy thế nào về chuyện đó, cho đến khi uống cốc cà phê vị sirô chi phong thứ hai, tôi mới cảm thấy mọi việc đang thật tuyệt.