← Quay lại trang sách

Chương 16 .

Sau mười bốn tiếng ngồi trên khoang hạng nhất với vài cốc sâm panh, Rachel Tóc đỏ đã ở Toronto và gạch dòng “Đi du lịch” ra khỏi bản danh sách. Tôi tì tay lên chiếc bàn chạy dọc chiều dài căn phòng và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Thật khó tin. Cảnh tòa nhà và một vài gara không mấy hùng vĩ nhưng đây chắc chắn không phải là Islington[147]. Chúng tôi không ở Islington. Chúng tôi đang ở Canada đầy ám ảnh. Khách sạn, như Matthew đã hứa (theo lời giới thiệu của Jeremy - kẻ giàu có hay đi du lịch), thật tuyệt vời và cực kì thời thượng. Cứ như bước vào thế giới Người điên trong khi xung quanh là toàn bộ dàn diễn viên của bộ phim Gossip Girl[148] vậy. Sau khi cả bọn đã yên vị trong phòng, Emelie tung người lên tấm đệm êm ái.

[147] Khu lân cận của London, Anh.

[148] Một bộ phim dành cho trẻ vị thành niên dựa trên bộ truyện cùng tên của Cecily von Ziegesar, sản xuất năm 2007.

“OK, gặp lại hai cậu sau nhé,” cô ấy nói rồi nhắm mắt. “Hai đứa hiếu động cứ vui vẻ đi, tớ mệt lử rồi.”

“Nhấc mông lên đi,” Matthew túm lấy chân Em và kéo cô ấy xuống chân giường. “Bọn mình đi bar thôi, mới có,” cậu ấy nhìn đồng hồ và nhận ra là chưa chỉnh lại giờ rồi nhún vai. “Ừm, vẫn còn sớm.”

Em nhìn tôi cầu cứu nhưng tôi quá bận với việc ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế vuông rộng rãi và kiểm tra danh mục dịch vụ trong phòng. “Ở đây có một cái máy rung trị giá bốn trăm đô này,” tôi cảm thấy tất cả màu sắc trên mặt mình biến mất. “Cậu đưa bọn tớ đến đâu thế hả?”

“Tớ cá là không phải thật đâu. Tớ cá thêm là chưa có ai từng đặt nó ấy,” Matthew xua đi cơn sợ hãi của tôi. “Chỉ là một trong số những đồ thời thượng của khách sạn thôi. Và nếu cậu có gọi đặt thì họ cũng chẳng có đâu.”

“Đúng,” tôi không bị thuyết phục, “Ừm, kia là tớ hay là cái bồn tắm đấy? Ở giữa phòng ấy?”

Em và Matthew cùng ngẩng lên.

“Tại sao bồn tắm lại không có rèm che gì hết vậy?”

Hình như Jeremy giàu có đã không nói trước rằng phòng khách sạn không có nhà tắm. Họ chỉ có bồn tắm nhỏ đặt trong phòng ngủ thôi. Ở cuối giường ấy. Bồn tắm sạch sẽ, làm bằng thủy tinh cách giường một mét. Thậm chí còn không có lớp tráng để giữ gìn thể diện cho bạn nữa chứ.

“Các cậu không được khỏa thân trước mặt tớ đâu,” Matthew hoảng hốt. “Tớ sẽ chờ bên ngoài.”

“Cậu sẽ ngồi ngoài phòng bất cứ khi nào bọn tớ muốn tắm chứ?” Em hỏi.

“Ừm, tớ sẽ không ngồi nhìn đâu, được chứ?”

Matthew đồng tính tội nghiệp.

“Vậy thì bây giờ nhìn ra chỗ khác đi,” cô ấy đứng lên và bắt đầu cởi đồ. “Tớ luôn cảm thấy tởm lợm sau mỗi chuyến bay.”

Tôi phi người lên giường và với lấy cái điều khiển từ xa. “Được rồi, cậu tắm rồi đến tớ.”

“Lạy Chúa lòng lành,” Matthew giơ tay lên che mắt và đi ra cửa. “Tớ xuống quầy bar để uống say đây, nếu không sẽ bực mình mất. Có lẽ các cậu phải khiêng tớ về giường đấy.”

Sau khi tắm, Emelie nhẹ nhàng nằm xuống giường và ngủ luôn. Đến khi tôi bước ra, cô ấy đã say tít. Hoặc ít ra là giả vờ như vậy để không phải xuống quầy bar và chứng kiến cảnh Matthew tạo dựng các mối quan hệ quốc tế. Tại sao lúc nào tôi cũng phải làm mẹ thế nhỉ? Tôi nhìn vào tủ quần áo thưa thớt của mình. Bây giờ là tối Chủ nhật. Không cần phải nổi bật quá đáng nhưng cứ xem những gì mà tôi chứng kiến quanh khu vực tiếp tân khi chúng tôi bước vào thì cũng cần tốn một chút công sức. Ít nhất là phải tô son. Có lẽ là kẻ mắt nữa. Chải chuốt xong, tôi mặc quần lửng Capri và chiếc áo sơ mi kẻ sọc dài nhất trong bộ sưu tập của mình, mong là trông mình giống một cô nàng Tây Âu chứ không đến nỗi quá mệt mỏi và lười nhác. Trượt chìa khóa phòng vào chiếc túi xách to đùng cũ kĩ của mình, tôi khóa một cô nàng đang ngáy to như sấm có tên Emelie trong phòng. Và cố không ghen tị.

Mặc dù hôm nay là Chủ nhật, Sky Yard[149] vẫn nườm nượp người qua lại và tôi, sau khi đã đi hai vòng vẫn không thấy bóng dáng Matthew đâu. Cảm thấy đủ khó chịu, tôi vào bừa một chiếc bàn trống ở phía sau và chơi trò ngắm nghía mọi người trong lúc chờ cô phục vụ. Trông ai cũng quyến rũ và kì lạ một cách quá đáng, không hề có bóng dáng áo quân đội hay áo cài kín cổ nào ở đây cả. Mẹ tôi chắc sẽ thất vọng lắm. Tuy nhiên, với Matthew thì ngược lại, ừm, khả năng dò dân “gay” của tôi đang có những bước tiến đáng kể. Hi vọng là Matthew chưa bỏ rơi tôi trước khi tôi lần thấy cậu ấy. Thêm hai phút trôi qua, tôi buộc phải lấy điện thoại ra để nhắn tin. Matthew chết tiệt này. Tôi đã tránh không nhìn vào điện thoại vì sợ nhận được tin nhắn từ Simon hoặc Dan nhưng chẳng có tin nào của họ cả. Thay vì thở phào nhẹ nhõm, tôi lại cảm thấy thất vọng tràn trề. Tôi sử dụng phần xúc cảm phấn khởi ít ỏi còn lại khi thấy tin nhắn mới từ Ethan. Tôi đã nhắn tin cho Ethan ở sân bay để báo cho anh ấy biết về việc khẩn ở Vancouver, trong đó bao gồm hai ngày tạm dừng ở Toronto để gặp chuyên gia trang phục. Đó có vẻ là lí do dễ nghe nhất mà một nam giáo viên dạy cấp ba không nghi ngờ.

[149] Quầy bar ở khách sạn Drake, Toronto, Canada.

Tin nhắn tải hơi chậm nhưng cuối cùng nó cũng hiện ra, ngay bên cạnh bức ảnh đáng yêu của Ethan và con chó.

“Chào, em sắp đến Toronto ư? Thật sự là anh đoán lúc em đọc tin nhắn này, em đã ở thành phố rồi. Tuyệt làm sao! Em có thời gian đi chơi không? Anh vui phát điên khi em sang đây ngay khi chúng ta vừa liên lạc lại. Gọi cho anh khi em đến nơi nhé, lịch anh còn trống khá nhiều mà.”

Anh ấy muốn đi chơi. Anh ấy chỉ hơi nghi ngờ tí tẹo. Anh ấy còn cho tôi số di động nữa chứ. Những điều này thật tuyệt. Nếu anh ấy không nghi ngờ gì, tôi sẽ lo rằng anh ấy hơi tụt hậu hay mộ đạo hay sao đó. Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng lắm để gọi điện cho anh ấy, thay vào đó, tôi bấm nhanh một tin nhắn nói rằng cả ngày mai tôi rảnh và rằng tôi rất thích đi chơi. Một dòng xung điện nhỏ chạy dọc sống lưng tôi khi tôi nhấn nút “gửi”. Điều này thật tuyệt.

“Có người đang vui một mình kìa,” một sinh vật xinh kinh khủng khiếp ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi. “Có ai ngồi ghế này chưa nhỉ?”

“Ừm, bây giờ thì chưa,” tôi nhìn khi cô ta ngồi xuống cực kì thoải mái.

Đây là chuyện thường xuyên xảy ra ở Canada ư? Người ta cứ thế ngồi cùng bạn ở quầy bar ư? Và nói thật, tôi khá coi thường cô gái này khi nghĩ cô ta là kiểu người (cô ta đẹp như người mẫu) được các vị thần của bản danh-sách-những-việc-cần-làm cử xuống để kiểm tra xem tôi có đang thực sự cố gắng hay không. Những lọn tóc xoăn nhuộm màu cà phê bóng mượt, nước da màu ô liu, móng tay cắt tỉa hoàn hảo và trang điểm cực kì tươi trẻ. Ngay lập tức tôi cho cô ta là chuyên gia. Đúng là chuyên gia trang điểm chứ không phải loại chuyên gia bình thường lang thang trong quầy bar khách sạn.

“Áo đẹp đấy,” cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân. “Đồ Mỹ hả?”

“Hàng Topshop,” tôi quá bối rối và quá Anh đến mức không nghĩ nổi một lời khen đáp lại trước khi cô phục vụ xuất hiện ở bàn chúng tôi, tuy nhiên vẻ bề ngoài của cô ta thật sang trọng, quần dài màu đen xì gà, áo sơ mi xám kiểu bồ câu, đồ trang sức xinh xắn. Có lẽ cô ta là một nhà thiết kế.

“Các quý cô dùng gì?” Cô phục vụ trông khá buồn chán sau lớp chì kẻ mắt.

“Ừm, rượu nhé?” Tôi liếc nhìn thực đơn trước mặt. “Vang trắng nhé?”

“Chúng tôi có rượu nho trắng ngon lắm,” cô ta đề nghị.

“Không phải đâu,” bạn cùng bàn của tôi trả lời thay. “Cô ấy sẽ dùng sauvignon[150]. Tôi cũng thế.”

[150] Loại rượu hảo hạng làm từ nho đỏ Cabernet Sauvignon, sản xuất chủ yếu ở vùng Bordeaux, Pháp.

“Có ngay đây.”

“Rượu nho trắng tệ thế cơ à?”

“Rất tệ,” cô ta gật đầu. “À, tôi là Jenny.”

Tôi cầu Chúa đừng để Emelie quyết định xuống đây, nếu hai người họ mà ở cùng một nơi, một chỗ, cả thế giới sẽ nổ tung mất.

“Rachel. Cô là người Toronto à?” Tôi hỏi.

“Ồ, lạy Chúa, không. Canada không bao giờ sở hữu được tôi,” cô ta kéo tóc ra khỏi mặt. “Tôi vẫn chưa đủ đẹp. Tôi chỉ làm ở đây thôi.”

Tôi gật đầu, vẫn chưa biết phải nói gì.

“Tôi không phải là gái điếm đâu,” cô ta đáp, không có dấu hiệu của nụ cười trên mặt. “Nếu đó là điều cô đang nghĩ đến.”

“Ồ, không, tôi không nghĩ thế đâu. Tôi không nghĩ thế. Thật đấy.” Tôi không nghĩ thế mà! Không mà!

“Thoải mái đi nào, tôi đùa thôi,” cô ta đặt một bàn tay siêu mềm đeo đầy nhẫn khảm đá tinh xảo lên cánh tay tôi và cố không cười. “Dân Anh các cô nhạy cảm quá. Không, tôi đến đây làm việc, tôi đến từ New York.”

“Vậy cô làm nghề gì?” Tôi hỏi trong lúc nhìn quanh quầy bar để tìm Matthew đồng thời tìm rượu của chúng tôi luôn. Chẳng cần quan tâm thứ nào đến trước, miễn là nó đến nhanh nhanh lên là được.

“Tôi là một nhà thiết kế thời trang.”

“Thế ư?” Tôi nhìn xuống đoạn trao đổi giữa Ethan và tôi. Tôi lấy làm vui mừng khi số phận sắp đặt cho lời nói của tôi không phải là lừa dối.

“Phải,” Jenny đáp khi đồ uống của chúng tôi đến. “Tôi biết, như thế là thiểu năng. Tôi kiếm tiền dựa trên việc may mặc cho con người.”

“Không phải đâu,” cô ta nói đúng, rượu sauvignon thật tuyệt. “Tôi là chuyên gia trang điểm.”

“Thế á? Tuyệt quá,” cô ta nâng li. “Cô đến đây làm việc à?”

Điện thoại tôi rung lên ở khoảng giữa. Ethan đã nhắn lại.

“Không, tôi đến đây với bạn,” tôi nhìn quanh tìm người bạn đó nhưng lần này số phận đã chống lại tôi. “Và, có lẽ, đó là một cậu con trai. Kiểu đấy.”

“Lúc nào mà chẳng có trai?” Cô ta hỏi. “Có vẻ như đó là câu chuyện mà cô muốn kể cho một người hoàn toàn xa lạ ở quầy bar khách sạn vào một buổi tối Chủ nhật thế này nhỉ?”

Tôi mỉm cười. Thường thì tôi không giỏi nói chuyện ngắn với những người mới quen. Hoặc với mọi người nói chung nhưng chuyện đó không thể xảy ra với cô gái này. Sau khi uống một cốc rưỡi rượu, tôi kể một nửa câu chuyện về Ethan, bao gồm bản danh sách, bỏ rơi Simon, bỏ rơi Dan, và sau đó bọn tôi đọc tin nhắn. Anh ấy đề nghị bữa ăn giữa buổi[151] ở khách sạn của tôi.

[151] Bữa ăn giữa buổi sáng và buổi trưa.

“Vậy thì nói đồng ý thôi,” Jenny tặng cho tôi nụ cười giết người. “Ăn giữa buổi thì có sao đâu, đúng không?”

“Không ư?” Tôi dừng lại một giây trước khi đáp lại dè dặt “Hẹn gặp anh!” rồi sau đó nhét điện thoại vào túi xách.

“Phụ thuộc vào việc cô nghĩ điều gì sẽ xảy ra với gã này,” Jenny túm tóc lại thành đuôi ngựa. “Đây chỉ là một trò giải trí để hồi phục hay cô đang nghĩ đến một câu chuyện cổ tích có hậu?”

“Trò giải trí đầy tiềm năng ư?” Tôi không bị thuyết phục cho lắm. “Nếu cho là câu chuyện cổ tích thì sao?”

“OK, có mấy chuyện như sau. Thứ nhất, đừng tin vào cổ tích, đặc biệt là những chuyện liên quan đến mấy cô nàng người Anh và mấy anh chàng ngoại quốc,” cô ta giơ các ngón tay đeo trang sức lên để đếm. “Thứ hai, đừng hiểu sai chuyện này nhưng cô không có vẻ là loại con gái thích chơi bời, và thứ ba, có biết anh ta kì vọng những gì không?”

Tôi nhấp rượu. Cô ta nhắc đến một điểm vô cùng quan trọng. “Tôi không biết anh ta nghĩ gì.”

“Vậy nếu anh ta nghĩ rằng, tuyệt thật, đây là con gà đáng yêu mà mình đã từng chăn hồi trung học, hiện nay mình đang độc thân còn cô ta mới độc thân và cô ta vừa đến đây, vậy thì tại sao lại nói không cơ chứ? Cô sẽ thấy thế nào?” Cô ta gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. “Tốt hay xấu?”

“Có lẽ là không hay lắm chăng?”

“Thế á?” Cô ta nhướng mày. “Và chuyện gì xảy ra nếu hai người gặp nhau, hai người thích nhau và rồi cô nhận ra anh ta là người phù hợp?”

“Người phù hợp ư?” Tôi vén tóc ra sau tai và mỉm cười. “Có điều gì như thế ư?”

“Chắc chắn là có,” Jenny đảm bảo với tôi. “Và không hẳn là một gã trai hoàn hảo nhưng khi cô gặp anh ta, cô sẽ biết.”

Tôi nhìn cô ta nghi ngờ.

“Ồ,” cô ta tiếp tục. “Lòng bàn tay đầy mồ hôi này, buồn nôn này, tim đập nhanh này, và với những đứa con gái hiện đại như chúng ta thì đó là niềm tin rằng anh ta hoàn toàn, chắc chắn không phải là người phù hợp. Ấy thế mà lại chính là người đó đấy.”

Chúng tôi ngồi yên lặng một thoáng.

“Vậy cô đã gạch hết những điều trong bản danh sách chưa?” Jenny hỏi.

“Tôi còn hai việc nữa.”

“Có việc gì mà tôi giúp được không?”

Tôi cau mày, không biết cô ta sẽ cảm thấy thế nào về một buổi chiều thứ Bảy ở một nhà thờ ở Godalming. “Tôi phải nhảy bungee hay thứ gì đó tương tự và tôi phải tìm một người để đưa đến dự đám cưới của bố tôi vào thứ Bảy tuần sau, tôi cần phải xuất hiện thật tuyệt vời bên cạnh một người nào đó cũng thật tuyệt vời. Ở điểm này, nhảy bungee sẽ dễ dàng hơn, dù tôi còn không thể leo lên một cái thang để sơn trần nhà mà không cảm thấy chóng mặt.”

“Thật sự là thế,” cô ta trông rất vui. Cô gái này đúng là một người chuyên giải quyết rắc rối. “Tôi khá chắc là người ta có trò bungee bóng ở thác Niagara và họ bắt đầu nhảy từ mặt đất nên cô không phải trèo lên thứ gì để làm việc đó. Chỗ đó không xa đây lắm. Như thế có được không?”

Tôi mà biết trò bungee bóng là cái gì, tôi sẽ gọi cho họ để đăng kí ngay. Cô gái này thật tuyệt.

“Có lẽ thế,” tôi tốc kí mấy chữ “Bungee bóng - thác Niagara” vào cuốn sổ. “Tôi sẽ rất vui mừng khi được gạch tất cả mọi thứ ra khỏi danh sách. Và chắc là tôi còn phải gặp ai đó để chữa chứng OCD của mình nữa.”

“Tôi rất thích viết danh sách. Có mục tiêu. Có giải pháp rõ ràng. Thật đấy, tôi hoàn toàn hiểu cô,” cô ta nói. “Nhưng bây giờ cô phải tìm cách áp dụng những điều cô đã học vào thực tế. Chẳng có ích gì nếu viết danh sách ra, gạch hết nó đi rồi quên sạch sành sanh về nó. Cô phải bắt đầu sống với nó hàng ngày kia.”

“Ừm, tôi không định đi xăm và đến vũ hội từ thiện hàng tuần đâu, nhưng, ừm, tôi nghĩ mình nên mở rộng hoạt động hơn một chút,” tôi tán thành. “Một tuần trước tôi vẫn là một cô tóc vàng đấy.”

“Không phải thế chứ? Cô sẽ ổn thôi,” cô ta vẫy tay để xua đi mối lo lắng của tôi. “Công việc tốt, bạn bè tốt, cực kì xinh xắn. Cô đã làm được mà.”

“Thế á?” Tôi cười to. “Nói với mẹ tôi thế nhé. Cô sống độc thân à?”

Jenny hít một hơi thật sâu, lắc cốc rượu rồi uống một hơi hết sạch.

“Tôi sống độc thân.”

“Tôi có thể hỏi tại sao không?”

Cô ta mỉm cười nhưng nụ cười đó không hiện lên trong đôi mắt. “Người tôi yêu không yêu tôi. Thực ra anh ta đã chuyển đến sống với người khác.”

“Cô có nghĩ rằng có ai đó tự chọn cuộc sống độc thân không?” Tôi gật đầu với cô phục vụ ra hiệu mang thêm rượu và băn khoăn không biết có cử chỉ quốc tế bằng tay nào để thể hiện là “mang cả chai ra đây” không.

“Có chứ, chắc chắn rồi,” cô ta đáp. “Nhưng giữa chọn nó và muốn nó lại là hai chuyện khác đấy. Tôi nghĩ có rất nhiều người nghĩ rằng ‘Này, tôi cần thêm thời gian’ nhưng tôi không tin chuyện họ đi ngủ một mình mỗi đêm với nụ cười trên mặt. Tôi thà sống độc thân còn hơn phải sống với một kẻ không phù hợp, nhưng tôi không nghĩ có ai đó muốn sống độc thân. Tôi không muốn sống độc thân.”

“Cô làm tôi nhớ đến một người bạn,” tôi nói trong khi nghĩ đến Em và Matthew.

“Cô cũng làm tôi nhớ đến một người bạn,” Jenny đáp. “Vậy thực sự cô muốn gì? Quay lại với người yêu cũ ư? Anh ta có phải là tình yêu cả đời của cô không?”

“Không,” tôi nói mà không cần suy nghĩ. “Không phải. Anh ta chỉ đã từng là người yêu thôi. Tôi quá bận bịu chú ý đến anh ta, tôi không để ý đến những chuyện khác đang xảy ra xung quanh mình. Đúng ra thì chuyện đó nên kết thúc lâu lắm rồi mới phải.” Nghe thấy mình tự nói ra những từ đó thật lạ. Bởi vì những lời đó quá đúng. Tại sao tôi lại không nhận ra sớm hơn nhỉ?

Jenny chống tay lên bàn và tựa đầu vào đó. Cô ta kéo ra một lọn tóc xoăn rồi lại thả về vị trí. “Với bọn mình như vậy là tốt nhất đấy. Vấn đề của tôi là lo lắng quá nhiều cho những việc không đâu, và tôi không nhận ra những gì mình đang có. Chỉ đến lúc anh ta tỉnh dậy, bỏ đi thì tôi mới nhớ anh ta. Thật chả ra làm sao.”

“Tôi ước mình có lời khuyên khôn ngoan nào đó cho cô,” tôi cầm li rượu thứ ba.

“Tôi nghĩ ‘đừng sống ích kỉ’ luôn đúng trong hầu hết các trường hợp,” cô ta đáp. “Tôi chỉ không giỏi nghe theo lời khuyên của chính mình thôi.”

“Cô có biết bây giờ cô cần gì không?” Tôi hỏi.

“Có, tôi muốn ở bên anh ta, nhưng anh ta đi rồi. Tôi không thể làm gì được nữa.”

Tôi không thể hình dung được là có người nào lại không thích cô gái này. Cô ta thật ngọt ngào, cô ta thật xinh đẹp và cô ta thật thông minh. Người đàn ông này bị làm sao thế nhỉ?

“Tôi muốn nói là đừng bao giờ từ bỏ, nếu đó là điều cô muốn,” đó là một lời khuyên vớ vẩn nhưng là tất cả những gì tôi có. “Cứ nói với anh ta cảm nhận của cô.”

“Có lẽ thế,” Jenny chuyển ánh nhìn chằm chằm sang tôi. “Vậy còn cô muốn gì? Bây giờ cô đã biết tất cả những điều mới mẻ tuyệt vời ở mình chưa?”

“Tôi muốn được sống với người nào muốn ở bên tôi,” tôi thực sự không suy nghĩ gì trước khi nói. “Người nào đó muốn tôi được hạnh phúc. Người nào đó mong muốn điều tốt đẹp nhất cho tôi.”

Như Dan ư? Cái giọng trong đầu tôi hỏi.

“Vậy đó chỉ là một chàng trai siêu đáng yêu, người biết yêu cô, rất thú vị nhưng đáng tin cậy, hài hước nhưng phải phụ thuộc và sẽ ở bên cô bất kể có chuyện gì xảy ra ư?” Jenny gợi ý. “Phải. Mơ mộng thôi. Tôi cũng ước có người như thế thật.”

Anh ta có thật và đó là Dan, cái giọng bé tí phiền nhiễu trong đầu tôi nhắc lại.

Tôi xua đi và nâng cốc lên. “Như thế là đòi hỏi quá nhiều phải không?”

“Phải,” Jenny đáp, nhìn đồng hồ rồi nhấp rượu. “Gặp cô thật tuyệt nhưng tôi phải đi rồi. Tôi ở phòng 307, nếu cô đi đâu đó ngày mai thì cứ gọi tôi, OK? Tôi cảm thấy có nhiều việc phải làm ở đây đấy.”

“Rất cảm ơn buổi trị liệu của cô. Buổi tối vui vẻ nhé!” Tôi không thể không buồn một chút khi cô ta sắp phải đi.

“Buổi trị liệu khiến tôi vui mà,” cô ta đeo một chiếc túi thật đẹp và có vẻ đắt tiền lên vai, vươn người qua bàn và hôn lên cả hai má tôi. “Và thề có Chúa, mấy cô gái người Anh các cô cần nó lắm đấy.”

Đám đông quanh quầy bar rẽ ra như có phép lạ khi tôi nhìn theo mái tóc cô ta bồng bềnh đi ra lối cửa. Chà, chuyện này thật hấp dẫn. Nó còn hấp dẫn hơn bởi vì giờ đã là hơn hai tiếng kể từ lúc Matthew xuống quầy bar, và tôi quyết tâm để mặc cậu ấy ở đó. Giường đang vẫy gọi rồi. Tôi tưởng tượng rằng đó cũng là điều xảy ra với Matthew, có lẽ bây giờ cậu ấy cũng đang ở trên một chiếc giường nào đó cũng nên.