← Quay lại trang sách

Chương 20 - Phần 1.

Tớ đến rồi đây,” tôi hét lên, lao nhanh trên lối đi, khoác trên mình chiếc váy màu vàng tuyệt đẹp, chân đi giày Jimmy Choo tinh tế mượn của Emelie, túi xách rơi xuống khuỷu tay, một bông tai kim cương đeo trên một tai, chiếc còn lại vẫn còn nằm trong lòng bàn tay tôi. Tuy nhiên tiếng gõ cửa vẫn vang lên đều đặn đầy hối thúc.

“Nhưng thưa cô Summers, trông cô thật xinh đẹp,” Matthew đứng ở cửa ra vào, nổi bật trong bộ vest màu xám mới tinh và cà vạt màu vàng nhạt, được trả giá đặc biệt để khen chiếc váy của tôi. “Thật đấy, trông cậu tuyệt lắm.” Cậu ấy cúi xuống, khẽ tặng tôi một nụ hôn gió lên má để không làm lem phấn trang điểm của tôi.

“Cậu mặc chỉn chu lắm,” tôi khen trong lúc cậu ấy làm động tác xoay. “Tớ sẵn sàng rồi. Sao cậu còn chưa vào?”

“Chỉ muốn làm cho lối đi rộng hơn thôi mà,” cậu ấy nói vọng vào từ ngoài sảnh. “Cậu tự treo ảnh đấy à? Trông đẹp lắm.”

“Tớ có thể tự đóng đinh vào tường mà,” tôi đáp trong lúc tô thêm lớp mascara cuối cùng trước tấm gương ở phòng khách. “Tớ treo hôm qua đấy.”

Sau khi quay trở về London, tôi đã quyết tâm một mất một còn để đến chỗ Dan, gọi trên đường đi và mong rằng tôi có thể làm được điều đó trước khi anh ta đi LA. Nhưng anh ta không ở nhà. Và theo lời người hàng xóm, người phải chạy ra xem có chuyện gì mà ầm ĩ thế, thì Dan đã không ở nhà được một ngày rồi. Tôi đến quá muộn, anh ta đã đi rồi. Thay vì nhảy cầu Waterloo, tôi leo lên taxi và để lái xe chở tôi về nhà. Tôi chẳng thể làm được gì cho đến khi anh ta quyết định nói chuyện với tôi, bất cứ khi nào. Cho đến lúc đó, tôi quyết định sẽ làm cho mình bận rộn.

Sau khi bật dậy khỏi giường vào chiều thứ Năm, tôi chạy bộ rồi về nhà và sơn lại khu tiền sảnh để che đi những vết mờ do ảnh của tôi và Simon treo trước đây để lại. Sang ngày thứ Sáu, sau khi chạy bộ giữa buổi sáng, tôi đưa mình đến Ikea và quay trở về với một đống khung ảnh mới. Trên đó treo những bức ảnh tôi chụp bằng điện thoại về bữa tiệc mới tổ chức, một chiếc vé lấy từ hội từ thiện ở The Savoy và cả mẩu giấy ghi số của Asher nữa. Tôi đã đóng khung hóa đơn vì tội phạm pháp của mình. Tôi đã chụp ảnh tôi, Emelie và Matthew ở khu nhảy bungee bóng bằng súng cao su và hàng ngàn bức khác chụp tôi và hai người bạn thân nhất ở thác Niagara. Trong hai tuần ngắn ngủi, tôi đã có thể tái thiết lại bộ mặt của tiền sảnh nhà mình. Và trong phòng khách, ở vị trí trang trọng phía trên ghế sofa là một mẩu giấy ăn nhàu nát chi chít chữ viết nguệch ngoạc đang ngồi chễm chệ trong khung gỗ khổng lồ màu đen.

“Emelie đã đi rồi cơ à?” Matthew thơ thẩn vào phòng khách và cầm bộ đĩa DVD Người điên mới mua của tôi ở nóc TV lên. “Cậu ấy không đi cùng bọn mình à?”

“Tối qua cậu ấy về nhà rồi,” tôi nhìn lại mình lần cuối trong gương. Tóc sáng bóng, váy hoàn hảo, trang điểm xinh xắn, tươi trẻ và theo như kinh nghiệm đã dạy tôi thì phấn phải chống thấm nước. “Tớ không nghĩ là cậu ấy muốn Paul đến đón từ đây.”

“Cũng đúng thôi,” Matthew mỉm cười trước kiệt tác nghệ thuật của tôi. “Tớ nghĩ kiểu gì Em cũng phải về nhà thôi, bởi vì cậu đã bỏ rơi bọn tớ thật nhẫn tâm.”

“Ừm, phải,” tôi đồng tình. “Không có cách nào để cậu ấy hẹn hò với em trai tớ ở đây được. Tớ không thể nào thoải mái về chuyện đó được.”

“Khi nào thì cậu đi nhỉ?” Matthew hỏi.

Khoảng mười phút sau khi tôi từ bỏ việc đập cửa nhà Dan, Veronica đã gọi và báo cho tôi biết tôi đã được nhận việc ở Sydney. Chuyên viên trang điểm mà tờ tạp chí đăng kí lúc trước đã từ bỏ khi hay tin Dan rút và Dan rút chỉ vì anh ta nghĩ rằng tôi sẽ tham gia. Không có từ nào trong cả tập bài hát của Alanis Morissette[175] có thể diễn tả hết sự oái oăm của tình thế này. Bởi vì Dan đã làm họ thất vọng nên tôi sẽ phải đi Úc. Bởi vì tôi đã làm anh ta thất vọng nên tôi có cơ hội ngàn năm có một. Hay là anh ta đã làm tôi thất vọng nhỉ? Dù sao thì cả hai chúng tôi cũng không lấy gì làm vui vẻ trong lần gần đây nhất chúng tôi nói chuyện với nhau và bây giờ chúng tôi đều đang ở hai nửa địa cầu vì anh ta không chịu nghe tôi nói. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để chịu trách nhiệm nhưng nói thẳng ra thì cũng không có nhiều.

[175] Nữ ca sĩ, nhạc sĩ, tay chơi ghi-ta, nhà sản xuất băng đĩa và diễn viên người Canada.

“Tối mai tớ đi,” tôi cầm thiệp mời đám cưới ở ghế sofa lên và giơ tay ra hiệu mình đã xong. “Chuyến bay lúc mười giờ.”

“Tớ sẽ đưa cậu đi,” Matthew nói. “Cậu sẽ phải mang Vegemite[176] về cho tớ đấy.”

[176] Một loại thực phẩm đặc biệt của Úc, dùng để ăn với bánh mì, có vị đắng và mặn mặn.

“Hai người đã xong chưa?” Stephen thò đầu qua cửa phòng khách và mặt Matthew sáng bừng lên như một cây thông Noel. “Xe đang chờ rồi. Rachel, trông em đẹp lắm.”

Thật là một quý cô may mắn, tôi có hai người hộ tống đến đám cưới. Và cứ trông cái kiểu họ mỉm cười với nhau thì chắc là sẽ có một đám cưới nữa diễn ra sớm thôi. Chúa mới biết Stephen đã dành bao nhiêu trong kho thời gian anh ta thức để thuyết phục tôi và Emelie đồng ý từ khi chúng tôi từ Toronto về. Và thật đúng đắn. Matthew có lẽ đã sẵn sàng cho anh ta cơ hội thứ hai nhưng Emelie và tôi đã thống nhất rằng anh ta sẽ phải trải qua sáu tháng thử thách trước đã. Nếu có chuyện gì, chúng tôi sẽ cắt chim anh ta.

“Chúng ta đi nhé?” Matthew hỏi và giơ cánh tay ra.

Tôi kiểm tra danh sách trong cuốn sổ màu hồng bé xinh của mình - thiệp mời, bản đồ chỉ đường, thiệp mừng, quà. Được rồi, tôi đã có đủ các thứ rồi.

“Đi nào,” tôi khẽ nhún gối cúi chào và đưa tay cho cậu ấy. Vì tôi đã thề không chạm vào đàn ông trong khoảng thời gian hiện tại nên đây là lần duy nhất tôi đưa tay cho người khác giới.

Emelie và Paul đã đang đợi chúng tôi ở bên ngoài nhà thờ và mới đau lòng làm sao, cả hai người họ trông hạnh phúc ngời ngời khi ở bên nhau. Paul đã gội sạch quả đầu Ewok[177] của mình, còn Em, trong bộ váy lụa màu xanh nhạt của tôi và đeo găng tay trắng đáng yêu, trông thật nổi bật. Bất hạnh làm sao, họ không phải là người duy nhất đợi chúng tôi bên ngoài nhà thờ.

[177] Kiểu đầu như bờm sư tử.

Tôi thấy Simon trước hết. Tôi cho rằng đó là vì năm năm ở cùng một ai đó sẽ mang lại cho bạn trực giác nhạy bén giúp bạn nhận ra sự có mặt của người đó ngay lập tức. Xe của anh ta, xe của chúng tôi, đỗ trên đường cách nhà thờ một chút, anh ta đang dựa vào một bia mộ gần đó, lộng lẫy trong bộ vest đẹp nhất của mình, mái tóc vàng sậm hơi dài quá của anh ta được chải thẳng xuống. Rõ ràng là anh ta đã lỡ cuộc hẹn cắt tóc hàng tháng.

“Đừng lo,” Matthew nói khi Paul xắn tay áo vest. “Bọn này sẽ xử hắn.”

“Không,” tôi giơ tay lên trước mắt để che ánh mặt trời. Tôi biết chắc rằng anh ta ở đó không phải để gây rối. Trông anh ta thật buồn. “Tớ sẽ nói chuyện với anh ta. Chờ tớ bên trong nhé.”

Thấy tôi kiên quyết, cả bốn người họ bước lên con đường mòn dẫn vào nhà thờ trong khi tôi đi ngược lại. Không mất nhiều thời gian đâu.

“Simon?”

“Rachel?” Anh ta liếc mắt nhìn tôi rồi lại nhìn thêm lần nữa. “Là em đấy à?”

“Em biết là đã khá lâu rồi nhưng em không nghĩ anh đã quên em,” tôi khoanh tay trước ngực. “Anh ở đây làm gì?”

“Tóc em,” anh ta vẫn tiếp tục nhìn tôi từ đầu đến chân cho đến khi tôi cảm thấy không còn phớt lờ được nữa mà là cực kì khó chịu. “Trông em tuyệt lắm.”

“Cảm ơn anh,” tôi đáp. Ít ra thì tôi cũng cảm ơn anh ta thật, cho dù nó làm tôi khó chịu. Bọn tôi đã qua cái thời mặc đồ lót rộng thùng thình và áo sơ mi cũ bẩn của anh ta rồi. “Anh ở đây làm gì?”

“Ừm, em không nói chuyện qua điện thoại với anh,” anh ta nói. Cà vạt của anh ta bay lật phật trong gió trông thật buồn cười. Anh ta không bao giờ có thể thắt cà vạt chỉn chu. “Và anh biết em ghét phải đi dự những việc gia đình một mình. Anh muốn đi cùng em.”

“Nhưng em không đi một mình,” tôi chỉ tay về phía Matthew và Paul, những người không nghe lời tôi và đang cố tỏ ra hăm dọa ở bậc cầu thang lên nhà thờ. Trông họ không giống anh em nhà Mitchel[178] cho lắm. Có lẽ anh em nhà Chuckle[179] thì đúng hơn nhưng đó có lẽ không phải là hiệu ứng mà họ muốn tạo ra. “Và nếu em muốn nói chuyện với anh, em đã gọi anh rồi.”

[178] Hai người tiên phong trong phong trào phát hành sách báo khiêu dâm và mở câu lạc bộ múa thoát y ở Mỹ.

[179] Hai anh em diễn viên hài nổi tiếng của Anh.

“Anh không nhận ra em,” anh ta nói. “Từ đằng xa ấy, anh không nhận ra đó là em. Tóc em?”

Mái tóc. Lúc nào cũng là mái tóc.

“Simon, chúng ta đang đến dự đám cưới bố em, anh không nghĩ hôm nay là quá đủ đau đớn với em rồi hay sao mà còn định nói đến chuyện vớ vẩn này?” Tôi lắc đầu. “Anh về đi.”

“Rachel, nghe anh này,” anh ta tiến lại gần hơn một chút. Tôi không chuyển một phân. “Anh biết em đang tức giận, em tức giận là đúng, nhưng anh thực sự xin lỗi. Em không thể cho anh cơ hội nữa sao? Em yêu cầu gì anh cũng sẽ làm.”

Oa. Em yêu cầu gì anh cũng sẽ làm cơ đấy. Tôi băn khoăn không biết anh ta có muốn chui vào một cái thùng và để tôi ném anh ta xuống thác Niagara hay không. Tôi thở dài và nhìn tình cảnh đáng thương của người bạn trai cũ. Người đàn ông mà tôi đã từng chấp nhận là bố của các con tôi. Tôi không nghi ngờ gì khi anh ta nói điều đó, anh ta thật nhếch nhác. Nếu tôi quay lại với anh ta, tôi chắc chắn rằng trong vòng ít nhất là sáu tháng, anh ta sẽ cư xử thật tốt, có lẽ anh ta còn cầu hôn tôi nữa. Và sẽ thật tuyệt nếu lại có ai đó nằm trên giường của tôi mỗi tối, có ai đó ở nhà khi tôi về, có ai đó sẽ chăm sóc cho tôi.

Nhưng người đó không phải là anh ta. Và cho đến khi tôi nhận ra đó là ai, tôi vẫn có thừa khả năng chăm sóc chính mình.

“Em xin lỗi, Simon ạ,” tôi bước lại gần hơn, ôm anh ta và sửa lại cà vạt. “Không có ích gì đâu. Anh về đi.”

“Nhưng còn căn hộ? Còn xe ô tô? Còn Croatia nữa?” Anh ta nói đầy tuyệt vọng.

Ừm. Đó đã từng là lập luận của tôi cơ mà?

“Mẹ em nói rằng bà ấy sẽ mua lại căn hộ,” tôi đáp, cảm ơn vì mẹ tôi giỏi về tiền bạc hơn tôi rất nhiều. “Xe là của anh, dù sao thì em cũng không bao giờ đi nó cả. Chúng ta sẽ tìm cách định giá căn hộ. Và anh sẽ phải đi Croatia mà không có em. Em sẽ đi Sydney.”

“Sydney, Úc ư?” Nỗi tuyệt vọng lộ rõ trên khuôn mặt và Simon co rúm người lại. Còn tôi cảm thấy bản thân mình tăng thêm mấy phân trên đôi giày cao gót của mình.

“Em làm việc ở đó,” tôi gật đầu. “Em sẽ gọi cho anh sau khi em về. Lúc đó chúng ta có thể giải quyết vụ căn hộ.”

Và với nụ hôn kết thúc lên má, tôi xoay người và quay trở lại lối đi dẫn vào nhà thờ, cầm tay Matthew và đóng cửa trước mặt Simon. Đó sẽ là một kết thúc cực kì cao cả và thanh lịch cho mối quan hệ của chúng tôi nếu Paul không chạy ra và đuổi anh ta đến tận ô tô và hét lên đầy tục tĩu trước mặt cả linh mục. Cho đến khi Simon lái xe đi, giàn giụa nước mắt...

Em trai tôi, người bảo hộ của tôi.

Đám cưới của bố, cũng giống như hai đám cưới trước mà tôi tham dự trong hình hài không phải là bào thai, thật đẹp. Nhưng bạn nghĩ mà xem, khi cưới đến lần thứ tư, bạn sẽ thấy mệt mỏi. Tôi phải đặt ra giới hạn cho bố tôi, ông phải giữ lời trước Chúa và không thể xấu xa quá mức được, tôi lập luận, nếu không mẹ tôi và Theresa, người vợ thứ hai của ông, sẽ không ngồi ở phía cuối nhà thờ nói chuyện phiếm sau buổi lễ. Ừm, có lẽ bà vợ mới nhất của bố sẽ sớm phải làm chuyện đó thôi. Bố sẽ lại sớm tổ chức đám cưới tiếp theo với một người khác nữa để giúp bà ấy vượt qua nỗi thất vọng tràn trề sắp tới.

“Rachel Summers,” một giọng quen thuộc vang lên bên ngoài nhà thờ. “Trông cháu xinh quá.”

“Cô Beverly,” tôi nhận ra ngay, băn khoăn không biết phép tắc trong lễ cưới có cho phép xô ngã một người họ hàng già cả rồi trốn đằng sau mấy bia mộ hay không. Có lẽ là không ổn lắm ở độ tuổi hai mươi tám. Có lẽ tôi có thể thuê một đứa em họ nào đó trẻ hơn mình để làm việc đó. Hoặc chỉ cần nhờ Matthew là được. Chắc chắn là cậu ấy sẽ làm.

“Chiếc váy lộng lẫy quá,” cô ấy nói rồi kéo tay tôi về đằng trước để có thể nhìn tôi kĩ hơn. Nhìn kĩ hơn để xem tôi giấu dao ở đâu. “Y như váy cưới vậy, phải không nào? Và cô vẫn chưa nhìn thấy nhẫn trên ngón tay cháu đâu nhé. Xấu hổ quá. Cháu bao nhiêu rồi nhỉ? Ba mươi à? Hay ba mốt?”

À, cô ấy tấn công trực diện luôn. Chỉ có một cách để đáp trả và Rachel Tóc đỏ không ngại lấy chính sự nanh nọc hung hăng của mình để chống lại sự nanh nọc hung hăng của người khác.

“Ô, tệ quá, nó rơi ra rồi à?” Tôi giật lấy tay và diễn màn kiểm tra tay trái y như thật. “Matthew sẽ giận lắm đây.”

“Cháu đính hôn rồi à?” Trông cô ấy hơi lúng túng. Nhưng cô ấy già rồi, lúc nào mà chẳng có vẻ lúng túng. “Với chàng trai trẻ đó á?”

Cả cô tôi và tôi đều nhìn đến chỗ chàng trai đang sờ soạng Stephen. Điều kiện duy nhất để Matthew nhận lời che mắt cô Beverly giúp tôi là đưa bạn trai cậu ấy đến, và tôi đã thất bại. Ôi, tình yêu thời trai trẻ.

“Không, cháu đùa thôi,” tôi quay lại nhìn cô tôi và tặng cô ấy một nụ cười tươi nhất. “Chúng cháu chỉ là bạn bè thôi, cô biết mà.”

“Ồ,” cô ấy bỏ tay kia của tôi ra. “Rachel.”

“Phải, ừm, cậu ấy là một kẻ đồng tính cỡ bự nhưng cô biết đấy, đàn ông kiểu như không bao giờ thỏa mãn vậy. Cậu ấy còn có thể cho ‘nó’ vào một con dê nếu nó đồng ý đấy,” tôi vươn người và ôm cô ấy một cái quá chặt và quá lâu. “Chào cô, Bev. Cho cháu gửi lời hỏi thăm đến chú Alan.”

Tôi thong thả đi qua sân cỏ với nụ cười trên mặt và bài hát trong tim. Té ra tôi chẳng cần phải có người hẹn hò để đối mặt với đám cưới này, Veronica đã nói đúng, miễn là tôi có cà của mình thì ai cần đàn ông cơ chứ?

Đến lúc hoàng hôn, đám cưới được tuyên bố là thành công rực rỡ và quan trọng hơn, mọi người ai cũng thích bộ váy của tôi. Tôi sẽ cảm thấy tội lỗi vì đã cướp mất sự nổi bật trong ngày cưới của cô dâu, nhưng vì hầu hết mọi người tham dự, kể cả Paul, không nhớ nổi tên cô ấy là gì nên tôi chọn cách không cảm thấy gì. Và bên cạnh đó, cô ấy có vẻ tức giận trước sự có mặt của mẹ tôi và cô Theresa, thế nên cũng chẳng hơi đâu mà để ý xem đứa con riêng lớn nhất của chồng đang mặc cái gì. Không phải là tôi chắc chắn cô ấy biết tôi là ai, bố tôi có nhiều con riêng quá nên trên thực tế chúng tôi cứ như gia đình Von Trapp[180] ấy, trừ việc không có khiếu âm nhạc và mặc tương đối đẹp so với họ ra.

[180] Một gia đình nổi tiếng ở Áo với những thần đồng âm nhạc.

“Con nghĩ cuộc hôn nhân này kéo dài bao lâu?” Mẹ tôi hỏi trong lúc ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh tôi bên chiếc bàn ngay cạnh sàn nhảy. “Mẹ thích cô ấy, cô ấy tràn đầy sức sống.”

“Một năm chăng? Hay là hai nhỉ?” Tôi hỏi ướm.

“Hào phóng thế,” bà nói. “Kỉ niệm đám cưới lần thứ nhất là cùng.”

“Con tưởng mẹ thích cô ấy mà?”

“Đó là lí do tại sao mẹ cho họ một năm,” bà mỉm cười. “Thế là quá tốt với bố con rồi.”

“Rồi mẹ và cô ấy lại nhận nhau là bạn,” tôi nhấp cốc sâm banh thứ một tỉ của mình và mỉm cười nhìn Em và Paul lại chỗ bố tôi và bà vợ mới nhất của mình để nhảy bài đầu tiên. Họ dính nhau như sam, và nói thẳng ra là có vẻ khó chịu suốt cả ngày trời rồi, dù vậy, tôi vẫn phải thừa nhận là họ trông rất hợp nhau. Tôi chưa bao giờ thấy Em lại mê đắm một chàng trai nào đến thế, và tôi chưa bao giờ thấy Paul chu đáo đến vậy. Có lẽ họ phải như thế lâu rồi. Nhưng dù sao thì... Eo ơi. “Con không thể tin được là cô ấy lại ở đây với Paul.”

“Con biết là nó đã để mắt đến con bé khá lâu rồi mà,” mẹ tôi nhận một cốc sâm panh đầy và chạm cốc với tôi. “Con phải quen dần đi thôi. Mẹ biết mẹ sẽ vui hơn nếu có Emelie là con dâu so với một vài quý cô trẻ tuổi mà mẹ nghe nói gần đây.”

“Mấy quý cô trẻ tuổi ư?”

“Chính xác,” mẹ tôi đáp. “Và Matthew đã quay lại với Stephen rồi à?”

“Vâng,” tôi xác nhận “Hình như đôi khi chia tay lại có ích. Con chưa bao giờ thấy ai trong hai người họ hạnh phúc đến vậy.”

“Còn con?”

Tôi xoay ghế để bà nhìn rõ hơn nụ cười tươi rói của mình và khoa chân múa tay. “Mẹ chưa nghe kể à? Con đang vướng vào mối tình tay ba với hai người đồng tính. Đây là chủ đề của cả đám cưới đấy.”

Cô Beverly đã không hề chậm chạp trong việc tung tin đồn.

“Chà, phải, mẹ nghe qua rồi,” bà thở dài. “Mẹ đã bảo Bev là mẹ đã gọi các con đến bữa tiệc Giáng sinh năm trước và cả hai đứa nó đều gọi mẹ là mẹ.”

Tôi yêu mẹ tôi.

“Nhưng, thật đấy, có chuyện gì đang xảy ra thế? Con ổn chứ?”

“Con ổn,” tôi đáp. “Hoặc ít ra là con sẽ ổn. Nhưng phải, công việc vẫn tốt, các bạn con vui vẻ, em trai con sẽ hẹn hò với một người mà nó không lừa lọc gì và mẹ thì đang mỉm cười. Con còn đòi hỏi gì nữa nào?”

“Lúc trước mẹ có thấy Simon bên ngoài,” bà phớt lờ nhận xét của tôi về Paul giống như bà vẫn làm trong suốt hai mươi bảy năm nay. “Các con sẽ...”

“Chắc chắn là không rồi.”

“Tốt.”

“Tại sao con lại phải mất thời gian cho một con Bọ Cạp nhỉ?” Tôi huých nhẹ bà và nhấp rượu trong khi hai người yêu đồng tính của tôi đang tham gia vào màn nhảy chậm. Tiếng xì xầm vang lên khắp phòng. “Bây giờ con sẽ cho lũ con trai ra rìa hết mẹ ạ. Chẳng ích gì khi tốn thời gian vào những người không phù hợp với mình.”

“Thật vui vì cuối cùng con đã suy nghĩ theo kiểu giống mẹ,” mẹ tôi nói. “Ở một mình không có nghĩa là cô đơn. Chúng ta được tạo nên bởi những thành phần cứng cáp, con và mẹ ấy. Một người đàn ông không thể khiến con hạnh phúc nếu con không tự hạnh phúc với bản thân mình, con biết chứ?”

“Con biết,” tôi nói, đặt cốc sâm panh xuống và ôm lấy bà. “Con xin lỗi vì ngày trước đã gây cho mẹ nhiều khó khăn. Trước đây con thực sự không hiểu.”

“Con quên là lúc nào con cũng là đứa trẻ của mẹ rồi,” mẹ nói và ôm lại tôi. “Có thể con nghĩ rằng con đã lớn nhưng con vẫn còn nhiều điều phải học lắm, trước khi con có thể khôn ngoan bằng bà mẹ già này.”

“Chấp nhận,” việc chấp nhận rằng bố mẹ mình đúng và mình sai có bao giờ dễ dàng không nhỉ?

“Cô Summers?” Matthew xuất hiện và đưa tay ra để dẫn tôi vào sàn nhảy trong khi Stephen mời mẹ tôi. “Xoay nhanh rồi về nhà nhé?” Cậu ấy đề nghị trong lúc xoay tôi vòng quanh rồi kéo tôi trở lại. “Chiếc váy đó thật quá lộng lẫy. Nó nhắc tớ đưa cậu đến một nơi xứng đáng với tầm cỡ của nó.”

“Cảm ơn cậu,” tôi vẫy tay với bố qua vai Matthew. Trông ông có vẻ hạnh phúc. “Có lẽ tớ nên đưa cậu đến đó. Đã nghĩ ra chỗ nào chưa?”

“Tớ có cảm giác một bản danh sách nữa sắp ra đời,” cậu ấy nhấn tôi sâu xuống sàn nhà. “Thêm mười tem dán nữa trong hộ chiếu chẳng hạn? Mỗi châu lục một nước nhé? Hay đi thăm tất cả các bang của Hoa Kì?”

“Tớ có thể đi Sydney trước rồi bọn mình sẽ thực hiện kế hoạch đó được không?” Tôi đề nghị.

“Được thôi được thôi,” cậu ấy nói và kéo tôi lại gần. “Yêu cậu, Rachel.”

“Tớ cũng yêu cậu,” tôi nói và vùi mặt vào ngực cậu ấy. Trên sàn nhà, tôi thấy một người đàn ông trung tuổi da đen chen vào giữa mẹ tôi và Stephen. Đó không phải là người tôi có thể nhận ra nhưng tôi đã quen với ánh sáng phát ra trong đôi mắt mẹ. Tôi biết mẹ còn chưa hết những mong chờ.

Matthew cũng mỉm cười.

Và khi kết thúc một đoạn điệp khúc nữa của bài hát chẳng ăn nhập gì có tên Three Times a Lady, cậu ấy ra hiệu cho cả bọn chúng tôi về. Một kế hoạch mà tôi nhiệt tình ủng hộ.