← Quay lại trang sách

Chương 20 - Phần 2.

Lúc trở về London, chúng tôi đã cùng bật nghe Magic FM, Matthew và Stephen hát rống lên theo mấy bài ballad như kiểu chưa bao giờ được hát, còn tôi thì cũng cố để hòa nhịp. Bọn tôi vừa mới cho ra lò một bản hòa âm ngoạn mục của bài Total Eclipse of the Heart thì chiếc ô tô mà Stephen thuê cũng đã dừng bên ngoài căn hộ.

“Ngủ ngoan nhé,” Matthew hôn lên má tôi bên cửa sổ. Tôi cũng nhào người qua cậu ấy để hôn phớt lên má Stephen trước khi xoay gót giày và tiến vào cửa. Tôi vui khi bạn tôi vui. Tôi vui khi người thân tôi vui. Tôi vui khi tôi say. Cho đến khi tôi về nhà và thấy một bóng đen cao to đứng lảng vảng ở bậc cửa nhà mình. Tại sao tôi lại để Matthew về mà không đưa tôi đến cửa nhỉ? Bây giờ tôi sẽ bị giết trong bộ váy xinh đẹp này và cô Beverly sẽ nói với tất cả mọi người ở đám tang rằng tôi có quan hệ với dân đồng tính.

“Chào.”

Tôi không nghĩ là sát nhân thường nói câu chào.

Tôi không nghĩ là sát nhân thường mang theo valy.

Nhưng sau đó tôi không còn nghĩ gì đến kẻ sát nhân nào nữa mà sự thật, trước mặt tôi là một Dan trông rất mệt mỏi, râu dài như hai ngày chưa cạo. Ở bậc cửa nhà tôi. Lúc nửa đêm.

“Chào,” tôi đứng ở bậc cầu thang cuối cùng, tim đập loạn lên và đang muốn leo đến tận phổi. “Anh đang ở LA cơ mà.”

“Và cô thì đang say,” anh ta đáp và chỉ vào chiếc valy bên cạnh. “Tôi vẫn chưa đi. Tôi đang chuẩn bị đi bây giờ.”

“Ồ,” tim tôi rơi xuống tận chân. “Anh không gọi lại cho tôi.”

“Không,” anh ta nghiêng đầu sang một bên, những lọn tóc quăn phủ trên trán và che đi đôi mắt. “Tôi có vài việc phải suy nghĩ.”

“Nguy hiểm,” tôi đáp. Kiểu đứng Mexico này sắp có vấn đề rồi đây. Tôi đang say, trời thì lạnh và tôi thực sự đang buồn đi tiểu. Đúng là tiến thoái lưỡng nan.

“Phải, chuyện là,” anh ta nói, cởi áo khoác ngoài ra và đưa nó cho tôi. Vẫn là chiếc áo len màu đen. Nếu chúng tôi cứ làm thế này thì tôi sẽ sớm có một bộ sưu tập mất. “Tôi yêu một cô gái, còn cô ấy không yêu tôi, và tôi không biết phải làm gì nữa.”

“Được rồi,” tôi đứng nguyên tại chỗ mặc cho hai bàn chân tôi đang đau nhói. Và tôi thực sự, thực sự muốn đi tiểu. “Làm thế nào mà anh biết cô ấy không yêu anh?”

“Bởi vì nếu cô ấy cũng yêu tôi, tôi sẽ biết,” anh ta hít một hơi sâu và ngồi xuống. Tôi chỉ muốn giữ hơi thở đó lại. Sợ sẽ ngắt lời anh ta, tôi ngồi xuống bên cạnh.

“Tôi biết điều đó ngay từ ngày đầu tiên chúng tôi làm cùng nhau nhưng tôi không biết phải làm gì. Trước đó tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy với bất kì ai, nhưng dường như cô ấy không có ấn tượng như thế với tôi. Và cô ấy còn có bạn trai nữa, mặc dù chuyện đó chưa bao giờ ngăn cản được tôi nếu chúng tôi hoàn toàn thành thật với nhau.”

“Hồi đó anh đội mũ lưỡi trai bóng rổ,” tôi nói, giọng thẳng băng, và cầu khấn cho bộ não mờ mịt của tôi tỉnh táo lại. Tôi cần phải sử dụng toàn bộ trí tuệ của mình vào tình huống này. “Buổi đầu tiên ấy. Đó là một buổi chụp hình cho Cosmo[181].”

[181] Một tạp chí nổi tiếng cho phụ nữ về làm đẹp, thời trang và tình yêu.

“Và em nói với tôi rằng em không thể tôn trọng tôi khi tôi đội nó,” anh ta tiếp tục. “Nhưng tôi nhớ rằng tôi đã nghĩ như sau: sớm hay muộn rồi em cũng sẽ chia tay bạn trai và nhận ra rằng chúng ta sinh ra là để cho nhau. Vậy nên tôi vứt hết tất cả mũ bóng chày của mình.”

Thật là kinh ngạc. Đó là điều lãng mạn nhất mà ai đó đã từng làm cho tôi. Thậm chí là tôi có không biết đi chăng nữa.

“Thế ư?”

“Tôi cho là tất cả. Hoặc là hầu hết,” Dan nhún vai. “Nhưng tôi không bao giờ đội nó khi đi chụp hình với em thêm một lần nào nữa. Tôi chỉ chờ cho đến khi em chia tay người yêu thôi. Nhưng sau khi em chia tay, cho đến lúc tôi nghe được tin đó, thì em đã có người khác rồi.”

“Em hơi vội vàng,” tôi thừa nhận. Kì lạ thật, tôi không hề biết gì trong suốt năm năm.

“Thật may mắn làm sao, chuyện đó không kéo dài,” Dan tiếp tục. “Nhưng tôi tự bảo mình phải đợi bởi vì tôi không muốn trở thành vật thế chân cho em. Nên tôi đợi, hơi lâu một chút bởi vì ngay sau khi em nói với tôi là em vừa chia tay một người, em đã gặp Simon và hai người chuyển đến ở với nhau ngay sau đó. Sau khi hai người mua nhà, tôi nghĩ mọi chuyện đã chấm dứt và tôi bắt đầu hẹn hò với Ana để cố giúp mình quên đi. Nhưng sau đó, ừm, sau đó. Và bây giờ chúng ta ở đây.”

Thậm chí nếu tôi có lọc hết vốn từ vựng của mình, tôi cũng không diễn tả hết được sự quay cuồng đang diễn ra trong lòng. Cơn xao xuyến đã làm gì tôi vậy không biết? Có gì hay ho ở đó cơ chứ?

“Rachel?” Dan nắm lấy tay tôi. “Tôi sẽ thấy rất vui nếu em có thể nói điều gì lúc này. Điều gì cũng được.”

“Em đến Canada để gặp một người,” tôi bắt đầu, cố gắng dìm cơn bồn chồn trong bụng xuống. “Anh ấy là mối tình đầu tiên của em.”

“Tôi biết tôi đã yêu cầu em nói gì đó nhưng tôi không nghĩ là điều này,” Dan xen vào. “Còn gì khác không?”

“Yên nào,” tôi ra lệnh. Tay anh ấy thật ấm áp quanh tôi. Ấm áp, to lớn và vững chãi, y như anh ấy. Ngón tay của tôi cũng dài nhưng so với Dan, bàn tay của tôi thật bé nhỏ. “Em đi Canada để gặp anh ấy và chuyện đó thật tuyệt. Anh ấy cũng thật tuyệt. Nhưng trong suốt thời gian em ở đó, tất cả những gì em có thể nghĩ đến là anh.”

“Ồ,” anh ấy lấy đầu gối huých nhẹ tôi. “Nghe hay hơn rồi đấy.”

“Và sau đó em nhảy bungee ở thác Niagara và gọi cho anh để nói cho anh biết nhưng anh không muốn nghe và sau đó em về nhà để gặp anh nhưng em nghĩ anh đã đi LA rồi, hóa ra anh vẫn ở đây,” tôi nói thêm. “Lúc đó, em đã từ bỏ.”

“Ồ,” anh ấy vòng cánh tay còn lại quanh vai tôi và lơ đãng xoa lưng tôi. Bùm. Cơn xao xuyến đã vượt ra khỏi chốt kiểm soát của tôi. “Xin lỗi em về điều đó. Chờ một chút, em nhảy bungee ư?”

“Kiểu đấy. Nó có tên trong danh sách mà,” tôi xoay mặt lại để nhìn anh ấy. “Em về sớm một ngày. Khi anh không nghe điện thoại, em đã bay về sớm một ngày để gặp anh, nhưng anh không ở đó.”

“Anh sợ hãi,” anh ấy kéo tóc tôi ra khỏi mặt, sau đó đưa đầu ngón tay vuốt dọc đường viền cổ áo của váy tôi và lướt trên xương đòn của tôi. “Nhưng anh ở đây rồi.”

“Nhưng anh sắp đi rồi,” tôi nói thẳng, luồn tay vào tay anh ấy. Chuyện này sẽ khó khăn đây. “Tối nay phải không?”

“Một tuần nữa anh về mà,” Dan bóp chặt tay tôi nhưng tôi giũ tay ra. “Hay em đi với anh đi. Em vào dọn đồ đi. Đi với anh.”

“Em không đi được,” giọng tôi còn không được bằng một tiếng thì thào. “Em phải đi Úc.”

“Em đã đăng kí làm ở Sydney,” anh ấy nhắm mắt và kéo tay lại. “Tất nhiên là thế rồi.”

Rachel Cũ muốn nói với anh ấy là cô ấy sẽ bỏ việc, rằng cô ấy sẽ nói với họ rằng cô ấy ốm hay bị kẹt ở Canada hay gì đó rồi trốn đi với Dan nhưng tôi không làm được như vậy. Rachel Mới không cho phép điều đó.

“Em đi bao lâu?” Anh ấy nghịch viền áo sơ mi trước khi ngước lên và chiếu đôi mắt lớn màu nâu vào tôi. “Thứ Sáu tuần sau anh về rồi.”

“Em ở đó một tháng. Ít nhất là như vậy.” Lần này tôi là người nắm lấy tay anh ấy. “Veronica đã đăng kí cho em một số việc, em sẽ phải đi lại hơi nhiều.”

Chuyện này chẳng khác nào tôi phải nói với nai Bambi tin xấu về mẹ cậu ấy.

“Em nghĩ anh đã đi rồi, Dan ạ,” tôi nói. “Em không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra. Đi xa là cách tốt nhất.”

“Giờ giấc của anh vớ vẩn lắm,” anh ấy vén lọn tóc quăn ra khỏi mắt.

“Không được hay cho lắm thôi,” một tiếng cười phiền não thoát ra khỏi cổ họng tôi. Có lẽ đây không phải là lúc cười rúc rích nhưng nếu tôi không cười, chắc chắn tôi sẽ khóc mất. “Anh bay lúc mấy giờ?”

“Sáng mai cơ,” Dan đấm vào chiếc valy. “Nói thật, mục đích là thuyết phục em đi cùng anh hoặc đi đâu đó và say bí tỉ. Phương pháp thử và kiểm tra khi phải đối diện với sự từ chối.”

“Đây không phải là từ chối,” tôi nói sau khi yên lặng quá lâu. “Em sẽ đi một tháng thôi. Nếu so với cả một lịch trình thì chẳng là gì cả.”

Tuy nhiên tôi lại không cảm thấy như vậy. Từ quan điểm của tôi, tôi có cảm giác là chuyện này không phải như vậy. Tôi đã đúng ngay từ đầu, không được nhân nhượng với sự xao xuyến, nó chỉ làm bạn phát ốm thôi. Tôi còn không biết Dan đang nghĩ gì nữa.

“Tối nay anh ở đây được không?” Anh ấy hỏi.

Ồ. Hóa ra đó là điều mà anh ấy đang nghĩ. Tôi nghĩ là cho dù có năm năm yêu mà không được đáp lại đi chăng nữa thì anh ấy vẫn có một cái dương vật.

“Em thực sự muốn nói là vâng,” trán tôi dựa vào trán anh ấy. “Nhưng em nghĩ đó không phải là ý hay.”

“Anh lại nghĩ đó là ý rất hay,” hơi thở của anh ấy vờn trên tai tôi và quyết tâm của tôi bỗng trở nên do dự khi cảm giác mới quen thuộc đó lan xuống đến xương sống.

“Em cần thêm thời gian,” nói ra những từ này không hề dễ dàng nhưng tôi biết là đúng. “Em không muốn xử tệ với anh nhưng em chưa sẵn sàng.”

“Được rồi,” anh ấy đột ngột lùi lại và đứng thẳng lên. “Vậy thì phương án B, anh sẽ đi và uống thật say. Đi Sydney vui vẻ nhé.”

“Dan, đợi đã,” tôi cố không ngã úp mặt xuống khi anh ấy biến mất.

“Anh chán chờ đợi lắm rồi,” anh ấy nói với lại trong lúc kéo cái valy thật ồn ào xuống đường. “Có lẽ em có thể ghi dòng ‘Gọi cho Dan’ vào danh sách khi em từ Úc về.”

Tất nhiên, sự lãng mạn hối thúc gót giày của tôi, làm tôi quên mất rằng mình đang buồn đi tiểu đến chết đi được và chạy xuống đường đuổi theo anh ấy. Nhưng Rachel Mới không chạy theo đàn ông. Rachel Mới đứng trên đôi giày gót cao nửa mét của mình và mở cửa đi vào nhà.