Bốn Tuần Sau.
Chỉ cần mười tiếng nghỉ ở LAX[182] đã đủ làm tôi ghét đi máy bay rồi. Tôi ngọ ngoạy trên chiếc ghế xấu xí và chờ cho cảm giác quay trở lại chiếc mông trái của mình trong lúc cân nhắc việc đi lòng vòng thêm một lần nữa quanh khu bán hàng miễn thuế. Chẳng có thứ nào nhiều và rẻ bằng chocolate Toblerone. Sân bay đã thay đổi kể từ hôm tôi đến đây tháng trước. Buổi chụp hình cho tạp chí thành công rực rỡ, tôi đã có thêm rất nhiều mối quan hệ, việc này dẫn đến việc khác rồi lại việc khác nữa. Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã bay đến New Zealand với một nhóm người mẫu đến từ London, bơi qua hang động được chiếu sáng bằng đom đóm và tái diễn lại bộ phim Xena: Warrior Princess trước khi trải qua những đêm say sưa hạnh phúc trên bờ biển. Tuyệt vời nhất là, tôi còn hơi rám nắng nữa. Từ những nơi rộng lớn ở Úc và New Zealand đến sân bay là một khoảng cách khá xa. Tôi muốn về nhà. Tôi muốn được nằm trên giường. Tôi muốn biết Emelie đang nghĩ gì khi cô ấy và em trai tôi thay đổi trạng thái thành “đang hẹn hò” tuần trước. Kể từ hôm tuyên bố đó được đưa ra, tôi không thể kết nối qua Skype[183] với cô ấy. Vẫn phải mất một chút thời gian để làm quen, và tôi vẫn đang cố.
[182] Sân bay quốc tế Los Angeles.
[183] Một phần mềm gọi điện thoại miễn phí cho phép người dùng lên mạng Internet nói chuyện với nhau với chất lượng âm thanh không kém điện thoại thông thường.
Ngược lại, Matthew và Stephen không bỏ rơi tôi. Tôi lấy iPhone ra khỏi túi và đọc tin nhắn gần đây nhất của cậu ấy. Tôi không nhớ được lần gần đây nhất tôi thấy cậu ấy vui như thế là khi nào và cậu ấy thực sự, thực sự muốn chia sẻ niềm vui đó. Mỗi ngày tôi được cập nhật về chuyến thám hiểm của họ, không có gì nhớp nhúa cả, tạ ơn Chúa, nhưng họ không bao giờ ra khỏi nhà mà không cho tôi biết họ đang đi đâu. Và tôi nghĩ rằng mình nên cảm thấy vinh dự vì họ đã đặt tên cho con mèo mới của họ là Red vì tôi, tuy nhiên tôi cũng nói luôn là họ sẽ không bao giờ được phép nhờ tôi trông nom nó. Người duy nhất mà tôi không nghe được tin tức gì là Dan. Matthew đã cố thuyết phục tôi điều đó chẳng có nghĩa gì cả, lập luận của cậu ấy đi từ “anh ta nản chí vì nghĩ rằng cậu từ chối anh ta” cho đến “anh ta đang cho cậu thời gian suy nghĩ” phụ thuộc vào tâm trạng của tôi. Tôi đã gửi cho anh ấy mấy email, mấy tin nhắn, nhưng không nhận được hồi âm. Nếu Dan nản chí, người ta nên nghĩ đến việc đưa anh ấy vào chiến dịch chống hiện tượng biến đổi khí hậu. Nghĩ đến anh ấy làm tôi ớn lạnh.
Tôi nhìn lướt qua danh sách tin nhắn một lần cuối cùng. Tôi có thể gọi cho mẹ. Bà rất thích nói chuyện. Mới có, ờ, bốn giờ sáng ở London. Có lẽ không phải lúc.
Thêm vào đó, hình như bà đã chạy theo phong trào yêu đương trong thời gian tôi đi xa, lần gần đây nhất tôi gọi là bà đang đi ăn ở Pizza Express với “một người bạn lịch sự” mà bà gặp ở đám cưới. Bản năng đầu tiên của tôi là tức tối vì bà đã đưa ông ta đến chỗ quen thuộc của chúng tôi nhưng sau đó tôi nhớ ra tôi không còn mười ba tuổi nữa và bà có quyền đi ăn pizza đắt tiền mà không có tôi. Còn quá sớm để gọi cho ai đó ở Anh. Sẽ là vội vàng để gọi cho ai đó ở Úc. Và tôi vẫn còn quá no để có thể ăn thêm một phần Panda Express nữa.
Tôi có thể gọi cho Ethan, người bị tôi đang tâm từ bỏ (xét ở khía cạnh là anh ấy đang nghiêm túc hò hẹn với một cô giáo dạy Hóa học ở cùng trường và hóa ra là anh ấy không nghiêm túc với tôi như tôi tưởng lúc đầu. Lòng tự trọng của tôi có hơi bị suy sụp) lại bỗng nhiên trở thành một người bạn qua thư khá thường xuyên.
Thật vui khi có một người đàn ông đích thực để hỏi chuyện thẳng thắn, thậm chí ngay cả khi câu trả lời của anh ấy thường thiếu tế nhị. Vậy thôi, tôi còn trông mong gì nữa?
Từ bỏ ý định nói chuyện với loài người, tôi cất điện thoại đi và nhắm mắt. Còn hai tiếng đồng hồ nữa thôi.
“Có phải có một chiếc iPhone trong túi em không? Hay là em thấy rất vui khi gặp lại anh nhỉ?”
Mắt tôi mở ngay lập tức.
“iPhone,” tôi đáp. “Có chiếc iPhone thôi.”
Dan Fraser đứng trước mặt tôi. Trông anh ấy không có vẻ gì là phải nằm cong queo trên ghế ở phòng chờ máy bay suốt tám tiếng vừa rồi. Thay vì nhăn nhó, nhàu nhĩ và nhếch nhác, trông anh ấy thật khỏe mạnh, rám nắng, và vui vẻ hơn so với giới hạn cho phép.
“Ui,” anh ấy xách cái túi khổng lồ của tôi ra khỏi chiếc ghế cạnh tôi và đặt mình vào đó rồi ôm chiếc túi trên đùi. “Em để gì trong này thế? Chẳng khác nào một chiếc Tardis[184] cả. Trừ việc to hơn và xanh hơn thôi.”
[184] Một cỗ máy thời gian, đồng thời là tàu vũ trụ sử dụng trong chương trình khoa học viễn tưởng Doctor Who ở Anh.
“Anh đang làm gì ở đây?” Tôi cố gắng đẩy cơn choáng váng của mình thành nỗi tức giận nhưng thay vào đó, tôi lại vuốt chỗ má bị túi hành lí cọ vào bên dưới mắt. Tôi có nên chạy vào nhà vệ sinh và kẻ thêm một chút Touche Eclat trước khi anh ấy trả lời không nhỉ?
“Chuyện buồn cười lắm,” anh ấy mở túi của tôi ra và dòm vào bên trong. Láo. Quá. “Cuối cùng thì anh cũng ở đây vài tuần để cố gắng dọn dẹp đầu óc nhưng vì một số lí do, anh không thể không nghĩ về em.”
“Và anh vẫn chưa thể nhắn tin lại cho em.”
Xin chào, tên em là Rachel và em đã có những lời nói khó nghe trong những thời điểm không phù hợp khi mà em không biết phải nói gì.
“Và anh vẫn chưa thể nhắn tin lại cho em,” anh ấy đồng tình. “Bởi vì cứ khi nào anh viết ra những điều anh nghĩ, nó lại sai đi mất, và bởi vì anh không biết thực sự em đang nói gì trong tin nhắn, vì chúng chẳng liên quan gì đến cuộc nói chuyện gần đây nhất của chúng ta cả.”
Tôi nhớ lại những email của mình. Có lần tôi đã đi hơi quá xa khi viết theo trường phái “em rất vui”. Thật khó khi bày tỏ nỗi lòng của mình qua một phương tiện nào đó khi nó có thể được in ra một cách dễ dàng làm vũ khí chống lại chính bạn sau này. Theo như những gì tôi đã học.
“Vậy là, anh quyết định đã đến lúc phải về nhà, tiếp tục với cuộc sống của mình. Khi anh nói chuyện với Veronica, cô ấy nói rằng em cũng sắp về, và chuyến bay của em có dừng lại ở LA,” anh ấy lôi bốn gói Toblerone ra khỏi túi tôi và nhướng một bên mày. “Và chúng ta ở đây.”
“Anh bay cùng em à?”
“Anh bay cùng em.”
Anh ấy phải thôi ngay cái trò ú òa này với tôi khi tôi đang mệt lử, jetlag hay say xỉn. Tôi thường bị do dự trong những lúc như thế, nhưng ngay lúc này, tôi không biết mình sẽ phải làm gì. Tất cả những gì tôi biết là, anh ấy đang ở đây, ngồi bên cạnh tôi, tôi đã nhớ anh ấy nhiều hơn rất nhiều so với những gì tôi cho phép mình nhận ra.
“Khá là tiện nhỉ?” Tôi hỏi, chưa sẵn sàng nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
“Không hẳn vậy,” anh ấy cho chocolate vào túi và lấy ra cuốn sổ và cây bút của tôi. Trái tim tôi ngừng đập và làm việc theo một cách không ổn cho lắm. “Anh phải mất rất nhiều thời gian và tiền bạc mới có thể đi nửa vòng trái đất để đến đây được với em trong nhà chờ này, nhưng anh nghĩ tốt hơn là không nên nói ra chuyện đó.”
“Công bằng đấy,” tôi cắn môi, cố lấy lại chút màu sắc cho chúng. Chúa ơi, tóc tôi. Tóc tôi trông thế nào nhỉ? Tóc tôi bị quăn. Tại sao tôi lại bị quăn tóc thế này?
“Có rất nhiều danh sách mới,” anh ấy nói trong lúc xem lướt qua các trang. “Em thực sự có vấn đề rồi đấy.”
“Đây không phải tin mới,” tôi đáp, cố hiểu xem chuyện gì đang diễn ra.
Anh ấy đang cố làm thân ư? “Anh đang viết gì thế?”
Anh ấy xoay quyển sổ lại cho tôi xem. Đó là một danh sách ngắn.
Chấp nhận lời xin lỗi của Dan.
Cho Dan một thanh Toblerone.
Hôn Dan.
Thậm chí chưa kịp hoàn thành hai nhiệm vụ bên trên trước, Dan đã luồn bàn tay vào tóc tôi và kéo tôi về phía anh ấy, cho đến khi, cuối cùng, môi anh ấy đặt trên môi tôi. Tất cả pháo hoa trên thác Niagara nổ tung trong bụng tôi, ngăn cơn xao xuyến lại và đẩy cơn buồn nôn ra chỗ khác. Tôi thấy thật nhẹ nhàng. Vậy đây là lí do khiến Matthew quay trở lại với Stephen. Tại sao Emelie chờ đợi mười năm để được tôi cho phép hẹn hò với em trai tôi. Tôi sẽ phải chờ cả cuộc đời mình mới có được nụ hôn như thế, nhưng may mắn làm sao, tôi chỉ phải chờ có mấy giây.
“Anh xin lỗi, tối hôm đó ở bậc cửa nhà em, anh đã xử sự như một thằng tồi,” anh ấy lẩm bẩm, hai bàn tay vùi vào đống quần áo lộn xộn trên người tôi. “Anh nghĩ mình đã hết lựa chọn rồi.”
“Em thực sự cần thời gian mà,” tôi thì thầm đáp lại, không thèm quan tâm xem có ai đang nhìn. “Nhưng em biết đó không phải là điều có thể xin dễ dàng trên đời này.”
“Nhưng em nên làm vậy,” anh ấy phản pháo. “Vậy em nghĩ sao? Chúng ta có thể đến với nhau được chứ?”
“Ừm,” tôi ừm và à mất một lúc. “Em nghĩ là nó có tên trong bản danh sách...”
“Lại là bản danh sách,” Dan cúi xuống hôn tôi lần nữa, cắt ngang lời tôi.
Lúc nào anh ấy cũng là người nói sau cùng.
Nhưng đúng là nó có tên trong bản danh sách mà.
—Hết—