← Quay lại trang sách

Chương 1

Nezumi ẩn mình trong hang, khẽ khàng hít thở mùi vị ẩm ướt của bùn đất. Nó thận trọng tiến từng bước chậm rãi. Hang rất hẹp, cố gắng lắm mới lách qua được, còn tối đen như mực, vậy mà nó lại thấy an tâm. Nezumi thích những nơi tối tăm chật hẹp thế này, bởi các sinh vật to lớn rắp tâm bắt nó sẽ không thể đặt chân đến. Một thoáng an toàn và yên ổn ngắn ngủi. Vai vẫn đau âm ỉ, nhưng nó không bận tâm. Đau không phải chuyện to tát, mất máu mới là điều đáng ngại. Vết thương không sâu lắm, chỉ sượt một mảng nhỏ trên bả vai, lẽ ra đã đông máu và khép miệng dần rồi mới đúng. Nhưng, miệng vết thương... Miệng vết thương vẫn nhơm nhớp và nóng râm ran. Máu tiếp tục chảy.

Chắc là bọn chúng đã bôi thuốc chống đông máu lên đầu đạn.

Nezumi cần chặt môi dưới.

Mình cần thuốc cầm máu. Không cao xa gì, chất làm đông máu hay muối nhôm là đủ. Chí ít cũng phải rửa vết thương bằng nước sạch đã.

Bước chân nặng nề, đầu óc choáng váng.

Gay rồi!

Tại mất máu quá nhiều đây mà. Thật nguy hiểm, chẳng sớm thì muộn, cơ thể sẽ không cử động được nữa.

Cũng tốt chứ sao...

Một giọng nói vang lên từ trong tâm khảm.

Mắc kẹt ở một nơi tối tăm ẩm thấp, không cựa quậy được, biết đâu lại là chuyện tốt. Từ từ chìm vào giấc ngủ, ngủ lịm mãi đi và cái chết đến thật nhẹ nhàng. Chắc sẽ không đau đớn gì, có chăng chỉ cô quạnh đôi chút thôi. Không! Thật ngây thơ! Huyết áp hạ, hít thở khó khăn, toàn thân tê dại... Sao có thể không đau đớn cho được?

Buồn ngủ quá.

Buồn ngủ, lạnh, nhức nhối, không nhấc chân nổi nữa. Gắng chịu đau thêm một lát là được. Cố gượng dậy cũng chẳng để làm gì, cứ lẳng lặng trốn ở đây đi. Đằng sau có kẻ đuổi theo, đằng trước không người cứu viện. Chẳng một ai dang tay trợ giúp. Đừng mơ tưởng đến chuyện sống sót nữa! Cứ chui nhủi ở đây rồi ngủ một giấc dài. Bỏ cuộc đi thôi!

Loạng choạng cất bước, tay vịn vào vách hang. Nezumi cười méo xệch.

Lời mời bỏ cuộc quả là hấp dẫn, nhưng thân thể ương ngạnh cưỡng lại. Thật phiền phức!

Một tiếng nữa. Không, ba mươi phút thôi.

Với tình trạng này chỉ có thể di chuyển thêm ba mươi phút. Trước lúc đó nhất định phải tìm ra biện pháp cầm máu và một nơi để nghỉ ngơi. Đây là điều kiện tối thiểu để sống sót.

Luồng không khí chợt biến động. Bóng tối trước mắt dần sáng lên. Nezumi nhích từng bước một, từ hang động tối tăm chật hẹp ra một nơi trống trải được bao quanh bởi bức tường xi măng màu trắng. Như Nezumi biết, độ mười mấy năm trước, chỗ này là một phần cống thoát nước được sử dụng cho đến tận cuối thế kỉ 20. So với kiến trúc trên mặt đất, hệ thống ngầm của No.6 chưa hoàn thiện. Các công trình, máy móc cũ kĩ của thế kỉ trước vẫn còn đầy rẫy dưới lòng đất. Đối với Nezumi, đây là một nơi vô cùng lý tưởng. Nó nhắm mắt, nhớ lại bản đồ No.6 tìm thấy trong máy tính.

Đường cống ngầm này hẳn là tuyến đường K0210 bị bỏ hoang. Nếu nhớ không lầm nó sẽ kéo dài đến vùng lân cận của khu dân cư cao cấp Kronos, nhưng cũng không loại trừ khả năng gặp phải ngõ cụt giữa chừng.

Nếu đã quyết tâm sống sót, chỉ còn cách tiến bước. Hiện giờ chẳng có quyền lựa chọn hay do dự.

Môi trường dần dần thay đổi. Thay cho sự ẩm thấp ngột ngạt ban nãy là không khí trong lành dồi dào hơi nước. Phải, trên mặt đất vừa có một trận mưa lớn. Đây đúng là lối dẫn thông ra thế giới bên ngoài.

Nezumi hít hà hương vị nước mưa.

Ngày 7 tháng Chín năm 2013 là sinh nhật lần thứ mười hai của tôi.

Hôm ấy, một dải áp thấp nhiệt đới tăng cường, hay còn gọi là bão, hình thành chừng một tuần trước tại vùng biển Tây Nam thuộc Bắc Thái Bình Dương bắt đầu di chuyển về phía Bắc, đổ bộ vào thành phố No.6 nơi chúng tôi sinh sống.

Tôi vô cùng phấn khích. Không còn món quà sinh nhật nào hoành tráng hơn thế nữa. Mới hơn 4 giờ chiều trời đã bắt đầu âm u, gió mạnh ùa vào sân khiến cây cối nghiêng ngả, cành lá rụng tả tơi. Âm thanh rào rào nghe thật tuyệt diệu, thay đổi hẳn bầu không khí yên tĩnh ít khi có tiếng động lớn của khu dân cư.

Mẹ tôi thích hoa cỏ, nhưng còn thích cây tạp hơn. Vườn nhà tôi trồng rất nhiều đào núi, sơn trà và phong, chẳng khác gì một vạt rừng nhỏ. Chính vì vậy mà cảnh tượng hôm ấy cực kì ngoạn mục, từng gốc cây đều như gào thét, cành lá rơi rụng quăng mình theo gió, quất vào kính cửa, rồi bị cuốn phăng đi. Chính gió cũng điên cuồng nện mạnh vào cửa sổ.

Nhưng có mạnh đến đâu, những trận gió tự nhiên ấy cũng không đủ sức đập vỡ lớp kính cường lực, tôi phải mở cửa sổ mới được. Do sự vận hành của hệ thống quản lý môi trường, nhiệt độ và độ ẩm trong phòng đều được kiểm soát, không bị ảnh hưởng bởi thời tiết bên ngoài, nên tôi rất muốn mở toang cửa, để luồng không khí tươi mới cùng gió mưa ùa vào phòng.

"Shion!" Tiếng mẹ tôi phát ra từ bộ đàm. "Con đừng mở cửa sổ nhé."

"Con hiểu rồi."

"Thế thì tốt... Con biết không? Nghe nói vùng trũng ở West Block đã ngập trong biển nước, tình hình tồi tệ lắm." Nghe giọng mẹ thì chẳng có vẻ gì là tồi tệ cả.

Ngoại thành No.6 được chia làm bốn khu, East Block, West Block, South Block và North Block. Phần lớn diện tích của East Block và South Block là đồng ruộng và bãi cỏ, nguồn cung 60% rau và 50% thịt cho No.6. North Block đa phần là rừng và núi, nằm hoàn toàn dưới sự bảo hộ của ủy ban Quản lý Trung ương.

Người bình thường bị cấm lai vãng North Block nếu không có sự cho phép của ủy ban. Mà thật ra cũng chẳng ai muốn bén mảng vào khu vực hoang dã ấy.

Ở trung tâm thành phố có một cánh rừng rộng lớn dùng làm công viên, chiếm một phần sáu diện tích No.6. Tại đó, người dân có thể tận hưởng cảnh sắc thiên nhiên theo từng mùa khác nhau, cũng có thể tiếp xúc với hàng trăm loài động vật nhỏ và côn trùng.

Phần lớn cư dân thành phố đều hài lòng với môi trường tự nhiên của nơi này, nhưng tôi thì khác. Tôi cực kì ác cảm với Tòa thị chính đứng lù lù giữa công viên. Đó là một tòa nhà lớn hình quả trứng, với năm tầng ngầm và mười tầng nổi. Ở một thành phố chẳng có mấy cao ốc như No.6, Tòa thị chính được xem là một công trình kiến trúc đồ sộ. Dù không cao chọc trời, ở nó vẫn toát ra một khí thế đè nén khiến người ta khó chịu. Do bề ngoài trắng muốt tròn trặn, tòa nhà này còn được gọi là "Giọt Trăng". Nhưng mỗi khi nhìn nó tôi đều liên tưởng đến hạt mụn nước trên da, thế thì có khác gì mụn mọc giữa thành phố. Cạnh Tòa thị chính là bệnh viện và Cục Trị an, ba công trình kết nối với nhau bằng những lối đi trông như đường ống thủy tinh. Màu xanh bao bọc quanh chúng, trải dài tới tận khu vực nghỉ ngơi thư giãn của công viên. Động thực vật nơi đây được quản lý rất chặt chẽ. Từ chủng loại động vật cho đến tập tính thực vật (mọc ở đâu, nở hoa gì, kết quả ra sao...) tất thảy đều được nắm rõ.

Thông qua hệ thống dịch vụ của chính quyền, cư dân thành phố sẽ biết được thời gian và địa điểm phù hợp nhất để thăm thú và vãn cảnh. Đúng là một thiên nhiên bậc cao và biết nghe lời. Nhưng hôm nay chắc hẳn sẽ loạn hết cả lên.

Bởi vì bão đang đến.

Tôi mở toang cửa sổ, gió mưa tạt cả vào trong. Đã lâu lắm rồi không được nghe gió rít ầm ầm. Tôi dang rộng hai tay và hét lớn. Trong tiếng gió mưa dữ dội, sẽ chẳng ai nghe thấy những điều vô nghĩa mà tôi hét. Mưa lia thia rơi sâu vào cuống họng. Tuy biết thế này thật trẻ con, nhưng tôi không ngừng lại được. Mưa càng lúc càng dữ dội. Nếu cởi hết quần áo mà lao ra tắm, sẽ thoải mái đến mức nào nhỉ? Tôi tưởng tượng cảnh mình tồng ngồng chạy giữa mưa gió bão bùng, chắc chắn sẽ bị cho là thần kinh có vấn đề. Nhưng đúng là một cám dỗ khó cưỡng. Tôi lại há to miệng, hớp lấy những hạt mưa. Tôi muốn đè nén cơn kích động lạ lùng này. Tôi sợ hãi một thứ gì đó đang tồn tại bên trong mình. Thỉnh thoảng, cái cảm giác cuồng loạn đó lại tấn công tôi.

Hãy tung hê đi.

Tung hê tùy thích đi.

Tung hê cái gì?

Tất cả.

Tất cả?

Bất thình lình, một tràng âm thanh điện tử vang lên, là tiếng hệ thống cảnh báo rằng môi trường phòng chuyển biến xấu. Nếu cứ để mặc kệ, cửa sổ sẽ tự đóng và khóa lại, hệ thống bắt đầu hút ẩm và điều chỉnh nhiệt độ phòng, những phần bị mưa tạt ướt, kể cả tôi, sẽ khô ráo ngay tức khắc. Tôi lấy rèm lau khuôn mặt đẫm nước mưa, rồi lại gần cửa để tắt hệ thống quản lý môi trường.

Lúc ấy, giá tôi ngoan ngoãn nghe theo hệ thống cảnh báo... Đôi khi tôi đã nghĩ vậy. Bấy giờ, nếu tôi lựa chọn đóng cửa sổ, ở yên trong căn phòng khô ráo có nhiệt độ thích hợp, cuộc đời tôi sẽ khác hẳn. Chẳng phải tôi hối hận, tôi không hề có ý đó, chỉ cảm thấy khó tin. Việc tôi tình cờ mở cửa sổ vào ngày 7 tháng Chín năm 2013, khi cơn bão đổ bộ, lại thay đổi hoàn toàn một thế giới đang được điều hành chặt chẽ. Thật không sao tin nổi!

Tuy không tin vào thần thánh, nhưng từ tận đáy lòng, tôi vẫn sâu sắc cảm nhận được cái gọi là bàn tay tạo hóa.

Tôi tắt nguồn điện, âm báo ngừng bặt, trong phòng yên tĩnh trở lại.

"Hì."

Sau lưng bỗng vang tiếng cười nho nhỏ. Tôi quay phắt lại theo phản xạ, rồi giật mình thốt ra một tiếng.

Đứng đó là một thiếu niên, toàn thân ướt sũng. Nói cho đúng thì mất một lúc tôi mới nhận ra là thiếu niên. Cậu ta để tóc dài ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tóc che khuất, hai cánh tay và phần cổ lộ ra khỏi áo sơ mi cũng rất mảnh khảnh. Tôi không xác định được là nam hay nữ, cũng chẳng nhìn ra còn trẻ hay đã cứng tuổi. Trên hết, tầm mắt và ý thức của tôi bị cuốn cả vào vết bẩn màu đỏ nơi vai trái cậu ta, nên chẳng suy nghĩ được điều gì khác.

Đó là màu của máu. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người chảy nhiều máu đến vậy. Tôi vô thức giơ tay về phía cậu ta. Nhưng trong tích tắc, bóng dáng kẻ đột nhập biến mất, ngay sau đó là màn tấn công. Một sức mạnh ghê gớm xô tôi vào tường, cảm giác giá buốt lan ra ở cố, nơi năm ngón tay lạnh như băng đang siết chặt.

"Cấm nhúc nhích!" Cậu ta lên tiếng.

Cậu ta hơi thấp so với tôi. Chưa kể, ở tư thế bị siết cổ và bị đẩy lên cao, tôi buộc phải cúi xuống mới nhìn được vào mắt cậu. Đôi mắt có màu xám sẫm, màu mắt tôi chưa thấy bao giờ.

Những ngón tay cậu ta ghì chặt cổ tôi. Tôi không nghĩ cậu khỏe đến thế, nhưng thực tế là tôi không sao nhúc nhích được, cả người cứng đờ. Người bình thường không có khả năng ấy.

"Hiểu rồi." Tôi miễn cưỡng nói. "Cậu rất thạo những việc thế này!"

Đôi mắt xám sẫm nhìn tôi chằm chằm, bất động tựa mặt biển lặng sóng, chẳng gợn đe dọa, sợ hãi, hay ác ý. Một đôi mắt vô cùng tĩnh lặng. Tâm trạng dao động của tôi cũng dần dần ổn định.

"Tôi giúp cậu băng bó vết thương nhé." Tôi mấp máy môi, nói với cậu ta. "Cậu bị thương đúng không? Để tôi băng cho."

Tôi nhìn bóng mình trong mắt kẻ đột nhập, có cảm giác bản thân bị hút vào đấy, bèn cụp mi xuống tránh ánh nhìn của cậu, từ tốn lặp lại điều vừa nói.

"Tôi giúp cậu băng bó vết thương, cậu cần được cầm máu. Để-tôi-băng-bó-vết-thương-cho, có hiểu tôi nói gì không?"

Bàn tay đang siết chặt cổ tôi lỏng dần.

Đúng lúc này, từ bộ đàm vọng ra tiếng mẹ. "Shion! Con mở cửa sổ đấy à?"

Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ không cần phải sợ, sẽ ổn cả thôi, và cố dùng giọng bình thường để trả lời.

"Cửa sổ? À! Vâng, con vừa mở ạ."

"Không được đâu, sẽ bị cảm mất."

"Con biết rồi."

Mẹ bỗng nhiên bật cười, "Từ hôm nay trở đi là con mười hai tuổi, sao vẫn như một đứa trẻ thế."

"Con biết rồi mà. À, mẹ ơi..."

"Sao con?"

"Con đang làm tiểu luận, tạm thời để con tập trung nhé."

"Tiểu luận? Chẳng phải con mới nhận được thông báo nhập học của lớp chất lượng cao hay sao?"

"Dạ! À... Con có nhiều bài tập cần làm lắm."

"Thế ư? Đừng cố sức quá. Tối nhớ xuống ăn cơm đấy."

Lúc này, những ngón tay lạnh giá đã rời khỏi cổ tôi, toàn thân cử động thoải mái trở lại. Tôi với tay bật hệ thống quản lý môi trường, nhưng vẫn để hệ thống thăm dò dị vật ở vị trí OFF. Nếu tái khởi động cả hệ thống đ6 kẻ đột nhập trái phép này sẽ bị nhận diện là dị vật, kéo theo âm thanh cảnh báo vô cùng chói tai. Thật ra, dù có người lạ trong phòng mà được xác nhận là cư dân hợp pháp của No.6, nghĩa là có đăng kí hộ khẩu, thì hệ thống thăm dò cũng sẽ im lặng, bởi nó không coi đó là dị vật Nhưng tôi không cho rằng kẻ đột nhập ướt như chuột lột này là cư dân đăng kí hợp pháp.

Cửa sổ đã đóng, phòng ấm dần lên. Thiếu niên có đôi mắt xám sẫm ngồi bệt xuống sàn, mệt mỏi dựa vào thành giường.

Tôi lấy hộp cứu thương, kiểm tra mạch cho cậu rồi cắt áo sơ mi, chuẩn bị sát trùng.

"Đây là..."

Tôi bất giác ngây người, vì chưa từng bắt gặp vết thương nào thế này, phần da thịt trên vai bị khoét lõm thành một lỗ nông.

"Vết thương do đạn bắn?"

"Ừ." Cậu ném lại một câu trả lời chắc nịch. "Viên đạo xẹt qua bả vai tôi. Từ chuyên môn các người hay dùng là gì ấy nhỉ? Đạn sượt?"

"Tôi không phải là nhà chuyên môn, vẫn còn đi học."

"Học chương trình chất lượng cao?"

"Tháng sau mới bắt đầu."

"Ồ, giỏi thật đấy, chỉ số IQ cao lắm nhỉ."

Giọng điệu có chút chế nhạo. Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển từ miệng vết thương sang khuôn mặt cậu ta. "Châm chọc tôi à?"

"Châm chọc? Với người chữa vết thương giúp tôi ư? Đâu dám. À, cậu học chuyên ngành nào?"

Trả lời là Sinh thái học. Tôi vừa được nhận vào chương trình đào tạo chất lượng cao, chuyên sâu về Sinh thái học. Tuy nhiên, sinh thái học và cứu thương chẳng hề liên quan đến nhau. Đây là lần thực hành đầu tiên nên tôi khá phấn khích. Trước hết cần làm gì? Sát trùng, cầm máu... Đúng rồi, phải cầm máu đã.

(Môn khoa học nghiên cứu mối tương tác giữa vật thể sống và môi trường xung quanh)

"Cậu định làm gì?"

Thiếu niên hơi giật mình khi thấy tôi nhấc ống tiêm khỏi hộp cứu thương.

"Gây tê cục bộ. Nào, bắt đầu thôi."

"Bắt đầu thôi? Chờ chút! Cậu tiêm thuốc tê cho tôi để làm gì?"

"Để khâu vết thương."

Rất lâu sau tôi mới biết, bấy giờ, tôi đã cười vô cùng khoái chí.

"Khâu!? Cậu chi biết phương pháp chữa trị nguyên thủy đó thôi à?"

"Đây đâu phải là bệnh viện trang bị đầy đủ các máy móc tối tân. Hơn nữa, tôi nghĩ vết thương do đạn bắn cũng nguyên thủy lắm mà."

Tỉ lệ tội phạm trong thành phố gần như bằng không, trị an bảo đảm, người bình thường không được sở hữu vũ khí, nếu có ngoại lệ thì chỉ là súng săn. Mỗi năm, No.6 có hai đợt dỡ bỏ lệnh cấm săn bắn, ai yêu thích hoạt động này sẽ mang những cây sống săn xưa cũ vào vùng núi ở North Block. Mẹ tôi rất ghét những người đó, mẹ nói không thể hiểu nổi tư tưởng tìm kiếm niềm vui thông qua việc bắn giết động vật. Không chỉ riêng mẹ, trong những lần khảo sát dư luận định kì do chính quyền tổ chức, 70% cư dân không hài lòng với hành động tàn sát thú rừng để tiêu khiển.

Thật tàn nhẫn và quá đáng, còn động vật vô tội bị bắn giết thì quả là đáng thương...

Nhưng máu đang chảy trước mặt tôi đây, lại không phải máu của cáo, hay hươu nai, mà là của con người.

"Khó tin quá!" Tôi thì thào.

"Cái gì?"

"Bắn người, chuyện khó tin... Có phải thành viên câu lạc bộ săn bắn nào đó lỡ tay nhả đạn trúng cậu không?" Cậu ta cười, khóe miệng run run.

"Câu lạc bộ săn bắn à... Cũng gần như thế. Nhưng không phải lỡ tay nhả đạn."

"Biết cậu là người mà vẫn nổ súng ư? Thế là phạm tội rồi còn gì?"

"Phạm tội? Chẳng qua chỉ thay đổi đối tượng săn bắn từ cáo thành người thôi. Săn người ấy mà, nào phải hành vi phạm tội gì đâu."

"Sao cơ?"

"Tức là có những kẻ chuyên đi săn người, cũng có những người chuyên bị đi săn."

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả."

"Tôi cũng đoán thế. Không hiểu cũng chẳng sao. Chuyện quan trọng hơn là, cậu định khâu vễt thương cho tôi thật đấy à? Không có loại thuốc tê dạng xịt sao?"

"Tôi rất muốn tiêm thử một lần cho biết."

Sau khi sát trùng, tôi tiêm thuốc tê ba lần quanh miệng vết thương. Tuy tay hơi run do căng thẳng, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành suôn sẻ.

"Vết thương sẽ tê ngay lập tức, tiếp theo..."

"Cậu bắt đầu khâu hả?"

"Ừ."

"Cậu có kinh nghiệm khâu vết thương không đấy?"

"Làm sao có được, tôi đâu phải học sinh trường Y, Nhưng tôi có kiến thức căn bản về kĩ thuật khâu vết thương và mạch máu. Tôi từng xem trên băng ghi hình rồi."

"Kiến thức cơ đấy."

Cậu ta thở dài thườn thượt, chăm chú nhìn tôi. Bờ môi mỏng tím tái, hai má hóp lại, làn da nhăn nheo trắng bệch, nhìn thế nào cũng không giống khuôn mặt của người bình thường, mà giống một con mồi mệt mỏi rã rời bị dồn đến đường cùng. Chỉ ánh mắt là khác, tuy vô cảm, nhưng từ đáy mắt tôi nhận ra luồng sinh khí hmg hực. Phải chăng đó là sức sống? Từ trước đến nay tôi chưa quen ai có đôi mắt ấn tượng như vậy. Đôi mắt ấy đang trân trối nhìn tôi, không chớp lấy một cái.

"Cậu thật kì lạ."

"Sao lại nói thế?"

"Ngay cả tên tôi cậu cũng không hỏi."

"Đúng nhỉ, có điều tôi cũng chưa cho cậu biết tên mình, như nhau cả thôi."

"Shion phải không? Tên một loài hoa?"

(Tiếng Nhật) thạch thảo.

"Ừ, vì mẹ tôi thích cây tạp và hoa dại. Cậu thì sao?"

"Nezumi."

"Hả?"

"Tên tôi đấy."

"Nezumi... không giống lắm."

"Không giống?"

Đôi mắt này không giống mắt loài chuột, vì màu đẹp hơn rất nhiều. Nói thế nào nhỉ, từa tựa sắc trời đêm về sáng... Hai má ửng đỏ, tự thấy ngượng vì lối ví von như một nhà thơ kém cỏi, tôi cố ý cao giọng, "Nào, bắt đầu khâu vết thương thôi."

(Tiếng Nhật) chuột.

Các thao tác cơ bản của quá trình khâu vết thương lần lượt hiện ra trong đầu.

Trước tiên, cố định chỉ ở hai đến ba điểm để làm mốc, sau đó thực hiện các mũi khâu liên tục... Khi khâu các mũi liên tục, nhất định phải thật tỉ mỉ...

Tay tôi run bắn. Nezumi không nói lời nào, chỉ nhìn đôi tay lẩy bẩy của tôi.

Tuy căng thẳng nhưng tôi cũng khá phấn khích, vì trên thực tế tôi chỉ có lý thuyết thu lượm từ băng ghi hình chứ chưa bao giờ được thực hành. Một cảm giác phấn khích vô cùng dễ chịu.

Khâu xong, tôi dùng băng gạc sạch che miệng vết thương. Mồ hôi nhỏ từ trán xuống.

"Giỏi thật đấy." Trán Nezumi cũng lấm tấm mồ hôi.

"Tôi rất khéo tay."

"Không chỉ tay, đầu óc cậu cũng khả quan. Cậu mười hai tuổi à? Mới lớn ngần này đã được tuyển vào chương trình đào tạo đặc biệt của cơ quan giáo dục cấp cao, đúng là tinh hoa xã hội."

Lần này tuy không chế nhạo, nhưng cũng chẳng nghe ra ý khen ngợi. Tôi lẳng lặng thu dọn dụng cụ và băng gạc đã dùng.

Mười năm trước, chương trình kiểm tra sức khỏe trẻ em của chính quyền thành phố nhận định tôi có chỉ số thông minh hạng nhất. Chỉ cần kĩ năng hoặc khả năng vận động được xác nhận là ở mức cao, sẽ được chính quyền cung cấp điều kiện giáo dục tối ưu. Trước năm mười tuổi, học tập cùng những đứa trẻ tương tự ở các phòng học trang bị tối tân, được giáo viên chuyên môn truyền thụ những lũ năng và kiến thức cơ bản, sau đó mới đi vào chuyên ngành phù hợp với năng lực cá nhân. Tôi còn có giáo viên riêng. Kể từ khi chỉ số thông minh được xác định ở mức cao nhất vào năm hai tuổi, tương lai của tôi đã được bảo đảm. Miễn là không xảy ra biến cố gì quá đặc biệt, cuộc đời tôi sẽ xuôi chèo mát mái. Chắc thế!

"Trông cái giường này êm ái quá nhỉ." Nezumi dựa vào thành giường, nhận xét.

"Cho cậu mượn nằm ngủ đấy, nhưng phải thay quần áo trước đã."

Tôi đặt lên lòng Nezumi một chiếc sơ mi sạch, khăn mặt và hộp thuốc kháng sinh, sau đó quyết định pha một cốc ca cao, Trong phòng có lò vi sóng, pha chút đồ uống đơn giản cũng không lấy gì làm phức tạp lắm.

"Gu của cậu tệ quá đấy." Nezumi nhón chiếc sơ mi kẻ ca rô, khinh khỉnh nói.

"Vẫn tốt chán so với cái áo bẩn, đã dính đầy máu còn thủng lỗ chỗ kia."

Tôi đưa cho cậu cốc ca cao đây ắp. Đôi mắt xám sẫm lần đầu tiên gợn chút cảm xúc, là hoan hỉ. Nezumi uống một ngụm rồi lầm bầm khen ngon.

"Ngon thật! Kĩ thuật pha ca cao của cậu tốt hơn nhiều so với kĩ thuật khâu vết thương."

"So sánh kiểu gì đấy? Mà tôi cho rằng lần đầu đã khâu được như vậy là không tồi rồi."

"Lúc nào cậu cũng thế à?"

"Cũng thế là thế nào cơ?"

"Là không hề cảnh giác với ai cả ấy? Hay thế hệ tinh hoa do chính phủ cố công bồi dưỡng đều có độ cảnh giác bằng không?" Nezumi ấp hai tay quanh cốc ca cao, tiếp tục nối "Các cậu chẳng màng lo sợ hay đề phòng trước những kẻ đột nhập, thế mà cũng sống được à?"

"Tôi có cảnh giác, có kinh hãi. Khi đối mặt với hiểm nguy, tôi cũng lo sợ, cũng chán ghét. Tôi chẳng tốt bụng đến mức cho rằng một kẻ tùy tiện xông vào nhà người khác qua cửa sổ tầng hai là một công dân lương thiện."

"Tại sao lại cứu tôi?"

Ừ nhỉ, tại sao vậy? Sao tôi lại chữa vết thương cho một kẻ đột nhập, còn pha ca cao cho cậu ta uống nữa? Tuy tôi không phải hạng lạnh lùng, nhưng cũng chẳng phải thánh nhân bác ái hễ thấy người bị thương thì lập tức ra tay cứu giúp bất kể người đó là ai. Tôi ghét sự phiền phức, càng không muốn dính dáng đến những việc có khả năng gây ra tranh cãi. Thế nhưng, tôi lại đón nhận kẻ đột nhập này. Nếu chẳng may bị lãnh đạo thành phố phát hiện thì sẽ rắc rối lắm. Có khi họ lại cho rằng tôi khiếm khuyết năng lực phán đoán đúng đắn cũng nên. Bắt gặp đôi mắt xám sẫm dường như đang cười, một nụ cười nhìn thấu suy nghĩ trong đầu tôi, tôi bèn trừng mắt nhìn lại.

"Nếu cậu là một gã đàn ông hung tợn, tôi sẽ lập tức khởi động thiết bị cảnh báo, nhưng cậu yếu ớt thế này, chẳng khác gì một cô gái, mặt mũi thì trắng bệch như thế gục ngã đến nơi, cho nên... tôi mới giúp cậu chữa trị, hơn nữa..."

Hơn nữa màu mắt của cậu, là màu sắc kì diệu tôi chưa gặp bao giờ, khiến tôi rất tò mò.

"Hơn nữa?"

"Hơn nữa... tôi luôn muốn thực hành khâu vết thương..."

Nezumi nhún vai, uống một hơi cạn sạch cốc ca cao đang cầm. Cậu đưa ngón tay quệt khóe miệng, rồi nhẹ nhàng vuốt tấm ga trải giường.

"Tôi có thể ngủ ở đây thật à?"

"Tất nhiên."

"Cảm ơn."

Đây là lần đầu tiên Nezumi nói cảm ơn kể từ khi đột nhập vào phòng tôi.

Mẹ ngồi ở sofa phòng khách, chăm chú nhìn màn hình tinh thể lỏng trên tường. Thấy tôi đi ra, mẹ chỉ vào màn hình. Cô gái dẫn chương trình tóc dài ngang vai đang nhắc nhở cư dân Kronos chú ý.

Một tội phạm vừa trốn khỏi Trại Cải tạo ở West Block, dường như đã tháo chạy đến vùng lân cận Kronos. Ngoài ra, do bão đổ bộ nên chính quyền ban bố lệnh giới nghiêm vào ban đêm tại Kronos. Trừ một vài thành phần đặc biệt, toàn bộ cư dân không được ra ngoài.

Trên màn hình xuất hiện ảnh Nezumi, bên dưới còn có dòng chữ màu đỏ: VC103221.

"VC..."

Tôi bẻ một miếng từ ổ bánh anh đào đặt trên bàn, cho vào miệng. Mỗi dịp sinh nhật tôi, mẹ đều nướng bánh anh đào, vì ngày tôi chào đời, cha đã mua loại bánh này về nhà.

Theo lời mẹ kể, cha là người đàn ông chẳng ra gì, không có tiền lại còn trăng hoa, thích uống rượu và gần như đã đến mức nghiện. Hôm đó cha uống say, tiện thể mua về ba ổ bánh anh đào, còn là loại thượng hạng nữa. Thế nên tới tận bây giờ, cứ đến ngày 7 tháng Chín, mẹ lại nhớ về mấy ổ bánh anh đào năm xưa. Hai tháng sau khi cùng nhau ăn bánh, cha mẹ chia tay, nên tôi không có chút ấn tượng gì về người cha lông bông nát rượu ấy cả. Nhưng cuộc sống của tôi và mẹ cũng chẳng khó khăn lắm, vì từ khi người ta phát hiện ra chỉ số thông minh hạng nhất của tôi, hai mẹ con liền được vào sống tại Kronos, trong một căn hộ tuy giản dị nhưng đầy đủ trang thiết bị hiện đại cũng như được đảm bảo mọi mặt sinh hoạt, không thiếu thốn gì hết.

"Đúng rồi, hệ thống cảnh báo trong vườn không bật, có sao không nhỉ?"

Mẹ chậm rãi đứng dậy. Hình như dạo này mẹ tăng cân thì phải, đi đứng hơi nặng nề.

"Lôi thôi quá cơ, chỉ cần một con mèo nhảy tường chui vào, máy cảnh báo cũng kêu rối rít, người của Cục Trị an liền chạy đến kiểm tra, phiền phức chết đi được." Cùng với thể trọng, số lần mẹ nói "phiền phức" cũng dần tăng lên.

"Nói đi phải nói lại, đứa trẻ này vẫn còn nhỏ, nó đã gây ra chuyện gì mà trở thành VC nhi?"

VC, con chip V, gọi tắt của Violence-Chip, một vi mạch được Mỹ chế tạo với mục đích ban đầu là kiểm soát nội dung các chương trình truyền hình. Gắn con chip này vào ti vi thì sẽ không xem được những hình ảnh quá bạo lực. Nếu tôi nhớ không nhầm, danh từ vc xuất hiện lần đầu trong bản đề xuất sửa đổi Luật Công nghệ thông tin của Mỹ năm 1996.

Nhưng ở No.6, vc có ý nghĩa nặng nề hơn. Phàm tội phạm giết người, giết người không thành, trộm cướp, hành hung hoặc các tội nặng nói chung đều bị cấy con chip này vào cơ thể. Thông qua đó máy tính sẽ nắm rõ vị trí, tình hình sức khỏe, thậm chí cả biến chuyển cảm xúc của phạm nhân, VC được xem như một cách gọi khác của bọn tội phạm hung ác.

Cậu ta gỡ con chip ra khỏi người bằng cách nào? Nếu VC vẫn còn trong cơ thể, các đơn vị liên quan chỉ cần sử dụng hệ thống tìm kiếm là dễ dàng tìm ra, thậm chí bắt được cậu ta từ khi dân cư còn chưa mảy may phát giác. Nhưng, bọn họ lại không ngại công khai tin VC bỏ trốn; nghiêm cấm người dân ra ngoài. Nói cách khác, đến tận lúc này, bọn họ vẫn chưa xác định nổi vị trí của VC. Chẳng lẽ là tại vết đạn bắn? Không, không đúng. Tuy là lần đầu tiên nhìn thấy vết thương súng đạn trên cơ thể con người, nhưng tôi khẳng định nó được bắn từ khoảng cách khá xa. Nếu Nezumi tự bắn bị thương bả vai hồng gỡ con chip ra, nhất định phải là một vết bỏng lớn, chứ không chỉ lõm xuống gọn gàng như thế.

"Mỗi năm được một ngày sinh nhật, thế mà phải nghe mấy tin tức kiểu này, thật nhạt nhẽo."

Mẹ rắc bột cần tây lên tô canh thịt bò đặt trên bàn, thở dài. "Nhạt nhẽo" cũng là câu cửa miệng của mẹ dạo gần đây.

Tôi và mẹ rất giống nhau, đều hơi nhạy cảm, lại không thích tiếp xúc với người lạ. Xung quanh mẹ con tôi toàn những người tốt bụng đến mức chịu không nổi. Bất kể là bạn cùng lớp hay hàng xóm láng giềng, tất cả đều chững chạc, lý trí, hơn nữa lại rất lịch thiệp, họ không lớn tiếng mắng nhiếc hay động tay động chân với người khác bao giờ. Không một ai kì quặc hay có hành vi khác thường. Họ đều kiểm soát tốt tình hình sức khỏe của mình nên chẳng ai béo mập, thậm chí hơi đầy đặn như mẹ tôi cũng không có. Trong một thế giới mà tất thảy dường như đều ổn định, trầm tĩnh và cân bằng, mẹ bắt đầu phát tướng, luôn miệng nói phiền phức rồi nhạt nhẽo này nọ, làm tôi cảm thấy không biết nên ứng xử thế nào nữa.

Hãy tung hê đi.

Tung hê tuỳ thích đi.

Tung hê cái gì?

Tất cả.

Tất cả?

Chiếc thìa canh trên tay bỗng rơi xuống.

"Con sao vậy? Tự nhiên thừ người ra thế?"

Mẹ nhoài người tới nhìn tôi, khuôn mặt tròn trịa chợt nở nụ cười.

"Thật hiếm khi thấy con ngẩn ngơ như vậy. Có cần khử trùng chiếc thìa không?"

"Không cần ạ, không sao đâu mẹ."

Tôi gượng cười. Tim đập nhanh đến mức chịu không nổi, tôi cầm chai nước khoáng tu một hơi.

Vết thương do đạn bắn, máu, VC, đôi mắt xám sẫm... Những điều đó thật ra là gì? Chẳng phải đều là những thứ chưa từng tồn tại trong thế giới của tôi ư? Vì sao lại đường đột lao vào tôi như vậy?

Tôi có linh cảm, thế giới của mình sắp thay đổi ghê gớm, giống như khi vi khuẩn xâm nhập tế bào sẽ thay đổi hoặc phá hủy tế bào ấy. Kẻ đột nhập kia cũng sẽ thay đổi, hoặc thậm chí là phá hủy thế giới của tôi.

"Shion, tóm lại là con bị làm sao vậy?" Gương mặt mẹ đầy lo lắng.

"Xin lỗi mẹ, con lo cho bản tiểu luận quá. Con mang lên phòng ăn đây ạ."

Cùng với lời nói dối, tôi rời phòng khách.

"Đừng bật đèn."

Vừa bước vào, tôi đã nghe cậu ta nói như vậy. Tôi không thích bóng tối, nên lúc nào cũng phải bật hết đèn trong phòng. Nhưng bây giờ phòng tối om om.

"Thế thì không nhìn thấy gì cả."

"Không thấy cũng được."

Không nhìn thấy thì không thể di chuyển, tôi ngơ ngác đứng nhìn, tay vẫn bê cái khay có tô canh thịt bò và bánh kem.

"Thơm quá."

"Tôi mang canh thịt bò và bánh anh đào lên đấy."

Tiếng huýt sáo vọng đến trong bóng tối.

"Cậu muốn ăn không?"

"Tất nhiên rồi."

"Ăn trong phòng tối thui thế này à?"

"Dĩ nhiên."

Tôi thận trọng bước từng bước, lại nghe tiếng cười khẽ bên tai.

"Ngay cả phòng mình cũng không biết đường à?"

"Vì tôi không phải là động vật ăn đêm. Cậu nhìn rõ được trong bóng tối sao?"

"Tôi vốn là chuột mà, tất nhiên thuộc về loài ăn đêm rồi."

"VC103221"

Nezumi khựng lại.

"Ti vi đăng cả một bức ảnh to đùng của cậu, hoá ra cậu là người nổi tiếng cơ đấy."

"Ừ, người thật đẹp trai hơn trong ảnh đúng không? Chậc, món bánh này ngon quá."

Tôi ngồi xuống giường, cặp mắt đã quen dần với bóng tối, cố tìm kiếm bóng dáng của Nezumi.

"Cậu chạy trốn à?"

"Tất nhiên."

"Còn con chip?"

"Vẫn ở trong người."

"Có cần tôi lấy giúp ra không?"

"Lại muốn mổ xẻ? Cậu tha cho tôi đi."

"Nhưng..."

"Đừng lo, nó chẳng còn tác dụng gì nữa đâu."

"Ý cậu là sao?"

"VC chỉ là một món đồ chơi, muốn nó dừng hoạt động thực sự rất dễ dàng."

"VC là đồ chơi?"

"Ừ. Tiện thể cho cậu biết, cả cái thành phố này cũng chẳng khác gì một món đồ chơi. Còn là loại đồ chơi rẻ tiền chỉ được cái mã bên ngoài nữa kia."

Hình như Nezumi đã ăn sạch canh thịt bò và bánh kem, cậu thở phào đầy thỏa mãn.

"Cho nên cậu mới tự tin mình có thể trốn khỏi một thành phố được canh phòng nghiêm ngặt như thế?"

"Đương nhiên."

"Kẻ đột nhập bất hợp pháp không có đăng kí hộ khẩu sẽ bị kiểm tra gắt gao. Hệ thống rà soát kẻ đột nhập bất hợp pháp được lắp đặt khắp nơi trong thành phố."

"Vậy á? Hệ thống quản lý thành phố này đầy rẫy sơ hở chứ không hoàn hảo như cậu tưởng đâu."

"Dựa vào đâu mà cậu khẳng định thế?"

"Vì tôi khác cậu, tôi không phải là một phần của hệ thống. Những người như các cậu đều bị đặt đâu ngồi đấy hết cả, rồi bị tiêm cho cái ảo giác rằng thành phố giả dối đầy kẽ hở này là một thành phố lý tưởng. À không, có lẽ chính bản thân các cậu cũng nghĩ như vậy."

"Tôi thì không."

"Hử?"

"Tôi không hề cho rằng đây là thành phố lý tưởng."

Tôi nói. Nezumi im lặng. Bóng tối lan rộng trước mắt tôi. Không cảm nhận được chút động tĩnh nào. Cậu ta đích thực là một con chuột, loài động vật ăn đêm chuyên ẩn náu trong bóng tối.

"Cậu thật kì lạ." Giọng Nezumi nghe trầm hơn cả ban nãy.

"Vậy sao?"

"Ừ, đó không phải là điều mà một nhân tài nên nói, chính phủ biết được sẽ rắc rối to, đúng chứ?"

"Ừ, cực kì rắc rối."

"Che giấu một VC đang trốn chạy, còn lề mề mãi không thông báo... Nếu bị phát hiện sẽ gay lắm. Không, có khi còn hơn cả gay ấy chứ."

"Ừ."

Bất thình lình, những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy cổ tay tôi.

"Này, cậu có ổn không đấy? Tuy tương lai của cậu chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng ngộ nhỡ tại tôi mà cuộc đời cậu bị hủy hoại thì phiền toái lâm, khác nào tôi đã gây nên một chuyện tồi tệ xấu xa."

"Cậu cũng hiểu lý lẽ đấy nhỉ."

"Mẹ tôi dạy rằng không được gây rắc rối cho người khác."

"Tức là cậu muốn rời khỏi đây?"

"Không, tôi mệt lắm rồi. Hơn nữa bên ngoài đang mưa to gió lớn, không dễ gì có được một cái giường để ngả lưng, tôi muốn ngủ lại."

"Cậu thật mâu thuẫn."

"Cha tôi dạy rằng không thể lẫn lộn lời giả dối và thật lòng."

"Đúng là một người cha tuyệt vời."

Nezumi buông tay tôi ra.

"May mà cậu là một người kì quặc." Cậu nói.

"Này Nezumi."

"Hử?"

"Làm sao cậu đến được Kronos?"

"Bí mật."

"Trốn khỏi Trại Cải tạo rồi lẩn vào nội thành? Chuyện này khả dĩ sao?"

"Đương nhiên rồi. Nhưng không phải tôi tự mình vào được No.6 mà là có người đưa tôi vào, chứ thật ra tôi cũng chẳng muốn vào."

"Có người đưa cậu vào?"

"Phải, chính là 'áp giải', như người ta thường nói đấy."

"Áp giải? Đến chỗ nào trong thành phố?"

Trại Cải tạo vốn là nơi được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, ở West Block có một cơ sở chuyên tiếp nhận đơn ra vào No.6 của các cư dân không thuộc thành phố. Nếu có giấy thông hành đặc biệt của chính quyền thì ra vào No.6 là chuyện dễ dàng. Nếu không có giấy phép, phải đợi chí ít một tháng xem đơn xin có được thông qua không, vì chỉ 18% số đơn là được phê duyệt, thời gian lưu trú cũng vô cùng hạn chế. Vì vậy West Block luôn đông nườm nượp. Ngoài người chờ kết quả, còn người đến xây dựng nhà nghỉ và quán ăn để làm dịch vụ, rồi còn nhiều người hơn tập trung ở West Block để làm việc và kinh doanh. Tôi chưa từng đến West Block, chỉ nghe nói đó là một nơi xô bồ với đủ hạng người, lúc nhúc tội phạm, VC bị giam hầu hết là cư dân của West Block. Thời hạn giam giữ sẽ căn cứ vào độ tuổi, tiền án và mức độ phạm tội, xử tù từ một năm cho đến vô thời hạn, không có án tử hình. West Block được xem như pháo đài chứa chấp tất cả những thành phần có tính chất hình sự, và ngăn chặn chúng xâm nhập thành phố. Thế mà lại có chuyện áp giải một VC vào Kronos! Rốt cuộc là đưa đến đâu? Vì lí do gì...?

Nezumi chui vào trong chăn.

"Chắc là tới Giọt Trăng."

"Tòa thị chính!" Tôi thất kinh. "Sao họ lại đưa cậu vào trung tâm thành phố?"

"Không nói, cậu không nên biết thì hơn."

"Tại sao?"

"Tôi buồn ngủ quá, để tôi ngủ đi."

"Không thể cho tôi biết à?"

"Cậu nghe xong liệu có quên được không? Coi như chưa từng nghe thấy được không? Giả vờ là chẳng biết gì được không? Cậu rất thông minh, nhưng chắc não bộ chưa đủ linh hoạt để nói dối đâu nhỉ?"

"Cái này thì..."

"Thế nên cậu đừng hỏi nữa, như vậy tôi cũng sẽ không nói cho người khác biết."

"Hả? Nói gì cho người khác biết?"

"Việc cậu mở cửa sổ rồi la hét ầm ĩ."

Bị bắt quả tang rồi. Tôi biết mặt mình đã ửng đỏ.

"Cậu làm tôi hết cả hồn đấy. Tôi lẻn vào vườn nhà cậu, đang suy tính tiếp theo nên làm gì thì thấy cậu mở cửa sổ thò đầu ra ngoài."

"Này này..."

"Tôi còn tưởng cậu định làm gì, nào ngờ cậu bỗng nhiên hét lớn. Giật hết cả mình, tôi chưa từng thấy ai la hét với vẻ mặt đó cả..."

"Cậu nói lắm thế!?"

Tôi lao về phía Nezumi, nhưng lúc bổ nhào xuống chỉ thấy mặt gối trống không. Cậu ta đã nhanh như chớp bật dậy, luồn qua nách tôi nắm tay giật ngược ra sau, dễ dàng kéo tôi ngã ngửa. Cậu leo lên người tôi, giữ chặt hai tay tôi bằng một tay, hai chân kẹp ở eo tôi vừa siết mạnh một cái, tôi đã thấy tê dại từ đầu đến chân. Ghê gớm thật! Loáng một cái mà khống chế tôi hoàn toàn, đè nghiến xuống giường làm tôi không cách nào kháng cự được. Tay còn lại cầm cái thìa ăn canh thịt bò ban nãy, cậu dí phần cán thìa vào cổ tôi, vạch một đường.

"Nếu đây là dao thì..." Nezumi cúi xuống, thì thầm bên tai tôi. "Cậu đã tiêu đời rồi."

Tôi sửng sốt đến độ tưởng như từng thớ thịt trong cổ họng mình cũng đang run rẩy. Nhưng đúng là, cậu ta rất cừ khôi.

"Cậu tài thật, có bí quyết gì không?"

"Hả?"

"Làm thế nào mà dễ dàng khiến một người bất động từ đầu đến chân? Có phải áp chế thần kinh chỗ nào đấy không?

Sức mạnh đang kiểm soát tôi biến mất, thay vào đó, Nezumi nằm đè lên người tôi. Cảm giác rung rung truyền sang, hóa ra cậu đang cười.

"Cậu hết sức lạ lùng. Quá ngây thơ."

Tôi vòng tay quanh Nezumi, chạm vào làn da bên dưới lớp áo sơ mi. Nóng quá. Làn da vừa nóng vừa đẫm mồ hôi.

"Quả nhiên cậu đang sốt, phải uống kháng sinh mới được."

"Không cần đâu... Tôi buồn ngủ lắm."

"Người nóng rực đây này, nếu không hạ sốt cậu sẽ mệt lắm đấy."

"Cậu cũng nóng." Nezumi hít một hơi thật sâu, lơ đãng nói. "Thân thể người còn sống ấm áp thật."

Nezumi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tôi cứ ôm lấy tấm thân đang sốt hừng hực ấy, rồi thiếp đi lúc nào không rõ.

Sáng sớm hôm sau, chẳng thấy bóng dáng Nezumi đâu, cả sơ mi ca rô, khăn mặt và hộp cứu thương cũng biến mất.