← Quay lại trang sách

Chương 2

Vụ án thứ nhất

Nam, ba mươi mốt tuổi, kĩ thuật viên, làm việc trong công ty công nghệ sinh học, lúc được phát hiện thì đã tử vong. Địa chỉ đăng kí được xác nhận...

Người đàn ông ngồi trên băng ghế trong công viên rừng cây, trút tiếng thở dài. Đây là lần thứ bao nhiêu trong sáng nay rồi? Anh ta tiếp tục thở dài, nhìn bó xà lách đang cầm, hành động này lại khiến anh thở dài thêm lần nữa.

Bó xà lách thoạt nhìn xanh mướt tươi ngon, chất lượng thuộc hàng tuyệt hảo. Người đàn ông bóc lớp bên ngoài, cho vào miệng.

Ăn thấy ngòn ngọt, mùi vị không chê vào đâu được, đích thực là loại ngon nhất. Nhưng lại không tiêu thụ được.

Bó xà lách chính là công trình nghiên cứu của anh. Người đàn ông luôn cố gắng áp dụng kĩ thuật sinh học để phát triển và sản xuất thực phẩm tươi, đặc biệt là phát triển các loại rau xanh. Anh ta tin rằng rau sinh học an toàn, vừa rẻ vừa ngon sẽ giải quyết được vấn đề căn bản của khủng hoảng lương thực, trở thành loại thực phẩm chính được lưu thông. Tiếc rằng, lượng tiêu thụ trên thị trường không khả quan như dự kiến, khiến anh vô cùng thất vọng. Người tiêu dùng ưa chuộng rau củ quả tươi sống từ đồng ruộng ở East Block và South Block hơn là rau sinh học, nhất là với các loại rau lấy lá như bắp cải và xà lách.

(Loại rau này được sản xuất trong môi trường nhân tạo đặc biệt, cách ly với mặt đất, không bón phân hay thuốc trừ sâu có nguồn gốc hóa học)

Cấp trên bảo rằng nếu thành tích tiêu thụ không khởi sắc, buộc phải nghĩ đến việc dừng sản xuất.

Người đàn ông cảm thấy cổ mình ngứa ngáy. Tình trạng đó đã kéo dài được một lúc rồi. Mỗi khi quá mệt mỏi, toàn thân anh ta thường nổi mẩn. Chắc tối nay người lại nổi đầy mẩn đỏ cho mà xem. Những việc không vui cứ tiếp nối nhau. Người đàn ông lại thở dài. Bó xà lách cầm trên tay nặng trĩu. Chợt trong túi áo trước ngực vang lên tiếng bíp bíp, màn hình điện thoại mini được tích hợp trên bề mặt thẻ ID xuất hiện một cô gái trẻ.

"Đây là Trung tâm Dịch vụ Thông tin của thành phố. Chúng tôi án thông báo đến quý công dân về kết quả đơn xin kiểm tra sức khỏe trẻ em. Vui lòng nhập mã số đăng kí công dân để xác nhận..."

Cô gái vẫn chưa dứt lời, người đàn ông đã nhanh chóng nhập mã số công dân của mình. Hôm nay, đứa con gái độc nhất của anh phải tiếp nhận đợt kiểm tra toàn diện dành cho trẻ hai tuổi. Con bé vừa đáng yêu vừa thông minh lanh lợi. Tuy không nói ra nhưng trong lòng anh thầm kì vọng con mình sẽ được xác nhận là có tiềm năng ưu tú bậc nhất.

"Cảm ơn đã hợp tác, mã số công dân và dấu vân tay đã được xác nhận; sau đây là kết quả kiểm tra hôm nay."

Trên màn hình hiển thị tên con gái anh, tiếp theo là những thông số rõ ràng và chi tiết.

Cân nặng, chiều cao, vòng ngực, trạng thái sức khỏe, trạng thái dinh dưỡng, giai đoạn phát triển, cấp độ của các loại năng lực... Toàn bộ đánh giá đều cho biết ở mức bình thường từ A đến C, cũng tương đương với việc con gái anh không hề chậm phát triển, nhưng cũng không có điểm ưu tú đặc biệt nào.

Người đàn ông nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, bỏ lại tấm thẻ vào túi áo, trong đầu hiện lên nụ cười của con gái.

Không sao cả.

Người đàn ông cười nói với bó xà lách. Có tài hay không, đó vẫn là con gái của mình. Đứa con gái đáng yêu, quý giá nhất. Thế là đủ rồi.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh ta.

Phải chăng mình đã quá ương ngạnh khi theo đuổi món rau sạch có chất lượng tốt nhất? Đúng là món rau tươi ngon không chê vào đâu được, nhưng chính vì thế mới có vấn đề. Những bó rau phát triển hoàn hảo giống hệt nhau chất đống thành núi, lại khiến người tiêu dùng cảm thấy e dè.

Con robot dọn dẹp đi từ xa lại. Trên phần thân màu bạc là một cái đầu hình tròn. Hai cánh tay dài nhặt rác rồi cho vào thùng đựng lắp ở chính giữa thân.

Đúng vậy, bó xà lách này cũng giống con robot kia, sạch sẽ chỉn chu, nhưng nhân tạo quá mức. Người tiêu dùng sẽ thích loại rau xanh tự nhiên có đặc tính riêng hơn...

Bó xà lách trong tay bất chợt rơi xuống đất, anh ta vội vàng nhặt lên, thì bỗng thấy có điều bất thường.

Chuyện gì thế này?

Các ngón tay đều cứng đờ, tầm nhìn mờ đi, hít thở khó nhọc.

Con robot nhặt bó xà lách, đứng im tại chỗ, chỉ lát sau, một giọng nam trẻ tuổi cất lên.

"Xin hỏi, có thể coi cái này là rác để xử lý được không?"

Người đàn ông mở miệng, đột nhiên ho khan dữ dội. Một vật màu trắng theo cơn ho văng ra khỏi miệng anh ta. Là răng. Một cái răng đã rụng khỏi hàm.

"Được ạ? Vậy chúng tôi xử lý nhé?"

Con robot nhặt bó xà lách thả vào thùng đựng giữa người rồi bỏ đi.

Đợi đã, cứu tôi với..

Người đàn ông với tay, nhỏ giọng rên rỉ. Trên cánh tay vươn dài chi chít những nốt đồi mồi, cơ thể càng lúc càng nặng nề. Anh ta lảo đảo ngã ngửa vào lùm cây sau băng ghế.

"Shion, em lại đây một lát."

Anh đồng nghiệp Yamase gọi Shion. Bây giờ là hơn 6 giờ chiều. Trong văn phòng quản lý công viên chỉ có hai nhân viên là Shion và Yamase. Họ trông nom và điều khiển ba robot dọn dẹp lưu động. Mẫu robot quét dọn này vẫn trong giai đoạn thử nghiệm, bởi cấu tạo tương đối đơn giản nhưng vẫn thường gặp sự cố, thao tác lại phiền toái, có lúc không phân biệt được đâu là rác. Đối với những thứ đã từng được xác định là rác và sao lưu thông tin vào máy tính, đáng lẽ từ đó trở đi robot phải biết đường tự động xử lý, nhưng cứ lát lát bọn chúng lại gửi thông báo "Không thể nhận biết" về văn phòng. Đâu như là ba mươi phút trước. Hình ảnh gửi về lần này thoạt nhìn giống rau xà lách, nhưng Shion cũng không dám chắc chắn. Bình thường thì chim non rơi khỏi tổ hoặc những chiếc mũ kết lông vũ trang trí sặc sỡ mới là thứ không biết có nên quy thành rác để xử lý hay không. Xà lách thì mới thấy lần đầu.

"Có chuyện gì hả anh?"

Đến sau lưng Yamase đang ngồi trên ghế điều khiển, Shion hỏi.

"Ừ... Hình như Sampo hơi bất thường."

Yamase hay gọi bọn robot dọn dẹp bằng biệt danh. Sampo là tên gọi của con robot số ba, hiện đang làm việc tại góc công viên, ban nãy chính Sampo đã nhặt được bó xà lách.

Trên màn hình, đèn báo hiệu "không thể nhận biết" màu đỏ đang nhấp nháy.

"Hình ảnh thế nào ạ?"

"À... không rõ lắm... nhưng cũng có chút kì lạ."

Yamase lớn hơn Shion bốn tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi, tính tình điềm đạm, rất hiếm khi hoảng hốt. Shion thích văn phòng này, một phần vì ở đây đối tượng làm việc là robot, không cần giao tiếp nhiều với người ngoài, cộng thêm tính cách trầm ổn của đồng nghiệp Yamase khiến cậu an tâm.

"Em xem này."

Hình ảnh xuất hiện trên màn hình.

"Anh tập trung phóng to chỗ này xem nào."

"Được."

Tay Yamase di chuyển thoăn thoắt, hình ảnh càng lúc càng rõ ràng.

"Đây là..."

Shion đến gần hơn, tập trung cao độ nhìn màn hình. Chân?

Một đôi chân mang giày lộ ra từ phía sau băng ghế, có thể xác nhận đó là một đôi giày màu nâu.

"Đang ngủ ư?" Yamase run run nói.

"Dấu hiệu sự sống thì sao?"

"Gì cơ?"

"Anh chỉnh bộ phận cảm ứng của Sampo lên mức cao nhất thử xem."

Trên người Sampo có mấy bộ phận cảm ứng dùng để đo nhiệt độ, âm lượng và chất lượng.

Giọng Yamase càng thêm run rẩy.

"Chỉ số dưỡng khí, nhiệt độ cảm ứng được... đều bằng không; dấu hiệu sự sống... cũng bằng không."

"Để em đi kiểm tra."

"A, anh đi nữa."

Shion nhảy lên xe, ra sức đạp thật nhanh. Những năm gần đây xe đạp được ưa chuộng cuồng nhiệt. Theo số liệu do Cục Thống kê công bố, trung bình mỗi người dân sở hữu 1,3 chiếc xe đạp, lượng tiêu thụ của giày chạy bộ cũng vô cùng đáng ngạc nhiên. Điều này chứng tỏ mọi người bắt đầu loại bỏ những phương tiện giao thông tiện lợi nhẹ nhàng, chuyển sang tự thân vận động như đi bộ hoặc đạp xe. Chỉ có điều, với một học sinh như Shion, phương tiện giao thông vừa rẻ vừa tiện lợi lại không tốn phí nhiên liệu chính là thứ thiết yếu trong cuộc sống, hoàn toàn chẳng liên quan đến việc nó có phổ biến hay không.

Có quy định giới hạn tốc độ dành cho xe đạp chạy trong công viên. Nhưng lúc này Shion đang dốc toàn lực để đạp, lướt băng băng trên những con đường bình thường cậu vẫn thong thả đạp qua. Hầu hết mọi phương tiện giao thông đều có thiết bị tự động hạn chế tốc độ, hễ vượt quá giới hạn tốc độ cho phép, thiết bị này sẽ tự khởi động. Xe đạp cũng không ngoại lệ, thiết bị hạn chế tốc độ được gắn thêm vào phanh xe. Xe Shion là loại xe đời cũ nên không có thiết bị này. Nếu Cục Quản lý Giao thông phát hiện thì sẽ bị phạt, nhưng giờ đây Shion lại thấy cảm kích vì chiếc xe đạp của mình có thể phóng như bay theo ý muốn.

Nơi này rất yên tĩnh, xung quanh có cây cối bao bọc. Sampo đứng dưới một tán cây đang xào xạc trong gió lạnh, đầu nó nghiêng nghiêng như thể suy tư, Bộ dạng đúng kiểu không biết nên xử trí thế nào.

"Sampo."

Nghe thấy giọng Shion, nó liền có phản ứng, mắt lóe lên tia sáng màu xanh lá. Shion thò đầu nhìn ra sau băng ghế, tức thì sợ điếng người.

"Shion, tình hình thế nào?" Yamase cũng vừa tới nơi, thấp giọng hỏi.

Người đàn ông kia nằm dài trên mặt đất sau băng ghế, cứ như đang nấp ở đó. Miệng ông ta há to, mắt trợn trừng, dáng vẻ không giống đang sợ hãi hay đau đớn, là vẻ mặt kinh ngạc tột độ, như thể trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì đó không thể tin nổi. Tóc ông ta bạc trắng, trên mặt đầy những nốt đồi mồi của người già, nếp nhăn rất sâu, chắc cũng lớn tuổi lắm rồi.

Nhưng lại ăn vận sặc sỡ quá! Nhìn chiếc sơ mi màu hồng nhạt của nạn nhân, Shion không khỏi nghĩ thầm.

"Để anh liên lạc với Cục Trị an."

Nghe giọng Yamase run run trình bày hiện trạng, Shion nhẹ nhàng chạm vào nạn nhân, phát hiện thi thể đã cứng cả lại.

"Sao lại thế được!" Cậu lầm bầm.

Quá nhanh.

Sau khi chết chừng một tiếng, thân thể mới bắt đầu chuyển sang trạng thái lạnh cứng, thoạt tiên từ khớp cằm, lan dần xuống dưới, cuối cùng là đến đốt xương ngón chân. Cả quá trình này đòi hỏi hai đến ba tiếng đồng hồ. Nói cách khác, với tình trạng hiện tại, người đàn ông này phải chết được vài giờ rồi. Nhưng ba mươi phút trước, ở đây không hề xuất hiện thi thể nào, nếu có, chắc chắn Sampo đã phát hiện ra. Lúc ấy trên băng ghế rõ ràng là một người còn sống, khi Sampo đang xác nhận bó xà lách, đã cảm ứng được dấu hiệu sự sống. Đương nhiên, không thể xác định có phải là cùng một người hay không. Không, không thể là một người được. Nếu ba mươi phút trước người đó vẫn còn sống thì thi thể làm sao co cứng nhanh đến thế? Phải chăng một người khác đã ngồi ở băng ghế này, nhưng lại không phát hiện có người chết ở đây?

Khả năng này tương đối thấp.

Shion buông cánh tay có khi còn lạnh cứng hơn cánh tay của Sampo ra.

Không thể nào. Giả như ở đây có người chết thật mà không ai phát hiện ra, thì Sampo cũng sẽ cảm ứng được. Nhưng trên thực tế, tín hiệu không thể nhận biết của Sampo chỉ được gửi về mới đây thôi. Vào ba mươi phút trước, nơi này không có thi thể nào.

Bất thình lình, Shion cảm thấy thi thể khẽ động đậy. Dĩ nhiên đây là ảo giác, nhưng... suýt nữa thì cậu đã hét lên. Cằm ông ta vốn đã cứng đơ, giờ lại mềm ra, thoang thoảng mùi thối rữa. Ghé mắt vào tai người chết, Shion thấy lâm tấm mấy nốt ban màu xanh lục sẫm. Ban nãy rõ ràng không có, ít nhất là trong phạm vi mắt thường có thể nhìn thấy. Shion cúi sát thêm chút nữa.

"Đến rồi."

Yamase thở phào nhẹ nhõm. Xe của Cục Trị an chậm rãi tới gần.

"Trong vòng mười mấy phút, thi thể co cứng hoàn toàn rồi mềm trở lại... Không đời nào có chuyện đó được.*

Safu cắn miếng bánh rán vòng sô cô la, nói như đinh đóng cột. Tiệm thức ăn nhanh này nằm trong khu phố buôn bán bình dân, chật ních đủ loại khách hàng, bầu không khí vô cùng nhộn nhạo.

"Hơn nữa còn có mùi thối, chứng tỏ đã bắt đầu quá trình phân hủy do vi khuẩn gây ra, chuyện đó là không thể. Cứ cho là đang giữa hè đi, muốn một thi thể co cứng hoàn toàn rồi mềm trở lại, chí ít cũng phải mất ba mươi tiếng, đúng không?"

"Trong điều kiện nhất định, mùa hè cần ba mươi sáu tiếng, mùa đông cần từ ba đến bảy ngày, với khí hậu hiện tại cần khoảng sáu mươi tiếng, đó là những gì được viết trong sách."

Shion né tránh ánh mắt Safu, nhấc tách hồng trà lên uống. Cậu cảm thấy buồn rầu, và mệt mỏi nữa.

"Người ở Cục Trị an hỏi rất nhiều phải không?"

Safu nhoài người đến gần. Mái tóc ngắn rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt to tròn, tràn ngập nét quyến rũ trung tính khó diễn tả. Trong đợt kiểm tra năm hai tuổi, chỉ số IQ của Safu cũng được nhận định ở cao nhất, cô là một trong các bạn học của Shion trước năm mười tuổi. Hiện giờ, ở cái tuổi mười sáu, người bạn học còn qua lại thân thiết với Shion chỉ có mình Safu. Cô học chuyên ngành Sinh lý học, đã được chọn làm du học sinh giao lưu, chẳng bao lâu nữa sẽ chuyển đến thành phố khác.

(Bộ môn nghiên cứu các quá trình cơ học, vật lý và hoá sinh xảy ra trong cơ thể các sinh vật sống bằng cách xem xét hoạt động của tất cả các cấu trúc, bộ phận trong sinh vật hoạt động như thế nào)

"Dù sao cũng là một thi thể chết không rõ lý do, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ cậu, điều tra cậu kĩ càng, đúng không?"

Safu mà Shion quen thời còn đi học là một cô gái ít nói có dáng người nhỏ nhắn, cậu đoán Safu bây giờ ở trong phòng nghiên cứu vẫn kiệm lời như vậy. Nhưng chỉ cần hai đứa ở riêng với nhau, Safu sẽ biến thành một người hay cười, hơi háu ăn, cách nói chuyện cũng gần gũi hơn.

Shion uống hết tách hồng trà, chầm chậm lắc đầu.

"Không, không nghiêm trọng như mình tưởng."

Trên thực tế, buổi điều tra của Cục Trị an kết thúc nhanh chóng. Bọn họ chỉ tạm giữ số liệu mà Sampo thu thập được từ thi thể, cũng không yêu cầu Yamase và Shion trình bày chi tiết điều gì. Chỉ khi phát hiện địa chỉ đăng kí của Shion là ở khu vực phố buôn bán gần West Block, giọng điệu họ mới trở nên nghiêm trọng hơn, nhưng Shion sớm đã quen với điều này, nên cũng không để bụng.

"Vậy sao cậu lại trưng bộ mặt ủ rũ đó? Cứ như một thiếu niên trong lòng đầy tâm sự ấy.".

"Mình nghĩ mãi mà không hiểu nổi."

"Về thời gian thi thể co cứng và mềm ra à?"

"Ừ. Cậu vừa nói còn gì? Chuyện đó không có khả năng, không thể xảy ra. Nghĩ thế nào cũng không tìm được điều kiện khiến thi thể co cứng rồi mềm trở lại nhanh chóng như vậy."

"Nói cách khác, không tìm thấy những điều kiện bên ngoài như nhiệt độ và độ ẩm? Còn yếu tố bên trong nào đã thúc đẩy việc này, chắc phải giải phẫu mới biết được."

"Yếu tố bên trong? Ví dụ như?"

"Nếu thể trạng người đó vô cùng suy nhược thì trạng thái co cứng sẽ không rõ ràng lắm, cũng không kéo dài. Người trúng độc phốt pho hữu cơ hoặc trẻ sơ sinh hầu như sẽ không co cứng..."

(Một thành phần trong thuốc trừ sâu. Các chất phốt pho hữu cơ có thể gây ra các triệu chứng trầm trọng chết người)

"Nhưng người đó nhìn thế nào cũng đều không giống trẻ sơ sinh."

Safu hắng giọng, trừng mắt nhìn Shion, "Mình đang ví dụ mà! Cái tật xấu thích moi móc này của cậu chẳng thay đổi gì cả! Tóm lại, chúng ta không có số liệu, nên cũng không có căn cứ nào để suy đoán."

"Ừ..."

Shion gật gật đầu, vô thức cắn môi dưới. Tư liệu, sách giáo khoa, sổ tay... đôi khi đều chẳng có ích gì cả. Những sự thật mà mình vững tin là tuyệt đối kì thực lại dễ dàng lộn nhào và sụp đổ. Cách đây bốn năm, cậu đã nếm trải điều này rồi.

"Shion."

Safu chống cằm lên hai bàn tay đang đan vào nhau như tư thế cầu nguyện, mât nhìn chăm chú vào Shion.

"Mình có chuyện muốn hỏi cậu."

"Chuyện gì thế? Sao đột nhiên lại nghiêm túc vậy?"

"Bốn năm trước, vì sao cậu không vào học chương trình đào tạo chất lượng cao?"

Một câu hỏi như muốn đâm xuyên cõi lòng, Shion tách miếng bánh táo ngọt ngấy, phần nhân bên trong từ từ chảy ra đĩa.

"Sao cậu lại hỏi chuyện đó vào lúc này?"

"Vì mình muốn hỏi. Khách quan mà nói, cậu là học sinh vô cùng ưu tú, khả năng tiếp thu lý thuyết tốt, khả năng áp dụng thực tiễn cũng không tồi, các thầy cô đều hài lòng về cậu, đúng không?"

"Họ quá đề cao mình thôi."

"Đó là sự thật, số liệu tự nó biết nói, có cần mình lấy giấy đánh giá năng lực cách đây bốn năm cho cậu xem không?"

"Safu à.."

Nỗi cay đắng như từ trong người trào lên, dâng tràn khoang miệng Shion.

"Hiện giờ hỏi lại chuyện này thì có ích gì đâu? Bốn năm trước, mình không đủ tư cách tham gia chương trình đào tạo chất lượng cao, bị tước bỏ toàn bộ đãi ngộ đặc biệt. Không phải mình không muốn mà là không được học. Bây giờ một mặt mình đi làm quản lý ở công viên để trang trải học phí, mặt khác tham gia chương trình đào tạo kĩ thuật của Cục Lao động. Nhưng số ngày lên lớp của mình không đủ nên chẳng biết có được tốt nghiệp không. Đây chính là hiện tại, là thực tế theo lời cậu đây."

"Vì sao cậu lại không đủ tư cách?"

"Mình không muốn nói."

"Mình muốn biết."

Shion liếm phần vỏ bánh táo dính trên ngón tay, không đáp. Cậu không muốn kể về chuyện đó. Hay đúng hơn là không biết nên kể thế nào. Phải giải thích ra sao cho Safu hiểu được? Cậu không tìm ra câu chữ thích hợp.

Kì thực, sự thật vô cùng đơn giản. Đó là do Cục Trị an phát hiện ra chuyện Shion che giấu và giúp VC tẩu thoát. Bà mẹ tắt hệ thống cảnh báo ngoài vườn, cậu con thì vô hiệu hệ thống thăm dò dị vật trong phòng riêng, vì vậy Cục Trị an nghi ngờ họ. Mọi hệ thống an toàn trong mỗi căn nhà đều kết nối với máy tính quản lý tổng hợp ở Tòa thị chính, do đó người ta dễ dàng kiểm tra được.

Nezumi biến mất chưa đầy một giờ, vài viên chức của Cục Trị an đã xuất hiện ở nhà Shion để điều tra.

"Em có biết cậu ta là VC không?"

"Biết."

"Tại sao không trình báo?"

"Bởi vì..."

"Thành thật trả lời tôi. Không cần căng thẳng, chỉ cần nói thật là được."

"Trông cậu ấy cũng nhỏ cỡ tuổi em, lại còn bị thương, em thấy tội nghiệp."

"Vì thấy tội nghiệp, chẳng những em không trình báo mà còn tự tiện chữa trị vết thương cho VC và giúp cậu ta bỏ trốn?"

Sau đố, kết quả thành ra thế này.

Điều tra viên của Cục Trị an tên là Rashi, từ đầu đến cuối anh ta luôn nói chuyện với thái độ hòa nhã, không lớn tiếng khiển trách, cũng không sử dụng bạo lực. Khi Shion được phóng thích sau hai ngày điều tra liên tục, anh ta còn vỗ nhẹ vai Shion và an ủi, "Em vất vả rồi." Thế nhưng, Shion nhận thấy trong mắt Rashi không hề có nét cười. Bốn năm trôi qua, đến giờ thỉnh thoảng Shion vẫn mơ thấy đôi mắt lạnh tanh đó nhìn chằm chằm vào mình. Đôi lúc cậu choàng tỉnh bởi cảm giác khó chịu mà giấc mơ đem lại, người ướt đẫm mồ hôi.

Che giấu phạm nhân, giúp đỡ bỏ trốn. Trên thực tế, Shion không phải chịu bất cứ hình phạt nào cho tội danh đó, chỉ bị nhận định là thiếu năng lực phán đoán và không biết hành động thích hợp khi cần thiết, nên bị tước bỏ mọi đãi ngộ đặc biệt.

Sau cơn bão, vào một ngày mặt trời chói chang đến lóa mắt, Shion và Karan mẹ cậu bị đuổi ra ngoài.

Không có cả nơi ở lẫn lương thực, chương trình đào tạo chất lượng cao của môn Sinh thái học trở nên xa vời hơn cả chín tầng mây, không thể nào chạm tới. Những thứ mà hôm qua, không, chỉ mới vài phút trước còn nằm trong tay, đã lần lượt tan biến. Giống như đám lá cây bị cơn bão cuốn phăng đi. Từ ngày chào đời cho đến nay, lần đầu tiên Shion nếm trải cảm giác mất mát như vậy.

Ở No.6 không tồn tại chế độ phúc lợi. Hễ được công nhận là người có cống hiến cho thành phố thì sẽ được hưởng chế độ đảm bảo tương ứng với mức độ cống hiến. Shion và Karan chẳng những không cống hiến gì mà còn không làm tròn trách nhiệm công dân, bị xếp vào tầng lớp thấp nhất. Vì vậy mẹ con họ chỉ được phép ở lại thành phố chứ không được hưởng bất cứ chính sách bảohộ và viện trợ nào.

"Thế hệ tinh hoa do chính phủ cố công bồi dưỡng." Đêm hôm đó, Nezumi đã nói vậy. Sự thật đúng như thế. Chính vì là tinh hoa được chính quyền thành phố dốc lòng bồi dưỡng, nên sau khi bị trục xuất, Shion mới phát hiện ra No.6 là một xã hội bảo vệ cao độ sự phân chia giai cấp. Mọi quan hệ giữa các tầng lớp trên và dưới giống hệt hình thái kim tự tháp, một khi đã rơi khỏi đỉnh cao thì rất khó để trèo lên lại.

"Nhìn vẻ mặt bế tắc của cậu kìa." Safu mỉm cười. "Thôi được rồi, nếu khó mở lời như vậy thì mình không hỏi nữa."

"Đa tạ nhé."

Shion chắp tay trước Safu, cảm ơn cô đã không tiếp tục truy hỏi. Tường thuật sự việc thì rất đơn giản, đôi lúc cậu cũng muốn thổ lộ với cô bạn những biến cố đầy kịch tính trong cuộc sống. Nhưng điều khiến Shion khó thốt thành lời nhất chính là tâm trạng hiện tại của cậu. Lạ lùng thay, cậu không hề hối hận. Mặc dù thấy khó thanh minh cho lập trường dễ dao động của mình, cũng thấy chơi vơi vì mất mát quá nhiều, nhưng hôm nay, sau bốn năm, nhớ lại chuyện đó, cậu nghĩ nếu có cơ hội đảo chiều thời gian, trở lại sinh nhật mười hai tuổi... Nếu ngày tháng quay ngược về hôm ấy, cậu cũng không hành động khác đi. Vẫn sẽ đón nhận kẻ lạ mặt xông vào đời cậu cùng cơn bão. Shion dám chắc như vậy. Bởi nhìn rõ lòng mình nên cậu mới hoang mang. Không phải cậu hài lòng với cuộc sống hiện tại. Cậu rất tiếc nhớ môi trường giáo dục có thể chuyên tâm vào môn Sinh thái học cũng như cuộc sống đầy đủ tiện nghi cùng những lời tán thưởng và ánh mắt trầm trồ nể phục ngày đó. Nhưng quyết định của cậu sẽ không thay đổi. Nếu đón nhận Nezumi đồng nghĩa với bị hủy diệt, thì cậu vẫn lựa chọn bị hủy diệt. Cậu không hối hận về hành động của mình. Mà điều này, không sao giải thích cho Safu hiểu được. Sau lần đó còn có thêm vài lần bão đổ bộ. Lắng nghe tiếng lá cây xào xạc trong cơn càn quét của bão tố, cậu không hối tiếc mà chỉ hoài niệm. Cậu hy vọng có thể gặp lại Nezumi.

Cậu không đủ tự tin để bộc bạch những cảm xúc này với Safu, nên lựa chọn im lặng.

"Shion, chúng ta đi thôi."

Safu đứng dậy. Tiệm thức ăn nhanh càng lúc càng chật chội ồn ào đến mức khó mà nghe rõ được người đối diện muốn nói gì.

"Mình đưa cậu đến trạm xe."

"Dĩ nhiên rồi, chẳng lẽ cậu lại để một cô gái về một mình à!"

"Nói thế thôi, chứ cậu nhỏ người nhưng rất khỏe; động tác nhanh nhẹn, mình luôn cho rằng việc đánh nhau thích hợp với cậu hơn là Sinh lý học."

"À đúng. Mình từng bị bảo là, bình thường có vẻ trầm tĩnh, chẳng mấy khi hé răng, nhưng lúc bột phát lên lại hùng hổ vô cùng. Có lẽ mình không thích hợp với việc nghiên cứu."

Hai người sóng vai bước trên con đường dẫn ra trạm xe. Trừ một phần của khu vực này kinh doanh dịch vụ ăn uống, những nơi khác đều không được bày bán vào ban đêm, cho nên chỉ vài tiếng nữa thôi là quanh đây sẽ vắng tanh. Shion vỗ nhẹ vào lưng Safu, vì nghe giọng cô hơi uể oải.

"Sao thế? Một du học sinh tương lai vừa đỗ kì thi tuyển sao lại rầu rĩ vậy?"

Safu ngẩng đầu, phì cười, "Cậu ganh tị hả?"

"Ừ, rất ganh tị."

"Thành thật gớm nhỉ."

"Thành thật với chính mình, thân thiết với người khác, Mỹ là phương châm sống dạo gần đây của mình."

"Nói dối!"

"Hả?"

"Cậu không hề ganh tị với mình."

Shion dừng bước. Safu nhìn cậu đầy khiêu khích. Shion vừa định mở lời thì có người chộp lấy vai cậu từ phía sau.

"Xin lỗi."

Một người đàn ông thấp hơn Shion đang mỉm cười đứng đó. Anh ta mặc đồng phục của Cục Trị an. Bộ đồ chỉ độc một màu xanh sẫm, trông qua rất giản dị, nhưng thực chất được dệt từ một loại sợi đặc biệt gọi là siêu sợi.

Loại sợi này có độ bền gấp mười lần thép, có thể dùng làm áo chống đạn, hơn nữa vừa nhẹ lại vừa thoáng khí. Càng tới gần West Block càng gặp nhiều người mặc loại đồng phục này. Shion từ từ đẩy tay người đàn ông ra, hỏi, "Có chuyện gì sao?"

"Không, tôi chỉ muốn hỏi, các em bao nhiêu tuổi?"

"Mười sáu tuổi."

"Cả hai bằng tuổi à?"

"Đúng vậy."

"Các em có biết trẻ vị thành niên dưới mười tám tuổi không được phép ra ngoài sau 9 giờ tối không?"

"Biết chứ, song bây giờ còn chưa đến 8 giờ cơ mà."

"Shion."

Safu khẽ nhắc Shion, ngầm bảo cậu đừng chống đối. Vừa nhìn thấy đồng phục Cục Trị an, Shion liền nhớ đến đôi mắt của tay điều tra viên Rashi, điều này chẳng những không thể khiến cậu lùi bước, mà còn thôi thúc cậu phản kháng.

"Yêu cầu cô cậu xuất trình thẻ ID."

Có lẽ do nhận ra sự chống đối trong giọng điệu của Shion, người đàn ông thu hồi vẻ mặt tươi cười, lạnh lùng yêu cầu họ xuất trình thẻ ID. Safu lấy ra tấm thẻ màu bạc, đưa cho anh ta, Shion cũng lặng lẽ lấy thẻ của mình ra.

"Lần lượt đọc số thẻ của cả hai."

"SSC-000124GJ."

"QW-55142."

Người đàn ông lấy từng tấm thẻ ra khỏi chiếc máy kiểm tra thông tin, khẽ gật đầu với Safu.

"Học sinh của chương trình đào tạo chất lượng cao không nên ở đây vào giờ này, em hãy mau về nhà đi."

"Em đang đi tới trạm xe để về nhà đây."

"Tôi đưa em ra trạm xe."

"Không cần, cậu ấy sẽ đưa em đi."

Safu nắm chặt cánh tay của Shion.

"Tôi thì tiễn cậu ấy ra trạm xe, thế nên hai chúng tôi mới đi tới đây. Đi nào, Safu."

Shion lấy lại tấm thẻ từ tay anh ta, nắm tay kéo Safu nhanh chóng rời khỏi. Được một đoạn, cậu quay đầu lại, người đàn ông nhỏ thó đã lẫn vào đám đông, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

"Sợ hết hồn." Safu vỗ vỗ ngực, "Lần đầu tiên mình bị Cục Trị an kiểm tra."

"Chuyện thường ngày ở khu này ấy mà. Nếu cậu không phải là học sinh của chương trình đào tạo chất lượng cao, cậu sẽ bị kiểm tra gắt gao hơn nữa!"

"Thật sao?"

"Thật, thậm chí khi chờ tàu điện, chỉ cần có tấm thẻ ID đó thì cậu sẽ được ngồi ở toa đặc biệt chứ không phải là toa thông thường. Thành phố này chính là như vậy, lấy năng lực, tài chính cùng với nhiều điều kiện khác để phân loại người ta."

"Phân loại? Sao cậu lại nói như vậy? Ai cũng là người chứ có phải rác hay hàng hóa đâu."

"Safu, thành phố này vốn không quan tâm đến người, cái họ quan tâm, chỉ là người đó có cống hiến gì hay Không mà thôi."

"Shion..."

"Lúc nãy cậu bảo mình nói dối, sao có thể chứ! Mình thực sự ganh tị đấy. Cậu được hưởng đãi ngộ đặc biệt, có điều kiện tiếp tục nghiên cứu chuyên ngành cậu thích, làm sao lại không ganh tị cho được! Nói thật lòng mình còn đố kị nữa cơ, vì cậu có tất cả những gì mà mình không có!"

Shion dừng lại, thở dài. Cậu đã nói quá nhiều, chẳng ra làm sao. Thật khó coi. Thật đáng xấu hổ. Thật tồi tệ. Cậu không ngừng trách cứ bản thân.

Safu cũng thở dài, "Nói dối."

"Sao cơ?"

"Cậu chưa nghe thấy hả? Mình bảo là, CẬU-NÓI-DỐI! Cậu chỉ giả vờ ganh tị với mình mà thôi. Hay là chính bản thân cậu cũng không nhận ra bản thân đang nói dối? Đúng là đồ đầu đất."

*Safu, nghe mình nói này..."

"Nếu cậu thực sự ganh tị hay đố kị với mình, làm sao cậu đi ăn cùng mình được? Chúng ta đã vừa ăn vừa trò chuyện, cậu còn cười rất tự nhiên nữa, đúng chứ?"

"Đó là... mình cũng có lòng tự trọng mà! Làm sao đố kị lộ liễu được! Bẽ mặt lắm."

"Shion, chuyên môn của mình là chức năng não bộ cùng mối quan hệ giữa hoóc môn và sự thay đổi hành vi đấy nhé."

"Ừ, mình biết."

"Cậu mà không biết thì mình sẽ cáu đấy. Mình đã bảo rồi còn gì, nếu cậu che giấu sự ganh tị và giả vờ vui vẻ, như vậy chẳng phải cậu sẽ chịu áp lực tinh thần rất lớn sao?"

"Ừ, đúng..."

"Cực đúng ấy! Khi con người chịu áp lực hay căng thẳng, thì sẽ có một loại hoóc môn tiết ra từ vỏ nang tuyến thượng thận, còn gọi là 'Corticosteroid', một khi đã ảnh hưởng đến não bộ thì sẽ xuất hiện sự thay đổi trong hành vi."

(Trong Sinh lý học, Corticosteroid được bao bọc bởi một lớp các hormone steroid được sản xuất trong vỏ thượng thận. Corticosteroid quan trọng trong một loạt các hệ thống phản ứng sinh lý của cơ thể và các hành vi của con người)

"Safu, điều này mình biết, cậu tha cho mình đi, nếu cậu muốn giảng bài, lúc khác mình sẽ từ từ nghe cậu nói."

"Cậu nghe đây, cậu vốn không hề có áp lực, cũng chẳng ganh tị gì với mình cả. Shion, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Nếu khát khao nghiên cứu, cô lẽ cậu sẽ ganh tị với mình thật. Nhưng cậu không cần, đúng chứ? Cậu nói mình có tất cả những gì cậu không có, vậy thứ cậu có là gì? Đừng nói cái gì cũng không có! Là người trắng tay! Không, không đúng, người cho rằng bản thân chẳng có gì hết không thể cười đùa, cũng không thể từ tốn nói chuyện như cậu được. Nếu muốn kiểm soát hoàn toàn cảm xúc để không ảnh hưởng đến hành vi, cần phải trải qua luyện tập đặc biệt, nhưng cậu chưa từng được huấn luyện như vậy, nhi,? Mình biết cậu không phải là người xử sự theo cảm tính, nhưng cũng không cho rằng cậu có thể kiểm soát 100% cảm xúc của bản thân. Cậu có thể niềm nở trò chuyện với mình, đó là vì tinh thần cậu đang thư thái."

"Safu, những điều cậu nói chỉ là lý thuyết suông trên sách vở, tình cảm của con người vốn phức tạp, cũng không phải chuột bạch trong phòng thí nghiệm, mình không cho rằng mối quan hệ giữa xúc cảm và hành vi lại được giải thích rõ ràng và đơn giản như vậy. Nếu cứ tin rằng khoa học có thể lý giải mọi điều về con người thì thật ngạo mạn."

Safu nhún vai, tỏ vẻ không đồng ý. Trạm xe đã ở phía trước.

"Mình không biết là cậu muốn làm nhà văn đấy."

"Safu!"

"Nếu vậy mình sẽ dùng ngôn từ kiểu văn học để diễn đạt. Tinh thần thư thái... cũng chính là hy vọng, hoặc mơ ước. Cậu đã có những điều này, nên không cần ganh tị với mình. Shion, cậu hy vọng điều gì thế?"

"Hy vọng..."

Shion lẩm bẩm. Đã mấy năm nay cậu không dùng đến từ này. Nó không ngọt ngào cũng chẳng đắng chát,thế mà cứ thấm dần vào cơ thể.

Hy vọng của tôi là gì?

Một tương lai được bảo đảm đã sụp đổ, chỉ còn lại mẹ, công việc với mức lương bèo bọt và sức vóc mười sáu tuổi. Thế này thì hy vọng gì nữa? Nói thật lòng, tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết là, mình không hề tuyệt vọng.

Họ tiến vào trạm xe. Shion sống ở khu phố buôn bán lân cận West Block, là vùng kẹp giữa trung tâm thành phố và West Block. Nơi này có tên là Lost Town, khác xa với sự yên tĩnh của trung tâm thành phố, đây là nơi có mật độ dân cư dày đặc, lại còn hỗn tạp. Trạm xe cũng nhung nhúc những người, còn phảng phất mùi dầu chiên và rượu.

"Đến đây là được rồi."

Safu dừng bước, trên vai cô có con côn trùng màu đen. Shion phủi nó đi, tiện thể hỏi, "Về nhà cẩn thận. À đúng rồi, khi nào thì cậu đi?"

"Ngày kia."

"Ngày kia? Sao cậu không nói với mình sớm?"

"Vì mình không muốn. Nói rồi cậu có làm tiệc chia tay cho mình không?" Safu hếch cằm lên. "Shion, mình muốn một thứ ở cậu."

"Ừ, nếu bây giờ còn kịp..."

"Hạt giống."

Satu nói rành rọt từng chữ; mắt nhìn thẳng vào Shion. Cậu há hốc mồm, kinh ngạc cúi nhìn cô bạn.

"Mình muốn giống của cậu."

"Ớ... Hả? Safu... cậu..."

"Cậu là người gây giống tốt nhất trong số những người mình quen biết. Cậu không cho rằng tế bào trứng của mình kết hợp với tinh trùng của cậu, nhất định sẽ sinh ra một đứa trẻ ưu tú sao? Mình muốn, Shion, mình thực sự muốn có gene di truyền của cậu."

"Thụ tinh nhân tạo cần được thành phố cấp phép."

"Muốn lấy giấy phép thì dễ không ấy mà. Chẳng phải chính quyền thành phố vẫn ủng hộ những người tài năng và có bộ gene tốt tiến hành thụ tinh nhân tạo đấy ư?"

Shion nuốt nước bọt, quay đầu đi chỗ khác. Côn trùng bay qua bay lại trước mắt cậu, cảm giác không vui cứ thế manh nha theo tiếng vỗ cánh của chúng.

"Safu, có lẽ mình chưa từng đề cập chuyện này với cậu... Thật ra mình không biết cha mình là ai, không nắm rõ tính cách, thể chất, hình dáng hay bệnh án của ông ấy."

"Mình biết, nhưng việc này không liên quan đến cha cậu, khoa học hiện nay có thể giải mã được 90% ADN và bộ gene của con người, muốn điều tra về gene di truyền thực sự rất dễ dàng."

"Điều tra... Nếu tra ra khía cạnh nào đó mà cậu không mong muốn, thì phải làm sao đây?"

"À thì..."

"Safu, suy cho cùng cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu tưởng loài người chỉ đơn thuần hình thành từ các chuỗi tổ hợp ADN đấy à? Đọc chuỗi ADN của mình, biết được thông tin bộ gene di truyền, là thấu suốt mọi mặt của mình hay sao? Đừng nói chuyện sinh con đơn giản như thế chứ!"

"Hễ là việc liên quan đến cậu, mình đều hiểu rất rõ!" Safu lớn tiếng ngắt lời Shion, khiến những người qua đường đều quay lại nhìn họ.

"Chúng ta đã ở bên nhau từ năm hai tuổi, mình biết rõ con người cậu, sở thích của cậu... Mình hiểu mong muốn của bản thân... Người lơ mơ chính là cậu."

"Cái gì?"

Safu trả lời, nhưng Shion chỉ nghe được loáng thoáng, bèn cúi thấp người xuống.

"Mình muốn ngủ với cậu."

Làn này thì đã nghe rõ.

"Safu..."

"Mình chẳng cần giống má, cũng cóc cần thụ tinh nhân tạo, có con chỉ là cái cớ, mình muốn ngủ với cậu, đơn giản thế thôi."

"Chuyện này... Khoan đã... Safu, cậu..."

"Ngay lập tức."

Shion hít một hơi, mùi dầu mỡ béo ngậy của món chiên tràn hết vào cổ họng. Tiếng chuông điểm 8 giờ vang lên.

"Bây giờ không được."

"Tại sao? Cậu không thích mình ư? Hay là cậu không có hứng thú với chuyện đó?"

"Mình thích và cũng có hứng thú. Nhưng bây giờ, với Safu... thì mình không muốn."

"Đối tượng là mình cho nên không thể?"

"Không phải, mình nghĩ cơ thể sẽ có phản ứng. Như lúc này, mình thấy mình sắp không xong đến nơi rồi đây, nhưng... mình không muốn, mình không muốn chỉ vì hưng phấn sinh lý mà ngủ với cậu."

"Tức là, cậu không hề có ý xem mình là đối tượng yêu đương, đúng không?"

"Ừ, cậu là bạn thân của mình mà."

"Thật ngu ngốc." Safu thở dài. "Sao cậu lại hành xử như trẻ con vậy? Thật là! Được rồi, mình về đây."

"Safu, hai năm nữa."

"Cái gì cơ?"

"Không phải cậu sẽ đi du học hai năm sao? Chờ cậu trở về rồi, mình sẽ đến tìm."

"Và ngủ với mình à?"

"Ừ."

"Cậu đúng là đồ đầu đất! Sao lại có người ngốc nghếch như vậy chứ!"

"Nhớ chăm sóc bản thân, đừng cố gắng quá sức."

"Mình sẽ thật cố gắng, để bọn đàn ông không dám đến gần luôn."

Safu vẫy tay chào tạm biệt rồi xoay người chuẩn bị rời khỏi. Bất chợt, cô khẽ kêu lên một tiếng. Một con vật nhỏ màu xám chạy qua chân cô, leo lên người Shion.

"Đáng ghét, là chuột!"

Một con chuột cỡ ngón tay út bò lên vai Shion, hít ngửi lia lịa.

"Trên đường phố mà có chuột, làm mình hết cả hồn. Nhưng trông nó cũng dễ thương đấy."

"Còn không sợ người nữa chứ."

Con chuột nhắt bò đến gần tai Shion, thì thầm, "Cậu vẫn ngây thơ như xưa nhỉ."

Dường như có luồng điện chạy suốt người Shion. Cậu định tóm lấy con chuột nhưng nó tránh được, nhảy khỏi vai cậu rồi chạy vụt về phía cửa ra. Dù đây là khu phố buôn bán bình dân, nhưng Lost Town vẫn còn nằm trong phạm vi thành phố, bởi vậy xuất hiện chuột là chuyện rất hiếm hoi. Cục Dịch tễ hẳn đã tiến hành công tác loại trừ các loài động vật và sâu bọ có hại một cách cẩn thận rồi. Mọi người không quen cái cảnh chuột chạy dưới chân, đám đông bắt đầu nhốn nháo, đâu đó có người đã kêu thét lên.

Shion nhìn thấy đôi mắt xám sẫm ở ngay phía trước. Dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cũng đủ khiến toàn thân cậu tê dại một lần nữa.

"Nezumi!"

"Shion, cậu sao vậy?"

"Safu, cậu tự về nhà được không?"

"Cậu đang nói gì vậy? Đương nhiên rồi. Mình chuẩn bị về rồi còn gì? Cậu sao thế? Sao bỗng dưng lại hốt hoảng như vậy?"

"Xin lỗi."

Sau buổi chia tay hôm nay sẽ là hai năm xa cách, cậu nên đưa Safu về, ít nhất cũng nên dõi theo cho đến khi bóng dáng cô khuất hẳn trong đám đông... Bất kể có ngủ với nhau hay không thì Safu vẫn là một người quan trọng đối với cậu. Sao có thể từ biệt một người quan trọng thế theo cách này? Shion hiểu. Nhưng những nhận thức thông thường đều bị cuốn phăng. Cơ thể cậu hành mà không tuân theo lý trí.

Phải rồi. Bốn năm trước cậu đã trải qua tình trạng tương tự. Lý trí cũng từng mách bảo cậu những điều đúng đắn nên làm.

Mở hệ thống báo động, thông báo cho CụC Trị an, loại trừ kẻ đột nhập lạ mặt. Nhưng cậu đã đi ngược lại tất cả. Hiện tại cũng vậy. Cậu vẫn đang hành động theo cảm tính.

Bên ngoài trời đang mưa. Những giọt mưa vừa đổ xuống vỗ đồm độp lên má cậu. Giữa dòng người đi lại hối hả, chẳng thấy gương mặt quen thuộc nào.

"Shion." Karan trừng.to mắt nhìn đứa con trai vừa về tới "Con làm gì mà ướt sũng hết thế kia?".

"Con đi bộ về nhà ạ."

"Đi trong mưa ư? Con đi từ đâu về?"

"Từ trạm xe."

"Sao lại dầm mưa về chứ?"

"Con muốn bình tĩnh một chút."

"Thằng bé này, thật là... Trẻ con quá đấy."

Safu cũng nói y hệt. Shion lau tóc, bất giác bật cười. Trời mưa khiến thời tiết trở lạnh đột ngột, họ dùng bếp lò kiểu cũ để sưởi ấm căn phòng. Karan ngáp một hơi dài, đã đến giờ ngủ. Karan mở một tiệm bánh mì tại góc đường trong Lost Town. Tuy chỉ là cửa hàng nho nhỏ với mỗi một tủ trưng bày, nhưng sớm tối đều ngào ngạt mùi hương bánh mì, thu hút rất nhiều người tìm đến, nhờ vậy mà buôn bán cũng khấm khá. Vì buổi sáng phải dậy từ tinh mơ nên tối xuống phải ngủ thật sớm, với Karan, 9 giờ tối đã được xem là đêm khuya.

"Mẹ định từ mai sẽ tăng số lượng bánh cuộn bơ, còn nữa, mẹ cũng định bán thêm một ít bánh ngọt đơn giản, con thấy thế nào?"

"Bánh anh đào hả mẹ?"

"Ừ. Mẹ định để mức giá vừa phải, phù hợp cho đồ ăn nhẹ, nhưng sẽ cao hơn giá bánh mì một chút."

"Được đó mẹ."

"Mẹ cũng nghĩ thế. Cửa hàng có thêm ít bánh ngọt sẽ dễ chịu ngọt ngào hơn."

Shion gật đầu, chuẩn bị rời phòng khách. Trong căn nhà này không có cái được gọi là phòng ngủ riêng. Karan ngủ ở phòng khách, còn Shion ngủ tại nhà kho.

"Shion."

Nghe tiếng mẹ gọi, Shion quay đầu lại.

"Có chuyện gì vậy con?"

"Dạ?"

"Chuyện gì mà khiến con phải bình tĩnh lại?"

Không đợi Shion trả lời, Karan nói tiếp.

"Lúc nãy vừa về đến nhà, vẻ mặt con cứ thẫn thờ, không hề chú ý đến chuyện mình đang ướt sũng vì mưa... Bây giờ cũng vậy..."

"Bây giờ cũng vậy?"

"Trông mặt con kì lạ lắm, vừa ngẩn ngơ vừa kích động. Con thử soi gương xem?"

"Hôm nay ở công viên có một người chết."

"Sao? Trong công viên rừng cây ấy ư? Chẳng thấy ti vi đưa tin gì cả."

Không đưa tin? Nghĩa là cái chết của người đó không hề bất thường? Tuy ông ta đột tử nhưng muốn xác định nguyên nhân tử vong thì có khó khăn gì. Không hề đưa tin, tức là một cái chết vô cùng bình thường... Shion lắc đầu.

Không thể thế được. Thời gian co cứng tử thi, nét mặt, nốt ban xanh lục... đều rất đỗi kì dị, không phải là một cái chết bình thường. Shion chỉ khai báo tình huống phát hiện thi thể với Cục Trị an, vờ như không biết gì về mấy nốt ban cũng như tình trạng co cứng của cái xác. Cậu nghĩ như vậy sẽ tốt hơn. Tại sao lại có ý nghĩ đó, cậu cũng không hiểu. Chỉ là có một tiếng nói vang lên từ sâu thẳm tâm hồn, cảnh báo cậu hãy giả vờ chẳng biết gì hết. Giống như loài động vật nhỏ cảm nhận được hơi hướm kẻ địch liền lần trốn theo bản năng, tiếng nói ấy cảnh báo cậu rằng, có nguy hiểm.

Xem đi, đây cũng là bản năng còn gì. Mình đã hành động dựa vào cảm giác chứ không phải lý trí. Mình quay lưng với lý trí, hoàn toàn đi theo cảm tính bản năng.

Shion lại thở dài thườn thượt, hơi thở nặng nhọc.

"Cho nên con mới kích động?"

"Vâng ạ, đây là lần đầu con thấy xác chết.''

Con nói dối đấy, mẹ à. Hôm nay con lại bắt gặp đôi mắt ấy. Con đã nhìn thấy Nezumi. Con linh cảm có chuyện sắp xảy ra. Cho nên...

Karan yên tâm nở nụ cười, chúc con trai ngủ ngon. Shion cũng chúc mẹ ngủ ngon rồi rời phòng khách.

Tuy vóc dáng vẫn đầy đặn, nhưng trông Karan trẻ trung hơn trước kia nhiều. Xem chừng bà không cho rằng chuyển từ Kronos đến sống ở Lost Town là một việc đau khổ. Karan cười nói với Shion, nướng bánh mì thú vị lắm, bán bánh mì cũng rất vui. Shion biết, không phải mẹ cố an ủi con trai hay gắng gượng mạnh mẽ. Karan không hề oán thán cuộc sống ở đây. Khác với cái thời được chu cấp toàn diện ở Kronos, mọi thứ có được tại Lost Town đều do một tay Karan gây dựng nên. Chính vì vậy, Shion không muốn hủy hoại cuộc sống hiện tại. Cậu không nhẫn tâm gây xáo trộn nếp sống của mẹ một lần nữa, như đã làm bốn năm trước đây. Chí ít, không nỡ lôi mẹ vào vụ rắc rối này.

Shion ngã xuống giường, người lành lạnh, đầu ngâm ngẩm đau. Vừa nhắm mắt lại, bao nhiêu hình ảnh lại hiện lên trong tâm trí.

Nốt ban màu xanh lục

Bó xà lách rơi dưới đất.

Chiếc sơ mi màu hồng nhạt.

Khuôn mặt của Safu.

Mình muốn ngủ với cậu.

Con chuột bò lên vai, thì thầm bên tai. Cậu vẫn ngây thơ như như ngày nào.

Toàn thân Shion bắt đầu nóng ran, tim đập nhanh hơn.

Đó không phải mơ, cũng chẳng phải ảo giác. Nezumi đích thực đã xuất hiện trong đám đông ở trạm xe.

Rõ ràng là cố ý xuất hiện.

Đáng ghét, cậu lộ diện theo cách này, muốn tôi cư xử thế nào đây? Rốt cuộc cậu định làm gì?

Shion ngồi dậy.

Gác chuyện Safu sang một bên, thi thể trong công viên có liên quan gì với Nezumi không?

Vào tối hôm phát hiện ra thi thể, thì Nezumi xuất hiện. Ngẫu nhiên chăng? Cố mối liên hệ nào ở đây không?

Có tiếng kêu bíp bíp, là tiếng chuông của điện thoại tích hợp trên thẻ ID. Safu gọi.

"Shion, cậu đã ngủ chưa?"

"Vẫn chưa."

Phải rồi, lẽ ra mình nên gọi cho cô ấy để nói hết lời từ biệt còn dang dở mới đúng.

"Safu, xin lỗi chuyện ban chiều nhé, chuyện đó..."

"Là người quan trọng đến thế sao?"

"Hả?"

Trên màn hình, Safu mỉm một nụ cười đẹp và buồn, vẻ già dặn.

"Lần đầu mình thấy cậu như vậy đấy. Cậu có biết nét mặt lúc ấy của cậu trông thế nào không?"

"Thì... Tệ lắm à?"

"Thú vị lắm, nhìn mãi cũng không chán. Mới đầu thì vô cùng kinh ngạc, sau đó... đúng rồi, nên diễn tả thế nào nhỉ? À, vui sướng. Mà có lẽ nên nói là nét mặt mê đắm đến mức không thèm đoái hoài gì đến những thứ khác mới đúng. Cho nên cậu mới bỏ mình ở trạm xe rồi chạy vụt đi. Thật tình, như thế là quá đáng lắm!"

"Xin lỗi, thành thực xin lỗi cậu."

"Tha cho cậu đó. Vì đã cho mình thấy một diện mạo mới, kiểu như 'Ồ, hóa ra Shion cũng có lúc bộc lộ vẻ mặt thế này cơ đấy...' Shion, người khiến cậu trở nên như vậy, là ai thế? Có người quan trọng đến mức khiến cậu bỏ mặc mọi thứ, cắm đầu đuổi theo à?"

"Ừ."

Tự Shion cũng thấy kinh ngạc khi bật ra câu trả lời chắc nịch như vậy.

"Safu, cậu đừng hiểu lầm. Không phải người yêu hay gì đâu, mình vẫn không biết nên nói với cậu thế nào, chỉ là..."

"Hôm nay mới biết, hóa ra cũng có lúc Shion bối rối, không tìm được lời giải thích kia đấy. Không sao, có là người yêu của cậu cũng được thôi. Mình chẳng nề hà chuyện cậu đã thích người khác... Nói nghe như đang tự lừa dối bản thân ấy nhỉ! Nhưng mình luôn bình tĩnh đối diện cho dù xảy ra chuyện gì, đây là thói quen xấu nhất của mình đấy."

"Không đâu, Safu luôn thành thật với bản thân mà."

"Chỉ khi ở trước mặt cậu thôi."

Ngay cả điều này mà cậu cũng không nhận ra sao? Safu trên màn hình nghiêm mặt, tựa như đang nói vậy.

"Safu, cậu phải tự chăm sóc bàn thân, nếu hai năm nữa gặp lại..."

"Mình yêu cậu, Shion. Mình yêu cậu hơn bất cứ ai."

Không đợi Shion trả lời, Safu đã cúp máy. Bên ngoài, trời vẫn mưa. Nơi góc phòng dường như có gì đó đang chuyển động.

"Nezumi?"

Trong nhà kho chứa đầy bột mì và đường cát, lúc này chỉ còn tiếng vọng của mưa. Shion ôm đầu gối, ngồi một mình trong bóng tối, lắng tai nghe. Cơn mưa không lớn cũng chẳng nhỏ, cứ rả rích suốt đêm không ngừng.