← Quay lại trang sách

Chương 3

Shion cắm thẻ ID vào thiết bị khóa cảm ứng của văn phòng quản lý công viên. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, hệ thống lọc khí và điều hòa nhiệt độ của phòng bèn tự vận hành. Bên trong không có một ai, thật hiếm khi thấy Yamase đi làm muộn như vậy. Shion khởi động hệ thống quản lý công viên, bắt đầu một ngày làm việc mới.

"Chào buổi sáng."

Cùng với âm thanh đó, trên màn hình xuất hiện hình ảnh Tòa thị chính "Giọt Trăng".

"Hãy tuyên thệ vĩnh viễn trung thành với thành phố."

Shion áp tay lên vị trí "Giọt Trăng", chậm rãi đọc.

"Tôi xin thề vĩnh viễn trung thành với thành phố."

"Cảm ơn lòng trung thành của bạn. Hãy miệt mài với công việc trong ngày cùng niềm kiêu hãnh và lòng trung thành ấy nhé."

Hình ảnh "Giọt Trăng" biến mất, thay vào đó là báo cáo tình hình các sinh vật sống trong công viên.

Shion thở phào nhẹ nhõm. Nghi thức tuyên thệ này khiến cậu rất khổ sở. Tuy chỉ là cơ quan hạng bét, nhưng phòng quản lý công viên vẫn trực thuộc chính quyền thành phố, việc tuyên thệ mỗi buổi sáng do đó trở thành nghĩa vụ, từ chối thực hiện đồng nghĩa với mất việc. Cũng chẳng phải công to việc nặng gì, chỉ cần áp tay lên màn hình, đọc khẩu hiệu đã học thuộc lòng là xong. Shion mong sao bản thân mình nghĩ được như vậy, nhưng thực tế cậu rất đỗi chán ghét cái nghi thức cùng lời tuyên thệ sáo rỗng ấy. Cứ nghĩ phải lặp đi lặp lại hành động vô nghĩa và nực cười này vào mỗi buổi sáng, Shion lại thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương ghê gớm. Nói nào ngay, chính Safu còn phải cảm thán giống cậu.

Phòng nghiên cứu nơi Safu theo học cũng là đơn vị trực thuộc chính quyền thành phố, chẳng thể thiếu nghi thức tuyên thệ trung thành.

Shion khẽ thổi vào lòng bàn tay. Đành chịu thôi. Chừng nào còn là cư dân của No.6, chừng nào còn sinh sống ở đây, mọi mối bận tâm về lòng tự trọng hay tôn nghiêm đều không đáng kể.

Cửa phòng làm việc mở ra, Yamase bước vào. Sau lưng anh là một cô gái ngoài hai mươi tuổi, Yamase nhỏ giọng nói gì đó với cô ta. Cô gái lắc đầu, khe khẽ đáp lời rồi nhanh chóng rời khỏi. Đó là một cô gái có mái tóc dài và dáng người thanh mảnh.

Shion tạm dừng việc thao tác trên máy, chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Yamase.

"Hiếm khi thấy anh Yamase dẫn người khác phái theo, chắc là..."

Hai chữ "bạn gái" không thốt ra được. Bởi vì Yamase đang ngồi trước hệ thống mình phụ trách và đọc lời tuyên thệ trung thành với gương mặt vô cùng cứng nhắc. Shion biết đây không phải là lúc nên nói đùa hay bày trò trêu chọc.

"Anh Yamase, xảy ra chuyện gì à?"

"Shion, người vừa nãy..." Yamase nhìn sang Shion. "Là vợ góa của nạn nhân ngày hôm qua."

"Sao cơ?"

Nếu thật vậy thì hai vợ chồng cách biệt tuổi tác quá lớn. Ở No.6, chính quyền không quy định chi tiết về chuẩn mực hôn nhân, chỉ cần hai người là cư dân hợp pháp, còn thì đăng kí kết hôn hay tổ chức đám cưới đều chẳng phải yêu cầu bắt buộc. Mãi đến khi mang thai mới nảy sinh vấn đề, là họ đã đủ điều kiện để nuôi dưỡng con cái hay chưa. Nếu không đáp ứng được các tiêu chuẩn do chính quyền đề ra thì không được phép sinh nở. Shion không rõ tiêu chuẩn cụ thể về tư cách nuôi dạy con cái, cậu chỉ biết người ta được tự do hôn nhân, cho dù tuổi tác cách biệt rất xa cũng chẳng có gì là lạ.

"Bọn họ chỉ hơn kém nhau ba tuổi."

Yamase lí nhí nói. Shion nghe mà ngơ ngác.

"Nạn nhân chỉ lớn hơn vợ anh ta ba tuổi thôi."

"Chỉ hơn ba tuổi... Sao lại thế được!"

Yamase gật đầu.

"Nghe nói nạn nhân hôm qua chỉ mới ba mươi mốt tuổi."

"Không thể nào!" Shion bất giác la lớn. "Không thể! Nhìn ngược nhìn xuôi gì, người đó vẫn giống một ông lão!"

"Đúng vậy... Anh cũng rất bất ngờ. Hơn nữa, di thể của nạn nhân chưa được hoàn trả cho gia đình, nghe nói hiện giờ đang bảo quản tại Cục Trị an."

"Bảo quản... Tức là giải phẫu bệnh lý cũng không phát hiện được nguyên nhân tử vong?"

"Chắc thế."

Không thể xác định nguyên nhân tử vong. Người đàn ông đó chết vì một nguyên nhân mà nền y học tiên tiến của No.6 cũng chưa tìm ra? Thật khó tin. Nền y học của No.6 đã phát triển đến mức tiến vào thế giới nano với các phép tính ở đơn vị một phần tỉ. Kích thước đường kính trung bình của tế bào là 20 micromet, một micromet lớn hơn nanomet những một nghìn lần. Nếu là do hiệu ứng bệnh biến tế bào, đáng lý phải xác định được ngay.

(Nano (viết tắt n) là một tiền tố được viết liền trước một đơn vị đo lường quốc tế để chỉ đơn vị nhỏ bằng 1/1.000.000.000 lần của đơn vị đó)

(Hiệu ứng thấy được của virus đối với tế bào cảm nhiễm được gọi hiệu ứng bệnh biến (cytopathic effect, CPE). Các tế bào trong nuôi cấy biểu hiện các loại hiệu ứng chung, bao gồm sự biến đổi hình dạng tế bào và sự tách ra khỏi các tế bào phụ cận hoặc vật dụng nuôi cấy)

Shion rùng mình. Trạng thái co cứng và mềm hóa dị thường sau khi chết, một thi thể ba mươi mốt tuổi trông giống người già... Tất cả những điều này có ý nghĩa gì? Cậu không sao lý giải nổi. Giọng nói trầm thấp của Yamase lại cất lên.

"Hình như chính quyền thông báo với người vợ là chồng chị ta mất mạng vì gặp tai nạn bất ngờ tại công viên, phải chờ làm rõ nguyên nhân mới hoàn trả di hài cho gia đình. Bởi thế vợ anh ta tìm đến đây, yêu cầu rằng chí ít cũng cho chị ta biết địa điểm xảy ra tai nạn."

"Sao lại là tai nạn bất ngờ? Thật nực cười."

"Đúng vậy, nực cười. Kết luận rằng người đó chết do tai nạn, đúng là lời nói dối trắng trợn."

Yamase gãi cổ sồn sột, vẻ bực dọc.

"Anh Yamase này, tại sao Cục Trị an lại phải giấu giếm? Hơn nữa, việc không tìm ra nguyên nhân tử vong cũng rất kì lạ."

"Đúng vậy... Quả là một ẩn số."

"Ngay cả chính quyền cũng không thể làm rõ vấn đề, tức là trước nay chưa từng có tiền lệ?"'

"Chưa từng có tiền lệ?"

"Tức là chưa ai trải qua, hay biết đến... nguyên nhân dẫn tới cái chết ấy. Chúng ta có thể nghĩ thế không?"

"Shion! Những lời đó... Em..."

Mặt Yamase tái mét. Shion đoán mặt mình chắc cũng trắng bệch rồi.

"Anh đi pha cà phê đây."

Có lẽ là do không chịu nổi bầu không khí căng thẳng, Yamase đứng bật dậy.

"A, để em pha cho."

"Không sao, để anh. Em uống nhiều sữa đúng không?"

"Vâng, cảm ơn anh. Nhưng làm sao họ dám thông báo là tai nạn bất ngờ nhỉ? Ai trông thấy tình trạng thi thể cũng biết ngay là giấu đầu hở đuôi rồi còn gì?"

Yamase ngoái lại. Gương mặt luôn hiền hòa chợt méo xệch.

"AnhYamase?"

"Shion, thi thể có thể gia công."

"Gì ạ?"

"Trước... trước khi vào làm ở đây, anh từng công tác tại bệnh viện trung ương thành phố, phụ trách việc gia công thi thể."

"Gia công thi thể? Là sao?"

"Anh vốn không định kể với ai... Ừm, trước kia em thấy xác chết bao giờ chưa?"

"Em từng thấy di thể ông ngoại trong tang lễ."

"Trông như thế nào?"

"Như thế nào à? Thì... nét mặt rất thanh thản. Chẳng phải ai chết cũng có biểu cảm như vậy ư?"

"Em cho là thế à?"

"Không phải sao?"

Y học không chỉ phát triển về phương diện phòng bệnh chữa bệnh mà còn đạt được bước tiến lớn trong việc loại bỏ đau đớn. Dù là cơn đau do tai nạn hay bệnh tật, cơn đau khi phẫu thuật hay cảm giác khó thở và quằn quại khi hấp hối... kĩ thuật y học hiện đại đều có thể loại trừ. Vì trước lúc chết không ai phải cảm thấy khổ sở, nên tất cả đều từ giã cõi đời với gương mặt thanh thản. Đây là những điều Shion thường nghe.

Yamase đưa cho Shion một tách cà phê, né tránh ánh mắt cậu, cúi đầu gãi cổ.

"Anh chẳng hiểu gì về y học tiên tiến.., Nhưng anh biết, y học có phát triển đến đâu cũng không thể giúp tất thảy mọi người ra đi thanh thản được. Điểm này thì anh dám chắc."

Mặt Yamase càng lúc càng vặn vẹo, tay cầm tách cà phê cũng run lên.

"Anh đã làm việc rất lâu tại tầng hầm của bệnh viện thành phố, công việc chính là gia công cho các thi thể được đưa đến."

"Anh Yamase, gia công cho các thi thể là như thế nào? Em không hiểu."

"Công việc vô cùng đơn giản. Chỉ cần bôi một thứ thuốc đặc biệt rồi đắp mặt nạ cho các thi thể vừa được xác nhận tử vong thôi. Sau đó thì..."

"Sau đó thì?"

"Sau đó thì tất cả đều mỉm cười, nhưthể họ đang ngủ và mơ một giấc mơ hạnh phúc."

Shion giật mình. Thi thể ông ngoại mà cậu trông thấy vào năm chín tuổi, đúng như lời Yamase miêu tả. Cậu còn nhớ mẹ Karan đã nghẹn ngào nói rằng, "Tưởng chừng ông đang mơ một giấc mơ hạnh phúc."

"Đương nhiên, phần lớn người chết không cần phải gia công. Chỉ cần tiếp nhận điều trị cho đến ngày cuối cùng thì đều có thể thanh thản ra đi. Nhưng đó là phần lớn chứ không phải toàn bộ, vẫn có một số rất ít phải đau khổ khi chết, và rời khỏi cõi trần với nét mặt bi ai."

"Như là?"

"Sao?"

"Ví dụ như những người nào hả anh Yamase?"

Yamase thở dài, uống cạn tách cà phê.

"Anh không biết. Anh chỉ phụ trách bôi thuốc và đắp mặt nạ cho thi thể thôi. Vì sao họ lại đau đớn, vì sao họ chết đi với nét mặt thảm thiết thống khổ, anh hoàn toàn không biết. Tất nhiên cũng chẳng ai cho anh hay. Chỉ là... Một ngày nọ, xác của một người đàn ông trung niên được đưa đến chỗ anh. Anh thường lau mặt cho họ rồi mới bôi thuốc. Trong lúc lau, anh vô tình phát hiện trên mặt người đó có vệt nước mắt. Anh nghĩ ông ta đã khóc trước khi chết, cũng có thể là vừa khóc vừa chết dần chết mòn... Hoặc có thể ông ta tự sát."

"Tự sát? Người dân của thành phố này tự sát..."

"Không thể sao?"

"Trong số các nguyên nhân tử vong thống kê được từ mười năm trở lại đây, tỉ lệ tự sát chỉ chiếm 0.05%. Theo số liệu chính phủ công bố."

"Ừ, theo số liệu do chính phủ công bố thì đúng như thế."

Ở No.6 không tồn tại sự tuyệt vọng, mọi cư dân đều được sống an toàn và thoải mái, không có nạn đói, không cần than vắn thở dài, chẳng có đấu tranh, đến chết đi cũng không hề đau đớn.

Các cậu bị tiêm cho cái ảo giác rằng thành phố giả dối đầy kẽ hở này là một thành phố lý tưởng.

Bốn năm trước, Nezumi đã nói vậy. Sau bốn năm, ngày hôm nay Shion cũng có cùng cảm nhận.

Ở Lost Town, rất nhiều người đã buông bỏ hy vọng, họ có cái ăn, được tiếp tục sống, nhưng không có ước mơ cho tương lai. Không, không chỉ riêng Lost Town. Chẳng phải Kronos cũng thế sao? Bao nhiêu người hài lòng với cuộc sống của mình, rồi rời khỏi nhân gian với nụ cười mãn nguyện?

"Anh Yamase, liệu có phải chính phủ đã giở trò với các số liệu?"

"Shion!" Yamase cau mày lắc đầu. "Đừng ăn nói tuỳ tiện! Chúng ta là nhân viên do chính phủ thuê, đã tuyên thệ trung thành, không nên nung nấu bất cứ mối nghi ngờ nào. Anh cũng thật là... Quên những điều anh vừa nói đi, xem như anh chưa nói gì hết."

"Vâng..."

"Được rồi, khởi động bọn robot thôi. Khu vực trọng điểm của ngày hôm nay là nơi nào?"

"Khu vực từ JK02 đến ER005, công việc chủ yếu là dọn dẹp lá rụng."

"Tốt, bắt đầu làm việc! "

"Vâng."

Yamase nhấn nút khởi động robot. Đột nhiên, anh bật ra tiếng rên khe khẽ.

"Anh Yamase?"

"Xin lỗi, ngón tay anh... có gì là lạ."

"Anh bị thương à?"

"Không phải, nhưng ngón tay cứ đơ đơ thế nào ấy."

Yamase dợm đứng dậy nhưng lại ngã khuỵu ra luôn, hai tay ôm mặt.

"Anh vẫn ổn chứ?"

"Mắt anh... mắt anh mờ quá... không nhìn rõ gì cả.

Shion toan đỡ Yamase lên, nhưng chợt ngây ra, đứng to như khúc gỗ. Tóc Yamase bắt đầu điểm bạc, trên mặt cũng xuất hiện những nốt đồi mồi lấm tấm.

"Shion, anh... anh làm sao thế này..."

Trong khi Shion đứng ngây như phỗng, Yamase lão hóa một cách nhanh chóng. Anh nằm co quắp dưới sàn, lưng nhấp nhô, hô hấp vô cùng khó nhọc. Shion vội lao đến nhấn nút cầu cứu.

"Xảy ra tình huống khẩn cấp, xin hãy nhanh chóng đưa xe cứu thương đến."

Yamase bắt đầu ho khan một cách yếu ớt.

Chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Shion không tin nổi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình. Quá sức phi thực tế. Cậubối rối, không biết nên xử lý thế nào. Nhưng sâu bên trong cậu lại vang lên một giọng nói, nhắc nhở phải bình tĩnh.

Phải quan sát! Phải điều tra! Nhìn cho thật kĩ! Không được bỏ qua bất kì chi tiết nào! Biến những điều quan sát được thành kiến thức!

Shion nuốt nước bọt, ôm chặt Yamase. Sau một hồi co giật liên tục, anh bất động,

"Anh Yamase?"

Shion, sao lại xảy ra chuyện này, anh không tin... Cái miệng khẽ há của Yamase dường như đang chất vấn.

Chí ít cũng để anh ấy được nhắm mắt.

Shion định vuốt mắt Yamase nhưng không được. Cơ thể đã bắt đầu quá trình co cứng sau khi chết.

Shion ngồi cạnh Yamase, siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào thi thể người đồng nghiệp vừa rồi còn trò chuyện cùng mình. Cậu không thấy hoảng sợ, bi thương hay buồn bã. Tình cảm dường như đã tê liệt cả.

Phải quan sát! Phải điều tra! Nhìn cho thật kĩ! Không được bỏ qua bất kì chi tiết nào! Biến những thứ quan sát được thành tri thức! Rồi nhớ cho kĩ! Nhớ thật kĩ! Nhớ thật kĩ...!

Tắt thở và tim ngừng đập, thân nhiệt hạ thấp, hiện tượng co cứng, nốt ban, mềm hóa, những quá trình cần đến vài chục tiếng sau khi chết lại xảy ra trong vỏn vẹn mười lăm đến mười sáu phút, giống y như một bộ phim tua nhanh.

Shion mở to mắt, cắn môi dưới, ngồi bất động. Cậu cảm giác được tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì. Cậu đổ mồ hôi, hai dòng chất lỏng nóng hổi chảy từ thái dương xuống gò má, khiến cậu thực sự tin rằng mình vẫn đang sống.

Người còn sống thật ấm áp.

Nezumi, đúng vậy đấy. Bởi vì còn sống nên con người mới ấm áp. Bốn năm trước, cậu đã hiểu được điều này... Trên cổ Yamase bắt đầu xuất hiện những nốt ban màu xanh lục sẫm, hơi ngả sang đen. Shion cắn chặt môi dưới, mùi máu lan ra trong miệng. Chính là đây. Từ lúc này trở đi sẽ là những điều chưa hề hay biết. Một cảnh tượng chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe qua, chưa từng trải nghiệm sẽ diễn ra. Shion nhích lại gần Yamase. Các nốt ban nhúc nhích. Da ở vùng đó phồng lên, động đậy.

Tiếng chuông báo động réo vang. Sampo gửi về tín hiệu không thể nhận biết. Bất chấp tình huống dị thường đang phát sinh ở văn phòng quản lý, bọn robot vẫn tiến hành công việc quét dọn như thường lệ. Shion mặc kệ tín hiệu do Sampo gửi về, cậu chẳng còn hơi sức đâu để ý đến chuyện đó. Tâm trí đã dồn cả vào những nốt ban, cậu nhìn chúng không chớp mắt.

"Á..."

Shion đè tay lên ngực, nhịp tim thình thịch như truyền qua các ngón tay. Cậu bất giác lùi về phía sau.

Nốt ban trên cổ Yamase vỡ ra, một con côn trùng cùng màu xanh lục ngả đen bò ra ngoài, đôi cánh trong suốt ánh bạc, sáu chân, râu và một vòi đẻ trứng giống như kim nhọn.

"Ong..."

Sao ong lại chui ra từ cơ thể người? Chuyện này sao lại xảy ra được...

Con ong bay lên. Lúc này, xe cấp cứu của Cục Dịch tễ đã dừng ở cửa văn phòng. Shion bỗng thấy trước mắt tối sầm.

Thiếu máu do sốc đột ngột.

Qua tầm nhìn mờ nhòa, Shion còn thấy con ong đen lượn lờ. Cậu rên rỉ, ngã lăn ra sàn.

Khi tỉnh lại, ánh sáng khiến cậu lóa cả mắt. Cậu nghe thấy giọng nói rất bình tĩnh của một người đàn ông.

"Cậu tỉnh rồi à?"

Người đàn ông quay lưng về phía cửa sổ, ngược chiều nắng bên ngoài, khiến khuôn mặt sấp bóng tối đen, không sao nhìn rõ được.

"Dậy đi, tôi có việc muốn hỏi cậu."

Bóng đen lên tiếng. Một giọng nói quen tai. Lúc này, Shion nhận ra mình đang nằm trên sofa trong văn phòng. Người ta phủ lên Yamase một tấm vải trắng và đang khiêng ra ngoài. Xem chừng Shion chỉ mới mất ý thức được vài phút.

"Anh Yamase..."

Shion khẽ gọi tên Yamase, trong đầu xuất hiện vẻ mặt cười của người đồng nghiệp. Yamase thích cà phê, mỗi ngày đều phải uống vài tách, tính tình điềm đạm, thường hay cúi đầu thẹn thùng... Mọi điều về Yamase mà cậu biết, thoáng chốc cùng hiển hiện trong đầu.

Hai người cũng không thân thiết lắm. Với Shion, Yamase chẳng qua là đàn anh trong công việc. Cậu không chia sẻ phiền não với Yamase, cả hai chưa từng trò chuyện thân mật. Tuy nhiên cậu rất quý Yamase, vì ah là kiểu người tuyệt đối không tọc mạch chuyện riêng tư của người khác, nhưng cũng không hề lạnh lùng bàng quan. Yamase là một người tốt. Tiếc rằng, người tốt này không còn nữa.

"Anh Yamase..."

Shion cảm thấy hốc mắt nóng hổi. Phía sau có người vỗ nhẹ vai cậu.

"Đau buồn để sau đi."

Người đàn ông nọ thong thả nói bằng tông giọng đều đều. Shion giật mình.

"Có thể đề nghị cậu trình bày lại tình hình được không?"

Giọng nói này, những lời này, thật quen thuộc.

"Anh là..."

"Đã lâu không gặp. Xem chừng cậu vẫn nhận ra tôi."

Chính là điều tra viên Rashi của Cục Trị an. Chất giọng đơn điệu và đôi mắt lạnh nhạt giống hệt bốn năm về trước."

"Cậu hãy kể cho tôi tất, cả những gì mà cậu biết."

Shion gật đầu. Cậu không còn sức để suy nghĩ, đầu và toàn thân nặng trĩu, ngay cả giọng nói cũng xa xăm như từ đâu vọng về.

Nguy hiểm!

Trong đầu vang lên tiếng cảnh báo. Nhưng y như hôm qua, Shion không thể kiểm soát bản thân, lại trả lời cặn kẽ mọi câu hỏi mà đối phương đưa ra.

"Ong?"

Rashi nhíu mày, nhìn quanh phòng, tỏ vẻ khó hiểu. Đừng nói là ong, ngay cả một con côn trùng cũng không có.

"Chuyện này thật khó tin."

"Xin hãy quan sát vùng cổ của anh Yamase, chắc chắn vẫn còn dấu vết..."

Shion nuốt lời định nói vào trong. Chắc chắn vẫn còn dấu vết. Trên cổ nạn nhân hôm qua hẳn cũng có dấu vết. Khi khám nghiệm để tìm hiểu trường hợp tử vong không minh bạch ấy, lý nào họ không phát hiện ra? Dấu vết rành rành ở đó, nhưng lại thông báo với người nhà là tai nạn bất ngờ, chẳng lẽ muốn giấu giếm dư luận về nguyên nhân thực sự?

Shion quay mặt né tránh ánh mắt của Rashi. Nói mất rồi. Đã lỡ khai báo tất cả những gì mình biết. Đó phải chăng là chuyện không nên nói ra, là bí mật mà chính phủ đang ra sức che đậy? Nếu đúng như vậy...

"Cậu học chuyên ngành Sinh thái học nhỉ?"

"Tôi từng có ý định, nhưng giờ thì chẳng liên quan gì nữa."

"Trước đây chắc cậu có hứng thú với côn trùng lắm?"

"Sinh thái học, Sinh vật học và môi trường vốn có mối quan hệ tương hỗ, tôi không chỉ quan tâm đến côn trùng."

"Ồ, thế à. Vậy nói một cách đơn giản thì mối quan hệ giữa sinh vật và môi trường là như thế nào?"

"Là..."

Shion toát mồ hôi lạnh. Rashi hỏi toàn những điều không đâu vào đâu. Anh ta nhếch mép cười, ánh mắt lại khóa chặt lấy Shion. Đúng lúc này, hai nhân viên Cục Trị an đi vào, một trong hai người ghé tai Rashi thì thào.

"Hơi đường đột, nhưng có lẽ phải mời cậu theo chúng tôi về Cục Trị an một chuyến."

"Sao?"

"Chúng tôi chỉ muốn hỏi cậu vài điều chi tiết hơn mà thôi. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Mong cậu đi với chúng tôi."

"Chuyện này..."

Tiếng chuông báo động vang lên. Sampo vẫn liên tục gửi tín hiệu không thể nhận biết.

"Xin lỗi, tôi phải điều khiển bọn robot dọn dẹp."

"Hãy tắt hết chúng đi. Tôi nghĩ hôm nay cậu cũng không thể tiếp tục công việc được nữa."

Shion tắt đèn báo hiệu không thể nhận biết, chuyển qua màn hình hiển thị. Trên màn hình xuất hiện con chuột màu xám, bò tới bò lui trên tay Sampo, há to miệng, mấp máy liên hồi. Shion đeo tai nghe, khởi động thiết bị cảm ứng âm thanh.

"Shion!"

Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Nezumi.

"Chạy mau! Nguy hiểm!"

Sao cơ?

"Chạy mau!"

Cạch! Có tiếng động vang lên sau lưng. Shion quay đầu lại, nhìn thấy hai nòng súng đang chĩa thẳng vào mình.

Tuy không rành về súng ống, nhưng Shion biết đây không phải loại súng gây tê tân tiến mà là súng kiểu cũ có sức sát thương cao, vốn được mấy tay đi săn ưa thích. Cậu lén bật máy khuếch đại âm thanh của Sampo, như vậy Nezumi có thể nghe được động tĩnh ở đây.

"Các người định bắt tôi à?"

"Cứ cho là thế, tóm lại mời cậu đi với chúng tôi một chuyến."

"Muốn bắt tôi thì phải có lý do chứ?"

"Lý do á? Cần gì! Nhưng nếu cậu cứ khăng khăng đòi hỏi thì... xe đạp nhé?"

"Xe đạp?"

"Xe đạp của cậu không lắp thiết bị giới hạn tốc độ tự động, trái với quy định, lý do này đã đủ rồi."

"Sao lại thế được? Viện dẫn một lý do nực cười, không tuân theo thủ tục hành chính, các người định bắt công dân thành phố theo cách thức thô bạo như vậy à? Đây là hành vi xúc phạm nhân quyền đấy."

"Công dân thành phố? Nhân quyền?"

Rashi cười chế nhạo. Shion cảm thấy lạnh sống lưng.

"Cậu cho rằng mình có thứ đó sao?"

"Hừ!" Giọng nói bất bình của Nezumi vọng vào tai Shion. "Không kịp rồi."

Shion hít sâu, tắt hệ thống điều khiển. Trước khi tắt, cậu nghe rõ lời nhắn ngắn gọn của Nezumi.

"Shion, đừng hấp tấp, tôi nhất định sẽ cứu cậu."

Đúng, không được hấp tấp. Bình tĩnh, phải bình tĩnh, kéo dài thêm thời gian.

"Đừng sử dụng bạo lực với tôi."

"Tất nhiên, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời là được."

"Phản kháng cũng chẳng có tác dụng gì mà!"

"Tránh làm những việc vô ích ấy hả? Rất tốt, một đứa trẻ ngoan, rất thức thời. Đáng tiếc."

"Đáng tiếc? Đáng tiếc chuyện gì?"

"Chính bản thân cậu."

"Tôi không hiểu ý anh."

"Cậu sẽ hiểu ngay thôi. Bốn năm trước cậu cũng là đứa trẻ thông minh đã nhanh chóng nhận ra vấn đề."

Shion bị hai nhân viên Cục Trị an giải lên xe. Bên ngoài, trời mùa thu trong xanh, ánh nắng rực rỡ, chim cất tiếng hót, gió khe khẽ thổi, cuộc sống yên bình tĩnh lặng vẫn đang tiếp diễn.

Xe chậm rãi lăn bánh.

"Thời tiết thật đẹp."

Ngồi ở ghế phụ lái, Rashi nhìn về phía trước, nói bâng quơ. Nhân viên Cục Trị an ngồi bên trái Shion gật đầu đáp:

"Thời tiết dạo gần đây ấm áp hơn các năm trước."

Rashi đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười nhìn Shion,

"Cậu có ô tô không?"

"Không, tôi hầu như chỉ đi xe đạp hoặc đi bộ."

"Rất tốt, nên tận dụng thể lực khi còn là thanh niên. Chiếc xe này chạy bằng pin đấy, cảm thấy thế nào?"

"Nếu đặt trong tình huống khác, có lẽ rất thoải mái."

Shion mỉa mai đáp. Rashi nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.

"Chiếc xe sử dụng nhiên liệu pin để hoạt động, cậu có biết cấu tạo của nó thế nào không? Mấy người chúng tôi dốt đặc về lĩnh vực khoa học."

"Tôi cũng không rõ."

"Cậu biết những gì?"

"Chẳng biết gì cả, tôi không có kiến thức về khoa học."

Lúc này, hai nhân viên ngồi hai bên đồng loạt siết mạnh hai tay Shion.

"Thử nói tôi nghe những điều cậu biết xem nào."

Rashi hỏi, cứ như giám khảo.

"Tôi chỉ nắm được toàn chuyện bình thường."

"Ví dụ?"

Một cuộc trao đổi ngắn gọn không có lấy một từ thừa, nhưng lại khiến Shion ngột ngạt. Cảm giác như thể ai đó dùng tấm vải mềm ướt từ từ siết cổ mình. Cậu thấy buồn nôn.

"Ví dụ, sử dụng điện giải phân giải cồn và nước thành ôxy và hydrô, cho chúng phản ứng kết hợp với nhau, tạo thành năng lượng..."

"Tạo thành năng lượng à?"

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Shion bất giác chồm người về phía trước, nhưng lập tức bị đè xuống ghế ngồi.

"Anh bảo chúng ta đến Cục Trị an cơ mà? Hình như đâu phải con đường này?"

Cục Trị an nằm cạnh Tòa thị chính, từ văn phòng quản lý chạy xuyên qua công viên, chỉ mất vài phút là tới nơi. Nhưng theo cảnh vật ngoài cửa sổ, rõ ràng xe đang chạy về hướng khác.

"Cậu cho rằng chúng ta đi đâu?"

"Là tôi đang hỏi anh."

"Cậu không có quyền hỏi."

"Tại sao?"

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Hiện giờ cậu là nghi phạm lớn nhất của vụ án này."

"Vụ án?"

"Nghi phạm giết người của cả hai vụ, hôm qua và hôm nay."

Shion không thốt nên lời, mặt cắt không còn hột máu. Giọng Rashi tiếp tục vọng vào đầu.

"Cậu là đối tượng nguy hiểm, có kiến thức phong phú và bộ óc ưu tú để áp dụng chúng vào thực tiễn. Có thể thấy được điều đó thông qua cuộc trao đổi giữa chúng ta. Hơn nữa, cậu nung nấu nỗi bất mãn với hoàn cảnh hiện tại tỏ rõ ý đồ chống đối chính quyền thành phố. Năng lực ưu tú và mối phản cảm dành cho chính phủ, nếu chỉ một trong hai thì cũng không quá nguy hiểm, nhưng cậu vừa giỏi và nuôi ác cảm. Nguy hiểm, thực sự quá nguy hiểm."

"Anh đang vu khống tôi."

"Ồ, vu khống cậu cơ đấy."

Rashi nhấn nút màu bạc nằm cạnh vô lăng, trong xe lập tức vang lên giọng nói của Shion và Yamase.

"Anh Yamase này, tại sao Cục Trị an lại phải giấu giếm? Hơn nữa, việc không tìm ra nguyên nhân tử vong cũng rất kì lạ."

"Đúng vậy... Quả thật là một ẩn số."

Shion nhắm nghiền mắt. Đó là cuộc nói chuyện với Yamase cách đây vài chục phút. Họ đã bị nghe lén. Chẳng lẽ trong thiết bị điều khiển bọn robot có cài máy ghi âm? Vì lẽ gì?

"Anh Yamase, liệu có phải chính phủ đã giở trò với các số liệu?"

"Shion!"

Rashi nhẹ nhàng nhấn nút bạc lần nữa, âm thanh biến mất. Trong khoảnh khắc, sự im lặng lạnh lẽo bao trùm khắp xe.

"Còn muốn nghe tiếp không?"

"Thôi đi, thật quá đáng."

"Vậy à?"

"Tôi không giết ai cả."

"Thế thì, như cậu đã nói, con ong bên trong cơ thể người bị hại là hung thủ sao?"

"Phải."

"Nực cười! Một người trí tuệ như cậu mà lại bịa ra câu chuyện nhảm nhí đó."

"Vì sao tôi phải giết anh Yamase cơ chứ?"

"Đó là việc tiếp theo chúng tôi cần điều tra. Tôi cho rằng cậu muốn gây rối."

"Cái gì?"

"Gây rối. Cậu muốn châm ngòi hỗn loạn để tìm kiếm vui thú, để làm lung lay nền móng thành phố. Có lẽ cậu cho rằng mình là thiên tài kém may mắn, cần được mọi người chú ý, vì vậy cậu nghĩ ra cách gĩễt chóc kì quái, nhằm khiến cả xã hội kinh hoàng. Bản thân cậu có kiến thức phong phú về Y học và Sinh thái học, rất có khả năng nhờ đó mà điều chế được loại thuốc đặc biệt để giết người."

Shion ngồi cứng đờ trên ghế, toàn thân bải hoải. Cậu nhận ra mình đã sa bẫy, một cái bẫy thiết kế hết sức tinh vi, làm cậu không sao cựa quậy được. Shion liếm đôi môi khô khốc.

"Hóa ra là vậy. Các người đã sắp đặt đâu vào đấy cả rồi. Đây mới là một câu chuyện nhảm nhí."

"Thế à? Nhảm nhí hay không, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng."

Đột nhiên, có tiếng lách cách, nhân viên Cục Trị an ngồi bên trái bập còng vào tay Shion.

"Trên đó có thiết bị định vị, chúng tôi sẽ dễ dàng tìm thấy cậu, đợi đến nơi rồi chúng tôi tháo còng cho."

Nghe tới đây, Shion đã đoán được mình đang bị đưa đi đâu.

Trại Cải tạo ở West Block. Cậu sẽ bị tống vào đó để tiến hành điều tra. Nghĩa là, tiếp theo đây cậu sẽ bị giam giữ như một phạm nhân. Khi còng tay được tháo, cũnglà lúc VC bị cấy vào người.

Nezumi, không kịp nữa rồi. Tôi trốn không thoát đâu.

Shion nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

"Như vậy mới ra dáng một đứa trẻ ngoan chứ. Đừng hòng giở trò gì."

Shion cắn chặt đôi môi khô, khổ sở cúi đầu.

Tôi nhất định sẽ cứu cậu.

Giọng nói của Nezumi văng vẳng bên tai, giúp Shion lấy lại tinh thần. Hai chân cậu run lẩy bẩy, không phải vì tuyệt vọng hay sợ hãi, mà là giận dữ, căm phẫn kẻ hãm hại mình. Giọng nói của Nezumi đã duy trì cơn giận của cậu.

Xe tiến vào Lost Town.

Mẹ.

"Cậu lo lắng cho mẹ mình à?"

"Mẹ... mẹ tôi sẽ thế nào?"

"Mẹ cậu? Chẳng có gì thay đổi cả. Bà ấy sẽ không bị tước quyền công dân vì là mẹ của phạm nhân đâu."

Rashi nói gì đó với tài xế, xe đột ngột rẽ phải, trước mặt Shion hiện ra quang cảnh quen thuộc. Xe lặng lẽ dừng lại bên đường.

"Cậu nhìn kìa."

Rashi đưa tay chỉ. Karan đang đứng nơi cửa tiệm, gói bánh đưa cho một bé gái. Bà nói gì đó, bé gái gật đầu, hai người đều nở nụ cười. Dưới nắng vàng mùa thu, trông cảnh tượng ấy như một bức tranh, một phân đoạn tuyệt đẹp trong phim. Shion nhoài người nhìn ra ngoài.

"Một người mẹ đôn hậu, hãy cố mà khắc ghi hình ảnh của bà ấy."

Rashi hất cằm, xe bắt đầu chuyển động.

"Tôi nghĩ cậu không còn cơ hội gặp lại mẹ nữa đâu."

Nhìn từ phía sau, trông Rashi như đang cười thầm.

"Thôi nào, chẳng có gì phải lo lắng cả. Có thể mới đầu mẹ cậu sẽ rất buồn, cũng rất sốc. Nhưng vẫn phải sống tiếp thôi, cuộc đời là vậy mà. Cậu lo lắng cho mẹ đến đâu cũng bằng thừa, chưa kể tiếp theo đây cậu không còn hơi sức lo lắng cho ai nữa hết."

Lời Rashi đâm thẳng vào tim Shion, làm cậu muốn ngạt thở. Nỗi căm phẫn và ý chí phản kháng vừa nhen nhóm đã lại biến mất. Cậu không thể quay lại cuộc sống trước kia được nữa. Hai mẹ con bị chia cắt thế này đây. Càng nhìn theo bóng dáng mẹ, Shion càng thêm tuyệt vọng.

Tất cả đã được sắp đặt từ trước.

Cho xe đỗ lại gần nhà không phải vì thương xót mà vì muốn dập tắt mọi hy vọng của cậu. Bỏ cuộc đi! Tuyệt vọng đi! Không thể quay lại nơi này nữa đâu! Cú đánh cuối cùng, tinh vi và tàn khốc.

Shion lẩm bẩm.

"Tôi nhất định sẽ cứu cậu. Tôi nhất định sẽ cứu cậu."

Tôi nhất định sẽ cứu cậu. Câu nói ngắn ngủi nhưng tràn đầy tự tin.

Hãy tin vào điều đó. Như vậy sẽ vững lòng.

Đúng rồi, trông cậu ấy thế nào nhỉ?

Shion chợt nghĩ. Cậu cố nhớ lại, trong đầu chỉ hiện lên đôi mắt xám sẫm sáng ngời.

Chúng ta sắp được gặp nhau rồi, phải không Nezumi?

"Gì thế?" Rashi cau mày, xoay người lại. "Cậu đang cười à?"

"Tôi ư? Trong hoàn cảnh này thì còn tâm trạng nào để cười được chứ!"

"Hoàn cảnh này? Tôi thấy cậu khá bình tĩnh, có thật cậu đã hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình chưa?"

"Hiểu rất rõ."

"Nhưng xem ra cậu vẫn ung dung."

"Tại tôi vốn ngây thơ mà."

"Cậu bảo sao?"

"Có người từng nhận xét tôi rất ngây thơ."

Rashi im lặng, chỉ chăm chú nhìn Shion. Xe băng qua Lost Town, đi về khu vực ngoại thành gần West Block. Shion chưa từng đến đây, bởi vì khu vực này không cho phép cư dân bình thường ra vào. No.6 là thành phố kiểu pháo đài, bốn bề là tường bao bằng hợp kim đặc biệt. Các tường bao này ẩn sau những hàng cây, y như được lắp thêm một lớp ngụy trang nữa. Chỉ có tường bao của West Block là lộ ra ngoài. Xe đi qua văn phòng quản lý xuất nhập.

"Đây là cửa vào West Block hả?"

"Có hai cửa vào. Cánh cửa này dùng để ra vào thành phố, cánh cửa còn lại là cửa chuyên dụng dẫn thẳng đến Trại Cải tạo. Trại Cải tạo tuy nằm ở West Block nhưng là khu vực đặc thù, nên phải cách ly hoàn toàn với người bình thường, cậu không biết sao?"

"Không biết."

"Từ giờ cậu sẽ biết thôi."

Con đường càng lúc càng hẹp, cây cối càng lúc càng rậm rạp, che khuất ánh mặt trời.

"Qua khỏi đây sẽ tới một nơi hoang vu, bên kia cửa cũng vậy, sẽ không thấy được màu xanh đẹp đẽ này nữa đâu. Cậu nên nhân cơ hội ghi nhớ cảnh sắc đi!"

Xe dừng lại.

"Có chuyện gì?"

"Đằng trước..."

Tài xế chỉ về phía trước. Một vật thể màu bạc nằm chắn giữa đường, hình như nó đang từ từ đứng dậy.

"Sampo?" Shion nuốt nước bọt.

"Chuyện gì vậy? Sao lại có robot quét dọn ở đây?"

"Hay là chúng đang quét dọn khu rừng này?"

"Tôi không hề nhận được thông báo đó!"

Hai tay Sampo cử động, bắt đầu dọn dẹp lá rụng dưới đất.

"Các cậu không được rời khỏi nghi phạm."

Rashi xuống xe, đến gần Sampo quan sát. Con robot bèn lảo đảo, vươn hai cánh tay ôm chầm lấy Rashi rồi ngã chúi tới trước.

"Oái!"

Rashi bị Sampo ôm lấy, cả hai ngã nhào vào bụi cây.

"Á!"

Tài xế mở cửa, nhoài người ra ngoài xem xét. Đúng lúc đó, hai bóng đen nho nhỏ chui tọt vào trong xe, là hai con chuột màu xám, chúng cắn cổ họng hai nhân viên Cục Trị an.

"Không được nhúc nhích!"

Một giọng nói trầm thấp chợt vang lên, có người ngồi vào ghế phụ, đầu trùm một mảnh vải màu xám, quấn phủ lên vai. Một con chuột màu nâu nhảy đến bên cổ tài xế.

"Bên trong cơ thể chúng đều có chứa bom siêu nhỏ, nếu các người phản kháng, coi chừng bay đâu đấy."

"Chít chít..."

"Tháo còng cho cậu ấy, sau đó cả ba người cút khỏi xe."

Không ai cử động.

"Nhanh lên! Đây không có kiên nhẫn đâu, chuẩn bị nhấn nút kích hoạt đấy."

Từ trong cơ thể những con chuột đang cắn cổ ba người phát ra tiếng ken két của kim loại. Ken két... Ken két... Ken két...

Shion đã được tháo còng tay. Ba người với cái cổ rỉ máu cũng ra khỏi xe.

"Nezumi!"

"Chào hỏi để sau đi."

Nezumi xoay vô lăng, quay đầu xe phóng vụt đi.

"Mấy con chuột nhắt có chứa bom thật à?"

"Ngốc quá! Làm sao tôi lại cấy bom vào đồng đội của mình được chứ! Chỉ là hù dọa thôi!"

"Chúng là chuột robot à? Giống y như thật ấy! Đúng rồi, sao cậu đưa Sampo đến đây được?"

"Lắm lời quá!" Nezumi kéo khăn trùm đầu xuống, vứt ra ghế sau. "Choàng nó lên người cậu."

"Cái này được dệt bằng siêu sợi mà? Sao lại bảo tôi quàng nó?"

"Vì sẽ xảy ra va chạm."

"Cái gì va chạm?"

"Chiếc xe này."

"Hả? Tại sao?"

Nezumi siết chặt nắm đấm, đánh mạnh vào vô lăng, "Lảm nhảm mãi! Thật phiền phức! Cậu chỉ biết hỏi thôi à?"

"Sao chúng ta không dùng chiếc xe này để bỏ trốn?"

"Tôi vốn định như vậy, nhưng..."

"Nhưng gì?"

"Diễn biến quá thuận lợi."

Đã nhìn thấy bức tường ngăn cách NO.6 và West Block, nhưng Nezumi vẫn không giảm tốc độ, chạy thẳng về phía tường thành.

"Cứu được cậu quá dễ dàng, thực sự rất kì lạ."

"Thế à?"

"Người ngây thơ như cậu không hiểu được đâu. Khi mọi việc diễn ra quá thuận lợi chính là lúc nguy hiểm nhất, nên tôi muốn phá hủy chiếc xe này. Phải đâm vào bức tường ấy. Hễ nghe thấy hiệu lệnh của tôi, cậu lập tức trùm mảnh vải lên và nhảy ra ngoài."

"Thế còn cậu?"

"Tôi đã quen với kiểu hành động này, không cần một kẻ ngây thơ như cậu lo lắng."

"Như vậy không được!"

Bức tường đã ở ngay phía trước.

"Chuẩn bị lao vào đấy, mở cửa!"

Đúng lúc Nezumi la lớn, chiếc xe phát ra một âm thanh vô cùng chói tai. Sau cú phanh gấp, toàn thân Shion nảy bật lên, đang ngả về phía trước liền bị giật lại ghế sau. Nếu không có tấm đệm giảm xung lực, có lẽ xương cốt cậu đã gãy lìa rồi.

"Chết tiệt!"

Nezumi đá cửa thật mạnh, nhưng không thấy bất kì phản ứng nào.

"Hay đã khởi động hệ thống kiểm soát tốc độ tự động?"

Shion cắn răng chịu đựng cảm giác đau nhói ở bả vai, cau mày hỏi.

"Tôi vô hiệu hóa thứ đó từ lâu rồi, kể cả hệ thống cảnh báo và thăm dò chướng ngại vật tôi cũng ngắt hết. Chết tiệt! Chiếc xe này được điều khiển từ xa."

"Ha ha ha!" Trong xe vang lên tiếng cười của Rashi. "Đừng xem thường Cục Trị an. Đó là xe áp giải, trông qua đơn giản nhưng khống chế không dễ đâu."

"Khốn kiếp!" Nezumi thấp giọng nói.

"Thật không ngờ cậu còn có đồng bọn. Ý tưởng cướp xe cũng thông minh, khá lắm. Tôi rất muốn trò chuyện đàng hoàng với người đó."

Xe đột nhiên tự chuyển hướng.

"Cậu đồng bọn kiệm lời nhỉ, chẳng lẽ bị câm? Hay lên tiếng sẽ gặp rắc rối? Vì đồ thị sóng âm đã từng được lưu trữ? Hừm! Nói vậy tức là người có tiền án?"

"Ông anh lắm lời quá đấy!" Tay Nezumi đang bận rộn hoạt động. "Nhưng rất tiếc, tôi không rảnh tiếp chuyện với ông anh."

Nezumi trèo từ ghế lái ra băng ghế sau, nằm đè lên Shion.

"Nằm úp xuống, trùm vải lên, giữ cho chắc đấy!"

"Này! Các người định làm gì?" Giọng Rashi đã hơi hoang mang.

"Tạm biệt nhé, ông anh, xin lỗi vì đã khiến ông anh tổn thất một chiếc xe áp giải công nghệ cao."

"Cái gì?!"

Tiếng nổ vang lên. Rung chuyển dữ dội.

"Nhảy ra đi!"

Nezumi hét bên tai Shion. Cửa xe đã mở, một luồng gió nóng ùa tới. Nhảy ra đi. Cứ nhảy ra trước đã, Shion nhắm nghiền mắt, lao ra thế giới bên ngoài. Cậu lăn lông lốc. Đằng sau vang lên âm thanh đinh tai nhức óc, chiếc xe lật nhào, bánh xe văng lên không trung.

"Tuyệt!" Nezumi huýt sáo. "Với một tên ngây thơ như cậu thì đây có thể coi là một cú lăn đẹp mắt. Có bị thương không?".

"Cánh tay trầy xước khá nhiều, còn cậu?"

"Đã bảo, tôi quen rồi mà."

"Cậu vừa làm gì vậy?"

"Tôi phá huỷ hệ thống điều khiển xe."

"Phá huỷ bằng cách nào?"

"Vỏ ngoài xe áp giải vô cùng kiên cố, nhưng khung sườn bên trong lại rất yếu ớt. Biết chọn đúng vị trí thì chỉ một quả bom siêu nhỏ cũng dễ dàng giải quyết được nó"

"Cậu hiểu rõ quá nhỉ?"

"Tôi quen rồi mà. Giờ chúng ta phải trốn thôi, cậu còn chạy được không?"

"Đương nhiên."

Trong khi chạy xuyên qua khu rừng nhỏ, họ trông thấy vài chiếc xe của Cục Trị an vun vút lao tới Xem ra nơi này đã trở thành khu vực giới nghiêm.

"Vứt thẻ ID của cậu đi!"

Nezumi khẽ nhắc. Shion giật mình.

"Nhanh lên! Đừng chần chừ nữa. Mang nó theo chỉ tổ nguy hiểm hơn thôi."

Thẻ ID chứa đựng toàn bộ hồ sơ cá nhân, kết nối trực tiếp với mạng máy tính quản lý của chính phủ. Mọi thông tin được lưu giữ trong thẻ. Chỉ chớp mắt, hệ thống có thể lọc ra thông tin mới nhất về một người, cũng có thể dựa vào tín hiệu sóng vi lượng của nó để xác định vị trí chủ nhân thẻ. Shion biết, mang theo thẻ ID chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, báo cho đối phương biết mình đang ở đâu. Đối với người có ý định tháo chạy, lẩn trốn hay ẩn nấp, thẻ ID là một vật tùy thân vô cùng nguy hiểm. Nezumi yêu cầu vứt bỏ vật nguy hiểm ấy, nhưng... Một khi vứt đi thì không bao giờ có lại được nữa. Cũng có nghĩa là phải vứt bỏ cuộc sống ở No.6. Bất luận là mua sắm, chuyển khoản, liên lạc, ra vào nơi làm việc hay công ty, các loại phương tiện giao thông tàu xe, đều cần dùng đến tấm thẻ này. Nếu không thể chứng minh mình là công dân thì không thể sống ở No.6 được.

"Vứt nó đi!" Bằng giọng trầm thấp, Nezumi lặp lại yêu cầu ngắn gọn đó.

Giữ lại thẻ thì vô phương chạy thoát. Nhưng vứt bỏ thì không thể trở về.

Đôi mắt xám sẫm nhìn Shion, tĩnh lặng không xúc, không nôn nóng, cũng không định thuyết phục. Shion vừa quăng tấm thẻ ID, một con chuột nhắt màu xám liền từ bụi cỏ chui ra, ngoạm lấy tấm thẻ rồi lủi đi mất.

"Nó sẽ giúp chúng ta xử lý tấm thẻ, chính quyền sẽ gặp khó khăn khi xác định vị trí của cậu. Tuy chỉ là trò vặt lừa con nít, nhưng cũng giúp chúng ta tranh thủ thêm đôi chút thời gian. Đi thôi."

Xe của Cục Trị an rẽ phải, chạy về phía khu rừng. Họ đã nhận được tín hiệu từ chiếc thẻ ID nên đang đi về hướng ngược lại.

"Nhanh chân lên! Một khi Cục Trị an chuyển sang sử dụng hệ thống dò tìm vệ tinh, họ sẽ bao quát được tình hình dưới mặt đất. Phải nhanh chóng rời khỏi đây, nhân lúc chúng còn tìm người theo thẻ ID."

"Chúng ta phải chạy đến đâu? Mà chạy thế nào?"

"Đầu tiên là đằng kia."

Có một chiếc xe tải nhỏ đang đỏ bên cạnh cây sồi già, đó là xe tải của văn phòng quản lý công viên, trên xe còn có một con robot quét dọn.

"Sampo... không phải, Ippo chứ."

"Ừ, bọn chúng cứ khẩn khoản bảo tôi là muốn cứu cậu nên tôi đành mang chúng đến đây, cũng giúp được khối việc đấy."

Xe tải lăn bánh.

"Nezumi, cả khu vực này đã được chuyển sang trạng thái giới nghiêm, người không có thẻ ID lảng vảng quanh đây sẽ bị phát hiện ngay."

"Chúng ta có thẻ mà."

"Ở đâu?"

"Trên người nó đó."

Nezumi hất cằm về phía Ippo đang ở đằng sau.

"Ippo? Ừ nhỉ."

Robot cũng cần đăng kí với chính quyền thành phố. Các robot làm việc trong cơ quan trực thuộc chính phủ như Sampo và Ippo đều phải đăng kí mục đích sử dụng và được cấy con chip chứng nhận.

"Chi cần có con chip của nó, chúng ta sẽ không bị hệ thống kiểm soát ngăn lại."

"Nhưng con chip của Ippo là loại dành cho robot quét dọn, nếu chúng ta xuất hiện ở nơi không liên quan, nhất định sẽ bị nghi ngờ."

"Nơi chúng ta đến vô cùng liên quan."

"Vậy ư?"

Phía trước xuất hiện một chốt kiểm soát màu bạc. Khi xe đi qua, chốt tự động đọc duyệt thông tin trong con chip, nếu nhận thấy không thể cho qua, chốt sẽ tự đóng, xe bị cưỡng chế dừng lại.

Xe tải chầm chậm di chuyển, đèn chướng ngại ở chốt kiểm soát không bật sáng, hoàn toàn trót lọt. Shion vô thức thở phào nhẹ nhõm. Nezumi thì bật cười.

"Có vậy mà cũng căng thẳng? Kịch hay còn đang chờ mở màn kia kìa."

"Tôi không quen mà."

"Cậu sẽ quen ngay thôi, rất vui đó."

"Chẳng vui chút nào."

"Thế ư? Tôi thấy vẻ mặt cậu như thể đang chơi rất vui ấy."

Shion lại hít một hơi thật sâu, rồi chăm chú quan sát gương mặt trông nghiêng của Nezumi.

"Cậu nhìn gì đấy?"

"Không có gì, chỉ là thấy cậu đã lớn rồi."

"Cậu cũng vậy. Đã bốn năm trôi qua, bốn năm của chúng ta thật dài, tất nhiên sẽ thay đổi, không thay đổi gì mới là lạ."

Đúng, bốn năm thật dài, hơn nữa lại là bốn năm đầy biến động. Nhưng, so với những biến động chóng mặt trong vài tiếng đồng hồ vừa rồi, Shion lại cảm thấy bốn năm qua quá đỗi yên ổn. Cảm giác mệt mỏi dần kéo đến. Nezumi bỗng lại bật cười.

"Cậu nhận thấy chưa?"

"Thấy gì cơ?"

"Tôi cao hơn cậu đó."

"Làm gì có."

"Lại còn không? Chắc là cậu không ăn uống đầy đủ rồi. Quả nhiên, người ngợm tong teo bảo sao không dám cởi quần áo trước mặt bạn gái!"

"Thì liên quan gì đến cậu! Đã chắc biết tôi thế nào khi cởi quần áo chưa? Đừng có bạ đâu nói đấy."

"Nếu tôi bảo biết rồi thì sao?"

Bờ vai dưới lớp vải trùm rung rung, Nezumi cười khúc khích. Bốn năm trước, Shion đã giúp nó chữa trị vết thương ở vai. Quả thật, bờ vai nó đã nở nang hơn nhiều so với ngày ấy, tóc cắt ngắn, chỉ còn che được vành tai, đường nét từ cổ đến cằm mảnh mai nhưng không hề yếu ớt. Vẻ yếu ớt khiến Shion trỗi lên khát khao bảo vệ trong cái đêm mưa bão bốn năm về trước đã tan biến hoàn toàn.

"Nezumi, cậu vẫn luôn dõi theo tôi đúng không?"

"Là sao?'

"Đừng có giả vờ giả vịt. Đột nhiên cậu xuất hiện, như thể đoán trước tôi sẽ gặp tai bay vạ gió, tại sao chứ? Cậu luôn dõi theo tôi, đúng không?"

"Tưởng bở à, tôi đâu rảnh như vậy."

"Thế thì tại sao? Cậu giải thích xem nào."

"Vẫn cái thói ấy, đầu óc không lý giải được lại không chủ động tìm hiểu, lúc nào cũng chờ người khác cắt nghĩa với thuyết minh."

"Cậu vốn không hiểu tôi, đừng đánh giá với vẻ biết tuốt. Tôi cần làm rõ, vì cớ gì mọi chuyện lại thành ra thế này? Mai sau thì sao? Tôi không thể tư duy mạch lạc giữa một mớ hỗn độn."

"Động não đi. Đừng khăng khăng nói không thể có thể nữa! Cậu nghe đây, những kẻ đó đều là hạng người vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta, chúng thừa sức xử lý cậu dễ dàng như giẫm một con kiến. Nhớ cho kĩ vào!"

Shion cố thở đều trở lại, nhìn Nezumi chằm chằm. Những lời vừa rồi như sét đánh ngang tai.

Nhân quyền? Cậu cho rằng mình có thứ đó sao?

Điều tra viên của Cục Trị an đã nói như vậy, bằng vẻ mặt cực kì lạnh nhạt. Cũng tức là, họ có thể thủ tiêu cậu đơn giản như giẫm chết một con kiến.

"Xuống xe." Nezumi mở cửa. "Tiếp theo, chúng ta đi bộ."

Xe tải không người lái quay đầu, chậm rãi tiến ra phía đường cái. Nezumi chuyển sang chế độ thao tác tự động, để chiếc xe tự lái về văn phòng quản lý công viên, Ippo ngồi phía sau, trông như đang quyến luyến.

Nơi này là nhà máy xử lý rác thải kiêm sản xuất nhiên liệu rắn RDP. Lượng rác thu gom từ trung tâm thành phố sẽ được phân chia thành mấy loại: loại dùng để sản xuất RDF, loại chuyển giao cho các cơ sở tái chế khác và loại bắt buộc phải xử lý. 80% nguồn năng lượng dùng để phát điện tại No.6 là năng lượng mặt trời, ở Kronos, mỗi hộ gia đình đều dùng tấm kính năng lượng mặt trời và thiết bị tích trữ nhiệt hoàn thiện đi kèm. Nhưng ở Lost Town, thông thường đều sử dụng nhiên liệu RDF rẻ tiền. RDF là một loại nhiên liệu rắn, kích thước tương đương ngón cái của người trưởng thành, khi đốt có mùi hôi nhẹ. Quanh đây thoang thoảng mùi hôi đó.

(Refuse Derived Fuel: nhiên liệu rắn chất lượng cao từ phế thải. Khi đốt tạo nhiệt và dùng để phát điện)

"Hóa ra là vậy, nếu là chốt kiểm soát rác thải thì có thể dùng con chip của robot quét dọn để đi qua."

Còn robot chăm sóc bệnh nhân hay robot chăm sóc thú cưng thì không thể.

"Nezumi, cậu đã tính toán sẵn nên mới mang theo bọn robot đúng không?"

"Lại thắc mắc?"

Ở đằng trước, Nezumi khẽ nhún vai. Một con chuột nhắt màu xám đã chễm chệ ở đó, không biết bò lên tự lúc nào.

"Mang theo chúng thì khi chạy xe trong thành phố sẽ không bị nghi ngờ, đi về phía nhà máy xử lý rác thải ở phía Tây cũng không bị trạm gác chặn lại, rất thuận tiện. Tôi chỉ cáu vụ xe tải của văn phòng quản lý không thể chạy nhanh. May mà tên đó vòng qua nhà cậu, cho tôi thêm chút thời gian. Có điều..."

"Có điều?"

"Tôi rất muốn lái xe của Cục Trị an để đào tẩu. Mà thôi, trên đời làm gì có món hời như thế. Tiếp theo đây sẽ rất vất vả đó."

"Cái gì?"

Đột nhiên có tiếng nổ lớn. Shion quay đầu, nhìn thấy một làn khói trắng. Nezumi nhíu mày.

"Xe tải phát nổ ở chốt kiểm soát."

"Nghĩa là, con chip của Ippo đã bị đọc thông tin..."

"Đúng, chắc các chốt kiểm soát đều nhận được lệnh cho xe nổ rồi. Tôi để con robot kia ở lại hiện trường, bọn chúng sẽ dễ bề tra ra thông tin thôi."

Vậy là, cả Ippo và Sampo đều đã bị phá hủy.

Đột nhiên, tay Shion bị nắm chặt.

"Chẳng mấy chốc, bọn người kia sẽ biết chúng ta trốn đến đây. Phải chạy thôi, nhanh lên!"

Nezumi siết chặt đến mức tay Shion tê rần.

"Nezumi, đau quá."

"Đừng ồn nữa, cậu nghe đây, phải theo sát tôi."

"Tôi biết. Cậu buông tay ra đi, gãy xương đến nơi rồi ấy."

Nezumi tặc lưỡi, "Công tử bột yếu ớt, thật phiền phức."

"Tôi không phải là công tử bột, tôi đã khác với bốn năm trước rồi."

"Thật không? Nhìn bộ dạng cậu tôi lại thấy buồn bực, rốt cuộc cậu có biết là mình sẽ bị giết không?"

"Tôi biết."

"Đừng vờ vĩnh."

"Tôi không vờ vĩnh."

"Vậy biểu cảm vừa nãy của cậu là sao? Còn dư sức để tội nghiệp bọn robot? Đây không phải loại công tử bột không nhận thức được tình hình thì là gì!"

Nezumi bóp chặt tay hơn, nhưng Shion cắn răng chịu đựng. Bị nói đến mức này, làm sao cậu tỏ vẻ yếu đuối cho được.

Nezumi đột ngột buông tay.

"Không muốn chết thì theo tôi. Bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải theo sát tôi, biết chưa?"

Nezumi bắt đầu chạy. Nhà máy xử lý rác thải gần như vắng tanh, có vài camera theo dõi nhưng đều là kiểu cũ, không có tác dụng nhiều. Bởi chẳng ai muốn lẻn vào chỗ chứa rác thải làm gì, nên camera theo dõi có vẻ không cần thiết. Dù là vậy, Nezumi vẫn cẩn thận lựa góc chết của chúng để di chuyển.

Một chiếc máy xử lý hình phễu cực to đang làm việc. Rác thải và nguyên liệu không thể tái sử dụng đều được nghiền thành các mảnh nhỏ, sấy khô rồi đưa vào lò đốt. Nước thải theo đường ống từ chiếc máy này chảy ra ngoài, bên dưới là bồn chứa hình vuông. Nước trong đó dần dần chảy qua thiết bị tinh lọc. Thoạt nhìn giống dòng sông sau cơn mưa lớn, một dòng sông đục ngầu, không có sinh vật sống. Hai người họ theo cầu thang đi xuống, vừa đến gần đã thấy mùi hôi thối xộc vào mũi, dưới chân trơn nhẫy, bất cẩn một cái là trượt ngã. Nezumi dừng bước, chìa cho Shion một vật.

"Kính bơi?"

"Ừ, đây là kính bơi có trang bị cảm ứng hồng ngoại, chắc là nhìn được cả dưới đó." Nezumi chỉ vào dòng nước thải.

"Cả dưới đó?"

"Cậu thích lặn không?"

"Chúng ta phải lặn xuống kia à?"

"Đúng, phải lặn xuống kia."

Shion thử hít mạnh, mùi thối tràn ngập lồng ngực. Cậu lẳng lặng đeo kính bơi.

"Ồ, cậu cũng hiểu chuyện đấy, tôi còn tưởng cậu sẽ cự tuyệt rồi giãy đành đạch nữa chứ."

"Tôi không muốn chết, không muốn bị giẫm bẹp như một con kiến. Chỉ cần được sống, việc gì tôi cũng làm, kể cả lặn xuống chỗ nước thải này."

Nezumi nhìn Shion và mỉm cười, "Vậy theo tôi."

"Được."

Tiếng máy vận hành ngừng lại, đèn trần bật sáng, đầu có tiếng bước chân.

"Bọn chúng đuổi kịp rồi."

Nezumi dang hai tay nhìn dòng nước thải. Con chuột nhắt nhảy xuống trước.

"Nó chịu trách nhiệm dẫn đường. Cậu nghe đây, lặn từ từ, đừng phát ra tiếng động."

Shion làm theo. Cậu nhanh chóng hít một hơi thật sâu và nhảy xuống dòng nước thải, khuôn mặt mẹ hiện lên trong tâm trí.