← Quay lại trang sách

Chương 2

Ta là kẻ đã từng có tất thảy rồi mất hết. Giờ đã trở thành gã đàn ông vô vọng đến lời nói cũng chẳng thấy thanh âm. Mối ràng buộc cuối cùng của ta là em. Trong em, nỗi thống khổ tột cùng của ta đang rên siết. Trên mặt đất khô cằn của ta em nở bông hồng sau chót.

- Hai mươi bài thơ tình và một bài ca tuyệt vọng, Neruda

(Pablo Neruda (1904-1973) là bút danh của nhà thơ Neftali Ricardo Reyes y Basoalto người Chile, ông đoạt giải Nobel Văn học năm 1971. Tập thơ Hai mươi bài thơ tình và một bài thơ tuyệt vọng được xuất bản khi ông hai mươi tuổi, là tập thơ bán chạy nhất tại Chile)

Chị rất ghét người già. Trong tháp tuổi của No.6, số người dưới bốn mươi chiếm tỉ lệ áp đảo, đây là một thành phố trẻ. Cũng chính vì vậy, những người già lai vãng trên đường phố trở nên nổi bật.

Mình không muốn già đi.

Lại một bà già tóc bạc phơ, núng nính mỡ thừa, thêm một ông già gầy tong teo, da mặt nhăn nhúm, thực sự quá đủ rồi!

Chị là y tá trong Bệnh viện Trung ương Thành phố trực thuộc Cục Dịch tễ, hiện đang phụ trách phòng bệnh người cao tuổi. Cho nén, dù không muốn nhưng chị vẫn phải tiếp xúc với người già hàng ngày.

Tại sao mọi người đã trở thành như thế mà còn muốn sống tiếp nhỉ?

Chị vuốt ve mái tóc nâu đáng tự hào của minh.

Mình không thể chịu được khi tóc mình bạc trắng, mặt mình xuất hiện nếp nhăn hay đồi mồi, thà chết trước khi trở thành như thế còn hơn. Chị thật lòng nghĩ vậy.

Hệ thống điều dưỡng của No.6 rất hoàn thiện, những thành phố khác không thể nào sánh bằng. Khi người già đến độ tuổi nhất định, nếu nhận được thông báo của chính quyền thì bất kể địa vị xã hội, giới tính hay gia cảnh thế nào, họ đều có quyền vào ở trong "Ngôi nhà hoàng hôn".

"Ngôi nhà hoàng hôn" là cơ sở do chính quyền lập nên, nhằm đảm bảo cuộc sống những năm cuối đời của người già được no đủ và hạnh phúc. Nơi đó lắp & những trang thiết bị y tế tối tân hoàn thiện, thậm chí có thể xóa sạch mọi cảm xúc gây hại cho sức khỏe như đau đớn, phiền muộn, ảo não. Đối với người già mà nói, nơi đó giống như thiên đường vậy. "Ngôi nhà hoàng hôn" cũng trực thuộc chính quyền thành phố. Mỗi tuần đều có người già được đưa từ bệnh viện nơi chị làm việc đến "Ngôi nhà hoàng hôn". Chính quyền không công bố độ tuổi và điều kiện được đưa vào "Ngôi nhà hoàng hôn". Có những người già đã chết vì bệnh tật hoặc tai nạn trước khi được vào đó, dù chỉ là số ít nhưng không phải là không có. Chính vì vậy, khi được vào ở trong "Ngôi nhà hoàng hôn", những người già đều vui mừng ra mặt.

Bà già hôm qua vừa nhận thông báo sẽ được chuyển đến "Ngôi nhà hoàng hôn" cũng thế. Bà mắc căn bệnh nan y mà ngay cả nền y học tiên tiến của No.6 cũng không chữa trị nổi.

"Tốt quá, vậy là con sẽ được sống nốt quãng đời còn lại trong hạnh phúc. Cảm tạ lòng từ bi của Thượng đế và chính quyền."

Bà lão tôn thờ Thượng đế chắp tay trước ngực, vừa rời khỏi phòng vừa lẩm nhẩm tạ ơn.

Chị không biết "Ngôi nhà hoàng hôn" ở đâu, chính quyền không công khai địa chỉ. Đằng nào chị cũng chẳng thích thú gì một nơi như "Ngôi nhà hoàng hôn". Chị ghét người già. Nỗi chán ghét đó thực ra cũng đến từ nỗi sợ lão hóa. Chị trẻ trung xinh đẹp, chị muốn trẻ đẹp cả đời. Do tính chất công việc nên chị từng nhiều lần nghe nói đến các hạng mục nghiên cứu y học hiện nay, trong đó nghiên cứu về cấu tạo sự sống được quan tâm nhất, chính quyền đã dốc rất nhiều vốn vào việc nghiên cứu phân tử lão hóa.

Nếu việc nghiên cứu thuốc ngăn ngừa lão hóa có tiến triển, nếu có thể không già đi, mãi duy trì bộ dạng hiện tại thì tốt biết mấy! Hi vọng nghiên cứu sẽ nhanh chóng thành công.

Sắp đến ga rồi. Cách chỗ này hai trạm xe có một ngôi nhà nhỏ, cha mẹ đang chờ chị ở nhà. Hai ông bà vừa bước vào tuổi xế chiều, đều hay càm ràm, cáu bẳn lại sĩ diện. Cho đến bây giờ họ vẫn còn than vãn chuyện cô con gái duy nhất chẳng có phương diện nào được chính quyền thành phố công nhận là ưu tú nhất.

Chị không muốn già đi như thế. Chị đứng trước quầy kính ngắm nhìn mình.

Vì mới vừa xuống trạm nên trông hơi phờ phạc. Nhưng mình đẹp lắm. Tóc tai da dẻ đều tươi trẻ.

Chị định bụng mua sắm vài thứ rồi mới về nhà. Trong quầy kính trưng bày những chiếc đầm lộng lẫy, những đôi giày cao cấp, những chiếc quần chất lượng tốt. Trong thành phố này muốn mua thứ gì cũng có, dĩ nhiên đang nói về những thứ mình đủ tiền mua. Ngoại trừ một bộ phận người sống chật vật ở Lost Town, cư dân thành phố chỉ cần không ham hố những món hàng cao cấp nhất thì vẫn mua được phần lớn vật phẩm, bất kể là quần áo, thức ăn, hay nơi ở. Tuy cuộc sống khá giả như vậy còn kém cư dân ở Kronos, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với người ở Lost Town.

Chị thỏa mãn với điều kiện của bản thân. Trẻ tuổi, xinh đẹp lại khá giả, chị muốn hưởng thụ cuộc sống nhiều hơn nữa. Chị dừng chân, ngắm nghía một đôi giày trong quầy kính, đó là đôi giày búp bê màu hồng nhạt. Mới chớm đông thôi mà cửa hàng đã bắt đầu trưng bày quần áo mùa xuân rồi. Đôi giày màu hồng nhạt cứ như đang phát sáng, cám dỗ giục giã chị phải nhanh tay hơn bất kì ai. Tiến về phía trước, mau tiến về phía trước.

Tuần sau là Lễ Thánh, ngày kỉ niệm thành lập thành phố. Khắp nơi sẽ tưng bừng tổ chức tiệc tùng và các hoạt động ăn mừng. Chị cũng dự định sẽ tham dự hai buổi tiệc.

Vậy mua đôi giày này đi, đầm cũng chọn màu hồng để phối với đôi giày. Nhất định sẽ hợp với mình lắm.

Nụ cười hài lòng còn chưa tắt trên môi, chị bỗng thấy choáng váng. Sau cơn choáng nhẹ, đằng gáy nóng ran lên.

Chuyện gì vậy? Mệt quá. Cơ thể nặng trĩu. Chân bủn rủn. Buồn nôn quá.

Phải tìm nơi nào đó nghỉ ngơi mới được.

Chị men theo lối đi giữa hai cửa hàng. Qua khỏi chỗ này chắc sẽ có trạm y tế. Chỉ cần đi đến đó...

Cổ mình nóng quá, dưới lớp da hình như có gì đó đang ngọ nguậy. Toàn thân khó chịu, cứ như đang khô héo dần, cảm giác rất lạ.

Đây là... sao vậy...?

Chị loạng choạng rồi té ngã. Túi xách bật tung, đồ vật bên trong lăn lóc trên mặt đường. Nhìn thấy cánh tay mình khi toan vươn ra nhặt lại đồ đạc, chị thét lên thảm thiết.

Trên tay hiện lên nhiều nốt ban đen, hệt như nốt đồi mồi của người già. Làn da tối sậm đi trông thấy, bắt đầu nứt nẻ.

Không thế nào! Chuyện gì... thế này?

Chị lấy gương ra soi, lại rú lên lần nữa. Thế nhưng lần này giọng chị khàn đặc, gần như không phát ra âm thanh.

Mặt... mặt của mình...

Chị chỉ biết bàng hoàng nhìn khuôn mặt mới vừa nãy còn tươi trẻ xinh đẹp giờ đã thay đổi một cách chóng vánh. Nếp nhăn xuất hiện, đồi mồi nổi lên, tóc rụng.

Bên dưới cổ có cái gì đó đang nhúc nhích, trong cơ thể mình có sinh vật lạ.

Chị rơi vào khủng hoảng. Chị hiểu rằng cơ thể mình sắp bị một vật kí sinh chiếm đoạt.

Không, cứu với. Mẹ ơi, cha ơi, cứu con.

Trước mắt chị hiện lên gương mặt của cha mẹ.

Mẹ ơi, cha ơi...

Chị với tay cầu cứu trong vô vọng, và rồi chị ngất lịm đi.

Karan ngồi trên băng ghế dài, chẳng nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình thở dài trong hôm nay.

Than thở là vô ích. Cho dù có khóc lóc, la hét cũng chẳng thay đổi được gì. Vậy thì ít ra phải mạnh mẽ lên một chút. Ngẩng cao đầu ưỡn ngực lên, sống tiếp một cách quang minh lỗi lạc.

Mới vừa nghĩ thế Karan đã lại thở dài.

Mình chẳng làm được gì cả, hoàn toàn bất lực trước mọi việc...

Karan mở lòng bàn tay đặt trên đầu gối ra. Ánh nắng dìu dịu của mùa đông rơi vào lòng bàn tay trắng trẻo. Bà lại muốn thở dài rồi.

Tiệm bánh mì Karan mở tại một góc phố Lost Town hôm nay nghỉ bán, bà đã đi loanh quanh hết nửa ngày. Vốn định đến thăm nhà của hai bà cháu Safu nên Karan đi về phía Kronos.

Người dân No.6 chỉ cần có một phương diện nào đó được chính quyền liệt vào hàng ưu tú bậc nhất thì bất kể giới tính, tuổi tác, xuất thân, họ và các thành viên trong gia đình sẽ được đến sống tại Kronos. Chính quyền sẽ sắp xếp cho họ một căn nhà phù hợp nhất, cùng môi trường tốt nhất để phát triển năng lực của mình.

Trong đợt kiểm tra sức khỏe năm hai tuổi, con trai Shion của Karan được xác nhận có chỉ số thông minh thuộc hàng cao nhất, vì vậy Karan cũng được đến Kronos sinh sống, có căn hộ tiện nghi và được đảm bảo cả đời. Con trai là nhân tài được chọn lọc, một ngày nho đỏ sẽ trở thành cán bộ nòng cốt của No.6. Nhờ con trai mà Karan cũng được người người ngưỡng mộ.

Mọi người ngưỡng mộ cuộc sống tiện nghi, không cần lo nghĩ cho ngày mai, chẳng hề dính dáng tới đói khát và bạo lực, một cuộc sống mà môi trường trong nhà, an toàn, vệ sinh và tình trạng sức khỏe đều được quản lý.

Karan chậm rãi siết các ngón tay lại. Lúc còn ở Kronos, da ngón tay mềm mại và mịn màng, thế nhưng sau khi chuyển xuống Lost Town, vì lý do công việc nên da dẻ bắt đầu trở nên sần sùi, khô ráp, có khi còn tứa máu.

Cho dù như vậy, trước khi mất Shion, mình còn hạnh phúc hơn lúc ở Kronos, hạnh phúc hơn trăm nghìn lần.

Karan không thể thích nghi với cuộc sống mà mọi thứ đều bị quản lý, kiểm tra. Dần dà bà thấy lo sợ, chẳng biết tinh thần mình có chịu nổi cảnh sống quản thúc này không. Cho nên, khi Shion làm trái lệnh cấm, chứa chấp tội phạm đào tẩu, Karan không hề kinh ngạc, cũng chẳng than trách, ngược lại cảm thấy được giải thoát, thậm chí vui mừng.

Tất nhiên, Karan hiểu rõ việc đó khiến hai mẹ con bị đuổi khỏi Kronos, bị tước hết mọi đặc quyền đặc lợi.

Đồng thời, tương lai hứa hẹn xán lạn dành cho nhân tài tinh hoa của Shion cũng tan thành mây khói. Mặc dù vậy, Karan vẫn thấy hân hoan.

Karan không trách mắng, mà còn muốn khen ngợi hành động ngốc nghếch của đứa con trai thông minh lanh lợi. Shion đã từ bỏ cuộc sống ổn định ở Kronos không chút do dự, quyết định bảo vệ một người lẩn trốn trong phòng mình vào đêm mưa gió bão bùng. Một việc làm ngu xuẩn. Nhưng không hề sai lầm. Shion cũng chẳng thấy tiếp tục sống ở Kronos có ý nghĩa gì, vì thế có thể buông bỏ một cách dễ dàng. Từ bỏ những thứ không còn ý nghĩa, chuyện đó hoàn toàn đúng đắn.

"Mẹ ơi, con xin lỗi."

Buổi tối đầu tiên khi dọn xuống Lost Town, Shion khi ấy mười hai tuổi đã cúi đầu buồn bã xin lỗi mẹ.

"Xin lỗi? Tại sao?"

"Vì mẹ... sau này phải làm lụng vất vả."

Shion đã che giấu và giúp đỡ tội phạm VC trốn thoát. Chính quyền suy xét đến tuổi tác của Shion nên chỉ đuổi hai mẹ con ra khỏi Kronos, đồng thời cấm họ sinh sống ở bất cứ nơi nào khác ngoài Lost Town, khu dân cư nghèo nàn nhất thành phố. Chỉ trong một đêm, hai mẹ con rơi từ thiên đường xuống địa ngục, còn phải nghĩ xem ngày mai có gì để ăn không.

"Con xin lỗi."

Chiếc cằm gầy nhỏ trên khuôn mặt non nớt run lên. Karan dang tay ôm lấy đôi vai của con.

"Con trai ngốc, không cần xin lỗi người lớn vì mấy chuyện thế này."

"Nhưng mà..."

"Con là người giám hộ của mẹ đấy à? Ngược rồi đấy nhé. Mẹ mạnh mẽ hơn con tưởng nhiều. Chắc con không biết đâu nhỉ?"

"Vâng."

"Hãy chờ đó, mẹ sẽ cho con biết mẹ mạnh mẽ cỡ nào, đừng giật mình đấy."

Shion bật cười trong lòng mẹ.

Đã bao năm không ôm con vào lòng thế này rồi?

Lúc bấy giờ, trong căn phòng từng là kho chứa vật liệu xây dựng vừa tăm tối vừa ẩm thấp, Karan không thấy tuyệt vọng, cũng chẳng bi thương, chỉ có niềm vui khi được ôm con trai vào lòng. Cảm giác thỏa mãn này, chỉ người làm mẹ mới hiểu.

"Người đó thế nào hả con?"

"Gì ạ?"

"Người mà con che giấu ấy. Cậu ta là người như thế nào? Mẹ hơi tò mò, nhưng có lẽ con không muốn kể với mẹ đâu nhỉ?"

Shion vội lùi ra khỏi vòng tay mẹ. Cậu cắn chặt môi dưới, mặt ửng đỏ, khiến Karan phải bật cười.

"Con đi ngủ đây ạ."

Vẫn giữ nguyên vẻ mặt, Shion hấp tấp chạy vào phòng trong. Karan mỉm cười cho đến khi cánh cửa khó đóng mở đó sập lại.

Rốt cuộc là đứa trẻ như thế nào nhỉ? Người khiến Shion từ bỏ Kronos, là đứa trẻ như thế nào? Điểm gì ở cậu ta đã hấp dẫn con mình? Cậu ta có sức hút gì?

Mặc dù mình muốn biết, nhưng chắc Shion sẽ không nói đâu. Trong quá trình trưởng thành, mọi đứa trẻ sẽ học cách giấu kín suy nghĩ, đều muốn ôm ấp riêng một bí mật cho mình. Đứa trẻ nào rồi cũng sẽ trở thành người lớn. Có lẽ mình không thể ôm con một cách tự nhiên như ban nãy nữa.

Chim non đủ lông đủ cánh sẽ rời khỏi tổ. Một ngày kia, Shion sẽ rời xa mình.

Karan sớm đã chuẩn bị tinh thần.

Đối với một người mẹ, nhìn thấy con mình cất cánh bay cao có lẽ cũng là một niềm hạnh phúc. Cho nên, bắt đầu từ ngày mai phải cố gắng làm việc thôi.

Như đã quyết tâm, trong vòng bốn năm ở Lost Town, Karan dốc sức làm lụng. Bắt đầu từ việc đem bánh mì nướng xong đi rao bán khắp nơi, rồi sửa sang một góc chỗ ở để mở tiệm, từ từ tăng thêm nhiều loại bánh. Những chiếc bánh mì và bánh ngọt giá phải chăng lại ngon miệng nên rất được ưa chuộng tại Lost Town, một nơi vốn hiếm hoi mặt hàng xa xỉ. Tiệm bánh làm ăn ngày càng khấm khá, đủ để lo liệu cuộc sống của hai mẹ con.

Bọn trẻ cầm tiền lẻ chạy hụt hơi tới mua bánh muffin, người công nhân lớn tuổi đến mua bánh kem làm quà cho cháu, cũng có những khách vì muốn mua được bánh mì mới ra lò mà đến từ sáng sớm.

Không phải ba hoa hay tự an ủi, Karan thực sự hài lòng với cuộc sống ở Lost Town, chẳng mảy may quyến luyến Kronos. Ở nơi này phải làm việc, kiếm ăn hằng ngày, mọi thứ trong cuộc sống đều do chính mình tạo ra, Karan không cầu mong gì hơn thế.

Karan thực sự cảm thấy mình rất hạnh phúc. Cho đến ngày hôm đó...

Shion đột nhiên biến mất.

Buổi sáng cùng ngày, cậu đến văn phòng quản lý công viên làm việc rồi một đi không trở lại. Đó không phải cuộc chia ly mà một người mẹ có thể chấp nhận được. Nó đột ngột và tàn nhẫn. Karan bỗng nhận ra, muốn nhìn thấy con mình cất cánh bay cao là một mơ ước ngây thơ đến nhường nào.

Shion bị bắt với tội danh nghiêm trọng và bị đưa vào Trại Cải tạo. Khi nhân viên Cục Trị an báo tin cho Karan, bà mới hiểu thế nào là tuyệt vọng. Bà bị cuốn vào màn đêm tăm tối, bóng đêm dần gặm nhấm cơ thể, làm tê liệt chân tay. Khi ấy, Karan thấy cái chết thật hấp dẫn.

Nezumi đã mang đến hi vọng sống cho Karan. Nezumi cho bà biết Shion còn sống và đang ở West Block. Khi cầm mẩu thư của con trai trong tay, Karan thấy nó đang tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm tuyệt vọng.

Mẹ, con xin lỗi. Con vẫn còn sống.

Chỉ vỏn vẹn vài chữ viết vội vã đã thắp sáng cả bóng tối, trở thành lời động viên giúp Karan mạnh mẽ sống tiếp.

Karan tiếp tục mở cửa tiệm, nướng những mẻ bánh thơm lừng. Trước khi Shion quay về, dù đau đớn cỡ nào cũng phải cắn răng chờ đợi ở đây. Chính Nezumi đã mang đến sức mạnh đó. Tuy đôi khi vẫn bồn chồn tới mức muốn hét toáng lên, nhưng cuộc sống của Karan cũng từ từ ổn định lại. Chính lúc này, Safu xuất hiện.

Safu cũng giống, như Shion, là nhân tài được xác nhận có chỉ số thông minh thuộc hàng cao nhất. Đôi mắt cô bé sáng ngời, luôn nhìn thẳng về phía trước nên để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác. Safu tuy không giỏi ăn nói nhưng có ý chí mạnh mẽ. Cô bé tâm sự với Karan về tình cảm dành cho Shion, và kiên quyết muốn đến West Block.

"Cháu không quan tâm, cho dù không thể quay trở về, cháu cũng không hối hận. Nếu Shion đang ở West Block, cháu cũng đến West Block."

"Cháu muốn gặp cậu ấy, rất muốn gặp cậu ấy."

"Cháu... yêu cậu ấy. Thật lòng, lúc nào cháu cũng yêu cậu ấy."

Những lời Safu nói trong cơn nghẹn ngào nghe thật ngây thơ và ấu trĩ, nhưng lại khiến Karan cảm động vô cùng. Chỉ có điều dù cảm động cách mấy đi chăng nữa, bà cũng không thể để Safu đến West Block. Là mẹ của Shion, là một người lớn, bà nhất định phải ngăn cản Safu.

Thế nhưng, khi chạy theo Safu, Karan lại nhìn thấy cảnh tượng cô bé bị nhân viên Cục Trị an bắt đi, tính đến nay đã ba ngày rồi.

"Safu..."

Lực bất tòng tâm, Karan lại thở dài. Hoàn toàn không biết phải làm gì. Bà chỉ làm được một việc duy nhất là đưa một mảnh giấy báo tin cho con chuột liên lạc.

Nezumi sẽ cứu Safu như từng cứu Shion chứ? Nhưng một khi bị đưa vào Trại Cải tạo thì khó lòng giải thoát được. Nếu như Shion biết chuyện này rồi chạy tới Trại Cải tạo cứu Safu, nói không chừng thằng bé sẽ bị giết. Có lẽ mình đã quá nông nổi... Nezumi không thể nào mạo hiểm đi cứu Safu, một người chẳng can hệ gì với mình...

Trăm mối nghìn mối rối như tơ vò, tay bà run lên bần bật.

Ba ngày nay, Karan ăn không ngon ngủ không yên, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ. Thế nhưng bà vẫn tìm đường đến nơi ở cũ của Safu.

Khu dân cư cao cấp Kronos yên tĩnh và rợp bóng cây xanh, có hệ thống an ninh chặt chẽ, bệnh viện, khu giải trí, mua sắm... tất cả cơ sở hạ tầng đều hoàn thiện, cư dân chỉ cần có một chiếc thẻ ID là có thể tự do sử dụng mọi dịch vụ trong thành phố. Nằm trong thành phố Thánh No.6, Kronos là một nơi đặc biệt, là môi trường sống tuyệt vời nhất mà con người có thể tưởng tượng ra. Vài năm trước, Karan cũng là cư dân ở đấy, nhưng giờ bà không được phép bén mảng tới Kronos nữa. Ban nãy bà vừa đặt chân lên con đường lát đá dẫn thẳng tới Kronos, cánh cửa của trạm kiểm soát đã tự động đóng sầm lại.

"Thành thật xin lỗi. Vì lý do an ninh, nghiêm cấm mọi thành phần không phải cư dân Kronos ra vào nơi này. Xin hãy tuân thủ quy định. Những ai vượt qua trạm kiểm soát này mà không có giấy phép ra vào khu dân cư đặc biệt do chính quyền cấp phát sẽ bị trừng phạt hoặc trục xuất, căn cứ theo điều thứ 203 trang 42 của Bộ Luật thành phố. Xin nhắc lại, vi lý do an ninh..."

Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên. Chiếc camera gắn phía trên trạm kiểm soát màu trắng đang ghi lại bóng dáng thẫn thờ của Karan. Nếu tiếp tục đứng yên tại chỗ, giọng nói dịu dàng kia sẽ biến thành tiếng báo động, người của Cục Trị an cũng sẽ ập tới ngay. Karan đành nghiến răng, quay lưng về lại đường cũ.

Giờ đây, Karan đang ngồi tại một góc công viên rừng cây, trên băng ghế dài dưới một gốc cây to đã trụi lá. Bà ngồi đó ngẩn ngơ nhìn vào bàn tay mình.

"Shion... Safu..."

Sao mình lại vô dụng như vậy? Đã mấy chục tuổi rồi, thật không xứng làm mẹ, không xứng là người lớn, chẳng cứu giúp nổi hai đứa trẻ đang gặp nguy khốn. Mình sống ngần này tuổi để làm gì chứ...

Karan ngẩng đầu lên. Có một cảm xúc khác ngoài nỗi bất an nôn nóng xẹt qua tâm trí bà. Trong những năm tháng No.6 trở thành đô thị độc lập và từng bước phát triển, Karan đều có mặt với tư cách cư dân nội thành. Sáu thành phố lý tưởng trên thế giới được xây dựng trên cơ sở rút kinh nghiệm từ vô số sai lầm của loài người. Ở đó có môi trường sinh sống không chiến tranh, nạn đói, được hưởng hòa bình và tự do. Loài người từ khi sinh ra cho đến lúc chết đi có thể sống cuộc sống hạnh phúc và bình yên... Vốn dĩ phải như thế. Dù chưa từng suy nghĩ sâu xa về vấn đề này nhưng Karan tin chắc rằng xung quanh cũng chẳng ai nghi ngờ gì. Mọi người đều cho rằng chỉ cần ở trong No.6 thì sẽ được đảm bảo một cuộc đời sung túc.

Nên nghĩ như thế... Như thế... Bị áp đặt suy nghĩ như thế.

Karan siết ehặt tay, răng cắn mạnh vào môi.

Tất cả đều là giả dối. Mọi thứ đều là ảo ảnh cả.

Karan rên rỉ trong câm lặng. Mặc dù đã vào đông nhưng bà vẫn toát mồ hôi.

Vì thẻ lD được phân chia đẳng cấp nghiêm ngặt, nên không thể tự do đi lại trong thành phố. Họ bắt con người ta nhưng lại không cho phép kháng nghị, thậm chí không thể biết được tình hình của cư dân bị bắt đi. Thế thì tự do ở chỗ nào? Cuộc sống ổn định, an ninh và sung túc ở đâu ra? Chẳng nơi nào có thứ đó cả.

Nếu thực sự như vậy, chúng ta rốt cuộc đã làm gì trong quá khứ? Tại sao lại tạo ra thành phố như thế này? Chúng ta... chúng ta đã sai lầm ở đâu rồi?

"Cháu ơi..."

Bỗng nghe có người gọi, Karan giật mình, tỉnh táo lại.

"Xin lỗi, bác làm cháu giật mình à?"

Một bà lão lạ mặt đội chiếc mũ nhỏ màu xanh nhạt đang mỉm cười đứng trước mặt Karan.

"À, không có. Xin lỗi, cháu đang mải nghĩ... có chuyện gì không ạ?"

"Bác ngồi cạnh cháu được không?"

"Vâng, mời bác ngồi."

Bà lão mỉm cười, ngồi xuống cạnh Karan, "Thời tiết hôm nay, rất đẹp, rất dễ chịu."

"Vâng ạ..."

Làm gì còn lòng dạ nào quan tâm tới thời tiết. Mấy ngày nay sắc trời, tiếng gió thoảng, cây cối thay đổi như thế nào Karan cũng không màng đến.

"Bác bỗng dưng bắt chuyện, chắc cháu thấy bất lịch sự lắm phải không?"

"Không phải đâu ạ, cháu chỉ giật mình thôi, vì cháu đang suy nghĩ vài chuyện, cho nên không để ý."

Bà lão đẩy gọng kính mắt tròn, nét mặt nghiêm lại, "Bác gọi cháu là vì thế này."

"Dạ?"

Bà lão chìa bàn tay đeo nhẫn bạc ra nắm lấy Karan, "Mong cháu đừng trách, bác biết mình nhiều chuyện nhưng trông cháu có vẻ nặng trĩu tâm sự, bác không thể bỏ mặc cháu được."

Tay người phụ nữ nằm gọn trong tay bà lão. Karan ậm ừ rồi hỏi.

"Cho nên bác ghé vào bắt chuyện với cháu ư?"

"Đúng thế. Một buổi chiều thời tiết lý tưởng và dễ chịu thế này lại có người mặt ủ mày chau ngồi một mình cúi đầu than thở, bác không kìm lòng được, phải đến gần xem thử." Bàn tay bà lão vẫn còn rất khỏe, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay Karan. "Còn trẻ đẹp như cháu sao lại có nét mặt như thế? Có phải cháu gặp chuyện gì buồn không?''

Ánh mắt sau cặp kính thật hiền từ và dịu dàng. Trên đầu hai người, cây dẻ gai nhẹ nhàng đu đưa trong gió.

"Cảm ơn bác, cháu chỉ hơi buồn phiền..."

"Bác hiểu, bác cũng từng khổ sở vì có nỗi buồn phiền."

Bà lão dù đã có tuổi nhưng gương mặt hãy còn lưu lại đường nét thời xuân sắc. Karan bỗng thấy tim đập thình thịch.

Ngoài mình ra còn có người khác thấy buồn phiền ư? Có người khác thấy đau khổ ư? Có người khác nhận thấy thành phố này mâu thuẫn ư?

"Một chuyện thật đau lòng, từ mấy chục năm trước rồi, con trai của bác chết vì bệnh."

"Ôi, cậu nhà mất vì bệnh ạ?"

"Đúng vậy, khi đó con trai bác mới ba tuổi. Còn nhớ khi con mất, bác nhìn thấy chiếc quan tài bé xíu mà không cầm được nước mắt. Nỗi lòng của một người mẹ mất con, cháu có hiểu được không?"

Khó khăn lắm Karan mới ngăn mình khỏi gật đầu.

Shion vẫn còn sống, mình chưa bị mất con.

"Cháu không hiểu được nỗi lòng của bác, nhưng chắc bác đã đau đớn lắm?"

"Dĩ nhiên rồi, không thể nào diễn tả bằng lời. Lắm khi bác thấy thà chết đi còn sung sướng hơn. Nhưng hiện giờ bác lại thấy may mắn vì mình còn sống. Bác có con cháu quây quần, sống trong một thành phố hoàn hảo thế này, quả thật đã rất hạnh phúc rồi." Bà lão mỉm cười, đảo mắt nhìn xung quanh. "Bác rất muốn đứa con đã mất của mình cũng được hưởng thụ cuộc sống ở đây. Không, nếu năm xưa có trình độ chữa trị như No.6, chắc con bác đã không chết."

Karan lặng lẽ rút tay lại. Bà lão nhìn vào khoảng không, tiếp tục nói, khóe miệng vẫn mang nụ cười.

"Chốn này đúng là vườn địa đàng. Bác thường bảo với các cháu mình rằng, các cháu phải thấy may mắn vì được sinh sống ở đây. Chúng cũng hiểu điều bác muốn nói. Lúc bấy giờ, bác kể chuyện ở West Block cho chúng nghe."

"West Block?" Tim Karan đập mạnh hơn nữa, nhưng lần này hoàn toàn khác với ban nãy.

"Đúng vậy. West Block. Cháu biết đó là một nơi như thế nào không?"

Karan nhoài người ra.

Mình muốn biết. Shion đang ở đó. Mình rất muốn biết West Block là một nơi như thế nào.

"Cháu không biết. Bác kể cho cháu nghe với."

Bà lão nhíu mày, lắc đầu, "Bác cũng không rõ lắm, chỉ là cháu họ của bác làm việc ở văn phòng quản lý xuất nhập nên thi thoảng nó có nhắc qua với bác. Nghe nói West Block là một nơi rất tồi tệ."

Karan cố nén cơn sốt ruột, chỉ giả vờ ậm ừ, mặc dù rất muốn giục bà lão kể tiếp.

"Vệ sinh không đảm bảo, bọn trẻ con toàn phải uống nước bẩn."

"Uống nước bẩn..."

"Đúng vậy, thê thảm lắm phải không? Thật tội nghiệp, chỉ nghe thôi bác đã thấy xót xa. So với West Block, lũ trẻ ở đây thật hạnh phúc, phải không cháu?"

"Hơ? À... à phải, nhưng..."

"Chính vì như thế, nghe nói ở West Block tội phạm như rươi, an ninh tệ hại, lại thường phát dịch truyền nhiễm mà dân nội thành No.6 không tài nào tưởng tượng được. Dân khu đó đều là những người vô học, tàn bạo, đa số có thể giết người vì tiền. Nghe nói dạo trước có một nhóm đàn ông hung hăng muốn xông vào văn phòng quản lý. Dĩ nhiên, hệ thống an ninh của văn phòng chặt chẽ không có lỗ hổng nên bọn người đó chưa vào tới nơi đã bị tóm hết rồi. Thật kinh khủng."

Bà lão rùng mình, vòng tay tự ôm lấy hai vai.

"Cháu họ bác kể môi trường sống ở đó như địa ngục vậy, vừa rách nát vừa tồi tàn, hoàn toàn khác với chỗ này. Không riêng gì lũ trẻ, ngay cả chúng ta cũng phải biết ơn khi được sống tại No.6. Bác thường dạy lũ cháu nhỏ rằng so với người ở West Block, các cháu quả thật đã rất hạnh phúc rồi."

West Block, nơi vừa rách nát vừa tồi tàn.

Karan nhắm nghiền mắt lại, trong đầu hiện lên dòng chữ mà Shion viết. Chỉ là một dòng chữ viết vội với thói quen viết nghiêng sang bên phải.

Mẹ, con xin lỗi. Con vẫn còn sống.

Con chữ hoạt bát, nét chữ tươi trẻ tràn trề sinh lực Con trai mình đang ở West Block, vẫn đầy sức sống. Hiện tại, ngay lúc này đây, con mình vẫn đang sống.

"Cháu sao vậy?"

Nghe tiếng bà lão, Karan mở mắt ra.

"Không khỏe à? Có cần bác gọi đến bệnh viện giúp cháu không?"

Karan chậm rãi lác đầu.

"Cháu không nghĩ thế."

"Hả? Gì cơ?"

"Cháu không cho rằng West Block là nơi vừa rách nát vừa tồi tàn."

"Cháu đang nói gì..."

"Vả lại..."

Cháu cũng không cho rằng thành phố này là vườn địa đàng.

Karan đang định nói thế thì thấy không gian khuấy động. Là tiếng lông vũ lạch phạch, rồi một thứ màu đen đáp xuống. Bà lão kêu khẽ, "Trời ơi, quạ!"

Một con quạ lông đen tuyền đậu bên cạnh chân Karan.

"Ghê quá. Công viên rừng cây lại có quạ ư?" Bà lão cau mày.

"Nơi đây bảo tồn môi trường thiên nhiên, dù số lượng không nhiều nhưng đúng là có quạ."

Con quạ nhẹ nhàng bay lên. Vốn tưởng nó sẽ cứ thế bay đi, nào ngờ nó vỗ vỗ đôi cánh rồi lại sà xuống, đậu trên vai một người.

Lần này đến lượt Karan thảng thốt, không hề nhận ra lại có một người đang đứng gần đến vậy. Trong lúc trò chuyện cùng bà lão, có người già dắt chó đi dạo, có cô bé nhặt những chiếc lá xỉn màu, cả vài cô cậu trông như học sinh đi ngang qua trước mặt, nhưng người đàn ông với con quạ trên vai này thì chưa từng xuất hiện. Người đó đến gần từ bao giờ? Đã có mặt ở đây từ lúc nào nhỉ? Karan bỗng thấy run sợ.

Đó là một người đàn ông cao gầy, mặc áo khoác màu cà phê nhạt và chiếc quần dài cùng tông. Tóc có vẻ dày, nhưng bạc khá nhiều, râu mép dưới mũi cũng lấm tấm bạc. Ngoài chuyện có một con quạ đậu trên vai ra thì trông chẳng khác gì một người đàn ông trung niên bình thường.

Karan chưa từng gặp người này. Thế nhưng ông ta lại nở nụ cười, dang hai tay hướng về phía Karan, gọi tên bà.

"Karan, anh nhớ em lắm."

"?"

Karan còn chưa kịp trả lối, ông ta đã nắm lấy tay và kéo bà về phía mình. Cánh tay dài của ông ta ôm chầm lấy Karan, khiến bà không tài nào thở nổi.

"Tha thứ cho anh nhé, là lỗi của anh, anh sẽ không để em phải buồn lòng nữa, anh đảm bảo, cả đời này anh chỉ yêu mình em thôi."

"Chờ... chờ đã... Anh muốn làm gì?"

"Sau khi em bỏ đi anh mới hiểu được mình yêu em nhiều biết bao. Cầu xin em, cho anh cơ hội lần nữa đi, Karan!"

Người này bị điên rồi.

Ban đầu Karan nghĩ ông ta là một kẻ điên, nhưng người điên không thể nào xuất hiện trong thành phố. Lúc này bà mới chú ý đến nhịp tim của ông ta. Vì hai người áp sát nhau nên Karan cảm nhận được tìm ông đang đập rất đều đặn.

Người này không bị điên, cũng không quá khích, ngược lại đang rất bình tĩnh nối ra những lời thoại sến súa chỉ có trong mấy bộ phim cũ rích.

"Anh đừng đùa nữa, đủ rồi đó!"

Karan dùng hai tay đẩy ông ta ra.

"Mấy lời có cánh của anh, tôi nghe đã quá đủ! Chúng ta chia tay rồi, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

"Karan, anh yêu em, anh yêu em thật lòng mà."

Con quạ trên vai ông ta kêu lên, nghe cứ như đang chế giễu chủ mình là tên ngốc. Ông ta ho khan mấy tiếng rồi cúi chào bà lão đang há hốc mồm nhìn họ.

"Cháu xin lỗi, để bác phải chê cười."

"Không... không có, ơ... hai cháu..."

"Chúng cháu là một cặp. Tại cháu ngu xuẩn, tổn thương cô ấy... Cháu muốn xin lỗi và hàn gắn với cô ấy."

"Thế à? Thế thì tốt..."

"Chúng cháu có chuyện quan trọng cần bàn bạc với nhau, xin phép đi trước ạ."

Ông ta nắm lấy cánh tay Karan, lôi bà đi theo. Con quạ lại kêu lên. Suốt quãng đường từ băng ghế tới đằng sau văn phòng quản lý công viên, nơi làm việc cũ của Shion, rồi ra khỏi công viên, ông ta chỉ lẳng lặng bước đi. Karan bị dắt tay kéo đi cũng chẳng nói một lời.

Có một chiếc xe ô tô màu trắng đang đậu bên đường, là loại xe đời cũ rất hiếm gặp trong thành phố. Ông ta mở cửa xe, nói bằng giọng quả quyết:

"Lên xe đi."

"Không, không cần đâu."

"Lên xe, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Con quạ đập cánh, bay từ trên vai ông ta vào băng ghế sau. Nó nhìn Karan, gục gặc cái đầu, dường như đang nói "lên xe đi".

"Con chim thông minh quá."

"Thông minh đến nỗi tôi đau cả đầu."

Giọng điệu ông ta nghe rất nghiêm túc, như thế thực sự cảm thấy đau đầu. Con quạ kêu lên tiếng "quạ quạ", nghe như đang chế nhạo. Thấy thú vị, Karan bật cười, rồi chợt nhận ra đã nhiều ngày qua mình thậm chí chẳng hề nhếch môi. Bà nhìn con quạ, đoạn ngồi vào ghế phụ lái.

Chiếc xe chạy bằng xăng và điện nổ máy rồi lăn bánh. Vừa ra đường cái, người đàn ông đã khởi động chế độ lái tự động rồi thả tay khỏi vô lăng.

"Cô biết không? Đầu năm sau sẽ ban bố điều luật mới, nghiêm cấm sử dụng xăng, tới lúc đó chiếc xe này sẽ vứt xó."

"Nghe nói các nguồn nhiên liệu hóa thạch ngoài than ra gần như đều cạn kiệt cả rồi, phải dùng các nguồn năng lượng khác thay cho dầu mỏ, cũng dễ hiểu thôi."

"Cô nghe ai nói thế?"

"Ai ư? Đây là chính sách sử dụng nguồn năng lượng của thành phố, hồi trước từng công bố rồi mà?"

"Ờ. Chính quyền đương nhiệm từng công bố điều đó, giống hệt với chính sách trong bài diễn thuyết của Thị trưởng." Ông ta nhếch môi, nở một nụ cười mai mỉa. "Chẳng ai nghi ngờ, cứ thế đón nhận và gật đầu tán thành vô điều kiện mọi thông báo của các nhà chức trách. Thật tình, cư dân thành phố này từ trên xuống dưới chỉ biết ngây thơ phục tùng, không biết nghi ngờ chính quyền. Không, là lười động não thì đúng hơn. Nghi ngờ thật tốn công sức, cứ gật đầu 'đúng, đúng' cho nhẹ người."

Karan liếc nhìn ông ta.

Thế anh có nghi ngờ không? Anh sẽ thay thế cái gật đầu phục tùng bằng sự nghi ngờ ư?

Karan cố bắt bản thân không được hỏi. Với một người lạ không rõ lai lịch, tốt hơn hết là đừng phát ngôn tuỳ tiện, phải cẩn thận như loài động vật ăn cỏ nhỏ bé nhất nhất mới được.

Karan ngồi lại ngay ngắn, tìm cách chuyển chủ đề, "Tôi có thể đặt câu hỏi không?"

"Cứ tự nhiên."

"Anh là ai? Tại sao biết tên tôi? Sao lại bày trò tỏ tình đó rồi kéo tôi lên xe?"

"Có gì kì cục đâu, tôi thấy ấn tượng lắm mà. Cô cũng phối hợp rất ăn ý, không phải sao? Có thể đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất được rồi đấy."

"Cảm ơn. Từng tuổi này rồi còn được diễn vai nữ chính của phim tình cảm lãng mạn, tôi đúng là vinh hạnh quá."

"Không không. Cô còn trẻ đẹp lắm. Vai nữ chính của thể loại phim nào cũng không làm khó cô được đâu, Karan à."

"Anh biết tên tôi từ đâu vậy?"

"Cháu gái tôi nói.

"Cháu gái anh?"

"Nghe nói nó là người hâm mộ cô, đúng hơn thì nó hâm mộ bánh muffin của cô."

Karan nhớ đến khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn nọ. Cô bé vẫn hay cầm tiền xu đến tiệm bánh của mình. Cô bé thật lòng cổ vũ Karan rằng "Dì ơi, dì đừng đóng cửa tiệm bánh nhé!".

Sau khi Shion bị Cục Trị an bắt giữ, lời nói và ánh mắt của cô bé là một trong những niềm an ủi của Karan.

"Lily."

"Đúng vậy, Lily dễ thương. Nó là con của em gái tôi. Cách đây không lâu, nó nói với tôi là nó thích bánh muffin của cô còn hơn người bác này gấp trăm nghìn lần."

"Thế à?"

"Tôi không phục, định bụng phải làm một bài phê bình về cô mới hả dạ, thế là cầm bánh muffin do cô làm lên, cắn một miếng..."

"Ngon không?"

"Ngon, mặc dù rất không cam tâm nhưng nó thực sự rất ngon, Lily thích bánh muffin hơn người bác thi thoảng mới xuất hiện này cũng dễ hiểu thôi."

"Anh là bác của Lily, và nghe cô bé nhắc đến tên tôi, tôi hiểu rồi."

"Cảm ơn cô đã hiểu cho. Ban nãy cô nghĩ tôi là kẻ khả nghi à?"

"Cho đến giờ tôi vẫn thấy anh khả nghi. Trò ban nãy là ý gì? Chỉ để kéo tôi đi khỏi chỗ bà lão nho nhã đó ư?"

"Không sai, quá nguy hiếm."

"Nguy hiểm?"

Chiếc xe chầm chậm rẽ sang hướng Lost Town. ông ta muốn đưa mình về nhà, chắc vậy rồi. Chiếc xe đời cũ đang đi ngược lại con đường mà sáng nay mình đã hạ quyết tâm phải đi. Hôm nay tiệm bánh không mở cửa, có lẽ Lily sẽ buồn lắm?

"Suýt chút nữa là cô đã kể lể những điều bất mãn về thành phố này, đúng không?"

Cháu cũng không cho rằng thành phố này là một vườn địa đàng.

Khi ấy, Karan quả thật toan nói thế, nhưng đã bị ngắt lời bởi tiếng đập cánh của con quạ.

"Như thế sẽ nguy hiểm ư?"

"Có khả năng. Nếu bà lão coi cô như thành phần nguy hiểm thì sẽ ra sao?"

"Thành phần nguy hiểm... nghĩa là...?"

"Trình báo với chính quyền, cho biết có người phụ nữ ngồi ở băng ghế trong công viên, bất bình và bất mãn với thành phố."

"Bà ấy sẽ tố cáo tôi?"

"Cô cho rằng không thể?"

"Đúng thế, tôi không tin nổi. Bà ấy lo lắng cho tôi nên mới qua hỏi han mà."

"Đúng, vì trông cô rất u uất. Trong vườn địa đàng No.6, mọi người đều buộc phải hạnh phúc. Ngay cả người bị thương nặng hay lâm trọng bệnh cũng được kĩ thuật y khoa tân tiến nhất chữa trị để giảm bớt phần lớn đau đớn. Ở đây chẳng có ai buồn phiền, trầm tư hay lo lắng cả. Không, đúng hơn là không cho phép tồn tại loại người buồn phiền, trầm tư hay lo lắng."

"Sao lại thế được? Hơn nữa, vẫn thường có người ngồi thẫn thờ trên băng ghế kia mà?"

Ông ta lắc đầu, ngón tay chạm lên màn hình nhỏ đang hiển thị bản đồ đường đi, trên màn hình hiện ra giờ giấc hiện tại.

"Cô có nhớ mình ngồi ở băng ghế bao lâu không?"

Karan nhìn chằm chằm vào con số trên màn hình rồi lắc đầu. Bà chẳng còn nhớ thời gian. Suy ngẫm, buồn phiền, mãi không tìm ra lời giải đáp, cứ thế bà đờ đẫn ngồi trên băng ghế, hoàn toàn không muốn đứng dậy đi tiếp.

"Thời gian giới hạn là ba mươi phút." Ông ta nói.

"Gì cơ?"

"Thời gian mà cư dân được phép ngẩn ngơ thờ thẫn nhiều nhất là ba mươi phút. Nếu như suy tư buồn phiền vượt quá giới hạn đó sẽ gây chú ý."

"Ý anh là... thấy tôi ngồi suy nghĩ quá lâu nên bà lão đến để điều tra?"

"Tôi không rõ. Tôi chỉ không loại trừ khả năng này. Cũng có thể là một bà lão tự cho mình tốt bụng hiền từ, loại người mà miễn là thiên hạ không gây rắc rối cho mình thì mình có thể ra vẻ thân thiết ấy."

"Sao anh lại ăn nói như vậy?"

"Sự thật mà. Thành phố này nhan nhản những công dân tự cho mình là lương thiện. Chính vì đâu đâu cũng có nên muốn tìm ra người lương thiện thực sự lại rất khó khăn. Nếu bà lão đó là loại người tốt bụng thông thường trong thành phố thì không sao, chẳng may bà ấy là kẻ do thám rồi đi tố cáo, cô không nhận thấy ban nãy mình gặp nguy hiểm sao?"

Karan nín lặng, không muốn phải nghi ngờ bà lão đó. Karan muốn tin rằng bà lão chỉ là người già thân thiện, tốt bụng quan tâm đến người dưng thôi. Đôi mắt bà lão trông thật hiền từ, sáng rõ nét cười đằng sau đôi tròng kính. Karan hít sâu một hơi.

''Cặp kính đó..."

"Cuối cùng cô cũng phát hiện ra rồi sao? Đối với một bà lão thanh nhã, cặp kính đó dường như hơi quá khổ. Có lẽ đó là cặp kính đặc biệt được lắp micro và có chức năng ghi âm."

Karan nhắm mắt lại, hít thở sâu. Thời gian giới hạn là ba mươi phút. Không được phép vượt quá giới hạn. Trầm ngâm, tư lự, chìm trong dòng suy tưởng của chính mình, từ đó tìm ra cách nghĩ riêng... những điều này hoàn toàn bị cấm. Câu hỏi ban nãy lại trỗi dậy trong lòng Karan.

Chúng ta rốt cuộc đã làm gì trong quá khứ? Tại sao lại tạo ra thành phố như thế này? Chúng ta đã phạm sai lầm gì ở đâu rồi?

Karan nuốt tiếng thở dài vào trong. Bà thấy rất mệt mỏi, hơi sức để chống cự và động lực để tức giận dường như đều khô cạn cả.

"Tôi nghĩ chắc là mình đã bị chính quyền cộp mác khả nghi rồi. Có lẽ tôi đã luôn bị theo dõi, không chỉ vì tôi ngồi thẫn thờ. Ai bảo tôi là mẹ của can phạm chứ."

"Đừng có buông xuôi như vậy!" Giọng điệu người đàn ông trở nên cứng rắn, y như người cha trách mắng con gái. "Cô thực sự tin những gì chính quyền nói ư? Cô thực sự tin rằng con trai mình là tội phạm à?"

Karan ngẩng mặt lên, lắc đầu. Chưa một giây nào bà tin rằng Shion phạm tội giết người.

"Tôi cũng nghe Lily kể rồi, tên con trai cô là Shion, đúng không? Nghe nói cậu bé là một người anh rất thân thiện, còn giúp Lily sửa lại đồ chơi bị hỏng mấy lần. Lily bảo 'Dù không sánh được với muffin nhưng cháu thích anh ấy hơn bác rất nhiều đó'. Con bé còn băn khoăn không biết Shion có bạn gái hay chưa nữa."

"Ối, sao Lily lại nói như thế?"

"Con bé dậy thì sớm quá. Thế mà lại không nhận ra sức hấp dẫn của bác mình. Thật tình, chẳng biết em tôi đã dạy dỗ con bé thế nào nữa."

"Không biết từ Lily, tôi có hỏi thăm được tên tuổi và tình hình cụ thể của người bác hấp dẫn ấy không nhỉ?"

Nghe Karan nói, người đàn ông bật cười, giơ tay chạm nhẹ vào màn hình.

"Hỏi Lily chắc chắn không thu được câu trả lời gì hay ho. Con bé nhất định sẽ nói, bác Yoming thi thoảng sẽ lù lù xuất hiện, ăn no bụng rồi phủi mông đi mất dạng, là một kẻ lập dị."

"Yoming, là tên của anh ư?"

"Đúng, và đây là công việc của tôi."

Trên màn hình xuất hiện những thứ như bánh mì, bánh kem, đồ ăn vặt, sau đỏ liên tiếp hiện ra những thông số dinh dưỡng, giá cả và tên cửa hàng,

"Cung cấp thông tin giải trí của tất cả các khu vực ngoài Kronos. Nói là giải trí nhưng thực ra chủ yếu giới thiệu đồ ăn và các hoạt động tổ chức hằng quý. Kịch, ca nhạc và thông tin xuất bản sách, tất cả đều bị thành phố quản lý, vì vậy chúng tôi chỉ được tự do phỏng vấn những gì liên quan đến thức ăn. Có điều, chúng tôi không được ra vào Cục Thực phẩm nên chỉ có thể giới thiệu bánh kem ở cửa hàng nào ngon, bữa trưa ở quán nào đáng để quảng bá mà thôi. Nhưng mà việc này được đón nhận nồng nhiệt lắm nhé. Giải trí ở Lost Town chỉ có ăn với uống, bởi thế mọi người đều muốn có thông tin."

"Vậy... anh định..."

"Đúng thế, tôi định làm chuyên mục giới thiệu bánh mì, bánh kem ở cửa hàng của cô, lấy muffin làm chủ đạo có vẻ là một ý không tồi nhỉ? Mong là cô sẽ đồng ý cho tôi phỏng vấn!"

"Nhưng anh giới thiệu tiệm của tôi sẽ ổn chứ? Liệu có bị chính quyền để ý không?"

"Không sao, cho dù bị theo dõi, bị cảnh cáo thì tôi cũng không thể bỏ qua muffin ngon thế này. Có điều nếu nhờ bài báo của tôi mà lôi kéo một lượng khách lớn đến mua sạch muffin của cô, chắc Lily sẽ ghét tôi lắm, nó sẽ bảo người bác này làm xằng làm bậy."

"Làm gì có chuyện đó. Nhưng mà, vì chuyện con trai tôi nên tiệm từng bị đưa tin một lần rồi. Tạm không bàn đến Lost Town, người ở khu vực khác sẽ đến mua sao?"

Yoming nhún vai, tắt màn hình.

"Karan, người trong thành phố này không giỏi ghi nhớ."

Giọng ông ta hơi khàn đi, nghe không được rõ ràng.

"Rồi sẽ quên ngay thôi. Bất kể xảy ra chuyện to tát cỡ nào, cũng sẽ bị lãng quên ngay lập tức, đừng hòng họ suy nghĩ sâu xa về những gì ẩn chứa đẳng sau. Qhi nhố, nghi ngờ, suy nghĩ, họ đều không giỏi. Cho dù lãng quên những thứ mình không giỏi, cuộc sống vẫn ổn định. Đây quả là một nơi đáng sợ."

Yoming rõ ràng đang phê phán hiện trạng No.6, Karan vội ngồi ngay ngắn lại. Cuộc đối thoại này nếu truyền ra ngoài ắt sẽ rắc rối to. Có lẽ vì nhận ra nỗi bất an của Karan, Yoming nhếch miệng, xua tay.

"Không sao đâu, chiếc xe này có chức năng chống nghe trộm, nhưng chưa biết chừng mẫu xe mới tung ra vào năm sau sẽ được cài sẵn chức năng nghe trộm cũng nên."

"Yoming, tại sao anh lại phê phán thành phố? Vì sao có thể khẳng định đây là một nơi đáng sợ?"

Sau một hồi im lặng, Yoming lại chạm vào màn hình. Trên đó liền xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ trẻ mặt trái xoan, tay bế một em bé sơ sinh đang ngủ say trong chiếc khăn màu trắng. Người phụ nữ nở nụ cười hạnh phúc của một người mẹ. Mái tóc màu hạt dẻ cắt ngắn năng động, hợp với gương mặt tươi trẻ đầy sức sống, cộng thêm nụ cười dịu dàng, khiến người khác chỉ nhìn một lần là không sao quên được.

"Đây là vợ tôi, cô ấy đang bế con trai của chúng tôi. Bức ảnh chụp từ rất lâu rồi."

"Vợ anh...?"

"Một hôm, cô ấy ra ngoài cùng với con trai và không bao giờ quay về nữa. Khác với trường hợp của cô, hai mẹ con cô ấy cùng biến mất, sau đó vụ việc được giải quyết như một vụ mất tích thông thường."'

Karan cảm thấy rất đau lòng. Giọng nói đều đều của Yoming khiến bà rất sốc.

Giống như Shion... Cũng có người gặp phải chuyện giống như Shion...

"Vợ tôi là giáo viên dạy môn mỹ thuật và âm nhạc cho lũ trẻ trạc tuổi Lily. Cô ấy hay nói đó là thiên chức của mình. Vợ tôi dạy bọn trẻ rằng, thấu hiểu bản thân là điều quan trọng nhất, bất kể là vẽ tranh hay sáng tác nhạc đều phải nhìn thẳng vào suy nghĩ và tình cảm của mình, rồi mới thể hiện suy nghĩ, tình cảm đó thành tác phẩm."

"Thật tuyệt, đã lâu rồi không được nghe những lời nói đẹp đẽ như vậy."

"Đúng thế, cô ấy là một người con gái hoàn hảo, dạy bảo bọn trẻ bằng tất cả đức tin của mình. Thế nhưng, Sở Giáo dục càng ngày càng để mắt đến vợ tôi, chỉ đạo đưa xuống cũng ngày càng nhiều. Họ yêu cầu cô ấy phải dạy theo giáo án soạn sẵn của Sở. Dĩ nhiên, cô ấy không tuân theo. Thế rồi vợ tôi bị đuổi việc, bị tước bỏ tư cách làm giáo viên với lý do năng lực không phù hợp. Khi ấy, chắc không chỉ mình vợ tôi mà còn rất nhiều giáo viên khác cũng bị buộc thôi việc. Cô không biết chuyện này ư?"

"Không, tôi thực sự không nhớ sự kiện nào như vậy, tôi..."

"Đừng ngại, cô không biết chuyện cũng phải thôi, vì nó không hề được đưa tin. Từ đó trở đi, chính quyền bắt đầu thao túng tin tức. Cái hệ thống che giấu toàn bộ tin tức bất lợi bắt đầu hình thành."

Chiếc xe đã đi vào Lost Town. Đây là nơi ổn định chậm nhất thành phố, cả bầu không khí cũng hỗn tạp. Thế nhưng, sự ồn ã của nó lại khiến Karan yên lòng.

"Vợ tôi vốn định cùng các giáo viên bị đuổi khác mở một lớp bồi dưỡng dành cho trẻ em, họ dự định sẽ tìm một nơi ít chịu ảnh hưởng của chính quyền để dạy dỗ chúng. Hôm đó, cô ấy ra ngoài là để bàn bạc kế hoạch này với các đồng nghiệp. Kết quả là chẳng bao giờ quay về nữa."

Yoming siết chặt nắm tay, đập mạnh vào vô lăng. Con quạ ở băng ghế phía sau kêu "quạ quạ" liên hồi.

"Tôi sẽ không quên. Bất kể xảy ra chuyện gì, tôi cũng không bao giờ quên. Tôi vẫn nhớ như in, buổi sáng hôm đó, bầu trời âm u như thể sẽ đổ mưa bất cứ lúc nào. Tôi đau răng dữ dội nên cần đi nha sĩ. Vốn dĩ hôm đó tôi được nghỉ phép và hứa sẽ chăm con, nhưng vợ tôi thông cảm vì tôi không khỏe nên đã dẫn con theo. Con tôi nằm trong xe đẩy có vòm che màu xanh, còn vợ tôi thì mặc áo khoác màu kem, trước ngực có thêu hoa nhỏ. Hai vợ chồng hẹn nhau sau khi tôi khám răng xong, nếu buổi chiều không mưa thì sẽ cùng đi dạo công viên. Chúng tôi đã hôn tạm biệt trước cửa nhà. Tôi cũng hôn lên má con trai. Con tôi cười khúc khích, đá chân liên tục. Thằng bé mang đôi vớ màu trắng nhỏ xíu, trên đó cũng có thêu hoa, là hoa tử la lan. Tôi nhớ rất rõ. Tôi chưa từng quên bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào. Tôi không thể quên được."

"Anh Yoming..."

Chiếc xe dừng lại.

"Đã đến nơi."

Hệ thống dẫn đường vang lên tiếng thông báo trước cửa tiệm bánh của Karan.

"Xin lỗi, tôi kích động quá. Chúng ta chỉ mới quen nhau thôi, thật là thất lễ."

"Đừng nói vậy. Cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Karan không biết có nên nói ra hay không. Bà tự hỏi mình có nên nhắc chuyện Safu với ông ta? Mình đã có thể hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này chưa?

"Dì ơi." Có người sà vào lòng Karan ngay khi bà bước xuống xe.

"Ồ, là Lily à?"

"Dì ơi, sao hôm nay dì nghỉ bán? Dì bị bệnh ạ?"

Yoming ngồi trong xe nói vọng ra, "Lily, đừng lo, dì ấy chỉ bận chút việc riêng thôi. Chắc chắn ngày mai dì sẽ lại nướng muffin."

Lily chớp chớp mắt, há hốc mồm, "Ui, bác Yoming? Bác lại đến ăn cơm à? Sao bác toàn chọn hôm có món thịt gà và nấm mà đến vậy?"

"Cô xem, nó nói thế đấy, quá đáng chưa?"

Yoming cười trừ. Ông thò đầu ra cửa sổ xe nói với Karan, "Nếu được thì ngày mai mở cửa nhé. Hãy làm tốt những gì cô nên làm, Karan ạ."

"Ừm."

"Không được tuyệt vọng. Bất kể gặp chuyện gì cũng không được buông xuôi. Nếu vì tuyệt vọng và bất lực mà tự mình buông xuôi trước, đó mới là thua cuộc thật sự. Mặc dù có lẽ buông xuôi sẽ thanh thản hơn..."

Karan đặt tay lên mái tóc Lily, lắc đầu, "Không, tôi sẽ không buông xuôi, bởi vì tôi có trách nhiệm."

"Trách nhiệm?"

"Đúng, trách nhiệm. Tôi là người lớn, đã trải qua một khoảng thời gian dài với thành phố này. Tôi cho rằng mình sống rất nghiêm chỉnh. Thế nhưng, No.6 giờ đây đã sai lầm ở đâu đó. Tôi không biết rốt cuộc là sai ở chỗ nào, nhưng tôi phải chịu trách nhiệm, không thể để con trai tôi, con trai anh và cả những đứa trẻ như Lily phải gặp bất hạnh."

"Suỵt!"

Yoming đưa ngón trỏ lên. Có một cô gái trẻ đạp xe ngang qua chỗ họ.

"Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng mà chuyện này đừng tùy tiện nói ở nơi chẳng biết có bị ai nghe lén hay Không."

Lily phì cười, cô bé giật giật chiếc váy của Karan.

"Bác cứ hay cẩn thận quá. Rõ ràng đã là người lớn mà gan vẫn còn bé tí."

"Khi con lớn lên rồi thì sẽ biết điều đáng sợ thật sự là gì nhé Lily."

"Con sợ mẹ giận nhất. Thực sự rất đáng sợ ạ, cha cũng nói mẹ đáng sợ nhất."

"Đúng rồi đấy, mẹ con đáng sợ nhất trần đời."

Karan bật cười.

Mẹ của Lily rất mảnh khảnh, nhưng thường hay la mắng con cái bằng chất giọng oang oang, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài mảnh mai đó.

"L.ily. anh Yoming và chú quạ kia nữa, nếu rảnh có muốn vào nhà ngồi chơi không? Mặc dù không có muffin nhưng nếu không chê thì tôi có thể làm ngay bánh xốp chiêu đãi mọi người."

"Thật ạ? Thích quá!"

Lily nắm chặt tay Karan. Làn da mềm mại của trẻ nhỏ khiến lòng Karan ngập tràn yêu thương.

Không thể để cô bé này lâm vào tình cảnh như Safu được. Hơn nữa, chúng ta phải cứu hai đứa trẻ ra. Đúng vậy... chúng ta có trách nhiệm.

Karan quay sang Yoming, cái nhìn chăm chú của ông khiến người ta liên tưởng tới ánh mắt loài quạ đen. Karan gật đầu rồi mở khóa cửa.

"Lily, con vào đi. Mời anh Yoming vào, tôi còn có chuyện muốn nói với anh."

Vừa lúc ấy trước mắt Karan xẹt qua một cái bóng nhỏ màu đen. Có tiếng xè xè.

"Sao vậy?"

Yoming bước xuống xe, nhìn theo ánh mắt Karan, rồi đảo mắt quan sát xung quanh.

"Là ong, hình như tôi thấy có con ong bay qua."

"Ong ư? Mặc dù trời vẫn ấm nhưng bây giờ chắc chẳng còn con ong nào đâu."

"Cũng phải..."

Bây giờ là mùa đông, không thể có ong xuất hiện, hay là con côn trùng nào đó không cưỡng được lời mời của nắng ấm, bay lang thang một mình thôi. Nhưng sao mình lại thấy bồn chồn như vậy nhỉ?

"Dì ơi?"

Lily ngước nhìn Karan đang đứng bất động trước cửa nhà.

"A, dì xin lỗi. Mời hai bác cháu vào."

Mình nhạy cảm rồi. Chắc là do mệt quá.

Sau khi tự trấn an, Karan mở cửa. Bước vào nhà, bà lắc đầu thật mạnh, như muốn xua đi tiếng cánh đập xè xè nhỏ xíu còn vang vọng bên tai.